Thiên hậu trở về – Chương 146: Đạo diễn Kim, anh xem phim Hàn nhiều quá rồi
Xung quanh, mơ hồ truyền đến tiếng người, hình như có gì đó xôn xao, nhưng Hạ Lăng không rảnh để phân tâm mà chú ý tới.
Cô đã hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn, trong vũ điệu rực rỡ này, cô là vũ công tuyệt vời nhất, cũng là thích khách xuất sắc nhất, khuynh thành tuyệt thế, chỉ là để ám sát.
Cơ thể cô càng xoay vòng càng gấp gáp, khát vọng trong lòng mỗi lúc một nóng bỏng, cô nhìn bậc đế vương ngồi trên ghế rồng, ánh mắt say mê kia, yết hầu mảnh khảnh kia… Dường như có thể tưởng tượng ra, lưỡi đao sắc bén trong tay mình một khi lao đi, sẽ ngọt ngào, nồng nàn ra sao.
Mùi vị của thành công…
Con tim đang nhảy nhót, đoản kiếm đang giục giã, người hòa làm một với vũ điệu, hừng hực, thúc giục.
Cô cảm nhận được bông hoa mẫu đơn trong miệng mình đang vụn vỡ, cánh hoa rơi lả tả, phất qua gương mặt, qua mũi kiếm.
Số vòng xoay mỗi lúc một tăng, trọng tâm cơ thể cũng càng ngày càng thấp, cô càng ngày càng xuống gần mặt đất… Còn bốn phía lại bắt đầu xôn xao, đợt thán phục nọ nối tiếp đợt thán phục kia, nghe rất xa xôi, tựa như đến từ một thế giới khác.
Không biết qua bao lâu, dường như đã là bản năng, tốc độ của cô bắt đầu chậm lại, nhưng vẫn xoay tròn từng vòng, từng vòng, không ngừng múa theo cảm giác, như một đóa hoa tùy ý nở rộ đến tận nơi u tối nhất, dần dần hóa thành ảo ảnh, hóa thành u hồn, hóa thành gợn sóng trong đêm tối, lăn tăn tới nỗi mắt thường khó mà nhận ra… Mọi sắc màu đều vụt biến mất, dường như tới cả sinh mạng cũng bị rút cạn.
Kĩ thuật xoay tròn này, làm nhanh đã khó, mà chậm lại càng khó hơn.
Nhưng nó đã là bản năng, xuất phát từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, cô gần như sinh ra đã biết phải làm thế nào mới múa được đẹp nhất. Cô là vũ công trời sinh, có lẽ, đây chính là sự thiên vị của ông trời…
Tiếng nhạc theo điệu múa của cô dần dần trở nên êm dịu.
Xoay vòng cuối cùng xong, Hạ Lăng ung dung ép người xuống thấp nhất, hai chân vòng lên trước mặt, trán cô chạm đất.
Trong ảo giác, dưới vầng hào quang chói ngời, cô tựa như nhìn thấy vị đế vương kia cười với cô, người đứng dậy, vươn tay về phía cô.
Cô cũng mỉm cười, cả người tựa như một bông hoa lấy lòng, u sầu nhất mà cũng rực rỡ nhất, chỉ là để bùng nổ trong thời khắc cuối cùng đó!
“Tùng!” một tiếng.
Trống lớn đột nhiên nổi lên.
Khoảnh khắc đó cô lật người nhảy lên, vặn eo xoay đoản kiếm đâm đến, mang theo khí thế một đòn hạ gục, xé rách không khí!
Dừng.
Một tiếng kêu lên sợ hãi, cùng với đó là tiếng dụng cụ rơi xuống loảng xoảng.
Cuối cùng, mọi âm thanh đều quay về tĩnh mịch.
Vũ khúc đã dứt.
Hạ Lăng thở hổn hển, vẫn duy trì dáng múa ám sát kết thúc cuối cùng, cô kinh ngạc phát hiện, đoản kiếm trong tay mình đang chĩa về người phía trước – Kim Dật Phi. Lúc này, anh ta đang ngã sóng xoài trên mặt đất nhìn vô cùng thảm hại, cả người vùi trong đống thiết bị quay phim bị đổ sập xuống, anh ta nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ, miệng há hốc, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Không phải chứ, bị một thanh đoản kiếm dọa cho sợ đến vậy?
Có điều, chỉ thẳng vào mặt người khác quả thực không được lịch sự cho lắm.
Hạ Lăng thu kiếm về, xin lỗi Kim Dật Phi: “Đạo diễn Kim, tôi không phải cố tình làm vậy đâu.”
Anh ta hình như không nghe thấy, vẫn nhìn cô với vẻ mặt đầy khiếp sợ, không hề nhúc nhích.
Hạ Lăng đưa tay lau mồ hôi rịn ra trên trán. Tuy chỉ múa có mấy phút ngắn ngủi nhưng thể lực bị tiêu hao lại cực lớn, cô khát nước kinh khủng, ngoảnh đầu muốn tìm nước uống, nhưng lại phát hiện, xung quanh sân khấu tạm thời đã chật kín người, tất cả nhân viên làm việc trong căn phòng này đều đang vây quanh, nhìn cô với ánh mắt sáng ngời.
“Múa đẹp lắm!” Không biết là người nào đã tán thưởng trước.
Sau đó là một tràng vỗ tay hoan hô.
Hạ Lăng ngơ ngẩn, chỉ là thử vai thôi mà, không ngờ mọi người lại phản ứng mãnh mẽ như vậy. Nói không vui là nói dối, cô vẫy tay với họ, giống như tìm lại được cảm giác khi được hàng nghìn hàng vạn fans hâm mộ tôn thờ cuồng nhiệt ở kiếp trước, cô mỉm cười, khụy gối một cách uyển chuyển mà tao nhã, chào cảm ơn một cách hoàn hảo.
“Diệp Tinh Lăng!” Bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Kim Dật Phi đã đứng dậy từ đống thiết bị kia, một tay vịn vào giá ba chân, một tay khác run rẩy chỉ về phía cô: “Cô, chính là cô! Vũ công thiên tài, thích khách hoàn hảo! Nhân vật này ngoài cô ra, không thể là ai khác!”
Dáng vẻ xúc động kia, tưởng như là sắp ngất đi tới nơi.
Anh ta lảo đảo chạy đến trước mặt cô, kéo tay cô, cật lực lắc: “Diệp Tinh Lăng, cô nhất định phải nhận vai diễn này! Có thân phận đạo diễn vàng của tôi làm đảm bảo, cô mà nhận vai này chắc chắn sẽ nổi như cồn! Dứt khoát sẽ nổi! Trời ơi… lần này thực sự là gặp được vận may khủng rồi! May mà tôi chưa trực tiếp ra quyết định nội bộ chọn Lý Bối Nhi, may mà có thể nhường ra vị trí để đổi người khác! Quá tốt rồi!”
Hạ Lăng trầm mặc, cho nên, cô đây là đang đoạt mất vai diễn của Lý Bối Nhi, gián tiếp trả thù ả đàn bà kia?
Kim Dật Phi nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.
Bỗng từ phía sau có một cánh tay vươn ra, xách cổ áo Kim Dật Phi rồi kéo anh ta ra.
“Cô Diệp, chúc mừng cô.” Là Trịnh Đức Tùng, ông ta đưa tới một ly trà: “Vô cùng hoan nghênh cô đảm nhận vai diễn này, lát nữa tôi sẽ cử nhân viên làm hợp đồng với người đại diện của cô, rất mong được hợp tác.”
Hạ Lăng nhận lấy ly trà, một ngụm uống cạn, cô nghiêng đầu nhìn vị đạo diễn lớn vẫn đang kích động đến không thể tự kiềm chế bên cạnh Trịnh Đức Tùng kia.
Vai diễn này hoàn toàn không có vấn đề, vấn đề là tay Kim Dật Phi này… có đáng tin không?
Trịnh Đức Tùng theo tầm mắt của cô, cũng nhìn về phía Kim Dật Phi, mỉm cười: “Con người Dật Phi, bình thường có hơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng một khi đã quay phim thì miễn bàn. Cậu ta có trực giác và khả năng nắm bắt đáng kinh ngạc, nói thì có vẻ không khiêm tốn chứ, anh ta quay phim nào là phim đó nổi tiếng, đẩy thứ gì thì thứ đó sẽ hot. Năng lực chuyên ngành mà Dật Phi dày công tu dưỡng phải nói là đã vượt xa lứa đạo diễn cùng thế hệ.”
Thôi được rồi, dù sao thì chị Mạch Na cũng đã nói đây là một cơ hội tốt, Mạch Na sẽ không gạt cô đâu.
Hạ Lăng gật đầu nói: “Tôi không thành vấn đề, nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây.” Thử vai đã xong, những chuyện còn lại là của người đại diện, không liên quan đến cô nhiều lắm. Cô nóng lòng muốn đi tìm Lệ Lôi, cũng không biết anh đã nghe điện thoại xong chưa.
Trịnh Đức Tùng níu cô lại: “Cô Diệp, xin chờ một chút. Tôi đã sai người mua về một bộ áo sơ mi và quần dài rồi, nếu cô không chê, có thể đến phòng hóa trang thay bộ đồ múa này ra.”
Không hổ là người phụ trách cao cấp, cẩn thận chu đáo đến cả chi tiết nhỏ như vậy.
Hạ Lăng cảm ơn ông ta, đến phòng hóa trang thay đồ, bộ quần áo này mang lại cảm giác không tệ, mặc lên vô cùng thoải mái. Chỉ là, hình như có rộng một chút, nhưng mà cũng được, ít nhất thì từ ngoài nhìn vào vẫn thấy khá là vừa vặn với người.
Cô soi một vòng trước gương, sau khi xác định đã ổn mới chuẩn bị ra khỏi phòng, thì lại nghe thấy một tràng gõ cửa.
Mở cửa, cô thấy thân hình cao gầy của Kim Dật Phi đang tựa bên cửa, anh ta híp mắt cười với cô. Trên người anh ta vẫn đang mặc áo sơ mi hoa được cắt may tinh xảo kia, hai cúc trên không cài, lộ ra dây chuyền vàng mặt ngọc bích, cùng lấp lánh với chiếc đồng hồ hàng hiệu sáng loáng trên tay, đích thực là dáng vẻ của một tay con nhà giàu quần là áo lượt.
“Không mời tôi vào ngồi một lát sao, tiểu Lăng?” Anh ta cười nói, ngữ điệu đó, như là cô và anh ta đã quen biết nhau đến cả vạn năm vậy.
Hạ Lăng không nhúc nhích: “Tiểu Lăng?” Nửa tiếng trước, anh ta vẫn còn gọi cô là cô Diệp mà.
Anh ta lại cười có chút đểu giả: “Nghe nói người của Thiên Nghệ đều gọi cô như vậy. Tiểu Lăng, cô xem, chúng ta sắp trở thành cộng sự trong một đoàn làm phim rồi, gọi cả tên lẫn họ mới xa cách làm sao, phải không nào? Phải rồi, cô cứ gọi tôi là anh Dật Phi là được rồi.”
Anh… Dật Phi!
Đạo diễn Kim, anh xem nhiều phim Hàn quá rồi thì phải?