Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 61: Thiên lôi xuất kích



Nam tử gầy gò ôm chặt cổ tay đã gãy nhìn các học viên xung quanh: “Chuyện đánh vỡ thần niệm ai cũng có phần, bây giờ không ra tay là định chờ chết sao?”

Những người khác thầm hận hắn kéo mình xuống nước, nam tử gầy gò còn định nói thêm thì đột nhiên nổi da gà, ngước mắt lên thì nhìn thấy cây búa đáng sợ chỉ cách mặt hắn một chút xíu. Hắn buốt cả da đầu, muốn la lên nhưng lại không phát được tiếng.

Ngay khi hắn cho rằng mình chắc chắn phải chết thì cây búa không tiếp tục di chuyển nữa, hành vi đập búa đột nhiên ngừng lại mang theo một cơn gió lướt qua gò má hắn.

Nam tử gầy gò nuốt nước bọt một cái.

Tia chớp lại hóa thành hình người, bình tĩnh nhìn hắn một lát: “Ta không giết ngươi.”

Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt đối phương, nam tử gầy gò vừa mới cảm thấy may mắn lập tức tan thành mây khói. Lúc hắn cho rằng đối phương sẽ hủy đan điền của mình, làm hắn sống không bằng chết thì Đỗ Thánh Lan không hề làm gì cả, xoay người đi về phía cửa nơi đang đánh nhau hăng máu nhất.

Nam tử gầy gò kiềm chế bất an trong lòng, vội vàng ngồi xếp bằng khôi phục vết thương.

Cửu Nô cùng Bùi Lưu Diễm đánh nhau kẻ sống người chết, so ra thì Đỗ Thanh Quang và Âm Khuyển tung chiêu giống như một trận giao chiến lặng lẽ, bóng tối cắn nuốt đan xen với ánh kiếm, mỗi một hành động nhỏ đều tràn ngập sát ý.

Lúc Đỗ Thánh Lan đi tới, Cửu Nô và Bùi Lưu Diễm đều bị thương. Cửu Nô có ưu thế áp chế cảnh giới trong Tháp Lâu, ở bên ngoài thì nàng vốn yếu hơn Bùi Lưu Diễm một bậc. Cửu Nô vốn định nhân dịp này gi.ết chết Bùi Lưu Diễm, bây giờ xem ra khả năng không lớn lắm.

Sau khi dừng bước cách Đỗ Thanh Quang vài mét, Đỗ Thánh Lan hỏi: “Tính thời gian thì tối đa nửa canh giờ nữa là có thể đến Minh Đô, ông muốn cùng chúng tôi đi tham quan phong cảnh văn hóa Minh Đô à?”

Không cần phải đến Minh Đô, nhiều khi giữa đường sẽ bị trúng bẫy của Âm Khuyển.

Đương nhiên Đỗ Thánh Lan cũng có thể nghĩ đến việc này, bây giờ phải xem hai bên có chịu phân thắng bại hay không.

Vừa rồi Đỗ Thanh Quang nói ông ta không nghi ngờ năng lực của Đỗ Thánh Lan, tương tự thì Đỗ Thánh Lan cũng thừa nhận khách quan rằng nếu cá chết lưới rách, người thắng sẽ là Đỗ Thanh Quang. Chỉ là đối phương cũng phải trả một cái giá rất đắt, ví dụ như tổn thương căn cơ.

“Việc này dừng ở đây.”

Quyết định của ông ta khiến Âm Khuyển không tưởng tượng nổi, dường như ông ta còn không thèm suy nghĩ.

Tháp Lâu rơi vào yên tĩnh, Đỗ Thánh Lan không hiểu nổi suy nghĩ thật sự của Đỗ Thanh Quang, nhưng bây giờ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Nam tử âm nhu vẫn ở bên ngoài cõng Tháp Lâu cố gắng đi về phía trước, Đỗ Thanh Quang vẫn chưa lập tức rời đi, Âm Khuyển cũng sẽ không cho ông ta đi ngay. Ít nhất…. Phải đến khi sắp tới Minh Đô.

Đỗ Thánh Lan thu búa, cầm kiếm nhắm thẳng Đỗ Thanh Quang: “Tỉ thí nhé?”

Đỗ Thanh Quang khẽ run, ông ta nhớ lại rất nhiều năm trước, Đỗ Thánh Lan còn bé từng cầm cành cây âm thầm chạy tới phòng nghị sự: “Tỉ thí nhé?”

Kết quả đương nhiên chính là Đỗ Thanh Quang không tỉ thí, Đỗ Thánh Lan bị trưởng lão trong tộc lấy lý do không có phép tắc nhốt vào phòng tối.

Không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào, kiếm ảnh bơi giữa không trung, góc độ mỗi chiêu đều chuẩn xác như đã tính toán từ trước. Cho dù là bên nào, là địch hay ta đều phải thừa nhận kiếm thuật của hai người này siêu vật không ai bì kịp.

Nói là tỉ thí nhưng không xác định thắng bại rõ ràng, Đỗ Thanh Quanh chuẩn bị thu kiếm kết thúc trận giao đấu vô nghĩa này. Đỗ Thánh Lan thi triển chiêu thức cận chiến, đối mặt với sát chiêu cực hạn, Đỗ Thanh Quang hơi nhíu mày, xoay tay dùng vỏ kiếm đánh một đòn mạnh, đồng thời kiếm của Đỗ Thánh Lan cũng đâm vào vai ông ta.

Vốn trận đấu này chỉ so chiêu thức, nhưng nhìn mũi kiếm đâm vào thịt thì Đỗ Thanh Quang lạnh lùng lui lại: “Ta cho rằng nhiều năm trôi qua, ngươi sẽ trưởng thành hơn một chút.”

Đỗ Thánh Lan lau vết máu trên khóe môi: “Đây chính là điểm khác biệt của hai chúng ta, ta xuất kiếm chưa từng lui bước.”

Nếu như hôm nay đổi lại là hắn đứng ở vị trí của Đỗ Thanh Quang, hăn tuyệt đối sẽ chọn cá chết lưới rách.

Đỗ Thanh Quang chỉ xem như nghe trẻ con nói chơi, mặt lạnh tanh xoay người đi, không ai ngăn cản vì lúc này Tháp Lâu đã sắp đến Minh Đô.

Bùi Lưu Diễm đã cố gắng hết sức, trước khi đi không thèm nhìn Cửu Nô mà lại nhìn sang Đỗ Thánh Lan: “Ta muốn đưa Chi Tước đi.”

Đỗ Thánh Lan không quan tâm.

Bùi Lưu Diễm thở dài: “Dù sao nó cũng là vợ trên danh nghĩa của ngươi, nói đúng ra là do ta bảo trưởng lão để nó lấy ngươi, hy vọng ngươi ở dưới cửu tuyền được an ủi.”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Chỉ sợ bà chỉ muốn ghê tởm Đỗ gia.”

Bùi gia bằng lòng dùng vị trí trong học cung và mị cốt trời sinh đổi lấy việc Bùi Lưu Diễm ra ngoài nhưng lại chưa từng đề cập đến phương pháp khác.

Vì muốn tạo ra đạo thể trời sinh tiếp theo, cuối cùng Bùi Chi Tước phải lấy Đỗ Bắc Vọng, thậm chí nói không chừng là Đỗ Thanh Quang. Nhưng nếu có danh phận là vợ của Đỗ Thánh Lan, cho dù Đỗ gia cho Bùi Chi Tước lấy ai thì đều mất hết mặt mũi.

Bùi Lưu Diễm không nói thêm nữa, cũng không nhìn Đỗ Thánh Lan nữa mà rời đi.

Về phần viện trưởng học cung Thiên Thánh và Yểm cũng gần như rời đi cùng lúc với Đỗ Thanh Quang.

Đỗ Thánh Lan hơi tiếc nuối vì không thể giữ viện trưởng học cung Thiên Thánh ở lại.

Trải qua chuyện này, bọn họ và học cung đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, Đỗ Thanh Quang cũng không thể nhìn viện trưởng ở lại bị sát hại.

“Có thể lấy được Tháp Lâu đã là vô cùng may mắn.” Đỗ Thánh Lan không tham lam, nhét thuốc vào miệng rồi đưa một chai cho Cửu Nô.

Cửu Nô lắc đầu: “Thứ này vô dụng với ta.”

“Viện trưởng.” Học viên nhìn thấy viện trưởng học cung Thiên Thánh im lặng rời đi thì vội vàng la lên.

Thứ bọn họ nhận được chính là thất vọng. Đám người Đỗ Thánh Lan không ngăn cản viện trưởng bỏ đi, viện trưởng cũng không đòi lại những học sinh này, duy trì một sự cân bằng yếu ớt. Huống hồ các học viên này đã ở Tháp Lâu được một thời gian, không ai dám đảm bảo có học viên nào bị mua chuộc trở về nằm vùng hay không, đưa về rồi còn phải điều người canh chừng, phiền toái như vậy thà rằng không cần.

Mọi người lần lượt rời khỏi Tháp Lâu, nhìn sương mù dày đặc ở đằng xa, Đỗ Thánh Lan tự dưng cảm thấy an tâm… Chúng ta sắp đến Minh Đô rồi.

“Mau mở cửa thành!”

Nữ tử vác búa ra lệnh cho âm vật đứng hai bên, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tháp Lâu: “Quả nhiên trộm được.”

Âm vật thích hỗn loạn càng không cần nói nhiều. Bọn nó cười nhạo tu sĩ nhân loại vô dụng, cười nhạo thánh địa tu hành trong truyền thuyết lừa đời lấy tiếng. Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì bọn nó câm miệng trong vô thức, không dám châm biếm nữa.

Trên tường thành Minh Đô có kết giới nên không bay được, nam tử âm nhu tháo tháp xuống như trút được gánh nặng, đổi thành đẩy tháp đi.

Lúc đi ngang qua bốn quảng trường thì Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói ‘đợi đã’.

Hắn kéo vài người trong nhóm của nam tử gầy gò ra ngoài, bao gồm cả Bùi Chi Tước. Bùi Chi Tước mặc áo cưới, ngón tay run rẩy không ngừng, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ nên nói gì cho phải. Đỗ Thánh Lan đặt tay lên trước mặt nàng ta, nhiệt độ hơi lạnh tiếp xúc gương mặt khiến Bùi Chi Tước hơi động lòng, chẳng lẽ Đỗ Thánh Lan thật sự có tâm tư khó nói với nàng ta?

Loại suy nghĩ này chưa duy trì được bao lâu thì làn da đã truyền đến đau đớn bị xé rách mãnh liệt.

“Di hoa… Tiếp mộc…” Đỗ Thánh Lan nhắm mắt lại, hắn vẫn chưa học hết chiêu thức của Kỳ Tử Kỳ, bây giờ chỉ là thử xem như thế nào. Bùi Chi Tước bị hạ cảnh giới rất nhiều, sau đó lại bị Cố Nhai Mộc gọi về Bùi gia, mảnh vỡ thần niệm trên người Bùi Chi Tước gần như chưa bị hấp thu.

Cố chấp với chuyện khôi phục nhan sắc, Bùi Chi Tước và oán niệm trong mảnh vỡ giằng co, bây giờ giống như là quái nhân có hai gương mặt.

Theo mảnh vỡ thần niệm rời khỏi thân thể, mị cốt của Bùi Chi Tước đã được chữa trị gần một nửa lại vỡ vụn. Đỗ Thánh Lan xoè bàn tay, mảnh vỡ không trọn vẹn chỉ để lại ý thức rất yếu ớt. Hắn đưa cho nữ tử mặc váy hồng, miễn cưỡng xem như an ủi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 82

Bùi Chi Tước ôm mặt không thể chấp nhận bản thân lại biến thành dáng vẻ bị huỷ hoại gương mặt.

Đỗ Thánh Lan chỉ tay về phía khu phố bên cạnh: “Bị ta giết hoặc là đi thẳng về phía trước.”

Nam tử gầy gò không chút do dự làm người thứ nhất đi vào nơi sương mù dày đặc, có một học viên biết chọn cái nào cũng không có kết cục tốt, căm hận định tự bạo kéo Đỗ Thánh Lan cùng xuống địa ngục.

Chân khí chưa kịp di chuyển một vòng thì một luồng điện xuyên qua đan điền, Đỗ Thánh Lan khinh bỉ: “Ngươi có tư cách tự bạo sao?”

Nhìn thấy đan điền nam tử bị phế, sau đó là bị bóp nát cổ, Bùi Chi Tước không kịp thương cảm cho dung nhan, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía sương mù. Nơi đó là chỗ ở của nữ tử yếu ớt, có rất nhiều minh điểu, Đỗ Thánh Lan định nhờ mẹ nuôi tạo ảo ảnh đột phá thất bại lặp đi lặp lại cho bọn họ, nhưng Cửu Nô lại mỉm cười: “Minh điểu sẽ dẫn chúng đến nơi thích hợp nhất.”

“Dạ?”

Cửu Nô xoay người nhìn sang hướng khác, giọng khe khẽ: “Con quá nhân từ.”

Đỗ Thánh Lan nhìn theo ánh mắt của Cửu Nô, đó là phương hướng khu tây. Lúc đại náo Minh Đô, Đỗ Thánh Lan cố ý tránh nơi đó, có người nói ở khu tây có một quỷ tu không thua kém gì cái tên móc sắt.

Cửu Nô biết Đỗ Thánh Lan có nguyên tắc riêng, dù thế nào cũng sẽ không giao con người cho quỷ tu tra tấn, nhưng nàng thì không. Trên gương mặt tái nhợt của Cửu Nô lộ ra nụ cười khát máu: “Con muốn cản thì tự đi cứu đi.”

Nếu thật sự bước chân vào khu tây thì không còn là cứu người nữa mà chính là tự sát.

Lời vừa dứt, Cửu Nô biến mất trở về dưỡng thương.

Sau đó Đỗ Thánh Lan không còn nghĩ nhiều nữa vì vừa trở về đã gặp động đất. Âm Khuyển đưa Tháp Lâu đến gần giới bích, để lại một mình Đỗ Thánh Lan đứng trên phố. Minh Đô như một sinh vật sống, khe hở trên phố thỉnh thoảng giống như cái miệng đột nhiên mở ra rồi dần khép lại.

Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh, chuẩn bị đi tìm tán cây mặt người làm chỗ ẩn náu.

Minh Đô theo một khía cạnh nào đó thì tương tự Tháp Lâu, khu vực tầng thấp có thể đi dạo thoải mái, chỉ cần không lên khu vực tầng cao thì sẽ không gặp nguy hiểm. Hắn đi chưa được bao lâu, một cái cây to cao ngút ở đằng trước đang lắc lư tán cây di chuyển về phía bên này.

“Xem ra cũng có tình cảm nhỉ.”

Đỗ Thánh Lan vẫy tay, tán cây mặt người dừng lại. Hốc cây tự động mở, bên trong là một bóng người quen thuộc.

Đỗ Thánh Lan nhìn cái cây, ánh mắt cổ quái: “Thì ra ngươi bị uy hiếp.”

“Nếu không thì sao?” Tán cây mặt người thở hắt ra.

Cố Nhai Mộc ngồi trong hốc cây, sư tử Tuyết Hoa giơ cao giá cắm nến. Đỗ Thánh Lan đi vào đóng cửa gỗ nhỏ: “Ta tưởng ngươi bị kẹt ở Bùi gia.”

“Tháp Lâu vẫn đang đi về phía Minh Đô, lão bất tử không ngăn cản ta nữa.” Cố Nhai Mộc cũng không có thiện cảm gì với mấy vị trưởng lão Bùi gia. Nếu nói điểm duy nhất được đánh giá cao thì chỉ có thể là thức thời. Sau đó y hoá thành nguyên hình bay tới Minh Đô trước một bước.

Cố Nhai Mộc thuận miệng nhắc tới: “Trưởng lão đã biết thân phận thật của ta. Bùi gia cũng biết đã mất lợi thế, lựa chọn duy trì tình trạng hiện tại.”

Quả thật Bùi Lưu Diễm rất mạnh, nhưng lòng hướng đạo của nàng ta không thua gì Đỗ Thanh Quang, ưu tiên phi thăng làm đầu chứ không phải là gia tộc. Bùi gia có thể chọn nàng ta làm con bài tẩy nhưng chưa đến đường cùng, bọn họ sẽ không giao cái ghế gia chủ cho Bùi Lưu Diễm.

Đỗ Thánh Lan lắng nghe, sắc mặt hơi dao động khó mà phát hiện, sau đó kể chuyện của mình: “Cuối cùng ta cũng gặp được… Mẹ ruột của ta.”

Bốn chữ cuối cùng nhỏ đến mức khó lòng nghe được.

Từ lúc ở núi tuyết Cố Nhai Mộc đã nhìn thấy Bùi Lưu Diễm, cũng biết người này đi cản đường thì chắc chắn sẽ gặp Đỗ Thánh Lan, nhưng y vẫn yên lặng lắng nghe Đỗ Thánh Lan nói.

Khi nói đến quan hệ giữa Cửu Nô và Bùi Lưu Diễm thì Đỗ Thánh Lan thoáng im lặng, cánh môi mấp máy khó khăn rồi nhanh chóng mím chặt. Hắn hít một hơi thật sâu, hơi cúi đầu không muốn để người khác nhìn thấy đôi mắt của mình.

Cố Nhai Mộc theo bản nặng đứng dậy, vừa đứng dậy lại cảm thấy rối rắm nên ngồi xuống. Khoảnh khắc đó y chẳng biết vì sao mà rất muốn ôm Đỗ Thánh Lan, vỗ lưng Đỗ Thánh Lan nói một câu ta sẽ mãi mãi không phản bội, không lừa dối ngươi. Trong lúc Cố Nhai Mộc rối rắm, một giọng nói non nớt vang lên —

“Đừng buồn.”

Không biết sư tử Tuyết Hoa đã buông giá cắm nến từ khi nào, biến lớn ôm Đỗ Thánh Lan, cái đầu to còn dụi dụi đối phương.

Cố Nhai Mộc: “…..”

Đỗ Thánh Lan mặt không cảm xúc vỗ vỗ sư tử Tuyết Hoa.

Cái đầu lớn vẫn đang thương cảm với Đỗ Thánh Lan, móng vuốt ôm chặt hơn.

Bi thương không kéo dài bao lâu, sư tử Tuyết Hoa đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Nó đang tò mò không biết có phải da lông không giữ ấm được nữa hay không thì có người gõ cửa, binh nhân muốn dẫn sư tử Tuyết Hoa đi gặp Âm Khuyển.

Sư tử Tuyết Hoa lưu luyến.

“Ngày hôm sau sẽ đưa ngươi về.” Binh nhân không biết dỗ con nít như thế nào, đây là lần đầu tiên Minh Đô xuất hiện sinh vật yếu ớt như vậy.

Sư tử Tuyết Hoa nhìn chằm chằm ngón chân, nhỏ giọng hỏi: “Là một ngày đêm hay là một ngày?”

Một ngày bao gồm một ngày một đêm, thời gian có hơi dài.

Cố Nhai Mộc không cho nó tiếp tục suy nghĩ nữa, dứt khoát xách sư tử Tuyết Hoa giao cho binh nhân, sau đó đóng cửa cái rầm.

Sư tử Tuyết Hoa cũng không giận, đôi mắt tròn xoe nhìn binh nhân: “Chúng ta đi thôi, tranh thủ thời gian đi sớm về sớm.”

Trong hốc cây, Đỗ Thánh Lan rũ mắt trầm ngâm nhìn ánh nến, hắn không biết trước giờ đang mong chờ cái gì, cũng không biết đang suy sụp cái gì, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói sang chuyện khác: “Hơn bốn mươi năm trước, tâm ma xuất hiện ở Minh Đô nhưng lại tự xưng là Cửu Nô…”

“Hơi thở của nữ tử đó rất hỗn loạn, chính là cùng một loại với phương thức cắn nuốt ở Minh Đô, có lẽ tám cái tâm ma trước đã bị người này cắn nuốt.” Cố Nhai Mộc chậm rãi nói: “Ta hỏi thăm tán cây mặt người, nó nói hai mươi năm trước Cửu Nô đổi tính, trước kia nàng ta còn tàn ác hơn âm vật khu tây.”

Cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng ngẩng đầu: “Tâm ma tàn sát lẫn nhau?”

Cố Nhai Mộc gật đầu: “Tâm ma am hiểu pháp tắc hư thực, có thể bám lên người minh điểu vào minh đô, tâm ma tàn sát lẫn nhau cũng là bình thường. Cửu Nô nể nang ngươi rất nhiều lần, đương nhiên chính là phần tình cảm Bùi Lưu Diễm đã vứt bỏ.”

Im lặng một lúc, Cố Nhai Mộc nói tiếp: “Trong tất cả tâm ma, kẻ chiến thắng chính là tình mẫu tử Bùi Lưu Diễm xem là tâm ma rồi vứt bỏ, ít nhất chứng minh Bùi Lưu Diễm từng đối xử thật lòng với ngươi.”

Đỗ Thánh Lan cười mỉa mai: “Có lẽ thế.”

Không muốn Đỗ Thánh Lan cảm thấy cô đơn, Cố Nhai Mộc lấy một thứ đặt lên bàn: “Quà.”

Đỗ Thánh Lan mở vải đỏ bên ngoài, bên trong là một quyển lịch cũ. Bên dưới một số ngày là tên các thế lực gia tộc hoặc là tên người.

Cố Nhai Mộc đề nghị: “Không vui thì ra ngoài đánh người giải sầu đi.”

“…..” Đỗ Thánh Lan trầm tư nhìn cuốn lịch, đột nhiên cảm thấy Cố Nhai Mộc nói không sai. Vừa mới đánh đám người Đỗ Bắc Vọng, đã đến lúc chọn vài tên cặn bã may mắn trong xã hội.

“Thiên Đạo bị khuyết, phi thăng vô vọng, dùng báo thù làm mục tiêu là không khôn ngoan.” Cố Nhai Mộc nói: “Rảnh rỗi thì lật xem lịch.”

Đến lúc Đỗ Thánh Lan có thể thoải mái đánh theo trình tự, có lẽ cách mục tiêu quét sạch chính đạo nhân gian không còn xa.

Ở trong hốc cây cũng sống không được yên, một đêm động đất ba lần, tán cây mặt người không ngừng đổi chỗ cắm rễ. Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thánh Lan sang chỗ giới bích, Cửu Nô ở đó đang nói chuyện với Âm Khuyển, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì nhiệt tình vẫy tay.

Đỗ Thánh Lan đi tới chăm chú nhìn giới bích: “Hình như động đất càng ngày càng mạnh.”

Cửu Nô: “Con còn nhớ lúc trước mẹ từng nói không?”

Đỗ Thánh Lan suy đoán là có liên quan đến giới bích, nhớ lại đoạn đối thoại của hai người trước kia: “Hiến tế pháp thân, được giới bích đồng ý cũng có thể đi vào. Nhưng làm vậy thì không có lợi lắm vì sau khi đi vào, sức mạnh sẽ bị thế giới bổn nguyên áp chế.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cửu Nô mừng rỡ: “Tâm ma của ta sinh cho ta một người con nuôi tốt.”

Đỗ Thánh Lan cười khổ: “Hình dung nàng ta là ma rất chính xác.”

“Cái gì mà hình dung là ma?” Nụ cười của Cửu Nô vụt tắt, dường như lúc nào cũng có thể nổi điên: “Ả là tâm ma, con đừng để bị lừa.”

Đỗ Thánh Lan cảm nhận được Cửu Nô thật sự cho rằng Bùi Lưu Diễm là tâm ma, cho dù không hợp lý nhưng nàng luôn tin rằng là như thế.

Đây chính là sức mạnh từ trái tim sao?

“Không sai, mẹ nói đúng.” Đỗ Thánh Lan gật đầu lia lịa.

Lệ khí quanh người Cửu Nô tiêu tan một chút, nàng cúi đầu ho khan: “Chắc là có người ngoài muốn xông vào, gần đây thường xuyên di chuyển, ta hoài nghi giới bích đang hấp thu pháp thân.”

Đỗ Thánh Lan: “Chúng ta ôm cây đợi thỏ?”

Hắn không cho rằng người xông vào để đi du lịch.

Cửu Nô ho một lúc lâu mới nói tiếp: “Nếu như được giới bích đồng ý thì có thể được đưa đến một nơi ngẫu nhiên.”

Cửu Nô không lo lắng lắm, hiến tế một pháp thân chỉ có tối đa vài người được vào, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.

Đỗ Thánh Lan lo lắng, nhưng bây giờ hắn lo lắng cũng vô dụng. Hắn nhìn sang Âm Khuyển và các sinh linh Minh Đô, nói rằng chuẩn bị rời đi.

Âm Khuyển và mặt người giấy đều hờ hững, muốn đi thì đi, cần gì phải báo?

Chỉ có Cửu Nô cảm động: “Con đặc biệt tới đây để tạm biệt ta hả?”

“Ặc, thật ra là muốn nhờ minh điểu của mẹ nuôi xem giúp con bên ngoài có mai phục hay không ấy.” Hắn không muốn đi được nửa đường bị kẻ địch bao vây.

Dường như Cửu Nô đã sớm để ý: “Sau khi rời khỏi đây đi đường thuỷ.”

Không ngờ thật sự có mai phục, Đỗ Thánh Lan mắng những thế lực này thật vô liêm sỉ.

Thấy Đỗ Thánh Lan liếc Tháp Lâu, Cửu Nô mỉm cười: “Những học viên này ta sẽ xử lý, hy vọng bọn họ thức thời, thức thời mới có thể sống sót.”

Cửu Nô giữ lại những học viên này dường như có mục đích khác, nghe thấy tính mạng học viên tạm thời không bị nguy hiểm, Đỗ Thánh Lan cũng không nói nhiều nữa, gọi Cố Nhai Mộc cùng rời Minh Đô.

Thượng giới.

Giữa đài cao không nhìn thấy điểm cuối, xung quanh lượn lờ hơi thở pháp tắc, sức mạnh lượn lờ trong mây mù. Nơi này rất thích hợp ngộ đạo, tu sĩ bình thường không có tư cách bước vào.

Lúc này có người đang đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Đột nhiên vô số đao khí dung hợp ngưng tụ thành một bóng người cao lớn, gương mặt mờ ảo, dường như chỉ là một ảo ảnh xuất hiện. Mặc dù chỉ là ảo ảnh, lúc người này xuất hiện toả ra hơi thở mênh mông đánh tan mây mù, thần thú đang đánh nhau ở đằng xa cũng ngoan ngoãn cúi đầu.

Trên người nam tử có một loại cảm giác độc tài khiến người khác sợ hãi, nếu chân thân đến đây, không thể tưởng tượng nổi sẽ cuồng bạo đến cỡ nào.

Người đợi đã lâu lập tức cung kính cúi đầu: “Sư phụ.”

“Ngươi có công hiến tế pháp thân, chuyến này trở về ta sẽ có thưởng.” Lúc nam tử nói chuyện, không trung dường như cũng chấn động.

Người cúi đầu phía dưới ở Tiên giới được gọi là ‘Ngọc Diện Đao’, bình thường đối xử với mọi người rất lạnh nhạt nhưng bây giờ chỉ vì một câu nói ngắn ngủi này mà mừng như điên. Bởi vì không muốn quá thất lễ nên Ngọc Diện Đao gập thắt lưng thấp hơn: “Đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ.”

Ảo ảnh không nói gì, hoá thành đao khí tan biến. Sau một hồi Ngọc Diện Đao mới dám đứng dậy, bước đi ra ngoài.

Hai tên đao thị thấy gã đi ra thì lập tức nghênh đón nịnh nọt: “Môn chủ xuất quan lập tức cho gọi ngài, còn uỷ thác trọng trách, có thể thấy ngài rất được coi trọng.”

Trong lòng Ngọc Diện Đao cũng có vài phần đắc ý. Gã nhìn sang tấm bia đá trong mây mù, hai chữ ‘Phạn Môn’ toả ra uy lực vô tận. Thượng giới chia thành nhiều thế lực, Phạn Môn tuyệt đối là tồn tại đứng đầu, là do một tay Phạn Hải tôn giả phi thăng từ mấy ngàn năm trước sáng lập ra, cũng chính là sư tôn của Ngọc Diện Đao.

Có vô số truyền thuyết về Phạn Hải tôn giả, có người nói Phạn Hải vừa phi thăng đã đánh bại môn chủ Tiêu Dao Môn nổi tiếng, sau này một mình đấu với môn đồ mười hai điện Tiên Lâm, Tiên Lâm tôn giả thất bại thảm hại.

Đao thị hai mắt tràn đầy cuồng nhiệt, không biết tương lai bọn họ có cơ hội được Phạn Hải tôn giả thu làm môn đồ hay không.

Sau một hồi, Ngọc Diện Đao thu tầm mắt: “Hai người các ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm, lần này cùng tỷ muội Tôn thị và ta hạ giới.”

Ngọc Diện Đao có suy tính riêng, thực lực đao thị rất bình thường sẽ không bị giới bích bài xích, mang theo hai tên đao thị lợi hơn mang theo đồng môn, gã cũng không muốn công lao hiến tế pháp thân của mình cuối cùng phải chia sẻ cho người khác.

Đao thị nghe xong mừng như điên, quỳ xuống đất bày tỏ lòng trung thành.

Đại lục Cửu Xuyên.

Minh Đô không ổn định, thường xuyên di chuyển.

Khu vực lục địa càng không ổn định, thường hay trình diễn cảnh tượng đuổi giết sinh tử.

Trong rừng nguyên sinh vừa xảy ra cướp bóc thương đội, tên đầu trọc trong đám đạo tặc trong đầu chỉ có sắc dục đi về phía xe ngựa. Nữ tử trong xe thấy thế định tự sát lại bị đối phương dùng tính mạng của toàn đội uy hiếp.

“Tiểu mỹ nhân, cành vàng lá ngọc buôn bán cái gì?” Tên đầu trọc ánh mắt dâm loạn: “Không bằng theo ta trở về 72 Trại vui vẻ hai ngày?”

Nữ tử liên tục lùi lại, trong đôi mắt nhuốm đầy hoảng sợ khiến nàng gần như sụp đổ, đột nhiên hoảng sợ biến mất, tên đầu trọc cho rằng nàng chấp nhận số mệnh nên vội vàng đi về phía trước, nhưng đầu trọc đi chưa được hai bước thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đám thuộc hạ.

Đỗ Thánh Lan lau máu trên thân kiếm, liếc mắt nhìn người phụ trách thương đội đã được tự do: “Dắt xe ngựa đi xa một chút, đừng để bị ngộ thương.”

Đỗ Thánh Lan không giấu mặt, mấy ngày nay tin tức Đỗ Thánh Lan còn sống đã sớm truyền khắp đại lục. Tên đầu trọc nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì biết không ổn, không chút do dự xoay người bỏ chạy, ngay sau đó một tia chớp từ trên trời giáng xuống.

Đau đớn đến quá bất ngờ, đầu trọc bỗng dừng lại, hốt hoảng cúi đầu, sau đó là tiếng hét như chọc tiết.

Một luồng điện phế nửa người dưới của hắn.

Đỗ Thánh Lan không nương tay, một tia tiếp theo phế đan điền.

“Lỗ Khắc Thiện.” Hắn nhớ lại thông tin của mạng lưới tình báo: “Sau khi gia nhập 72 Trại, gian dâm cướp bóc mấy chục người, ngày mười lăm tháng 8 năm ngoái, ngươi còn huỷ hai thôn trang, chó gà không tha.”

“Đừng, đừng giết ta…” Cho dù bị phế thì đầu trọc cũng không muốn chết, lúc này hắn như nữ tử tuyệt vọng ngã ngồi trong xe ngựa ngã, vẻ mặt hoảng sợ lui lại.

Còn chưa di chuyển được mấy tấc, trước mắt hiện lên một tia sáng màu tím, lôi điện theo thiên lôi đánh thẳng xuống, tên đầu trọc há mồm ngã ra đất, đến lúc chết hai mắt cũng không khép được.

Sau khi xác định đầu trọc đã ngừng thở, Đỗ Thánh Lan nghiêm túc gạch tên của hắn.

Năm ngày sau.

72 Trại tốt có xấu có, Hoàng Phong Trại là một thế lực trong 72 Trại. Hôm nay trại chủ đột phá, qua năm lượt thiên kiếp, lôi điện trên bầu trời đột nhiên biến thành màu đỏ tím, ngay sau đó lôi kiếp mang theo hơi thở huỷ diệt điên cuồng đánh xuống, trại chủ bỏ mạng tại chỗ dưới thiên kiếp biến dị. Trước khi đi, tia chớp trên bầu trời không quên nói xằng nói bậy: “Lỗ Khắc Thiện là người của 72 Trại, nửa tháng sau ta sẽ đánh ngẫu nhiên năm tên của 72 Trại, các đạo hữu hẹn gặp lại.”

“Vô liêm sỉ!”

Lúc tổng trại chủ của 72 Trại chạy đến chỉ thấy một thi thể cháy đen không lành lặn. Hắn đạp một tên thuộc hạ: “Đi, gửi thiếp mời cho Đỗ gia nói là ta muốn đến chào hỏi.”

Đỗ Thánh Lan vô pháp vô thiên như vậy, nghe nói Đỗ Bắc Vọng cũng bị hắn đánh tàn phế, trại chủ không tin Đỗ Thanh Quang bỏ mặc làm ngơ.

Tình báo của Nhân Nghĩa Đường luôn theo dõi Đỗ gia, tạm thời Đỗ Thanh Quang không có động thái gì. Loại yên tĩnh này chắc chắn là đêm trước dông tố, nhưng hình như Đỗ Thánh Lan cũng không quan tâm, tranh thủ thời gian đi đánh người.

Dần dần, mọi người tổng kết ra quy luật.

Đối phương phát hiện tên ác ôn nào thì sẽ tìm vài tên ác ôn trong thế lực đó tế trời, người phạm tội liên đới bị hắn suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Không phải không có thế lực nghĩ tới chuyện hạ bẫy dụ Đỗ Thánh Lan xuất hiện, đáng tiếc kẻ ác trong thiên hạ quá nhiều, ai biết ngày mai Đỗ Thánh Lan tâm huyết dâng trào sẽ đi đánh ai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong các tu sĩ ở tầng chót, Đỗ Thánh Lan dần có không ít người ủng hộ, kiên định cho rằng hắn đang thay trời hành đạo.

Đỗ Thanh Quang không sai người ra gặp trại chủ 72 Trại, trại chủ thất vọng quay sang đi tìm thành chủ thành Tự Do, đôi bên xem như cũng có điểm chung.

Thành chủ thành tự do nhìn quân sư, quân sư bất đắc dĩ lắc đầu: “Đối với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là bắt chước cách gây án.”

Lấy thân phận của hắn làm một số chuyện ác, tin đồn truyền miệng ngàn người thì dù là thần cũng có thể bị kéo khỏi đài cao. Vấn đề là… Bắt chước như thế nào?

Nguỵ trang thiên lôi tham gia lôi kiếp của những tu sĩ khác, chỉ sợ chưa kịp hành động đã bị sét đánh chết trước.

“Trại chủ!” Thuộc hạ vội vã ngừng ngoài cửa.

Tổng trại chủ của 72 Trại đập bàn tức giận nói: “Lại là tên thuộc hạ nào bị đánh chết?”

Thuộc hạ lắc đầu như con xúc xắc: “Không phải, lần này là Mặc Khương của Mặc gia.”

“Đổi thế lực?” Tổng trại chủ 72 Trại trợn trừng, sau đó lập tức vui mừng nhìn về phía thành chủ thành Tự Do: “Hắn đổi thế lực!”

Thành chủ thành Tự Do giật giật khoé miệng, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Chúc mừng lão đệ.”

Mặc Khương là cháu gái của Mặc Cầu. Mấy năm trước Đỗ Thánh Lan bị thương đến Y Cốc chữa trị, vì giúp anh họ Đỗ Bắc Vọng, Mặc Khương mua chuộc y sư, vọng tưởng nhân cơ hội hãm hại.

Bây giờ Đỗ Bắc Vọng bị phế, Mặc Khương đột nhiên độ kiếp, vừa nhìn đã biết đây là cái bẫy.

Mặc gia tính toán nếu Đỗ Thánh Lan dám đến sẽ cho hắn có đi mà không có về. Nếu Đỗ Thánh Lan lo lắng không đến, Mặc Khương cũng có thể an toàn đột phá, đồng thời nâng uy danh Mặc gia và tạo tin đồn Đỗ Thánh Lan ức hiếp kẻ yếu.

“Người của hiệp hội Trận Pháp Sư đã bố trí xong chưa?”

Mặc Cầu nhìn già hơn nhiều, cháu ngoại được lão đặt kỳ vọng cao bây giờ vẫn còn hôn mê, hơn nữa đã chắc chắc trở thành tên ngốc ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không tự lo được.

“Tốt thì tốt, nhưng bọn họ nói thời gian quá gấp nên bày trận pháp không được hoàn hảo.”

Mặc Cầu ác độc nói: “Có còn hơn không.”

Gần đây Đỗ Thánh Lan chơi rất nhiều kiểu mới, bắt đầu áp dụng báo trước đánh người, trước mấy ngày sẽ gửi thông báo. Mục đích Đỗ Thánh Lan làm vậy rất đáng ghét, độ kiếp chỉ kéo dài chưa đến nửa canh giờ nhưng quá trình hành hạ tâm lý ban đầu có thể kéo dài.

Không biết ai truyền tin gần đây Mặc Khương có dấu hiệu đột phá, Đỗ Thánh Lan gửi thư thông báo chỉ cần sau này Mặc Khương dám ra ngoài thành Tự Do độ kiếp, hắn dám đến đánh.

Đỗ Thánh Lan không phải vì Mặc gia mà là muốn dụ Tư Châu xuất hiện. Trước giờ Cố Nhai Mộc luôn phái người canh chừng tuyến đường gần thành Tự Do, đáng tiếc Tư Châu quá gian xảo, lần này đứng ra bày trận chỉ có hội phó hiệp hội Trận Pháp Sư.

Sau khi người Mặc gia chạy tới, điều động ba vị đại thừa kỳ kiểm tra xung quanh trăm dặm không phát hiện tung tích của Đỗ Thánh Lan.

Từ nhỏ Mặc Khương đã có tình cảm bất thường với Đỗ Bắc Vọng. Từ khi Đỗ Bắc Vọng xảy ra chuyện, Mặc Khương phẫn nộ đến mất lí trí: “Đồng ý với ông nội ta, các ngươi nhất định phải bắt Đỗ Thánh Lan, ta muốn kết cục của hắn thảm hơn ca ca gấp mười lần.”

Mặc Cầu lạnh lùng nói: “Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu.”

Ba vị đại thừa kỳ, ngũ đại hợp thể, các phương hướng ngoài trăm dặm đều có người canh chừng, lão không tin không ngăn được tên tiểu súc sinh kia.

Mây đen cuồn cuộn nổi thành vòng xoáy, lôi kiếp bắt đầu hội tụ trong trời đất.

Đỗ Thánh Lan không thể gạt được tra xét của đại thừa kỳ nên lúc bắt đầu chỉ có thể trốn xa một chút, đứng xa xa nhìn kiếp vân ngưng tụ rồi vội xông lên trời.

Một vị hợp thể kỳ phát hiện: “Nhìn nơi đó!”

Phía trước là vô số tia chớp nhỏ vụn, chỉ có khu vực kia cách quá xa nên chỉ có một tia sét lẻ loi.

Hợp thể kỳ không chút do dự xông lên trời muốn bắt lấy tia lôi điện kia.

Luồng điện chợt hiện, ánh lửa loé lên, tu sĩ hợp thể kỳ bị một tia kiếp vân cường tráng khác đánh nửa người cháy khét.

“Ngu xuẩn.” Đỗ Thánh Lan lắc đầu tiếp tục giữ trạng thái cô độc bơi về phía trước, bây giờ hắn đang ở trạng thái tốt nhất, ra tay với hắn chẳng phải là vội vàng muốn ăn phạt của Thiên Đạo à.

Mọi người mở to mắt nhìn tia chớp không chút kiêng dè bơi về phía biển mây đằng trước, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ chỉ muốn chặt Đỗ Thánh Lan thành tám khúc.

Trận pháp giữa không trung tạm thời bị Thiên Đạo tránh né, Đỗ Thánh Lan thong thả tiến vào nhưng hơi tiếc nuối Thiên Đạo không huỷ luôn trận pháp.

Đỗ Thánh Lan tới gióng trống khua chiêng, mở màn trực tiếp lấy cái búa, Mặc Khương cười vặn vẹo: “Tới là tốt rồi.”

Bởi vì chuyện Y Cốc nên hai người đã sớm có thù oán. Đỗ Thánh Lan không khách sáo bắt đầu đập từ lượt thiên lôi thứ nhất, liên tục cả bốn lượt sau, Mặc Khương điên cuồng phun máu.

“Ngươi không được rồi, trước đây Đỗ Bắc Vọng chịu được năm lượt lận đấy.”

Nghe được câu này, Mặc Khương nổi giận công tâm, lại phun thêm một ngụm máu.

Lần này có không ít tu sĩ quan tâm độ kiếp của Mặc gia, Mặc gia cường thế không cho tu sĩ lạ đứng ở bên ngoài. Thành chủ thành Tự Do lại cho Mặc gia thể diện, ban đầu niêm phong cửa cấm tu sĩ trong thành ra vào, người nhiều chuyện chỉ có thể thông qua Thiên Cơ Lâu lấy tin tức.

Không biết Thiên Cơ Lâu làm thế nào mà lấy được tin tức đầu tiên.

“Sau khi lôi kiếp biến dị thứ năm hạ xuống, Mặc Khương bị thương nặng ngã gục.”

“Đỗ Thánh Lan sử dụng thuật phân thân chạy trốn, bởi vì tốc độ quá nhanh nên tạo ra cơn bão nhỏ.”

“Mặc Cầu không đuổi kịp, ngũ đại hợp thể cũng không còn, hai vị đại thừa còn lại bị phân thân lừa gạt truy đuổi nhầm hướng.”

Mặc gia chuẩn bị nhiều như vậy vẫn để Đỗ Thánh Lan chạy thoát, một số thế lực chột dạ tập trung bàn đối sách.

Lần này là do Y Cốc làm trung gian, lão giả khổ không tả nổi: “Không thể tiếp tục như vậy được.”

Trại chủ 72 Trại chửi thề: “Tên súc sinh này cứ nhìn chằm chằm chúng tôi không nhả, thiên hạ to lớn không có thế lực khác cho hắn đánh sao?”

Lời vừa dứt, bầu trời bên ngoài đột nhiên biến hoá.

Bọn họ ra ngoài, hư không vô tận đang phát tán một nguồn sức mạnh vô biên, một ánh hào quang từ nơi cao hơn rót xuống, lá chắn không gian cứng như đá tiếp xúc với ánh sáng bắt đầu bốc cháy, màu lửa đỏ thiêu đốt ánh mây bên cạnh, thiêu đốt cả mặt trời lặn sớm. Lão giả Y Cốc dùng tay áo che mắt, chỉ có thể cách lớp vải nhìn ngọn lửa kia. Đến khi ngọn lửa cháy sạch thì bầu trời đột nhiên nứt ra một cái khe hở rất lớn.

Đây là một cái vực sâu không thấy đáy, vô số đốm sáng từ trong vực sâu bay ra hội tụ thành mấy bóng người mơ hồ. Ý chí thế giới đang không ngừng áp chế sức mạnh của họ nhưng nam tử vác đao đứng đầu tiên vẫn toả ra hơi thở ưu việt không gì sánh được.

Người này chính là Ngọc Diện Đao – đệ tử quan môn của Phạn Hải tôn giả.

Màn đêm buông xuống sớm, vô số ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía bên này. Bọn họ đứng cách vạn dặm vẫn cảm nhận được hơi thở bất đồng với thế giới này trên người những vị khách đến từ nơi xa xôi, có lão tổ hoài nghi hơi thở này là hơi thở hỗn độn đã biến mất khỏi đại lục Cửu Xuyên, trong lòng bọn họ vô thức cho ra kết luận: Tiên nhân.

Những thế lực ở gần đó đồng thời ngẩng đầu, lão giả Y Cốc bỗng nhiên nói: “Các ngươi nhìn thấy không?”

Tiên nhân hạ phàm nhẹ nhàng vung tay áo, tuyết trắng xung quanh biến mất, động vật bị ép kết thúc ngủ đông, cây cối mọc lá xanh tươi, hoa nở rộ một lần nữa.

Nhưng mà sự sống vốn cố định, nơi đây khôi phục sự sống thì nơi khác sẽ bị tước đoạt, lão giả Y Cốc ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Mọi người nhìn lên bầu trời, dường như có hơi kích động, hẳn là tiên nhân xem mạng người như cỏ rác. Đây là trời xanh nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, phái tiên nhân đến đánh sấm sét đúng không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.