Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 138: C138: Thầy Giáo Bạch Nguyệt Quang Ooc Rồi (6)



Editor: Diệp Hạ

Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, hắn cảm giác mình đang bị ngâm trong nước.

Năng lượng vô tận thấm vào từng lỗ chân lông, giống như nguồn sống, rất thoải mái.

Ý thức của hắn bắt đầu rơi dần xuống đất, đầu tiên là giật giật ngón tay, sau đó nghe được âm thanh.

Có người vọt vào: “Tỉnh tỉnh.”

Trình Mộc Quân vẫn rất mệt, một lúc lâu sau hắn được vớt ra khỏi nước.

Ừm, hẳn là khoang trị liệu.

Sau đó, hắn lại chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này không biết đã ngủ bao lâu.

Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại lần nữa, vẫn chưa mở mắt đã cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt. Hắn hơi động đậy, không thể thoát ra.

Mở mắt.

Đối diện với gương mặt quen thuộc.

Là Cừu Tông.

Chuyện trước khi ngất xỉu dũng mãnh tràn vào đầu.

Hình như trước khi ngất xỉu, hắn nghe thấy Cừu Tông gọi thầy?

Cừu Tông đã từng học ở Học viên Trung ương mấy năm. Y chọn học chương trình tâm lý học của Trình Mộc Quân, cũng trong lúc đó, Trình Mộc Quân quen biết y.

Từ đó về sau, y vẫn luôn gọi Trình Mộc Quân là thầy.

Thói quen này được giữ suốt bao năm qua không thay đổi.

Trình Mộc Quân hơi nhíu mày, không hiểu mình bị lộ ở chỗ nào. Rõ ràng trong khoảng thời gian này, Cừu Tông không hề có biểu hiện bất thường gì.

Cừu Tông cũng không phải người tâm cơ sâu như vậy, nếu y đã phát hiện hắn chính là Trình Mộc Quân thì không có khả năng che giấu tốt đến thế.

Rốt cuộc là sao?

Rất nhanh sau đó, Trình Mộc Quân phát hiện chỗ không đúng.

Cừu Tông thấy hắn tỉnh nhưng lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm như vậy.

Ánh mắt sâu thẳm, vô cùng chuyên chú, làm người ta nổi da gà.

Trình Mộc Quân ngồi dậy, tay vẫn bị nắm.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Tôi đang ở đâu?”

Không có phản ứng.

Cừu Tông vẫn tiếp tục nhìn hắn.

Trình Mộc Quân lại hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”

Vẫn không đáp lại.

Trình Mộc Quân dùng cái tay tự do xốc chăn lên, muốn xuống giường tìm người giải đáp thắc mắc giúp mình.

Không ngờ chỉ vừa nhúc nhích, Cừu Tông vốn đang yên tĩnh lại trở nên kỳ lạ. Y vẫn nhẹ nhàng nắm tay Trình Mộc Quân như cũ, nhưng một cái tay khác lại đấm vào thiết bị truyền tin ở đầu giường.

“……”

Trình Mộc Quân sửng sốt.

Cũng may, vài phút sau có người đi đến.

Người đi vào mặc quân phục màu đen viền đỏ, khi cười khoé mắt có nếp nhăn, thoạt nhìn khá hiền lành.

Trình Mộc Quân biết hắn.

Người này là trợ thủ của Cừu Tông – Phạm Cẩm, là chiến hữu của y từ khi y mới thành lập Quân Phản Động*. Không ngờ Phạm Cẩm cũng không ở lại Nước Cộng hoà Nhân dân.

(*) Sao từ này như tên riêng ấy nhỉ, có nên viết hoa không mọi người, hép
1

Suy nghĩ trong đầu hắn có rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm sợ hãi, rón rén lui về sau một bước nhỏ: “Các người là ai?”

Phạm Cẩm ôn hòa cười, mở miệng nói: “Không cần sợ hãi, chúng tôi là chiến hữu của Cừu Tông.”

Trình Mộc Quân chớp mắt: “A? Cái gì? Không phải anh ấy nói anh ấy họ Trình sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: Chương 161

Hắn không ngờ Phạm Cẩm vừa tới đã vạch trần Cừu Tông ngay. Từ tin tức Tiểu Nhất cung cấp có thể thấy, Cừu Tông được Liên minh AO treo giá rất cao ở, đủ để đổi mấy hành tinh.

Phạm Cẩm lại không ngại, chỉ vào sô pha: “Cậu vừa khoẻ lại, chúng ta ngồi xuống rồi nói? Nếu không lát nữa cậu ngất xỉu thì đại ca lại nổi điên mất.”

Nổi điên?

Trình Mộc Quân nắm được từ ngữ mấu chốt. Trên mặt hắn vẫn đang duy trì biểu cảm của một thanh niên chưa hiểu việc đời, vừa nhút nhát vừa sợ sệt, ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống.

Đương nhiên, toàn bộ quá trình Cừu Tông vẫn dính vào người hắn.

Trình Mộc Quân ngồi xuống, y cũng ngồi xuống, chỉ là tay vẫn nắm chặt.

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm của mình, bối rối nói: “Tôi đang ở đâu? Có thể kêu anh ta buông tôi ra không?”

Phạm Cẩm nói: “Ở trên tinh hạm của chúng tôi, còn chuyện buông tay ra thì tôi không thể làm gì rồi.”

Trình Mộc Quân: “Hả? Rốt cuộc anh ta bị sao vậy, nhìn rất kỳ lạ.”

Phạm Cẩm không có trả lời, mà nói sang chuyện khác: “Cậu có biết Cừu Tông không?”

Vẻ mặt Trình Mộc Quân trở nên mờ mịt, diễn xuất vẫn rất khá, hắn ngượng ngùng nói: “Tôi… sinh ra ở một tinh hệ xa xôi, không có kiến thức gì.”

Phạm Cẩm lại rất thẳng thắn, hắn mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, chiếu màn hình lên không trung.

Bên trên là một lệnh truy nã đến từ Liên minh AO, kèm theo đó là ảnh chụp Cừu Tông.

“Y chính là Cừu Tông.”

Trình Mộc Quân sửng sốt, rồi ngơ ngác nhìn người bên cạnh: “Tôi đã từng nghe qua cái tên này, chỉ là không ngờ…”

“Không trách cậu, đúng là người Nước Cộng hoà Nhân dân không quan tâm đ ến Quân Phản Động cho lắm.”

Trên thực tế, Nước Cộng hoà Nhân dân đang cố ý làm mờ nhạt sự tồn tại của Cừu Tông, có lẽ là do hiệp nghị nào đó giữa bọn họ.

Nước Cộng hoà Nhân dân đang tập trung đối phó với văn minh ngoại tinh, tuy ngoài mặt họ đã ký hiệp định ngưng chiến với Liên minh AO, nhưng họ vẫn lo Liên minh sẽ đâm sau lưng mình.

Hoạt động của Quân Phản Đ ộng tình cờ tạo ra một vùng giảm xóc giữa Liên minh AO và Nước Cộng hoà Nhân dân.

Còn về chuyện tại sao Phạm Cẩm lại chắc chắn Trình Mộc Quân là người Nước Cộng hoà Nhân dân, rất đơn giản, hắn là Beta.

Ở Liên minh AO, trừ bộ phận Beta sinh sống ở tinh hệ Lục Nguyên ngay từ đầu, đại đa số đều là Alpha và Omega.

Mà những Beta vốn cư trú ở tinh hệ Lục Nguyên bị quản chế rất nghiêm, không cho phép tới gần biên cảnh tinh hệ nửa bước.

Trình Mộc Quân lại hỏi: “Anh nói thân phận của anh ta cho tôi như vậy, không… không phải là muốn diệt khẩu chứ?”

Phạm Cẩm bật cười: “Tuy rằng chúng tôi không phải là quân đội được chính phủ thừa nhận, nhưng cũng không phải là tinh tặc giết người lung tung. Chúng tôi chỉ đang biểu đạt thành ý thôi.”

“Thành ý?”

Phạm Cẩm bỗng đứng lên, cúi đầu với Trình Mộc Quân: “Rất cảm ơn cậu đã cứu thủ lĩnh Cừu Tông của chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng báo đáp cậu hết mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Trình Mộc Quân lắc đầu: “Không có gì, thật ra tôi cũng không làm được gì, chỉ kéo anh ta về nơi ẩn núp thôi, sau này anh ta cũng giúp tôi không ít.”

Hắn chần chờ một chút, “Tôi còn có thể trở về không?”

Phạm Cẩm ngồi xuống: “E là không được.”

“Hả? Tại sao? Tôi sẽ không nói chuyện thủ lĩnh ra đâu.”

“Đừng sợ, không phải chúng tôi muốn bắt giữ cậu, phiền cậu xem qua bản báo cáo này.” Phạm Cẩm giải thích: “Sau khi cậu ngất xỉu, đại ca đã phát tín hiệu, sau khi chúng tôi đưa hai người lên tinh hạm đã làm kiểm tra tổng quát cho cậu.”

Bên trên màn hình đầy rẫy những số liệu chuyên nghiệp.

Trình Mộc Quân liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề của cơ thể hắn, trong khoảng thời gian ngắn cần năng lượng cao gấp đôi người bình thường, khi đưa đến tinh hạm, bởi vì năng lượng hút vào không đủ mà khí quan có hiện tượng suy kiệt, vì vậy mới dẫn tới hôn mê.

Phương pháp điều trị rất đơn giản, ở trong khoang trị liệu, ngâm mình trong dịch dinh dưỡng nồng độ cao là được.

Hắn nhìn một lát rồi nghệch mặt ra: “Tôi… đọc không hiểu.”

Phạm Cẩm rất kiên nhẫn: “Cậu nhìn chỗ kết luận là được.”

Hắn chỉ tay vào một hàng chữ.

【Nguyên nhân bệnh không rõ, cần bổ sung lượng lớn dịch dinh dưỡng đúng giờ, nếu không sẽ dẫn tới khí quan suy kiệt, nghiêm trọng hơn có thể tử vong.】

Trình Mộc Quân yên lặng hồi lâu. Hắn biết đây là sự thật, tám chín phần mười là có liên quan đến việc hắn trở lại tuổi 58.

Lúc trước hắn xảy ra chuyện bên cạnh lỗ sâu, nếu sau khi nổ, khoang thoát hiểm bị hút vào lỗ sâu rồi gặp phóng xạ không thể dự tính, thì việc gen xuất hiện vấn đề cũng là không thể tránh khỏi.

Dịch dinh dưỡng cũng không hề rẻ, người bình thường đương nhiên là không đủ sức.

Phạm Cẩm lại mở miệng lần nữa: “Cậu không cần lo lắng, cậu ở lại, chúng tôi sẽ cung cấp những tài nguyên điều trị mà cậu cần.”

Trình Mộc Quân nhíu mày: “Không tốt lắm đâu… Tôi và các anh không thân cũng không quen, tôi vẫn nên….”

Hắn còn chưa dứt lời, Cừu Tông nãy giờ an tĩnh bên cạnh như chịu phải k1ch thích nào đó, đột nhiên nhào tới.

Trình Mộc Quân vốn đã từng là Omega, hình thể nhỏ xinh. Cừu Tông lại cao lớn vô cùng, y bất ngờ lao đến, hắn hoàn toàn không có năng lực phản kháng nào, bị đ è xuống sô pha.

Mắt nổ đom đóm.

“Ưm, anh làm gì vậy!”

“Thầy, không đi.”

Trình Mộc Quân: “…”

Sau một lúc lâu, hắn thấy Cừu Tông càng ôm càng chặt, không có dấu hiệu buông ra mới gian nan vươn một bàn tay.

“Phạm tiên sinh này… có thể phiền anh giúp tôi một chút được không?”

Không nghĩ tới Phạm Cẩm vẫn chưa làm gì, người đang đè bên trên hắn đột nhiên quay đầu nhìn qua.

Trình Mộc Quân không nhìn thấy nét mặt của Cừu Tông, nhưng có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Phạm Cẩm, hắn đứng dậy, lui về phía sau vài bước, bày ra một tư thế vô hại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 108

Lúc này cơ bắp căng cứng trên người Cừu Tông mới hơi nới lỏng, như một con dã thú thoát khỏi trạng thái vận sức chờ phát động công kích, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.

Phạm Cẩm thấy Cừu Tông không định làm gì mình mới nhẹ giọng giải thích: “Cậu cũng thấy rồi đó, bây giờ đại ca không được bình thường, chỉ cần có người muốn tới gần cậu hay muốn đưa cậu rời đi, anh ấy sẽ như vậy.”

Trình Mộc Quân: “..”

“Khi mới đưa hai người lên tinh hạm, chúng tôi phải tiêm cho anh ấy một lượng thuốc mê đủ để quật ngã một con voi mới có thể tách hai người ra, nhưng chắc là cậu cũng biết, thuốc mê không thể dùng được mãi, sẽ bị ngốc.”

Trình Mộc Quân nói thầm, tôi cảm thấy bây giờ y đã ngốc rồi.

Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Nếu không… anh dịu dàng trấn an anh ấy một chút?”

Trình Mộc Quân chần chờ nâng tay xoa đầu Cừu Tông vài cái, dịu giọng nói: “Anh đè tôi như vậy tôi không thở nổi, có thể để tôi ngồi lên không?”

Cực kỳ hữu hiệu.

Trong vòng mười giây, hai người lại khôi phục trạng thái trước đây.

Cừu Tông vẫn yên tĩnh ngồi nắm tay phải của Trình Mộc Quân, giống như dáng vẻ điên cuồng lúc nãy chưa hề xuất hiện.

Lúc này Phạm Cẩm mới ngồi xuống: “Tôi nghĩ là anh cũng đã biết đại ca kỳ lạ ở đâu rồi, bây giờ anh ấy…. Ừm, anh cứ coi như anh ấy đang nổi điên đi.”

Trình Mộc Quân nhíu mày, “Tôi không hiểu, đây là làm sao vậy.”

Phạm Cẩm: “Cũng không gạt anh, đại ca có xem trọng một người, nhưng người đó đã qua đời, chuyện đó là k1ch thích không nhỏ đối với anh ấy, từ đó cũng sinh ra cái tật xấu này, cứ bị k1ch thích là sẽ phát bệnh. Khi phát bệnh, anh ấy chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân, giống như như bây giờ.”

Trình Mộc Quân cụp mắt nhìn bàn tay bị giữ chặt, nhíu mày: “Đắm chìm trong thế giới của bản thân, vậy anh ta cứ lôi kéo tôi làm gì?”

“Thật không dám giấu giếm, anh nhìn rất giống người quan trọng đó của đại ca.” Phạm Cẩm thở dài: “Tuy rằng yêu cầu này có lẽ là quá đáng đối với anh, nhưng… có thể phiền anh ở đây một thời gian, sắm vai vị cố nhân kia ở bên cạnh đại ca, ít nhất là cho đến khi anh ấy khôi phục ý thức.”

Phạm Cẩm thấy hắn không nói gì, lại bổ sung: “Nếu được, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh tất cả tài nguyên trị liệu anh cần làm thù lao, được không?”

Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi gật đầu: “Được.”

Vì thế, hắn bị tinh hạm khổng lồ này giữ lại.

Tuy chuyện phát triển có hơi khác, nhưng kết quả lại vẫn như Trình Mộc Quân muốn, vốn dĩ kế hoạch của hắn cũng là đi vào bên trong Quân Phản Động.

Trình Mộc Quân: “Hệ thống, tuy rằng tôi đã từng chơi kịch bản thế thân rồi, nhưng thật không ngờ có một ngày tôi lại làm thế thân của chính mình.”
3

Hệ thống: “Thấy giận không?”

Trình Mộc Quân: “Không có, còn rất k1ch thích.”
6

“……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.