*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi thêm lần nào nữa.” Giọng nói của cô rất nhẹ.
“Tôi nên bù đắp thế nào cho em đây?” Anh ta hỏi.
“Ha ha, bù đắp?” Cô rốt cuộc nhịn không được, cười nhạt: “Bùi Tử Hoành, anh cảm thấy lấy gì có thể bù đắp được? Kiếp trước, anh suýt nữa đã hủy hoại tôi, kiếp này lại trơ mắt bỏ mặc tôi chết đi! Đừng nói chuyện khác, chính là lần trước tôi rơi xuống nước, nếu không phải là Lệ Lôi liều mình cứu tôi, thì bây giờ tôi đã phải đi đầu thai lần thứ ba rồi!”
“Anh không biết đó là em.” Anh ta quỳ xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô: “Tiểu Lăng à, tha thứ cho anh, anh không biết. Nếu như anh biết, cho dù có phải liều cả tính mạng, anh cũng sẽ cứu em.”
“Cho nên, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Hạ Lăng vẫn cười nhạt: “Thoát khỏi vẻ ngoài của “Hạ Lăng”, bây giờ trong mắt anh, tôi chỉ là con sâu con kiến hèn mọn sao? Muốn hạ độc thì hạ độc, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao? Bùi Tử Hoành, trước kia tôi bị mù mới yêu anh!”
Bàn tay của anh ta nắm tay cô rất chặt, lại như đang run rẩy.
Lời nói của cô, từng chữ một, tựa như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim anh ta. Anh ta hận bản thân, tại sao lại không nhận ra cô? Anh ta đã sớm nghĩ đến, cô rất giống với kiếp trước, từ nụ cười cho đến hình dáng, cách nói chuyện, dáng vẻ giận dữ…
Nếu như có thể, anh ta hi vọng thời gian có thể quay ngược lại, trở về cái ngày cô rơi xuống nước. Nếu như ngày đó, anh ta lựa chọn cô thay vì chiếc đồng hồ, có phải là mọi chuyện sẽ khác không?
“Đó là chiếc đồng hồ em tặng cho tôi.” Anh ta cố giải thích.
Hạ Lăng giật mình, mới nhận ra là anh ta đang nhắc đến lúc cô bị rơi xuống nước, anh ta đã bỏ cô lại để đi tìm đồ. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Bùi Tử Hoành, anh không cần tôi, hoặc có thể nói, anh không cần thân phận “Diệp Tinh Lăng” của tôi. Cái anh yêu chính là ký ức. Buông tha cho tôi khỏi nơi này được không? Tôi bây giờ… Cũng không còn yêu anh nữa.”
Câu nói cuối cùng, cô đã lấy rất nhiều can đảm.
Cô đã chuẩn bị cho trận nổi giận lôi đình, sống lưng căng cứng, căng thẳng nhìn anh ta. Nhưng cho dù như thế nào, cô nhất định phải nói chuyện này, bởi vì cô muốn ra đi, trở về bên cạnh của Lệ Lôi.
Bùi Tử Hoành vô thức nắm chặt tay cô, làm cánh tay cô giống như bị bẻ gãy. Cô đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, khẽ kêu lên, anh ta mới phát hiện và buông tay cô ra.
“Em yêu tôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, không chút nghi ngờ.
Hạ Lăng lắc đầu: “Đã muộn rồi, Bùi Tử Hoành, tình yêu của chúng ta… Từ lâu đã không còn nữa.”
“Em yêu tôi.” Anh ta lớn tiếng, ép sát vào người cô, một tay đặt bên cạnh sườn cô, một tay nâng nắm chặt cằm của cô: “Tiểu Lăng, em chỉ là nhất thời bị ma quỷ làm mê muội mà thôi, em sẽ nhanh chóng nhớ lại người em thật sự yêu là ai.” Anh ta cúi đầu hôn cô, hung hăng cắn xé.
Cô kịch liệt phản kháng, cả thân người bị băng bó thạch cao, không có cách nào nhúc nhích.
Cô cắn anh ta, tức giận trừng mắt, nhưng Bùi Tử Hoành hoàn toàn không quan tâm, điên cuồng khống chế cô, nụ hôn có tính xâm chiếm của anh ta kéo dài thật lâu, khiến cô không thể thở được.
Cuối cùng, anh ta cũng buông ra, cặp mắt hung hãn như thú dữ nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Lăng bất chấp tất cả, theo bản năng ra sức dùng tay lau sạch môi của mình. Lúc anh ta hôn cô, cô càng chắc chắn hơn bao giờ hết – cô, thật sự không còn yêu anh ta nữa rồi. Cơ thể phụ nữ là thành thật nhất, hôm nay cô đã không còn cách nào chấp nhận nụ hôn của anh ta, mỗi bộ phận trên người cô đều không ngừng tỏ ra kháng cự.
Ánh mắt của cô đầy đau buồn, lại kiên quyết lau sạch bờ môi của mình.
Trong ánh mắt của Bùi Tử Hoành đầy bão tố, cuồng phong như mưa rào, anh ta lại hôn cô lần nữa, lần này, còn hung hăng hơn cả lần trước, không có chút thương tiếc nào, anh ta cắn mạnh vào môi cô, ép buộc cô đến nỗi phải rơi nước mắt.
Lúc tách ra.
Cô thở gấp, nỗi nhục nhã cùng sự tức giận khiến cơ thể cô có chút run rẩy, cô không chút nghĩ ngợi, một lần nữa, đưa tay lau sạch bờ môi của mình. Bùi Tử Hoành bắt được cánh tay của cô, dùng sức thật mạnh, lần này, cho dù cho cô có rên lên đau đớn, anh ta cũng không nhượng bộ: “Đừng ép tôi phải muốn em ngay lúc này.” Giọng nói của anh ta khàn đặc, vô cùng uy hiếp.
Trong lòng Hạ Lăng có chút run sợ, nhận ra anh ta đang nói đến điều gì: “Anh… Là đồ cầm thú.”
“Cầm thú cũng được, súc sinh cũng được” Giọng nói của anh ta trầm thấp như vực sâu: “Nếu không tin, em có thể thử xem.”
Cô không dám làm loạn nữa.
Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, người đàn ông trước mặt chính là ác quỷ, việc gì anh ta cũng dám làm. Cô nhắm mắt lại, không nhìn anh ta, nước mắt từ khóe mắt chầm chậm rơi xuống.
Bùi Tử Hoành lại lấy khăn bông, từng chút từng chút lau nước mắt cho cô.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bùi Tử Hoành nhìn khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt của cô, cơ thể run rẩy, trong lòng anh ta có chút đau đớn. Anh ta không muốn làm tổn thương cô, nhưng không biết tại sao, lại luôn làm cho cô phải đau lòng sợ hãi.
Bàn tay anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Cô thể cô lại run lên, cô cố sức cắn chặt đôi môi của mình.
Bùi Tử Hoành rất muốn bảo cô không cần sợ hãi, muốn nói với cô, chúng ta bắt đầu lại có được không? Những lời này rất quý giá, cho dù thế nào cũng không nói nên lời, bởi vì, anh ta biết câu trả lời của cô, nhất định sẽ là… Cự tuyệt.
Có tiếng gõ cửa.
Bùi Tử Hoành thu lại bàn tay đang vuốt ve gương mặt của cô, nét đau thương biến mất, anh ta khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh: “Vào đi.”
Cửa mở, người tiến vào là Sở Sâm, trên tay anh ta cầm một bản tài liệu.