Editor: Diệp Hạ
3
Khi Cừu Tông tỉnh lại, y đã ở bệnh viện.
Y nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, vẫn còn hơi hoảng hốt.
Giống như vừa mơ một giấc mơ dài, Cừu Tông ít khi có cảm giác này.
Trước nay y là người có mục tiêu rõ ràng, khó bị thế giới bên ngoài tác động, người y tin tưởng, người y nhận định, mặc kệ như thế nào cũng sẽ có sự tín nhiệm nhất định trong lòng y.
Cừu Tông khẽ động đậy, trong đầu vẫn là một mảng hỗn độn.
Động tác của y đã được thông báo cho bệnh viện, rất nhanh sau đó bác sĩ đi vào, làm kiểm tra tổng quát cho y, xác nhận y đã hoàn toàn khôi phục.
Trong khi kiểm tra, Cừu Tông mới chậm rãi nhớ ra rất nhiều chuyện.
Vô tình rơi xuống hành tinh rác rưởi, vô tình quen biết Trình Trúc có gương mặt rất giống Trình Mộc Quân, còn có cảnh tượng sau khi Trình Trúc đột nhiên hôn mê hiện lên trước mắt.
Lý trí nói với Cừu Tông, người nọ không phải Trình Mộc Quân, tất cả chi tiết khi ở chung cũng nói với y như vậy.
Nhưng Cừu Tông vẫn không nhịn được mà ở cùng người kia một khoảng thời gian, y lừa Trình Trúc nói thiết bị đầu cuối cá nhân của mình hỏng rồi, không thể cầu cứu.
Thậm chí y lừa cả bản thân, chỉ có làm vậy, khi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ đó.
Cừu Tông cảm thấy bệnh của mình nghiêm trọng hơn rồi, rõ ràng trước đây chỉ cần nhìn thấy người có vẻ ngoài tương tự Trình Mộc Quân là sẽ không muốn nhìn thêm một giây.
Con trai của đội trưởng Mễ vốn hơi giống hắn, sau này lại thẩm mỹ nhiều lần, làm bề ngoài càng giống Trình Mộc Quân hơn.
Nếu không phải vì đội trưởng Mễ là chiến hữu nhiều năm, có lẽ y đã sớm phát cuồng bóp ch3t Mễ Thập Ngũ đó.
Cừu Tông không hiểu tại sao mình lại như vậy, chỉ có thể quy hết tội cho việc y sắp điên rồi.
Điên rồi cũng tốt, tự trục xuất bản thân mới là chuyện Cừu Tông chờ mong đã lâu.
Khi Trình Mộc Quân chết, Cừu Tông cũng đã chết. Nhưng trách nhiệm lại làm y sống, y biết tại sao Trình Mộc Quân chết.
1
Trình Mộc Quân muốn xây dựng thế giới bình đẳng, thế giới chưa ổn định, y có tư cách gì để đi theo.
Cừu Tông giấu hết thảy cảm xúc, dựa theo tương lai Trình Mộc Quân muốn, từng bước xây dựng Nước Cộng hoà Nhân dân.
Y rút hết cảm xúc trong “Cừu Tông” ra, nhốt vào căn phòng tối ở sâu trong tâm hồn. Để lại là người công cụ Cừu Tông.
Cứ cách mấy năm, Cừu Tông lại cho phép “Cừu Tông” đó ra ngoài mấy ngày để thỏa sức đau buồn.
1
Lúc này, y mặc kệ tư tâm quấy phá, lừa mình dối người ở lại hành tinh rác rưởi.
Nước Cộng hoà Nhân dân đã đi vào quỹ đạo, Quân Phản Động trở thành vùng giảm xóc giữa Nước Cộng hoà Nhân dân và Liên minh AO, tất cả vẫn có thể vận hành nếu không có “Cừu Tông”.
Không hoàn hảo, nhưng cũng đã bước lên con đường mà Trình Mộc Quân muốn.
Có lẽ y đã có thể buông một chút trách nhiệm trên vai, trở lại làm chính mình.
Trong thời gian đó, Cừu Tông liên tục day dứt, mãi đến ngày nhìn thấy Trình Trúc ngã xuống trước mặt mình, hơi thở mỏng manh đến nỗi gần như không thể cảm giác được.
Trong mắt Cừu Tông tái hiện lại ngày hôm đó, ngày tinh hạm của Trình Mộc Quân nổ tung. Y run rẩy ấn thiết bị đầu cuối cá nhân, khẩn cấp liên hệ Phạm Cẩm.
Sau đó, ý thức y chìm vào bóng tối.
“Đại ca, anh thấy thế nào?”
Cừu Tông phục hồi tinh thần lại, thấy Phạm Cẩm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
“Vẫn ổn, cậu vất vả rồi.”
Phạm Cẩm gật đầu, sau đó bắt đầu báo cáo tình hình công việc trong khoảng thời gian này.
Cừu Tông bình tĩnh nghe, khi nghe thấy chuyện bắt được Bùi Nhất Hàng làm tù binh cũng không có phản ứng gì lớn.
“Ừm, tình huống cơ bản là như vậy.” Phạm Cẩm nói xong há miệng th ở dốc, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Cừu Tông im lặng một lát, không hỏi tình huống của Bùi Nhất Hàng, mà bâng quơ hỏi: “Trình Trúc, hắn có khỏe không?”
Ngón tay Phạm Cẩm run lên, nghĩ thầm “Đến rồi!”. Sau khi Bùi Nhất Hàng chạy trốn, hắn luôn suy nghĩ mình nên báo chuyện này cho Cừu Tông thế nào.
Hắn vẫn chưa kịp nói gì đã nghe Cừu Tông lạnh lùng nói: “Nói thẳng, đừng giấu giếm thứ gì.”
Phạm Cẩm run lên, không dám nghĩ thêm gì nữa, kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Nghe thấy Phạm Cẩm và Trình Trúc thoả thuận làm thế thân để trị bệnh tâm lý cho mình, Cừu Tông khẽ nhíu mày.
Biểu cảm này bị Phạm Cẩm bắt được, hắn vô thức bật dậy lùi ra sau vài bước.
Cừu Tông giương mắt: “Làm gì vậy?”
Phạm Cẩm: “Em, em sợ anh giết em.”
Cừu Tông liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
Phạm Cẩm hít sâu một hơi, biết chuyện tìm thế thân cho đại ca xem như qua. Cừu Tông trước nay luôn rất thẳng thắn, có việc gì là tính sổ ngay tại chỗ.
Hắn an tâm ngồi xuống nói tiếp, kể tất tần tật những chuyện mình làm, bao gồm chuyện cho Trình Trúc xem video để hắn bắt chước Trình Mộc Quân tốt hơn.
Những việc này dường như ăn khớp với một vài chi tiết trong trí nhớ của Cừu Tông.
Sau khi khôi phục ý thức, Cừu Tông có nhớ lại một vài chuyện, nhưng ký ức không nối liền, thỉnh thoảng sẽ có vài hình ảnh hiện lên.
Khi Trình Trúc ở bên y quả thật là có rất nhiều điểm vô cùng giống với Trình Mộc Quân.
Hoá ra là Phạm Cẩm đã phát video.
Cừu Tông cũng không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, chỉ là… có chút chết lặng.
Đau đến chết lặng.
Cuối cùng Phạm Cẩm cũng nói đến đoạn gian nan nhất. Hắn cầm ly lên rót cho mình một ít nước, sau đó khó khăn nuốt xuống.
Nhìn hắn như vậy Cừu Tông cũng có thể đoán được có chuyện gì.
“Trình Trúc không còn ở Bạch Cáp tinh?”
Phạm Cẩm yên lặng gật đầu.
“Có phải là có liên quan đến Bùi Nhất Hàng không?”
Phạm Cẩm kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Cừu Tông: “Tôi có thể nhớ lại một vài chuyện, hắn dùng quyền hạn của tôi vào nhà tù thả Bùi Nhất Hàng ra, tôi đều nhớ rõ.”
Phạm Cẩm thở dài: “Là sai sót của em, em chỉ nghĩ để anh đến làm Bùi Nhất Hàng dao động, lại không ngờ Bùi Nhất Hàng xúi giục Trình Trúc, hình như là hắn ta đã dùng thủ đoạn nào đó làm Trình Trúc phân hoá thành Omega.”
Đãi ngộ của Omega ở Liên minh AO rất tốt, một số người có chút không tỉnh táo sẽ xem Liên minh AO là lựa chọn tốt hơn.
Hắn vừa nói vừa lén nhìn Cừu Tông.
Bùi Nhất Hàng vả Trình Mộc Quân đều là hai vùng cấm của Cừu Tông. Mỗi lần có người vô tình nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Cừu Tông đều sẽ rất kém.
Khi không chịu nổi nữa, y sẽ “nhiệt tình” mời người nhắc tới chuyện này đến sân huấn luyện luyện làm vài ván.
Đa số người bị Cừu Tông huấn luyện đều mặt mũi bầm dập, cơ bắp đau nhức, đi đứng khập khiễng suốt mấy ngày. Phạm Cẩm không muốn bị như vậy chút nào.
Vẫn ổn, hình như Cừu Tông không tức giận, ngược lại hỏi một chuyện khác.
“Cậu phát hiện tôi ở đâu?”
Phạm Cẩm: “Ở… tinh cảng.”
Cừu Tông không hỏi lại, y mở lòng bàn tay ra, ngẩn nhơ nhìn đường nét bên trên.
Phạm Cẩm bất giác hít thở nhẹ lại, liều mạng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Hồi lâu sau, hắn mới nghe Cừu Tông nói: “Được rồi, cậu kêu Tiểu Khương vào.”
“Vâng.”
Phạm Cẩm chạy ra ngoài, không thể tin được, thế mà Cừu Tông lại có thể bỏ qua chuyện thế thân một cách nhẹ nhàng như vậy. Chẳng lẽ thật sự giống như bác sĩ nói, y đã bắt đầu bước ra khỏi quá khứ?
Nếu là như thế thì tốt quá.
Những năm gần đây, hắn biết Cừu Tông khắt khe với bản thân thế nào, nếu y có thể đi ra, có lẽ thật sự có thể bước vào một cuộc sống mới.
Phạm Cẩm thở dài, ấn nút liên lạc, thông báo kêu Tiểu Khương đến.
Năm phút sau, Tiểu Khương tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Cừu Tông đang đứng bên cửa sổ.
Trời đã về đêm, bên ngoài cửa sổ là biển sao cuồn cuộn.
Tiểu Khương gập người: “Thủ trưởng!”
Cừu Tông không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngồi.”
Tiểu Khương cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, lưng thẳng tắp, có chút khẩn trương.
Cừu Tông vẫn chỉ nhìn ra bên ngoài: “Cậu cảm thấy Trình Trúc là người như thế nào.”
Tiểu Khương: “Hắn, hắn là một kẻ phản bội.”
Cừu Tông xoay người nhìn qua.
Lúc này Tiểu Khương mới thấy vẻ mặt của Cừu Tông có chút kỳ lạ, giống như đang hoài niệm gì đó. Trước giờ cậu chưa từng thấy biểu cảm như vậy xuất hiện trên người Cừu Tông lúc nào cũng cứng rắn như thép này.
“Nói suy nghĩ thật của cậu.”
Tiểu Khương sửng sốt một lát rồi lẩm bẩm: “Thật ra em cảm thấy hắn không giống người sẽ bị dụ dỗ vì đãi ngộ của Omega, em luôn cảm thấy Trình tiên sinh rời đi là vì nguyên nhân khác.”
Cừu Tông: “Cậu rất hiểu hắn?”
Tiểu Khương lắc đầu, “Không hẳn, lúc đó đại ca canh hắn rất chặt, ai nói với hắn thêm một câu đều bị anh trừng mắt… Em, ngày đầu tiên có nói chuyện với hắn, sau đó trừ đưa đồ đến thì cũng không có tiếp xúc gì.”
“Ngày đầu tiên, cậu và hắn đã nói chuyện gì?”
Tiểu Khương báo cáo: “Hình như hắn rất hứng thú với Liên minh AO, hỏi em rất nhiều… Nhưng em vẫn không cảm thấy hắn chọn trở thành Omega vì những điều đó.”
Cừu Tông im lặng một lát rồi hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Khương gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chắc là… trực giác đi.”
“Đúng vậy, trực giác.” Cuối cùng Cừu Tông cũng có biến hoá, y nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Tiểu Khương ngơ ngác đi vào phòng bệnh, rồi lại ngơ ngác rời khỏi sau mấy phút ngắn ngủi.
Cậu vừa ra khỏi cửa đã nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phạm Cẩm: “Thế nào? Đại ca thế nào?”
Tiểu Khương không chắc lắm: “Hình, hình như tâm trạng không tồi?”
Phạm Cẩm ngây người, không ngờ lại nghe thấy đáp án này từ trong miệng Tiểu Khương.
Hắn đặt rất nhiều hy vọng vào Tiểu Khương. Tiểu Khương đã từng là Omega, cũng lớn lên trong sự giáo dục dành cho Omega, tâm tư của cậu tinh tế hơn người khác, hơn nữa còn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Hiện tại Tiểu Khương lại nói Cừu Tông tâm trạng không tồi? Không thể nào, chắc là trở thành Beta nên Tiểu Khương đã bị đám quê mùa bọn họ đồng hóa rồi.
3
Phạm Cẩm vỗ vai Tiểu Khương, thở dài: “Ầy, chuẩn bị nghênh đón khoá huấn luyện dài hạn cấp bậc địa ngục đi, có vẻ thời gian tới đại ca sẽ không vui lắm đâu.”
Tiểu Khương: “?”
1
**
Nhưng Phạm Cẩm không ngờ, khóa huấn luyện ma quỷ hắn đoán không hề xuất hiện.
Ba ngày kế tiếp Cừu Tông lao đầu vào làm việc, điên cuồng mở họp, sắp xếp tất cả các kế hoạch sắp tới thật thoả đáng.
Sau đó, vào buổi tối ngày thứ ba, y gửi tin nhắn cho Phạm Cẩm, nói mình phải đi một thời gian.
Khi Phạm Cẩm và Tiểu Khương vội vàng đuổi tới tinh cảng, hai người chỉ còn nhìn thấy bóng dáng Cừu Tông đi lên tinh hạm, biến mất sau cửa khoang.
Sau đó, thiết bị đầu cuối cá nhân của Phạm Cẩm nhận được một tin nhắn.
【Xin cho phép tôi buông bỏ trách nhiệm một lúc, xin lỗi.】
Đuôi tinh hạm phun ra ánh sáng xanh, từ từ trượt khỏi đường băng, biến mất trong biển sao.
Cho đến khi tinh hạm biến mất trong tầm mắt, Tiểu Khương mới nhẹ giọng hỏi: “Phó quan, để đại ca như vậy hay là… đuổi theo?”
Phạm Cẩm chau mày, sau một lát mới cười nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm gần đây đại ca luôn làm nhạt địa vị của mình trong Quân Phản Động, tất cả chính vì ngày này.”
Vì một ngày có thể quyết đoán đi theo người nọ.
Tiểu Khương im lặng một lát, rồi hỏi: “Nhưng không phải người đó là…. người xấu sao? Hơn nữa, Trình Trúc cũng không phải người đó mà?”
Trình Mộc Quân trong lịch sử Nước Cộng hoà Nhân dân hay Liên minh AO đều xem như một người để lại dấu ấn đặc biệt. Dù có đánh giá như thế nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận, thế cục của văn minh nhân loại hiện giờ có liên hệ không nhỏ với hắn.
Hình ảnh cuối cùng của hắn xuất hiện trên Tinh Võng là lời thú nhận như một người mắc bệnh nan y trước khi đào vong, thừa nhận mình đã động tay với thuốc ức chế.
Phạm Cẩm không giải thích, chỉ nói: “Đại ca tự có phán đoán của mình, lần này cũng vậy.”