Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 131: C131: Chương 131



Thời Hàn rất muốn nói với A Cẩn, thực ra nếu như muốn thắng, cũng không phải là không có khả năng, trên thế giới này có một thế cờ gọi là đảo ngược tình thế, nhưng thấy dáng vẻ tự đắc đó của A Cẩn, Thời Hàn lại ngại nói thêm, nếu như lần này còn để A Cẩn thua, sợ là nàng ấy sẽ nổi cáu mất, vẫn nên nhường nàng ấy một chút đi.

Thời Hàn buông lỏng tay: “Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn tiếp tục chơi nữa chứ?”

A Cẩn mím mím môi, cười lên: “Tất nhiên là phải tiếp tục rồi, hiếm khi có được thế trận càn quét khắp nơi như vậy, nếu như không từ từ ngược đãi huynh thật kĩ thì sao muội cảm thỏa lòng được.” A Cẩn đắc chí, cảm giác có thể thắng Phó Thời Hàn tuyệt đối như thế này thật là sướng, phải biết rằng, cơ hội như vậy không nhiều. Người này, cực kì không có phong độ, đừng nói là chơi với nàng, đến cả đánh cờ với Hoàng gia gia huynh ấy cũng không nhượng bộ chút nào, thật là khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.

Thời Hàn nhìn thấy dáng vẻ vênh váo đó của A Cẩn, không nhịn được mà bật cười: “Muội cảm thấy một trăm phần trăm là mình có thể thắng sao?”

A Cẩn cười: “Đó là tất nhiên. Sao? Phó Thời Hàn, huynh cảm thấy mình còn có cơ hội sao? Chao ôi, thế thì huynh lên đi, lên đi, lên đi!” A Cẩn hất mặt, dáng vẻ “Huynh có giỏi thì huynh lên đi, huynh lên đi!”

Cái kiểu khiêu khích này, Thời Hàn cảm thấy bản thân mình vẫn còn chấp nhận được.

“Thế chúng ta tiếp tục.” Thời Hàn mỉm cười: “Nếu như huynh có thể thắng thì sao? Có phải sẽ được thưởng không?”

A Cẩn thấy Thời Hàn như có dự tính trước, lập tức hít vào một hơi: “Huynh lại còn cảm thấy bản thân có thể thắng hả? Với thế trận như thế này sao?”

Thời Hàn vô tội nhướng mày: “Đúng vậy, cho dù là thế trận gì, đều không thể dễ dàng bỏ cuộc, cũng có khả năng huynh có thể đảo ngược tình thế thì sao! Sao nào? Cẩn Ngôn, huynh có muốn cược hay không, cược xem chúng ta ai sẽ thua?”

Lúc này A Cẩn mới hiểu rõ, tất cả lời nói về phần thưởng của Thời Hàn là nhằm vào Cẩn Ngôn ca ca mà không phải là nàng, nàng cũng tò mò, ca ca có cược hay không.

Cẩn Ngôn nhìn về hướng A Cẩn, A Cẩn thấy sự do dự trong ánh mắt của huynh ấy, lập tức tức giận: “Ca ca, huynh không tin muội có thể thắng sao?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Kẹo Ngọt
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Đẹp Trai Là Số 1
4. Dạy Baba Phản Diện Làm Người
=====================================

Cẩn Ngôn ha ha một tiếng: “Tuy rằng nhìn có vẻ như muội sẽ thắng. Nhưng… Nhưng vẫn không nói trước được.”

A Cẩn cảm thấy mình bị chọc tức, cho dù mình có không giỏi thì cũng không đến mức như vậy chứ.

“Sao huynh có thể đánh giá thấp muội như thế được? Muội rất có khả năng đó, sao muội có thể không thắng được? Muội…” Khuôn mặt nhỏ của A Cẩn đỏ bừng bừng. Thấy muội muội gấp gáp như vậy, Cẩn Ngôn cảm thấy, vẫn nên cho đứa trẻ thêm chút tự tin đi, nghĩ như vậy, thế là nói: “Nếu đã như vậy, thế thì cược. Thời Hàn, ta cược A Cẩn sẽ thắng.”

Lúc này Thời Hàn cười càng nhiều: “Huynh cược… A Cẩn sẽ thắng?” Thời Hàn kéo dài âm điệu.

Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Ta cược A Cẩn sẽ thắng, tất nhiên là ta tin tưởng muội muội của ta, ta sẽ không tin với tình thế như thế vậy, huynh còn có thể thắng, cái này căn bản không có khả năng xảy ra.”

Thời Hàn cúi đầu nhìn, cười, chàng nói với Cẩn Ngôn: “Ta lại nhường A Cẩn thêm hai nước, thế nào?”

Hả!

A Cẩn lập tức tức giận, Phó Thời Hàn, huynh tự tin như vậy? Cái này, cái này, cái này… Cái này rõ ràng là coi thường khả năng chơi cờ của nàng mà!

Cẩn Ngôn nhướng mày: “Huynh nhường như vậy, không phải muốn để A Cẩn thắng đấy chứ? Nếu như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa.”

Thời Hàn lắc đầu: “Không, ta như vậy là tăng thêm sức nặng đặt cược của huynh.”

A Cẩn cảm thấy, bản thân nghe nhưng không mấy hiểu lời hai bọn họ nói, rốt cuộc bọn họ muốn cược cái gì, lời nói như thế, thật sự rất kỳ lạ đó nha! Nhưng cho dù A Cẩn nghĩ thế nào, Thời Hàn và Cẩn Ngôn lại như ngầm hiểu lẫn nhau, bọn họ đều không nói, chỉ đưa mắt nhìn nhau cười.

Lúc sau, Cẩn Ngôn nói: “Ta sẽ không lấy hạnh phúc của muội muội ra làm đồ đặt cược, cho dù thế trận này vô cùng có lợi. Đây là gốc rễ làm người của ta.”

A Cẩn: “Hả?”

Thời Hàn lắc đầu: “Không phải là lấy hạnh phúc của muội muội huynh ra làm đồ đặt cược, chỉ là, chỉ là hy vọng Cẩn Ngôn có thể thả cho ta một con ngựa.” Ngày ngày quấy rối như vậy, thực sự khiến người ta buồn bực.

Cẩn Ngôn đột nhiên bật cười: “Chẳng phải không sợ, cũng không quan tâm à?” Hắn liếc mắt ý chỉ chiếc chăn hai người đang đắp chân. Ý là Thời Hàn không bị tác động.

“Cái này không giống.”

A Cẩn bất giác hiểu ý của hai người, nàng nhìn hai người, hiên ngang nói: “Ca ca huynh cược với huynh ấy đi, muội sẽ không để huynh thua đâu. Hừm (ˉ(∞)ˉ) hừm, sao Phó Thời Hàn có thể là đối thủ của muội được.”

Cẩn Ngôn rất muốn nói, tuy rằng hắn không hiểu rõ được Phó Thời Hàn như A Cẩn, nhưng cũng biết, nếu không chắc chắn thì Phó Thời Hàn sẽ không nói tự tin như vậy, đây chính là tính cách của Phó Thời Hàn.

Nhưng lại nhìn ánh mắt mong đợi đó của A Cẩn, cuối cùng hắn cũng bật cười: “Được, cược! A Cẩn sẽ không để ca ca thua đúng không?”

A Cẩn diễu võ dương oai “Huynh nhìn thế trận hiện tại xem, tình huống như này huynh ấy còn muốn nhường muội hai nước, chẳng phải huynh ấy tìm chết sao? Huynh yên tâm, muội ắt sẽ thắng!”

“Thế thì tốt! Đều nghe theo muội!”

Nhưng một nén nhang sau…

Muội nhất định sẽ thắng! Lời nói còn văng vẳng bên tai, Cẩn Ngôn nhìn muội muội thua đáng thương như vậy, lập tức cười cam chịu! A Cẩn bị Phó Thời Hàn làm đảo ngược tình thế, một trận tàn ác, quả thực là không biết đêm nay là đêm nào rồi.

Nàng nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn: “Huynh huynh huynh! Huynh không phải là người! Sao có thể giỏi như vậy! Sao có thể!”

Phó Thời Hàn vẫn dáng vẻ bình tĩnh đó, hắn cười dịu dàng: “Ta thắng, chẳng phải rất bình thường sao? Muội quên rồi à, đến cả Hoàng gia gia cũng không phải là đối thủ của ta.”

A Cẩn gãi gãi đầu, trong trận nàng liên tục gãi đầu, một cái đầu được búi gọn gàng giờ đã như cái ổ gà.

“Nhưng sao huynh có thể thắng được? AAAA!” A Cẩn đáng thương nhìn Cẩn Ngôn bên cạnh:”Ca ca, không phải muội cùng hát bè với huynh ấy đâu, huhuhu!”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Tất nhiên huynh biết muội không làm. Tiểu A Cẩn của chúng ta sẽ không lừa gạt người khác đâu! Thực ra, kết cục này cũng có thể dự đoán được.” Nói rồi xoay người ra cửa.

Nhìn thấy bóng lưng của Cẩn Ngôn, A Cẩn chậm chạp quay đầu nhìn Thời Hàn: “Ý của ca ca… ca ca là ý gì?”

Thời Hàn mỉm cười: “Chắc chính là đoán được muội nhất định sẽ thua.”

A Cẩn o(╯□╰)o

Nếu Lục Vương phủ là một khung cảnh hài hòa thì ở phương xa Phương Chí Uẩn ở huyện Kỳ lại không được như vậy. Vương sư gia vô cùng lo lắng nhìn huyện thái gia nhà bọn hắn nói: “Đại nhân, ngài xem, Lục Vương gia này… này là ý gì?”

Đột nhiên đến, đột nhiên đi như vậy, khiến người ta không thể nào hiểu nổi nha!

Phương Chí Uẩn cũng rất không hiểu, nhưng càng khiến cho hắn không ngờ được rằng, Lục Vương gia lại dự định cả con gái cho hắn. Nhưng ngược lại cũng có thể hiểu được, quả nhiên ông ta không lựa chọn hai tiểu Quận chúa con vợ cả mà là Điệp tiểu thư đã phát điên. Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve quan ấn, lúc sau hỏi: “Ngươi nói, vì sao Lục Vương gia lại cảm thấy ta sẽ đồng ý lấy Triệu Điệp?”

Vương sư gia thấy hắn nói như vậy, bĩu bĩu môi: “Nghe nói Điệp tiểu thư đó đã phát điên rồi, nhưng phàm là người có chút năng lực đều không đến mức muốn bám víu vào người nhà như vậy. Chỉ là nhìn qua thì Lục Vương gia cũng không có ý xấu gì, có thể là ông ta chỉ nhắc như vậy thôi? Nếu không phải như thế, cũng sẽ không chỉ nói vậy rồi không nhắc nữa. Ngài nói có đúng không?”

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều, nhưng Vương sư gia lại chỉ cần tiếp xúc một chút là có thể khẳng định, Lục Vương gia này thực sự không phải người xấu, làm gì có người xấu nào làm chuyện lại không cố kỵ đầu đuôi như vậy, hơn nữa còn ngu xuẩn. Người như vậy, có thể sống tuỳ tiện như thế thật là không dễ dàng, nếu như không phải là biết đầu thai, chắc đã chết vì ngu xuẩn rồi!

Thế nên nói, con người, cho dù là như thế nào, vẫn cần phải có một xuất thân tốt, nếu như không thì cứ phải cân nhắc trước sau giống như bọn họ.

Phương Chí Uẩn gật đầu, hắn cũng hiểu ý của Vương sư gia, cẩn thận nghĩ lại, ngược lại cũng là như thế thật.

“Cho dù bọn họ như thế nào, chúng ta đều phải làm tốt việc của bản thân mình, không cần quá cẩn trọng, hiện tại như thế nào, tương lai cũng sẽ như vậy.” Phương Chí Uẩn dặn dò Vương sư gia.

Vương sư gia gật đầu: “Ta biết, nói ra, ta vẫn cho rằng Lục Vương phủ còn muốn ầm ĩ nữa, ai ngờ lại thay đổi nhanh như vậy! Lục Vương gia… Khụ, Lục Vương gia, thực sự không giống với người bình thường!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Phương Chí Uẩn gật đầu: “Đúng vậy, không giống với người bình thường. Những người khác của Lục Vương phủ cũng rất đặc biệt.”

Vương sư gia nghĩ lại cũng bật cười: “Nhưng ngay cả như thế, mọi người lại đều rất tốt.”

Phương Chí Uẩn gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai người lại nói chuyện một lúc, Phương Chí Uẩn dặn dò Vương sư gia chuẩn bị văn thư nên chuẩn bị, cuối năm rồi, rất nhiều thứ cần phải xem xét, bọn họ cũng không nhàn rỗi.

Thực ra hắn đã từng nghĩ đến, chuyện của Lục Vương gia này có ảnh hưởng đến đánh giá thành tích cuối năm của hắn không, nhưng lại nghĩ, quả thực giống như lời hắn với Vương sư gia nói, nhà Lục Vương gia bọn họ, chắc không phải người hẹp hòi như thế.

Sự thật chứng minh, bọn họ đích thực không phải người hẹp hòi, không chỉ không hẹp hòi, càng khiến hắn không thể ngờ được rằng, khảo hạch cuối năm này, ngược lại giúp cho Phương Chí Kỳ rời khỏi Kỳ huyện.

Chỉ là, tất cả cái này đều nói sau!

Lục Vương gia cũng không gây khó cho Phương Chí Uẩn, nhưng lại khiến cho rất nhiều người chú ý chuyện của bọn họ, trong số đó bao gồm cả Nhị Vương gia, cũng bao gồm cả tứ Vương gia. Nhưng Tứ Vương gia chú ý đến Phương Chí Uẩn, không phải coi trọng tài hoa của hắn, ngược lại cảm thấy ông ta có thể rèn Phương Chí Uẩn thành một lưỡi dao sắc bén để đối phó với Lục Vương phủ. Dường như là nảy ra suy nghĩ ấy, Tứ Vương gia đã gọi Vạn Tam đến.

“Ngươi đến Kỳ huyện một chuyến, liên hệ với Phương Chí Uẩn tốt cho ta, ta muốn người này làm việc cho ta.” Tứ Vương gia dặn dò như vậy.

Vạn Tam hơi nhíu mày: “Vương gia, người này, hình như không thích hợp?”

Vạn Tam cảm thấy, nếu như hắn là Tứ Vương gia, chắc chắn sẽ không như ông ta, rất nhiều chuyện, bản thân hắn ta có thể nhìn rõ, ông ta lại muốn đi phương hướng ngược lại. Thực sự là ngu ngốc một cách bất thường.

Tứ Vương gia không vui, lời này nếu như là người bình thường nói thì sớm đã bị ông ta chửi cho sấp mặt rồi, mà Vạn Tam dù sao cũng là người theo ông ta nhiều năm, ông ta vẫn tin tưởng Vạn Tam, nhưng tuy rằng tin tưởng, sự tức giận vẫn không thể giảm được: “Lúc nào thì đến lượt ngươi có thể nói đạo lý với ta vậy? Bản vương bảo ngươi làm cái gì, người đi làm là được rồi.”

Vạn Tam hít sâu một hơi, thẳng thắn khuyên nhủ: “Vương gia, tuy Phương Chí Uẩn không có bối cảnh tốt, nhưng Hoàng hượng có ấn tượng rất tố với hắn, lôi kéo người này chưa chắc đã là chuyện tốt đối với chúng ta. Tuy rằng Lục Vương gia tìm phiền phức, nhưng cũng đừng quên vấn đề kỳ lạ không thôi của chuyện này. Nếu đã như thế, chúng ta không biết gì mà cứ mạo hiểm đi lôi kéo người như vậy, chung quy cũng không ổn thỏa. Một khi… Một khi Phương Chí Uẩn gia nhập phía ngài! Đừng quên rằng, Phương Chí Uẩn hắn còn có một lão sư rất giỏi.

Lão sư của Phương Chí Uẩn là một trong các thành viên nội các trong triều, bốn vị các lão trong nội các, Thẩm đại nhân, đại bá của Thẩm Nghị; Ngu đại nhân, ca ca của Ngu Quý phi; còn có hai vị nữa mà một trong hai vị đó là đại nho của triều ta – Lý đại nhân.

Mà lão sư của Phương Chí Uẩn chính là vị Lý đại nhân này. Nói ra, Phương Chí Uẩn không phải học sinh do Lý đại nhân dạy, chỉ là kỳ thi năm đó, Lý đại nhân là quan chủ khảo, theo như thông lệ, học tử năm đó, đều sẽ gọi Lý đại nhân một tiếng lão sư. Mà Phương Chí Uẩn coi như là một người trẻ được Lý đại nhân khá thưởng thức.

“Nhưng sư trò bọn họ, hữu danh vô thực, ta cảm thấy không có ý nghĩa. Ngươi xem, hai bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều.” Tứ Vương gia nói.

Vạn Tam nói lời thật: “Không phải cứ nói tiếp xúc ít là nhất định quan hệ sẽ không tốt, không thể chỉ nhìn vào bên ngoài, cũng giống như lần này, ngài cũng không biết được giữa Lục Vương gia và Phương Chí Uẩn đạt được nhận thức chung gì, cứ như vậy tùy tiện đi lôi kéo người, thực sự khiến chúng ta rất bị động.”

Vạn Tam khuyên bảo hết nước hết cái, may là Tứ Vương gia vẫn là người có thể nghe lời nói của Vạn Tam, ông ta cẩn thận nghĩ lại, vô cùng tiếc hận: “Cơ hội tốt như vậy, chúng ta lại không nắm được.”

Vạn Tam nói: “Vương gia, tuy rằng Lục Vương gia khiến ngài căm ghét, nhưng lúc này, chúng ta vẫn cần phải nhắm vào những người tài khác mới được, Lục Vương gia, ông ta thực sự không đáng ngại.”

Ngừng lại một chút, Vạn Tam tiếp tục nói: “Ngài nghĩ xem, nếu như ngài đăng cơ Hoàng vị, Lục Vương gia tính là gì chứ? Ngài muốn giẫm chết ông ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Chúng ta hà tất phải tự hắt nước bẩn vào mình đây! Lúc này, chúng ta phải tập trung mười hai vạn tinh thần để đối phó với người khác, ngài có phát hiện ra không, gần đây Ngũ Vương gia không qua đây?”

Từ khi Ngũ Vương phi qua đời, Ngũ Vương gia đích thực không giống bình thường, thực ra bọn hắn đều suy đoán, Ngũ Vương phi có người ở bên ngoài nhưng lại không tra ra được cái gì

Nghĩ cũng đúng, năm đó Tô gia đã bịt miệng tất cả những người có thể bịt miệng, nếu như không phải ý trời để cho một người chạy thoát, chắc chắn sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.

Nhưng mấy cái này, đám Vạn Tam bọn họ đều không biết, bọn họ cũng không quan tâm Ngũ Vương phi chết như thế nào, cái bọn họ quan tâm là, rốt cuộc Ngũ Vương gia có ý gì!

“Nói ra, ta thấy gần đây lão Ngũ có quan hệ rất tốt với Triệu Mộc. Ta thấy ý của Triệu Mộc rõ ràng là muốn ủng hộ lão Ngũ. Ngươi nói xem, lão Ngũ tranh đoạt Hoàng vị với ta?” Tứ Vương gia tức giận, ông ta quả thực không thể nào ngờ rằng, người vẫn luôn đi theo sau mình thế nhưng lại muốn theo con đường khác, nhưng ông ta cũng đã quên, bản thân Ngũ Vương gia cũng là Hoàng tử, tất nhiên sẽ có suy nghĩ muốn làm Hoàng đế.

Vạn Tam thở dài: “Nô tài thấy, ngược lại cũng có khả năng này, ngài cũng biết, thực ra vào thời điểm trước khi Ngũ Vương phi chết Ngũ Vương gia cũng ít đến chỗ chúng ta. Nói ra, vẫn do chuyện của Minh Ngọc tiểu thư khiến cho hai nhà xích mích.”

Minh Y vô cùng không thích người tỷ tỷ này, tất nhiên Vạn Tam biết, trong tình huống có thể, Vạn Tam đều sẽ không bỏ qua âm thầm đâm lén sau lưng Minh Ngọc, thực ra hắn cũng có thể xử lý Minh Ngọc, nhưng Minh Y nói đúng, giữ nàng ta lại cũng là một lá chắn tốt, nếu như có chút chuyện gì, Minh Ngọc là một cái bia rất tốt. Nếu bọn họ vội vàng giết người, ngoại trừ khiến cho người ta nghi ngờ ra, sẽ không có bất cứ hiệu quả nào tốt.

Tứ Vương gia hung hăng đập mạnh xuống bàn, tất nhiên ông ta biết bởi vì chuyện này, nhưng rõ ràng chịu thiệt là Minh Ngọc của bọn họ, hơn nữa nếu không phải chuyện đó, sợ rằng lúc này Minh Ngọc đã có thể nghị thân rồi. Chính vì xảy ra chuyện đó, hôn sự của Minh Ngọc nhà bọn họ bị gác lại vô thời hạn.

“Nhưng chuyện đó cũng không nhất định là chuyện xấu.” Vạn Tam ngắt lời, Tứ Vương gia nhíu mày nhìn hắn ta, không hiểu nổi lời này rốt cuộc là có ý gì.

“Ngài nghĩ xem, trước khi Minh Ngọc tiểu thư xảy ra chuyện, chẳng phải Ngũ Vương gia đã mơ hồ đè ép ngài trong một vài tình huống sao. Tô gia cũng coi như là một gia tộc khá nổi tiếng, mối quan hệ trong triều cũng tương đối rắc rối và phức tạp, gia đình nhà Ngũ Vương phi quyền thế hơn rất nhiều so với nhà Vương phi chúng ta, đó cũng là một vấn đề lớn. Nhưng sau sự cố của Minh Ngọc tiểu thư, chẳng phải Tô gia cũng nhanh chóng sa sút sao? Tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân là do bản thân bọn họ, nhưng Hoàng Thượng sẽ không cho phép người khác bắt nạt cháu gái của mình, cho dù đứa cháu gái đó ngài ấy có thích hay không, chung quy vẫn là người nhà mình. Nghĩ lại cũng chính vì thế mà ngài ấy mới ngầm cho phép để Tô gia đi đến bước đường ngày hôm nay.”

Tứ Vương gia gật đầu tán thành: “Ngươi nói có lý.”

“Thế nên nói, trong cái rủi cũng có cái may.” Vạn Tam chân thành nói: “Nhưng chuyện này cũng khiến cho chúng ta hiểu rõ một sự thật là, sau này chúng ta không thể hoàn toàn tin tưởng Ngũ Vương gia, nô tài vẫn cảm thấy chuyện Tề Vương gia đột nhiên quan hệ tốt với Ngũ Vương gia có gì đó là lạ. Nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào thì lại không biết, nhưng ngài phải biết, Tề Vương gia vì có thể nạp Tô Nhu làm thiếp đã hoàn toàn đắc tốt với Gia Hòa và Phó Thời Hàn. Không chỉ bọn họ, đến cả Thôi gia cũng đều rất chú ý đến Tề Vương gia. Hiện tại Thôi Mẫn còn bị thương nữa.”

“Nhìn như vậy, có lẽ Tề Vương gia thật sự yêu Tô Nhu, thật khiến người ta khó có thể tin tưởng được.”

Nếu như không phải là thực sự yêu, sao có thể ở gần lão Ngũ được. Tô Nhu lại là muội muội của Tô Thanh Mi, mà Tô Thanh Mi Ngũ Vương phi đã mất. Nghĩ lại cũng là vì Tô gia!

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Vạn Tam cảm thấy, người lưu luyến bụi hoa giống như Tề Vương gia đó lại yêu Tô Nhu từ cái nhìn đầu tiên thì cứ cảm thấy sai sai, nhưng hiện thực khiến cho người ta có cảm giác là như vậy, bây giờ nghĩ lại, chỉ có một từ, lạ!

“Cho dù thế nào, chúng ta cứ quan sát đi!” Tứ Vương gia nói.

Vạn Tam cung kính: “Vâng!”

Vừa định rời đi thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, không có bất kỳ thông báo nào, Minh Y đẩy cửa thư phòng, sắc mặt nàng ta trắng bệch khóc lóc: “Phụ vương…”

Sắc mặt Tứ Vương gia thay đổi: “Quy củ của con đâu? Ai cho phép con khi chưa thông báo đã xông vào như vậy?”

Minh Y: “Phụ vương, người mau đi xem xem, mau đi xem Hứa di nương đi. Bà ấy bị mẫu thân đẩy.” Nàng ta khóc lóc, cả người dường như vô cùng sợ hãi, nghe lời này, sắc mặt của Tứ Vương gia thay đổi luôn, ông ta nhanh chóng xoay người, trực tiếp xông ra ngoài. Vạn Tam vội vàng đỡ lấy Minh Y đang xụi lơ, nhân lúc không có ai chú ý, khẽ nói: “Tiểu thư sao vậy?”

Tuy rằng Minh Y vẫn rưng rưng nước mắt, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, nàng ta thấp giọng: “Ta không sao, sợ là Hứa U U sẽ sinh non.”

Vạn Tam: “Tiểu thư phải cẩn thận.”

Tất nhiên Minh Y biết, nàng ta gật đầu sau đó nhanh chóng đi lên, cùng lúc này, Vạn Tam cũng đi theo.

Sự việc rất đơn giản, kể từ khi Minh Y phản bội, Tứ Vương phi vô cùng hận, ngoại trừ hận Hứa U U ra thì càng thống hận Minh Y hơn, hận đứa con gái đâm sau lưng bà ta này.

Mà mọi chuyện hôm nay đều là do một tay Minh Y gây ra, nàng ta vốn dĩ đã chọc giận Tứ Vương phi và Minh Ngọc, hôm nay lại cố ý ở trước mặt Tứ Vương phi hỏi han ân cần Hứa U U, nàng ta như thế sao lại không khiến Tứ Vương phi tức giận cho được, kết quả là Tứ Vương phi xúc động càng không quan tâm gì nữa, bà ta trực tiếp đẩy Hứa U U, hiện trường lập tức hỗn loạn, mặc dù có bà vú xông lên ngay sau đó, nhưng Hứa U U cũng không được tốt cho lắm.

Đến khi vào phòng, đại phu đã ở trong đó, thấy Tứ Vương phi đầu bù tóc rối, Tứ Vương gia tức giận xông lên, trực tiếp tát một cái vào mặt bà ta, ông ta tức giận nói: “Mụ ác phụ này, mụ ác phụ này. Sao ngươi có thể xuống tay như vậy, nàng ấy đang có thai đó! Ngươi mưu hại Hoàng tự, rốt cuộc là ngươi có ý đồ xấu xa gì?”

Bà tử của Vương phủ đều là người của Hứa U U, bọn họ còn đang đợi Hứa U U lên vị trí Vương phi, bọn họ có thể tiến gần thêm một bước, nhìn người đàn bà độc ác này bị giáng xuống làm trắc phi, thế nên vô cùng tức giận, Tứ Vương phi dù có hung hãn cũng không thể nào giành được ưu thế trong tay mấy bà tử này, bà ta bị đè xuống đất đã khổ sở rất nhiều, lúc này bị Tứ Vương gia tát một cái như vậy, lập tức ngã ở chỗ đó.

Nhưng cho dù là như vậy, bà ta vẫn thống hận nhìn chằm chằm Minh Y đứng ở bên cạnh Tứ Vương gia: “Là ngươi, là ngươi tìm Vương gia đến đây phải không? Nếu như ta biết có ngày ngươi sẽ như thế này, lúc đó đã bóp chết ngươi rồi, sinh ngươi ra thực sự là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của ta, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, nhà đầu chết tiệt, ngươi lại giúp người ngoài bắt nạt mẫu thân ngươi, ngươi còn có chút tình thân sao?”

Minh Y lập tức vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân, nhưng mà, nhưng mà trong bụng Hứa trắc phi cũng là người thân của chúng ta! Nó là tiểu đệ đệ của chúng ta!”

Ba chữ tiểu đệ đệ đâm thẳng vào trái tim Tứ Vương phi, bà ta càng thêm tức giận: “Ngươi nói lung tung, ngươi nói lung tung, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta không có chút liên quan gì với nàng ta. Đệ đệ gì chứ? Ngươi nói cái gì? Chỉ có ta sinh mới là đệ đệ của các ngươi. Cái con nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cùi trỏ chỉ biết trỏ ra ngoài, ta… A!” Tứ Vương gia nghe thấy bà ta nói như thế càng tức giận hơn, gần như không quan tâm gì cả, trực tiếp đi lên phía trước đá không ngừng, Tứ Vương phi đầu tóc đã tán loạn, bị đá như vậy, càng suy sụp hơn, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Ta cho ngươi xấu xa, ta để ngươi xấu xa, ta giết ngươi…”

Nhìn thấy Tứ Vương gia đánh mẫu thân của mình như vậy, trên mặt Minh Y tỏ ra vô cùng đau buồn, nhưng trong nội tâm là âm thầm sinh ra niềm vui sướng, nàng ta vui vẻ, nàng ta vô cùng vui vẻ, lúc này, nàng ta mới cảm thấy thoải mái.

Từ trước đến giờ mẫu thân chỉ quan tâm tỷ tỷ, trước giờ chỉ đánh mắng với nàng ta, nếu đã như vậy, thế thì nàng ta càng muốn nhìn dáng vẻ đau khổ và thảm thương của bà ta!

Nếu như xếp thứ tự một hai của kẻ thù trên thế giới này, thế thì Minh Ngọc hận nhất là A Cẩn, nhưng Minh Y thì không phải, Minh Y hận nhất chính là Minh Ngọc, mà người thứ hai chính là mẫu thân tốt của nàng ta, lúc nào cũng chỉ biết tốt với tỷ tỷ của nàng ta!

Bà ta không để ý đến nàng ta, thế thì nàng ta để bà ta biết, kết quả là như thế nào!

Minh Y đè nén sự vui sướng ở trong lòng, khóc nói: “Phụ vương, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Hứa trắc phi vẫn còn ở bên trong, tiểu đệ đệ của chúng ta vẫn còn đang sống chết chưa rõ!”

Có thể là tiếng khóc của Minh Y có tác dụng, nói chung là Tứ Vương gia cũng dừng lại động tác, ông ta vội vã hỏi: “Hài tử sao rồi? Nhi tử của ta sao rồi?”

Tiểu nha đầu bị dọa đến phát run, nàng ta khóc lóc nói: “Đại phu nói không được tốt cho lắm, ông ta nói thân thể của chủ tử không được tốt.”

Tứ Vương gia nghe thấy thế lắc lư hai cái, dường như đã không thể chấp nhận được: “Hài tử, bản vương hỏi là hài tử, Hứa U U như thế nào không quan trọng!”

Lời nói đau lòng như vậy, ông ta lại nói ra vào lúc này, tiểu nha đầu cắn môi, trong lòng đau khổ nhưng vẫn nói: “Không biết, hiện tại đại phu vẫn còn ở bên trong, hiện tại vẫn chưa rõ.”

Trong lúc mấy người nói chuyện, đã nhìn thấy bà tử ở bên trong đi ra: “Bẩm Vương gia, sự tình, sự tình không được tốt cho lắm.”

“Sao! Hài tử sao rồi?” Tứ Vương gia mắt đỏ bừng hỏi.

“Đại phu nói, đại phu nói sức khỏe của Hứa trắc phi dường như không được tốt, tình huống rất nguy cấp, chỉ có thể giữ được một người. Ngài xem, ngài xem nên như thế nào mới tốt?” Bà tử tuy rằng vô cùng gấp gáp nhưng vẫn nói hết những lời cần nói.

Tứ Vương gia căn bản không chút do dự, trực tiếp nói: “Tất nhiên là giữ con. Ngươi nói với đại phu, nếu như nhi tử của ta có việc gì không may, ta chắc chắn sẽ để cho hắn ta chôn cùng, chắc chắn sẽ khiến cho ngươi phải chôn cùng, mau cút vào trong cho ta.”

Minh Y nghe thấy, hơi cúi đầu xuống, âm thầm lộ ra một chút ý cười, Hứa U U, ngươi cũng chỉ như thế mà thôi, cũng chỉ là công cụ sinh con mà thôi!

Thực ra nàng ta cũng cân nhắc điều này, nếu như bà ta thật sự chết, đó mới là điều tốt nhất với nàng ta.

Hiện tại tuy rằng nữ nhân ở Tứ Vương phủ nhiều, nhưng người có thân phận đáng được chú ý ngoài mẫu thân của nàng ra thì cũng chỉ có Hứa U U, những người khác thân phận quá thấp, nếu như hài tử sinh ra, Hứa U U thì chết rồi, thế thì, Tứ Vương gia nhất định sẽ đi bước nữa, hơn nữa sẽ không làm ngay, thế thì hài tử này, chỗ thích hợp nhất là để bên cạnh nàng ta, cho dù Tứ Vương gia không nghĩ đến, nàng ta cũng có thể lợi dụng Vạn Tam tác động đến ông ta. Ở tuổi của nàng ta, thêm ba bốn năm nữa rồi mới gả ra cũng không có vấn đề gì, nếu nhi tử duy nhất của phụ vương chỉ thân với nàng ta, nghĩ đến chỗ này, Minh Y cười đắc ý. Đến đó, hậu viện của Tứ Vương phủ này, thật sự là rơi vào trong tay nàng ta.

Thế nên lúc này Minh Y âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện Hứa U U có thể thuận theo ý trời mau chóng chết đi.

Tứ Vương phủ hỗn loạn, lúc này những người khác đều đã biết được tin tức, A Cẩn nghe nói Hứa U U động thai vào buổi chiều, đến tối vẫn còn chưa sinh được, cảm thấy sinh con ở cổ đại quả nhiên là vấn đề sinh tử.

Lại bởi vì Tứ Vương gia không định che giấu, chính vì thế chuyện Hứa U U đột nhiên xảy ra vấn đề đã lan truyền xôn xao.

Đợi sau cơm tối, A Cẩn đến trong phòng Lục Vương phi, lúc này Lục Vương phi đang nói chuyện với Lâm ma ma, thấy A Cẩn đến thì cười: “Ta nói mà, kiểu gì nha đầu này cũng sẽ đến. Các ngươi xem, chẳng phải như vậy sao?”

A Cẩn cười híp mắt cầm khăn tay nói: “Người là mẫu thân của con, tất nhiên có thể đón được suy nghĩ của con. Nếu người không biết gì hết, thế thì chỉ có thể nói, người không xứng chức mẫu thân này rồi!”

Lời cưỡng từ đoạt lý như vậy, quả thật khiến cho Lục Vương phi kinh ngạc, nhưng cho dù như thế, bà ấy vẫn cười nói: “Con nói cũng có lý. Đến đây, nhanh qua đây ngồi.”

A Cẩn vội vàng chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay của Lục Vương phi, cười híp mắt nói: “Mẹ, mẹ nói xem, trong phủ của Tứ bá phụ, có bao nhiêu người không ngủ được? ”

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: C28: Gặp diêm vương

Lục Vương phi cười trào phúng: “Chắc là cả phủ đều không ngủ được!”

Đối với Tứ Vương phủ, bà không có tý hảo cảm nào, nữ nhân sinh con chung quy cũng đáng thương.

“Cũng không biết Hứa U U có sống sót qua đợt này không.” Lục Vương phi nói: “Tuy rằng ta không thích người của Tứ Vương phủ, nhưng Hứa U U chung quy cũng không có làm gì ta. Hài tử ngoan ngoãn vừa mới sinh ra đã mất mẹ, dù sao vẫn khiến người ta cảm thấy đau xót.

Bên ngoài đều truyền ra, Tứ Vương gia giữ con không giữ mẹ, thực sự Lục Vương phi không cảm thấy có gì ngạc nhiên vì điều này, nếu như không giữ con mới là vô cùng kỳ lạ. Chính vì như thế, cho dù Lục Vương gia có làm cái gì, Lục Vương phi đều cảm thấy bản thân có thể chịu đựng được, cũng phải bảo vệ Lục Vương gia. Ngoại trừ không yêu lục Vương gia, có một chuyện bà vẫn luôn không nói, đó chính là năm ấy khi sinh A Cẩn, tình hình vô cùng nguy hiểm, theo như suy nghĩ của người bình thường, phần lớn đều muốn giữ con, giống như là điều mà Tứ Vương gia hôm nay làm. Lúc đó, đặc biệt là lúc sức khỏe của Cẩn Ngôn không được tốt, có một đứa con trai là vô cùng quan trọng, nhưng Lục Vương gia lại vô cùng kiên định muốn giữ bà, ông ta từng nói, con cái có thể lại có, nhưng Thẩm Mỹ Phù chỉ có một.

Tất nhiên, sau đó mẹ con hai người đều bình an, lúc đó Lục Vương phi vô cùng cảm động, cho dù là yêu hay không yêu, bà cũng mãi mãi ghi nhớ điều Lục Vương gia làm cho bà, điều này, một người đàn ông bình thường không thể so sánh được.

“Mẹ, người đang nghĩ gì đó?” A Cẩn nhìn bà đang ngẩn ra, hỏi.

Lục Vương phi cười xoa xoa đầu A Cẩn: “Không có gì! Chỉ hy vọng, Hứa U U có thể giống như ta lúc đó, qua được kiếp nạn này.”

A Cẩn gật đầu thuận theo: “Con cũng hy vọng Hứa U U sẽ ổn, bà ấy ổn thì Tứ bá phụ mới không đi gây tai họa cho người khác, ngượi xấu xa như vậy, chỉ khiến cho nữ tử chịu đau khổ, con không hy vọng càng nhiều người bởi vì gả cho ông ấy mà chịu khổ.”

Lục Vương phi thật sự giở khóc giở cười, bà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của A Cẩn, không nhịn được nói: “Con cũng biết à.”

A Cẩn nghiêm túc: “Đương nhiên con biết, cha không phải là tướng công tốt gì, nhưng Tứ bá phụ thì càng không phải, người như ông ấy, khiến người ta khinh nhất.”

Lục Vương phi nói lời thấm thía: “Trên thế gian này, nam nhân tốt không nhiều, không đơn giản như con nghĩ thế đâu, không phải là ta tự khen, người giống như ca ca Cẩn Ngôn này của con, thật sự rất hiếm.” Dừng lại một chút, Lục Vương phi tiếp tục nói: “Thế nên ta vẫn luôn cảm thấy, đứa nhỏ Thời Hàn này rất tốt. Ta thấy nó cũng lớn rồi, cũng biết mong muốn của nó, nếu như thành hôn, nó sẽ là một trượng phu tốt. Nó còn ghét thê thiếp hơn cả con.”

A Cẩn thở dài một hơi: “Thời Hàn ca ca khi còn bé thật sự rất đáng thương.”

Lục Vương phi: “Đúng vậy. Thế nên nói, tuổi thơ của một người thật sự rất dễ ảnh hưởng đến hành vi của người đó lúc lớn. Phó Thời Hàn chính là như vậy, nó tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình chịu rất nhiều đau khổ của vợ lẽ, thế nên nó sẽ không giống như mấy người đàn ông bình thường khác. Ca ca của con tận mắt thấy cuộc sống ta trải qua như thế nào, tuy rằng bản thân ta cảm thấy rất tốt, nhưng ca ca của con lại không cho rằng như vậy, chắc là vì như thế, nên nó mới nghiêm khắc yêu cầu bản thân, điều này là ảnh hưởng của lúc nhỏ. Nhưng mấy nam tử bên ngoài đó, bọn họ không trải qua mấy chuyện này, thế nên bọn họ không hiểu.”

A Cẩn chống cằm cười híp mắt: “Mẫu thân nói rất có lý, nhưng con nghĩ cũng bởi vì ca ca của con là nam tử hiếm có trên thế gian.”

Lục Vương phi cười: “Con, cái đồ nịnh hót này.”

A Cẩn bĩu môi: “Con nói đều không đúng sao, ca ca tốt cũng là bởi vì mẫu thân biết dạy dỗ. Mẫu thân người cảm thấy Hoàng gia gia xử trí Tứ Vương phi như thế nào? Hôm nay bà ấy đã không còn là Vương phi chính thất rồi, bước tiếp theo trắc phi là sẽ làm gì đây?”

Lục Vương phi bị nàng chọc cười, không nhịn được nói: “Con đó, thật sự là biết nịnh nọt.”

A Cẩn vô tội nói: “Con nói đều là sự thật nha!”

Lục Vương phi bật cười, cười xong thì nói: “Chuyện của Tứ bá phụ con, con thấy thế nào?”

Cái này chẳng khác gì lại đẩy vấn đề quay ngược lại.

A Cẩn thành thực nói ra cách suy nghĩ của bản thân: “Con cảm thấy, mọi chuyện cần phải xem kết quả của hai mẹ con Hứa U U bọn họ. Phải xem sự an toàn của bà ta với đứa bé. Nếu như bà ta bình an sinh một đứa con trai, kết quả tốt nhất của Tứ Vương phi khả năng cao sẽ là giáng xuống làm thiếp! Suy cho cùng nhà mẹ đẻ cũng không tốt lành gì! Nếu như Hứa U U chết rồi, hoặc là sinh con gái, hoặc là kết quả còn tệ hơn, thế thì kết quả của Tứ Vương phi không cần nghĩ cũng biết. Loại người lòng dạ độc ác như Tứ bá phụ đó sẽ không bỏ qua cho bà ta. Ông ta trút hết mối hận không có con trai lên người Tứ Vương phi. Thí dụ nói, chính vì hành vi của bà ấy trước đó mới khiến Hứa U U động thai, vu cáo như vậy, cũng có khả năng.”

Lục Vương phi cảm thấy, khuê nữ của bà đánh giá Tứ Vương gia rất chính xác. Ông ta đích thực là con người như vậy, nếu không như thế thì cũng sẽ không đi trên con đường ngày hôm nay.

“Con cũng đã biết rồi thì vì sao phải đến hỏi ta? Sự việc tuy rằng không nhất định là một trăm phần trăm như vậy, nhưng cũng khoảng tám chín phần mười là sẽ đi theo hướng như thế này.” Lục Vương phi cười lạnh lắc đầu “Tiểu nhân bẩn thỉu như vậy, sẽ chỉ đẩy vấn đề lên đầu người khác.”

A Cẩn vươn tay xoa cái nhíu mày của Lục Vương phi, nói: “Mẫu thân, người không cần lo lắng, Tứ Vương gia cũng không nhảy nhót được lâu đâu. Hoàng gia gia còn đây, dù sao cũng sẽ không dễ động tay, nhưng Hoàng gia gia…” A Cẩn nói lời thật “Suy cho cùng, tuổi tác Hoàng gia gia cũng đã lớn rồi, nếu như người thoái vị sớm hoặc là… Tóm lại, lúc đó, chỉ cần Tứ Vương gia không lên ngôi Hoàng Đế, chúng ta có thể thoải mái. Chỉ có cha mới biết bảo vệ nhi tử, nhi tử dù có ngu ngốc đến đâu cũng là ruột thịt của mình sinh ra. Nhưng nếu như người khác, ví dụ như là huynh đệ thì sao, có thể sẽ không nghĩ như vậy. Con nghĩ, cho dù là ai lên ngôi, đều sẽ không vui khi nhìn thấy cái người tranh giành ngôi vị với mình được thoải mái đâu? Lúc đó, nếu như chúng ta động tay thì thực sự là tốt nhất.”

“Hử?” Lục Vương phi nhìn A Cẩn, không hiểu, tất nhiên bà biết ý trước đó của A Cẩn nói, chỉ là cái tốt nhất phía sau mới càng khiến cho người ta nghi hoặc.

A Cẩn cười híp mắt nói: “Đúng vậy, tốt nhất chẳng phải là đưa chuyện xử lý này vào trong tay tân đế à? Cái này chẳng phải rất tốt sao? Để thể hiện huynh đệ hòa ái, vì để thể hiện tình huynh đệ của mình, suy cho cùng Tân đế cũng cần một huynh đệ tốt. Chúng ta tặng chuôi, chẳng phải cha chính là huynh đệ tốt à? Cho dù không có năng lực, bất tài muốn chết, người như vậy lại khiến người ta yên tâm nhất! Có lúc, làm điều sai vào đúng thời điểm mới là tốt nhất.”

Lục Vương phi nhìn A Cẩn một lúc rồi nói: “Mấy cái này… Đều là tự con nghĩ ra?”

A Cẩn gật đầu, nàng có chút ngại ngùng: “Con cũng biết không nên xấu xa như vậy, nhưng con nói đều là những chuyện bình thường!”

Lục Vương phi: “A Cẩn như thế này, ta lại yên tâm hơn rất nhiều. Dù sao chúng ta cũng sẽ già, A Cẩn như vậy là tốt nhất.”

A Cẩn cười: “”Con suy nghĩ như vậy còn tốt sao?”

Lục Vương phi gật đầu: “Rất tốt, như vậy ta mới tin tưởng A Cẩn có thể bảo vệ được bản thân, làm mẫu thân, càng hy vọng nhìn thấy điều ấy. Hiện tại con vẫn còn nhỏ, đợi đến khi con có con rồi sẽ hiểu, ta cũng hi vọng con cái của con có thể quang minh lỗi lạc, nhưng tình huống thực tế, người ở trong hoàng tộc, có nhiều chuyện đều không được phép.”

A Cẩn bật cười: “Mẫu thân yên tâm.”

“Vươn tay ra, sờ đầu muội muội, sờ đến một bên trên đầu muội muội, trên đầu muội muội hương hoa quế…” Một người hát vang lên.

A Cẩn lập tức dỏng tai lên nghe, bài… Đây là bài Thập Bát Mô trong truyền thuyết?

Vào giai đoạn tuổi nhỏ “khổ cực” của nàng, nàng đã từng nghe Lục Vương gia cha của nàng hát, hôm nay lại được nghe lần nữa, nói ra, thật sự là rất lâu rồi chưa nghe, hihi!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chính là Lục Vương gia đi vào, ông ta vừa ngâm nga giai điệu vừa bước vào, thấy A Cẩn ở đây, bĩu môi ghét bỏ: “Này này, sao con lại ở đây chứ?”

A Cẩn nhướng mày, nói từng chữ một: “Con không thể ở đây sao?”

Lục Vương gia khụ khụ: “Tối muộn rồi, con không ở phòng chuẩn bị đi ngủ à?”

A Cẩn cười như hoa: “Tối nay, con muốn ngủ cùng mẹ.”

Lục Vương gia: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.