Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 107: Nồi nấu quặng



Núi Tử Vụ quanh năm mây mù, phong cảnh như tranh vẽ, non nước hữu tình.

Đất đai ở đây ẩn chứa nguồn linh lực dồi dào, mỗi một nhành cây, mỗi một gốc cây đều chứa đầy linh khí, có thể xứng danh với cái tên bồng lai tiên cảnh.

Ma Vương con hấp thụ linh lực của người mẹ tu bổ cả đời, bây giờ đã tròn 4 tuổi, trở thành một tinh quái mạnh mẽ.

Bây giờ, Ma Vương con lại vô cùng hoang mang.

Nó không biết vì sao cha lại nằm im trên mặt đất, cũng không biết sao cây cối xung quanh lại ngã rạp, mặt đất vỡ tung tan tác.

Nó chỉ mơ hồ cảm thấy rằng cha sẽ không bao giờ quay lại nữa, mà nhà của nó đã mãi mãi bị hủy diệt.

Ma Vương con ch ảy nước mắt theo bản năng.

Đến lúc này thì dừng lại.

Dù sao nó cũng chỉ mới 4 tuổi, nó không phân biệt được đúng sai, cũng không hiểu tình yêu là như thế nào.

Điều duy nhất mà nó biết là có một kẻ lạ mặt xâm nhập vào nhà ở của nó và cha. Nó vô cùng tức giận, muốn giế t chết kẻ lạ mặt kia!

Trong lòng Ma Vương con, không có cha thì không có nó.

Khi cha cần nó, nó cũng có thể dâng hiến hết mọi thứ.

Có gì là sai?

Cha đi ngủ trước… rõ ràng nói rằng 30 phút sau, cha sẽ ăn thịt mình.

Nếu nó có thể phụng dưỡng cha, giúp cha cảm thấy vui vẻ, nó cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng vì sao kẻ lạ mặt này đã phá hoại hết mọi thứ, lại luôn miệng nói rằng muốn tốt cho nó, giúp nó báo thù?

Người này nói “mẹ”, đó là gì? “Mẹ” là gì?

Nó chỉ cha. Cha là người thân duy nhất của nó.

Còn…

Bây giờ người này nói câu kia, “Mạng sống là độc nhất vô nhị, mỗi người nên sống vì mình”, có nghĩa là gì?

Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương.*

*甲之蜜糖,乙之砒|霜: cùng là một người, một vật, có thể là thứ tốt với người này nhưng lại là thứ xấu với người khác.

Ma Vương con không bao giờ có thể hiểu được lời của Chu Khiêm.

30 phút sau.

Rồng con nhẹ quất đuôi, động tác như nước chảy mây trôi, khi nó chuẩn bị chở Chu Khiêm né tránh một đợt tấn công khác, ngưng thần đối phó với nguy hiểm tiếp theo ——

Bỗng nhiên, Ma Vương con dừng tấn công.

Tiếng khóc trẻ con biến mất, ảo ảnh cũng biến mất, sát chiêu bàn tay yêu thương cũng biến mất.

Ma Vương con không tấn công Chu Khiêm nữa, lẳng lặng đi đến bên cạnh Ma Vương cha, quỳ xuống, đặt hai tay lên vai gã, dùng sức lay.

“Cha? Cha tỉnh lại! Cha nói rằng 30 phút sau cha sẽ tỉnh lại mà!”

Nó không biết cha mình đã chết.

Vốn dĩ nó cũng cam tâm tình nguyện hiến thân cho cha, không biết “sống chết” thật sự la gì.

Nó chỉ nhớ rõ cha từng nói một câu ——30 phút sau sẽ tỉnh dậy, muốn ăn bữa ăn ngon nhất.

Lay người cha mình cũng không thể đánh thức người dậy, Ma Vương con lại rơi nước mắt theo bản năng. Sau đó ánh mắt của nó trở nên có chút ngẩn ngơ.

Nó đứng lên, im lặng đi đến mái nhà tranh gần như đã trở thành một đống đổ nát, bị che lấp dưới tro bụi.

Ma Vương con tìm kiếm trong đống hỗn độn một lát, tìm thấy một cái vạc.

Nó lôi cái vạc ra ngoài, tự bỏ củi, đốt lửa, đổ nước vào, nghĩ đến điều gì, nó lại vào nhà tranh tìm kiếm một chút, tìm thấy một cái bao tải chứa thuốc, bỏ tất cả vào trong.

Cuối cùng, nó không hề do dự, nhảy thẳng vào trong vạc.

Trước khi nhắm mắt, nó nhìn cha rồi nói: “Cha, cha nhớ phải tỉnh lại, rồi ăn thịt con…”

Lớp vỏ đồng của cái vạc có khắc nhiều ký hiệu thần bí, khi nước trong vạc đã được đun sôi, hoa văn trên thân vạc phát ra ánh sáng vàng, trên miệng vạc bốc khói tím.

Ma Vương con tự nấu chính mình, đem sinh mạng của mình hiến tế cho cái vạc.

Dường như cảm ứng được điều gì, rồng con bay giữa trời há miệng, vô số làn khói tím từ miệng vạc bốc lên cao, chui vào trong bụng nó, bị kim đan Thao Thiết hấp thụ.

Giá trị sinh mạng của rồng con tăng lên vô số lần, Chu Khiêm nhận được thông báo từ hệ thống, anh đã thuận lợi qua màn, các thuộc tính và sức chiến đấu tăng lên 40%.

Giơ tay lên xoa đầu rồng con, khen ngợi con ngoan quá, Chu Khiêm dùng suy nghĩ chỉ huy nó bay về mặt đất.

Ngay lúc này, Chu Khiêm chợt nhận thấy xương sườn của Thần xuất hiện dị thường ——

Một phần sương mù tím từ trong miệng của rồng con bay ra ngoài, sau đó bay về phía khúc xương.

Trong chốc lát, sương mù tím hội tụ, vây quanh khúc xương sườn của Thần.

Ngay sau đó, một sợi khói trắng bay ra từ khúc xương. Nếu không phải chắc chắn không thể nào có khả năng này, Chu Khiêm còn cho rằng khúc xương bốc cháy.

Nhưng cuối cùng, sương tím biến mất hoàn toàn, làn khói trắng ngưng tụ thành một đoàn, vòng quanh khúc xương vài vòng, sau đó bay lên, cuối cùng hóa thành một hình người trước khúc xương!

Dường như có một linh hồn yếu ớt cư ngụ trong khúc xương, vì quá mức suy yếu nên không thể rời khỏi khúc xương. Cho đến hiện tại, cuối cùng cũng hấp thụ được một ít giá trị sinh mạng mới có thể xuất hiện trước mặt người khác.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 16: 16: ۵ Hồi 4 Từ Trong Trái Tim 2 ۵

Mơ hồ nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm nghiêm túc nhíu mày, nghiêm túc nói với rồng con: “Long Long, con thử cung cấp thêm một ít giá trị sinh mạng cho cậu ấy đi!”

Nghe lời, rồng con tiếp tục thử một chút, nhưng vừa rồi nó đã giúp Chu Khiêm tránh thoát các đòn tấn công của Ma Vương con, căng thẳng suốt 20 phút, bây giờ thể lực đã gần như cạn kiệt.

Cố gắng nhả ra một ít giá trị sinh mạng, nó liền ngồi bệt xuống đất, thân thể từ từ thu nhỏ lại, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Nhưng hành động vừa rồi của nó cũng có giá trị.

Làn sương tím lại bị khói trắng hấp thụ, sau đó hình dạng của khói trắng càng giống người hơn một chút, ngũ quan của người nọ cũng đã rõ ràng hơn.

Chu Khiêm siết chặt khúc xương, khi nhận ra làn khói trắng là ai liền nở nụ cười: “Cao Sơn, là cậu sao? Trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, anh không rời đi mà ở trong xương Thần ư? Hồn cốt chính là cậu?”

Cao Sơn nhìn Chu Khiêm, vẫy vẫy tay, có vẻ muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Ngay sau đó, cậu thử nhấc chân đi về phía Chu Khiêm, cuối cùng lại biến mất không thấy.

Khói trắng lại quay về khúc xương của Thần, không còn dấu vết.

Chu Khiêm hạ quyết tâm, muốn nhanh chóng nâng cao thêm thuộc tính của chính mình.

Như vậy thì lần sau anh có thể nói chuyện cùng Cao Sơn, thậm chí có thể hồi sinh đối phương.

Kỹ năng của Cao Sơn vẫn còn, đội nhóm của Chu Khiêm sẽ có thêm một xe tăng mạnh mẽ.

Một lát sau, Chu Khiêm ôm rồng con đi xuống núi, đi đến cổng vào phó bản.

Đúng lúc này, đồng hồ trên cổ tay trái của Chu Khiêm chợt rung lên, có người đang muốn gặp anh.

【 Đạo cụ: Lời kêu gọi thâm tình 】

【 Giới thiệu công dụng: Khi gặp nguy hiểm, có thể mời gọi một người đồng đội đến giúp đỡ, hoàn thành nhiệm vụ; đồng đội có thể nhận được 80% kinh nghiệm 】

【 Hạn chế: Giới hạn trong phó bản đơn; giới hạn trong phó bản đánh quái; trong vòng ba tháng chỉ có thể sử dụng 1 tấm thẻ có công năng cùng loại 】

【 Cấp: S, vô cùng hiếm 】

Chu Khiêm biết công năng của đạo cụ này, vì Bạch Trụ tặng cho anh rất nhiều đạo cụ, đạo cụ này là một trong số đó.

Nhưng khi anh tham gia phó bản cũng không thể dùng đạo cụ để gọi Bạch Trụ đến.

Vì cấp bậc của Bạch Trụ không thể vào phó bản cấp thấp.

Như vậy thì đạo cụ này chỉ có thể gửi lời mời đến đồng đội có cùng cấp bậc mà thôi, tác dụng hữu hạn, cũng không thể gọi người mạnh từ bên ngoài.

Khi nhìn thấy tin nhắn 【 Người chơi Ngô Nhân gửi lời mời triệu hồi, xin hãy xác nhận đồng ý trong vòng một phút 】, Chu Khiêm vẫn quyết định đi.

Anh đang ở trong phó bản đơn, vẫn có thể gửi tin nhắn cho đồng đội của mình.

Anh nhanh chóng gửi tin nhắn thoại đến Bạch Trụ: “Anh Trụ, tạm thời em chưa về được, em phải đi giúp một người bạn. À, em còn phát hiện ra hình như em có thể triệu hồi hồn cốt, có thể hồi sinh lại một người đồng đội cũ. Em muốn thử tìm hiểu xem. Anh chờ em một chút nhé! Em sẽ quay lại ngay!”

Lam Cảng năm 2301, cổng vào phó bản núi Tử Vụ.

Có lẽ nghĩ rằng Chu Khiêm sẽ quay về ngay nên Bạch Trụ mua hồng trà mà đối phương thích. Khi vừa quay về cổng vào, y lại bất ngờ nhận được tin nhắn thoại từ Chu Khiêm.

Dừng mắt trên giao diện hệ thống 3 giây, cho đến khi dòng thông báo biến mất, Bạch Trụ dời mắt, lấy đạo cụ sô pha, dù che nắng từ túi hành lý ra, trực tiếp ngồi xuống.

Chu Khiêm không nói đi phó bản nào, cho nên y chỉ có thể tạm thời chờ ở đây.

Lấy một ly hồng trà, dùng ống hút hút một ngụm, Bạch Trụ bắt đầu ngồi đọc sách dưới cây dù.

Một lúc sau, âm thanh “tí tách” vang lên, hình như có giọt nước rơi xuống trước mắt y.

Dời mắt khỏi trang sách, Bạch Trụ nhìn mặt đất ở phía trước ——

Đó là một giọt máu.

Không để tâm  đến nó, Bạch Trụ lại tiếp tục đọc sách.

Từ đầu đến cuối, gương mặt của y nhàn nhạt đạm bạc, chỉ nói một câu: “Khi gặp thì không cần dùng hình thái đó xuất hiện.”

“Bạch Long ơi Bạch Long, cậu với cây kiếm của cậu đều vô tình như nhau.”

Một giọng nam truyền đến.

Một giọng nữ khác vang lên bác bỏ: “Không thể nói như vậy. Cậu ta vô tình với chúng ta nhưng có tình với người kia nha!”

Nam: “Tiểu Ma, anh cảm thấy đầu óc của em có vấn đề.”

Nữ: “Đầu óc của anh mới có vấn đề! Anh thật ghê tởm, anh chỉ là một giọt máu!”

Nam: “Em kỳ lạ nhỉ, chẳng lẽ em không phải là máu sao?”

Cùng với tiếng cãi nhau, máu ở trên mặt đất dần khuếch tán, biến to, giống như dung nham mà sôi trào, cuối cùng dâng lên tạo thành một con người màu đỏ —— mũ đỏ, quần áo đỏ, gương mặt cũng đỏ, cả người như sinh ra từ máu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Nhưng nói chính xác thì người này không được tính là một con người.

Vì thân thể này có hai cái đầu.

【 Huyết Ma 】, đối tượng luôn khiến vô số người chơi sợ hãi, vì mỗi khi người này xuất hiện hay biến mất đều vô cùng tà môn, ngoài ra, người này còn giết người không chớp mắt, hoàn toàn không để tâm  đến phương diện tình cảm.

Mỗi khi giết người xong, người này đều hấp thụ hết máu của nạn nhân.

Trước đây có người từng thấy hình dạng thật của người này, nhưng không biết vì sao người này lại có tướng mạo quái dị như vậy.

Một nam và một nữ dùng chung một cơ thể. Trong thế giới hiện thực, từ khi sinh ra, họ đã là song sinh dính liền, không có bác sĩ nào có thể giải phẫu tách đôi hai người này ra được, có bác sĩ còn nói họ chỉ có thể sống đến năm 9 tuổi.

Cho nên họ chọn tiến hành thí nghiệm, tham gia vào trò chơi, sống cho đến hôm nay.

Trong hai người, người nam là “Tiểu Huyết”, người nữ là “Tiểu Ma”, tính cách thống nhất là ồn ào, vui nhộn.

Khi gặp chuyện lớn, Tiểu Ma sẽ là người trầm ổn, thành thục hơn, Tiểu Huyết thì dễ xúc động hơn. Nhưng hai người bổ sung bù trừ cho nhau, phối hợp ăn ý, đều có thể tìm được đường sống trong bế tắc.

Bình thường, hai người cũng không hòa thuận lắm, thường xuyên cãi nhau.

Sau khi Ẩn Đao gặp họ thường sẽ tự hỏi một vấn đề —— nếu hai người không thống nhất được ý kiến của nhau thì ai sẽ nghe theo ai.

Đối với câu hỏi này, hai người đều trả lời rằng: “Đương nhiên là nghe tôi rồi, thân thể này là nam/nữ, cho nên tôi là chủ!”

Ngay lập tức, Bạch Trụ hơi nhíu mày, lật vài trang sách, hai người nọ mới im bặt.

Nhìn chằm chằm y trong chốc lát, Tiểu Ma nói: “Lâu rồi cậu không đến chỗ chủ nhân đó.”

Tiểu Huyết trầm ngâm: “Chậc, anh thấy chúng ta không cần phải tỏ ra hèn mọn với cậu ta như vậy đâu!”

Tiểu Ma: “Dạ dạ, anh đại Bạch Long bây giờ đã qua thời kỳ đỉnh cao lâu rồi!”

Tiểu Huyết: “Em nghĩ thử xem bạn nhỏ cấp S kia có phải là người mà Bạch Long phải trả một cái giá lớn năm xưa không? Câu chuyện này cảm động thật đó.”

Bạch Trụ không đáp lời hai người, im lặng tiếp tục lật trang sách tiếp theo.

Tiểu Huyết, Tiểu Ma cùng nói: “Chủ nhân gọi cậu về một chuyến! Chúng tôi bận chết đây này, sao cậu có thể nhàn nhã đọc sách thế hả!”

Bạch Trụ không ngẩng đầu: “Tôi đang đợi chủ nhân tương lai của tôi thăng cấp.”

Tiểu Huyết, Tiểu Ma: “…”

Bạch Trụ: “Em ấy cũng sẽ là chủ nhân tương lai của hai người.”

Nói đến đây, Bạch Trụ nhận thấy được điều gì, bưng ly hồng trà lên nhìn về một hướng, ánh mắt hơi rùng mình.

Sau đó một cô gái bộ dáng ngây thơ cưỡi một con rùa đen, trừng mắt nhìn xuất hiện.

“A ha, lần này thuật ẩn thân của tôi tiến bộ hơn rồi!”

Cô gái cưỡi rùa đen thong thả đi đến đây.

Cô ngáp một cái: “So với lần trước tôi khá hơn nhiều. Lần trước anh Bạch Long phát hiện ra tôi chỉ cần 1 phần 10 giây, bây giờ mất tới nửa giây!”

Tiểu Huyết, Tiểu Ma: “…”

Cô gái trông ngây thơ này có danh hiệu 【 Quy Nhi Tiên 】.

Lúc trước khi Ẩn Đao nghe thấy cái tên này, hắn còn cho rằng đây là một ông lão mấy trăm tuổi, tóc dài bạc phếch, chòm râu dài, gương mặt đầy nếp nhăn.

Hắn không thể nào ngờ được rằng người mang danh hiệu này chỉ là một cô bé.

Quy Nhi Tiên chớp mắt nhìn Huyết Ma, sau đó thần thần bí bí nhìn Bạch Trụ.

“Anh Bạch Long, tôi vì người bạn nhỏ, à không, chủ nhân tương lai của chúng ta, bói một quẻ mai rùa. Anh ấy phải vào một phó bản rất nguy hiểm. Anh có muốn biết kết cục của anh ấy là thắng hay thua không? He he ——”

Nói đến đây, Quy Nhi Tiên nhoẻn miệng cười: “Nếu anh muốn nghe thì phải theo tôi về gặp chủ nhân. Tôi sẽ nói cho anh biết trên đường đi!”

Bạch Trụ lại cúi đầu, lật trang tiếp theo: “Em ấy sẽ không thua.”

“Ha ha ha…”

Quy Nhi Tiên cười vài tiếng, trao đổi ánh mắt với Huyết Ma, lại nhìn Bạch Trụ nói: “Anh tin tưởng người ta thật đó, danh hiệu của anh ấy là… À, Yểm Soái đúng không?”

“Ừm.” Bạch Trụ gật đầu.

“Thật ra tôi đã đến Lam Cảng khá lâu rồi, ngày hôm đó tôi cũng có theo sau anh ấy vài bước, anh ấy không phát hiện ra tôi. He he, khi hai anh vừa ra khỏi nhà triển lãm án mạng, Yểm Soái đã một mình vào khách sạn đó.”

Quy Nhi Tiên nói: “Khi đó tôi dùng 【 Thuật đọc tâm 】thử nhìn một chút ——”

Cô gái ngây thơ nói chưa xong, Bạch Trụ ở phía đối diện đã lạnh lùng trừng mắt qua.

Trái tim khẽ rơi lộp bộp, cô liền dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Huyết ma, nhanh chóng nói: “Haiz, thuật đọc tâm của tôi đâu phải là chủ động đâu, đó là kỹ năng bị động của tôi mà. Bị bắt nghe suy nghĩ của người chơi cấp thấp hoài, mỗi ngày tôi đều thấy ồn ào mệt mỏi lắm! Khụ khụ, cái đó…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 890: Số thần tướng cực hạn

“Bạch Long, anh có biết không, người kia cảm thấy anh không hiểu lòng của anh ấy lắm, không hiểu cái gì là… tình yêu!”

Tiểu Huyết và Tiểu Ma liền trao đổi ánh mắt với nhau.

“Em gái Quy Nhi Tiên gần đây càng lúc càng gan dạ hơn rồi đúng không?”

“Thật ra em ấy là bảo bối của đội chúng ta mà. Thuật đọc tâm, thuật bói toán, rất là lợi hại. Chúng ta nhất định phải bảo vệ thần tiên tri!”

Trong giây lát, Quy Nhi Tiên như bị người khác đoạt xác, thần thái chợt thay đổi.

Ban đầu cô mặc một chiếc váy trắng ngồi trên mai rùa đen, cô trừng đôi mắt to, khi nói chuyện thích nghiêng đầu. Đây là bộ dáng ngày thường của cô, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Nhưng bây giờ cô lại đứng lên, cả người lơ lửng trên mai rùa đen, gương mặt vô cùng nghiêm túc, bỗng nhiên trưởng thành hơn vài tuổi.

Hai mắt cô đăm đăm nhìn thẳng vào Bạch Trụ, nói ra những lời trước đó mình không hề nói ——

“Cậu có bao giờ nghĩ rằng tình cảm giữa cả hai vốn dĩ không hề bình đẳng với nhau không?”

“Cậu có thể trả giá hết mọi thứ vì cậu ta. Nhưng đối với cậu ta thì khi nghe nói cậu chết rồi, tuy đúng là có thương tâm khổ sở, nhưng vẫn có thể tiếp tục bình yên sống tiếp bảy năm.”

“Bảy năm qua cậu ta sống rất tốt, cho nên, dù có cậu hay không có cậu, đối với cậu ta chẳng sao cả.”

“Cậu ta vì bạn của mình mà có thể bỏ cậu lại đây. Mỗi ngày cậu ta có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm. Cậu sẽ không bao giờ là duy nhất trong lòng cậu ta.”

“Có lẽ cậu ta thích cậu thật, so với những người khác, cậu không giống. Nhưng mức độ khác biệt này cũng hữu hạn, tầm quan trọng của cậu với cậu ta cũng là hữu hạn.”

“Về bản chất, cậu chẳng khác gì những người bạn khác của cậu ta.”

“Từ năm 7 tuổi đến năm 17 tuổi, hai người đã quen nhau được 10 năm. Trừ những năm tháng khi các cậu quá nhỏ, tình cảm thật của các cậu tính được trong bao nhiêu năm?”

“Nhưng các cậu đã chia xa nhau 7 năm,”

“Bạch Trụ, có bao giờ cậu nghĩ đến rằng thật ra với cậu ta, cậu không hề quan trọng như vậy. Nếu không phải vì cậu ở bên cạnh cậu ta suốt những năm tháng trưởng thành, có lẽ cậu ta cũng sẽ xem cậu giống như những người khác mà thôi.”

“Cậu ta nghĩ cậu không hiểu tấm lòng của cậu ta, không hiểu tình yêu là gì. Thật ra người không hiểu là cậu ta mới đúng.”

“Tôi chỉ nói như vậy là để nhắc nhở cậu, vì tương lai chúng ta sẽ chiến đấu…”

Nghe những lời này, Huyết Ma không dám nhìn sắc mặt của Bạch Trụ, chỉ nhìn chằm chằm vô bộ quần áo màu đỏ của mình, Quy Nhi Tiên nhăn trán, cả người bất tỉnh, nằm im trên mai rùa.

Khi Quy Nhi Tiên tỉnh lại, Bạch Trụ đã không còn ở đây.

Trước mặt cô chỉ còn Huyết Ma.

Nhìn biểu tình của Huyết Ma, Quy Nhi Tiên ảo não vỗ vỗ đầu mình, hỏi: “Có phải tôi lại… vào trạng thái bà đồng không? Có phải tôi lại dong dài những thứ không nên nói không?”

Không cần Huyết Ma trả lời, Quy Nhi Tiên cũng đã đoán ra được.

“Tiêu rồi. Haiz, tôi không có cố ý!”

“Nhiệm vụ của chủ nhân làm sao đây? Ngài ấy dặn chúng ta phải bảo Bạch Trụ đi gặp mặt mà!”

Huyết Ma thở dài: “Vừa rồi cậu ta đi rồi, em đoán xem cậu ta nói gì?”

Quy Nhi Tiên chớp mắt hai cái: “Anh ấy nói gì?”

Huyết Ma: “Cậu ta nói, chuyện không từ mà biệt, cậu ta sẽ không tái phạm nữa. Cậu ta muốn chờ Chu Khiêm hoàn thành phó bản này. Bảo chúng ta chờ thêm một chút.”

Chu Khiêm không biết có chuyện gì xảy ra ở ngoài phó bản.

Anh đi đến một mảnh đất trống trải rộng lớn, sau lưng có vài gian phòng, trước mặt là một cái nồi đá khổng lồ.

Bên cạnh nồi có một người đang cầm một cái muỗng to.

Người này thương tích đầy mình, gần như không còn nhìn rõ hình dạng.

Cố gắng quan sát, Chu Khiêm mới nhìn ra được đây là Ngô Nhân.

Đôi mắt nhỏ của Ngô Nhân bị che lấp dưới lớp bùn, hoàn toàn không nhìn thấy.

Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn khóc với Chu Khiêm: “Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng cậu từ chối rồi.”

“Anh may mắn lắm đó. Tôi vừa xong một phó bản, nếu không tôi cũng không tới được.” Chu Khiêm đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Tình huống của anh như thế nào?”

【 Người chơi Chu Khiêm tham gia phó bản: Nồi nấu quặng phép thuật 】

【 Tôi sẽ cho bạn một nồi nấu quặng, nếu hôm nay bạn ném thi thể của những thủ hạ chết trận vào nồi, ngày mai họ sẽ sống lại 】

【 Dùng nồi nấu quặng này, chúng ta có thể giành được thắng lợi trong cuộc chiến! 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.