Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 22: 22: Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng 3



Vào 7 phút trước.

Hà Tiểu Vĩ khịt mũi nói là đã tìm được hai viên đạn rồi, Cao Sơn với Vân Tưởng Dung cũng không tìm được manh mối gì ở trong phòng 701, liền đi ra ngoài hành lang, bỏ Chu Khiêm một mình ở trong phòng.

Sau khi nhìn viên đạn xong, Cao Sơn chú ý tới Tư Đồ Tình trong tay cầm lục lạc, đi đến gần cửa phòng số 3.

Hình như cô ta vẫn ở trên hành lang gõ gõ đánh đánh tìm kiếm cái gì đó, mỗi một viên gạch đều gõ qua một lần, hiện tại cô đang kiểm tra khoảng trống giữa hai phòng, cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào căn phòng số 12.

Đem mặt đặt gần cửa căn phòng số 3, Tư Đồ Tình tập trung ngửi thử, sau đó hỏi: “Mọi người có ngửi được cái mùi gì hay không?”
Hà Tiểu Vĩ là người lên tiếng đầu tiên: “Hả? Mùi gì? Trong mũi tôi hiện tại vẫn còn ngửi được mùi thuốc tẩy và bột giặt…!Quá nồng.

Sau này tôi không bao giờ làm mấy việc như thế này nữa, nhớ lại là thấy buồn nôn!”
Đối diện cửa phòng 701 là ba phòng: Số 12, số 1 và số 2.

Ba NPC đều chết khi bước vào ba căn phòng này, xác chết vẫn còn nằm ở gần ba căn phòng đó.

Vì thế Tư Đồ Tình xoay người đi về phía ngược lại.

“Tôi để ý thấy trong 12 căn phòng này đều có mùi lạ, ở đây có xác chết nên mọi người có thể không ngửi được, mọi người đi qua phía bên kia ngửi thử xem.

Biết đâu là có liên quan đến nhiệm vụ phun đó.

Tuy rằng tôi không có hứng thú với toán, lúc nào cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ phụ.

Nhưng hình như tôi đã tìm ra được manh mối liên quan đến nhiệm vụ phụ rồi, nên sẽ thử xem sao.”
Hà Tiểu Vĩ lau tay, không quan tâm lắm.

Quả nhiên đã bước đến bên cạnh của Tư Đồ Tình.

Lúc này, Lộ Manh Manh cũng đứng lên, bước đến căn phòng số 3.

Nhẹ nhàng chạm vào cửa phòng, cẩn thận đem mặt dựa vào, Lộ Manh Manh cũng tập trung nghe, sau đó nói: “Mùi thuốc tẩy trên hành lang quá nồng, sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của chúng ta.

Ngưng mũi của tôi nhạy hơn người khác, đúng là căn phòng này có mùi lạ.”
Bỏ qua căn phòng số 3, Lộ Manh Manh tiếp tục đi đến căn phòng số 4 và 5 để ngửi xem có mùi lạ hay không.

Lúc này trên hành lang sương mù cũng dày hơn, Cao Sơn với Vân Tưởng Dung không nhìn rõ hành động của Lộ Manh Manh nên liền nắm tay cùng nhau đi theo.

Trong hai phút đó trên hành lang dài, năm người chia thành hai hướng, tạm biệt nhau tại phòng 701, sau đó tất cả đều quay lại gặp lại nhau ở cửa phòng 701.

Hà Tiểu Vĩ nháy mắt nói: “Đúng là có mùi gì đó, nó không giống như mùi thuốc tẩy, mọi người có ngửi được không?”
Lộ Manh Manh chắc chắn nói: “Mỗi cửa phòng đều có một mùi rất lạ.”
Lại nói với nhau thêm vài câu, sương mù lại càng ngày càng dày, hành lang cũng từ từ dày ra, cho nên vòng tròn càng ngày càng lớn.

Lúc này, tại cửa phòng 701 truyền đến tiếng động, Hà Tiểu Vĩ lập tức lên tiếng hỏi, có phải Chu Khiêm đi ra không.

Chu Khiêm trả lời, muốn đến phòng số 7 để xem sao.

Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ lập tức liền đi theo.wattpadtien161099
Chờ hai người kia cách cửa phòng 701 một đoạn, Cao Sơn phát hiện hắn không còn nhìn rõ được hai người đó nữa.

Sương mù ngăn cản tầm nhìn, cảm thấy không được an tâm lắm.

Nghĩ như thế, Cao Sơn càng nắm chặt tay Vân Tưởng Dung hơn.

“Dung Dung, cẩn thận.”
Hai người đứng rất gần nhau, nhưng hắn đã không còn nhìn rõ cô nữa, nên mới siết chặt lấy tay cô.

Lát sau, Cao Sơn với Vân Tưởng Dung nói với nhau vài câu, hai người đi theo hướng của Chu Khiêm, muốn đến phòng số 7 để xem sao.

Ngay hiện tại bọn họ mơ hồ có thể nghe được phía sau truyền đến hai tiếng bước chân.

Chắc là Lộ Manh Manh với Tư Đồ Tình theo không kịp.

Cứ như thế Chu Khiêm đi đầu, Hà Tiểu Vĩ theo sau, bốn người Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Lộ Manh Manh, Tư Đồ Tình đi phía sau, cả 6 người chơi đều đi về phía phòng số 7.

Bởi vì sương mù ngày càng dày, cho dù biết nó là an toàn, nhưng gánh nặng tâm lý thật sự rất lớn.

Không ai dám nới lỏng cảnh giác, bước đi từ từ.

Sau khi gần đến cửa phòng số 6 và 7, Cao Sơn liền nghe Tư Đồ Tình lên tiếng.

Sương mù dày trên hành lang hình như còn có tác dụng là cách âm, cho dù Tư Đồ Tình đang cách hắn có vài bước chân, nhưng Cao Sơn cũng phải rất tập trung mới nghe được cô ta nói gì.

Theo lý thì hiện tại Chu Khiêm đã cách phòng số 7 không xa, nhưng Cao Sơn không biết là cậu có mở cửa phòng số 7 ra hay chưa, hay là đã bước vào trong phòng rồi, bởi vì hắn không nghe được bất kỳ tiếng động nào của Chu Khiêm.

Chỉ nghe được giọng nói mơ hồ của Tư Đồ Tình truyền đến: “Cái này dù sao cũng chỉ là nhiệm vụ phụ trong phó bản, cái gọi là quy tắc thật sự rất đơn giản.

12 căn phòng trên tầng này thật sự rất huyền bí – nhưng chúng ta chỉ cần làm vài thao tác để xem phản ứng trên cánh cửa là biết được trong phòng có gì hay không.”
Giọng nói của Vân Tưởng Dung vang lên ở bên tai Cao Sơn.

“Có nghĩa là trên mỗi cánh cửa đều có ký hiệu gì hả, lúc nhiệt độ thay đổi thì trên cánh cửa sẽ hiện ra chữ?”
“Nguyên tầng lầu này hình như có liên quan gì đó đến tinh thần của Khương Dư Thanh.

Khương Dư Thanh không phải là nhà khoa học hả? Tôi cảm thấy mấy loại thuốc này rất có khả năng liên quan đến ông ta.”
“Hai người đã từng chơi mật thất chưa? Tôi rất hay gặp mấy tình huống như thế này, tôi có thể giúp hai người.”
Giọng nói lạnh băng của Tư Đồ Tình vang lên, Cao Sơn cảm giác hình như mình còn nghe được tiếng của lục lạc.

“Đinh linh linh……”
“Đinh linh linh ——”
Cùng với tiếng vang của lục lạc, nhiệt độ xung quanh hình như cũng giảm xuống.

Trên hành lang trống rỗng đột nhiên có tuyết rơi, Cao Sơn mở lòng bàn tay mình ra, hình như có thể nhìn thấy được bông tuyết đang từ từ rơi xuống.

Nhưng những bông tuyết còn lại thì hắn không thể nhìn thấy được.

Bởi vì khi rơi xuống, bông tuyết liền hòa tan vào lớp sương mù.

Độ ấm xung quanh nhanh chóng lạnh xuống, sau đó hình như là trước cửa phòng số 6, mơ hồ truyền đến giọng nói của Lộ Manh Manh.

Hắn rõ ràng là cách cánh cửa không xa, nhưng bởi vì có sương mù, nên giọng nói hình như là được truyền từ phương xa đến.

Cao Sơn nắm tay Vân Tưởng Dung, đi theo nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy được Lộ Manh Manh đang đứng trước cửa phòng nào đó.

Bởi vì sương mù quá dày, nên khi đến trước cửa phòng Cao Sơn mới nhìn thấy trên cánh cửa có một ký hiệu.

—— Đó là một chữ “S”.

“Tôi cũng là một sát thủ, nên tốc độ của tôi rất nhanh, để tiết kiệm thời gian, tôi đi xem mỗi cánh cửa phòng giúp mọi người.”
Lộ Manh Manh nói xong, liền lấy ra một cây kim nhỏ cầm trong tay, sau đó liền biến mất trước mắt Cao Sơn.

“Tốc độ của cậu ta đúng là nhanh thật.” Vân Tưởng Dung nhịn không được nói.

Cô vừa nói không bao lâu, thì có một bóng người đang đi đến đứng trước mặt hai người, đó chính là Lộ Manh Manh.

Sức tấn công của cậu ta hình như cũng không cao, khả năng phòng bị cũng rất yếu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Bảy ngày vòng quanh thế giới - Ngộ

Nhưng cậu ta đúng là sát thủ ra vào đều không để lại dấu vết, cây kim ngắn cậu ta cầm trong tay, hình như là có tốc độ rất nhanh, làm Cao Sơn và Vân Tưởng Dung không thể tưởng tượng được.wattpadtien161099
Lộ Manh Manh kích động nói: “Tôi phát hiện! Trên 12 cánh cửa đều có một ký hiệu! Năm căn phòng 3, 4, 5, 6 7, phía trên cửa đều có ký hiệu ‘S’, tất cả những cửa phòng kia đều có ký hiệu là ‘7’.

Cho nên….”
“Tôi hiểu rồi! Mặc dù tôi chưa tìm thấy được thông tin chính xác nhất liên quan đến cốt truyện ẩn, nhưng chúng ta có thể từ ba cái chết của NPC để tìm ra đáp án!”
“Đầu tiên, phòng số 6 và 7 chắc chắn là an toàn! Vừa nãy không phải Chu Khiêm đã nói, phòng số 7 an toàn, nên anh ta mới đi vào phòng số 7! Đúng rồi, lúc nãy tôi đi một vòng, nhưng không có nhìn thấy anh ấy, xem ra anh ấy chắc chắn đã bước vào phòng rồi, chắc là đang tìm vật chứng! Vì vây, phòng số 7 an toàn, suy ra phòng số 6 nhất định cũng an toàn!”
Giọng của Lộ Manh Manh có hơi kích động và vui vẻ, giọng cậu ta rất mảnh mai, lúc kích động lên nghe có hơi chói tai.

“Phòng 6 và 7 an toàn, trên cửa phòng cũng có khắc ký hiệu ‘S’, trên mỗi của của phòng 3, 4,5, 6 và 7 đều có ký hiệu ‘S’, trên cửa phòng khác thì có ký hiệu là ‘7’.

Chúng ta có thể suy ra là, những phòng có khắc ký hiệu S là phòng có sát thủ địa vị thấp!
“Cho nên phòng 3, 4, 5, 6 và 7 là an toàn! Chu Khiêm đã vào phòng số 7 rồi, vậy chúng ta vào phòng số 6 thử đi!”
Nói xong, Lộ Manh Manh liền đi vào bên trong sương mù, Cao Sơn mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng của cậu ta lóe lên, sau đó đứng trước cửa phòng số 6.

Cậu ta đem tay đặt trên nắm cửa, hình như là muốn đẩy ra.

Chẳng qua cậu ta không có ra tay liền, nhưng sau đó liền dừng lại, xoay đầu qua một bên.

Cao Sơn nhìn không được rõ, nhưng có thể cảm giác được hình như cậu ta đang nhìn hắn.

“Tôi, một mình tôi, tôi không dám, hay là hai chúng ta cùng nhau ——”
“Không, dừng lại!”
Vân Tưởng Dung la lên, sau đó nghiêm túc nói: “Không đúng, ký hiệu trên cửa này không thích hợp, coi chừng là bẫy!”
Không hiểu ý của bạn gái lắm, Cao Sơn hỏi lại: “Sao thế?”
Vân Tưởng Dung liền nói lại với Cao Sơn về điều kiện hoàn thành nhiệm vụ phụ của hệ thống.

“…… Do đó, anh Sơn, phòng an toàn nhất định sẽ có thay đổi.

Không có khả năng nó đứng yên một chỗ.

Chúng ta phải tìm được cách để làm giảm địa vị của sát thủ, như thế mới an toàn.”
“Thì ra là vậy……” Cao Sơn chớp mắt, ngay lập tức đến cửa phòng số 6, nghiêm túc nói, “Lộ Manh Manh, dừng lại! Nhất định không được đi vào!”
“A, a, thì ra là như thế….!Tôi…Tôi hiểu rồi.”
Trước cửa phòng số 6 truyền đến giọng nói của Lộ Manh Manh.

Sau đó Cao Sơn liền không nghe thấy gì nữa.

Trực giác của Cao Sơn cho thấy câu nói đó của Lộ Manh Manh rất kỳ quái.

Đáng lý ra cậu ta đã sắp chết rồi, giọng của cậu ta rõ ràng phải nên vui vẻ khi tránh được chứ, nếu không thì nên cảm thấy sợ hãi.

Nhưng không biết tại sao, Cao Sơn nghe được trong giọng nói của cậu ta hình như hơi thất vọng và do dự.

Một lúc lâu sao, Cao Sơn cũng không nghe thấy tiếng của Lộ Manh Manh nữa.

Hắn có hơi lo cho tình huống của Lộ Manh Manh, Cao Sơn nắm lấy tay Vân Tưởng Dung đi về phía trước, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu còn đứng trước cửa phòng số 6, lúc này mới yên tâm.

Hắn cao giọng nói: “Lộ Manh Manh, cậu không sao chứ?”
“Khụ khụ……” Sau một lúc lâu, Lộ Manh Manh mới lên tiếng, “Tôi không sao! Tôi chỉ là đang suy nghĩ…… Nếu, nếu vừa rồi là bẫy, thì là đang có người tính kế chúng ta? Chẳng lẽ chữ S và số 7 là có ai cố ý vẽ lên?”
Nghe thế, Cao Sơn liền cúi người, gần như là chạm vào trán của Vân Tưởng Dung.

Bên trong sương mù dày đặt, khoảng cách gần như thế, bọn họ có thể nhìn thấy được ánh mắt của nhau.

Hai người rất ăn ý, Cao Sơn hiểu được ý nghĩ của Vân Tưởng Dung —— người tính kế mọi người, chỉ có thể là Tư Đồ Tình.

Dù sao từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình cô ta đi tới đi lui trên hành lang, có đủ thời gian để tạo ra manh mối giả, người tung tinh trước mỗi cửa phòng có mùi lạ là cô ta.

Cao Sơn liền trả lời: “Chắc là như thế, có người muốn chúng ta chết.”
Sau đó hắn nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của Lộ Manh Manh: “Nhưng mà, là ai chứ? Ai lại làm như thế? Người đó có mục đích gì chứ? Nhưng….!Mặc kệ đi, dù sao tôi cũng muốn đi tìm manh mối.”
“Hành lang hình như càng ngày càng dài ra.

Nếu để hai người đi tìm thì quá lâu.

Dù sao tôi cũng có kỹ năng, nên cứ giao cho tôi đi.

Tôi chạy đi kiểm tra thêm một vòng nữa, xem kỹ lại 12 cánh cửa, để xem trên đó có lưu lại dấu vết gì không, để lộ ra âm mưu của người đó.

Làm chuyện ác như vậy, tôi nhất định phải tìm cho ra!”
Vừa nói xong, Lộ Manh Manh lần thứ hai sử dụng kỹ năng của mình, liền biến mất trước mắt của Cao Sơn.

Siết chặt tay Vân Tưởng Dung, Cao Sơn nhíu mày nói: “Chuyện này thật sự rất kỳ lạ.

Tư Đồ Tình tại sao lại muốn hại chúng ta? Gi3t chết mọi người thì có lợi gì với cô ta chứ?”
Ngay lúc đó, hai người nghe được tiếng động ở ngay bên cạnh.

Nhưng bởi vì hành lang quá rộng, hai người lại đang đứng trước cửa phòng số 6, tiếng động kia rốt cuộc là được truyền đến từ phòng số 7, hay là một chỗ xa xa nào khác.

Trực giác của Vân Tưởng Dung hình như là cảm nhận được cái gì đó, nắm lấy tay của Cao Sơn đi về phía trước vài bước, sau đó thấp giọng nói với hắn: “Giết chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa, có lẽ là cô ta đến đây để giết Chu Khiêm.”
Cao Sơn nhíu mày: “Tại sao?”
Vân Tưởng Dung nói: “Phó bản của chúng ta có quay video lại, để cho người chơi cấp cao hay là con bạc cao cấp có thể tìm xem.

Hai chúng ta chả làm được gì cả.

Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh thì em không biết, nên tạm thời không nhắc đến.

Nhưng cái chết của Đổng Tường dù sao cũng có liên quan đến Chu Khiêm.

Có lẽ là có người thuê người chơi cấp C là Tư Đồ Tình đến đây giết Chu Khiêm báo thù cho Đổng Tường.”
“Nếu không một người cấp C như cô ta, rõ ràng đã nói là không có hứng thú với cốt truyện ẩn, vậy cô ta vào đây để làm gì?”
“Đúng! Chỉ sợ mục đích mà cô ta vào đây chỉ là muốn giết Chu Khiêm!”
Cao Sơn ngay lập tức liền nghiêm túc lại, lấy thân mình ra che cho Vân Tưởng Dung.

“Cô ta có thể là tạo bẫy trên cửa phòng, Chu Khiêm cũng có thể là không bị mắc mưu, cô ta nhất định sẽ càng tức giận hơn.

Hiện tại sương mù lại dày như vậy…!Chính là lúc để cô ta ra tay!”
“Đinh linh linh……”
“Đinh linh linh ——”
Tiếng lục lạc lại vang lên.

Cao Sơn có thể cảm giác được tay mình được Vân Tưởng Dung siết chặt hơn.

“Tuyết rơi lúc nãy, nhất định cũng là do Tư Đồ Tình làm.

Dựa theo cách cô ta làm lúc nãy, chúng ta nhất định sẽ hiểu lầm, lục lạc của cô ta chỉ có tác dụng là làm hạ nhiệt độ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng mục đích chính của cô ta chính là dùng kỹ năng này để giết người!”
Nghe bạn gái nói, Cao Sơn có thể nghe thấy tiếng lục lạc đang rất gần ở đây, lục lạc không ngừng vang lên “Đinh linh” làm cho mọi người không thể tập trung được.

Cùng lúc đó, bông tuyết hình như đang tụ lại thành một bóng dáng mờ ảo, trong màn sương mù.

Liếc mắt nhìn nhau, Cao Sơn nắm lấy tay cô, cùng cô đi theo tiếng lục lạc, đi xuyên qua lớp sương mù dày.

Sau khi đi được một lúc, nhìn thấy được những bông tuyết ở trên cao đang xoay tròn lại với nhau, tạo thành một quả cầu tuyết khổng lồ, nhắm thẳng về phía cánh cửa.

Cao Sơn lập tức đi lên, nhìn thấy trên cánh cửa phòng có khắc một số “7”.

Đây là căn phòng Chu Khiêm đã bước vào!
Hiện tại chắc anh ấy đang tìm vật chứng ở bên trong.

Mỹ nhân lạnh lùng Tư Đồ Tình đã tung ra kỹ năng của mình, muốn gi3t chết Chu Khiêm!
Nghĩ như thế, Cao Sơn liền buông tay của Vân Tưởng Dung ra, giơ tay cản lại.

“Anh vào bên trong, để chắn giúp Chu Khiêm!”
“Từ từ, anh Sơn, em……”
Vân Tưởng Dung cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng suy nghĩ và hành động, cô cũng không biết là suy nghĩ của mình có đúng hay không, nên không biết nói làm sao.

Thực ra thì, cô cũng không biết là nó không đúng chỗ nào.

—— Mặc kệ mấy phòng khác có vào được hay không, nhưng Chu Khiêm đã đi vào phòng số 7 rồi, phòng số 7 chắc chắn là an toàn.

“Dung Dung, chúng ta cần phải cứu anh ấy.

Thứ nhất, với tính cách của anh, không cho phép anh thấy chết mà không cứu; thứ hai, sau này chúng ta rất cần đến sự trợ giúp của anh ấy.”
Quay đầu lại mỉm cười với Vân Tưởng Dung, Cao Sơn nói, “Xin lỗi, anh không đủ thông minh, chỉ dựa vào một mình anh thì không đủ khả năng để đưa em đi đến cuối cùng.

Nhưng may mắn chúng ta đã gặp được Chu Khiêm.

Anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta tìm ra được cốt truyện ẩn, kiếm được thật nhiều đồng tiền vàng và tích lũy kỹ năng….!Cuối cùng là điều em mong muốn.”
“Anh Sơn……”
Vân Tưởng Dung mở to mắt.

Ngay sau đó, quả cầu tuyết tấn công về phía phòng số 7.

Cao Sơn đối đầu với mỹ nhân tuyết Tư Đồ Tình, vươn một tay đẩy cô ra, ngay sau đó liền nghiêng người bước vào phòng ——
“Đùng!”
Một viên đạn được b ắn ra.

·
Thời gian trở lại ngay hiện tại.

Chu Khiêm nhanh chóng mở cửa nhìn quan căn phòng bên cạnh.

Trong màn sương mù, cậu mơ hồ nhìn thấy một dáng người chạy ra, tình huống giống y như ba người NPC, bóng dáng đó được ném về phía trước, nặng nề ngã xuống đất.

Ngay sau đó liền vang lên, tiếng khóc tuyệt vọng của một cô gái, như đâm thẳng vào trái tim của người khác, làm người đó không nhịn được cũng run lên, đau lòng theo.

Chưa kịp nhìn rõ gương mặt, chỉ kịp nhìn thấy được vóc dáng, cùng tiếng khóc tuyệt vọng giữa màn sương mù, mí mắt Chu Khiêm liền nhảy lên, hình như đã biết được truyện gì đang xảy ra rồi.

Cậu nhanh chóng phản ứng lại, ngay sau đó chuyện làm đầu tiên lấy ra vũ khí có kỹ năng lớn nhất 【Xương Sườn Của Thần】.

Tiếng khóc của Vân Tưởng Dung liền trở nên dài hơn, tốc độ chạy về phía Cao Sơn cũng chậm hơn.

Hành lang hình tròn, vách tường, trần nhà, tất cả đều trở nên vặn vẹo trong màn sương mù, tốc độ dài ra của hành lang cùng với tốc độ biến hóa của sương mù cũng trở nên chậm hơn.

—— Chu Khiêm đã làm thời gian chạy chậm hơn.

Mọi thứ đều được biến chậm lại, bao g cả Cao Sơn đang nằm trên mặt đất.

Máu chảy ra từ vết thương ở trên ngực gần như là ngừng lại.

Trong lúc đó, người duy nhất không chịu ảnh hưởng bởi thời gian chỉ có một mình Chu Khiêm.

Ngay lập tức cậu liền nâng tay trái lên, vào ngân hàng giao dịch, liên hệ với Tề Lưu Hành.

Cậu yêu cầu Tề Lưu Hành gửi đạo cụ 【Đồng Hồ Tích Tắc】 qua để cứu Cao Sơn.

Đợi một lúc vẫn không thấy Tề Lưu Hành trả lời, mà thời gian sử dụng Xương Sườn Của Thần cũng có hạn, Chu Khiêm tạm thời không quan tâ m đến hệ thống nữa, ngược lại siết chặt khúc xương trong tay, gấp gáp đi đến trước mặt Cao Sơn.

Đến bên cạnh Cao Sơn ngồi xổm xuống, Chu Khiêm lại đem khúc xương đặt vào trong tay của Cao Sơn.

Cứ như thế, tạm thời Chu Khiêm và Cao Sơn không bị thời gian ảnh hưởng.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ có mình Chu Khiêm và Cao Sơn mới có thể cử động và nói chuyện được.

Cúi đầu, cách một màn sương, Chu Khiêm liếc mắt nhìn máu đang chảy ra từ trên ngực của Cao Sơn.

Màu sắc rất tinh tởm cùng với mùi tanh nồng làm cho cậu thất sự rất chán ghét, cảm thấy đau đầu không thôi.

Một sự chán ghét từ trong xương máu làm cho cậu trở nên tức giận, sau khi nhìn thấy máu đang không ngừng chảy ra, đặc biệt là khi biết nó chảy ra từ trong ngực của Cao Sơn, làm cho cậu không thể nhịn được.

Màn sương dày ở trước mắt như không còn là màu trắng nữa, mà tất cả đều biến thành màu đỏ tươi của máu.

Chu Khiêm không thể hiểu được đây là cảm giác tức giận hay đau buồn, cậu chỉ có thể cảm thấy chán ghét.

Rất giống như trong máu cậu đang có hàng trăm ngàn con kiến đang bò, gấp gáp muốn được chui ra làm mỗi dây thần kinh trong người cậu đều rất đau đớn.

Cậu phải dùng hết sức để xua đi sự chán ghét này.

Mấy lần trước khi cậu phát bệnh, đều là Lịch Học Hải chạy nhanh đến cho cậu uống thuốc an thần.

Nhưng mà hiện tại cậu lại đang ở trong game, không có thuốc an thần để uống.

Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhắm mắt lại, ép mình hít sâu một hơi đầy mùi tanh nồng của máu, Chu Khiêm mới miễn cưỡng nhịn xuống được sự chán ghét ở trong lòng.

Sau đó cậu nhanh.chóng nói với Cao Sơn: “Xin lỗi, đến chết cũng không thể l cho cậu được thoải mái, còn bắt cậu phải nhịn đau để nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi cần biết hết những gì đã xảy ra với cậu, cậu phải nói hết với tôi, thì tôi mới giúp cậu báo thù được.”
Hé miệng thở ra một hơi, Cao Sơn quỳ trên đất, tay vô lực mà nắm lấy khúc xương, hắn mới nhẹ giọng đem tất cả mọi chuyện nói lại với Cao Sơn.

Sau đó hắn nói: “Tôi, rõ ràng tôi đã đi vào phòng số 7, tại sao lại……”
Chu Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại phía sau của Cao Sơn.

Cửa phòng đã được đóng lại, trên tấm biển ghi rõ ràng là số “7”.

Nhưng chỉ có Chu Khiêm mới bước vào căn phòng số “7” thật.

Căn phòng mà Cao Sơn đi vào và bị gi3t chết là căn phòng số “6”.

Có người đã đánh tráo số phòng.

Quay đầu đi không nhìn nữa, Chu Khiêm liền hiểu hết mọi chuyện.

Trước đây cậu cho rằng Tư Đồ Tình chắc chắn có đồng đội.

Hiện tại xem ra, người đồng đội kia chỉ có thể là Lộ Manh Manh.

Tư Đồ Tình với Lộ Manh Manh thông đồng với nhau, muốn lừa Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, làm cho hai người tin phòng 3, 4, 5, 6 và 7 là phòng an toàn.

Nhưng Vân Tưởng Dung quá cảnh giác, không dễ bị mắc mưu.

Do đó hai người đã đổi cách khác.

—— Lợi dụng lớp sương mù dày đặc để ngăn cản tầm nhìn và thính giác, cùng với sự biến đổi trên hành lang, vị trí những căn phòng cũng không cố đinh, bọn họ đem biển số phòng 6 và phòng 7 đổi với nhau, để dụ Cao Sơn bước vào căn phòng số 6 có sát thủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Tiếng vang của lục lạc “Đinh linh linh” Tư Đồ Tình đang đi đến đây.

Vân Tưởng Dung lúc trước suy đoán, Tư Đồ Tình rung lục lạc là vì để ám sát Chu Khiêm.

Nhưng cô đã dự đoán sai rồi.

Mục đích của Tư Đồ Tình chính là làm ảnh hưởng đến suy đoán của hai người Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.

Phòng 6 và 7 liền kề nhau, trên hành lang thì sương mù dày đặt, cộng thêm tiếng lục lạc làm phiền, để hai người bước đi trong sương mù một lúc lâu, khi bước ra thì nhìn thấy căn phòng treo biển treo số “7”, hai người hoàn toàn không hề nghi ngờ mà xem đó là phòng số 7 thật sự.

Người có thể tráo hai tấm biển một cách nhanh chóng chỉ có thể là sát thủ, Lộ Manh Manh.

Tốc độ của cậu ta rất nhanh, lợi dụng màn sương dày để đi đổi hai tấm biển phòng, mà không bị ai phát hiện.

Cuối cùng hai người đó cũng thành công.

Bọn họ thành công lừa gạt Cao Sơn để cho hắn xông vào phòng số 7, nhưng thực tế là phòng số 6, cuối cùng bị gi3t chết.wattpadtien161099
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung sẽ không dễ bị lừa như thế.

Nguyên nhân của chuyện này Chu Khiêm biết —— Cao Sơn sở dĩ xông vào phòng số 7 mà không suy nghĩ nhiều, là vì cứu cậu.

Trong mắt xuất hiện vài tia mê mang nhưng rất nhanh đã biến mất, nhìn thấy Cao Sơn đang không ngừng chảy máu, Chu Khiêm dường như đã nhìn thấy một người khác.

Duy trì tư thế ngồi xổm xuống, Chu Khiêm tập trung nhìn vào đôi mắt của Cao Sơn, dùng giọng nói lạnh nhạt, nghiêm túc nói: “Cậu có biết, tôi rất ghét mắc nợ mạng người khác hay không.”
Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Khiêm, Cao Sơn thở ra một hơi, nói: “Chu Khiêm, lúc nãy anh nói là muốn báo thù cho tôi, nhưng tôi không cần.

Đây là do tôi bị gạt, không có liên quan gì đến anh.”

Chu Khiêm lạnh lùng nhìn hắn: “Dao đây? Đến bây giờ còn muốn làm người tốt à?”
Trong lòng có một sự tức giận không thể nhịn lại được.

Chu Khiêm vẫn không có cảm giác với đau buồn hay tức giận, nhưng mà hiện tại, cậu có thể cảm giác được trong lòng thật sự rất tức giận.

Không được, nếu mà cứ tiếp tục như vậy, cậu lại phát bệnh mất.

Nhìn chằm chằm vào mắt của Cao Sơn, Chu Khiêm gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên đời này đa số đều là nhân vật phản diện, người tốt thì không có bao nhiêu.

Tôi lớn như thế chỉ gặp qua được có hai người là Bạch Trụ và cậu.”
—— Lần trước, Chu Khiêm có một câu không nói thật với Tề Lưu Hành.

Trong phó bản《Thiên Đường Quả Táo》, cậu đúng là thông qua ngân hàng giao dịch để đe dọa bọn họ đến hỗ trợ, nếu không cậu sẽ dụ các tín đồ đi về phía đó.

Nhưng trước khi cậu gửi tin nhắn đó, thì cậu đã nhận được tin nhắn từ phía Cao Sơn trước.

Cao Sơn nói hắn không yên tâm, đã thương lượng với Vân Tưởng Dung để đến đây hỗ trợ, hai người đã sắp đến rồi.

Hiện tại, cái chết hình như ở trong một không gian yên lặng.

Nhưng Chu Khiêm biết đây chỉ là giả, nó giống như là một giấc mơ mà thôi.

Sự im lặng ngắn ngủi này rồi cũng sẽ biến mất.

Cái chết nên đến thì cuối cùng cũng đến.

Nhìn Cao Sơn, Chu Khiêm dùng giọng điệu trầm khàn hỏi: “Tôi chỉ nhìn thấy qua được hai người tốt.

Là cậu và Bạch Trụ đã chết, hiện tại cậu cũng muốn chết sao.

Có thể thấy được những người tốt đều luôn sống không được lâu, luôn gặp được tai họa.

Cho nên tôi ——”
Cao Sơn cười khổ nói tiếp lời cậu.

“Cho nên, anh muốn nói mình là cái tai họa đó sao?”
“Đúng.” Chu Khiêm siết chặt khúc xương đến nổi gân xanh, “Cho nên tôi phải làm người xấu, một người đầy tàn nhẫn, tôi……”
Cao Sơn lúc lắc đầu, cắt ngang lời cậu nói::Chu Khiêm, tôi không cần anh báo thù giúp tôi.

Tôi cũng không muốn Dung Dung vì tôi mà đi báo thù.”
“Cảm ơn anh đã giúp tôi kéo dài thời gian.

Lợi dụng thời gian này, tôi sẽ đem vài đạo cụ và đồng tiền vàng gửi qua cho anh và Dung Dung……”
Lại hít sâu một hơi, Cao Sơn nói: “Tôi đem đạo cụ và đồng tiền vàng cho anh, là muốn cầu xin anh một việc, Dung Dung tuy bề ngoài nhìn ôn nhu, tính cách cũng rất mạnh mẽ.

Anh nhất định phải thuyết phục được em ấy không đi báo thù cho tôi.

Nếu không tôi sợ em ấy sẽ chọn sai đường……”
Nghe như thế, đôi mắt Chu Khiêm sâu thẳm.

Sau một lúc lâu, cậu nhìn Chu Khiêm bằng một đôi mắt không có bất kì cảm xúc nào.

“Tôi sợ là tôi không khuyên được cô ấy.

Cậu nói rất đúng, cô ấy rất mạnh mẽ, cô ấy nhất định không nghe theo lời tôi nói, mà nhất định sẽ báo thù cho anh.”
Đối mặt với việc mình sắp chết, Cao Sơn cũng không hề lo lắng.

Nhưng mà bây giờ lại rất gấp gáp.

Chịu đựng cơn đau, hắn vươn một tay nắm chặt lấy cổ tay của Chu Khiêm, giọng điệu gần như là run rẩy: “Anh, anh nhất định phải giúp tôi thuyết phục em ấy, tôi biết anh nhất định sẽ làm được, anh có cách để……”
“Vân Tưởng Dung là người như thế nào, muốn cô ta nghe theo lời tôi không đi báo thù, là không có khả năng.

Vậy thì ——”
Trước khi Cao Sơn lên tiếng để cắt ngang, thì Chu Khiêm đã nói ra một câu làm cho Cao Sơn ngây người.

—— “Vậy thì để cô ta, dứt khoát hận tôi đi.”
Chu Khiêm nói xong, đôi mắt đã không còn cảm xúc.

Cậu rất bình tĩnh nói: “Cậu với Vân Tưởng Dung phân tích như vậy là không đúng.

Đổng Tường là loại người như thế nào, ai lại đi báo thù giúp hắn ta.

Hay nói cách khác, với cấp bậc của hai người làm sao đấu lại Tư Đồ Tình.”
“Tư Đồ Tình với Lộ Manh Manh, phối hợp rất ăn ý với nhau.

Rất có thể là họ có người để chống lưng.”
“Cho nên việc này rất có thể là liên quan đến một cá nhân hay là tổ chức nào đó.”
“Đương nhiên, cho dù chân tướng là như thế nào.

Bọn họ đến đây đều là vì tôi.”
“Cậu với Vân Tưởng Dung vì tôi mà gặp nạn.

Nếu Vân Tưởng Dung muốn báo thù cho cậu, một thân một mình đối đầu với tổ chức đó, nhất định là sẽ rất nguy hiểm, cho nên, tôi đồng ý với cậu, là sẽ không kéo cô ta vào chuyện này.”
“Cao Sơn, trước tiên tôi sẽ cố gắng liên lạc được với Tề Lưu Hành, lấy được 【Đồng Hồ Tích Tắc】 để cứu cậu.”
“Nếu con đường này đi không được, vậy làm phiền cậu đi ngủ một giấc.

Tôi nhất định sẽ đi đến cuối trò chơi này, tìm được cách để cứu cậu.

Nhưng trước khi làm được chuyện này ——”
Dùng giọng điệu không chút quan tâm, giống như chuyện này không liên quan đến mình, Chu Khiêm nói: “Để cho Vân Tưởng Dung hận tôi, nhắm thẳng về phía tôi đi.”
Lát sau.

Xương Sườn Của Thần hết tác dụng.

Thời gian được khôi phục bình thường.

Cao Sơn nằm trên vũng máu, từ từ nhắm mắt lại.

Ngay khi Chu Khiêm lấy khúc xương từ trong tay Cao Sơn ra——
Có một bóng trắng như ẩn như hiện từ trong người Cao Sơn bay ra, bị hút vào trong khúc xương.

Tác giả có lời muốn nói:
– ——-*——
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Chưa sửa chính tả lại nha..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.