Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 51: Mối hận ngày xưa



Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan âm thầm quan sát xung quanh, tò mò không biết Cố Nhai Mộc đang trốn ở đâu.

Mục đồng thoát khỏi giấc mơ đẹp, đột nhiên nheo mắt: “Đuôi của ngươi…”

Trong khí đen lúc ẩn lúc hiện một cái đuôi chuột.

Đỗ Thánh Lan thờ ơ, mặt người giấy cũng thờ ơ giống như mục đồng mới là người chuyện bé xé to. Dần dà ngay cả mục đồng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ Âm Khuyển lúc bé đều là trạng thái này?

Nhưng nó nhớ rõ ràng vừa rồi vẫn là một cái đuôi chó mà.

Đỗ Thánh Lan đi tới bên cạnh Âm Khuyển, nhờ thân thể đối phương ngăn cản tầm mắt mục đồng, không biết có phải vì sắp đến Minh Đô hay không mà Âm Khuyển không hoá thành bóng ma như bình thường, nó dùng trạng thái thực thể xuất hiện trước mặt người khác.

Bát Thần Yêu Thuật cần rất nhiều chân khí để duy trì, vì muốn đẩy hao tổn xuống mức thấp nhất nên Đỗ Thánh Lan vặn vẹo thành hình tròn màu đen lớn chừng bàn tay.

Phía trước là một thế giới đầy sương mù, cây cối trụi lá đứng yên hai bên. Bởi vì thiếu nước quanh năm nên vỏ cây nứt ra, để lộ một cái động đen sâu không thấy đáy. Rất nhiều loài chim kỳ quái đậu trên cành cây, đây là minh điểu của Minh Đô, dùng máu thịt làm thức ăn.

Sương mù được hít vào cổ họng có mùi rỉ sắt, Đỗ Thánh Lan bắt đầu phong bế khứu giác, ở đoạn cuối sương mù là một cửa thành màu máu. Cửa thành rất cao rất rộng, hắn không dám làm qua loa, lại biến thành dáng vẻ của Tiểu Âm Khuyển.

Cửa thành tự động mở ra, trên phố rất yên tĩnh, chỉ có một con âm vật chưa kịp lùi vào vách tường nằm rạp trên mặt đất: “Vương.”

Âm Khuyển không nhìn nó, tiếp tục đi về phía trước.

Mãi cho đến khi đội ngũ biến mất, tường, tảng đá,… Khí đen từ nhiều nơi bay ra, vừa cười quái dị vừa nói chuyện:”Đó là tiểu điện hạ hả? Cảm giác cắn một miếng là hết.”

“Tiểu điện hạ không quá mạnh.”

Tiếng cười hi hi tràn ngập trong mọi góc tối, Minh Đô tôn sùng cường giả, tiểu điện hạ không quá mạnh có nghĩa là sẽ có nhiều người ủng hộ Yểm hơn.

Hiện tại Vương hạn chế chém giết, điều này khiến cho rất nhiều con dân Minh Đô sắp mất kiên nhẫn, chúng nó rất cần được phóng thích trong huyết tinh.

Đỗ Thánh Lan không biết mình đang được vô số sinh linh u ám bàn tán, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Âm Khuyển, đánh giá xung quanh. Nơi này rất kỳ quái, xung quanh đều là đường nhỏ thông nhau, con hẻm nhỏ ở hai bên chỉ cần nhìn một cái là thấy điểm cuối, mà nếu nhìn về phía trước chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ: mênh mông bát ngát.

“Ngươi ở đây sẽ không được dễ chịu.”

Âm Khuyển nói làm Đỗ Thánh Lan quay qua hỏi: “Sẽ có người tới giết ta?”

“Rất nhiều.”

“Minh Đô có quy tắc của Minh Đô, Yểm không thể trực tiếp ra tay với ngươi nhưng những người thực lực chênh lệch hai cấp có thể ra tay.”

Đang nói chuyện thì Âm Khuyển dừng chân trước một tấm bia đá màu máu: “Đặt tay lên.”

Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn thân thể mình rồi đặt vuốt lên. Giữa tấm bia đá màu máu xuất hiện một đường chỉ đen, đường chỉ đen tiến thẳng lên trên, cuối cùng dừng ở số ‘bốn’.

Tuy Đỗ Thánh Lan không biết tấm bia đá này nhưng có thể dựa vào thường thức phán đoán càng lên cao càng tốt. Tấm bia đá có tổng cộng mười cấp bậc, hắn chính là thuộc tính cặn bã.

Không phải Đỗ Thánh Lan yếu nhưng đối tượng tấm bia đá màu máu kiểm tra đều là âm vật. Hoạt khí trong người hắn ảnh hưởng đến bia đá phán đoán, hạng ‘bốn’ chỉ có thể xem là miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến sư tử Tuyết Hoa, vừa cảm thấy may mắn nó không cần kiểm tra thì chợt nhớ ra Tiểu Âm Khuyển chỉ bám vào người sư tử Tuyết Hoa, sau khi mở phong ấn nói không chừng thiên phú kinh người, nếu không… Âm Khuyển sẽ không kỳ vọng vào đứa bé này như vậy.

Xa xa có rất nhiều âm vật đều đang nhìn tấm bia đá, tin tức ‘Tiểu điện hạ thiên phú chỉ đạt mức bốn’ như gió lan truyền khắp nơi.

Đỗ Thánh Lan mơ hồ nghe thấy một số lời thì thào ác độc, hạ giọng nói: “E rằng sẽ có người vì điều này mà ủng hộ người khác.”

Đối mặt với nhân tố có thể dao động căn cơ, Âm Khuyển dường như không chút để ý, Đỗ Thánh Lan cũng không biết nó đang nghĩ gì. Người giấy từng nói Minh Đô vĩnh viễn chỉ có một chủ nhân, lời này có rất nhiều cách hiểu.

Ví dụ như người giấy sẽ thần phục người thống trị hoặc là chỉ là nghĩa đen đơn thuần, Minh Đô sẽ khai màn chém giết, người thắng lợi cuối cùng sẽ trở thành tân chủ nhân.

“Bên kia là chỗ ở của ngươi.” Ở nơi xa xa dày đặc sương mù, có một cái cây to che trời, tán cây như mặt người, cành cây như mạch máu, nơi Âm Khuyển chỉ là một hốc cây đen như mực ở phía dưới.

Lúc Đỗ Thánh Lan đang quan sát, Âm Khuyển cùng mặt người giấy như du hồn bay tới phía trước dày sương, sau đó biến mất.

Minh Đô có rất nhiều quy định kỳ quái, Đỗ Thánh Lan cũng lười tìm hiểu, đi thẳng vào hốc cây.

Bên trong rộng hơn trong tưởng tượng, ngoài ý muốn là còn có một cái cửa nhỏ làm từ vật liệu đặc biệt có thể đóng lại. Một đốm lửa sáng lên trong bóng đêm, Đỗ Thánh Lan quay lại thì phát hiện Cố Nhai Mộc đã xuất hiện ở cạnh cửa không biết từ khi nào.

Trước kia lúc chạy trốn Đỗ Thánh Lan đã phát hiện không ai giỏi lẩn trốn bằng con rồng này, Minh Đô nhiều âm vật như vậy mà không có ai phát hiện sự hiện diện của y.

“Tiểu điện hạ.” Bên ngoài đột nhiên vang tên tiếng gọi thân thiết.

Đỗ Thánh Lan phớt lờ.

“Tiểu điện hạ, người mở cửa cho lão hủ đi.” Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, từ ‘cốc cốc’ biến thành ‘rầm rầm’, đối phương đánh mạnh vào cửa.

Âm Khuyển từng nói những người có thể ra tay với hắn chỉ có thực lực cao hơn tối đa hai cấp. Minh Đô không biết phân chia thực lực như thế nào, có lẽ cái thứ bên ngoài sẽ không quá mạnh. Tiếng đập cửa rầm rầm dường như cho rằng hắn im lặng là sợ hãi nên đập càng hưng phấn.

Đỗ Thánh Lan: “Đại Âm Khuyển xấu bụng quá, ngộ nhỡ con của nó có thiên phú từ tám đến chín thì chẳng phải ai cũng có thể ra tay à.”

Cố Nhai Mộc: “Đánh giá từ tám trở lên sẽ rất an toàn.”

Bị sương mù dày đặc che mắt nên Đỗ Thánh Lan không nhìn rõ nhưng lúc nãy Cố Nhai Mộc nhìn thấy rất rõ ràng: “Mỗi cấp độ đều có định tính, bốn hạng đầu là ‘Yếu đuối’, từ hạng tám là vô thương.”

“…..”

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, Đỗ Thánh Lan đột ngột mở cửa, lão đầu bên ngoài sửng sốt một chút rồi sau đó mừng như điên. Lão còn chưa kịp ra tay đã bị một đoàn khí đen túm cổ áo lôi vào.

Sau khi đóng cửa, lão già lảo đảo mấy bước, lấy lại thăng bằng đứng vững mới từ tốn nói: “Tiểu điện hạ quá thất lễ.”

Mỗi một chữ được thốt ra, cánh tay biến đổi càng lúc càng nhiều, móng tay nám đen mọc dài ra như móng vuốt dã thú nào đó. Điều khiến lão bất ngờ là lão không nhìn thấy cầu xin tha mạng các kiểu mà trái lại lại nghe thấy Đỗ Thánh Lan chế nhạo: “Cái này của ngươi cũng gọi là móng vuốt hả? Ngẩng đầu lên nhìn đi.”

Lão già theo bản năng ngẩng đầu, phía trước là một nam tử mặc hoa phục… Sao tiểu điện hạ lại giấu đàn ông ở đây? Lão còn chưa kịp hỏi thì lập tức trợn mắt, lão nhìn thấy móng vuốt phủ một lớp vảy bạc trong ống tay áo của người đàn ông kia, mạnh mẽ như có thể xé nát mọi thứ.

Rồng?!

Lão chưa kịp thét lên đã bị móng vuốt xé nát cơ thể, con mắt trợn trừng lăn lông lốc trên mặt đất. Hình ảnh vô cùng đáng sợ, Đỗ Thánh Lan che mắt sư tử Tuyết Hoa.

Đêm nay cửa gỗ bị gõ ba lần, âm vật vào trong không có một ai ra ngoài.

Việc khiến Đỗ Thánh Lan thất vọng là những thứ này chỉ là con dân Minh Đô tu luyện chú thuật thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chưa từng có quỷ tu nào tìm đến tận cửa.

Tiếng xì xào bàn tán trong sương mù chưa bao giờ ngừng lại.

“Hình như tiểu điện hạ cũng có chút bản lĩnh.”

“Vương để lại bùa hộ mệnh gì sao?”

“Cấp bậc hạng bốn chứng tỏ không có tiền đồ, giết nó, chúng ta có thể giao cho Yểm lập công.

Đến rạng sáng thì lại có người gõ cửa.

Khí đen mở cửa kéo đối phương vào, dùng thân thể chặn cửa, Cố Nhai Mộc xoè móng… Một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Mặt người giấy: “…..”

Đỗ Thánh Lan cười xấu hổ, bắt đầu xử lý xác chết của mấy âm vật trên mặt đất: “Xin lỗi, ta tưởng hàng xóm tới gõ cửa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“…..” Mặt người giấy nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu: “Vương gọi ngươi.”

Đỗ Thánh Lan đi theo mặt người giấy ở giữa sương đen. Minh Đô phân chia giai cấp rất nghiêm khắc, mặt người giấy địa vị rất cao, những tiếng xì xào trên phố lập tức ngừng lại.

Ban ngày sương mù ở Minh Đô loãng khá nhiều, Đỗ Thánh Lan lặng lẽ liếc hai bên trái phải, thật sự không nghĩ ra Cố Nhai Mộc có thể trốn ở đâu trong con phố gần như trống rỗng này.

Hắn được đưa đến tấm bia đá màu máu, Âm Khuyển đang ngửa đầu nhìn tấm bia đá, dường như biết bọn họ đến nên quay lại.

“Xem ra tối hôm qua ngươi cũng không chật vật lắm.”

Mặt người giấy lạnh lùng đứng sang một bên, thầm nghĩ không chỉ là không chật vật mà còn là giết đỏ cả mắt.

Đỗ Thánh Lan vốn muốn hỏi quỷ tu ở đâu nhưng một câu nói của Âm Khuyển lập tức khiến hắn chú ý đến chuyện khác.

“Ngươi hỏi thăm ta chuyện Phạn Hải tôn giả.” Con ngươi đỏ rực như muốn nhìn xuyên qua hắn: “Mọi thứ đều giấu trong Thời Quang.”

Thời Quang?

Âm Khuyển nói: “‘Thời Quang’ có thể phát động chuyện đau khổ nhất, nhiều thế hệ thừa kế đều phải vào trong, chỉ khi hoàn thành chém giết sống sót ra ngoài mới có tư cách được thừa nhận là người thừa kế.”

Đỗ Thánh Lan đã hiểu, Âm Khuyển muốn hắn thay con của nó hoàn thành khảo nghiệm nhưng dường như lại cảm thấy là lạ chỗ nào đó, chỉ là lý do này có hơi quá nông cạn.

Âm Khuyển: “Trên người ngươi có một tia tàn niệm, Thời Quang có thể phát động ký ức tàn niệm.”

“Tàn niệm…” Đỗ Thánh Lan khẳng định Âm Khuyển không nói đùa, nó cũng không có lý do lừa gạt hắn. Hắn rét run, đến bây giờ hắn chưa từng cảm nhận được trên người mình có tàn nhiệm, chắc chắn ngay cả Cố Nhai Mộc cũng không phát hiện, nếu không y nhất định sẽ nhắc nhở mình.

Hắn thử tìm hiểu những lời Âm Khuyển đã nói: “Thời Quang đại biểu cho ký ức của giai đoạn nào đó, ký ức này có liên quan gì đến chém giết không?”

“Sẽ có mười thợ săn cùng ngươi vào đó, mục tiêu của họ chính là giết ngươi. Nếu ngươi chết trong đoạn ký ức này, đường tương lai cũng sẽ bị đứt đoạn.”

Khi Đỗ Thánh Lan vẫn còn chưa hiểu lắm thì một tia khí đen đã chui vào ống tay áo hắn, sư tử Tuyết Hoa bị ép đến bên cạnh Âm Khuyển. Sư tử Tuyết Hoa run rẩy muốn giãy giụa thì Đỗ Thánh Lan đã giơ tay lên ý bảo nó bình tĩnh.

Nhưng Đỗ Thánh Lan đã chậm một bước, sư tử Tuyết Hoa hôn mê bất tỉnh.

“Chỉ có sinh linh có tử khí mới có thể vào Thời Quang.”

Ánh mắt Âm Khuyển rời khỏi người Đỗ Thánh Lan, nhìn về phía bên cạnh hắn.

Đỗ Thánh Lan suy đoán Cố Nhai Mộc đang đứng ở đó.

Hắn hiểu biết nông cạn nhưng Âm Khuyển không giải thích nữa, chờ hắn đưa ra lựa chọn.

Trong sương mù, ngón tay lạnh như băng chạm vào một cái mạch đập, Đỗ Thánh Lan theo bản năng xoè bàn tay, một cái túi gấm nhỏ được nhét vào lòng bàn tay hắn.

“Vào đó rồi mở.”

Là giọng của Cố Nhai Mộc, đối phương hiển nhiên đã đoán được Đỗ Thánh Lan sẽ quyết định như thế nào.

Đỗ Thánh Lan khẽ gật đầu như trả lời Cố Nhai Mộc cũng như là trả lời Âm Khuyển.

Trong khoảnh khắc hắn quyết định, binh nhân thủ lĩnh của mặt người giấy xé cánh tay bên cạnh, cánh tay vỡ vụn hoá thành vô số hạc giấy bay về mọi ngõ ngách Minh Đô.

“Đang chiêu mộ thợ săn kìa!”

Toàn bộ Minh Đô Xôn xao.

Quy củ của Minh Đô là nếu ai có thể g.iết chết người thừa kế sẽ nhận được thân phận người thừa kế dự bị, trước kia chưa từng có thợ săn nào thành công. Lần này Tiểu Âm Khuyển trở về yếu ớt như vậy chính là một cơ hội ngàn năm có một.

Bọn họ cùng phóng một tia khí đen về phía hạc giấy, đa số hạc giấy bay lên người binh nhân rồi ngưng tụ thành một cánh tay, chỉ còn lại mười con hạc giấy chưa trở về, lần lượt rơi xuống người của người con dân Minh Đô, đại biểu bọn họ được chọn làm thợ săn.

Binh nhân sẽ không làm việc tư trái với quy định, nó lựa chọn mười người đều là nhân vật khá mạnh, đủ sức đánh ngang tay với Đỗ Thánh Lan. Hành động này trong mắt âm vật Minh Đô lại trở thành binh nhân không thích biểu hiện của tiểu điện hạ, thợ săn mạnh như vậy chắc chắn sẽ lấy mạng tiểu điện hạ khi rèn luyện trong Thời Quang.

Âm Khuyển phun ra một ngụm sương đen lên tấm bia đá, tấm bia đá màu máu xuất hiện một cái bóng rất dài.

Cùng lúc đó, mười thợ săn được chọn cũng đã đến.

Trên người mỗi người đều quấn nhiều loại nguyền rủa, có hai tên điên cuồng còn khâu cơ thể yêu thú vào cơ thể của mình, trên người toàn là đường may vá.

“Theo cái bóng đi thẳng về phía trước, nhớ kỹ trước khi cái bóng biến mất thì tuyệt đối không nên quay đầu lại.”

Đỗ Thánh Lan bị yêu cầu đi ở đằng trước đại biểu hắn là người phát động ký, sau đó những thợ săn kia sẽ tiến vào thế giới ký ức của hắn.

Cái bóng không có giới hạn, Đỗ Thánh Lan thử phi hành nhưng thất bại. Không biết đi được bao lâu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cuối đường. Một cánh tay kéo dài vô hạn từ phía sau vỗ lưng Đỗ Thánh Lan, hắn nhớ lời Âm Khuyển nói, không quay đầu lại.

Cái tay này tiếp tục sờ lên cổ hắn giống như nếu không quay lại, cái tay này sẽ bóp gãy cổ hắn. Cảm giác bị người khác bóp cổ không dễ chịu chút nào, Đỗ Thánh Lan dùng chân khí chặt đứt cái tay nhưng rất nhanh sau đó có thêm hai cánh tay hung dữ siết chặt cần cổ yếu ớt của hắn.

Bước đi thành trò kéo co, điều duy nhất đáng mừng chính là bây giờ hắn đang duy trì hình thái sương đen, có thể tự do thu nhỏ cần cổ, lực cản giảm bớt một chút. Đến khi Đỗ Thánh Lan hít thở sắp không thoải mái thì cuối cùng đã có thể bước một chân ra khỏi cái bóng.

Cũng trong lúc đó, vật ở phía sau nhanh chóng đến gần, Đỗ Thánh Lan theo bản năng muốn rút kiếm nhưng liên tục triệu hoán bội kiếm trong nhẫn trữ vật đều bị thất bại, hắn chỉ có thể bị động không ngừng lùi lại. Trước khi vô số phù văn kỳ quái chạm vào thân thể, Đỗ Thánh Lan mở túi gấm luôn được nắm chặt trong tay, bên trong là một cái vảy rồng. Đỗ Thánh Lan không suy nghĩ nhiều, ngón tay kẹp vảy rồng vẽ một đường ở trước mặt, vô số lời nguyền lập tức tán loạn.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan mới nhìn thấy rõ người tấn công mình chính là một tên thợ săn. May mà chín người khác vẫn chưa đến, cái bóng kỳ quái này khống chế rất chặt chẽ thời gian từng người xuất hiện.

Đỗ Thánh Lan không xác định được khi nào những người khác đến, ánh mắt loé lên rồi từ sương đen biến thành hình người.

“Ngươi…”

Thợ săn bị hành động biến thành người của Đỗ Thánh Lan kinh động, lúc gã vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh ngạc thì vảy rồng đã đến sát cổ. Thợ săn phản ứng nhanh muốn thoát ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đầu ngón tay Đỗ Thánh Lan bắn ra một số luồng điện, cảm giác tê dại khiến đối phương hành động chậm nửa nhịp, đến khi nhận ra thì trên cổ họng đã xuất hiện một vệt máu.

Thợ săn không ngừng mấp máy môi, gió chui vào mạch máu khiến gã muốn niệm một câu chú ngữ cũng không niệm được, thân thể như khói bụi bị đốt cháy, trong nháy mắt bay đi khắp nơi.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, dường như nơi đây khác với bên ngoài. Nếu là ở bên ngoài, dù người Minh Đô bị thương trí mạng cũng sẽ không dễ chết như vậy, thậm chí bọn họ có thể sử dụng chú thuật để sống lại.

Trước khi có thợ săn khác đuổi theo, Đỗ Thánh Lan không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục đi về phía trước.

Vùng không gian này rất đặc biệt, nhẫn trữ vật không dùng được, vảy rồng vô cùng sắc bén, ban đầu lúc hắn sử dụng không cẩn thận để chỗ vảy bị vỡ cắt vào ngón tay, đến bây giờ vẫn chưa cầm máu.

Trên bầu trời là Thải Âu đã tuyệt chủng ngàn năm trước đang bay qua. Đây không phải là ký ức của Đỗ Thánh Lan, chắc là thế giới ký ức tàn niệm trên người hắn mà Âm Khuyển từng đề cập đến.

Phía trước là một người một chó, Đỗ Thánh Lan dừng bước. Con chó kia xoay người qua, rõ ràng cũng là một con Âm Khuyển nhưng trong mắt nó là ác ý mãnh liệt hơn Âm Khuyển Mắt Xanh rất nhiều. Xung quanh không có gì che chắn, Đỗ Thánh Lan không tìm được chỗ ẩn núp, đi cũng không được mà quay lại cũng không được.

Tay hung không đánh mặt cười, trong khi hắn đang rầu rĩ có nên đi lên chào hỏi hay không thì con Âm Khuyển kia đột nhiên dùng móng vuốt mổ bụng, móc ra một chùm sáng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: 85: Thánh Chỉ Tứ Hôn Đã Tứ Hôn Rồi Thành Thân Còn Xa Sao

Sau khi làm xong, Âm Khuyển hoá thành bóng ma cắn nuốt Thải Âu đang bay bên trên, vết thương được khôi phục một phần.

Nhìn thấy Âm Khuyển không ra tay với mình, Đỗ Thánh Lan ngẩn người, thử tới gần thì phát hiện bọn họ không nhìn thấy mình. Hắn muốn tới gần thêm chút nữa nhưng nguồn sáng này toả ra khí thế quá kh.ủng bố, bên trong dường như nén cả thế giới thành ảnh ngược, hắn cũng không nhịn được run rẩy theo.

“Giới nguyên?”

Đỗ Thánh Lan không chắc chắn lắm, hắn từng vô tình đọc được trong sách cách đây rất lâu rồi, giới nguyên được gọi là chìa khoá của thế giới, truyền thuyết nói rằng cắn nuốt giới nguyên có thể trực tiếp thông thiên.

Bây giờ xem ra truyền thuyết rõ ràng không thực tế, nếu thứ này thật sự là giới nguyên thì Âm Khuyển đã sớm bay lên trời rồi.

Âm Khuyển phóng ra đốm sáng, đốm sáng bay thẳng về phía trước, nam tử và Âm Khuyển cùng phóng theo. Ở nơi này phi hành sẽ hao tổn chân khí trên diện rộng, Đỗ Thánh Lan lựa chọn chạy bộ.

Khoa Phụ đuổi theo mặt trời* cũng chỉ như thế này thôi, sức của đôi chân không thể bằng phi hành nên Đỗ Thánh Lan chỉ có thể ở xa xa đuổi theo hai bóng dáng kia, hắn đột nhiên cảm thấy công việc này phù hợp với sư tử Tuyết Hoa hơn.

Cuối cùng đốm sáng phía trước cũng dừng lại, một lớp bình chướng ngăn cản nó đi tới. Trong không gian hoang vu, không khí loãng, nơi đây dường như là phần cuối của thế giới. Đốm sáng hoá thành chìa khoá hoàn toàn đi vào bình chướng, bình chướng rắn chắc dần xuất hiện một cái khe, chìa khoá bay ra bị Âm Khuyển nuốt vào bụng.

Nam tử đứng bên cạnh nắm lấy thời cơ, dùng tuyệt học cả đời một đao đánh vào khe hở.

Đỗ Thánh Lan chưa bao giờ nhìn thấy một đao nào lợi hại như vậy, nam tử này tuyệt đối có thực lực độ kiếp kỳ. Khe hở vốn rộng chừng một ngón tay trong ánh đao kỳ diệu dần dần mở rộng, thế giới trước mắt Đỗ Thánh Lan vặn vẹo, nếu không phải hắn đang ở trạng thái đặc biệt thì khi khe hở xuất hiện, có lẽ hắn sẽ bị khí lưu cường đại cuốn vào chia năm xẻ bảy.

“Phạn Hải!”

Một giọng nói tức giận từ đằng sau truyền đến, Đỗ Thánh Lan quay lại sửng sốt… Kỳ Tử Kỳ?

Người này không giống đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông hắn gặp ở Tháp Lâu, nhìn người này trẻ trung hơn.

Phạn Hải lạnh lùng nói: “Thông đạo đã được mở. Tử Kỳ, ngươi và Hàn Nguyệt là bạn thân của ta, chúng ta cùng nhau phi thăng, mặc kệ đại lục chìm nổi, núi non trồi sụt!”

Đỗ Thánh Lan nhớ lúc ở Phần Thành, Đỗ Thanh Quang từng nói chỉ cần Âm Khuyển bằng lòng mở thông đạo, ông ta sẽ phản bội giúp người ngoài gi.ết chết Âm Khuyển Mắt Xanh.

Ngay khi Phạn Hải tôn giả vừa dứt lời, khe hở đang không ngừng mở rộng, theo như lời gã nói thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi. Có bảo vật trong khe hở bị hút vào, bay vào thế giới. Nhưng bị hút vào không chỉ có bảo vật, một cánh tay đẫm máu đột nhiên thò vào xé rách khe hở này, một cái đầu nhiều mắt chui vào từ một đầu khác của bình chướng. Hình thể của nó rất lớn, thực lực rất mạnh, từ trong bình chướng xâm nhập cũng chỉ bị thương ngoài da.

“Tà ma!” Đỗ Thánh Lan co đồng tử, trong sách chưa bao giờ ghi lại tà ma đến đại lục Cửu Xuyên như thế nào, đa số mọi người đều kết luận là do sinh vật thần bí trong lòng đất.

Dường như hắn đã hiểu ra điều nào đó.

Thiên ngoại hữu thiên, Minh Đô là một thông đạo nối liền với các thế giới khác, khi xuất hiện một thế giới yếu hơn, bọn chúng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xâm lấn sát hại.

Tà ma nhìn thấy Phạn Hải trước tiên, thấy gã không có ý ra tay ngăn cản. Gã không ra tay, đôi bên hiểu ý nhau trong im lặng.

Hàn Nguyệt tôn giả cũng đến, hắn và đệ nhị tổ không có ý định buông tha tà ma, rút kiếm nghênh chiến.

Phạn Hải tôn giả quay lại nói: “Thế giới này linh khí mỏng manh, chúng ta có thể đến thế giới vị diện cao hơn độ kiếp, hai người các ngươi hà tất phải cố chấp như thế?”

Hàn Nguyệt tôn giả và Kỳ Tử Kỳ đều phớt lờ Phạn Hải tôn giả. Phạn Hải tôn giả lắc đầu, chui vào bình chướng. Trong nháy mắt khi bước ra, gã phóng thích hơi thở quanh người, dẫn đến thiên kiếp.

Tà ma tương tự với sinh linh Minh Đô, phương pháp tu luyện không thể phi thăng, ở một thế giới khác thì linh khí vô cùng sung túc. Hàn Nguyệt tôn giả giữ chân tà ma, Kỳ Tử Kỳ tức giận muốn đuổi theo nhưng Phạn Hải tôn giả đã gọi được thiên kiếp, một khi độ kiếp người ngoài không được nhúng tay.

“Tử Kỳ, ít nhất mười năm sau cái thông đạo này mới có thể tự động khép lại, lẽ nào ngươi muốn vì đại lục Cửu Xuyên mà chém giết mười năm?”

Phạn Hải nhìn xa xa có vô số tà ma đang vọt về phía này. Trong mắt gã không một tia dao động, bắt đầu tập trung độ kiếp.

Thực lực của Phạn Hải tôn giả không thể nghi ngờ, gã cầm đao đứng đó, mặt đao tiếp xúc với lôi kiếp phát ra tiếng ken két, trực tiếp đánh tan thiên kiếp thứ hai đang hạ xuống. Tà ma từ phương xa chạy đến điên cuồng xông vào, Phạn Hải tôn giả đang ở trong lôi kiếp trên bầu trời, trái lại lại giống như một hình ảnh bất động.

Tiếng cười của tà ma, tiếng vang của lôi kiếp va chạm với trường đao, hai loại âm thanh hoà vào nhau vừa giống tiếng quỷ kêu khóc vừa giống tiếng thú gầm.

Đao gãy, đao quang đồng thời bị chém đứt trong tia thiên kiếp cuối cùng, Phạn Hải tôn giả thành công phi thăng.

Kỳ Tử Kỳ không có thời gian để ý đến Phạn Hải, liên tục triệu hồi ảo ảnh hồ điệp, cố gắng tạm thời phong bế cửa thông đạo nhưng chút sức mạnh này so với tà ma chỉ như muối bỏ biển.

Hàn Nguyệt tôn giả kéo hắn lùi lại mấy bước: “Ta ngăn cản chúng, ngươi trở về gọi cứu viện.”

Trong hai người thì Hàn Nguyệt tôn giả mạnh hơn, có thể kéo dài thời gian nhiều hơn một chút. Kỳ Tử Kỳ không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi mấy người bạn tốt đến, đồng thời truyền tin tà ma xâm lấn cho mọi người.

Cửa thông đạo trở thành tiền tuyến, hết nhóm đại năng này đến nhóm đại năng khác đến đây, Đỗ Thánh Lan chưa từng thấy cảnh tượng chém giết tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Tà ma không làm bị thương âm vật, Âm Khuyển Minh Đô nhân cơ hội này cắn nuốt oán linh. Vì tránh để nhiều người có suy nghĩ giống như Phạn Hải tôn giả, nhóm người Kỳ Tử Kỳ tiêu huỷ dấu vết Phạn Hải tôn giả để lại, mỗi một vị đại năng đến tiền tuyến đều phải lập lời thề giữ bí mật với nơi này.

Mặc dù như thế, một phần tà ma chạy ra từ Minh Đô đã bắt đầu dụ dỗ tu sĩ trên đại lục phản bội, giết chóc… Trong mười năm, mỗi một tấc đất đại lục Cửu Xuyên hầu như đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Người lớn, trẻ con la hét đau đớn, cho dù đã qua một thời gian khá dài nhưng vẫn không thể dập tắt sự tuyệt vọng này.

“Linh khí bên ngoài theo cửa thông đạo tràn vào, linh khí đại lục khôi phục được một chút, sản sinh ra nhiều thiên tài. Thiên tài trưởng thành trong thù hận, đây chính là thời đại hoàng kim.”

Những lời nói dịu dàng từ sau lưng truyền đến, Đỗ Thánh Lan run lên. Hắn dám đảm bảo ở gần như vậy, đối phương có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào.

Thợ săn?

Không phải, giọng nói này có hơi quen tai.

Đỗ Thánh Lan khẽ thì thào: “Kỳ Tử Kỳ?”

Dung nhan tuyệt thế kia xuất hiện bên cạnh hắn, Kỳ Tử Kỳ chỉ về phương xa: “Đó là giới bích, Minh Đô là thông đạo, chìa khoá mở cửa giới bích được giấu trong cơ thể mỗi đời Âm Khuyển.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một hồi đã hiểu Âm Khuyển nói tàn niệm chính là Kỳ Tử Kỳ.

Điều này sao có thể?

Rõ ràng trong Tháp Lâu hắn đã chính mắt nhìn thấy Kỳ Tử Kỳ tiêu tán.

Như biết hắn đang nghĩ gì, Kỳ Tử Kỳ mỉm cười nói: “Thật ra tàn niệm chân chính của ta đã bám vào trong đốm sáng ký ức ta để lại cho ngươi, một chút thủ đoạn nhỏ của người trưởng thành mà thôi.”

Đỗ Thánh Lan cười không nổi, khi đó rõ ràng hắn đã kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì. Nếu trong lúc đó chỉ cần Kỳ Tử Kỳ có một tia ý xấu, chỉ sợ hắn đã sớm chết không có chỗ chôn.

Nụ cười trên mặt Kỳ Tử Kỳ nhạt dần, Đỗ Thánh Lan nhìn theo tầm mắt Kỳ Tử Kỳ, là một nam tử vóc dáng to con. Đối phương quyết chiến đến cùng, cuối cùng bị tà ma xé rách đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Là bạn của ta, tính ra hắn còn chỉ điểm cho ngươi một câu.”

Trong Tháp Lâu, từng có một giọng nói thô lỗ chỉ điểm cho Đỗ Thánh Lan công pháp Hợp Hoan không dùng để khống chế con người, phải nhìn vạn vật thế giới.

Kỳ Tử Kỳ đột nhiên thở dài: “Túc Ngư.”

Tiểu cô nương váy hồng ở xa xa đã không đột phá nổi vòng vây trùng trùng lớp lớp, lắc đầu cười khổ rồi lựa chọn tự bạo: “Đi trước một bước…”

Người đứng bên cạnh nàng cũng không trụ được nữa: “Kỳ tiên sinh, kiếp sau có duyên lại đi ngắm hoa.”

Ký ức của Kỳ Tử Kỳ vẫn còn tiếp tục, may mắn còn sống trên chiến trường không phải là chuyện may mắn bởi vì người chết trước đó có thể là bạn của mình.

Đỗ Thánh Lan nhìn bọn họ tử vong, nghe thấy bọn họ trước khi chết thở dài không cam lòng, trong đó có rất nhiều giọng nói hắn đã từng nghe qua trong Tháp Lâu.

“Hắn đi rồi sao?”

“Nhớ ụ hoa đào năm ấy, hắn uống rượu ta ngắm hoa, phong lưu cỡ nào.”

“Tử Kỳ ca ca.”

Những lời lúc đó khiến hắn buồn cười, bây giờ lại trở nên cực kỳ nặng nề, mùi máu tươi trong không khí là cùng một mùi với sương mù Minh Đô khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Kỳ Tử Kỳ bình thản nói: “Nếu như lúc đầu Hợp Hoan Tông rơi vào nguy hiểm, ngươi khoanh tay đứng nhìn hoặc lợi dụng tâm pháp Hợp Hoan làm xằng bậy thì bây giờ ngươi đã là một cái thi thể.”

Tia tàn niệm cuối cùng này tồn tại là vì đảm bảo phẩm chất của người nhận truyền thừa.

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Phạn Hải tôn giả… Cứ vậy mà phi thăng?”

Kỳ Tử Kỳ nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, gật đầu.

Đỗ Thánh Lan: “Lợi cho hắn.”

Kỳ Tử Kỳ: “Ta chưa từng đến tiên giới, không biết nơi đó như thế nào nhưng nơi đây cũng không kém.”

Hắn nhìn Đỗ Thánh Lan như một vị trưởng giả ôn hoà: “Dường như ta có cảm giác trong kỷ nguyên này, trật tự sẽ quay trở về. Sau khi phi thăng, có lẽ thế giới sẽ không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nếu sau này ngươi nhìn thấy Phạn Hải nhớ phải thay ta ân cần hỏi thăm cả nhà hắn.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Ta sẽ tiễn hắn ‘về nhà’.”

Kỳ Tử Kỳ cười sang sảng, trên trời có mấy người bay đến, là chín người thợ săn còn lại.

Trong đó có bảy người hôn mê, hai người vẫn đang mơ mơ hồ hồ không hiểu vì sao thế giới ký ức của tiểu điện hạ lại đáng sợ như vậy. Kỳ Tử Kỳ giơ một tay lên: “Nhìn kỹ, đây là một chiêu thú vị nhất trong công pháp Hợp Hoan, Di Hoa Tiếp Mộc.”

Kỳ Tử Kỳ nhẹ nhàng vươn tay lên, chú thuật trong cơ thể tám người bị cưỡng ép tróc ra, cơ thể mất đi nguyền rủa trong nháy mắt suy yếu, Kỳ Tử Kỳ ném tất cả lời nguyền rủa vào cơ thể người cuối cùng, hắn ta bạo thể mà chết.

Đỗ Thánh Lan thấy thế khẽ đảo mắt, nguyền rủa có thể rút ra, vậy thì chân khí cũng có thể làm thế đúng không?

Thấy Đỗ Thánh Lan đang suy nghĩ, Kỳ Tử Kỳ vui mừng gật đầu: “Quay về đi.”

Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần. Kỳ Tử Kỳ bước đến nơi chém giết kịch liệt nhất ở xa xa, hắn có dự cảm bây giờ tàn niệm của đệ nhị tổ sẽ thật sự biến mất.

Bóng lưng cô độc theo ánh hoàng hôn chìm vào đường chân trời nhuốm máu, cái bóng lại xuất hiện dưới chân Đỗ Thánh Lan. Hắn men theo đường cũ quay về, sau một hồi dường như đã nhìn thấy tấm bia đá màu máu.

Đỗ Thánh Lan hoá thành Tiểu Âm Khuyển, khi nhìn thấy Âm Khuyển đứng cạnh tấm bia đá thì tâm trạng có hơi phức tạp nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, Âm Khuyển giúp đỡ Phạn Hải mở thông đạo đã sớm biến mất. Là người thống trị đương nhiệm, con Âm Khuyển này chủ trương giống Kỳ Tử Kỳ, muốn trật tự trở về.

Hắn không rõ mình vào ‘Thời Quang’ đã bao lâu nhưng bây giờ trời đã tối.

Đỗ Thánh Lan đi theo phía sau Âm Khuyển, trên phố lặng ngắt như tờ, dường như không thể hiểu được sao hắn có thể sống sót trong tay thợ săn.

Không giống lúc trước tuỳ tiện cho hắn một nơi ở, Âm Khuyển dẫn Đỗ Thánh Lan đi sâu vào trong sương mù dày đặc. Nơi này giống như một khu cấm, không có bất kỳ âm vật nào dám tự tiện xông vào.

Con đường nhìn rất bằng phẳng nhưng Đỗ Thánh Lan dần nhận ra đây là một con đường dốc, bước đi hơi vất vả. Từ đầu đến cuối người mặt giấy chưa hề chạm chân xuống đất, Đỗ Thánh Lan đi ở giữa bọn họ, dường như cũng không phải là người sống.

Mùi máu tanh khó ngửi trong không khí không còn nữa, phía trước là một cầu thang bằng ngọc rất dài.

Trảm Nguyệt Sơn có một con đường tương tự tên là Đăng Thiên nhưng độ cao vẫn không bằng cầu thang trước mặt, sau khi bước qua bậc thang cuối cùng, Âm Khuyển thả sư tử Tuyết Hoa ra ngoài.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Âm Khuyển, sư tử Tuyết Hoa không bị sợ ngất đi, Đỗ Thánh Lan xoa đầu nó: “Nhận nhau rồi?”

Sư tử Tuyết Hoa ồm ồm ‘vâng’ một tiếng.

Đỗ Thánh Lan nhướn mày, không ngờ mình đi rèn luyện một thời gian, sư tử Tuyết Hoa đã có thể nói tiếng người rồi.

“Phía dưới là con dân Minh Đô ta.”

Đỗ Thánh Lan ngẩng lên mới biết Âm Khuyển đang nói cho sư tử Tuyết Hoa nghe.

Từ nơi này có thể nhìn thấy một nửa Minh Đô, trên con đường nhỏ giăng đầy ở Minh Đô có âm vật, quỷ tu, người giấy, khắp nơi đều có nguyền rủa, cảnh tượng hùng vĩ đến mức kh.ủng bố.

“Lúc con có thể đánh thắng bọn họ thì bọn họ sẽ sợ hãi con, lúc con có thể giết chết bọn họ thì bọn họ sẽ thần phục con.” Âm Khuyển chăm chú nhìn sư tử Tuyết Hoa: “Lúc con sở hữu sức mạnh tuyệt đối, toàn bộ Minh Đô sẽ phục vụ con.”

Sư tử Tuyết Hoa vẫn cúi đầu.

Âm Khuyển kiên nhẫn chờ nó chủ động ngẩng đầu, sau đó ngạo nghễ nhìn từng góc Minh Đô: “Nói cho ta biết lúc nhìn những thứ này thì con đang nghĩ gì?”

Huỷ diệt, thống trị hay là xây dựng?

Sư tử Tuyết Hoa nghĩ đến lúc nó sống cùng Đỗ Thánh Lan trong Nhân Nghĩa Đường phồn hoa, nhìn ai không vừa mắt thì đánh người đó, người bị đánh còn tặng rất nhiều bảo vật, cầu xin Đỗ Thánh Lan chữa trị.

Mà Minh Đô, cho dù là điều kiện sống hay là thành viên ổn định thì đều kém xa Nhân Nghĩa Đường.

Nó nhìn xuống Minh Đô, thì thào cái gì đó.

Âm Khuyển không nghe rõ nên bảo nó lặp lại một lần nữa.

Sư tử Tuyết Hoa siết chặt móng vuốt, nói: “Chó không chê nhà nghèo.”

***

Chú thích:

Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi theo mặt trời*

Thời viễn cổ, có một người khổng lồ tên là Khoa Phụ (cháu tám đời của Viêm Đế), sinh sống ở vùng núi phương Bắc. Khoa Phụ rất thân thiết với loài rắn, theo miêu tả, trên mỗi vành tai của ông đều vắt vẻo một con rắn vàng, trên mỗi tay cũng cầm một con.

Khoa Phụ tuy thân hình to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, khi chạy thì nhẹ nhàng như bay, có thể nói là trên đời chẳng có sinh vật nào chạy nhanh bằng ông ta lúc đó. Chính vì thế, khi thấy vầng thái dương trôi qua trên bầu trời, Khoa Phụ nảy sinh ý muốn chạy đua với Mặt Trời. Lại có truyền thuyết thì kể khác rằng do Mặt Trời nóng quá, khiến vạn vật nóng bức, đất đai khô hạn, dân không chịu được nên Khoa Phụ muốn đuổi theo bắt lấy Mặt Trời, buộc nó phải nghe theo lệnh mình.

Thế là Khoa Phụ đuổi theo hành trình của Mặt Trời từ Đông sang Tây. Hai bên đuổi bắt nhau bất phân thắng bại. Đến cuối ngày, Khoa Phụ cũng đuổi kịp nhưng ông ta không lường trước được sức nóng khủng khiếp của Mặt Trời, khiến tất cả nước trong cơ thể đều bị bốc hơi. Khoa Phụ khát quá chạy một mạch đến bờ sông Hoàng Hà – con sông lớn bậc nhất TQ, cúi mặt uống một phát cạn sông nhưng vẫn không hết được cơn khát, ông ta lại tiếp tục chạy đến uống nước ở sông Vị Hà (nhánh nhỏ của Hoàng Hà) nhưng cũng không hết khát. Khoa Phụ bèn chạy tiếp về biển Hãn Hải ở phương Bắc, hi vọng tìm được nguồn nước đủ lớn để thỏa cơn khát cháy cổ.

Tiếc thay, không kịp đến được bờ biển thì Khoa Phụ đã kiệt sức do mất nước và chết trên đường. Cây gậy chống đi đường của Khoa Phụ rơi xuống đất, mọc lên một khu rừng đào quanh năm xanh mát, cho nhiều quả ngon giúp người đi đường ăn đỡ khát. Bên cạnh rừng đào, người ta xây dựng một vương quốc gọi là Khoa Phụ (hay Bác Phụ) để tưởng nhớ ông. Con dân nước này đều có thân hình to lớn và thân thiết với loài rắn, người nào trên 2 tay cũng cầm 1 con rắn vàng và 1 con rắn lục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.