Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 81



Phỏng vấn xong là chuyện của hai tiếng sau, bởi vì còn phải làm một số hoạt động nhỏ để tri ân fan, phần thưởng là do nhà đầu tư của « song bào thai », Hoa Ảnh tài trợ.

Lưu Cần cầm máy tính bảng, nói: “Sau đó thì em nghỉ ngơi đi, trừ hai buổi sáng đi chụp ngoại cảnh cho tạp chí.”

Mạnh Oánh tựa lưng vào ghế ngồi, gật gật đầu: “Vâng.”

Bộ phim rốt cuộc cũng được công chiếu, được diện kiến trên màn ảnh rộng, thực ra bây giờ Mạnh Oánh rất hồi hộp, cô đã từng đóng vai chính, « cửu trọng thiên » không tính là bùng nổ, lúc ấy cô thậm chí còn không có tâm tư đi quan tâm đến bộ phim này, đến nay còn chưa xem được. Cho nên không có hồi hộp như bây giờ, Mạnh Oánh mở mắt ra nói: “Em mời mọi người ăn cơm.”

Lưu Cần gật đầu: “Ok.”

Tiểu Manh nhấc tay: “Ăn lẩu.”

“Vậy liền đi ăn lẩu.”

Xe rẽ hướng ra đường lớn, đến một nhà hàng lẩu.

Xe bảo mẫu dừng lại, Mạnh Oánh đeo khẩu trang xuống xe, cùng Lưu Cần tiểu Manh đi lên bậc thang, đi chưa được hai bước, liền nghe một tiếng gọi trầm trầm.

“Mạnh Oánh?”

Mạnh Oánh theo phản xạ quay đầu.

Cố Viêm mới bước xuống xe, áo khoác vắt trên cánh tay, hắn cầm kính râm xuống, quay người khom lưng lấy một cuốn sổ từ trong xe, rồi đi tới, có trợ lý của hắn theo sau lưng.

“Anh Cố, chắc hẳn gần đây anh cũng bận bịu lắm.”

Cố Viêm nhìn cô thật lâu rồi gật đầu: “Đúng vậy, vừa về đến vẫn chưa có thời gian tìm em.”

Là giành không được thời gian.

Hay không muốn đi tìm.

Chỉ có trong lòng hắn biết.

Cuộc điện thoại đêm hôm đó như một hồi chuông cảnh tỉnh hắn.

Mạnh Oánh cười đi lên bậc thang, “Em cũng vừa kết thúc một lịch trình.”

“Mọi người cũng tới ăn lẩu?” Cố Viêm nhìn bảng hiệu nhà hàng, hỏi Mạnh Oánh, cô cười cười: “Vâng.”

“Vậy ăn cùng nhau?” Cố Viêm chần chừ một lúc, Mạnh Oánh gật đầu: “Được ạ.”

“Em mời khách, đi lấy phòng.” Mạnh Oánh nói với Lưu Cần, Lưu Cần nhìn hai người bọn họ, rồi cầm thẻ đi đặt phòng, chỉ chốc lát sau có nhân viên nhanh chóng dẫn đến phòng.

Cố Viêm thuận thế đặt cuốn sổ vào trong tay Mạnh Oánh, nói: “Đây là bút ký của anh, anh vẫn muốn cho em, cuốn này vẫn luôn ở căn hộ ở Paris giờ mới có dịp cầm về.”

Cuốn sổ này đã nhuốm màu thời gian, có chút ố vàng, Mạnh Oánh lật ra nhìn mấy trang đầu, đều là những trải nghiệm quý báu lúc hắn mới vào nghề.

“Quý giá như vậy, em không thể nhận.” Mạnh Oánh khép lại, nhẹ nhàng đẩy về.

Cố Viêm: “…”

Lúc này Lưu Cần cùng nhân viên phục vụ đi vào, Cố Viêm không muốn ép cô phải lấy nên đành phải thu về, ngồi xuống, Mạnh Oánh lật ra thực đơn, đưa cho Cố Viêm, nói: “Tiền bối, anh chọn đi.”

“Nhường em.” Cố Viêm đẩy quyển thực đơn lại, hai tay giao nhau, để lên bàn.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo thun trắng và quần bò, vô cùng đơn giản.

Mạnh Oánh đưa thực đơn cho Lưu Cần, nhường Lưu Cần và tiểu Manh chọn món, cô cúi đầu gửi cho Hứa Điện một tin nhắn.

Mạnh Oánh: Em mời Cố Viêm ăn bữa cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 49: Chén say bàn chuyện đã rồi, khi ôn nợ cũ, khi hồi duyên xưa

Bên kia không trả lời.

Đã lâu rồi chưa ăn lẩu, Mạnh Oánh ăn say sưa đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán, Cố Viêm vừa ăn vừa kể những chuyện quay phim ở Paris, hai người cũng không thể tránh khỏi đề tài khóa học Hồ Nghiệp, Mạnh Oánh đưa tay bưng bát, cho nên người đối diện khó mà lờ đi chiếc đồng hồ trên tay cô, Cố Viêm nhìn mấy lần, nhận ra nhãn hiệu.

Ăn xong nồi lẩu, Cố Viêm có điện thoại nên rời đi trước.

Hắn đưa trợ lý ra ngoài thanh toán nhưng nhân viên ở đó nói: “Mạnh tiểu thư giao tiền đặt cọc trước, đã khấu trừ, anh không cần phải thanh toán đâu ạ.”

Cố Viêm nhận thẻ lại.

Chần chừ một lúc mới gật đầu, “Được.”

Cô kiên quyết mời khách ăn cơm.

Kiên quyết không để hắn tính tiền.

Mang theo trợ lý quay người xuống cầu thang, đúng lúc có hai chiếc xe đang tiến vào bãi đậu, trong đó có một chiếc Hummer màu đen, cửa sổ xe quay xuống, Hứa Điện gác tay lên thành cửa sổ xe.

Nhìn Cố Viêm.

Cố Viêm cũng đứng thẳng người, quay đầu nhìn anh.

Hai người quan sát lẫn nhau.

Yên tĩnh.

Ngay cả gió cũng không dám làm phiền, đứng im đến đáng sợ, không thể nhìn ra cảm xúc gì trong ánh mắt hai người, chỉ có nơi đáy mắt cất giấu một sự lạnh lẽo khó dò.

Mấy giây sau.

Cố Viêm xoay người đi về một hướng khác, bên kia cũng dừng lại một chiếc Benz màu đỏ, cửa sổ xe hạ xuống, một người phụ nữ kiều diễm tháo kính râm xuống.

Nói: “Cố Viêm, đã lâu không gặp.”

Bước chân Cố Viêm dừng lại, nhìn ra phía xa xa.

Hồi lâu, hắn nói: “Đã lâu không gặp.”

“Muốn quá giang một đoạn không?” Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi.

“Không cần.”

Nói xong, Cố Viêm đeo kính râm, đi đến chiếc xe của hắn vừa chạy tới, trên trán trợ lý chảy mồ hôi ròng ròng, nhanh tay mở cửa, nhìn Cố Viêm lên xe.

Sau khi chiếc xe bảo mẫu lái đi.

Chiếc Hummer màu đen mới mở cửa, Hứa Điện vứt điếu thuốc, cầm điện thoại, sải bước dài đi vào nhà hàng lẩu, đến một phòng khách, một tay đẩy mạnh cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng.

Mạnh Oánh ngẩng đầu, thấy là anh.

“Ăn chưa?”

“Muốn ăn cùng không?”

Giọng của cô trong trẻo, dịu dàng.

Hứa Điện cắn răng, đi vào, kéo mạnh cái ghế, lại liếc mắt nhìn chỗ ngồi đối diện, rồi lại nhìn Lưu Cần, Lưu Cần hoảng hốt, lập tức đứng dậy nhưng không biết nên làm cái gì, về sau nghĩ nghĩ, kéo cái ghế kia ra, thuận thế gọi tiểu Manh kéo cái ghế của trợ lý Cố Viêm ra.

Lại dọn dẹp bát đũa, bỏ lên chiếc xe đẩy thức ăn ở bên cạnh.

Hứa Điện lúc này mới ngồi xuống.

Ngón tay lau giọt nước bên khóe môi cô, nói: “Em không nói trước, anh cho người đặt phòng đẹp nhất, lại chuẩn bị cho Cố Viêm mấy em gái xinh đẹp, một người gắp thức ăn một người lau miệng một người dâng rượu, lại thêm một người đấm lưng.”

Giọng điệu quái khí.

Vừa nói vừa nghiến răng.

Mạnh Oánh liếc anh một cái, “Có phục vụ tốt vậy sao?”

“Gọi liền có.”

Hứa Điện lại xoa khóe môi của cô, xoa đến khi đỏ.

Mạnh Oánh né tránh, nói: “Vậy anh cũng chuẩn bị cho em mấy người đi.”

Hứa Điện: “…..”

Tham Khảo Thêm:  Chương 92: ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’

“Một mình anh chấp cả mười người.” Hứa Điện hừ lạnh, bắt đầu nướng thịt dê cho cô, lại gắp nấm kim châm cho cô, Mạnh Oánh nhìn anh, “Anh ăn chưa?”

“Chưa ăn.”

“Vậy tự anh ăn đi.”

Hứa Điện gắp thịt dê để trước miệng cô, “Ăn.”

“Đừng để anh dùng miệng đút em ăn, không dễ nhìn.”

Mạnh Oánh cười lên, “Anh cũng cảm thấy không dễ nhìn?”

Cô đã ăn một chút đồ cay, gương mặt đỏ đỏ, đôi mắt cong cong trông rất vui vẻ, lại có một ít ánh nước lóng lánh, cười một cái giống như một viên ngọc châu sáng chói khiến tim Hứa Điện lạc một nhịp, rồi dần đập nhanh hơn, khí chất khí khái gì đó đều đầu hàng trước cô, ngay cả sự bực bội cũng tan biến tự bao giờ, anh cầm lấy ly nước bên tay cô, uống một ngụm, đôi mắt đào hoa ngập tràn vui vẻ, ” Ăn xong thì dẫn em đi xả hơi.”

“Đi đâu?”

“Tụ hội.”

“Với ai?”

“Bọn Chu Dương.” Nói xong, Hứa Điện nhìn cô, “Vừa chiếu lên, không hồi hộp sao?”

Mạnh Oánh sửng sốt một chút, sau đó, cô đưa tay ôm lấy cổ của anh, “Ừm, có chút.”

Hứa Điện dừng lại, một cánh tay vòng ôm lấy cô, để cô lên đùi, thấp giọng nói: “Đang ở nơi đông người, chú ý hình tượng.”

“Anh có hình tượng à?” Mạnh Oánh cười hỏi.

Hứa Điện: “…..”

“Công ty vừa mới tổ chức họp báo giới thiệu sản phẩm mới, không thấy em đăng bài.” Hứa Điện ôm cô vừa, nói, vừa gắp thức ăn ăn, Lưu Cần và tiểu Manh đã thức thời đi ra bên ngoài canh chừng.

Một phút cũng không muốn nán lại ăn cẩu lương của bọn họ.

Mạnh Oánh gật gù, cũng không có hỏi.

Ánh mắt rơi vào trên cổ tay anh, anh không đeo đồng hồ, cánh tay trống không.

Hai người lại hàn huyên một hồi, sắc trời gần trễ, Hứa Điện nắm tay Mạnh Oánh rời đi, tiểu Manh cùng Lưu Cần ngồi trên ghế salon ở đại sảnh.

Vừa nhìn thấy bọn họ ra, đuổi theo sát.

Mạnh Oánh ngạc nhiên, nói: “Hai người về trước đi, em ngồi xe anh ấy.”

Lưu Cần vỗ đầu một cái, “Ờ ha, vậy mà chị không nghĩ đến.”

Mạnh Oánh cười một tiếng, “Bái.”

“Bái.”

Tạm biệt xong, Mạnh Oánh kéo khẩu trang, đeo kính râm, rồi theo Hứa Điện đến bãi đỗ xe, bên ngoài sắc trời đen, mà nhà hàng lẩu lại rất náo nhiệt, một chiếc lại một chiếc cứ nối đuôi nhau lái vào bãi, Mạnh Oánh ngồi vào ghế lái phụ, Hứa Điện cài dây an toàn cho cô, đi vòng qua, mở cửa xe, đánh tay lái đi ra khỏi đây.

Lái đến tiểu khu Sơn Thủy vịnh, Hứa Điện có căn biệt thự ở chỗ này, Mạnh Oánh đã từng đến đây vào hai năm trước, mà giờ đây đã có chút đổi thay

Bên tay trái là một tòa nhà hình tam giác, đã khai trương, là một nơi trưng bày xe hơi.

Bên cửa có hai chiếc siêu xe.

Mà sau tấm kính pha lê lớn đó

Có thể nhìn thấy sáu người ở bên trong, đang xem xe, cũng có người ngồi ở một góc nhàn nhã đánh bài, Hứa Điện gỡ khẩu trang Mạnh Oánh xuống, hôn mạnh vào môi cô một cái rồi kéo cô xuống xe, đẩy cửa ra đi vào, trong phòng chính tản mạn mấy người nghe động nhìn qua, Chu Dương đá vào chiếc xe màu đỏ trước mặt mình, nói: “Sang đây xem, chiếc này thế nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 155: Thân phận khác

Hứa Điện nắm tay Mạnh Oánh, đi đến chỗ chiếc xe kia.

Maserati.

Mạnh Oánh nhìn qua logo xe liền biết.

Hứa Điện nhìn Mạnh Oánh: “Thích không?”

Mạnh Oánh: “Cũng được.”

Chu Dương ở đối diện cười một tiếng, “Cái này cũng được?”

Hứa Điện ném một ánh mắt sắc lẹm qua.

Chu Dương nín cười, tựa ở bên sườn xe, nói: “Chồng em muốn mua xe cho em đó.”

” Em cũng tự mua được vậy” Mạnh Oánh đáp.

Chu Dương: “…..”

Người còn lại đều cười, Lý Dịch ở một bên nói: “Cậu nên ngậm miệng lại thì hơn.”

“Mất mặt.”

Chu Dương: “…”

Hứa Điện ngoắc một nhân viên ở đầu kia, người kia đi tới, Hứa Điện giơ tay, chỉ ba chiếc xe, “Lấy hết.”

Nhân viên kia nhìn Lý Dịch, Lý Dịch nhíu mày, hút thuốc nói: “Nhìn tôi làm gì, chốt đơn đi.”

Nhân viên lập tức đi chuẩn bị các loại giấy tờ.

Mạnh Oánh níu tay Hứa Điện, “Anh mua thật?”

“Để ở nhà, em muốn đi đâu thì lái đi cho tiện, nhưng mà dù sao anh cũng đưa em đi, hoặc là ngồi xe của công ty.”

Anh cũng không nói là cho cô.

Mạnh Oánh cảm thấy nếu cô cự tuyệt thì trông có vẻ như giả bộ thanh cao, đột nhiên, cô phát hiện, Hứa Điện người này, nói chuyện càng ngày càng thành thạo điêu luyện.

Quẹt thẻ xong.

Hứa Điện nắm tay Mạnh Oánh qua bên kia, đưa cô đến chỗ của vợ Giang Úc còn có Liễu Yên và Hứa Khuynh mới vừa vào cửa, Hứa Khuynh kéo Mạnh Oánh, lên tiếng chỉ trích, “Hắn bất mãn việc chị cho em cái chung cư, còn cố ý để cho chồng chị gọi chị tới đây, cho em xem xe, chị vừa vào cửa, liền ký ba chiếc xe….”

“Lòng dạ hẹp hòi.”

Mạnh Oánh nhìn chằm chằm Hứa Khuynh đợi cô nói hết câu, cười nói: “Vừa đến đã nói xấu người ta.”

Hứa Khuynh cười lên, “Là sự thật.”

Liễu Yên nói: “Chúng ta bốn người đánh bài không?”

Vân Lục: “Được thôi.”

Hứa Khuynh cầm bài, để lên bàn, Mạnh Oánh nhớ tới kĩ năng đánh bài của cô thì bối rối, ho một tiếng chậm rãi cầm bài, đấu địa chủ thôi mà.

Vân Lục không chơi, ngó tới ngó lui thì chỉ có Liễu Yên được xem là cao thủ.

Hứa Khuynh lại càng không cần phải nói, Mạnh Oánh thì mặc cho số phận định đoạt, nhưng bài của cô thực sự quá tốt.

Thế là, cuối cùng cô vẫn nhiệt tình chơi, Vân Lục ở đối diện làm động tác tay cố lên với mình, Mạnh Oánh cười với cô ấy. Mấy người nam ở phía sau lưng vẫn đang nói chuyện sôi nổi cũng có đánh bài, mấy người vừa trò chuyện vừa cười, nội dung nói chuyện của bọn hắn đều là chuyện làm ăn kinh doanh, Mạnh Oánh nghe không hiểu gì.

Giọng Hứa Điện trầm trầm, thỉnh thoảng bật cười, hững hờ.

Rất gợi cảm, cũng dễ nghe.

Anh cầm bài, liếc mấy cái, chuẩn bị gọi đất chủ, lúc này, Chu Dương nhíu mày cười nhìn Hứa Điện, ánh mắt khó nén sự cợt nhã nói: “Đây, cho cậu xem cái này nè.”

Nói xong.

Điện thoại chuyển màn hình.

Có hai cái hotsearch.

# Hứa Điện chỉ cần đưa Mạnh Oánh về chung cư là có thể theo đuổi được, mọi người tin được không? #

# khắp chốn mừng vui Hứa Điện bị đội nón xanh rồi #


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.