Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 165: C165: Chương 165



Lý Tố Vấn tự nhận không có năng lực giải độc, nhưng nàng cũng biết ai là người thích hợp nhất.

Mà suy nghĩ của A Cẩn lại làm rối thêm vấn đề của nàng, rốt cuộc là ai hạ độc Thôi Mẫn. Phải biết rằng, sự tồn tại của Thôi Mẫn không gây uy hiếp cho bất cứ ai, nhưng cố tình lại có người hạ độc.

Thật ra trong lòng A Cẩn cũng có một chút hoài nghi, nhưng nàng không dám nói sự hoài nghi này ra, nàng hoàn toàn không thể nói càng nhiều. Nhưng nàng vẫn rất kiên định hỏi: “Nếu đã vậy, tẩu tử, người xem Thôi Mẫn có thể kiên trì được bao lâu?”

Lý Tố Vấn chần chừ một lúc rồi nói: “Nếu như lúc nàng ấy mới bị trúng độc được kiểm tra ra, ta nghĩ ta còn có một chút biện pháp. Nhưng ta nhìn trạng thái hiện tại, ít nhất nàng ấy đã trúng độc ba tháng trở lên, loại tình trạng hiện nay, năng lực của ta vốn không thể trị hết cho nàng ấy. Nếu như không nhanh chóng tìm gia gia ta, sợ là nàng ấy sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”

Thôi Mẫn lại không hề có chút lo lắng nào, nàng cười hỏi: “Nếu như ta không trị liệu thì còn có thể sống bao lâu?”

Lý Tố Vấn ngơ ngác một chút, lập tức nói: “Không quá ba tháng, độc của ngươi đã rất nặng.” Có lẽ là phát hiện sự tiêu cực của Thôi Mẫn, Tố Vấn nói: “Người chết như đèn tắt, cuối cùng ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nói tiếp: “Đệ đệ ngươi cần trị liệu trong thời gian dài, nếu người làm tỷ tỷ như ngươi không còn nữa, hắn nên làm thế nào? Phụ thân ngươi bận rộn, làm gì có thời gian quan tâm đệ đệ ngươi.”

A Cẩn cảm thấy tẩu tử nàng đúng là có phong phạm của ngự tỷ, lại có thể nắm được trọng điểm. Chẳng qua chỉ là hai câu nói đã khiến tinh thần Thôi Mẫn tỉnh táo lại, nàng hỏi: “Lý thần y có thể đồng ý trị liệu cho ta không?”

Tố Vấn nở nụ cười: “Đương nhiên là có thể, mặc dù… Mặc dù tính cách ông ấy không dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết, nhưng ngươi cứ tin ta, đây chẳng qua là bề ngoài thôi.”

A Cẩn lập tức nói: “Vậy Thôi Mẫn ngươi trở về chuẩn bị, ta tìm người dẫn đường cho ngươi, ngươi lập tức đi gặp Lý thần y.”

Tố Vấn nghĩ một chút: “Ngươi dẫn cả đệ đệ ngươi cùng đi đi. Dù sao ngươi cũng phải trị liệu, nếu như dẫn theo đệ đệ ngươi, các ngươi đều được gia gia ta trị thì sẽ tốt hơn nhiều.”

Thôi Mẫn trịnh trọng gật đầu: “Ta trở về chuẩn bị.”

Đợi Thôi Mẫn rời đi, A Cẩn rụt rè kéo góc áo của Tố Vấn, nói: “Tẩu tử, không phải ta cố ý giấu giiếm tẩu.” Nói rồi, nàng ngoan ngoãn cười một cái, đúng là cười khiến tim Tố Vấn cũng tan chảy.

Tố Vấn mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì, ta biết muội là vì tốt cho mọi người.”

A Cẩn dựa vào người Tố Vấn, mếu máo: “Người Thôi Mẫn thích không phải ca ca, nếu không ta đã không tiếp xúc với nàng ấy. Loại chuyện dẫn sói vào nhà này ta không làm được, tẩu tử yên tâm.”

Tố Vấn gật đầu: “Đương nhiên ta tin tưởng muội. Được rồi, đừng quan trọng hóa vấn đề, còn về phía ca ca muội… Cảm ơn muội đã không nói gì cho hắn.”

A Cẩn cười khanh khách: “Tất nhiên, loại chuyện này không thể nói mà!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Thôi Mẫn và Tố Vấn đều rời đi, một mình A Cẩn rơi vào im lặng. Nàng tương đối nghi ngờ là rốt cuộc ai làm chuyện này. A Cẩn đã thành thói quen có chuyện thì tìm Phó Thời Hàn, hơn nữa, lần này ngoại trừ chuyện này thì còn chuyện trong phủ Tề Vương gia. Nghĩ như vậy, A Cẩn lập tức sai người đi gọi Phó Thời Hàn.

Thời Hàn không chậm trễ, đợi hắn đến thì thấy gương mặt nhỏ nhắn chán chường của A Cẩn, nàng yên lặng gục xuống bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ là do biểu cảm của A Cẩn quá nghiêm túc, Thời Hàn tò mò đi đến bên cạnh nàng: “Xảy ra chuyện gì thế? Gấp gáp vậy.”

A Cẩn mặt ủ mày chau ngẩng đầu, nàng đột ngột hỏi: “Nếu như có người muốn giết Thôi Mẫn, người đó sẽ là ai.”

Thời Hàn mỉm cười: “Có người muốn giết Thôi Mẫn sao?”

A Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Hôm nay Thôi Mẫn đến.” A Cẩn kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra sau khi Thôi Mẫn đến hôm nay, cuối cùng, nàng nhìn Thời Hàn hỏi: “Huynh cảm thấy chuyện gì đã xảy ra?”

Thời Hàn vốn không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng nghe A Cẩn kể đến cuối cùng thì hơi nhíu mày, hắn hỏi: “Lúc Thôi Mẫn nghe lén bọn họ nói chuyện có bị người khác phát hiện không?”

A Cẩn lắc đầu: “Hẳn là không, hơn nữa, Thôi Mẫn đã trúng độc ba tháng, có lẽ không có liên quan gì đến chuyện này.”

Thời Hàn gật đầu: “Đương nhiên ta biết hai chuyện này không liên quan gì. Ta chỉ đang nghĩ Tề Vương phủ rốt cuộc là muốn làm gì.”

Tề Vương phủ muốn làm gì không phải rất rõ ràng sao? A Cẩn cảm thấy bây giờ Phó Thời Hàn hỏi vấn đề này hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì. Đừng nói Phó Thời Hàn, ngay cả nàng cũng hiểu Tề Vương gia có chủ ý gì. Bây giờ thứ hắn ta muốn là Hoàng vị.

Biểu cảm của A Cẩn quá rõ ràng, Phó Thời Hàn hiểu ý nàng, hắn giải thích: “Ý của ta là đương nhiên ta biết kết quả cuối cùng, ta cũng biết mục đích cuối cùng của hắn ta. Ta chỉ là đang nghĩ vì sao tiểu thiếp của hắn ta lại muốn thông đồng với những triều thần này. Nếu như nói là hắn ta mượn việc này để lung lạc người khác, thì vì sao những triều thần kia lại mắc câu. Hắn làm như thế, tương lai cho dù có leo lên Hoàng vị thì còn đâu là thể diện, văn võ cả triều đều cắm sừng hắn ta. Chuyện này… rùa lông xanh đầu tỏa ánh sáng xanh sao?”

Phụt, A Cẩn lập tức bật cười, làm thế nào nàng cũng không ngờ Phó Thời Hàn sẽ nói như vậy. Nhưng càng nghĩ lại càng thú vị.

A Cẩn sẵng giọng: “Huynh nói thế thì ác quá rồi, sao người ta lại là rùa lông xanh chứ. Hơn nữa, có lẽ hắn ta sẽ cảm thấy người làm chuyện lớn thì không câu nệ tiểu tiết. Đã nghĩ đến chuyện soán vị thì làm gì còn quan tâm đ ến thanh danh hay không. Bất kể có bao nhiêu vết đen, chỉ cần hắn leo lên Hoàng vị, tất cả đều có thể tẩy trắng. Chuyện này huynh phải tin ta.”

A Cẩn cảm thấy chuyện này rất dễ hiểu nha, vì sao Phó Thời Hàn sẽ cảm thấy xoắn xuýt chứ. Quả nhiên nam nhân và nữ nhân nhìn nhận sự việc khác nhau. Loại chuyện nón xanh này đối với bọn họ mà nói đúng là tương đối khác nhau.

“Ta càng quan tâm chuyện Thôi Mẫn trúng độc hơn, trong lòng ta luôn cảm thấy không thoải mái.” A Cẩn chống cằm nhìn Thời Hàn, cảm thấy điểm chú ý của bọn họ không giống nhau.

Thời Hàn mỉm cười nhìn về phía A Cẩn, hắn nói trúng tim đen: “Muội sợ là do di mẫu hạ độc, cho nên muội không thoải mái, muội đứng ngồi không yên.”

A Cẩn ngạc nhiên nhìn Phó Thời Hàn, Thời Hàn nói: “Đúng không?”

A Cẩn gật đầu, quả thật nàng có lo lắng này, loại người có thể muốn Thôi Mẫn chết không nhiều. Tuy tác phong của Thôi Mẫn khiến người ta hơi không thích, nhưng nếu nói là thật sự hại nàng ấy thì không cần thiết. Từ đó suy ra, ngoài Tề Vương gia từng bị từ chối gả kia thì còn một người nữa chính là Nhị Vương phi. Nhị Vương phi không muốn Thôi Mẫn gả vào Nhị Vương phủ, mà không đành lòng ép buộc con của mình, cách tốt nhất chính là khiến Thôi Mẫn biến mất.

“Nhị bá mẫu tốt như thế, ta không dám nghĩ nếu như quả thật là bà ấy thì sẽ thế nào. Còn một người nữa là Ngu Quý phi, nếu như Quý phi nương nương biết ngoại tôn nữ của bà ấy trúng độc, ắt sẽ không từ bỏ ý định. Thật ra tính đi tính lại, bọn họ đều là người thân nha! Ta cảm giác đều là một cuộn dây rối, đúng là đáng ghét. Đương nhiên, ta cũng có thể hoài nghi là Tề Vương gia, nhưng theo lý mà nói, quả thật Tề Vương gia không có hiềm nghi lớn bằng Nhị bá mẫu. Dù sao, bây giờ Tề Vương gia chỉ nghĩ đến Hoàng vị, cho dù là do chúng ta nghĩ vậy, nhưng bây giờ hắn ta toàn tâm toàn ý nhào vào chuyện đó. Tuy bị Thôi Mẫn từ chối gả, nhưng tình huống lúc đó cũng hiểu được. Dựa theo lý lẽ, Tề Vương gia hẳn không phải là người hạ độc. Nghĩ như vậy, ta lại càng sợ hãi.” Nếu như là Nhị Vương phi làm, A Cẩn chỉ cảm thấy chuyện không dễ giải quyết. Không những thế, còn là… Nàng cắn cắn môi, nếu như người đó là Nhị Vương phi thì đúng là vượt qua nhận biết của nàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 602

Phó Thời Hàn im lặng nhìn chằm chằm A Cẩn, thấy gương mặt bánh bao nhỏ tràn ngập oán niệm thì không nhịn được mà bóp một cái, nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”

A Cẩn nghiêm túc: “Không thể cái gì cũng giao cho huynh được, ta sẽ suy nghĩ lung tung.”

Thời Hàn không nhịn được bật cười, hắn tiếp tục bóp mặt A Cẩn, bóp bóp bóp!

“Sao chọc muội lại vui thế chứ, tiểu cô nương, muội đâu cần cân nhắc nhiều như vậy. Có rất nhiều chuyện quan trọng chúng ta sẽ tự xử lý tốt, nếu như cần đến muội xử lý thì không có năng lực gì rồi!”

A Cẩn bị Thời Hàn bóp bóp bóp, không vui hất tay hắn ra: “Huynh nói xem sao huynh lại khiến người ta thấy phiền thế!”

Người này quen thuộc quá cũng không tốt, cứ luôn bóp mặt người ta là sao chứ. Hạt dưa nhỏ đáng yêu tự nhiên bị ép bóp thành mặt bánh bao, không vui!

A Cẩn giận dỗi, trừng mắt nhìn Thời Hàn.

Thời Hàn nở nụ cười: “Được rồi, đừng nóng giận. Muội làm giúp ta mấy chuyện nhé?”

A Cẩn: “Hả?”

“Ai ủi Thôi Mẫn, ta hi vọng muội có thể giúp Thôi Mẫn bình tĩnh lại, nhanh chóng để nàng ấy đi tìm Lý thần y trị liệu, ta không hi vọng chuyện Thôi Mẫn trúng độc bị truyền ra. Muội thuyết phục Thôi Mẫn giúp ta, đồng thời để Thôi Mẫn đến nói chuyện này với phụ thân nàng ấy. Bất cứ ai cũng không thể biết chuyện này, muội hiểu không?” Thời Hàn nghiêm túc nói.

A Cẩn gật đầu: “Được, để ta xử lý chuyện này.”

Thời Hàn chần chừ một lúc rồi hỏi: “A Cẩn, muội chưa từng nghĩ đến thật ra còn một người có khả năng hạ độc Thôi Mẫn, cũng có năng lực làm chuyện này nhất sao?”

A Cẩn “Hả” một tiếng, không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ai thế?”

Thời hàn lẳng lặng nhìn A Cẩn, A Cẩn mím môi, nói: “Huynh nói đi chứ, ta thật sự không hiểu huynh đang nói cái gì.”

Phó Thời gằn từng chữ: “Lý Tố Vấn!”

Sắc mặt A Cẩn lập tức thay đổi: “Huynh nói bậy bạ gì đó? Sao lại là tẩu tử ta được? Nếu như không có tẩu tử ta thì sợ là đến bây giờ còn chưa tra ra được Thôi Mẫn trúng độc. Nếu như tẩu tử ta muốn hại nàng ấy thì không ai tra được, im lặng để nàng ấy chết là được rồi. Vì sao còn muốn nói ra để cứu người?”

A Cẩn hết sức kích động, hai mắt bốc lửa nhìn Phó Thời Hàn: “Ta hoài nghi di mẫu của huynh, huynh lại muốn hoài nghi tẩu tử của ta sao? Phó Thời Hàn, huynh làm thế này không khỏi có hơi hẹp hòi nhỉ. Huynh đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy huynh.”

Thời Hàn thấy A Cẩn giận thì không nhịn được cười khổ, đúng là một nhóc con! Hai câu không tốt đã bốc hỏa, thật ra, chưa chắc hắn nói không có lý nha.

“A Cẩn! Muội nên lắng tai nghe ta nói chứ?”

A Cẩn: “Không muốn không muốn!”

Thời Hàn quay người muốn đi, A Cẩn chép miệng: “Huynh nói đi!”

Phó Thời Hàn dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng làm càn, chúng ta cân nhắc chuyện này cho kĩ. Tẩu tử muội biết nàng ấy thích ca ca muội, cũng có khả năng hạ độc chứ, hạ độc lại không muốn để người chết, đương nhiên là muốn cứu người. Nếu như gia gia của Lý Tố Vấn cứu được Thôi Mẫn, vậy thì cả đời này Thôi Mẫn cũng không thể tranh giành với Lý Tố Vấn, ân tình này còn báo đáp không hết. Đương nhiên, trải qua tiếp xúc, ta cảm thấy Lý Tố Vấn không phải là người như thế, nhưng mọi chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, muội nói có đúng không?”

Tuy A Cẩn muốn cà khịa, nhưng vẫn gật đầu.

Thời Hàn nói tiếp: “Còn có thể là di mẫu của ta, cũng chính là Nhị bá mẫu của muội. Nếu như bà ấy muốn Cẩn Ninh dứt bỏ thương nhớ nên độc chết Thôi Mẫn, cũng có động cơ. Nhưng mà, trông di mẫu cũng không phải là người như thế.”

A Cẩn gật đầu liên tục: “Đúng thế, ta cảm thấy bọn họ đều không phải người như vậy. Nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút bận tâm, lo là chuyện này có liên quan đến bọn họ.”

A Cẩn cũng đã nói thật, không phải nàng không nghi ngờ, chỉ là rất sợ kết quả không như ý muốn.

“Đương nhiên, còn có thể có người khác, có người mà chúng ta không biết. Ví dụ như, kẻ thù của Thôi đại nhân hoặc là kẻ thù của Thôi Mẫn, đều có khả năng. Chỉ là, cho dù là người có thù thì chúng ta cũng không thể khẳng định rằng người chúng ta phỏng đoán không có vấn đề. Loại tình huống này tuyệt đối không thể để cho chuyện bị làm lớn, ta không sợ người khác, chỉ sợ…”

“Ngu Quý phi.” A Cẩn nghiêm mặt nói.

Thời Hàn gật đầu: “Ta chỉ sợ sau khi Ngu Quý phi biết sẽ tham dự vào đó!”

A Cẩn đáp: “Được, ngày mai ta đi gặp Thôi Mẫn, lấy lý do Thôi Mẫn muốn dẫn đệ đệ của nàng ấy đi tìm Lý thần y chữa bệnh để rời khỏi Kinh thành. Ta nghĩ cái này sẽ thỏa đáng nhất.”

Thời Hàn nhìn dáng dấp nhỏ nghiêm túc của A Cẩn thì không nhịn được mà muốn cười. A Cẩn không hiểu: “Sao huynh lại cười nữa?”

Thời Hàn nói: “Chẳng qua ta cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của muội rất đáng yêu.”

A Cẩn chậc chậc nói: “Vậy ý của huynh là dáng vẻ bình thường của ta không đáng yêu? Đúng là… Đúng là cái tên không biết nói chuyện!”

Phó Thời Hàn: “Đương nhiên lúc nào cũng đáng yêu! Có điều, bây giờ là đặc biệt.”

A Cẩn bĩu môi: “Được rồi, huynh đi nhanh lên. Ngày mai ta đi thăm Thôi Mẫn.”

Thời Hàn không chịu: “Còn chưa nói xong muội đã đuổi người, đúng là một người nóng vội nha! Ta còn chưa hỏi muội đâu, độc trong người Thôi Mẫn là độc gì, vì sao ngay cả Thái y cũng không kiểm tra ra.”

Nói đến đây, A Cẩn cũng cảm thấy khó mà tin nổi, độc dược mà người bình thường hoàn toàn kiểm tra không ra cũng rất khó tìm. Nếu như không nhờ có Lý Tố Vấn thì sợ là Thôi Mẫn chết cũng không có ai biết nàng ấy trúng độc.

“Tẩu tử ta nói là mỗi ngày đều dùng độc thảo thì mới có dược hiệu như thế.”

Thời Hàn sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: “Mỗi ngày đều dùng?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng thế, mỗi ngày đều dùng! Ít nhất là mấy tháng trước mỗi ngày đều dùng, nếu không độc cũng sẽ không phát nhanh như thế.”

Ngón tay Thời Hàn gõ nhẹ mặt bàn, A Cẩn truy hỏi: “Có chỗ nào không ổn sao? Huynh phát hiện cái gì?”

Thời Hàn nghĩ một lúc lâu rồi ngẩng đầu nhìn A Cẩn, nói: “Đột nhiên ta phát hiện phương hướng hoài nghi của chúng ta sai rồi.”

A Cẩn: “Hả?” Nàng phát hiện hôm nay đầu óc của mình có hơi không đủ dùng nha!

“Ngày mai muội đừng đi gặp Thôi Mẫn.” Thời Hàn quả quyết nói.

A Cẩn: “Ta không hiểu.”

“Thôi Mẫn đã nói kiếp trước nàng từng trải qua huấn luyện của ta, vậy ta tin rằng tuyệt đối sẽ không có chuyện có người hạ độc nàng ấy mà còn có thể khiến nàng ấy không hoài nghi. Cho dù thân thể nàng ấy càng lúc càng suy yếu, nàng ấy có thể hoài nghi là ông trời muốn lấy tính mạng của nàng ấy, nhưng có thể khiến nàng ấy liên tục dùng độc dược, đây tuyệt đối không phải là chuyện người bình thường có thể làm được. Kiếp trước Thôi Mẫn trải qua nhiều chuyện như vậy, vậy đã nói rõ Thôi Mẫn là một người có tính cảnh giác cao, ta không tin một người như thế sẽ trúng độc.”

Thời Hàn cảm thấy vừa bắt đầu mình đã nhìn thấy biểu cảm như thế của A Cẩn thì phản xạ có điều kiện phỏng đoán ai sẽ là hung thủ. Mà hắn nghĩ tới cũng đều là người có khả năng hạ độc, nhưng lại quên đi việc có thể khiến Thôi Mẫn trúng độc sẽ không phải là người thường. Hoặc là… Phó Thời Hàn không tiếp tục nói hết, chỉ nghiêm túc nói: “Chuyện này muội không cần lo, mặc kệ bên phía Thôi phủ truyền đến tin tức gì, muội chỉ cần im lặng nhìn là được.”

A Cẩn đỡ trán: “Sao huynh giống y như con tắc kè hoa.”

Thời Hàn mỉm cười: “Ta đang nghĩ chuyện này, trước tiên muội khoan hành động đã.”

A Cẩn bẹp miệng: “Nếu như lớn chuyện thì Ngu Quý phi chắc chắn sẽ tìm huynh.”

Thời Hàn mỉm cười: “Vậy đó là chuyện của ta. Hơn nữa, A Cẩn, muội không tin ta có thể xử lý tốt sao?”

A Cẩn trợn mắt: “Đương nhiên huynh có thể xử lý tốt, huynh là Phó bi3n thái mà!”

Phó Thời Hàn nở nụ cười chân thành: “Đúng là rất vui, rất vui vì A Cẩn hiểu rõ ta như vậy. À đúng rồi, bên phía Vạn Tam hẳn là có tiến triển. Ta nghĩ, ít ngày nữa hắn ta sẽ chuẩn bị trở về Kinh thành. Xem ra, Kinh thành sẽ không yên bình nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 386: C386: Ai thật ai giả

A Cẩn cảm thấy mình đúng là cực kì hiểu rõ con người Phó Thời Hàn. Ít nhất, nàng trông có vẻ như thế, A Cẩn hơi nhướng mày, cười cười hỏi: “Có phải huynh dự định tiết lộ chuyện của Vạn Tam và Minh Y ra ngoài rồi không?”

Thời Hàn ngẩng đầu: “Đó là bước thứ hai. Bước đầu tiên chính là ta muốn để Tề Vương gia biết, Tứ Vương gia sai Vạn Tam đi Ngõa Lạt. Đây mới là trọng điểm.”

Có một chuyện A Cẩn vẫn luôn giấu trong lòng, chưa từng hỏi Phó Thời Hàn. Hôm nay đã nói đến rồi, A Cẩn nghĩ một chút rồi hỏi: “Huynh thật sự muốn cho bọn họ chết sao?”

Khóe môi Thời Hàn mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười: “Muội nói ai?”

“Phó Tướng quân, huynh muốn ông ta chết sao?” A Cẩn truy hỏi.

“Không!” Phó Thời Hàn lắc đầu, hắn bật cười: “Ông ta không cần chết, đối với một số người mà nói, chết không hề đáng sợ chút nào, đáng sợ là lấy đi thứ mà ông ta cần. Thứ mà ông ta quan tâm chưa bao giờ là tính mạng, thứ ông ta quan tâm là thanh danh, địa vị, quyền thế. Ta muốn ông ta mất tất cả những thứ này.”

A Cẩn vỗ vỗ bả vai Thời Hàn, vóc dáng của nàng vốn kém xa Thời Hàn, hành động nhón chân đập bả vai Thời Hàn trông cực kì buồn cười.

Thời Hàn liếc nàng, cười càng lớn.

A Cẩn: Đây là chê vóc dáng nàng thấp à? Uổng công nàng còn lo lắng cho hắn như vậy! Nghĩ đến đây, A Cẩn cảm thấy mình đúng là lo nát tâm vì đứa bé Phó Thời Hàn này.

Thời Hàn thấy nàng chu môi nhỏ, cười tươi rói nhìn mình thì đột nhiên cảm thấy giống như có cọng lông vũ vuốt nhẹ qua tim hắn. Hắn không nhịn được cầm tay nhỏ của A Cẩn, hai người im lặng.

“A Cẩn, A Cẩn…” Oánh Nguyệt vén rèm bước vào, thấy cảnh này thì lập tức đỏ mặt.

Thời Hàn và A Cẩn đều cực kì thản nhiên. A Cẩn mỉm cười: “Tỷ tỷ, có chuyện gì thế!”

Ánh mắt Oánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay hai người, vậy mà không biết nên nói thế nào. Nàng chần chừ một lúc, lên án: “Các muội còn chưa thành thân, không thể thế này.”

A Cẩn vô tội: “Thế nào?”

Oánh Nguyệt nhìn chằm chằm tay hai người, lấy hết dũng khí: “Không thể nắm tay.”

Thời Hàn nhíu mày cười nhạt, lập tức buông tay nàng, đi ra ngoài.

Thấy Thời Hàn đi, Oánh Nguyệt thở phào một hơi, nàng trách cứ A Cẩn: “Tuy các muội có hôn ước, nhưng cũng không thể tùy tiện như thế đâu, muội bị thua thiệt đấy! Hơn nữa, Phó Thời Hàn đúng là quá dọa người.”

A Cẩn mỉm cười ôm Oánh Nguyệt: “Biết rồi biết rồi, tỷ tỷ của ta tốt với ta nhất, ta biết tỷ không yên lòng ta. Chẳng qua vừa rồi ta nhắc đến Phó Tướng quân, thấy hắn khổ sở mới nắm tay hắn an ủi một chút. Đúng lúc tỷ lại tới. A đúng rồi, tỷ tỷ, có chuyện gì thế?”

Oánh Nguyệt phiền muộn nhìn trời: “Là mẫu thân bảo ta đến, cũng không có việc gì, bà ấy bảo ta hỏi muội buổi tối có muốn ăn đồ ngọt không?” Oánh Nguyệt dừng lại một chút rồi vò đầu: “Chờ đã, sao bây giờ ta có cảm giác chuyện này không đúng chứ? Mẫu thân coi ta là ngọn thương mà dùng đúng không?”

A Cẩn bật cười: “Ta lén đi méc mẫu thân nha!”

Gương mặt nhỏ nhắn của Oánh Nguyệt đau khổ, chậc chậc nói: “Ta thế này đúng là thảm quá rồi nha. Cho đến nay, bình thường đêm hôm khuya khoắt mẫu thân sẽ không hỏi chúng ta ăn cái gì, ta còn cảm thấy lạ đâu. Thì ra là thế, tất nhiên mẫu thân không yên lòng tên Phó Thời Hàn muộn vậy còn chưa đi, bà ấy lại không đích thân đến nhìn được, ta ta ta… ta bị người ta lợi dụng! Hu hu hu!”

Oánh Nguyệt cảm thấy nàng đúng là người không có tâm cơ nhất nhà họ, sao cả đám đều là con khỉ con chứ!

A Cẩn cười “khanh khách” không ngừng.

Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, Oánh Nguyệt lập tức cũng ngơ ngác. Một lúc lâu sau, nàng cũng cười theo, tiếng cười của hai tỷ muội không ngớt.

Chuyện Thôi Mẫn trúng độc không có rêu rao ra, nhưng dù thế, vẫn có không ít người biết chuyện này. A Cẩn một mực im lặng, chuyện này vốn không liên quan đến nàng. Nếu Phó Thời Hàn đã cảm thấy nàng không cần quản quá nhiều, vậy A Cẩn tin hắn sẽ xử lý tốt.

Thật ra nghĩ kĩ một chút thì chuyện chưa chắc đã như nàng nghĩ. Trước hết nàng nghi ngờ Nhị bá mẫu đúng là không đúng lắm, có lẽ tâm trạng như thế, A Cẩn lại có hơi ngượng ngùng. Còn về phỏng đoán của Thời Hàn ca ca, A Cẩn lại càng không tin. Lý Tố Vấn là loại người gì, nàng biết rõ rành rành.

Cho dù không tin Thôi Mẫn, nàng cũng không có khả năng không tin Lý Tố Vấn, điểm ấy… Lúc đầu A Cẩn suy nghĩ lung tung, nhưng đột nhiên lại kinh ngạc ngây người.

“Tiểu Quận chúa, ngài sao thế?” A Bích thấy Quận chúa nhà mình đột nhiên thay đổi sắc mặt thì vội vàng hỏi, sợ nàng có chỗ nào không thoải mái.

A Cẩn lắc đầu: “Không sao, ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”

Thôi Mẫn!

A Cẩn nghĩ đến lời Phó Thời Hàn, Thôi Mẫn sẽ không dễ bị trúng độc. Nàng nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. A Cẩn chần chừ một lúc rồi sai nha hoàn chuẩn bị xe: “Ta muốn đi gặp Thôi Mẫn.”

Không biết rõ ràng, nàng sẽ luôn cảm thấy chuyện này là một cây gai trong lòng mình.

Nàng vì chuyện này mà hoài nghi người thân của mình, trong lòng cực kì không dễ chịu. Không biết rõ chân tướng thì nàng sẽ không từ bỏ ý định.

Thôi Mẫn đang chuẩn bị để rời Kinh thành, Thôi đại phân cực kì cảm kích Lục Vương phủ. Người ta không chỉ chữa bệnh cho con ông, bây giờ lại phát hiện bệnh tình của nữ nhi ông, nếu như không nhờ Thế tử phi phát hiện, sợ là Mẫn nhi sẽ chết trong im lặng, không một tiếng động. Nghĩ như vậy, nghe nói Gia Hòa Quận chúa đến, ông vội vàng đích thân ra nghênh đón.

Thấy Gia Hòa Quận chúa, ông lập tức thỉnh an, Thôi Mẫn đi theo bên cạnh Thôi đại nhân cũng mỉm cười đón A Cẩn vào cửa.

Đều là nữ tử, đương nhiên Thôi đại nhân không tiện ở lại tiếp, ông lập tức rời đi. A Cẩn thấy Thôi Mẫn đang chuẩn bị đồ vật thì hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Thôi Mẫn nhìn xung quanh một chút, cười yếu ớt: “Thật ra cũng không có gì để chuẩn bị, sửa soạn đơn giản một chút là được.”

A Cẩn nghiêm mặt nói: “Ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi.”

Thôi Mẫn thấy thế cũng không ngạc nhiên, sai nha hoàn ra ngoài, sau đó nghiêm túc nói: “Ta nghĩ sớm muộn gì Quận chúa cũng đến, nhưng không ngờ Quận chúa lại đến sớm như vậy.”

A Cẩn không lộ ra dấu vết, nhíu mày: “Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ đến?”

Thôi Mẫn nghĩ một chút, đứng dậy quỳ xuống, A Cẩn lập tức cau mày: “Ngươi đang làm cái gì?”

Thôi Mẫn quỳ ở đó không đứng dậy, nàng bình tĩnh nhìn A Cẩn: “Ta nghĩ, ta nên xin lỗi vì đã lợi dụng Quận chúa.”

A Cẩn im lặng nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh, nàng lại mở to mắt nhìn Thôi Mẫn: “Sao ngươi phải làm như thế?” Tại sao phải làm như vậy, tại sao lại tự hạ độc bản thân, tại sao muốn để cho tẩu tử ta kiểm tra ra rồi rời khỏi Kinh thành. Tất cả những thứ này rốt cuộc là vì cái gì?

A Cẩn muốn nói rất nhiều, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Ngàn vạn câu hỏi chỉ hóa thành một câu vì sao!

Thôi Mẫn cắn môi: “Ta không muốn tiếp tục ở lại Kinh thành, ta chỉ muốn có một lý do rời đi thế này, một lý do để đường đường chính chính rời đi! Cả đời ở lại trên núi cũng được, phiêu du bốn bể để người ta cho rằng ta đã chết cũng được, ta thật sự muốn rời khỏi Kinh thành.”

A Cẩn cảm thấy nàng thật sự không hiểu Thôi Mẫn.

“Tuổi ta đã không còn nhỏ, ta không thể không lấy chồng, ta thế nào cũng được, nhưng ta không thể không quan tâm đ ến thanh danh của phụ thân và huynh trưởng ta. Nếu như ta cứ thế này, bọn họ sẽ không gánh nổi, cho nên ta chỉ có thể nghĩ một đường ra. Năm trước ta đã nghĩ, nếu Phó Thời Hàn không cần ta nữa, vậy ta nên làm thế nào. Ta không có năng lực yêu người khác, cũng không có năng lực sống cùng với người khác. Nếu như có thể, ta chỉ muốn một mình tìm một nơi lặng lẽ sống đến già.” Thôi Mẫn bình tĩnh kể lại, nàng nghĩ, bất kể thế nào, nàng đều nên nói rõ ràng những chuyện này.

“Ta rất xin lỗi người. Ta đã nghĩ thật lâu, ta làm thế nào để rời khỏi Kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui, ta liền nghĩ đến độc dược kiếp trước Phó Thời Hàn dùng trên người đệ đệ ta. Đó là thứ xảy ra ở kiếp trước của ta, lúc ấy vì cứu đệ đệ ta, ta đã làm rất nhiều nghiên cứu, ta biết độc dược đó được hình thành thế nào, cũng biết nguồn gốc cụ thể. Tuy không thể giải độc, nhưng chỉ cần có Lý Tố Vấn và Lý thần y, ta sẽ không phải chết. Thế nên ta tự hạ độc bản thân.” Thôi Mẫn cắn môi: “Thật lòng xin lỗi, ta cố ý lừa dối người, bởi vì nếu không trúng độc rất nặng, người sẽ không để cho ta tiếp xúc với Lý Tố Vấn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 160: 160: Ông Sầm Ra Mặt

A Cẩn lập tức nở nụ cười, chính nàng cũng không ngờ mình còn có thể bật cười được. Nàng nghiêm túc nói: “Ngươi biết không? Ta và Phó Thời Hàn đã từng thảo luận qua, rốt cuộc là ai sẽ xuống tay với ngươi, chúng ta phỏng đoán rất nhiều người, kể cả tẩu tử Lý Tố Vấn của ta. Nhưng bây giờ xem ra đúng là rất buồn cười. Thì ra lại là do chính ngươi làm, Thôi Mẫn, ngươi không nghĩ đến sao, một khi ta không dứt khoát để tẩu tử chẩn bệnh cho ngươi, ngươi sẽ chết.”

Thôi Mẫn: “Ta biết sẽ chết, thế nhưng ta tin tưởng người là một tiểu cô nương tốt bụng. Nếu như người phát hiện ta không ổn thì nhất định sẽ cứu ta. Điểm tự tin ấy ta có.”

A Cẩn cười nhạo: “Xem ra là do lòng tốt của ta khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này.”

“Thật ra ta muốn nói thật với Quận chúa, thế nhưng cũng chính vì lòng tốt của người mà ta từ bỏ suy nghĩ nói thật.” Thôi Mẫn nghiêm túc nói: “Ta sợ ta nói thật rồi, ngươi sẽ không để cho ta lấy thân thử độc. Vừa rồi ta cũng đã nói ngươi là một tiểu cô nương tốt bụng, nếu như biết trúng độc sẽ khiến ta cực kì suy yếu, khả năng cả đời cũng không khá lên được, chắc chắn người sẽ kiên quyết không đồng ý. Cho nên ta chỉ có thể làm như vậy, chỉ khi ta thật sự trúng độc, chỉ khi vô số đại phu chẩn qua vẫn bó tay không có cách, không rõ cho lắm, đến cả Lý Tố Vấn cũng không cứu được ta, ta mới có thể đi tìm Lý thần y. Chỉ có thế này, suy yếu cả đời cũng không sao cả, trị không hết cũng không sao cả, chỉ cần có thể còn sống, chỉ cần có thể rời khỏi Kinh thành, đường đường chính chính rời khỏi Kinh thành thì tất cả đều không đáng kể.”

Thôi Mẫn nghiêm túc: “Quận chúa, lần này rời khỏi Kinh thành, ta sẽ không trở về, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Mấy ngày này cảm ơn người đã chăm sóc, thật buồn cười, rõ ràng tuổi ta tương đối lớn, nhưng ngươi lại một mực chăm sóc ta, luôn giúp đỡ ta. Có thể quen biết người, ta rất may mắn!”

A Cẩn nhìn Thôi Mẫn, không biết nên nói thế nào mới tốt. Lúc nàng vừa mới hoài nghi Thôi Mẫn thì quả thật không thể hiểu nổi, nhưng nghe Thôi Mẫn nói xong, nàng lại cảm thấy thật ra Thôi Mẫn cũng là một kẻ đáng thương.

Kiếp trước Thôi Mẫn không ngừng nhận hết tra tấn, loại tra tấn này không phải người khác có thể hiểu được, cho dù bọn họ không ngừng nói với Thôi Mẫn nên nhìn về phía trước, tất cả đều là quá khứ, tất cả đều không tồn tại, nhưng Thôi Mẫn chính là Thôi Mẫn. Những chuyện nàng ấy trải qua ở kiếp trước sẽ không biến mất khỏi đầu óc nàng ấy, nếu đã không thể biến mất, vậy thì Thôi Mẫn sẽ không thoát ra khỏi vòng ma chướng này.

Cho nên, rất nhiều quỹ đạo hành vi của Thôi Mẫn, bọn họ vốn không thể đánh giá, hoặc là không có cách nào nhiều lời. Nghĩ đến đây, A Cẩn thở dài.

“Ngươi phải bảo trọng.”

Thôi Mẫn gật đầu: “Tạo thêm nhiều phiền phức cho Quận chúa như vậy đúng là quá có lỗi, cảm ơn Quận chúa, cảm ơn Quận chúa đã chăm sóc, cũng đa tạ Thế tử phi đã giúp đỡ. Nếu như không có các ngươi, kế hoạch của ta sẽ không thành công. Cảm ơn! Mặt khác, xin hãy nhắn lại với Thế tử phi, tuy ta trúng độc, thân thể cũng rách nát, nhưng ta sẽ thay nàng ấy chăm sóc Lý thần y thật tốt. Hẳn là cả đời này ta cũng sẽ không rời khỏi nơi đó.”

A Cẩn nghiêm túc nhìn Thôi Mẫn, thấy biểu cảm của nàng ấy rất chân thành. Thôi Mẫn mỉm cười: “Có thể quen biết ngươi đúng là rất vui!”

A Cẩn nghĩ một lát rồi nói: “Thôi Mẫn, bảo trọng!”

Thôi Mẫn thấy bầu không khí có hơi cứng ngắc, giọng điệu hòa hoãn lại: “Thật ra đây cũng là một lễ vật ta đưa cho Phó đại nhân, đa tạ kiếp này Phó đại nhân thật sự buông tha ta.”. Bạ𝗇‎ có‎ biết‎ tгa𝗇g‎ tг𝐮𝗒ệ𝗇‎ —‎ 𝖳‎ 𝐑𝐮𝐌𝖳𝐑𝖴𝘠𝖤N.𝘝𝗇‎ —

A Cẩn “Hả” một tiếng.

Thôi Mẫn nói: “Chỉ cần Phó đại nhân muốn, chuyện ta trúng độc sẽ có thể liên quan đến bất cứ người nào. Chuyện cụ thể thì Phó đại nhân sẽ làm rất tốt.”

A Cẩn: “Vậy ngươi cảm thấy Phó Thời Hàn sẽ gắn chuyện này lên ai?”

Thôi Mẫn: “Phụ thân ta theo phe Nhị Vương gia. Nếu như ta nói là trúng độc thay phụ thân ta, vậy thì có thể nhằm vào bất cứ ai đối đầu với Nhị Vương gia. Đương nhiên, trước khi ta xảy ra chuyện đã giải thích xong với phụ thân, các ngươi có thể yên tâm chuyện này. Cũng có thể không cần liên hệ đến phụ thân ta, nếu như vu oan lên người Tề Vương gia, vậy thì không cần vòng quanh. Dù sao ta từng có khúc mắc với Tô Nhu trong phủ bọn họ, đương nhiên, cũng từng có khúc mắc với hắn.”

A Cẩn im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ta biết rồi.”

Từ biệt Thôi Mẫn, A Cẩn có một cảm giác không nói nên lời. Sau khi nàng về đến nhà thì luôn giữ im lặng, thấy nàng như thế, người ngoài lại có hơi không quen.

Lục Vương phi nghe nói sau khi A Cẩn trở về thì luôn giữ im lặng, bèn sai Lâm ma ma gọi nàng sang.

Lục Vương phi và Lý Tố Vấn đều đang dỗ hài tử, nàng đến thì vui vẻ đùa giỡn với hài tử, hoàn toàn nhìn không ra cái gì.

Không ai hiểu con bằng mẹ, A Cẩn là người thế nào, người ngoài không rõ ràng, Lục Vương phi lại hiểu rất rõ. Bà nhìn biểu cảm của tiểu cô nương đã biết nàng suy nghĩ cái gì.

Lục Vương phi chần chừ một lúc rồi nói: “Hôm nay đi gặp Thôi Mẫn, thân thể con bé không tốt sao?”

Tính ra, quan hệ giữa Thôi Mẫn và A Cẩn vẫn luôn rất tốt.

A Cẩn mỉm cười: “Vẫn ổn, nàng ấy nói cảm ơn tẩu tử.”

Lý Tố Vấn cũng không vui mấy, chỉ nói: “Đây đều là chuyện ta nên làm, ta là một đại phu.”

A Cẩn gật đầu tán thành, thấy sắc mặt Lý Tố Vấn có vẻ mệt mỏi, A Cẩn nói: “Tẩu tử có mệt thì về nghỉ ngơi một lát đi, để ta chăm sóc cục cưng.” Nàng nghĩ một chút rồi nói thêm: “Mọi người đều ở đây thì ta không có cơ hội ôm hài tử!”

Lục Vương phi và Lý Tố Vấn đều nở nụ cười, hài tử còn nhỏ, A Cẩn lại là con nhóc tính cách nóng nảy, bọn họ cũng không yên tâm giao hài tử cho A Cẩn. Nhưng bây giờ xem ra, con nhóc này đúng là rất oán niệm.

A Cẩn: “Được chứ được chứ, tẩu tử đi nghỉ ngơi đi.”

Tố Vấn: “Được được được! Đi nghỉ ngơi!”

Thật ra Tố Vấn cũng biết A Cẩn quan tâm nàng, chỉ là con nhóc này không muốn nói thẳng, quanh co lòng vòng, đúng là một con nhóc kỳ lạ.

Tố Vấn đi về nghỉ, Lục Vương phi nói: “Con muốn nói cái gì?”

A Cẩn vô tội: “Con đâu muốn nói gì đâu! Mẫu thân hiểu lầm con rồi, con chỉ là muốn tẩu tử đi về nghỉ thôi.”

Lục Vương phi chọc nàng: “Con nhóc chết tiệt con còn không chịu nói. Ta là mẫu thân con, ta còn không hiểu con sao? Chỉ có tẩu tử con, bọn họ mới có thể bị con lừa gạt. Con nói cho ta nghe một chút đi, gần đây con đang làm cái gì, vội vội vàng vàng, nói nhỏ với Phó Thời Hàn, con giỏi quá ha! Còn chuyện Thôi Mẫn trúng độc lần này nữa, các con nghĩ thế nào?”

A Cẩn giương cờ trắng, nàng khóc hu hu: “Quả nhiên là mẹ ruột, cái gì cũng không gạt được người. Thật ra cũng không có gì, vấn đề của Thôi Mẫn không lớn, đợi con và Phó Thời Hàn suy nghĩ một chút. Nhưng mẫu thân yên tâm đi, tất cả không có vấn đề gì lớn.”

Lục Vương phi liếc nàng một cái: “Ta thấy ấy mà, con quả thật chỉ có thể gả cho Phó Thời Hàn. Hai đứa nhóc này giống như khỉ thành tinh, tránh cho tai họa người khác.”

A Cẩn che mặt: “Mẫu thân bắt nạt con.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.