Mẹ Giản tạm thời không trả lời cô mà đi đến gốc cây dắt Cố Tiểu Đồng về.
Giản Nhất quay đầu sang nói với Lạc Nham: “Em đến bệnh viện đây.”
“Anh đưa em đi.” Anh nói.
“Không cần không cần.” Cô liên tục từ chối, sau đó lại nói: “Anh giúp em trông Cầu Cầu.”
Lạc Nham đành gật đầu: “Được rồi.”
Cô nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ.
Mẹ Giản kéo được Cố Tiểu Đồng tới rồi mới trả lời: “Muốn bàn với con chuyện điền nguyện vọng.”
“Điền nguyện vọng?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Mẹ Giản gật đầu.
Ba người đến phòng bệnh, ba Cố vừa lúc tập điều trị chức năng xong đang chậm rì rì ngồi xuống giường, thấy vậy mẹ Giản vội vàng đi lên đỡ lấy ông.
“Ba ba.” Cố Tiểu Đồng chạy đến mép giường, vui sướng ghé lại liên tục gọi ba.
“Ồ, con gái ba đến rồi này.” Trong mắt ba Cố đầy yêu chiều, đưa tay xoa mặt bé.
“Chị cũng đến nha.”
Ba Cố ngồi trên giường, ngước mắt nhìn Giản Nhất.
“Ba.” Giản Nhất gọi rất tự nhiên.
Khoảng thời gian trước cô đã bắt đầu gọi ông bằng “ba”, tiếng gọi đầu tiên đã khiến ba Cố kích động đến mức run tay, bây giờ mỗi lần nghe cô gọi một tiếng ba ông đều vui sướng không thôi. Đoán chừng là yêu ai yêu cả đường đi, từ tình cảm sâu đậm với mẹ Giản nên ông vẫn luôn thật tâm đối xử tốt với Giản Nhất, hơn nữa cũng dạy dỗ Cố Tiểu Đồng phải yêu thương chị gái. Nhưng trước đó Giản Nhất vì bướng bỉnh, thân phận của ông lại khá mẫn cảm, không thể làm gì hơn. Hiện tại Giản Nhất tự nhiên đã thay đổi thật tốt.
“Ừ, Giản Nhất, ngồi, ngồi, ngồi xuống nói chuyện.” Ba Cố vừa nhiệt tình lại câu nệ lên tiếng.
Giản Nhất ngồi xuống ghế nhỏ, Cố Tiểu Đồng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô đòi ôm.
“Tiểu Đồng, làm sao vậy?” Ông giả vờ nghiêm khắc nhìn cô bé.
Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng lên: “Không sao đâu ba, để con ôm em.”
Ba Cố nghe được Giản nhất gọi Cố Tiểu Đồng là “em gái”, hơn nữa động tác cũng rất thân mật tự nhiên trong lòng không nhịn được mà vui mừng, ông dứt khoát không câu nệ nữa mà hỏi một số tình huống trong cửa hàng, sau đó đi vào chuyện chính: “Giản Nhất, con không không muốn đến đế đô học hả?”
Giản Nhất đáp: “Không ạ.”
Ba Cố sững sờ, nhìn sang mẹ Giản một cái, rồi hỏi tiếp: “Vì sao vậy?”
Giản Nhất cúi đầu, vuốt ve bàn tay trẻ con mềm mại, xinh xắn của Cố Tiểu Đồng.
“Đế đô là trường đại học hạng nhất trong nước.” Ba Cố cố gắng thuyết phục.
“Con biết.”
“Con vì lo cho mẹ, em gái và cửa hàng không có ai chăm sóc sao?”
Giản Nhất không phủ nhận.
Ba Cố thở dài: “Giản Nhất, đầu tiên ta phải xin lỗi con, sau đó cũng muốn cảm ơn con.”
Giản Nhất ngạc nhiên nhìn ông.
Ba Cố bộc bạch: “Từ khi kết hôn với mẹ con đến giờ, ta vẫn không biết cách ở chung với con như thế nào mới tốt. Sau đó lại có Tiểu Đồng, chúng ta càng không thể hòa hợp, để con bơ vơ tự mình đi một đường vòng thật lớn. Ta rất muốn xin lỗi và bù đắp cho con nhiều hơn, nhưng mà đúng lúc trong nhà lại xảy ra chuyện rồi phá sản, ta thì nhập viện khiến con phải đột ngột trưởng thành gánh vác cái nhà này. Một mình con chăm sóc mẹ và em gái, đó cũng chính là chăm sóc vợ và con gái của ta, nếu không có con, ta thật không biết mình còn có thể tỉnh lại không, cũng không biết cái nhà này còn tồn tại được nữa hay không…” Nói đến đây, hốc mắt ông bất giác đỏ lên.
Mẹ Giản vội đi lên trấn an.
Cố Tiểu Đồng khó hiểu mở to mắt nhìn ba bé.
Giản Nhất khẽ cúi đầu, nắm bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng, trong lòng có chút chua xót, phần nhiều là cảm động.
Ba Cố tiếp tục: “Lần này thành tích thi đại học của con tốt như vậy, ta và mẹ con rất vui, đều hy vọng con có thể đến đế đô nhập học.”
Giản Nhất im lặng lắng nghe, không lên tiếng.
Ba Cố: “Ta và mẹ con đã bàn bạc với nhau, con cứ yên tâm đi học đại học, chuyện trong tiệm bánh ngọt để bọn ta quản lý, doanh thu hàng tháng đều là của con, trả tiền lương cho bọn ta là được. Khoản vay ngân hàng đã thế chấp bằng biệt thự kia cứ để bọn ta gánh, chờ trả xong nợ nhà sẽ cho con.”
“Vậy Tiểu Đồng thì sao ạ?” Giản Nhất hỏi.
“Chị ơi, em ở đây nè.” Cố Tiểu Đồng ở trong lòng cô ngẩng đầu lên.
Giản Nhất xoa đầu dưa hấu của bé.
Ba Cố nhìn Cố Tiểu Đồng rồi cười nói: “Cuộc sống của Tiểu Đồng để con bé tự nỗ lực.”
Giản Nhất lại lần nữa rơi vào trầm mặc, ba Cố và mẹ Giản nhìn nhau.
Mẹ Giản lên tiếng: “Giản Nhất, con vẫn còn nhỏ, nên giống như các bạn học khác đến trường tiếp thu kiến thức, quen biết nhiều người, tiếp xúc với nhiều thứ hơn.”
“Không sai.” Ba Cố phụ họa.
Giản Nhất cầm lấy hai bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng, ngẩng đầu cảm thán: “Nhưng mà, con không nỡ xa nhà.”
Cô làm sao lại không hiểu ý của ba Cố và mẹ Giản, hai người bọn họ đều rất tốt tính, mong muốn của họ chính là Giản Nhất được học một trường đại học tốt nhất, muốn mang đến cho cô một cuộc sống thoải mái, một khoảng thời gian đại học rực rỡ sống động mà không có gánh nặng gia đình. Nhưng cô đã có nhiều kinh nghiệm từ kiếp trước, chỉ luôn tham luyến tình cảm gia đình mà thôi.
Một câu của cô dường như đã kết thúc toàn bộ câu chuyện.
Ba Cố không biết phải nói gì.
Mẹ Giản nhẹ giọng: “Vậy thì phải làm sao? Vất vả lắm mới thi đậu, nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc.”
Ba Cố thấy bà khổ sở, vội nói: “Cứ để con nó cân nhắc đi, ngày mai mới điền nguyện vọng mà, Giản Nhất, con phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định nhé.
Cô gật đầu đồng ý.
Mẹ con ba người ở lại bệnh viện một lúc nữa, sau đó Giản Nhất lại dùng xe đạp điện chở Cố Tiểu Đồng về trước, đi được nửa đường đột nhiên trời mưa to tầm tã, Giản Nhất vội vàng dừng xe ở ven đường, bung dù và lấy áo mưa nhỏ mặc cho Cố Tiểu Đồng.
“Chị mặc đi, chị mặc đi.” Cố Tiểu Đồng vừa nói vừa kéo áo mưa cho Giản Nhất.
Cô che dù ngồi xổm xuống nhìn cô bé Cố Tiểu Đồng mũm mĩm, nghĩ thầm trong lòng chắc hẳn do kiếp trước quyên một số tiền lớn cho người nghèo, nên kiếp này mới đổi lại được tình cảm chị em gái chân thành thế này, ầy, có một em gái đáng yêu thật tốt biết bao.
Giản Nhất nựng mặt nhỏ của Cố Tiểu Đồng: “Bé con thật ấm áp.”
Cố Tiểu Đồng gật đầu nhận lấy.
Chờ mặc xong áo mưa, trên bầu trời đã xuất hiện ánh nắng. Hai chị em mặc áo mưa màu đỏ giống nhau, ngẩng đầu nhìn trời.
“Lại nắng rồi.” Cố Tiểu Đồng bảo.
“Đúng vậy.” Giản Nhất đáp.
Đến cửa hàng hai tầng, Giản Nhất mới cởi áo mưa cho Cố Tiểu Đồng và mình, trời vừa mưa xong không khí trở nên tươi mát ẩm ướt, mang theo mùi bùn đất.
Giản Nhất hỏi Vương Miễn: “Lạc Nham đâu?”
“Ở trong văn phòng.” Vương Miễn đáp: “Anh ấy dặn nếu cậu về thì lên đó có việc muốn nói.”
“Giờ tôi lên, cậu cho Tiểu Đồng một cái bánh ngọt giúp tôi nhé.”
Vương Miễn cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng, cô bé cũng nâng mặt nhỏ lên: “Anh Vương Miễn, em muốn ăn vị sô cô la.”
“Được, chúng ta sẽ ăn em gái Cố.”
Giản Nhất đi lên lầu, chào hỏi qua nhân viên phục vụ rồi vào văn phòng. Diện tích văn phòng không lớn nhưng cách trang trí rất tự nhiên, vẫn là kiểu tường không quá nhiều chi tiết, lộ ra mảng gạch nguyên bản nhưng nó không thể che mờ được vẻ xuất chúng của Lạc Nham, anh ngồi trên ghế sô pha màu xanh xám, bàn trà đặt laptop.
Giản Nhất đi vào, thuận tay đóng cửa lại: “Tìm em có việc gì vậy?”
“Ngồi đi.” Lạc Nham cũng không ngẩng đầu lên.
Giản Nhất ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh.
Lạc Nham lại nói: “Anh nói ngồi bên này.”
Giản Nhất còn nghĩ anh muốn cho cô xem tài liệu nào đó, tiến lên ngồi xuống cạnh anh, nhưng lại phát hiện anh đang chơi game.
Cố đứng dậy muốn đi, Lạc Nham nắm tay cô kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Giản Nhất bối rối muốn đứng dậy.
Lạc Nham nắm chặt tay cô ai oán: “Chết rồi.”
Giản Nhất nhìn vào màn hình, nhân vật hết máu ngã xuống đất lăn ra chết: “Khả năng chơi game của anh chỉ có vậy?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, Giản Nhất vội vàng sửa miệng: “Ấy, xin lỗi, em nhìn lầm rồi, là người khác chết.”
Khóe miệng Lạc Nham nâng lên ý cười, bàn tay to di chuyển một cái mười ngón tay liền đan chặt vào nhau: “Quyết định chưa?”
Giản Nhất giãy giụa: “Không may có người đi vào thì sao.”
“Sẽ không, mọi người đều rất bận.” Anh càng gắt gao nắm chặt tay cô.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, hai người vội vàng buông tay ra, đợi một lúc không thấy ai đi vào, hai người nhìn nhau, Giản Nhất trả lời câu vừa nãy của Lạc Nham: “Vẫn chưa quyết định.”
“Còn chưa xong?”
“Ừm, bọn họ hy vọng em đến đế đô, còn em chỉ muốn ở lại Nam Châu.” Giản Nhất đơn giản tóm lược tình huống ở bệnh viện.
Lạc Nham: “Nhưng nếu em ở lại Nam Châu, trong lòng họ sẽ không dễ chịu, cho rằng đã làm liên lụy đến em.”
“Anh cũng muốn em đến đế đô à?” Giản Nhất.
Lạc Nham trầm mặc một lúc, mỉm cười nói: “Ở đâu cũng được, anh nghe em.”
Giản Nhất trắng mắt lườm anh, ngay lập tức khiến toàn thân cô trở lên sống động và tươi sáng hơn rất nhiều, anh không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, Giản Nhất đã trước một bước đứng dậy nói: “Chú ý, chú ý từng bước một, không được nóng vội.”
Lạc Nham đành phải ngồi ngay ngắn, sửa lại quần áo nhàn nhã nói: “Được, anh không vội, chúng ta cứ từ từ.”
Ngày hôm sau Giản Nhất đến trường nhất trung điền nguyện vọng đại học, trước khi đi mẹ Giản lần nữa khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận. Vừa đến trường cô liền đụng mặt Đinh cùng bàn, Tưởng Tiếu Tiếu và Tần Hữu Bân đã lâu không gặp.
Tần Hữu Bân thay đổi kiểu tóc và gầy hơn rất nhiều, trông thấy Giản Nhất thì cười nhẹ, cư xử rất tự nhiên.
“Giản Nhất, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
“Tôi nghe nói cậu là thủ khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, chúc mừng nhé.”
“Nghe nói cậu thi cũng rất tốt.”
Hai người hàn huyên đôi ba câu, Đinh cùng bàn kéo Giản Nhất đi vào văn phòng giáo viên, hỏi cô: “Giản Nhất, cậu chuẩn bị báo danh trường nào?”
“Còn chưa quyết định.”
“Chưa quyết định?”
“Ừ.”
“Sắp điền nguyện vọng rồi, sao cậu còn chưa quyết định nữa hả?”
Hai người một đường nói chuyện đi vào văn phòng giáo viên, cô giáo Đường Tâm Ninh ăn mặc xinh đẹp đứng trong phòng, bên cạnh bị học sinh vây kín.
Đinh cùng bàn kề sát tai Giản Nhất nói nhỏ: “Nói cho cậu một bí mật, cô Đường đang yêu đương đó.”
“Với ai?” Cô hỏi.
“Con trai thầy Lương chứ ai, tu thành chính quả.”
Giản Nhất giật mình.
“Giản Nhất, lại đây.” Cô giáo Đường Tâm Ninh trông thấy Giản Nhất thì hô lên: “Đinh Văn Văn, em cũng lại đây, mỗi người một tờ nguyện vọng, trước tiên nghĩ thật kỹ.”
“Vâng ạ.” Giản Nhất và Đinh cùng bàn tiến lên nhận lấy.
Có được giấy điền nguyện vọng Đinh cùng bàn đã bắt đầu ghi, Giản Nhất vẫn còn do dự.