Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 90



Hai người Thời Hàn và A Cẩn cùng nhau đi lễ phật, sau đó trai đơn gái chiếc cùng nhau tản bộ xuống núi, tin đồn này giống như có cánh, “vèo” một cái bay xa.

Người khác có thể coi làm đề tài nói say sưa, nhưng Cẩn Ngôn thì không thể, tuy rằng tên Phó Thời Hàn này từ nhỏ đã quanh quẩn trước mặt muội muội của hắn, dáng vẻ kiểu “ta là em rể của đệ”, nhưng với tư cách là người ca ca tốt yêu thương muội muội, hắn vẫn cảm thấy, hắn chắc chắn không có khả năng dễ dàng để cho muội muội ngây thơ này của hắn bị con sói lớn xấu xa này cướp đi.

“Tuổi A Cẩn vẫn còn nhỏ, không biết lòng người độc ác, đừng một mình đi riêng với nam tử, ca ca không yên tâm.” Cẩn Ngôn thành khẩn nói với A Cẩn, A Cẩn nghi ngờ: “Muội không hề một mình đi riêng với nam tử.”

Cẩn Ngôn nghẹn họng, cạn lời hỏi trời, muội muội của hắn sao lại ngu ngơ đáng yêu đến thế, quả nhiên người xưa có câu, lúc nhỏ thông minh nhanh nhẹn, lớn lên chưa chắc đã hay, muội muội của hắn lúc nhỏ là một nhóc tỳ vô cùng thông minh, bây giờ lại ngốc nghếch đến mức một chút cảnh giác nên có cũng không có. Khiến cho người làm ca ca vô cùng đau lòng.

“Phó Thời Hàn không phải nam nhân à!” Cẩn Ngôn lên án.

A Cẩn “ồ” một tiếng dài, do dự nói: “Nhưng Thời Hàn ca ca cũng chẳng phải người lạ.” Nàng dùng khuỷu tay huých huých Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Có phải vì ca ca sắp thành thân nên tâm trạng vô cùng lo âu? Huynh đừng nghĩ quá nhiều, huynh và Tố Vấn tỷ tỷ sẽ hạnh phúc.”

Cẩn Ngôn tức giận: “Ta có thể cưới được Tố Vấn đó là may mắn của ta, ta có gì phải lo lắng? Ngược lại là muội, cái đồ ngốc này, sao ta có thể yên tâm được. Thật là, người nào cũng ngây ngô như vậy, khiến ca ca ta đây không lo lắng cũng không được.” Triệu Cẩn Ngôn hoá thân thành bà dì gắt gỏng, không ngừng lẩm bẩm.

Lục Vương phi kéo tay Tố Vấn cười nói: “Con – đứa nhỏ này cũng đừng lo lắng, thằng nhóc Cẩn Ngôn này chắc chắn là bởi vì có thể cưới được con mới vui vẻ quá, chính vì vậy nên mới kích động như thế.”

Tố Vấn nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của Cẩn Ngôn, không nhịn được bật cười: “Vương phi yên tâm, con không hề suy nghĩ gì nhiều.” Người khác không hiểu Triệu Cẩn Ngôn buồn bực điều gì, nhưng nàng ấy lại hiểu rất rõ, dù sao cũng đã có tám năm chung sống với nhau. Lục Vương gia không đáng tin, Cẩn Ngôn vô cùng quan tâm đến mẹ và muội muội, không chỉ A Cẩn mà cả Oánh Nguyệt cũng vậy, Cẩn Ngôn lúc nào cũng sợ bọn họ chịu ấm ức.

Cẩn Ngôn thấy mọi người đều không hiểu mình, muội muội ngây thơ, mẹ lại cũng như vậy, hắn càng sinh ra cảm giác muốn bản thân càng phải khí phách hơn nữa.

“Bỏ đi, nói mọi người cũng không hiểu.” Hắn xua tay xoay người ra cửa.

Nhìn thấy huynh ấy vội đến vội đi, A Cẩn lắc đầu: “Ca ca của con quả nhiên là mắc hội chứng trước hôn nhân.”

Thời Hàn cúi đầu cười, không hề bày tỏ ý kiến gì.

Thành thân có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, Tố Vấn không phải người ở Kinh thành, cũng không có họ hàng thân thích ở đây, tất nhiên đều là do Lục vương phủ chuẩn bị, nếu như là cô nương nhà bình thường, sợ rằng sẽ cảm thấy thấp hơn người một bậc, chỉ là Tố Vấn lại không hề suy nghĩ như vậy, căn bản không hề để ý đến chuyện đó. Có rất nhiều chuyện cũng không hề gò ép bản thân, nếu như nói đến niềm vui, thế thì đó là cả ngày cầm sách y xem, thỉnh thoảng sẽ phơi thảo dược trong sân nhỏ.

Lục Vương phi cũng không phải người cổ hủ, ngược lại không hề bắt nàng ấy phải nhanh chóng học mấy việc quản nhà. Dù sao bà vẫn có thể từ từ dạy. Chỉ là Tố Vấn nên có đồ trang sức của riêng mình.

A Cẩn nghe theo chỉ thị của mẹ, dẫn Lý tiểu thư ra ngoài. Cái gì? Ngươi nói vì sao lại không chọn Oánh Nguyệt? Hmhm, Oánh Nguyệt vẫn còn đang ở nhà xem bát tự! Nó ít khi ra ngoài, đối với việc bên ngoài không quen thuộc, tất nhiên không thể bằng nhóc con A Cẩn suốt ngày ra ngoài này.

Lý Tố Vấn sửa soạn ổn thoả cùng A Cẩn ra ngoài, hai người lên kiệu, nàng ấy tò mò hỏi: “Lúc trước chẳng phải đều gọi người đến phủ lựa chọn sao?” Nàng hỏi thật lòng, không hề có suy nghĩ kênh kiệu.

A Cẩn cười haha: “Gọi đến phủ tất nhiên sẽ tính là khoản chung của vương phủ, mấy người đó đương nhiên cũng biết rõ, mấy cái này đều là bạc của vương phủ mà ra, tuy rằng đa phần bọn họ sẽ không nói linh tinh. Nhưng khó tránh khỏi có vài người lắm miệng. Tuy nhiên đi ra ngoài thì lại không giống vậy, đây là đồ mà tự Tố Vấn tỷ tỷ bỏ tiền ra mua.”

Tố Vẫn không thể nào hiểu nổi, nàng ấy do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy thì sao?”

A Cẩn nói: “Cũng chẳng có gì. Tố Vấn tỷ tỷ chỉ đang ra ngoài đi dạo cùng A Cẩn thôi. Muội muốn làm kẻ cuồng mua sắm!” A Cẩn vung vẩy nắm đấm.

Tố Vấn bật cười, nói: “Muội kể tỉ mỉ cho tỷ đi. Dù sao tỷ cũng không thể cả đời này không đi ra ngoài. Có vài chuyện, chung quy vẫn phải trải qua, nếu như tỷ biết sớm một chút sẽ giúp cho Cẩn Ngôn và Vương phi thoải mái hơn, vì thế tỷ không ngại làm mấy việc đó đâu.”

A Cẩn cảm thấy, bọn họ thật sự đã đánh giá thấp Lý Tố Vấn rồi, tỷ ấy tuy rằng sống lâu trong núi không tiếp xúc với thế sự, nhưng năng lực thích ứng của tỷ ấy lại vô cùng tốt, khả năng quan sát rất tỉ mỉ, cho dù là chuyện gì cũng đều có suy nghĩ của bản thân, chỉ cần bọn họ chỉ bảo, tỷ ấy sẽ không thua kém bất kỳ một tiểu thư danh môn nào.

Thực ra A Cẩn biết, khuê tú ở cả Kinh thành này, người không giống khuê tú nhất chính là nàng.

“Thực ra nữ tử trong Kinh thành còn rất coi trọng thân phận và địa vị, ngoại trừ tầm quan trọng của gia đình nhà chồng, thì gia đình nhà mẹ đẻ cũng là một phần vô cùng quan trọng. Nếu như tất cả đồ của Tố Vấn tỷ tỷ đều do Lục Vương phủ chi ra, khó tránh khỏi bị mấy người xấu xa coi thường.”

Tố Vấn: “Thế chi ra được thì sẽ không bị coi thường sao?”

A Cẩn: “Không hẳn là như vậy. Nhưng tỷ không cần cho rằng là do tỷ. Tỷ xem cha của muội, ông ấy là Vương gia, nhưng vẫn có người coi thường ông ấy, cảm thấy ông ấy vô học bất tài, không có năng lực, còn háo sắc…”

Tố Vấn bật cười: “Thế thì không có liên quan gì sao? Ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác.”

A Cẩn kéo tay Tố Vấn: “Đi ra ngoài mua đồ, là tỷ dùng tiền của tỷ.”

“Nhưng mọi người đều biết, đó là điều không có khả năng.”

A Cẩn bật cười: “Đây chính là điều quan trọng, vì sao phải làm mấy cái chuyện mà ai ai cũng biết như vậy. Đó là muốn nói với mọi người, tỷ là người rất quan trọng đối với tất cả mọi người trong Lục vương phủ chúng ta. Chúng ta vui vẻ tạo thể diện cho tỷ. Mà không phải như lời đồn bên ngoài – Lục vương phủ là bởi vì y thuật của tỷ hay cái gì khác.”

Cuối cùng Lý Tố Vấn cũng hiểu, cảm thán: “Cũng chính là nói, vòng đi vòng lại như vậy thật ra chỉ để cho người khác nhìn. Để cho người khác biết ý của Lục vương phủ các muội.”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trần thế quả nhiên vô cùng phức tạp.” Tố Vấn không khỏi ngại ngùng cười “Gia gia của tỷ lúc đó nói, lòng người bên ngoài sâu không đáy. Tỷ đi ra ngoài khó tránh khỏi chịu chút thiệt thòi. Nhưng chịu thiệt thòi cũng không có vấn đề gì, không nói gì, làm nhiều, nhìn nhiều là được rồi. Dù sao Cẩn Ngôn sẽ bảo vệ tỷ. Cẩn Ngôn là người tốt, Lục Vương phi là người hiền lành như thế, người khác coi thường tỷ cũng không sao, tỷ cũng chẳng cần để ý nhiều, bọn họ cũng chẳng phải người quan trọng gì.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 907: 907: Lập Ra Quy Định

A Cẩn: “Thế Lý thần y có nói muội là người như thế nào không? Có phải nói nhìn muội rất giống mỹ nhân không?”

Tố Vấn phụt cười ra tiếng: “Gia gia của ta nói, tiểu Quận chúa… nghịch ngợm như con khỉ vậy, tương lai ta có con, không thể để ở gần muội được, sớm muộn gì cũng bị dạy hư.”

A Cẩn cạn lời… Con? Cũng nghĩ quá sớm rồi, ấy đợi đã!

“Con của tỷ nhất định là cháu trai của muội rồi. Vì sao muội không thể chơi cùng nó? Lý thần y bắt nạt người ta.” A Cẩn giả bộ kêu gào, khiến cho Lý Tố Vấn càng cười to.

Trong lúc hai người vừa nói vừa cười thì cũng đã đến cửa hàng trang sức,  A Bích vén rèm, hầu hạ hai người xuống xe ngựa.

“Phỉ Thuý Lâu này là nơi mà chắc chắn sẽ ghé đến khi các tiểu thư nhà quyền quý ra ngoài đi dạo các cửa hàng trang sức trong Kinh thành. Thiết kế của bọn họ rất mới lạ.” A Cẩn giới thiệu.

Tố Vấn ngẩng đầu nhìn, thấy ba chữ rồng bay phượng múa, nàng do dự hỏi: “Đây là…”

A Cẩn gật đầu: “Đây là tên tự của Hoàng Thượng. Chẳng lẽ tỷ cho rằng có người dám trùng tên với Hoàng Thượng sao?”

“Chẳng trách nổi tiếng.” Tố Vấn cũng không phải kẻ ngốc, Hoàng Thượng còn đến đề tên, có thể thấy Phỉ Thuý Lâu chắc chắn không phải là do người bình thường mở, nhưng nàng cũng chẳng tò mò mấy về cái đó, chỉ đi theo A Cẩn vào.

Tiểu nhị trong cửa hàng trang sức thấy A Cẩn cùng người khác đi vào, chạy chậm đi qua: “Tiểu nhân tham kiến Gia Hoà Quận chúa.” Đánh giá Lý Tố Vấn một chút, cười nói “Vị tiểu thư này chắc là người từ nơi khác đến Kinh thành. Không biết tiểu thư xưng hô thế nào?”

“Đây là Lý tiểu thư.” A Bích nói.

Tiểu nhị ngay lập tức nói: “Hoá ra là Lý tiểu thư, mời hai vị vào trong.” Tiểu nhị hiểu ý: “Mấy ngày trước cửa hàng của tiểu nhân mới ra mắt mấy kiểu dáng mới. Vô cùng đẹp. Nếu như là người bình thường, bọn tiểu nhân sẽ không tuỳ tiện bán. Thân phận của Gia Hoà Quận chúa tôn quý, tất nhiên là không giống.”

A Cẩn: “Ta thấy ngươi chẳng cần phải đi bán cái gì. Kể chuyện là có thể kiếm được tiền rồi.”

Tiểu nhị cười: “Thế ngày khác tiểu nhân đến Lục vương phủ kể chuyện cho Gia Hoà Quận chúa nghe, cũng để mua vui.”

“Ngươi có khả năng nói giỏi như vậy, sợ ông chủ của các ngươi sẽ tức giận với ta đó.”

Tố Vấn đoán rằng chủ của nơi này nhất định là rất quen với A Cẩn, tuy rằng bình thường A Cẩn rất dễ gần, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là Quận chúa, không thể lúc nào cũng cùng người khác nói cười như vậy.

“Ông chủ của bọn tiểu nhân nói, Quận chúa vui thì mọi người đều vui.” Tiểu nhị cười nói.

Lý Tố Vấn do dự một lát, hỏi A Bích bên cạnh: “Ông chủ của cửa hàng trang sức này, chẳng lẽ là Phó Thời Hàn công tử?”

A Bích cười nói: “Đúng vậy.”

Tiểu nhị cười dẫn A Cẩn và Lý Tố Vấn vào phòng nói: “Hai vị đợi một chút, tiểu nhân đi một lát rồi quay lại.”

Phỉ Thuý Lâu thật ra được dựng nên bởi Cảnh Lê Tịch – mẹ của Phó Thời Hàn, lúc mới mở cũng rất nổi tiếng, sau này Cảnh Lê Tịch lấy chồng, Cảnh Thừa tướng đã trao cửa hàng trang sức này làm một phần của hồi môn của bà. Sau đó nữa, Cảnh Lê Tịch rời khỏi nhà họ Phó, cũng mang theo tất cả của hồi môn của mình theo. Bà qua đời, tất cả tài sản cá nhân đều cho Phó Thời Hàn.

“Chỗ này trang trí rất đặc biệt.”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vâỵ. Nghe nói nơi đây là do Phó phu nhân thiết kế, hơn hai mươi năm qua, chưa hề sửa lại lần nào.”

Cảnh Lê Tịch là người xuyên không, chuẩn xác mà nói chỗ này không khác mấy so với các cửa hàng châu báu nổi tiếng ở hiện đại, mà Cảnh Lê Tịch cũng là người kinh doanh giỏi, tuy rằng phong cách hiện đại, nhưng lại hiểu rất rõ những điều cấm kị cần thiết của thời đại này, chính vì vậy nhìn vào vô cùng thỏa đáng.

“Hai mươi năm, lâu như vậy mà nhìn vào vẫn còn rất tốt!” Lý Tố Vấn thật sự kinh ngạc.

A Cẩn cười: “Mẹ của Thời Hàn ca ca rất giỏi.”

Lý Tố vẫn khẽ gật đầu, cười.

“Ta nói…” Cửa bị người khác mở ra, A Cẩn quay đầu nhìn, thấy một nam tử xa lạ không quen biết, nam tử vừa đẩy cửa vào đã kinh ngạc nhìn Lý Tố Vấn.

Tố Vấn không trang điểm cầu kỳ như những nữ tử trong Kinh thành, ngược lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy chỉ thoa một chút son môi, người đẹp khẽ cúi đầu cười như vậy, thật sự không còn gì đẹp hơn.

Nam tử xoa tay: “Không biết vị tiểu thư này là nhà nào?” Hắn gần như không chút do dự đi vào phòng.

A Bích với A Bình lập tức tiến lên phía trước: “Xin mời công tử đi ra ngoài.”

Người này tên là Tô Bân, chính là đệ đệ của Ngũ Vương phi Tô Thanh Mi, ngày thường ở Kinh thành kiêu ngạo đã quen. Không thèm để ý đến hai nha hoàn này, lạnh lùng hét lên: “Các ngươi cút cho ta, biết ta là ai không? Lại dám chắn ở trước mặt tiểu gia ta.”

A Bích: “Công tử có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Xin ngài chớ nên hỗn xược.”

Tô Bân cười vô cùng bỉ ổi, hắn nhìn chằm chằm Lý Tố Vấn với ánh mắt háo sắc, ánh mắt gần như dán lên trên người nàng: “Tiểu thư nhà ngươi không phải người ở Kinh thành nhỉ? Sao từ trước đến giờ ta chưa từng gặp?” Hắn đánh giá Lý Tố Vấn từ trên xuống dưới, thấy nàng ấy ăn mặc giản dị, hắn càng khẳng định đây chẳng phải người không đắc tội được, vì thế càng ước rằng mình có thể cởi bỏ quần áo của Lý Tố Vấn.

“Cút đi.” A Cẩn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tô Bân, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này Tô Bân mới đưa mắt sang đánh giá A Cẩn một lượt, vừa nhìn không khỏi tặc lưỡi: “Vận may của ta lại tốt như vậy, gặp được hai tỷ muội xinh đẹp thế này. Sao thế? Ta chỉ nhìn tỷ tỷ của ngươi, ngươi ghen tỵ à? Ngươi yên tâm, ca ca cũng thương ngươi. Các ngươi là cô nương nhà ai?” Nói rồi lại muốn vươn tay qua sờ.

A Bích ngay tức khắc đánh vào tay của Tô Bân: “To gan hỗn xược, ngươi có biết, chủ tử nhà ta là…” Còn chưa kịp nói xong đã bị Tô Bân ngắt lời.

Hắn tức giận nhìn A Bích: “Nha hoàn nhà ngươi thật to gan, lại dám đánh tiểu gia ta. Ngươi có biết, thân phận của tiểu gia ta là gì không?”

A Bích đang định nói tiếp, A Cẩn đã mở miệng: “Ngươi là ai?”

Tô Bân cho rằng nàng đã sợ, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Ta là công tử con vợ cả của Tô phủ.” Nói rồi hỏi: “Không biết cô nương tên họ là gì? Ở Kinh thành này không có cô nương nào mà ta không biết. Haha ai cũng nói Tô Bân ta là công tử tài giỏi.”

A Cẩn lạnh lùng cười; “Tô Bân, đệ đệ của Ngũ Vuơng phi Tô Thanh Mi?”

Tô Bân nhướng mày tràn đầy vui sướng: “Ngươi từng nghe thấy tên ta à? Không sai, tỷ tỷ của nhà ta chính là Ngũ Vương phi. Cô nương này đúng là mỹ nhân…” Nói rồi lại muốn đưa tay sờ Lý Tố Vấn.

Tiểu nhị A Tam quay lại thấy một màn như vậy, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, lao lên: “Tô công tử, mời ngài nhanh chóng đi ra ngoài, chỗ này không phải nơi ngài có thể vào.” Vừa mới sơ xuất một chút mà đã xảy ra sai sót như vậy rồi.

Tô Bân không quản mấy cái đó, tát vào mặt A Tam rồi đi lên, tiểu nhị A Tam bị đánh ngã ngửa trên đất. Tô Bân hét lên: “Ngươi có thân phận gì mà dám làm hỏng chuyện tốt của tiểu gia ta.”

Nói rồi, hắn trực tiếp đi lên trước, thấy chuẩn bị kéo được tay của Lý Tố Vấn rồi thì nàng lại né được, sau đó nàng xoay người đá hắn văng vào vách tường.

Tô Bân vẫn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì đã bị đánh, hắn lập tức tức giận: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, đại gia ta tốt bụng nói chuyện với người là vì thích ngươi, thế mà ngươi dám không biết điều, xem ra ta không đem ngươi về phủ dạy dỗ một chuyến là không được được rồi. Ngươi độc ác, ta càng độc ác hơn, đại gia ta cũng có thể dạy dỗ ngươi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 610: 610: Mục Đích Tới Yến Đô

A Tam kêu to: “Người đâu? Có người gây sự.” Những người đến đây toàn là những người cao quý, rất ít khi có người như thế, thị vệ của bọn họ chỉ là để đảm bảo an toàn cho bạc của tiệm. Bây giờ lại kêu vào dùng trong tình cảnh như vậy.

A Tam vừa kêu xong, lập tức có người xông vào, Tô Bân thấy nhiều người thì cười lạnh: “Sao nào? Các ngươi còn muốn dùng vũ lực à? Cho dù là Phó Thời Hàn ở đây, hắn cũng chưa chắc dám gây sự với tiểu gia ta, mấy người các ngươi là cái thá gì chứ?” Hắn bò dậy, không chịu yếu thế.

A Cẩn bật cười ha ha, nàng nhìn Tô Bân, nhẹ giọng nói: “Phó Thời Hàn sẽ không làm gì ngươi? Ngươi có chắc như vậy không? Huynh ấy là quan tam phẩm trong triều, ngươi thì sao, chẳng qua chỉ là công tử bột trên danh nghĩa mà thôi, ngươi thật sự cảm thấy, tỷ tỷ ngươi là Ngũ Vương phi thì ngươi có thể hống hách ở Kinh thành à?”

“Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi đừng cho rằng có người thì ta sẽ sợ ngươi. Ngươi sùng bái Phó Thời Hàn như vậy, chẳng lẽ có gian díu với hắn? Không ngờ rằng nhỏ tuổi như vậy lại… dâm đãng như thế.” Tô Bân phun ra những lời thô tục “Ta nói cho ngươi biết, Phó gia nhà hắn chẳng có cái gì tốt, cha thì ngu ngốc, con trai máu lạnh, tuổi nhỏ đã dám giết tổ mẫu với thiếp của cha, thật sự nghĩ rằng không có ai biết à? Mấy năm nay lại giả vờ thành người tốt, thật là buồn cười, ta…”

Không đợi Tô Bân nói xong, A Cẩn trực tiếp ném chén trà vào người hắn. Tô Bẩn nhảy lên: “Tiểu tiện nhân, ngươi…”

“Vả miệng!” A Cẩn nói xong, A Bích gần như không chút do dự đi lên phía trước bạt tai Tô Bân, Tô Bân đang muốn phản kháng, người của Phỉ Thuý Lâu lập tức giữ lấy hắn, Tô Bân: “Ngươi…”

A Tam vẻ mặt vô tình: “Tô công tử, ngài đừng nói gì thì hơn. Ông chủ của chúng ta không thể làm gì ngài, nhưng vị này thì lại khác.”

Tô Bân: “Ở Kinh thành này, ta chẳng sợ ai, cẩn thận ta nói với tỷ phu của ta, buộc tội các ngươi khinh thường hoàng thất.”

A Cẩn bật cười, nàng nhìn Tô Bân hỏi: “Kinh thường hoàng thất? Ta lại cảm thấy tội danh này rất hay.”

Tô Bân cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được, hắn tiếp tục phô trương thanh thế: “Ta nói cho ngươi biết, bây giờ các ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống dâng trà xin lỗi cho ta thì ta có thể tha thứ cho các ngươi, nếu không thế đừng trách ta không khách sáo.”

“Ngươi ở bên ngoài lợi dụng danh tiếng của hoàng tộc làm việc ác, không biết tỷ tỷ của ngươi có biết ngươi là người như vậy không, hay là nói, bà ta ngầm cho phép ngươi làm.” A Cẩn lạnh lùng nhìn hắn: “Có lúc con người đừng nên tự tin thái quá.”

“Ngươi, được lắm nhóc con ngươi thật to gan, thế mà dám coi thường tỷ tỷ của ta, xem ta trừng phạt ngươi. Ngươi đừng nghĩ là có thể sống sót quay về. Ngươi nói đi, ngươi tên là gì? Là cô nương nhà ai?” Tô Bân tức giận.

A Cẩn nói: “Đi gọi Chu đại nhân của Tuần Phòng Ti cửu thành đến đây, nói ta bị tấn công.”

Tô bân: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Đang bình thường lại gọi Tuần Phòng Ti cửu thành, việc này dù sao cũng không phải là việc mà một cô nương bình thường sẽ làm. Nhưng hắn lại không hề sợ hãi gì, mấy năm trước, huynh trưởng của hắn qua đời, chỉ để lại chị dâu và cháu trai nhỏ. Cháu trai vẫn còn nhỏ, cha mẹ trong nhà chỉ còn mỗi đứa con trai là hắn, vốn là con trai út, hiện tại còn là con một, rất được quan tâm. Mấy năm nay, hắn cũng làm rất nhiều chuyện ác, cho dù chọc phải chuyện gì không dễ chọc thì đều được ép xuống, chính vì như vậy, hắn vô cùng kiêu ngạo, coi thường mọi người.

Không bao lâu đã thấy Chu đại nhân của Tuần Phòng Ti cửu thành chạy chậm đến, vừa thấy kẻ ngu ngốc Tô Bân này thì đã hận không thể trừng chết hắn ta.

Ông ta quỳ xuống: “Hạ quan tham kiến Gia Hoà Quận chúa.”

Tô Bân lập tức trợn trừng mắt, hắn run rẩy chỉ tay về phía A Cẩn: “Ngươi là… Ngươi là Gia Hoà Quận chúa Triệu Cẩn?”

A Bích tiện tay đánh một bạt tai, nàng mắng: “Tên huý của Quận chúa, tiểu nhân như ngươi cũng có thể tùy tiện gọi à?”

Tô Bân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Nếu đều… đều là họ hàng. Chuyện này bỏ qua đi, bỏ qua đi.” Thật sự vô cùng vô sỉ.

A Cẩn cười lạnh: “Hử? Ngươi nghĩ hay lắm!”

“Các người định làm cái gì?” Tô Nhu muội muội của Tô Bân đã lâu không gặp huynh trưởng, lại nghe nói bên này có chuyện, vội vàng chạy qua. Tô Bân bị đè dưới đất, trên người toàn là nước trà, lại bị A Bích tát cho hai bạt tai, cả người nhìn vô cùng thê thảm.

Ả ta thấy ca ca như vậy, lập tức bật khóc: “Các ngươi là người nào? Lại dám bắt nạt người ta giữa ban ngày ban mặt, các ngươi không biết chúng ta là ai à?”

Tô Nhu vội vàng chạy lên phía trước đỡ Tô Bân, nhưng người của Phỉ Thuý Lâu không buông tay, nàng ta tức giận: “Các người muốn làm cái gì?”

A Bích nhận được ý của chủ tử nói: “Tô Bân mạo phạm Quận chúa, Chu đại nhân sẽ xử lý chuyện này.”

Tô Nhu nghe thấy thế, lại nhìn ca ca, Tô Bân dường như vẫn hơi sợ hãi người muội muội này, hắn lập tức nói: “Ta không có, ta không có. Ta chỉ đi nhầm phòng thôi. Làm gì có chuyện mạo phạm Quận chúa.”

Tô Nhu lập tức nói: “Ca ca của ta chỉ đi nhầm phòng, các người đừng hiểu nhầm huynh ấy. Nếu như có gì mạo phạm, Tô Nhu ở chỗ này xin thay huynh ấy nhận lỗi.” Tô Nhu hơi nhún người, tiếp tục nói: “Chỉ là, cho dù huynh ấy vô tình mạo phạm, các người cũng không thể đánh người như vậy. Khắp thế gian này này đều là đất của hoàng thất. Các người ỷ thế bắt nạt người ta như vậy, dường như đang làm mất khí phách của hoàng thất.”

A Cẩn nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, người này tự biên tự diễn cái gì thế? Bọn họ phạm sai lầm, lại hành động như thể nàng bắt nạt người khác vậy, thật buồn cười.

A Cẩn nhướng mày: “Ta thấy hắn nhìn thấy ghét nên muốn đánh hắn đó. Thế thì lại làm sao?” Nàng bẻ ngón tay.

Tô Nhu tức giận nước đôi mắt xinh đẹp lên: “Đường đường là Quận chúa, lại kiêu ngạo chuyên quyền như vậy. Quả nhiên giống như lời đồn.”

A Cẩn tức quá bật cười, vừa vào đã thể hiện thân phận, hỏi người ta có biết mình hay không, người như vậy lại còn muốn nói người khác kiêu ngạo chuyên quyền, ỷ thế bắt nạt người khác. Nàng cũng thua rồi!

“Đừng nói là hắn đã xúc phạm ta, cho dù không xúc phạm ta. Ta cũng có thể tuỳ ý đánh hắn, ngươi là cái thá gì, vừa nãy ngươi ở chỗ này sao? Ngươi biết ở đây xảy ra chuyện gì à? Ngươi vừa vào đã có ý đồ dùng thế đè người không phải là ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, Tô Nhu. Cho dù Ngũ bá mẫu có ở đây, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Mọi người ở Phỉ Thuý Lâu có thể làm chứng, là người này, Tô Bân ca ca tốt của ngươi có ý đồ tấn công ta và Lý tiểu thư. Ta là Quận chúa ngự phong, mà Lý tiểu thư tuy rằng vẫn chưa có cáo mệnh, nhưng tỷ ấy cũng được Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc hạ chỉ phong làm Thế tử phi. Nếu hắn đã to gan thì phải chấp nhận hậu quả của việc to gan. Ngày trước nghe nói Tô Bân mượn quyền thế của Ngũ Vương phủ và Ngũ Vương phi mà làm điều ác khắp nơi, ta còn nghĩ tất cả đều là lời đồn, bây giờ gặp mặt rồi, nhận ra không phải như vậy. Nếu như cứ để kệ hắn như thế, mặt mũi của Triệu gia chúng ta sẽ bị cái thứ vô liêm sỉ này huỷ hoại sạch sẽ. Còn về ngươi…” A Cẩn nhíu mày: “Cút xa một chút cho ta, ta không muốn để ý đến ngươi, ngươi là cái thá gì chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 470: Rejoice, tự tin như thế đấy! (3)

Cái tát rõ ràng này của A Cẩn khiến sắc mặt của Tô Bân và Tô Nhu trắng bệch, Tô Nhu chảy nước mắt: “Quận chúa nói lời độc ác, chẳng lẽ bởi vì thân phận của ngài cao quý nên có thể thoải mái hạ thấp người khác à?”

“Chu đại nhân, làm phiền ông sai người hộ tống Lý tiểu thư quay về Lục Vương phủ, ta muốn vào cung.” A Cẩn cười lạnh nhìn bọn họ: “Chẳng phải các ngươi nói ta kiêu ngạo chuyên quyền bắt nạt người khác sao? Ta cứ thích bạt nạt người khác đến cùng đó. nếu như không bắt nạt các ngươi một chút, thì thật có lỗi với bốn từ ỷ thế hiếp người.”

Sắc mặt Tô Nhu càng thêm trắng bệch, gần như sụp đổ, ai mà không biết, Hoàng Thượng yêu thương nhất là tiểu Quận chúa trước mặt này, cũng chính vì như vậy mới khiến nàng ta hống hách đến thế.

“Không, ngươi không thể… Ngươi…”

Lúc này A Cẩn lại giống như một tiểu cô nương ngây thơ, tiểu cô nương này còn có chút ương bướng: “Ta có thể!”

“Đúng, A Cẩn có thể, A Cẩn muốn làm gì đều có thể.” Giọng nam trong trẻo vang lên.

Phó Thời Hàn nghe thấy có chuyện lớn như vậy, vội vàng đi đến, vẫn là dáng vẻ thanh tú đẹp đẽ cùng bộ đồ xanh đậm viền đỏ vạn năm không đổi đó. Nếu như là người khác, chỉ cảm thấy chẳng ra sao cả, nhưng Phó Thời Hàn lại không khiến cho người khác cảm thấy như vậy. Dáng người cao ráo thẳng tắp, phóng thái chuẩn mực.

Hắn bình tĩnh đến bên cạnh A Cẩn, nắm lấy tay của nàng hỏi: “A Cẩn bị dọa à?”

A Cẩn lắc đầu: “Không có, chỗ này là chỗ của Thời Hàn ca ca, tất nhiên là muội không sợ!” Nàng không hề cảm thấy Phó Thời Hàn kéo tay nàng như vậy có cái gì sai.

Động tác thân mật như vậy bản thân bọn họ không cảm thấy gì, lại thấy hai mắt Tô Nhu đỏ au, sỡ dĩ ả ta đến Phỉ Thuý Lâu nhiều lần như vậy chính là bởi vì Phó Thời Hàn. Tuy rằng danh tiếng của hắn không tốt, nhưng nữ tử ở trong Kinh thành vẫn không kiềm chế được tâm tư của mình. Nam tử vừa đẹp trai lại tài hoa số một Kinh thành như vậy, làm gì còn có người thứ hai!

Đây cũng là nguyên nhân ả ta không thích Gia Hoà Quận chúa. Dựa vào cái gì mà nàng có thể có được sự yêu thích của Phó công tử chứ! Còn không phải bởi vì cái thân phận cao quý đó thôi sao.

Ai ai cũng biết nữ tử ở Kinh thành kết hôn ngày càng muộn, lại không nghĩ đến, nam tử vừa đẹp trai lại vừa tài hoa ở Kinh thành cũng đều độc thân. Nếu đều độc thân, ai mà không muốn tìm một người tốt nhất chứ!

“Phó công tử, công tử đến phân xử xem.” Tô Nhu cắn môi nói. Chưa nói đến Phó Thời Hàn, ngay cả Chu đại nhân cũng cạn lời. Ông ta nghĩ Tô gia thật sự sắp tàn rồi, Tô công tử ngu ngốc háo sắc cũng thôi đi, Tô tiểu thư này lại cũng là một kẻ ngu ngốc. Nữ tử Kinh thành có rất nhiều người thích Phó Thời Hàn, nhưng vì điều gì lại chưa từng chủ động? Ả ta lại hoàn toàn không nhìn rõ sao? Không nói đến người khác, chỉ nói Hoàng Thượng…khụ, Phó Thời Hàn là cháu rể mà Hoàng Thượng đã lựa chọn rồi. Điều này chứng minh năm đó không cưới được mẹ của hắn, bây giờ muốn để cho hắn cưới cháu gái của mình, thân càng thêm thêm đó!

Đúng là còn non và xanh lắm!

Thời Hàn mỉm cười nhìn Tô Nhu nói: “Ngươi biết không ở Hình Bộ có một kiểu xử phạt, khi muốn khiến người khác đau khổ mà chết thì chói hắn lên trên ghế, sau đó đắp từng tờ, từng tờ giấy ướt lên mặt hắn.”

Tô Nhu và Tô Bân đều run rẩy, không biết vì sao Phó Thời Hàn lại nói cái này.

“Như vậy người đó sẽ càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng không thở nổi, cuối cùng lặng lẽ chết đi. Hơn nữa cách chết này, cho dù người khám nghiệm tử thi giỏi nhất thiên hạ đến khám cũng không có tác dụng.” Hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng đó, nhưng hai huynh muội Tô gia lại cảm thấy cả người lạnh run, gần như không thể động đậy.

“Ngươi, ngươi, ngươi, xem mạng người như cỏ rác.” Tô Bân run rẩy nói.

Thời Hàn mỉm cười: “Ngươi nói linh tinh gì vậy? Có chứng cứ không? Ta chỉ nói, có một kiểu hình phạt như vậy. Ta cũng chẳng phải người Hình Bộ, sao có khả năng làm như vậy với ngươi.”

Hắn càng nói như thế, Tô Bân càng sợ hãi, “Ta muốn gặp tỷ tỷ của ta, ta muốn gặp tỷ tỷ của ta, các ngươi không thể mang ta đi.”

Thời Hàn hơi cúi người, vô cùng khách sáo nói: “Ngươi yên tâm. Sẽ không tuỳ tiện làm gì ngươi đâu, luật lệ của bản triều rất công bằng. Ngươi cứ yên tâm, dù sao sẽ không để ngươi chết rồi còn chưa gặp được tỷ tỷ của ngươi.”

“Phó công tử hà cớ gì phải làm như vậy? Ca ca của ta cũng không có ý xấu. Các ngươi không thể bởi vì bảo vệ Gia Hoà Quận chúa mà đổi trắng thay đen như vậy được.” Tô Nhu cảm thấy mình nên nói chuyện cẩn thận với Phó công tử, Phó công tử thật sự không thể tiếp tục như vậy được. Nếu cứ mãi như vậy, có một ngày hắn sẽ bị Gia Hoà Quận chúa độc ác hại chết.

“Ngài cưng chiều Quận chúa như vậy, thật ra đang hại nàng ấy.” Tô Nhu hơi ngẩng đầu, cảm thấy rất chính nghĩa: “Nữ tử thì không thể như vậy được, phải dịu dàng duyên dáng, cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng giỏi. Không thể ngày nào cũng muốn ra ngoài gây sự, nhìn ai không vừa mắt là lôi người đó vào tù. Phẩm cách như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy đáng thương chứ không hề sinh ra cảm giác kính sợ.”

A Cẩn phụt cười một tiếng, nàng không thèm để ý Tô Nhu mà đi thẳng ra ngoài, Tô Nhu gấp gáp: “Sao ngươi lại đi rồi?”

Câu hỏi này.

A Cẩn nhướng mày: “Ta đi đâu còn cần phải báo cáo với ngươi sao? Ngươi là ai! Hay nhỉ, lại nói nếu như muốn giáo huấn ta thì tốt nhất nên chùi sạch sẽ mông mình đi rồi hãy nói. Thú vị thật, Hoàng Đế gia gia còn không quản ta, một con mèo, con chó như ngươi lại đến quản ta.”

Tô Nhu bị nàng nói mà mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn môi: “Ngươi không có văn hoá.”

“Muội muội à, muội mau đi tìm đại tỷ đi, tìm đại tỷ đến cứu ta, nếu không bọn họ sẽ hại chết ta đó, bọn họ sẽ hại chết ta!” Lời Phó Thời Hàn nói vừa rồi chắc chắn không phải lời nói đùa. Tô Bân quả thực bi dọa sợ tè ra quần, bọn họ ai mà không biết Phó Thời Hàn là người như thế nào, đến cả tổ mẫu của hắn mà hắn còn dám giết cơ mà!

A Cẩn nhìn thấy hắn lúc này đã biết sợ hãi, không hề bị lay động, theo nàng thấy, hắn ta lần này đá phải tấm bảng sắt, còn những lần trước chưa đá đến thì sao? Còn chẳng phải là sẽ kiêu ngạo chuyên quyền à? Không biết chừng sau lưng tên này đã hại không biết bao nhiêu người.

Tô gia tuy rằng cũng là quan trong triều, nhưng so với Lục Vương phủ thì còn kém xa, Tô Bân vốn chẳng phải người tốt, ngày trước hắn không có sự lựa chọn đành phải bỏ qua cho hắn ta mấy lần, lần này thấy hắn ta không được tốt thì vô cùng hài lòng. Nàng lập tức dẫn người đi.

Tô Bân bị mang đi, Tô Nhu cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện gì quan trọng hơn, không ở lại đây luyên thuyên với bọn họ nữa, nhanh chóng xông ra ngoài, muốn đi cầu cứu Ngũ Vương phủ.

Thời Hàn: “Ta cùng muội đi vào cung được không?”

A Cẩn: “Tất nhiên là có rồi! Có một vài người, phải giẫm chết ngay, không thì hắn lại muốn tro tàn lại cháy.” Nói đến đây, A Cẩn nghiêng đầu: “Chẳng trách mỗi khi thay đổi triều đại luôn phải nhổ sạch gốc rễ, muội đã hiểu đạo lý này hơn một chút rồi.”

Thời Hàn mỉm cười xoa đầu nàng: “A Cẩn lại có thể biết một suy ba. Nhưng muội không cần nghĩ đến mấy cái này, ắt sẽ có người giúp muội…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.