Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 20



A Cẩn cảm thấy thật ra mẫu thân đại nhân nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ là thẩm mỹ hơi chẳng ra sao. Một búp bê đang yên đang lành lại bị mặc những thứ kỳ lạ, mà người bị trang điểm thành kỳ lạ chính là nàng!

Cái yếm nhỏ đỏ chót, một chiếc áo tơ tằm ngắn tay màu xanh biếc khoác bên ngoài. Hơi hoạt động mạnh một chút là cái yếm đỏ chót kia lại suýt lộ ra, trông cực kì ngu ngốc, lại thêm một cái quần nhỏ cùng hệ xanh biếc. Nếu như ngươi cho rằng thế này là xong rồi, vậy thì lầm to! Bên ngoài nàng còn khoác thêm một cái áo choàng màu vàng nhạt nữa kìa! Đây là đồ do Hoàng Đế ngự tứ! Đồ thì đều là đồ tốt, nhưng mà… mặc thành cây thông Noel rực rỡ sặc sỡ thế này thật sự là thẩm mỹ chân thật của bà ấy sao? A Cẩn phiền não nhìn trời, cảm thấy đây sẽ lại là một lịch sử đen sau khi mình lớn nữa!

Nhưng mà, há há há! Nợ nhiều không áp lực, lịch sử đen nhiều thì không còn quan trọng nữa. Nàng vừa ị đùn vừa tè bậy thì còn lo gì nữa! Chỉ là, nhìn ca ca áo trắng nhẹ nhàng như quý công tử và tiểu tỷ tỷ loli xinh đẹp đáng yêu, A Cẩn tự chọc bụng mình, bây giờ nàng đang kéo thấp giá trị nhan sắc trung bình của nhà họ nha. Quỳ đây!

Thiệp mời Tứ Vương phủ gửi đến không sớm không muộn, nhưng cũng không mời một mình nhà bọn họ. Nói đến đây thì nhà có quan hệ không tốt với Tứ Vương phủ nhất chính là Lục Vương phủ. Trong kiệu, Lục Vương phi liên tục dặn dò các con phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có mắc mưu gì. A Cẩn vừa ngậm ngón tay vừa cảm thấy Lục Vương phi đã lo lắng như vậy, còn quá hơn cả lần đến hoàng cung trước đó, thế nên có thể kết luận rằng hai nhà từng có mâu thuẫn. Nàng hơi ưỡn ngực, cảm thấy mình phải giữ vững tinh thần, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Nàng nhất định phải chú ý khi ở Tứ Vương phủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 194

A Cẩn hăng hái suy nghĩ, dường như chớp mắt một cái đã đến Tứ Vương phủ. Họ theo tỳ nữ dẫn đường đi qua một hành lang thật dài để đến phòng khách. A Cẩn nhìn xung quanh, phát hiện Tứ Vương phủ trang trí cũng không khác Lục Vương phủ mấy. Nghĩ cũng đúng, đều là Vương gia, hẳn là phân lệ cũng không khác nhau lắm, nếu như quá mức xuất sắc sẽ luôn khiến cho người ta lên án.

“Ui, Lục đệ muội đến rồi, mau vào. Vừa rồi chúng ta còn đang nhắc đến muội đấy!” Tứ Vương phi thấy Lục Vương phi bước vào thì thân thiện chào hỏi, nhưng trong mắt A Cẩn, trong đó không hề có chút tình cảm thân mật nào.

Lục Vương phi mỉm cười: “Mấy vị tẩu tử đừng nói xấu muội lúc muội không có mặt đấy. Muội sẽ đau lòng đến khóc mất.” Bà ôm A Cẩn ngồi xuống vị trí đầu tiên bên ngoài.

Nhị Vương phi đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Xem muội nói kìa, làm tẩu tử, ta đây mới là người muốn khóc đấy.” Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Không nói chuyện này nữa, A Cẩn nhà muội sao thế? A Cẩn, còn nhớ nhị bá mẫu không? Hôm qua nhị bá mẫu vừa đến thăm con đó!”

A Cẩn cho đại mỹ nhân mặt mũi nhất, nàng lập tức dang cánh tay nhỏ ra, muốn xông tới chỗ Nhị Vương phi. Nhị Vương phi nhướng mày, có chút khoe khoang: “Xem đi, ta đã nói tiểu nha đầu A Cẩn thích ta nhất mà.”

Tam Vương phi giơ khăn che miệng cười, trêu chọc: “Đâu chỉ có nhóc tỳ A Cẩn thích nhị tẩu đâu.”

Nhị Vương phi xùy một tiếng: “Hài tử vẫn còn ở đây, đúng là nói bậy.”

Mọi người đều nở nụ cười, A Cẩn nhìn nhiều mỹ nhân như vậy, trong lòng cảm thán quả nhiên đều là đại mỹ nhân. Đại soái ca phối với đại mỹ nhân mà hài tử sinh ra khó coi thì mới lạ!

“Mẹ! Ê a, mẹ!” A Cẩn quay đầu kéo Lục Vương phi. Lục Vương phi kinh ngạc, nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng không che giấu sự bối rối của mình. Bà nỉ non: “Tiểu A Cẩn nhà ta biết gọi mẹ rồi sao!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 77

Đương nhiên các vị Vương phi đều chúc mừng, tuy Tứ Vương phi không hòa hợp với Lục Vương phi, nhưng sẽ không nói lời khó nghe ở những tình huống thế này, bà ta chỉ cười theo.

A Cẩn lại kéo Lục Vương phi: “Mẹ!” Nàng vươn đầu ngón út mũm mĩm chỉ ngay vào Nhị Vương phi. Tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh, không biết nàng muốn biểu đạt cái gì. Tứ Vương phi cười trên nỗi đau của người khác, chỉ ước gì nàng nói thêm mấy câu khó nghe.

“Ui cha, đứa nhỏ này biết nói sớm thật. Chỉ là không biết con bé muốn nói gì với lục đệ muội và nhị tẩu đây!”

A Cẩn rất muốn trợn trắng mắt với bà ta, nhưng một tiểu loli đáng yêu như nàng còn lâu mới làm loại hành vi vả mặt trực tiếp thế này! A Cẩn hít hít, hắng giọng một cái, tranh thủ một tiếng nói làm kinh động mọi người: “Ưm, ừm, mỹ, mỹ nhân!” A Cẩn chỉ vào Nhị Vương phi, nói rất rõ ràng: “Đại! Mỹ! Nhân!”

Cả phòng lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau, Nhị Vương phi mới đắc ý nhìn quanh đám người, căn dặn tỳ nữ bên cạnh: “Đi ôm Gia Hòa Quận chúa đến đây.” Sau khi ôm A Cẩn vào lòng, Nhị Vương phi sờ sờ cái cằm nhỏ mũm mĩm của nàng: “A Cẩn nhà ta thật sự quá thông minh. Còn nhỏ như vậy đã cực kì có thẩm mỹ!”

A Cẩn được khen ngợi, cuối cùng cũng không chấp nhất với bi kịch mặc đồ đỏ phối xanh chó má của mình nữa, “chụt” một cái khiến cho mặt Nhị vương phi đầy nước miếng. Tuy nhiên, Nhị Vương phi lại không hề ghét bỏ, bà mỉm cười nói với mấy chị em dâu: “Con nhóc này thật biết làm người khác vui vẻ. Đừng nói tới Quý phi nương nương, ngay cả ta mới gặp một lần cũng cực kì yêu thích đây. Chỉ hận không thể ôm con bé về nhà làm tức phụ nhi cho A Hàn nhà ta thôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 599: Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu 2

Nhị Vương phi vừa nói xong, hoa cúc A Cẩn siết chặt. Không biết là thật hay đùa, tuy nàng yêu thích nhìn mỹ nam nhưng không thích định thông gia từ bé gì đâu nha!

Tứ Vương phi là người phản ứng lại đầu tiên, bà ta gần như không kịp chờ đợi: “Sao nhị tẩu lại gấp gáp như thế? Hài tử còn nhỏ mà! Ha ha, ha ha ha!”

A Cẩn mếu máo, lại thêm một tiếng cười giống như gà tây.

Nhị Vương phi giả vờ thở dài: “Còn không phải ta đang lo A Cẩn tốt như vậy sẽ bị người ta cướp mất sao?”

A Cẩn vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, đắc ý dạt dào, tỷ đây khiến người khác thích thế đấy! Thiếu nữ nhỏ có sức quyến rũ vô địch thiên hạ chính là ta! Nhị Vương phi nhìn dáng vẻnày của nàng, không nhịn được bật cười: “Ngoan quá!”

A Cẩn biết chọc người khác vui thế này khiến Tứ Vương phi đỏ mắt. Nhưng bà ta nhịn xuống, không nói lời nào khó nghe hơn nữa. Trước đó ở trong cung bị Ngu Quý phi gõ một cái, về nhà tất nhiên là bị Tứ Vương gia nói thêm một trận, bây giờ bà ta cũng không dám nhiều lời. Nghĩ đến Tứ Vương gia, bà ta lại đưa ánh mắt độc ác về phía Lục Vương phi, Thẩm Mỹ Phù, sao ngươi lại như âm hồn bất tán vậy!

Lục Vương phi cảm nhận được ánh mắt của Tứ Vương phi nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ điềm nhiên như không. Khi bầu không khí trong phòng đang rất kỳ lạ, tiểu nha hoàn vội vàng bước vào: “Khởi bẩm Vương phi, Phó công tử đến.”

A Cẩn vội vàng nghển cổ nhìn về phía cửa, là tiểu b/iến thái Phó Thời Hàn à?

Nhị Vương phi cười thâm ý: “Ta đã nói hai đứa nhỏ này có duyên phận nhỉ? Muội xem, A Cẩn cũng thích A Hàn nhà ta mà!”

Quả nhiên là tiểu bi/ến thái!

Phó Thời Hàn bước vào, vừa liếc mắt đã thấy A Cẩn đang nhiệt tình vẫy tay với hắn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dang tay: “Đến đây nào, ta ôm muội!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.