Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 103: Ngoại truyện 10



Tháng 10 Nam Châu, không khí tươi mát, sắc trời xanh thẳm.

Thôi Dương mặc đồ giản dị tuấn nhã, ngồi trên lầu hai quán cà phê, nâng cổ tay xem thời gian sau đó mở danh bạ điện thoại, nhấn vào tên “nho nhỏ”, đầu bên kia đổ chuông một lúc lâu.

“Xin chào.” Cố Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia trả lời.

“Là anh, Thôi Dương.”

“À, Thôi Dương, em đang bận.”

“Đã đến giờ tan làm.”

“Hôm nay em phải tăng ca.”

Sắc mặt Thôi Dương không tốt lắm, nén lại cảm giác không vui hỏi: “Khi nào thì tan làm?”

“Ừm…vẫn chưa rõ.”

Cúp máy, Thôi Dương rất không vui, tại sao Cố tiểu Đồng lại bận như vậy, quá bận rộn. Chẳng lẽ không thể dành ra một chút thời gian cho bạn trai?

Anh rất phiền muộn, chán nản, không sao, anh đợi được, anh ngồi trong quán cà phê đợi, lúc ngẩng đầu lần nữa trời đã tối, nghiêng đầu nhìn văn phòng luật sư Cố gia phía đối diện, tất cả các cửa sổ đã tối đen.

Thôi Dương lập tức gọi cho Cố Tiểu Đồng hỏi: “Em ở đâu?”

“Đang ăn cơm cùng đồng nghiệp.”

“Tại sao không báo trước cho anh một tiếng?”

“Anh cũng đâu có hỏi.”

Thôi Dương bị Cố Tiểu Đồng làm cho á khẩu, duỗi tay đè mi tâm, hỏi lại: “Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi đón em.”

“Không cần đâu, em ăn xong đi rồi.”

“…”

Thôi Dương cố nén bực bội cúp máy, ra khỏi quán cà phê lái xe đến thẳng chung cư Cố Tiểu Đồng.

Cố Tiểu Đồng tốt nghiệp khoa luật đại học đế đô, là thủ khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, danh khí rất tốt, thời điểm tốt nghiệp đã giúp một nữ minh tinh có hoàn cảnh khó khăn thắng một vụ kiện ly hôn, giành tài sản, nhận được một khoản phí luật sư rất lớn. Lại vì danh tiếng lấy nghĩa không vì tiền tài, sấm rền gió cuốn, bách chiến bách thắng mà trong nghiệp giới rất có tiếng nói. Người khác cho rằng cô sẽ ở lại đế đô phát triển sự nghiệp, nhưng không ngờ cô vì lưu luyến gia đình mà trở lại Nam Châu cùng bạn bè mở văn phòng luật sự, bình thường nếu không tăng ca sẽ trở về Cố gia, nếu tăng ca sẽ ở lại căn hộ đã tự mua trước đó.

Thôi Dương gõ cửa gọi lớn: “Cố Tiểu Đồng.”

Cố Tiểu Đồng mặc bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt, tóc búi gọn gàng trên đỉnh đầu, cố định bằng một cái kẹp hình con bướm. Hoàn toàn khách với vẻ tây trang thẳng thớm, nhưng càng thêm xinh đẹp mềm mại, Thôi Dương lập tức không có cốt khi nhẹ giọng gọi: “Tiểu Đồng.”

“Vào đi.” Cố Tiểu Đồng xoay người đi vào thư phòng.

“Tiểu Đồng.” Thôi Dương giữ chặt tay cô.

Cố Tiểu Đồng quay đầu lại.

Thôi Dương: “Anh chưa ăn cơm.”

“Trễ thế này rồi, sao chưa ăn?”

Thôi Dương cảm thấy mình xong đời rồi, Cố Tiểu Đồng gần như chỉ đơn giản hỏi một câu, anh đã cảm thấy cô rất quan tâm anh, khiến anh không còn thuốc cứu chữa.

“Anh đợi ăn cùng em mà.” Thôi Dương bất mãn.

Đáy mắt Cố Tiểu Đồng hơi lóe: “Tủ lạnh còn mì gói, không cần nấu, ngâm nước là có thể ăn.”

Thôi Dương: “…”

Cô tiếp tục vào thư phòng xem tài liệu, để mặc Thôi Dương đứng nghiến răng tại chỗ, nghiến răng một hồi lại đi đến ngồi xuống trước mặt Cố Tiểu Đồng.

Cô làm như không thấy, phân tích các mối quan hệ phức tạp trong tài liệu.

Thôi Dương yên tĩnh ngồi một bên, nhìn cô không chớp mắt. truyện kiếm hiệp hay

Mãi cho đến khuya.

Cố Tiểu Đồng đọc xong tài liệu, nghiêng đầu nhìn sang, Thôi Dương đáng thương nói: “Tiểu Đồng, em úp mì cho anh đi.”

Cố Tiểu Đồng lẳng lặng nhìn anh.

“Em úp cho anh đi mà.” Hai bàn tay to nắm tay nhỏ của cô làm nũng.

Cố Tiểu Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngước lên nhìn vào mắt Thôi Dương, gật đầu: Được.”

Cố Tiểu Đồng vừa mới đứng lên, Thôi Dương đã ôm lấy cô từ phía sau, anh cao 1m84, ôm siết Cố Tiểu Đồng vào lòng.

“Làm gì vậy?” Cố Tiểu Đồng bật cười.

“Cùng nấu mì.”

Cố Tiểu Đồng đứng cạnh kệ bếp, úp mì cho Thôi Dương.

Anh ôm chặt vòng eo cô, hơi khom lưng tì cằm lên cổ cô, mặt dán mặt nhẹ giọng nói: “Tiểu Đồng.”

“Ừ.”

“Em tốt với anh một chút được không?”

“Được.”

“Đừng giữ mặt lạnh băng nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

“Được.”

“Đừng để anh gọi điện cho em mãi, thỉnh thoảng em cũng gọi anh một lần.”

“Sau này có thời gian sẽ gọi.”

“Thật ngoan.” Thôi Dương cọ cọ vào mặt cô, dường như rất cao hứng, ngay cả ăn mì gói cùng phải để Cố Tiểu Đồng nhìn anh ăn xong, nhưng sau khi tắm, anh đẩy cửa phòng Cố Tiểu Đồng mới phát hiện cô đã khóa trái từ bên trong.

“…” Thôi Dương nghiến răng nghiến lợi, ngoan? Nói hươu nói vượn! Cố Tiểu Đồng chỉ là bề ngoài nghe lời anh, thật ra đều có ý đồ!

Thôi Dương thở phì phì ngủ phòng bên cạnh, sáng hôm sau tỉnh lại, Cố Tiểu Đồng đã đi làm, để lại cho anh một tờ ghi chú nói đã gọi cơm giúp anh.

Cô đã gọi cơm cho anh?

Trong lòng Thôi Dương mềm mại hẳn, xem ra Cố Tiểu Đồng càng ngày càng thích anh.

Kiểu “thích” này kéo dài không đến một tuần, Thôi Dương phát hiện cô rất hờ hững với mình, liền tỏ ý muốn đưa cô đi gặp người lớn, cô từ chối. Anh muốn sống chung, cô vẫn từ chối, vì vậy hai người liền cãi nhau, đây là lần đầu tiên anh và cô cãi nhau. Thật ra là anh cãi còn Cố Tiểu Đồng ngồi xem tin pháp luật, anh tức giận về nhà mình không thèm liên lạc với cô một tuần, Cố Tiểu Đồng cũng rất ăn ý mà không liên lạc với anh.

Một tuần sau, anh tự đi tìm Cố Tiểu Đồng cầu hòa, sau đó lại nghiễm nhiên ma sát trước mặt Cố Tiểu Đồng, thậm chí đem cái ly, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dép lê, tây trang dần dần nhét vào nhà Cố Tiểu Đồng, anh cho rằng như vậy cuộc sống của cô không còn chỗ nào thiếu hơi thở của anh.

Nhưng mà, Cố Tiểu Đồng vẫn đối xử với anh như cũ.

“Tiểu Đồng ~” Thôi Dương ngồi trên sô pha ôm Cố Tiểu Đồng, xem thế giới động vật cùng cô.

Cố Tiểu Đồng ừ một tiếng.

“Trước anh em có yêu đương với ai không?”

“Có.”

“Trước kia em cũng yêu đương kiểu này à?”

“Kiểu nào?”

“Không có một độ ấm.”

“Không phải.”

“Vậy là kiểu gì?”

“Trước kia có độ ấm.”

“Vậy tại sao em đối với anh lạnh nhạt như vậy?”

“Vì anh khác.”

Tức khắc Thôi Dương vui sướng hỏi: “Anh khác chỗ nào?”

“Hẹn hò với anh, em cảm thấy rất nhẹ nhàng.”

“Nhẹ nhàng chỗ nào?”

“Bởi vì anh có thể tự tiêu khiển.”

Thôi Dương: “…”

Thôi Dương không thể nhìn thấu Cố Tiểu Đồng, càng nhìn càng không hiểu, càng nhìn càng trầm mê trong đó. Anh từng cho rằng đó chỉ là hứng thú nhất thời, lại phát hiện ra mình đã bị hãm sâu không thể rút ra. Anh từng nghĩ chỉ nói chuyện yêu đương với Cố Tiểu Đồng mà không kết hôn, nhưng hiện tại không thể khống chế được mà muốn ở bên cạnh Cố Tiểu Đồng, mỗi ngày mỗi giây không tách rời. Đây không phải ước nguyện ban đầu của anh, ba mẹ ly hôn để lại bóng ma rất sâu trong lòng anh, anh không thể thích Cố Tiểu Đồng như vậy nữa, cảm giác không thể khống chế này quá đáng sợ.

Thôi Dương bắt đầu xa cách Cố Tiểu Đồng, xin đi công tác nơi khác, một tháng liền không liên lạc cùng cô, Cố Tiểu Đồng cũng không liên lạc, khiến Kim Thành cho rằng hai người đã chia tay.

“Anh, hai người chia tay rồi?”

“Không có.”

“Vậy sao anh ở nơi khác không về? Lại tìm bạn gái mới?”

Trước kia Kim Thành luôn nói anh đào hoa, anh cảm thấy chẳng sao cả, nhưng hiện tại đột nhiên phát hỏa: “Kim Thành, chuyện đồn đại vớ vẩn này anh không muốn nghe từ trong miệng em lần thứ hai.”

Kim Thành bị dọa ngậm miệng, thầm nghĩ, chẳng lẽ tin đồn xấu trước kia đều là anh trai cùng cha khác mẹ của anh truyền ra?

Thôi Dương tức giận cúp máy, tâm phiền ý loạn.

Lại thêm một tháng qua đi, Cố Tiểu Đồng vẫn không liên lạc với anh, anh cầm điện thoại nhấn vào thoát ra số của cô, cuối cùng mở video của Cố Tiểu Đồng ra xem, xem một lúc đột nhiên anh phát hiện rất nhớ cô, thực sự, anh thực sự đã yêu Cố Tiểu Đồng mất rồi.

Đúng lúc này, Kim Thành gọi đến, Thôi Dương tiếp máy.

“Anh, chị Cố bị thương.”

Thôi Dương đứng bật dậy, vừa trở lại Nam Châu đã vội vã chạy đến chung cư của Cố Tiểu Đồng, dùng sức gõ cửa, nhìn thấy cánh tay bị thương của cô đột nhiên bước về phía trước ôm Cố Tiểu Đồng vào ngực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153

Có Tiểu Đồng kinh ngạc một lúc, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Thôi Dương cúi đầu xem xét cánh tay của cô: “Bị cáo là ai? Anh sẽ đánh chết hắn!”

Cố Tiểu Đồng ngước mắt nhìn anh, anh tức giận xoay người: “Ai đi tra.”

Cố Tiểu Đồng giữ chặt tay anh: “Không sao đâu.”

Khí thế của Thôi Dương xìu xuống, nhìn Cố Tiểu Đồng nghiêm túc nói: “Tiểu Đồng, chúng ta kết hôn đi.”

Cố Tiểu Đồng sửng sốt.

“Chúng ta kết hôn đi.” Thôi Dương nhấn mạnh.

Cố Tiểu Đồng bình tĩnh lại: “Em không muốn.”

“Tại sao?”

“Chúng ta không thích hợp để kết hôn.”

Thôi Dương ngẩn người, rồi thú nhận với cô rằng ban đầu anh mang tâm thái yêu đương không kết hôn với cô, bởi vì từ trước đến nay anh không thích bị không chế, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc trong quá tình yêu đương bọn họ có ý định kết hôn, ngược lại anh muốn kết hôn, muốn mãi mãi ở bên cạnh Cố Tiểu Đồng. Lúc nghe tin cô bị thương, anh gần như phát điên, vội vàng trở về, thấy cánh tay cô buộc băng gạc trắng xóa, anh thực sự có ý định muốn giết người.

Nhưng Cố Tiểu Đồng không muốn kết hôn, anh hỏi cô vì đã thích người khác hay sao, cô trả lời đó là người nhà của cô. Thôi Dương hài lòng với đáp án này, lại nhịn không được mà mất mát, nhưng anh không từ bỏ, cũng không bỏ Cố Tiểu Đồng xuống được, anh hy vọng thời gian sẽ tẩy đi những vết nhơ của anh, có thể khiến cô nhìn thấy chân tình của mình.

Sau đó anh vẫn qua lại với Cố Tiểu Đồng như bình thường, khác biệt ở chỗ anh sẽ yêu đương theo từng bước đi của cô.

Cố Tiểu Đồng làm việc, anh cũng bận việc của mình.

Trong lúc Cố Tiểu Đồng bộc lộ tài năng trong nghiệp luật sư thì anh cũng dần thoát ly khỏi sự khống chế của gia tộc, lúc Cố Tiểu Đồng đã có danh tiếng trong ngành, anh cũng thành công thoát khỏi sự khống chế, có tự do.

Mà lúc này, đã là 5 năm sau.

5 năm qua đi, Cố Tiểu Đồng càng thêm mỹ lệ, giơ tay nhấc chân đều là hơi thở câu người, cũng không còn lạnh lùng với Thôi Dương như trước.

Anh ngồi trên sô pha xem TV, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Đồng, cô đang nói chuyện với mẹ mình qua điện thoại ở gần đó.

Thôi Dương nâng môi cười cười, chắc là người nhà thúc giục kết hôn, đợi cô lại gần, anh cười hỏi: “Có muốn anh chắn cho không?”

“Chắn cái gì?”

“Kết hôn.”

Cố Tiểu Đồng hiếm khi cười: “Chắc anh không biết gia đình em tiến bộ cỡ nào, em cũng không cần người dưỡng lão, đã có Thước Thước rồi.”

Thôi Dương bị Cố Tiểu Đồng làm cho nghẹn họng, lặng thinh.

Cố Tiểu Đồng đi vào thư phòng dọn dẹp tài liệu, đi ra nói với Thôi Dương: “Em đi làm đây, ra ngoài nhớ khóa cửa.”

Thôi Dương vươn hai tay ra.

Cố Tiểu Đồng bước tới ôm anh, Thôi Dương vòng qua eo cô, dùng chút lực kéo cô ngồi lên đùi mình, ngẩng đầu hôn lên môi cô nói: “Anh đi công tác hai ngày, ngày kia sẽ về.”

“Được, thuận buồm xuôi gió.”

“Ừm.”

Thôi Dương nhìn Cố tiểu Đồng rời đi, đã 25 năm, anh đã quen biết Cố Tiểu Đồng 25 năm, thật sự rất nhanh, anh dựa lưng vào sô pha nghiêm túc suy nghĩ, vẫn muốn kết hôn với cô. Sau đó đứng dậy thu dọn, đóng cửa đi ra ngoài.

Ba ngày sau, Thôi Dương đi công tác trở lại, tự lái xe về, trên ghế sau có một bó hoa hồng champagne mà Cố Tiểu Đồng thích nhất, nâng cổ tay xem giờ, đeo tai nghe bluetooth gọi cho Cố Tiểu Đồng, gọi lần một không ai nhận, anh gọi thêm lần nữa vẫn không có người nghe.

Có lẽ đang tăng ca, Thôi Dương nghĩ.

Thôi Dương ngừng gọi, chuẩn bị trực tiếp đến văn phòng luật của cô, đúng lúc này đuôi xe truyền đến một chấn động dữ dội, không đợi anh phản ứng, dường như có một chiếc xe không chịu không chế lao đến đây, xe anh bị đẩy ra khỏi vòng bảo hộ, “rầm” một cái, trong lúc mơ hồ tai nghe có tiếng trả lời của Cố Tiểu Đồng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 129: Âm Hôn Bất Tán

“Thôi Dương.” Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như vậy.

Thôi Dương cười, hơi thở mỏng manh: “Tiểu Đồng.”

“Ừ, em nghe.”

Thôi Dương cảm thấy mình đang chảy máu, ý thức dần dần rời đi, nhưng anh nhất định phải nói câu này: “Tiểu Đồng, anh yêu em, thật đấy, yêu hơn cả mạng sống của mình, em có thể thích anh một chút được không?”

Thôi Dương không nghe thấy câu trả lời của Cố Tiểu Đồng, chìm vào trong bóng tối. Không biết từ lúc nào bóng tối lại chuyển thành ánh sáng chói chang, lọt vào trường mẫu giáo. Vừa rời khỏi vòng tay ba mẹ mấy đứa nhỏ lập tức khóc lớn, anh cũng khóc, chỉ có một cô gái nhỏ ngồi trước mặt anh không hề khóc, đỉnh đầu dưa hấu, khuôn mặt mum múp, đôi mắt đen láy nhìn anh chuyên chú.

“Cậu đừng khóc, đừng khóc.” Cô gái nhỏ dỗ anh.

Anh dừng khóc nhìn cô gái nhỏ.

“Tớ cho cậu một viên sô cô la, cậu đừng khóc được không?”

“Được.” Anh gật đầu, nhận viên sô cô la cô đưa qua: “Tớ là Thôi Dương, cậu tên gì?”

“Tớ là Cố Tiểu Đồng.”

“Cố Tiểu Đồng, chúng ta có thể làm bạn không?” Một ngày trong giờ nghỉ giải lao, anh chạy theo Cố Tiểu Đồng hỏi.

“Được.” Cố Tiểu Đồng đáp.

Sau đó hai người cùng ngồi trên thang trượt, cúi đầu ăn bánh.

“Cố Tiểu Đồng, chúng ta có thể nắm tay không?” Một ngày nọ anh lại hỏi.

“Không thể.” Cố Tiểu Đồng lắc đầu.

“Tại sao?”

“Bởi vì cậu là nam, tớ là nữ, chị tớ nói không thể lén nắm tay.”

“Vậy đợi đến lúc chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhất thế giới, có thể nắm tay sao?”

Cố Tiểu Đồng suy nghĩ: “Tớ phải về nhà hỏi chị đã.”

“Được rồi.”

Rất nhanh, Cố Tiểu Đồng và anh đã trở thành bạn tốt nhất, nhưng mẹ anh lại phát hiện ba ngoại tình, hơn nữa bên ngoài còn có con riêng, lúc bà lựa chọn ly hôn cũng đã có bạn trai, một gia đình rối loạn, anh bị ba mạnh mẽ mang đi xuất ngoại, ngày đó anh gọi điện cho Cố Tiểu Đồng.

“Tiểu Đồng, tớ phải đi.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ phải ra nước ngoài.”

“Vậy có về không?”

“Sẽ về.”

“Được, vậy cậu đi đi, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất thế giới.”

“Được.”

Anh ra nước ngoài, ba và người phụ nữ kia đã thành gia đình mới, anh trở thành người thừa trong cái nhà đó, mười lăm năm sau trở về. Sau mười lăm năm, thế giới thay đổi, nhưng chỉ có Cố Tiểu Đồng không thay đổi, cô vẫn tốt với anh, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm nóng.

Nhưng mà, cô có yêu anh không?”

Ở bên nhau 5 năm, anh đã bá chiếm hết thảy không gian xung quanh cô, quấn lấy cô, làm nũng chơi xấu, dỗ cô vui vẻ, nhưng cô có thật sự vui vẻ không?

Từ từ mở mắt, trông thấy Cố Tiểu Đồng đang ngồi cạnh mép giường, vẫn tây trang lạnh lùng xinh đẹp như vậy.

“Tiểu Đồng.” Anh gọi.

“Thôi Dương, anh tỉnh rồi.”

Anh nhìn thấy dịu dàng trong mắt cô, thật là ấm áp, anh nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Đồng, em có vui không? Bên anh em có vui không?”

Cố Tiểu Đồng nhìn anh không nói, những lúc phản đối anh cô đều im lặng như vậy, ánh mắt anh trở nên ảm đạm, lại hỏi: Trong 5 năm anh quấn lấy em, em có từng động tâm với ai không?”

“Có.” Cố Tiểu Đồng đáp.

Ngực anh đau nhói.

“Chính là anh.” Cố Tiểu Đồng lại nói.

Anh ngẩn người, gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong lòng bi thương đột nhiên bật khóc như đứa trẻ.

Cố Tiểu Đồng: “Đừng khóc, xấu lắm.”

Anh vẫn khóc không ngừng được.

Cố Tiểu Đồng hơi cúi người lại gần, nhẹ nhàng dựa vào anh nói: “Em cho anh một viên sô cô la, anh đừng khóc được không?”

Anh sửng sốt, ngay sau đó vừa khóc vừa cười: “Được, anh là Thôi Dương, em tên gì?”

“Em là Cố Tiểu Đồng.”

_________HOÀN TOÀN VĂN__________

Gà: Cuối cùng sau 5 tháng, mình cũng đã đào xong hố đầu tiên trong đời, thời gian này rất là thỏa mãn và vui vẻ vì ngoài những giờ làm việc mệt mỏi mình cũng có việc yêu thích để làm. Càng vui hơn vì dần dần có nhiều bạn biết đến là ủng hộ truyện. Một lần nữa cảm ơn các bạn đã đồng hành, hy vọng rằng mọi người sẽ nhớ và thăm động của mình lâu hơn, nhiều hơn nhé!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.