Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 62



Tuy khả năng này khó có thể xảy ra, nhưng Lục Tễ đang thật sự làm nũng với nàng.

Tô Đào chưa từng thấy Lục Tễ yếu thế như vậy.

Hô hấp nhẹ nhàng của Lục Tễ lướt nhẹ qua tai của nàng.

Tô Đào chỉ cảm thấy cả người đã mềm ra thành một mảnh.

Nhưng nàng không biết lúc này nên làm những gì.

Tô Đào đành phải giơ tay lên, vuốt lưng Lục Tễ từng cái một.

Trong phòng nhất thời im ắng.

Sau một lát, Lục Tễ mới buông tay Tô Đào ra.

Tai Tô Đào hơi đỏ, nàng lấy canh qua một bên: “Phu quân, canh đã nguội rồi, chàng nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Lục Tễ gật đầu: “Được.”

Tô Đào lấy canh vào trong bát, nhìn Lục Tễ uống hết từng muôi một.

“Thế nào, phu quân?”

“Rất ngon.”

Quả thực canh này rất ngon, Lục Tễ biết rõ đây là Tô Đào của hắn tự tay làm.

Đôi mắt Tô Đào cong cong: “Vậy là tốt rồi, ngày mai ta tiếp tục làm cho chàng.”

Lục Tễ đau lòng Tô Đào, liền nói: “Không cần đâu, để đầu bếp nữ làm là tốt rồi.”

Tô Đào lắc đầu: “Bây giờ ta cũng không có việc gì, làm một chút canh không sao cả.”

Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến việc làm sau để thân thể Lục Tễ nhanh khỏe lại.

Vì thế nàng làm chuyện gì cũng được.

Hơn nữa, gần đây nàng chẳng có chuyện gì, vừa vặn tìm một chút chuyện làm.

Lục Tễ biết rõ không lay chuyển được Tô Đào, đành phải đồng ý.

Ngay sau đó, mấy ngày kế tiếp Tô Đào đều nấu canh cho Lục Tễ, có đôi khi còn tự cắt chút trái cây cho Lục Tễ ăn.

Ngày hôm nay.

Tô Đào bưng một đĩa bồ đào tới.

Tô Đào nhớ rõ rằng Lục Tễ thích ăn bồ đào.

Vì có lần nàng và Lục Tễ cùng đi nghe chuyện mới biết rõ.

Tô Đào rửa sạch tay, cẩn thận lột bỏ vỏ bồ đào, sau đó cho Lục Tễ ăn: “Phu quân, bồ đào này mới được vận chuyển đến kinh thành, chàng nếm thử xem mùi vị thế nào, ngọt hay không ngọt?”

Đầu ngón tay thon dài của Tô Đào cầm lấy bồ đào.

Bức tranh này quả thực đẹp mắt đẹp lòng đến cực điểm.

Lục Tễ cúi đầu xuống ngậm lấy bồ đào: “Ừ, ăn thật ngon.”

Tô Đào: “Ta tiếp tục lột vỏ cho chàng.”

Nói xong, nàng cúi đầu xuống tiếp tục lột bồ đào cho Lục Tễ.

Lục Tễ ngước mắt nhìn Tô Đào.

Ngón tay nàng hết sức nhỏ ngón, nhẹ nhàng bóc, vỏ bồ đào liền rơi xuống, trên ngón tay của nàng cũng dính không ít nước.

Lục Tễ có chút xuất thần.

Lần không chú ý này, khi ăn bồ đào, môi của hắn không cẩn thận chạm phải đầu ngón tay Tô Đào.

Hai người đều dừng lại.

Đôi mắt Tô Đào run rẩy.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, nàng vội vàng xoay người nhìn về phía cửa ra vào: “Kế thần y, sao người lại tới đây?”

Kế thần y mặc một bộ y phục máu trắng, tóc có chút lộn xộn, trên người cũng không thiếu mùi rượu.

Rất hiển nhiên, hắn vừa mới uống rượu xong.

Trong những ngày này ở chung, Tô Đào mới biết được, Kế thần y vốn không giống loại cảm giác tiên phong đạo cốt lúc mới gặp mặt.

Trái lại, Kế thần y chỉ là một lão đầu bình thường, còn rất thích uống rượu.

Trong khoảng thời gian này, Tô Đào đối đãi với kế thần y cung phụng như thượng khách.

Chăm sóc vô cùng chu đáo, nên Kế thần y đã mập lên không ít.

Lục Tễ cũng ngước mắt: “Kế thần y, người ngồi xuống trước đã.”

Trên người Kế thần y còn mùi rượu nồng nặc, Lục Tễ sợ Kế thần y lại không cẩn thận bị ngã.

Kế thần y lắc đầu: “Không sao, không sao.”

Hắn nói xong lời này, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, giọng cũng rất lớn, như là có chút không kìm nén được kích động.

Kích động…

Vì sao Kế thần y lại kích động như vậy?

Chẳng lẽ là nghiên cứu ra phương thuốc tốt hơn rồi hả?

Trái tim Tô Đào nhảy lên, sau đó chợt nghe Kế thần y nói: “Lão phu vừa mới uống hết rượu, đột nhiên nghĩ tới một phương thuốc tuyệt hảo, nếu như phương thuốc này có hiệu quả, thân thể Hầu gia sẽ không còn gì đáng ngại.”

Cả cuộc đời Kế thần y vẫn nghiên cứu khiên cơ độc.

Đã có Lục Tễ làm vật thí nghiệm sống, Kế thần y cũng nghiên cứu nhanh chóng hơn rất nhiều.

Nhưng trước đó phương thuốc của hắn vẫn có không ít chỗ sai.

Cho đến ban nãy, hắn mới mơ hồ nhận ra phương thuốc giải độc thực sự.

Tô Đào bị tin tức này làm cho choáng váng.

Dù là người luôn luôn tỉnh táo như Lục Tễ, khi nghe Kế thần y nói vậy cũng không nhịn được thẳng lưng lên.

Lục Tễ nhếch môi, ánh mắt như điện: “Kế thần y, phương thuốc này của người có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Kế thần y vuốt vuốt râu: “Lão phu không dám vô lễ, chắc chắn tầm bảy, tám phần mười.”

Bảy, tám phần mười…

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Tỷ lệ này là rất lớn rồi.

Nói cách khác, độc của Lục Tễ có thể giải hết triệt để rồi!

Tô Đào vui vẻ đến nỗi rơi nước mắt: “Thật tốt quá!”

Trong lòng Lục Tễ cũng rất cao hứng, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự tỉnh táo: “Kế thần y, vậy làm phiền ngài, nếu như có dược liệu gì khó tìm, cứ nói với Lương Nguyên.”

Kế thần y trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Dược liệu đã hoàn hảo, chỉ có điều phương thuốc này cần lấy hơi nóng điều trị.”

Kế thần y lại nói: “Nếu có suối nước nóng là tốt nhất.”

Kế thần y nói phương thuốc này có dược tính ôn hòa, không mạnh giống trước kia.

Người bệnh cần uống thuốc sau đó ngâm mình trong suối nước nóng, như vậy dịch thuốc dạng lỏng mới có thể thuận theo kinh mạch nhanh chóng đi khắp toàn thân, mới có thể dẫn độc tố đọng lại đã lâu trong thân thể Lục Tễ.

Lục Tễ mở miệng nói: “Được.”

Hắn có không ít thôn trang dưới tên hắn, một thôn trang trong số đó có suối nước nóng, đi chỗ đó là hợp lý.

Tô Đào cũng nghĩ đến thôn trang kia, nàng liền vội vàng đứng lên: “Phu quân, ta sẽ bảo đám Phòng ma ma chuẩn bị hành lý, ngày mai chúng ta sẽ đi thôn trang có suối nước nóng.”

Tô Đào nói xong cũng hấp tấp rời đi, có thể nhìn ra được, nàng cực kỳ cao hứng.

Kế thần y cũng rất cao hứng.

Hắn đã điều chế được phương thức giải độc rồi, có thể không vui được sao.

Lục Tễ lại nói lời tạ ơn với Kế thần y.

Kế thần y khoát tay áo: “Đây cũng là lão phu nguyện ý làm thôi.”

Thân là đại phu, tất nhiên là hắn lấy việc trị bệnh cứu người lên đầu.

Hắn mới uống nhiều rượu, lúc này rượu bắt đầu ngấm, có chút không chịu nổi.

Kế thần y đúng đưa người đi ra ngoài.

Đi tới cửa rồi, Kế thần y chợt ngừng lại, còn quay đầu nhìn về phía Lục Tễ.

Mí mắt Lục Tễ nhăn nhẹ: “Kế thần y còn có lời gì muốn dặn dò sao?”

Kế thần y gật đầu: “Đúng là có chuyện.”

“Hầu gia, người ngàn vạn nhớ kỹ, trong lúc giải độc không thể sinh hoạt vợ chồng, đừng quên đó.”

Tuy rằng hắn già rồi, nhưng mắt còn chưa mờ, vừa rồi vào nhà tất nhiên đã thấy được một màn kia.

Lỗ tai Lục Tễ có chút đỏ: “Người yên tâm, ta không làm thế.”

Ngay từ lúc bắt đầu giải độc, Kế thần y đã dặn dò hắn và Tô Đào rằng trong lúc giải độc không thể sinh hoạt vợ chồng.

Trong lúc giải độc, phương thuốc của Kế thần y luôn đẩy độc tố trong người Lục Tễ ra ngoài.

Nếu như hành phòng, sợ rằng độc tố trong cơ thể của hắn sẽ truyền qua người Tô Đào.

Nếu hai người có hài tử thì càng hỏng bét, hài tử chắc chắn sẽ không sống được.

Nghe thấy Lục Tễ nói, Kế thần y yên tâm đi rồi.

Kế thần y đi rồi, Lục Tễ ngồi xuống mặt ghế.

Hắn nhìn bồ đào trong mâm đến xuất thần.

Đừng nói là sinh hoạt vợ chồng.

Hắn và Tô Đào chỉ mới hôn một chút mà thôi.

Kế thần y thật sự là quá lo rồi.

Ngày hôm sau.

Lục Tễ và Tô Đào đến thôn trang suối nước nóng.

Trước đó Tô Đào chỉ biết Lục Tễ có một thôn trang suối nước nóng, nhưng nàng chưa đến lần nào.

Hôm nay là lần đầu tiên tới.

Thôn trang được tu sửa vô cùng tốt, không giống đại viện trong kinh thành.

Kiến trúc phòng ốc phần lớn là phong cách cổ xưa, còn có phòng trúc, đẹp đẽ lạ thường.

Hơn nữa, thôn trang được xây dưới chân núi, bên cạnh có núi có nước, cũng không thiếu cỏ cây.

Cảnh trí tốt hơn nhiều so với hoa viên trong phủ, còn vô cùng rộng lớn.

Vừa đến thôn trang, Tô Đào cảm thấy suy nghĩ trong lòng thông thoáng hơn nhiều.

Thưởng thức trong chốc lát, Tô Đào để đám Tuyết Liễu dọn dẹp phòng, lại sắp xếp đồ đạc dựa theo bài trí trong phủ.

Tất nhiên, nàng và Lục Tễ tạm thời vẫn là tách ra ở riêng.

Bên này đang dọn phòng, bên kia Lục Tễ đã đi theo Kế thần y đi suối nước nóng bên cạnh thử nghiệm thuốc rồi.

Tô Đào vốn muốn đi theo một lúc, nhưng Lục Tễ lại ngăn cản nàng.

Trước đó, Lục Tễ thử thuốc xong thì cảm thấy thân thể không khỏe, Lục Tễ sợ Tô Đào lo lắng, lần này dứt khoát không cho Tô Đào đi theo.

Tuy Tô Đào không đi, nhưng nàng vẫn lo lắng.

Nàng ngồi ở giường mỹ nhân lo lắng rất lâu.

Đang suy nghĩ, Kế thần y và Lục Tễ đã trở về.

Vẻ mặt Lục Tễ trước sau như một, không nhìn ra điều khác thường gì.

Nhưng Kế thần y thì thấy rất rõ ràng, vẻ mặt hắn vui vẻ kích động, như là có chuyện gì vui lắm.

Tô Đào nhìn qua Kế thần y, đã biết rõ lần này Lục Tễ thử nghiệm thuốc rất ổn.

Quả nhiên, không chờ nàng hỏi, Lục Tễ nói: “Niên Niên, nàng yên tâm, lần này ta không có chuyện gì.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 112: Tiểu dạ nhi, ta còn có tình địch nào khác không? (4)

Không có bất kỳ sự khó chịu hay không thoải mái nào.

Kế thần y cũng ở một bên nói: “Phương thuốc lần này đúng rồi.”

Phương thuốc trước không hoàn toàn chính xác, có mấy vị thuốc quá mạnh, thân thể Lục Tễ cũng vì lúc này thường không thoải mái.

Nhưng lần này Lục Tễ nhưng không có phản ứng gì, vậy nên phương thuốc này đúng rồi.

Kế thần y lại nói: “Nếu như cứ uống thuốc này, khoảng một tháng nữa, độc trong người Hầu gia có thể được loại bỏ toàn bộ.”

Như vậy, hắn cũng coi như hoàn thành tâm nguyện đời này rồi.

Có người trong nhà nghe vậy đều có chút không dám tin tưởng.

Hầu gia thực sự sắp khỏi rồi?

Thật sự là quá tốt rồi!

Hai mắt Tô Đào đẫm lệ, nàng đưa tay lau đi nước mắt, trong lúc vui vẻ như vậy, nàng không thể khóc được.

Lục Tễ nhớ lại lúc trước.

Khi đó hắn nghĩ rằng hắn không sống được nữa, còn muốn đưa Tô Đào rời đi.

Thật không ngờ rằng Tô Đào lại kiên trì muốn ở lại, luôn chăm sóc hắn.

Ngay cả Kế thần y, cũng là Tô Đào tìm được.

Lục Tễ nghĩ, có lẽ Tô Đào là do trời cao phái xuống cứu vớt hắn.

Cuộc đời này có thể gặp được Tô Đào, thật sự là niềm hạnh phúc lớn nhất của hắn.

Người chung quanh thấy Hầu gia và phu nhân nhìn nhau, bọn hắn đều thức thời lui xuống.

Mọi người đi rồi, Lục Tễ ôm lấy Tô Đào: “Niên Niên, bây giờ tất cả đều tốt rồi.”

Hắn có thể ở bên cạnh thật lâu với Tô Đào rồi.

Tô Đào ôm lấy Lục Tễ, nàng khóc nghẹn ngào: “Ừm.”

Ban đêm, Tô Đào ban thưởng cho tất cả hạ nhân số bạc bằng mấy tháng lương.

Lại cho nha hoàn đưa cho Kế thần y mấy vò rượu ngon.

Đối với tiểu Tô Đào ham tiền mà nói, thật sự đây là lần nàng hào phóng nhất rồi.

Mọi người cũng đều rất vui mừng.

Trong lúc nhất thời, cả thôn trang suối nước nóng đều vô cùng náo nhiệt.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Tễ và Tô đào vẫn ở tại trong thôn trang tiếp tục dưỡng bệnh.

Chiều ngày hôm nay, lúc gần chạng vạng tối.

Lục Tễ đang ở trong suối nước nóng trị bệnh.

Tô Đào thì ngồi ở giường mỹ nhân xử lý sổ sách.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến chút động tĩnh, giống như là có người tới.

Tô Đào để sổ sách xuống: “Tuyết Liễu, ngươi ra bên ngoài nhìn xem có chuyện gì xảy ra?”

Tuyết Liễu cúi đầu: “Vâng ạ.”

Tuyết Liễu đi ra ngoài một lát rồi trở lại: “Phu nhân, là nô bộc của quý phủ chúng ta đã tới.”

Hoàng Thượng ban thuởng cho Lục Tễ rất nhiều thứ, trong đó rất nhiều thứ trực tiếp được đưa tới khố phòng.

Nhưng những thứ kia đều là trái cây hiếm có không thể để lâu, nếu không sẽ bị hỏng mất, người trong phủ đành đem những này trái cây tới, để chủ tử hưởng dụng.

Tô Đào thầm nghĩ, thì ra là thế.

Từ sau khi Lục Tễ bị bệnh, Hoàng Thượng vì muốn thể hiện hắn đối xử tốt với thần tử nên thường xuyên ban thưởng đồ vật, có rất nhiều trân phẩm quý giá, cũng có dược liệu, còn có cả một số trái cây hiếm có.

Tuyết Liễu nói: “Có rất nhiều dâu đỏ và bồ đào ạ.”

Tuyết Liễu nói từng món một.

Tô Đào nghe vậy nói: “Ngươi đi bảo họ rửa một đĩa dâu đỏ rồi mang đến đây đi.”

Dâu đỏ là trái cây hiếm có, là thuyền phía tây đi biển đem đến, vô cùng trân quý.

Tô Đào quả thực cũng rất thích loại hoa quả ngọt ngào như dâu đỏ.

Tuyết Liễu: “Vâng ạ.”

Chỉ một lát sau, Tuyết Liễu đã mang lên một đĩa dâu đỏ.

Dâu đỏ còn mọng nước, kiều diễm ướt át.

Tô Đào không nhịn được nếm một quả, ừ, quả thực ăn rất ngon.

Vừa vặn những ngày này khẩu vị của Lục Tễ đã trở lại, hắn thèm ăn rất nhiều thứ, có thể đem dâu đỏ cho hắn ăn rồi.

Tô Đào bưng đĩa dâu đi về hướng suối nước nóng.

Thôn trang này là thôn trang suối nước nóng, bên trong có rất nhiều suối nước nóng.

Suối nước nóng của Lục Tễ có một cây cổ thụ nên xung quanh đều là bóng cây và hoa lượn quanh, quả là một nơi thanh nhã để dừng chân.

Sau khi Tô Đào đi vào phát hiện Lục Tễ đã nhắm hai mắt, giống như là ngủ rồi.

Nàng nhẹ chân, để dâu đỏ lên bàn ngọc.

Tô Đào thầm nghĩ nếu như Lục Tễ ngủ rồi, hay nàng đi về trước đi, tránh đánh thức Lục Tễ.

Nhưng ngay sau đó, Lục Tễ liền mở mắt, ánh mắt của hắn rất thanh tỉnh: “Niên Niên, nàng đã đến rồi.”

Hiển nhiên, vừa rồi hắn không ngủ, mà đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lục Tễ nhìn có vẻ rất hưởng thụ.

Bốn phía núi Trang Chu đều là cây cối, vô cùng mát mẻ, có đôi khi một trận gió thổi qua, khiến người ta cảm thấy mát lạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1639: Gà gáy sáng

Nhưng dù nói thế nào, đây vẫn mùa hè.

Tô Đào vẫn cho rằng mùa hè mà phải ngâm mình ở ôn tuyền nhất định rất tội nghiệp, lại nhìn dáng vẻ này của Lục Tễ, nàng lại có chút chần chờ rồi.

Lục Tễ hiểu rất rõ Tô Đào, tất nhiên là nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng: “Niên Niên, hay nàng cũng ngâm mình một chút  thử xem?”

Nàng cũng thử xem?

Cũng tốt, nàng cũng không có việc gì, Tô Đào quả thật có chút kích động: “Phu quân, chàng chờ ta một chút, ta lập tức quay lại.”

Nàng mặc bộ xiêm y này không thích hợp ngâm mình trong ôn tuyền, phải thay bộ khác mới được.

Rất nhanh, Tô Đào thay xong xiêm y đã trở về.

Nàng mặc một bộ sa y.

Bộ sa y này là một bộ sa y mỏng màu lục, phía trên là màu sáng, phía dưới dần dần sẫm màu hơn.

Trùng điệp mà lại tươi mới, giống như gốc liễu non nớt nhất trong ngày xuân.

Tô Đào thăm dò độ nóng trong suối nước nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí xuống nước.

Nàng dựa vào thạch bích, thở phào nhẹ nhõm.

Ừ, trách không được Lục Tễ hưởng thụ như vậy, thật sự là rất thoải mái.

Bây giờ đã chạng vạng tối, ánh mắt trời cũng không còn nhiều hơn nữa suối nước nóng này đều là hoa thụ, bóng cây lắc lư, căn bản không có ánh mặt trời lọt vào.

Ngọn gió trong núi nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, cảm giác mát lạnh vô cùng.

Lại ngâm mình trong suối nước nóng, thật sự là được hưởng thụ.

Đôi mắt Tô Đào cong cong nhìn Lục Tễ: “Phu quân, rất thoải mái.”

Lục Tễ ngước mắt nhìn Tô Đào.

Sa y của nàng ướt sũng, bám chặt vào thân thể.

Tuy rằng sa y mỏng nhưng cũng không có lộ ra, chỉ lộ ra một mảng da thịt nhỏ chỗ cổ.

Phần da thịt kia như hoa lê trên núi tuyết, sáng trắng đến cực điểm.

Lại ngâm suối nước nóng, nó dần dần nhiễm màu hồng phần nhàn nhạt.

Nhưng càng như thế, càng có thể khiến cho nam nhân hứng thú.

Chỉ là Tô Đào hoàn toàn không ý thức được.

Tô Đào nghịch nước một hồi lâu, cho đến khi tóc nàng không cẩn thận bị rơi xuống.

Vì sợ tóc thấm ướt, trước khi tới, nàng cố ý dùng cây trâm cuốn mái tóc lên.

Nhưng không có tác dụng, bây giờ tóc lại rơi xuống.

Nơi đây không có gương, chính nàng cũng không biết làm như thế nào.

Tô Đào liền đi bước nhỏ đến bên cạnh Lục Tễ: “Phu quân, chàng giúp ta cuốn tóc lên, được không.”

Nàng biết rõ Lục Tễ sẽ giúp nàng.

Tô Đào trời sinh một đôi mắt hạnh vô cùng trong trẻo.

Bây giờ bởi vì ngâm suối nước nóng, bên trong tựa như ngậm một tầng nước, gợi lên vẻ đẹp của nàng.

Da thịt của nàng cũng nhàn nhạt màu hồng phấn.

Thật sự là cực kỳ mê người.

Chính nàng còn không có chút phòng vệ nào, cứ nghiêng người sang, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài.

Yết hầu Lục Tễ nhẹ nhàng chuyển động: “Được.”

Hắn đưa tay giúp Tô Đào lấy lọn tóc rơi xuống kia cuốn lên trâm.

Rất nhanh liền hoàn thành.

Tô Đào tán dương: “Phu quân thật lợi hại.”

Lục Tễ không chỉ biết hoạ mi mà còn có thể giúp nàng vẫn tóc, so với phu quân của người khác bên ngoài còn lợi hại hơn.

Nàng vừa khoa trương xong, liền cảm giác trước mặt tối sầm lại, giống như là có đồ vật gì đó rơi xuống mí mắt của nàng.

Tô Đào sợ tới mức mắt tiệp run rẩy.

Một lát sau, Tô Đào mới ý thức được đó là cánh hoa phía trên hoa thụ rơi xuống.

Tô Đào vừa muốn đưa tay phủi nhẹ cánh hoa này đi, chợt nghe Lục Tễ nói: “Niên Niên, ta giúp nàng.”

Tô Đào: “Được.”

Đốt ngón tay rõ ràng của Lục Tễ gỡ cánh hoa trên mí mắt Tô Đào xuống.

Tô Đào đã nhìn thấy.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt nàng lại tối sầm, là Lục Tễ hôn lên mí mắt của nàng.

Tô Đào xinh đẹp, ánh mắt cũng cực đẹp.

Hai mắt nàng mỹ lệ, mí mắt mỏng, đuôi mắt hình vòng cung, tựa hồ trời sinh ẩn chứa một đoạn ân tình.

Lục Tễ hôn nhẹ mí mắt của nàng.

Trái tim Tô Đào đột nhiên đập cực nhanh.

Từ lúc nàng và Lục Tễ từ Tịnh Châu trở về cũng không thân mật thế này.

Hiện tại Lục Tễ như thế, nàng đột nhiên có chút chân tay luống cuống, không biết nên làm sao.

Lục Tễ rời khỏi mi mắt của nàng, thuận theo hai má của nàng xuống, cho đến bờ môi nàng.

Tô Đào cảm thấy có chút thở không nổi.

Nàng bị Lục Tễ hôn đến không có khí lực, gân cốt toàn thân bủn rủn, ngay cả khí lực cũng không có.

Lục Tễ ôm bờ eo của nàng, sau đó đem nàng lên trên thạch bích, tiếp tục hôn nàng.

Tô Đào chóng mặt.

Nàng và Lục Tễ quá gần nhau rồi.

Tô Đào lén lút mở to mắt, bên ngoài ánh mặt trời còn rất sáng.

A…, bây giờ là ban ngày mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.