Hạ Vân Nghi nhìn cô vài giây, để tay lên đỉnh đầu cô, “Chuyện lớn gì thì cũng phải đợi em ăn cơm xong rồi tính.”
Anh nói xong còn vỗ nhẹ lên đầu cô, “Đừng kiếm cớ để không ăn cơm, mau đi thôi.”
Từ khi trở về từ Vienna, khẩu vị của cô không được tốt lắm, lại tới kỳ nên không thể ăn cay, chỉ được ăn đồ thanh đạm.
Sau khi ổn định, mỗi ngày cô ăn chút đồ ăn vặt, căn bản không chạm vào cơm.
Hạ Vân Nghi đã nhắc cô vài lần còn bị cô dỗi lại.
Tân Quỳ không biết giờ phút này Hạ Vân Nghi đang nghĩ gì, chỉ là không nói gì.
Hiện tại anh không tin cô, sau này đến nhà cô, đừng trách cô không nhắc trước.
Lúc trước cô vào giới giải trí, tuy nói Cố Duyên Chi che chở nhưng Tân Nghiệp đã “lạnh nhạt” với Cố Duyên Chi một thời gian dài, gần nửa năm nay luôn thờ ơ với Cố Duyên Chi.
Đến khi Cố Nghênh Mạn nói, tình hình mới cải thiện hơn.
Tân Quỳ xuống giường, đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, nhận đũa Hạ Vân Nghi đưa cho, ăn qua loa mấy miếng, lầm bầm, “Anh thật sự không muốn em nói cho anh biết có chuyện gì sao? Anh không nghe thì sẽ hối hận đấy.”
Hạ Vân Nghi lau hạt cơm dính trên miệng cô, cả người lười biếng, “Vậy em nói đi, anh nghe đây.”
“Ừm… cái hot search đó, ba em đã thấy rồi, muốn… muốn em dẫn anh về nhà.” Tân Quỳ nháy mắt mấy cái.
Hạ Vân Nghi nhíu mày dùng bữa, “Anh có thể hiểu đây là gặp người nhà không?”
“Coi như vậy… mà cũng không hẳn…” Tân Quỳ dừng một chút, đầu nhỏ lắc lư hai cái, “Đại khái là thăng cấp đi.”
“Thăng cấp.” Hạ Vân Nghi buông đũa xuống, cực kỳ hứng thú với từ này, hơi nhướng mày, “Như thế nào là thăng cấp?”
“Em không nói chuyện yêu đương của mình cho ba mẹ, mấu chốt là…” Cô hơi dừng lại, “Lúc trước em đã thề với ba, nói không yêu người trong giới giải trí, sau đó…”
Tân Quỳ dừng ở đây, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Nghi.
Ý của cô chắc anh cũng hiểu.
“Ba em mới nhắn mấy chục tin, ông ấy đã tức giận rồi.” Tân Quỳ nhỏ giọng nói, đầu ngón tay khẽ chọc hai cái lên ngực Hạ Vân Nghi, “Cho nên loại thăng cấp này là kiểu thăng cấp lên thêm một bậc.”
Hạ Vân Nghi im lặng một láy, mở miệng hỏi lại, “Hóa ra em vẫn luôn không nói chuyện yêu đương với ba mẹ?”
Tân Quỳ có chút chột dạ, “Ba em không cho em tìm người ở trong giới…”
Hạ Vân Nghi thấy cô như vậy, một tay chống cằm, chậm chạp nói, “A? Nhưng khi hai chúng ta ở bên nhau ngày đầu tiên, anh đã nói với ba mẹ anh rồi.”
Giọng điệu như vậy rõ ràng hết sức bình thường nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy kỳ quái.
“Trên có chính sách, dưới có đối sách.” Tân Quỳ nín thở, mỉm cười ôm cánh tay anh, dùng gò má cọ cọ, “Ba mẹ anh là người trong giới, chắc chắn không phản đối!”
Tân Quỳ biết Hạ Vân Nghi, Ninh Nhiên và Hà Nguyễn Dương đều là tinh nhị đại, ba mẹ họ đều biết nhau, còn là huyền thoại trong giới giải trí.
Mẹ Hạ và ba Hạ đến nay vẫn là sự tồn tại chói lọi nhất, sáng bừng chưa bao giờ tiêu tan.
Lúc trước khi hai người họ công bố yêu nhau đã chấn động khắp nơi, Tân Quỳ đã từng nghe nói.
Sau khi ăn cơm xong, Tân Quỳ cũng không ra ngoài, rạng sáng hôm sau cô còn một cảnh diễn, buổi chiều rất nhàn rỗi. Nhưng cô chỉ cần tưởng tượng Tân Nghiệp muốn cô mau chóng về nhà, cô có chút lưỡng lự.
Hạ Vân Nghi không hỏi cô gì cả, đã tự quyết định từ trước.
“Hôm nay quá muộn, chắc chắn không được. Hôm qua đúng lúc anh rảnh nên đến chỗ em được, đợi đến khi nào hai ta cùng có thời gian thì đến chào hỏi chính thức, lúc đó anh sẽ quay về Minh Di.”
Tân Quỳ chớp mắt ngẫm lại, thấy có lý nên gật đầu không ngừng.
Bất kể như thế nào, giao mọi việc cho Hạ Vân Nghi quả thực không sai. Chỉ là giọng điệu của anh khi nói về việc này quá nghiêm túc, ai không biết còn tưởng anh là đi cầu hôn.
“Anh phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ba em đó, ông ấy hay lải nhải lắm.” Tân Quỳ nói đến đây, đẩy Hạ Vân Nghi rồi ngồi cùng anh trên ghế sofa, “Hay là em nói với anh biết một số sở thích của ba em? Em luôn thấy ông ấy… không vừa mắt với anh.”
Lúc trước bởi vì cô lên hot search cùng Hạ Vân Nghi mà sắc mặt Tân Nghiệp đã không vui.
Hiện tại tiêu đề hot search kia… còn hơn trước…
“Ông ấy còn chưa từng thấy anh bao giờ đã cảm thấy không vừa mắt với anh?” Hạ Vân Nghi không hề để tâm.
Lời này…
Có vẻ anh không rõ chuyện mình đã làm lắm?
Anh ngang nhiên bế người trở về khách sạn, có thể không khiến người ta nghĩ nhiều sao!
Đương nhiên cũng không cần nghĩ nhiều, bởi đó là sự thật.
Tân Quỳ có chút tức giận, lập tức dùng móng tay cào anh.
Hạ Vân Nghi không để ý đến việc cô làm loạn, thuận tay bắt được rồi sau đó dùng bàn tay bao bọc nắm đấm nhỏ của cô, hơi dùng sức kéo cô vào lòng.
“Đừng lo lắng, em còn chưa tin anh à?”
Tân Quỳ giãy dụa một lát, rốt cuộc không thể thoát khỏi cái ôm của Hạ Vân Nghi, ấp úng nói, “Em sợ anh bị đánh.”
“Yên tâm, bị đánh cũng không hỏng được.” Hạ Vân Nghi đè thấp giọng, xấu xa thổi khí bên tai cô, “Nhưng thứ cần dùng vẫn dùng được là được.”
Tân Quỳ cảm thấy trái tim ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ lên, “Nếu paparazzi biết được dáng vẻ này của anh, em cảm thấy hot search sẽ ở nguyên trên bảng một năm.”
Tiêu đề sẽ là “Kinh ngạc! Mặt khác của nam thần đỉnh lưu!”
“Phóng đãng tới cực điểm tự động nở hoa”
“Nở còn chưa đủ, chắc là cả đêm không ngủ.”
Hoặc là mấy cái tiêu đề tương tự vậy.
Cô suy đi tính lại, cảm thấy chỉ có mình cô biết được dáng vẻ này của Hạ Vân Nghi cũng không có gì là không tốt.
Tân Quỳ và anh làm ổ ở trên ghế sofa, dính chặt lấy nhau. Thật ra trong phòng khách sạn này, đầu giường, cuối giường đều có tháp m…………………………………. nhưng bởi vì động tác mạnh mà thiếu chút nữa lăn xuống, cho nên lần nào Hạ Vân Nghi cũng phải đứng hoặc nửa quỳ bên tháp, xốc hai chân cô lên.
Sau khi so sánh, ghế sofa là nơi dùng để nghỉ tốt hơn.
Tân Quỳ nằm ngang, đầu dựa vào thành ghế sofa, hai chân thon dài gác lên chân Hạ Vân Nghi.
Đầu ngón tay anh tự giác mò đến tự xoa bóp cho cô.
Tân Quỳ thấy Hạ Vân Nghi không nói một lời, “Này, anh có nghe em nói chuyện không?”
Sau đó, cô lại tiếp tục hô to, “Nghi Bảo?”
Hạ Vân Nghi nghe thấy vậy, động tác nắn bóp giúp cô lập tức dừng lại, rồi sau đó không chút chần chờ, di chuyển dọc lên phía trên.
Tân Quỳ vừa nhột vừa tê dại, quơ chân bật cười, “Này, anh làm em nhột!”
Hạ Vân Nghi không chọc cười cô nữa, “Xưng hô đó sau này mới được gọi.”
Tân Quỳ cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, không để tâm chút nào.
Cô chỉ coi Hạ Vân Nghi có chút xấu hổ khi cô gọi anh bằng tên này. Nhưng sự thật chứng minh, đối với người như Hạ Vân Nghi chuyện này chả là gì c ả.
Tân Quỳ phải trải qua vô số đêm, bị buộc phải gọi “Nghi Bảo” vô số lần mới ngộ ra chân lý này.
Hai người im lặng ngồi trên ghế sofa, Hạ Vân Nghi đang bóp chân cho cô, tầm nhìn cố định ở mắt cá chân của Tân Quỳ.
Có một vết sẹo nhỏ ở bên mắt cá chân tinh xảo. Anh nhìn chằm chằm một lúc, dùng đầu ngón tay nhẹ lướt qua.
Trước kia mỗi lần hai người làm, anh đều cầm chân cô lên, thi thoảng ấn vài cái vào vết sẹo này.
Có mấy lần Tân Quỳ mờ mịt mở mắt ra, có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh. Trong đôi mắt đó, ngọn lửa đã âm thầm dâng lên, càng lúc càng bùng cháy.
Cho nên Hạ Vân Nghi đột nhiên làm thế này, Tân Quỳ cũng không cảm thấy lạ.
Ngay lúc này, Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng, “Mắt cá chân của em bị sao vậy?”
Ý của anh là vết sẹo.
“À cái này.” Tân Quỳ còn đang đắm chìm trong internet, nhẹ nhàng nói, “Anh cũng biết em sợ chó mà. Thật ra khi còn bé em từng bị chó cắn, chính là ở chỗ đó, thời gian đã qua lâu rồi nên bây giờ nhìn không rõ lắm.”
Cô nói xong, tự nhiên nhớ lại con chó Samoyed khi chụp tạp chí Thời Dương. Đối với chuyện chó, Tân Quỳ vẫn luôn rất ám ảnh.
Hạ Vân Nghi đáp lời, không biết suy nghĩ cái gì, động tác không dừng lại mà chỉ chậm rãi xoa.
Hôm nay anh như vậy khiến Tân Quỳ lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh có sở thích kỳ lạ gì, nếu không tại sao lần nào anh cũng nhìn chỗ đó chằm chằm vậy.
Anh cảm nhận được cô đang quan sát mình, dừng động tác lại, véo má cô không buông như thường lệ.
Tân Quỳ chẳng suy nghĩ gì nữa, lúc này chỉ muốn gạt tay anh ra, song lần này Hạ Vân Nghi lại không cho cô cơ hội phản kích.
Tân Quỳ để mặc cho anh véo, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chỗ hổ khẩu, nơi đó có một nốt ruồi đỏ trông thật câu người.
Trước đây không lâu, khi cô bị Cố Duyên Chi đưa đi ăn, lần đầu tiên ăn cơm chung với anh, cô đã thấy nó.
Rồi sau đó cô cũng không hỏi qua.
“Nốt ruồi của anh ở đây thật đẹp.” Tân Quỳ cảm thán, tại sao cái gì của người đàn ông này cũng đẹp vậy chứ!
“Không phải nốt ruồi đâu.” Hạ Vân Nghi trả lời rất nhanh.
“Hả?” Tân Quỳ ngẩn người, “Không phải thì là gì?”
“Đây là dấu vết.” Hạ Vân Nghi ngước mắt như muốn biết cô sẽ có phản ứng gì, giọng điệu thản nhiên, “Bị chó cắn.”
“…”
Tân Quỳ nhớ đến dấu vết ở mắt cá chân mình, lập tức trầm mặc.
Cái gì bị chó cắn…
Đây cũng là đồ đôi của hai người hả?
Cô không chút suy nghĩ, lúc này hung hăng đá Hạ Vân Nghi một cái.
– —
Xế chiều hôm đó, Hạ Vân Nghi rời đi.
Anh và Tân Quỳ đều giống nhau, mấy ngày tiếp theo hai người đều bận.
Tân Quỳ phải ở đoàn phim “Ngày mai”, khi nào quay chương trình giải trí thì sẽ trở về nhà nói chuyện với Tân Nghiệp.
Đợi đến khi nào hai người rảnh thì sẽ về.
Thời gian dần trôi qua, mùa xuân đi, mùa hạ tới.
Tân Quỳ cuối cùng cũng có mấy ngày nghỉ ngơi, dành chút thời gian quay về Minh Di.
Khi về đến nhà thì trời đã chạng vạng.
Tân Quỳ định thần không biết quỷ không hay về phòng thu dọn một chút nhưng còn chưa đi lên cầu thang đã bị Tân Nghiệp mới từ vườn hoa về bắt gặp.
Bốn mắt nhìn nhau, Tân Quỳ đi xuống trước, lấy lòng ông, “Ba!”
Tân Nghiệp liếc nhìn cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt, “Ba ở bên ngoài đợi lâu như vậy chính là chờ con về, vậy mà con còn thừa dịp ba không chú ý, định trốn lên phòng?”
“Nào có chuyện đó!” Tân Quỳ vội vàng cho thấy sự chân thành của mình, “Con về nhà chính là bởi vì nhớ ba mẹ đó.”
Tân Nghiệp nghe con gái bảo bối kéo dài giọng nịnh nọt, cuối cùng không nhịn được, thu hết biểu cảm lúc trước lại.
Nói cho cùng, đã lâu lắm rồi ông không được gặp con gái. Sau một thời gian dài, Tân Quỳ càng xinh đẹp càng có thần thái hơn.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lâu rồi cô không về nhà, ở cạnh tên họ Hạ kia, trái tim Tân Nghiệp lại khép lại.
“Nhớ ba mẹ? Con tự đếm xem bao lâu rồi con chưa về!”
“Nhưng con vẫn về đó thôi ~ ” Tân Quỳ đi đến cạnh Tân Nghiệp, ấn bả vai ông để ông ngồi xuống ghế sofa, nhận chiếc xẻng trong tay ông, “Ba ngồi đi! Ba vừa mới ở trong vườn hoa, chắc chắn là rất mệt.”
Tân Quỳ cười ha ha, bóp vai, đấm lưng cho ông.
Cô đã hẹn Hạ Vân Nghi tới vào ngày mai. Hôm nay cô về trước là để thăm dò.
“Không cần phải lấy lòng, con là con ba, con đang nghĩ gì trong đâu, ba con không biết?” Biết con gái giống ba, Tân Nghiệp biết được ý định của cô, không cho cô bất cứ cơ hội hỏi dò nào.
Tân Quỳ không đào được bất kỳ tin tức nào, xì một tiếng, quẹt dép đi lên lầu.
Cố Nghênh Mạn nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi nhà bếp, đập vào mắt là bóng lưng đang đi lên lầu của Tân Quỳ.
Bà dừng một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Tân Nghiệp, rất nghi ngờ, “Sao vậy, ông lại chọc giận nó à?”
Tân Nghiệp vốn đang ngồi ung dung, nghe thấy Cố Nghênh Mạn nói vậy, ngước mắt, “Bà xã, tại sao em không nghĩ rằng nó chọc giận tôi chứ?”
Cố Nghênh Mạn nghe ông nói vậy liền trừng mắt, “Lớn rồi mà con so đo với con gái như vậy.”
“Ai so đo với nó chứ.” Tân Nghiệp nói xong lại nhớ tới vẻ mặt vui vẻ của Cố Nghênh Mạn sau khi nhìn thấy hot search kia. Bà liên tục hỏi Cố Duyên Chi để xác nhận, hỏi có phải người kia là Hạ Vân Nghi không.
Dáng vẻ lúc đó của bà cực kỳ hài lòng.
Tân Nghiệp cầm xẻng lên, đi ra vườn hoa.
Trong lúc dọn cỏ ông cũng phải suy nghĩ kỹ đến việc gặp mặt ngày mai.
Không thể để tên họ Hạ kia chiếm lợi được!
– —
Tân Quỳ trở về phòng, nhào lên giường, lăn bên trái lộn bên phải, nghĩ thế nào cũng tức giận.
Tân Nghiệp có thể nói là một người kín tiếng, không để lộ bất cứ tin tức gì.
Cô có phải không khí ở trong cái nhà này không!
Cô tắm xong, thay áo ngủ, cứ như vậy nằm trên giường một lát, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng ngày mai Hạ Vân Nghi tới sẽ đối đầu với ba. Nếu hai người này đánh nhau, cô sẽ đứng về phía ai đây?
Tân Quỳ nghĩ về điều này cực kỳ nghiêm túc.
Cô bên trái muốn bên phải muốn, đều cảm thấy có chút bất kính.
Tối nay định trước cô sẽ khó ngủ.
Không thể biết là bởi vì ngày mai khi cô chính thức để anh ra mắt người lớn trong gia đình sẽ gặp phải khó khăn gì hay là bởi vì cô nghiêm túc với mối quan hệ với Hạ Vân Nghi.
Cô không chắc chắn vế trước nhưng về sau thì có.
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại của cô rung lên.
Tân Quỳ lấy điện thoại, liếc nhìn, là Hạ Vân Nghi.
Bán hạt hướng dương: “Em đã về đến nhà chưa?”
Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích.
Tân tân hướng quỳ: “Về rồi, em đang định nghịch điện thoại một lát rồi đi ngủ.”
Bán hạt hướng dương: “Ừ.”
Bán hạt hướng dương: “Chờ anh, đừng ngủ vội.”
Tân Quỳ ngẩn người.
Tân tân hướng quỳ: “Gì cơ? Chờ anh?”
Bán hạt hướng dương: “Anh cũng về Minh Di rồi.”
Cô nhìn chằm chằm lời này, vô số suy đoán dâng lên trong đầu.
Tối nay Hạ Vân Nghi ở Minh Di!
Cô còn chưa kịp nói gì, Hạ Vân Nghi đã nhắn tin tới khẳng định suy đoán của cô.
Bán hạt hướng dương: “Anh đang ở bên cửa sổ dưới lầu.”
Lúc này Tân Quỳ nhảy xuống giường, bước đến cửa sổ sân thượng.
Ở ngay cạnh hàng rào có một bóng người cao lớn.
Tân Quỳ vẫy vẫy tay với anh, rồi sau đó chạy đến mở cửa cho anh giống như lần trước.
Đợi đến khi Tân Quỳ dẫn Hạ Vân Nghi trở về phòng, cô nhanh chóng đóng kỹ cửa phòng, khóa chặt lại.
Sau đó, cô vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu nhìn Hạ Vân Nghi, “Không phải nói ngày mai tới à, tại sao tối nay đã đến rồi?”
“Vậy em thì sao?” Hạ Vân Nghi hỏi ngược lại, “Sao em lại mở cửa sân thượng cho anh?”
Tân Quỳ cứng họng, tiếp đó không biết nghĩ tới điều gì, phản bác lại, “Là do anh đứng ở đằng đó, nếu không em sẽ không mở cho anh vào đâu.”
Hai người đều cẩn thận không nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Vân Nghi vươn tay ra ôm eo cô, cúi người cắn lên chóp mũi Tân Quỳ, “Bé con khẩu thị tâm phi.”
Khi anh muốn đứng dậy thì ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc như mùi sữa.
Sắp vào mùa hạ, Tân Quỳ lại đổi sang đồ ngủ mỏng, đường cong bả vai lộ ra ngoài. Bởi vì cô ở rất gần nên có thể thấy được nửa ngọn núi tuyết trắng nõn.
“Hôm nay em dùng nước hoa?” Hạ Vân Nghi nói, ánh mắt dừng ở chỗ nào đó.
Tân Quỳ có chút xấu hổ, “Không, em mới tắm, dùng sữa tắm thôi.”
Cô ngừng một lát, chủ động tiến tới trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Mùi sữa, anh thích không?”
“Ừm.” Theo sau tiếng đáp lời này, hai người lại quấn chặt nhau, khó tách rời.
Hạ Vân Nghi mút đầu lưỡi cô, không thả, Tân Quỳ cũng ôm lấy cổ anh như thường lệ, đắm chìm trong hơi thở của anh.
Hai người ôm nhau, động tác dần dần hướng sang bên cạnh, cô vô tình đẩy anh một cái.
Chân anh đụng phải mép giường, trọng tâm không vững, lúc nay hơi ngả người ra sau.
Lúc anh nằm xuống còn kéo theo Tân Quỳ theo.
Sau khi trời đất quay cuồng, cô tách hai chân ra, ngồi trên người Hạ Vân Nghi.
Sau tiếng hô Tân Quỳ chống tay lên ngực anh.
Cô cười ha ha, cúi đầu áp vào trán anh, “Nghi Bảo, mấy ngày nay nhớ em không?”
– —
Tân Nghiệp bận rộn ở vườn hoa hồng, đây là loại mới được chuyển về từ Pháp, không được lơ là chút nào.
Cố Nghênh Mạn đã làm cơm xong, khi đến xem ông, Tân Nghiệp vẫn đang bận rộn.
“Còn chưa xong à?”
“Ở đây đã xong rồi, đi qua chỗ con gái xem hoa ở đó thôi.” Tân Nghiệp thích tự tay làm mọi thứ, vừa mới thấy Tân Quỳ trở về đã vội vã bắt người, sau đó lại vội vàng sửa vườn hoa, bây giờ mới hỏi thăm con gái.
Cố Nghênh Mạn trả lời, “Anh và em cùng đi xem.”
Hai người vừa đi dọc theo con đường lát đá vừa nói chuyện.
“Ngày mai Hạ Vân Nghi tới, anh không nên quá căng thẳng, dù sao là người trẻ tuổi, có gì không thể lý giải được đâu?” Cố Nghênh Mạn mở miệng trước.
Bà thấy có vẻ con gái bà rất thích.
Thực ra cảm giác này của bà không phải hoàn toàn là dựa theo đánh giá về Hạ Vân Nghi trên mạng mà do bà cũng xem livestream chơi đàn của hai người họ.
Tân Nghiệp nghe vậy, đáy lòng cảm thấy bực bội.
Tại sao nói chuyện cũng phải nhắc tới tên tiểu tử đó vậy!
“Tên tiểu tử thối này, dù sao tôi vẫn phải kiểm tra!” Tân Nghiệp nói, nhìn sắc mặt Cố Nghênh Mạn, vội vàng nói thêm một câu, “Nhưng bà yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Hai người đi bộ đến sân thượng phòng Tân Quỳ, Tân Nghiệp muốn xem hoa hồng ở đây.
Ánh mắt đột nhiên dừng ở cửa cạnh sân thượng, không thấy khóa mà chỉ khép hờ.
Tân Nghiệp lập tức kinh ngạc, nắm chặt xẻng trong tay, tuy nói an ninh ở Minh Di rất tốt nhưng đôi khi vẫn phải đề phòng.
Cố Nghênh Mạn cũng nhìn theo tầm mắt của ông, trong lòng run rẩy, “Con gái còn ở trong phòng.”
Hai người không dám dừng lại, vội vàng đi lên.
Khi hai người đến ban công, nhìn qua cửa sổ kính sát đất, định bước vào thì khuôn mặt Tân Nghiệp cứng đờ lại.
Cố Nghênh Mạn đi theo sau, ánh mắt cũng nhìn theo, sững sờ.
– —
Hạ Vân Nghi vẫn luôn không chịu đưa ra một câu trả lời chính xác.
Tân Quỳ hỏi nhiều lần rằng anh có muốn cô hay không, nhưng đại khái bởi vì cách xưng hô “Nghi Bảo” này mà anh không nguyện ý mở miệng.
Tân Quỳ không nhịn được, ngồi trên người anh, nhân tiện vỗ vỗ má anh.
Khi cô còn đang nghĩ cách nào để Hạ Vân Nghi muốn ngừng mà không được, Tân Quỳ dường như nghe thấy có tiếng bước chân vội vã.
Cô nhìn ra cửa phòng theo bản năng.
Cửa đã được khóa chặt.
Ngay vào lúc Tân Quỳ quay đầu lại, tiếng bước chân kia lại vang lên rõ ràng.
Cô cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng.
Rồi sau đó, cô ngẩn người.
Một thời gian rất lâu về sau, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng “bắt gian tại giường” trong lịch sử này, Tân Quỳ thật sự muốn dùng cỗ máy thời gian để xóa đi cảnh tượng mất mặt này.
Cô ngồi trên người Hạ Vân Nghi, hai tay chống trên ngực anh.
Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn đứng ở ngoài cửa sổ ban công, biểu cảm thay đổi thất thường.
Cô trố mắt không nói được gì, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là sắc mặt đen như đáy nồi của Tân Nghiệp.
Trong tay ông còn có một cái xẻng.
“…”