Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 67: Tưởng nhớ tổ sư gia



Lần này hoà thượng Ngũ Uẩn trở về chùa Kim Thiền, một là đưa đồ đệ Giới Si về chùa, Giới Si ở Ma Uyên bị ma khí ăn mòn, để hắn một mình trở về chùa Kim Thiền không an toàn; hai là vì tỷ muội Tôn thị. Đao thị bị Đỗ Thanh Quang mang đi, Ngọc Diện Đao chỉ có thể đuổi theo một hướng, chùa Kim Thiền cách nam vực rất xa, trở về thì tốt hơn.

Đầu năm mới, Đỗ Thánh Lan không nghĩ tới người đầu tiên mình đến thăm lại là hoà thượng.

Trà ở thiền viện thơm hơn những nơi khác nhiều, Đỗ Thánh Lan nhấp một ngụm hỏi: “Dường như đại sư rất chắc chắn Ngọc Diện Đao sẽ không đuổi theo.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn: “Đỗ thí chủ lựa chọn mang đao thị đi chứng tỏ trên người có thứ gì đó rất quan trọng.”

Đề tài câu chuyện được khơi gợi rất tự nhiên, Đỗ Thánh Lan nói rõ suy đoán rằng Đỗ Thanh Quang muốn lợi dụng đao thị làm Yểm mạnh lên.

Từ đầu đến cuối hoà thượng Ngũ Uẩn luôn tỏ ra bình tĩnh, dường như đã có dự đoán từ trước. Đỗ Thánh Lan ngồi đối diện ông ta im lặng uống trà. Bàn về độ từng trải, hắn không biết nhiều thần thoại như thế hệ trước, chuyện hắn có thể nghĩ ra e là đối phương đã sớm có dự liệu.

“Cha ngươi muốn làm gì, trong một thời gian ngắn không làm được đâu.” Khi Đỗ Thánh Lan sắp uống hết một tách trà thì hoà thượng Ngũ Uẩn lên tiếng thêm một lần nữa: “Lẽ nào thí chủ chỉ thấy phiền phức của người khác mà không thấy của chính mình sao?”

Đỗ Thánh Lan cầm tách trà khựng lại.

Rời khỏi chùa Kim Thiền, chân trời hoàng hôn rực rỡ.

Nhân vật cấp đại sư nói như ngắm hoa trong sương mù, Đỗ Thánh Lan nhiều lần suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong câu nói kia. Hoà thượng Ngũ Uẩn rất hiếm khi chủ động nhúng tay vào nhân quả của người khác, trừ phi liên quan đến thời đại hoàng kim ông ta mới ra tay đúng thời điểm, những lúc khác hoà thượng Ngũ Uẩn có thể chỉ điểm một câu cũng đã rất đáng quý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Thánh Lan tự nhận khắp nơi đều là phiền phức của hắn, thêm một cái thiếu một cái cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

“Chẳng lẽ là chỉ người bên cạnh?”

Người đầu tiên Đỗ Thánh Lan nghĩ tới chính là Cố Nhai Mộc. Khi Ngọc Diện Đao ra tay thì Cố Nhai Mộc dùng tốc độ nhanh hơn chắn trước mặt Đỗ Thánh Lan, khi đó hình như Ngọc Diện Đao hơi kinh ngạc, còn lẩm bẩm một câu ‘Sao có thể’. Sau đó Cố Nhai Mộc chủ động lựa chọn hợp tác với Bùi Lưu Diễm, không hề dùng pháp bảo công kích như những lần trước. Trên cơ bản Cố Nhai Mộc chỉ muốn so chiêu, chứng tỏ y không quá lo lắng về chuyện che giấu tung tích.

Đây không phải là một tin tức tốt, dự tính tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý.

Vì lý do an toàn, Đỗ Thánh Lan giữa chừng biến thành tia chớp, đổi ngự kiếm thành lướt qua tầng mây, đến lúc hành trình còn dư lại ngàn dặm đường cuối cùng thì chợt đối diện với một đôi mắt. Trong mây mù, con ngươi trong đôi mắt rồng như biến thành hoa văn xinh đẹp. Đột ngột nhìn thấy một đôi mắt, cơ thể tia chớp căng cứng, sau khi bình tĩnh lại mới bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi biết ta ở dây?”

Cố Nhai Mộc nói: “Đây là đường gần nhất, ta nhìn thấy tia lửa trong đám mây.”

Gần đây ông trời có thể không nổi gió thì sẽ không nổi gió, có thể không có sét đánh thì sẽ không có sét đánh. Hơn nữa mấy ngày hôm trước mới có mưa, không thể nào nhìn thấy sấm chớp nhanh như vậy được.

Thị lực của Cố Nhai Mộc vượt xa tu sĩ bình thường, Đỗ Thánh Lan không lo lắng bị những người khác phát hiện, một tia chớp cùng một con rồng di chuyển trong mây, hắn hỏi: “Thân phận của ngươi có bị lộ?”

Cố Nhai Mộc: “Nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.”

Đỗ Thánh Lan: “Vậy mà còn kiên trì đi tế tổ?”

Không sợ bị bắt rùa trong hũ hả?

“Đa số quyền quyết định ở Bùi gia đều nằm trong tay đại trưởng lão.” Cố Nhai Mộc nhắc nhở: “Mới đây đại trưởng lão lừa gạt Bùi Lưu Diễm, chứng minh ta là người Bùi gia.”

“Khích bác ly gián?” Đỗ Thánh Lan nhìn từ góc độ của Bùi Lưu Diễm, đối phương phát hiện bị lừa thì sẽ dần nảy sinh mâu thuẫn với trưởng lão, từ đó tạo thành thế chân vạc. Cố Nhai Mộc miễn cưỡng có thể chống đỡ một thời gian nhưng sẽ không quá dài.”

“Cho dù cuối cùng bọn họ hợp tác hay phản bội, gia chủ như ta ngồi ở cái ghế này cũng không được bao lâu.”

Cứ xem như là hợp tác, dù sao cũng chỉ là đưa Bùi Lưu Diễm lên làm gia chủ.

Đỗ Thánh Lan mải suy nghĩ không để ý, suýt chút nữa va vào một con chim nhạn lớn, luồng khí dao động làm hắn hoàn hồn, vừa định né tránh thì bị một cái đuôi rồng cuốn lấy ném lên trên sừng rồng.

Đỗ Thánh Lan tách ra hai luồng điện nắm chặt sừng rồng, ngại ngùng đi nhờ xe Cố Nhai Mộc. Sự mệt mỏi khi phải gấp rút lên đường lúc này tuôn ra hết, hắn tạm thời không cần phải lo lắng chuyện Bùi gia nữa. Sau khi xác định đã cố định cơ thể, Đỗ Thánh Lan dựa vào sừng rồng chuẩn bị đánh một giấc.

Đây không phải là giấc ngủ nghỉ ngơi, Đỗ Thánh Lan muốn thử xem dùng nguyên hình vào giấc mơ có thể đảm bảo không bị rò điện hay không. Nếu như điện không bị rò rỉ ra ngoài thì chứng tỏ năng lực khống chế đã đến cảnh giới hoàn hảo, vậy thì hắn có thể thử hoàn thiện phần khó khăn nhất của Thiên Lôi Tôi Thể.

Tia chớp thiếp đi trên đầu rồng, trước khi thu hồi thần thức Đỗ Thánh Lan còn không quên dặn dò: “Giúp ta ghi chép số liệu giấc ngủ, cảm ơn nha.”

“…..”

Gần đây kinh doanh lính đánh thuê rất phát đạt, tiên nhân hạ phàm dường như đang chứng tỏ đại thế đến rồi, không ít tu sĩ tổ đội đến di tích tìm bảo vật. Vì lý do an toàn, lính đánh thuê bọn họ là lựa chọn hàng đầu.

“Mười mối làm ăn chỉ kiếm được chưa đến trăm vạn linh thạch.”

Con số này không nhỏ, nhưng trước kia chỉ cần một sát thủ hành động đã có thể kiếm được bao nhiêu đây tiền. Tiền kiếm được không đủ, đương nhiên tiền tới tay các đường chủ phân điện cũng giảm theo. Một số người cảm thấy an nhàn không tệ, nhưng cũng có người không phục. Ví dụ như người trung niên này, gần đây thương hội Hắc Thuỷ có bán đấu giá một viên đan dược tuyệt thế, kết quả là vì thiếu mười vạn linh thạch mà gã đã bỏ lỡ bảo bối này.

Gã nguỵ trang thành người thường mượn rượu giải sầu, vừa rời khỏi quán rượu gã đã âm thầm đi vào một con ngõ nhỏ. Chờ đến nơi yên tĩnh không người, gã khép hai ngón tay đâm về nơi nào đó phía sau lưng.

Người đến tránh thoát công kích, cười một tiếng rồi ném thứ nào đó ra trước mặt.

Tiểu yêu hồ điệp yếu ớt run rẩy.

Người trung niên: “Các hạ có ý gì?”

Làm nghề sát thủ đã lâu, người trung niên liếc một cái đã nhận ra đối phương đang giả dạng, nói không chừng khung xương bị dịch chuyển, dáng người cũng bị thay đổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 197

“Mất mấy tháng ta mới bắt được một con tiểu yêu hồ điệp.”

Giống như Đỗ Thánh Lan suýt chút nữa va vào chim nhạn, sinh linh càng yếu ớt càng dễ bị xem nhẹ. Trong bóng tối, gương mặt Tư Châu rất mờ nhạt: “Xem ký ức của nó sẽ có phát hiện thú vị.”

Tiểu yêu hồ điệp biết sau khi sưu hồn sẽ đối mặt với chuyện gì. Thực lực của nó rất yếu, chắc chắn sẽ biến thành đứa ngốc. Nó không biết đối phương muốn tìm cái gì, lúc cơn đau đầu truyền tới thì hai mắt nó dần dại ra, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân lát nữa phải về nhà.

Dần dần, sắc mặt người trung niên biến hoá kịch liệt.

Tư Châu mỉm cười đứng một bên, Cố Nhai Mộc là người rất cẩn thận nhưng luôn làm việc để lại một con đường lui, đây là nét bút hỏng lớn nhất của y. Ví dụ như tiểu yêu hồ điệp, đối phương phải biết rằng giữ lại mấy con tiểu yêu quái này thì lúc nào cũng có thể bị lộ thân phận. Lời thề Thiên Đạo có thể khống chế tiểu yêu hồ điệp không chủ động tiết lộ bí mật, nhưng chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là đã có thể tìm được điểm đột phá khác.

Người trung niên thở hổn hển: “Ký ức có thể làm giả.”

Người tinh thông huyễn thuật có thể sửa đổi ký ức của một người khác.

Tư Chân chỉ im lặng mỉm cười.

Người trung niên trầm tư suy nghĩ.

Cố Nhai Mộc không phải hoàn toàn không có biện pháp dự phòng, ký ức của tiểu yêu hồ điệp về y rất mơ hồ, bao gồm cả việc phân thân của điện chủ Tuyệt Sát Điện đột nhiên biến mất. Ký ức của thời gian trước có thể mờ nhạt nhưng ký ức hiện tại rất rõ ràng.

Hiện tại tiểu yêu hồ điệp có đãi ngộ sinh hoạt rất tốt, so với nô dịch như địa ngục trước kia hoàn toàn tương phản. Sự thay đổi này đã có từ khi Nhân Nghĩa Đường còn chưa được thành lập.

Kết thúc sưu hồn, ký ức của tiểu yêu hồ điệp rất hỗn loạn nhưng nó nhớ nó phải về nhà, trong lòng tự nhiên vì chút ký ức này mà cảm thấy kiêu ngạo. Đôi cánh mỏng như cánh ve giật giật, nó còn chưa kịp cử động thì đã bị ngón tay thuôn dài kẹp chặt cổ. Nó không kịp giãy giụa cái nào đã bị bóp nát xương cổ.

Đôi cánh màu xanh nhạt rũ xuống, thi thể bị ném sang một bên.

Người trung niên thấy thế nhíu mày, Tư Châu nhìn thấy nên mỉm cười nói: “Tiểu yêu quái chỉ số IQ quá thấp, thả ra ngoài dễ nảy sinh chuyện xấu.”

Tư Châu xoa xoa ngón tay, sau đó bắt đầu nói chuyện chính sự. Đường chủ phân điện rất đông, đây là người được Tư Châu chọn, có dã tâm, bất mãn Tuyệt Sát Điện đổi nghề, thực lực cũng là yếu nhất trong các điện chủ.

Tư Châu có niềm tin tuyệt đối rằng mình đã lợi dụng được một công cụ tự cho bản thân là siêu phàm.

Thành trì lớn, nhiều thế lực dùng gia tộc để phân chia, bầu không khí ngày tết khá nồng hậu.

Bầu trời nứt một đường, tiên nhân hạ phàm ở nam vực ảnh hưởng trực tiếp đến thời tiết nam vực. Thời gian này năm ngoái đang có tuyết rơi nhưng năm nay lại đổ mưa.

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Nếu sau này cứ thăm viếng liên tục như thế này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

Cố Nhai Mộc muốn mở lời trước thì đột nhiên nhìn ra ngoài vườn. Bùi Huỳnh trở về, trên đế giày mềm còn dính bụi pháo ngoài phố, phía sau nàng là một tiểu yêu hồ điệp rụt rè sợ hãi. Có thể biết được tuổi của tiểu yêu hồ điệp từ màu sắc trên đôi cánh, tuổi tác càng lớn màu cánh càng đậm, con tiểu yêu hồ điệp này đã già rồi.

Bùi Mộc Hàn nuôi dưỡng tiểu yêu hồ điệp theo kiểu tàn sát, bây giờ chúng nó được đãi ngộ tốt hơn, tiểu yêu hồ điệp nhỏ tuổi đã khôi phục một chút linh tính.

Bùi Huỳnh: “Lúc ta trở về thấy nó lén lút ở bên ngoài nên tiện tay mang vào.”

Con tiểu yêu hồ điệp này vừa đến đã run run cánh quỳ lạy, nó biết hành vi liều lĩnh của mình có thể đưa đến hoạ sát thân, trong lúc nhất thời nói năng không rõ ràng.

Cố Nhai Mộc gọi sư tử Tuyết Hoa tới phiên dịch.

“Ngươi, ngươi nói đi.”

Đối mặt với sư tử Tuyết Hoa mồm miệng càng không lanh lợi, cuối cùng tiểu yêu hồ điệp cũng bình tĩnh lại: “Trong tộc ta có một đứa nhỏ mất tích.”

Đầu năm mới, Đỗ Thánh Lan cho chúng nó nghỉ nơi nên không tồn tại nguyên nhân chấp hành nhiệm vụ gặp nguy hiểm. Tiểu yêu hồ điệp bị mất tích là đứa nhỏ hoạt bát nhất, rất hiếm thấy trong tộc, đối với chủng tộc tiểu yêu hồ điệp lờ đờ mà nói rất hiếm có, chúng nó có liên hệ với nhân viên tình báo nhưng không được, không phải là không tìm mà là không tìm được.

Cuối cùng nó quyết định liều cái mạng già này đến đây xin giúp đỡ.

“Cuối năm các ngài cho chúng tôi không ít linh thạch, đứa nhỏ kia muốn học theo con người đi chợ dự trữ hàng hoá, nó ra ngoài đã ba bốn ngày mà chưa trở về.”

Đỗ Thánh Lan liếc Bùi Huỳnh.

Nàng lắc đầu: “Tiểu yêu hồ điệp tốc độ nhanh, hơi thở yếu, đừng nói mạng lưới tình báo của chúng ta mà ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng chưa chắc có thể tìm được.”

Đỗ Thánh Lan nghe vậy trầm ngâm: “Để ta tìm thử xem.”

Tiểu yêu hồ điệp liên tục quỳ lạy cảm ơn, trước khi đi còn để lại rượu Bách Hoa – đặc sản của tộc chúng nó, lúc sắp ra ngoài còn dè dặt hỏi: “Ta có thể ở trong thành chờ được không? Đợi tìm được nó, ta sẽ dẫn nó về, tránh cho nó lại chạy lung tung.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, Bùi Huỳnh đưa tiểu yêu hồ điệp đi sắp xếp nơi ở.

Tiểu yêu hồ điệp vừa đi, Đỗ Thánh Lan nheo mắt nhìn sợi lông chó trong chiếc nhẫn. Hắn nói: “Giúp ta chuyển lời cho Âm Khuyển, ta muốn gặp nó.” Hắn suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Tiểu Âm Khuyển cũng rất lo cho nó.”

Sau khi trở về từ Ma Uyên, Đỗ Thánh Lan đã thử dùng sợi lông chó liên hệ với đối phương, kết quả là lông chó hoá thành khí đen bay đi rồi lặng lẽ bay về. Hắn ôm tâm tư muốn xem thêm nên thử lại một lần nữa.

Bây giờ khí đen bay đi một hồi lâu nhưng không bay trở về, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy có chút hy vọng. Gần đến nửa đêm, trong Nhân Nghĩa Đường xuất hiện một cái bóng ma, đầu tiên là ở chỗ sư tử Tuyết Hoa, sau đó mới đi đến trước mặt Đỗ Thánh Lan.

Mấy ngày nay Âm Khuyển đang truy tìm Yểm, nó muốn biến huynh đệ thành đá mài dao cho Tiểu Âm Khuyển, đến khi phát hiện Yểm cũng đang ở hiện trường ám sát tiên nhân, Âm Khuyển cảm thấy bất thường nên định tìm hiểu cho ra nhẽ.

Đỗ Thánh Lan biết Âm Khuyển rất bận bèn nói ngay vào chuyện chính: “Ngươi còn nợ ta một lời hứa.”

Vì muốn trả phí lót tay giới thiệu minh tử nên Âm Khuyển để lại một sợi lông chó, đáp ứng giúp hắn làm một chuyện. Đỗ Thánh Lan cầm rượu Bách Hoa trên bàn, nói ra thành thị cuối cùng tiểu yêu hồ điệp đi qua, ngụ ý bảo Âm Khuyển hỗ trợ đi xem một chuyến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: Diễn đàn chứa lượng lớn thông tin

Số lượng tiểu yêu hồ điệp rất thưa thớt, hoàn toàn có thể dùng phương pháp hơi thở chủng tộc để truy lùng.

Ánh mắt Âm Khuyển hơi kỳ lạ, nó không hiểu tại sao lại lãng phí ân tình cho cái chuyện nhỏ xíu này.

Nhận thấy Âm Khuyển không để tâm chuyện này, có lẽ sẽ chỉ đến địa điểm được chỉ định rồi dạo một vòng cho có nên Đỗ Thánh Lan nói: “Người thân của đứa nhỏ này đang ở trong thành chờ tin tức.”

Một câu nói gián tiếp làm Âm Khuyển nghĩ đến Tiểu Âm Khuyển, trong lòng dấy lên sự trắc ẩn hiếm thấy. Trước khi bóng ma mờ nhạt, Âm Khuyển nói: “Ngươi biết là ta chỉ am hiểu truy lùng hơi thở vật chết.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, hắn từng đề nghị Âm Khuyển tìm Tư Châu nhưng hoàn toàn không thể thuận lợi như khi định vị mục đồng. Việc đi tìm người này, điều quan trọng nhất chính là phải xác nhận đối tượng sống hay chết.

Đỗ Thánh Lan ngồi trong sân véo nhẹ ấn đường, cảnh tượng này bị Cố Nhai Mộc nhìn thấy, y biết đối với chuyện này Đỗ Thánh Lan không có lạc quan.

“Tu sĩ bình thường sẽ không làm khó dễ yêu thú yếu ớt, căn cứ theo thống kê nhàm chán của Thiên Cơ Lâu, cận tết chính là thời gian chém giết ít nhất trong năm.”

Không phải là vì tết nên tâm trạng vui vẻ mà chỉ là rất nhiều tu sĩ đều đi tế tổ hoặc là bái sơn, thế lực càng lớn càng chú trọng nghi lễ, bận rộn không có thời gian.

Sau khi ngồi xuống, Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Chỉ sợ người đến có chuẩn bị.”

Hai người nhìn nhau, một lát sau Đỗ Thánh Lan mới chậm rãi nói: “Vậy hãy để cho hắn có đến mà không có về.”

Âm Khuyển làm việc rất nhanh, ngày hôm sau đã mang tin tới, binh nhân rắc một nhúm đất lên bàn.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày.

“Tiểu yêu hồ điệp ngươi muốn tìm.” Âm Khuyển nói: “Trong đất có hơi thở của tộc này, rất mới, mới xảy ra mấy ngày gần đây.”

Nó không báo cho Đỗ Thánh Lan biết tìm được tiểu yêu hồ điệp ở toà thành nào, bởi vì một câu nói của đối phương nên Âm Khuyển đến những nơi lân cận xem thử, cuối cùng phát hiện trong một ngõ tối. Trong đất có lẫn một ít xúc cảm kỳ quái, chắc là vụn cánh sau khi tiểu yêu hồ điệp bị huỷ thi diệt tích.

“À, xung quanh còn có hơi thở cố nhân ngươi từng bảo ta đi tìm.”

Ánh mắt Đỗ Thánh Lan lạnh xuống vài độ.

Âm Khuyển không ở lâu, Đỗ Thánh Lan dùng bình đựng nhúm đất đó, gọi Vô Khả Vi đưa con tiểu yêu hồ điệp đang chờ tin đến đây. Tộc của chúng giỏi truy lùng bằng mùi hương nhưng chỉ giới hạn mùi thuốc đông y đặc biệt, nó không hề quan tâm đến cái bình trên tay Đỗ Thánh Lan, cho rằng tìm được đứa nhỏ rồi. Trong lúc nó đang kích động định hỏi thì Đỗ Thánh Lan nhìn sang Vô Khả Vi rồi nói với tiểu yêu hồ điệp: “Người này sẽ đưa ngươi trở về, trong khoảng thời gian này không được rời cốc, hắn sẽ ở trong cốc bảo vệ người thân của ngươi.”

Cái bình được đặt lên tay tiểu yêu hồ điệp, Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc mới nói: “Nén bi thương.”

Tiểu yêu hồ điệp sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được ba chữ này đại diện cho điều gì. Hai cánh nó run rẩy, hoàn toàn không tin nổi. Qua một lúc lâu, cuối cùng nó cũng hoàn hồn, giống như lúc mới tới muốn nói nhưng lại không nói nên lời, Đỗ Thánh Lan thở dài nói: “Trở về đi.”

Tiểu yêu hồ điệp ngơ ngẩn ôm bình bước từng bước một ra ngoài.

Ra khỏi cửa thành, Vô Khả Vi luôn im lặng nhìn nắng chiều, bỗng nhiên nói một câu: “Chẳng bao lâu nữa, thi thể hung thủ sẽ xuất hiện trước mặt các ngươi.”

Vô Khả Vi hiểu rõ tính cách của Đỗ Thánh Lan, nợ một thì sẽ đòi lại mười.

Dù Tư Châu thông minh đi nữa cũng không thể đoán được Đỗ Thánh Lan sẽ vì một con tiểu yêu quái yếu đuối mà tìm Âm Khuyển nhờ giúp đỡ, cuối cùng liên luỵ đến gã.

Theo như phán đoán của Vô Khả Vi, Đỗ Thánh Lan đang nghĩ cách làm sao để nợ máu phải trả bằng máu. Nếu nói người hận bọn họ nhất thì không ai khác ngoài Bùi Cửu Tinh, nhưng rõ ràng là Tư Châu không định chỉ dùng một công cụ. Gã đã bắt đầu mở rộng phạm vi tìm người hỗ trợ đến Nhân Nghĩa Đường.

“Mượn tiểu yêu hồ điệp để chứng minh với người có dã tâm rằng điện chủ đã bị thay thế, sắp đặt tai hoạ ngầm ở Nhân Nghĩa Đường, tiếp theo có lẽ là lợi dụng Bùi Cửu Tinh phơi bày chứng cứ ngươi không phải là gia chủ Bùi gia thêm một lần nữa. Hai kế hoạch được tiến hành đồng thời, đúng là tính toán hay.”

Lúc nói chuyện, sắc mặt Đỗ Thánh Lan ngày càng lạnh.

Trước đó bọn họ đã thử dụ Tư Châu vài lần, tiếc là đối phương cẩn thận đến mức bi.ến thái.

Cố Nhai Mộc tĩnh toạ chốc lát, sau đó nói: “Trước khác nay khác, không còn băn khoăn bị lộ thân phận, có lẽ chúng ta có thể dùng biện pháp khác.”

Hôm nay gió lạnh thấu xương, Đỗ Thánh Lan bảo Bùi Huỳnh đem tới toàn bộ tài liệu có liên quan đến Tư Châu. Hắn và Cố Nhai Mộc ngồi trong đình, hai người thỉnh thoảng xem tài liệu, thỉnh thoảng suy nghĩ. Lúc rảnh rỗi, Cố Nhai Mộc cũng sẽ kể một vài chuyện, cố gắng tìm được điểm đột phá.

Một đêm sắp trôi qua, đèn cũng đã được đổi hai lần nhưng lại không phát hiện được cái gì.

Thoáng thấy Đỗ Thánh Lan nhíu mày, Cố Nhai Mộc bình tĩnh lật sách: “Tư Châu có thể nghĩ được cách tìm điểm đột phá từ tiểu yêu hồ điệp, ở trên người hắn ắt hẳn cũng phải có chi tiết nào đó chúng ta đã bỏ qua.”

Y vừa nói vừa lật sách, đây là trang cuối cùng rồi. Mỗi lần xem đều nhìn sơ qua một lượt, chủ yếu nói đến việc phó tông chủ Trảm Nguyệt Sơn tìm được Toái Tinh Kiếm của Tư Châu ở bí cảnh, thân kiếm bị hư nặng chứng tỏ Tư Châu gặp nạn trong bí cảnh là sự thật.

Sau khi trở về từ vùng biển Vô Tận, Đỗ Thánh Lan còn từng chính miệng đề cập qua chuyện này, nhìn thấy Cố Nhai Mộc tập trung nhìn đoạn văn này, hắn vô thức tập trung chú ý lên ba chữ: “Toái Tinh Kiếm…”

Toái Tinh Kiếm là bội kiếm của tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn, gần như nổi tiếng ngang hàng với chủ nhân của nó.

Cố Nhai Mộc: “Bội kiếm bị hỏng thì bản thân hắn cũng sẽ bị thương nặng, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.”

Đỗ Thánh Lan: “Ngươi hoài nghi Toái Tinh Kiếm này không phải pháp bảo bản mạng?”

Cố Nhai Mộc: “Tư Châu luôn nhấn mạnh rằng Toái Tinh Kiếm là kiếm bản mạng của hắn, lúc sáng tạo ra kiếm pháp Trảm Nguyệt thì từng nói tào lao là kiếm này sẽ theo hắn chém trăng vỡ sao.”

Tu sĩ bình thường sẽ không đi chế tạo pháp bảo bản mạng, quả thật điều này có thể tăng cao sức mạnh nhưng đồng thời cũng sẽ khiến bản thân và bảo vật cùng sướng cùng khổ. Nếu như nói thiên phú tu luyện của Đỗ Thánh Lan xưa nay chưa từng có thì ngộ tính của Tư Chân chính là sau này không còn ai. Cộng thêm Toái Tinh Kiếm sản sinh ra kiếm linh, từ xưa tới nay chưa từng có ai hoài nghi cái danh kiếm bản mạng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đỗ Thánh Lan im lặng, hắn đã biết nên làm như thế nào.

Trảm Nguyệt Sơn.

Trúc Mặc đang ở sau núi nhìn thác ngộ kiếp, Lý Đạo Tử không tiện quấy rầy. Mấy canh giờ sau, Trúc Mặc mở mắt: “Có chuyện gì?”

“Sáng sớm hôm nay, cố nhân Đỗ Thánh Lan đưa tới một lá thư. Trong thư hắn chủ động xuống nước, nói là sau này sẽ không tham dự vào độ kiếp của đệ tử Trảm Nguyệt Sơn, chém người lung tung…” Lý Đạo Tử giật giật cơ miệng, nghe thì như lấy lòng nhưng trên thực tế như đang nói ‘Không đáp ứng ta, sớm muộn gì ta cũng đánh chết các ngươi’.

Trúc Mặc: “Đỗ Thánh Lan đưa ra yêu cầu gì?”

“Toái Tinh Kiếm.”

Cuối cùng ngữ điệu của Trúc Mặc cũng thay đổi: “Đỗ Thánh Lan muốn Toái Tinh Kiếm làm gì?”

“Hắn nói là muốn ngộ kiếm.” Lý Đạo Tử hơi chần chừ: “Lúc Đỗ Thánh Lan độ lôi kiếp gộp, ta đứng ở xa quan sát, kiếm pháp của hắn đã nhập trăn, có lẽ muốn đột phá thêm một bước nữa.”

Cao hơn nhập trăn chính là kiếm đạo cực cảnh, một cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết.

Yêu cầu này hơi quá đáng nhưng thực tế thì Trảm Nguyệt Sơn không bị tổn thất. Toái Tinh Kiếm chỉ là một thứ tượng trưng tinh thần của lão tổ, Đỗ Thánh Lan dùng kiếm pháp Trảm Nguyệt nhập kiếm đạo, muốn quan sát Toái Tinh Kiếm cũng là chuyện dễ hiểu.

Trực giác nói cho Trúc Mặc biết chuyện này không đơn giản như vậy, một lát sau lạnh lùng nói: “Ngươi đi hồi âm, muốn Toái Tinh Kiếm thì nó qua đây mà lấy.”

Ngày 17, Trảm Nguyệt Sơn nhận được bái thiếp của Đỗ Thánh Lan.

Tối ngày 17, Đỗ Thánh Lan đích thân tới Trảm Nguyệt Sơn. Hắn bảo vệ bản thân rất kỹ, bên trái là Cửu Nô, bên phải là Âm Khuyển, bên cạnh Âm Khuyển còn có binh nhân.

Trước kia Đỗ Thánh Lan đều tới lui một mình, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của đệ tử đang canh giữ, hắn chủ động giải thích: “Kẻ thù ta trải khắp thiên hạ, rời khỏi nhà đương nhiên phải cẩn thận một chút.”

Trảm Nguyệt Sơn dường như không có bất kỳ thay đổi nào so với lúc rời đi: Yên tĩnh, vắng vẻ đến mức ngang ngửa bãi tha ma. Lúc lên núi nhìn thấy Trúc Mặc thì Đỗ Thánh Lan hơi bất ngờ, hắn tưởng đối phương sẽ bảo Lý Đạo Tử tới tiếp đãi hắn.

Trúc Mặc chú ý đến một người đi sau lưng Đỗ Thánh Lan.

“Là hộ vệ ta mời tới.” Hộ vệ là Cố Nhai Mộc nguỵ trang, Đỗ Thánh Lan không giải thích nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: “Toái Tinh Kiếm ở đâu?”

“Di vật của lão tổ không thể để ngươi mang đi.” Hai người nói chuyện đều rất thẳng thừng, Trúc Mặc thản nhiên nói: “Tối đa chỉ cho phép ngươi quan sát.”

“Bao lâu?”

Trúc Mặc nhìn hắn đầy sâu xa: “Chỉ cần ngươi dám ở lại đây, bao lâu cũng được.”

Đỗ Thánh Lan làm lơ uy hiếp của đối phương, mỉm cười nói: “Được.”

Đỗ Thánh Lan thật sự ở lại Trảm Nguyệt Sơn, nghe cứ như chuyện hoang đường, Trong ánh mắt không thể tin nổi của toàn thể mọi người trên Trảm Nguyệt Sơn, ngày nào hắn cũng bình thản đến Kiếm Đường ngộ kiếm.

Mỗi một hành động của Đỗ Thánh Lan đều bị người khác theo dõi.

Lý Đạo Tử: “Liên tục bảy ngày, mỗi ngày hắn ngộ kiếm không quá hai canh giờ, nhưng người hộ vệ Đỗ Thánh Lan mang tới ở chung với Toái Tinh Kiếm lâu hơn.”

Trúc Mặc không nói gì.

Lý Đạo Tử hỏi: “Cứ để mặc hắn như vậy hả?”

“Mặc kệ đi.”

Cho dù là Trúc Mặc là người rất thông minh cũng không nghĩ ra Đỗ Thánh Lan làm thế có tác dụng gì, gã muốn xem thử đối phương dự định lợi dụng kiếm để làm cái gì.

Bảy ngày sau.

Ngày đầu tiên của năm, ngoại trừ người bế quan thì các đệ tử của Trảm Nguyệt Sơn đều thống nhất mặc phục sức tông môn đi bái sơn, bái tổ, chiêm ngưỡng kiếm thạch tổ sư gia tự tay khắc ấn.

Cả quá trình được tiến hành lần lượt, trong lòng mọi người đều có vài phần xúc động.

Nghi lễ kết thúc, một đám trưởng lão kể cả phó tông chủ đi theo phía sau Trúc Mặc. Lý Đạo Tử lắc đầu: “Nếu tổ sư gia sống thêm mười năm, có lẽ Trảm Nguyệt Sơn ta sẽ có thành tựu vượt xa hiện tại.”

Tổ sư gia xây tông lập phái chưa đến mười năm đã sáng tạo ra Trảm Nguyệt 13 Kiếm, giết một con rồng, trấn áp một con rồng, đây là tố chất vô song cỡ nào chứ? Nghĩ đến hiện tại ở đại lục Cửu Xuyên, Trảm Nguyệt Sơn còn phải bị tộc Vu gia áp chế, ngay cả trưởng lão nghiêm khắc nhất của Hình Đường cũng không nhịn được nói: “Nếu như tổ sư gia vẫn còn trên nhân thế thì tốt rồi.”

Các trưởng lão khác ồn ào phụ hoạ.

Bầu không khí thương cảm hiếm thấy nhanh chóng bị một trận kiếm khí sắc bén phá vỡ, ở nơi xa xa trên bầu trời hiện lên huyết quang, Lý Đạo Tử biến sắc: “Hình như là Kiếm Đường.”

Bởi vì cách đó không xa nên Trúc Mặc trực tiếp xé rách không gian, đưa mọi người đến đó.

Bên trong kiếm đường, hồng quang phát ra từ một nửa ảo ảnh màu đỏ xuất hiện trên thân kiếm. Ả đang ở lằn ranh mất kiểm soát, không ngừng gầm lên: “Chúng ta cùng chiến đấu, cùng tiến cùng lui, vì sao phải huỷ ta, vì sao phải huỷ ta!”

Trên hoa văn ngôi sao trên thân kiếm, sự tồn tại của một nửa ảo ảnh…

“Toái Tinh Kiếm, kiếm linh!”

Cảnh tượng này khiến mọi người ngơ ngác.

Đỗ Thánh Lan nhìn người đi tới, vẻ mặt vui sướng: “Hộ vệ của ta trùng hợp là rèn khí sư đứng đầu, tâm huyết dâng trào không ngờ lại sửa được Toái Tinh Kiếm.”

“Vui vẻ không, kích động không?”

Đây chính là một thanh kiếm chứa kiếm linh, Đỗ Thánh Lan phấn khởi nói: “Nhìn các ngươi vui vẻ nói không nên lời luôn kìa.”

Toái Tinh Kiếm là pháp khí bản mạng của Tư Châu. Tư Châu đã chết, theo lý mà nói Toái Tinh Kiếm không thể sửa chữa. Đã từng có người trong tiềm thức thầm chấp nhận Tư Châu đã chết, đương nhiên sẽ không làm chuyện vô ích, đương nhiên không phải ai cũng có năng lực rèn khí như Cố Nhai Mộc.

Mỗi một vị cao tầng trong Trảm Nguyệt Sơn đều không nói gì, sắc mặt tái nhợt. Kiếm bản mạng đã được sửa xong chứng tỏ tổ sư gia không chết, có lẽ thứ này không phải là kiếm bản mạng gì hết, hơn nữa còn có kiếm linh lên án, tựa như đều đang ám chỉ cùng một điều, đó chính là tổ sư gia đánh nát kiếm linh, làm giả cái chết của chính mình.

Nếu thật sự là như vậy thì dù vì lý do gì, danh dự ngàn năm của Trảm Nguyệt Sơn đều sẽ mất hết.

Vừa rồi trưởng lão Hình Đường còn nói tổ sư gia còn sống trên đời thì tốt rồi hoàn hồn, vất vả ổn định ngữ điệu: “Tông chủ, tiếp theo nên làm gì?”

Đứng bên trong Kiếm Đường hỗn loạn, Trúc Mặc nhìn kiếm linh đang tức giận, một lúc lâu sau lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, tổ sư gia mãi mãi sống trong lòng chúng ta.”

Trước kia như vậy, bây giờ như vậy, sau này cũng như vậy.

Tư Châu chỉ có thể sống trong lòng mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.