Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 170: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (2)



Im lặng một lúc lâu, rất lâu.

Trình Mộc Quân không nói gì, cứ im mãi làm hệ thống cũng cảm thấy bất an.

“Tiểu, Tiểu Trúc Tử, cậu làm sao vậy?”

Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, dùng sức nhắm mắt lại: “Cho tôi hỏi, khi Tổ Kế hoạch viết kịch bản không tự rà soát chỉnh sửa à?”

“A, cái này tôi cũng không biết, sao thế?”

“Chỉ là lâu rồi tôi không thấy khó thở như vầy, từ sau khi cáo biệt Nguyễn Miên, tôi luôn cảm thấy mình đã bách độc bất xâm. Thế nhưng không thể ngờ, đoạn sau chỉ với mấy câu ngắn ngủi đã khiến tôi muốn kéo đầu cái tên Tiên Tôn lạnh lùng gì đó xuống.”

Hệ thống: “Cậu bình tĩnh chút, cái, cái này là giả thiết thôi, Mặc Sĩ Nghi mà cậu quen chắc là không phải như thế đâu ha.”

Trình Mộc Quân nhớ lại: “Đúng vậy.”

Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh một chút, bắt đầu thảo luận lý trí: “Tôi không ngờ Mặc Sĩ Nghi còn có thân phận kích thích vậy đó, Tiên Tôn độ kiếp.”

Hệ thống hơi tò mò: “Ý cậu là hồi đó vẫn chưa đến khúc Mặc Sĩ Nghi trở lại thượng giới thì thế giới đã hỏng rồi?”

Trình Mộc Quân: “Ừm, cho nên tôi thật sự cho rằng đây là một thế giới nghịch tập tranh bá bình thường thôi, không nghĩ tới đằng sau còn đáng sợ như vậy.”

“Vậy cậu đã làm gì thế?”

Trình Mộc Quân nhớ lại: “Cũng không có gì, khi bị treo trên tường thành lần đầu tiên, Đào Ninh có mang theo ngọc bội.”

Hệ thống: “Hả? Mặc Sĩ Nghi còn đưa ngọc bội cho Đào Ninh?”

Trình Mộc Quân: “Vốn dĩ tôi đã nghĩ là y thích Đào Ninh thật, dù sao y cũng là một cái hũ nút chính hiệu, giờ xem kịch bản mới biết có chuyện ngọc thai. Y gạt tôi làm không ít chuyện nhỉ.”

Hệ thống: “Sau đó thì sao?”

“Tuy rằng tình yêu biến mất, nhưng thoả thuận vẫn còn. Tôi nhìn thấy thái tử Đông Trạch uy hiếp Mặc Sĩ Nghi, đây chính là sự nghiệp hai chúng tôi chung tay phấn đấu đã lâu, sao có thể lui binh vì một việc nhỏ này.”

“Vì vậy tôi liều mạng một phen, đoạt xá thân thể Đào Ninh, cướp đao đâm chết những người bắt cóc.” Hắn buông tay, “Có lẽ là do thân thể Đào Ninh thật sự quá cùi bắp, đánh được mấy cái đã không chịu đựng nổi, rõ ràng là Tiên tộc chuyển thế, thuần linh chi thể, chỉ cần tu luyện đàng hoàng là có thể trở thành cường giả đứng đầu.”

“Đáng tiếc…”

Giờ thì hệ thống hiểu tại sao thế giới này hỏng rồi, vai chính thụ Đào Ninh cũng đã chết, tất nhiên là sụp đổ.

“Cậu đoạt xá Đào Ninh, nuốt hồn phách cậu ta?”

Trình Mộc Quân: “Tôi không nuốt hồn phách của cậu ta, chỉ mượn thân thể dùng một lát thôi. Lúc ấy tôi ép Đào Ninh vào ngọc bội, nhưng Đào Ninh tại nghĩ là tôi muốn chiếm thân thể cậu ta, chơi trò tự bạo, hai đứa cùng nhau ngỏm củ tỏi.”

Hệ thống thở dài: “Thế giới này hỏng là chuyện đương nhiên luôn, cũng rất phù hợp với phong cách của cậu.”

“Hử?”

“Chưa bao giờ đặt hy vọng lên người khác, vạn sự dựa vào bản thân. Đúng rồi, thế giới này cậu chọn thuộc tính tiêu cực nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 88: Thông Báo Tìm Người

Trình Mộc Quân: “Không chọn, sau khi tiến vào trò chơi tôi bắt đầu suy nghĩ, có phải thuộc tính tiêu cực là nguyên nhân làm tôi độ kiếp thất bại không, vì vậy tôi đã tiến vào thế giới này bằng trạng thái vốn có. Không ngờ vẫn hỏng nhanh tới vậy.”

Hệ thống: “A, biết sao không, khi người bình thường bị bắt cóc sẽ không lựa chọn ngọc nát đá tan.”

“Sao lại không? Đó cũng đâu phải thế giới bình thường, chết cũng không nhất định là chết thật. Trong tay Mặc Sĩ Nghi nắm giữ không ít bí thuật, thuật chiêu hồn gì đó cũng có, chỉ cần còn thân thể thì cứ việc làm mấy cái thuật chiêu hồn là có thể sống lại.”

Hắn thở dài: “Tôi đã lên kế hoạch hết rồi, ai ngờ đâu Đào Ninh bỗng nhiên nổi điên tự bạo, sau đó thế giới hỏng luôn.”

Hệ thống: “Ừ đúng rồi, sao Đào Ninh không thử phản kháng nhỉ?”

Trình Mộc Quân: “Tôi nào biết, chắc là muốn đánh cược xem địa vị của mình ở trong lòng Mặc Sĩ Nghi? Không hiểu nổi. Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi.”

Lúc này, sương trắng xung quanh Trình Mộc Quân khẽ động một chút, sau đó có linh khí tham nhập.

Trình Mộc Quân vung tay áo, sương trắng tản ra, thế giới bên ngoài xuất hiện.

Hắn lúc này chỉ là một sợi tàn hồn, không có linh khí nên không thể dùng bất cứ tiên thuật nào.

Nhưng chỉ cần có người phát hiện khối ngọc bội này có huyết mạch đặc biệt, lính khí sẽ tiến vào cuồn cuộn không dứt.

Có linh khí tiến vào, Trình Mộc Quân sẽ có thể sử dụng thuật nhìn trộm ngoại giới, giống như phát sóng trực tiếp.

Linh khí tiến vào ngọc bội rất quen thuộc, hẳn là thuộc về Đào Ninh.

Sương trắng tản ra, quả nhiên gương mặt Đào Ninh xuất hiện.

Hắn đang ở… nhà kho hoàng cung Đông Trạch?

Trình Mộc Quân không biết chuyện này, lúc trước khi tỉnh tại trong ngọc bội, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Mặc Sĩ Nghi, không phải Đào Ninh.

Rốt cuộc là hệ thống đã quay về thời điểm nào?

Trong kịch bản, Đào Ninh cho rằng ngọc bội trong tiểu thuyết là thứ Đông Trạch Vương thưởng cho mình vào nửa năm sau.

Đào Ninh không thích cái ngọc bội này, lại thấy Mặc Sĩ Nghi cảm thấy rất hứng thú với nó.

Vì vậy Đào Ninh nổi lên ý xấu, cố ý lấy ngọc bội đập đầu Mặc Sĩ Nghi, nói nếu y thích như vậy thì để y tới xem ngọc bội này cứng đến đâu.

Ngọc bội vỡ thành hai nửa, Đào Ninh lại mượn cơ hội đánh Mặc Sĩ Nghi mấy roi, xong xuôi mới hài lòng rời đi.

Sau đó Mặc Sĩ Nghi lén nhặt về, ráp ngọc bội lại.

Y có huyết mạch đặc biệt, việc mang ngọc bội bên cạnh đã chậm rãi đánh thức “Trình Mộc Quân” suýt hẹo vì ngọc bội vỡ.

Dù là phiên bản nào, người Trình Mộc Quân nhìn thấy sau khi tỉnh lại đều nên là Mặc Sĩ Nghi.

Sao lại là Đào Ninh?

Đào Ninh cầm ngọc bội ra khỏi tư khố Đông Trạch Vương, mang về tẩm điện của mình.

Lúc đi vào, cậu còn hỏi tiểu cung nữ canh giữ ở cửa: “Ca ca, ca ca thế nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 206: C206: Sở sở bị bắt

Tiểu cung nữ hành lễ nói: “Khởi bẩm tiểu điện hạ, Mặc Sĩ công tử đã tỉnh.”

Trình Mộc Quân xem đến đây đã biết lúc này là lúc nào: “Hệ thống, lần này cậu thật sự rất tuyệt nha.”

Hệ thống run bần bật: “Cậu, cậu, cậu đừng khen tôi, cậu khen là tôi thấy sợ à.”

“Lần này tôi nói thật, công năng mới của cậu cuối cùng cũng dùng được rồi, lần này thật sự là vào lúc cốt truyện vừa bắt đầu, thậm chí tôi còn chưa quen biết Mặc Sĩ Nghi.”

“Chắc, chắc vậy nhỉ?”

Bị tổn thương quá nhiều lần, hệ thống đã không còn tin vào vận may của Trình Mộc Quân nữa.

Đào Ninh tiến vào tẩm điện, đuổi tất cả người hầu ra ngoài rồi mới lấy ngọc bội ra nắm trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, có nên đưa cho y hay không đây.”

Cậu rất rối rắm, đôi mày tinh xảo nhíu chặt, sau một lúc lâu vẫn không thể chắc chắn.

Ngay lúc này, cung nữ đưa trà bánh vào, Đào Ninh lập tức thay đổi biểu cảm, vẻ mặt mờ mịt ngây thơ.

“Oa, ăn! Ăn, ăn!”

Cung nữ mới để đồ xuống đã thấy Đào Ninh duỗi tay cầm một miếng bánh ngọt lên đưa vào miệng, vội vàng ngăn cản: “Tiểu điện hạ, ăn từ từ, đừng để nghẹn.”

“Đi, tránh ra! Không cần ngươi! Ta muốn ca ca!”

Hệ thống sợ ngây người: “Tiểu Trúc Tử, cậu ta đang làm gì vậy?”

Trình Mộc Quân: “Giả ngây giả dại, trừ Mặc Sĩ Nghi ra ai cũng không cần.”

“Tôi cứ nghĩ cậu ta chỉ giả vờ mất trí nhớ thôi chứ.”

“Mất trí nhớ cũng không thể nào tính tình thay đổi 180 độ được, hơn nữa, người như Mặc Sĩ Nghi, dù có giả vờ mất trí nhớ cũng không dễ dàng lấy lòng y, giả ngu mới cách hoàn hảo nhất.”

Hệ thống bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

Trình Mộc Quân thở dài: “Thật tình thì Đào Ninh này rất kỳ quái, có chút tâm cơ, lại biết trước cốt truyện, hơn nữa còn là thuần linh chi thể, thế mà lại chỉ nghĩ cách ôm đùi Mặc Sĩ Nghi.”

Hệ thống: “Nếu không thì sao?”

“Có thể cố gắng biến thành cường giả đứng đầu, cố gắng giết chết Mặc Sĩ Nghi, giành lợi thế trước mà? Dù sao cũng kết thù rồi.”

Trình Mộc Quân vô tình tàn khốc.

Hệ thống: “A, ừm, Mặc Sĩ Nghi là thiên mệnh chi tử, cây trụ của thế giới, không chết được.”

Trình Mộc Quân nhún vai: “Đào Ninh cũng đâu có biết, thử cũng chưa thử mà đã chọn ôm đùi, thật là… logic kỳ lạ.”

Đào Ninh giả ngốc rất giống, ít nhất là ánh mắt của các cung nữ mỗi khi nhìn cậu ta đều mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, chỉ là ngại Đào Ninh được sủng ái nên mới hầu hạ mà thôi.

Cậu phất tay đuổi hết cung nữ ra ngoài, sau đó lại nắm ngọc bội bắt đầu trầm tư, miệng lầm bầm lầu bầu.

“Không được, giờ không thể đưa ngọc bội cho y, phải làm hòa với y trước, ừm, đúng vậy, từ nhỏ đến giờ chưa có ai đối xử tốt với y hết, mình phải trở thành người đầu tiên tốt với y.”

Đào Ninh không biết Trình Mộc Quân trong ngọc bội đã tỉnh lại, cậu cho rằng chỉ có Mặc Sĩ Nghi mới có thể đánh thức tàn hồn trong ngọc bội, tự nhiên lúc này chẳng hề kiêng nể gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 105: C105: Ta sắp bị nàng giày vò đến điên cuồng rồi

Lúc trước, Trình Mộc Quân đúng thật là chưa tỉnh lại, cho đến khi ngọc bội được Đào Ninh đưa cho Mặc Sĩ Nghi mới tỉnh lại bởi kích thích mãnh liệt của long khí.

Hắn không ngờ Đào Ninh lại giấu ngọc bội trên người mình suốt nửa năm mà chưa từng thử đưa linh khí vào, lấy được những công pháp nghịch thiên, nghịch thiên sửa mệnh gì đó.

Đúng là mạch não thần kỳ.

“…”

Kế tiếp, Đào Ninh đeo ngọc bội trên cổ, nhét vào trong người, rồi nhảy nhót ra ngoài.

Cũng may giờ cậu cùng lắm chỉ là một đứa bé chín tuổi, nhìn không có gì là quái lạ.

Đào Ninh nhảy nhót chạy đến trắc điện, tiểu cung nữ canh giữ ở cửa tiến đến dò hỏi: “Tiểu điện hạ, làm sao vậy?”

“Ca ca, ca ca, xem ca ca.”

Tiểu cung nữ giúp cậu đẩy cửa ra, đang định đứng ở cửa phòng ngừa Mặc Sĩ Nghi làm loạn đả thương người, lại thấy Đào Ninh xoay người nhìn qua.

“Cửa, muốn đóng cửa.”

Đào Ninh đi tiến tẩm điện, sau đó thấy Mặc Sĩ Nghi ngồi trên giường đọc sách.

Mặc Sĩ Nghi lúc này chưa đầy mười tuổi, nhưng thân thể lại gầy yếu đến đáng sợ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi mắt đen khi nhìn người khác giống như hai ao nước lạnh sâu không thấy đáy.

Trầm tĩnh và cô quạnh, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

Đào Ninh khẽ run lên, trên mặt lại nở một nụ cười tươi, nhào tới.

“Ca ca, ca, ca ca.”

Mặc Sĩ Nghi khẽ nhúc nhích ngón tay, vẫn ngồi im tại chỗ. Y biết mình không thể làm gì, cho dù Đào Ninh có vẻ đã ngốc này là kẻ ác độc y hận không thể vặn gãy cổ.

Y cũng không thể động.

Mặc Sĩ Nghi rũ mắt, không nhìn Đào Ninh, cũng không nói lời nào.

Suốt nửa năm tiếp theo, Trình Mộc Quân ngồi xem cốt truyện mà trước đây hắn không biết.

Đào Ninh ngày ngày giả ngây giả dại quấn lấy Mặc Sĩ Nghi, cho y ăn ngon nhất, mặc tốt nhất, thậm chí còn để y đi học cùng.

Mặc Sĩ Nghi cũng từ im lặng trở nên thỉnh thoảng sẽ nói vài lời với Đào Ninh.

Có lẽ là cảm thấy quan hệ của hai người đã tốt lên, ngày sinh nhật của Mặc Sĩ Nghi, Đào Ninh đưa ngọc bội cho y.

Đêm đó, Mặc Sĩ Nghi đeo ngọc bội đi vào giấc mơ, đến một nơi kỳ lạ.

Xung quanh đều là sương trắng, chỉ có một cái giường tre, trên giường có một người đang ngủ.

Mặc Sĩ Nghi đi qua, sau đó nhìn thấy người đẹp nhất mà y từng gặp trên đời này.

Y giơ tay, muốn chạm vào, muốn xác nhận người nọ có chân thật hay không.

“Bạn nhỏ, đừng động tay động chân.”

Cổ tay Mặc Sĩ Nghi bị nắm lấy, người nằm trên giường mở mắt.

Trình Mộc Quân ngồi dậy, buông lỏng tay Mặc Sĩ Nghi, âm thầm cảm thán trong lòng.

“Xem phim nửa năm, cuối cùng cũng có thể tham gia vào cốt truyện rồi.”

Hệ thống: “Cậu kiềm chế chút.”

“Yên tâm, lòng tôi hiểu rõ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.