Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 109: Dị giới



Tình huống ngày một nguy cấp hơn, Ngô Nhân chỉ có thể nói với Chu Khiêm một câu: “Trong 《 Những bông hoa ác 》, cậu chưa nhìn thấy tôi xuất chiêu thật. Đừng nói với tôi rằng bây giờ cậu muốn kiểm tra năng lực của tôi nên mới ở đây thờ ơ lạnh nhạt như vậy!”

Nghe xong, nụ cười của Chu Khiêm càng xán lạn hơn: “Anh nghĩ về tôi tệ thật đó.”

Ngô Nhân: “…”

Ầm ầm vang dội ở bên ngoài, thần đã tấn công về phía nồi nấu quặng.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua, cảm thấy Ngô Nhân nói rất đúng, vị thần này trông rất kỳ quá.

Dưới sự ảnh hưởng của các truyền thuyết, thần thoại, trong tiềm thức của mọi người, ai cũng sẽ cho rằng thần có vóc dáng rất to lớn. Đặc biệt là một vị thần có sức mạnh tiêu diệt cả một thế giới, chắc chắn sẽ là một người có hình thể khổng lồ.

Nhưng vị thần trước mắt họ lại khác, vóc dáng nhỏ bé, có lẽ chỉ cao tới eo Chu Khiêm. Mỏ chuột tai khỉ, trông vô cùng cổ quái, nhưng lại có hình thái như là con người.

Có vẻ như bản chất của vị thần này vẫn là con người, chỉ là đường nét hơi dị dạng mà thôi.

Dù vóc người thấp bé nhưng sức mạnh của vị thần này lại không thể khinh thường.

Thần dùng một quyền trượng có chiều dài bằng cả đường kính của nồi nấu quặng đánh bay thi thể của 50 binh linh, sau đó lao thẳng vào trong nồi!

Mũi nhọn của quyền trượng đột nhiên phát ra một chùm tia sáng đỏ như máu, Ngô Nhân có kinh nghiệm từ trước, kịp thời mở ra một chiếc dù phòng hộ thật lớn.

【 Đạo cụ: Dù bảo vệ siêu lợi hại 】

【 Công dụng: Một chiếc dù đầy cá tính, khi vừa được tạo ra đã giơ tay xin thề mình chắc chắn hơn cả Kim Chung Trạo*, dù mục tiêu có xuất chiêu thức nào đều có thể ngăn được 50% thương tổn 】

*金钟罩 (chuông vàng úp) 1 trong 72 tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm. Dùng vải thô quấn thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng.

【 Cấp: S, hiếm 】

Khi chùm tia sáng chạm vào chiếc dù, tiếng va đập vang lên ồn ã. Dù phòng hộ này nhìn qua không dày và chắc chắn nhưng công dụng xứng với tên gọi, chùm tia sáng muốn đâm xuyên qua nó để tấn công người dùng quả thực là một chuyện khó khăn.

Nhân lúc dù phòng hộ chặn lại chùm sáng, hai tay Ngô Nhân tạo thế, trên trời cao chợt nổi mây đen.

Ngưng kết chiêu thức trong một thời gian ngắn, một tia chớp giáng xuống, tiếng sấm vang lên, thứ rơi xuống không phải là mưa, mà là vô số ngân châm phát sáng bạc.

Ngô Nhân điều khiển ngân châm di chuyển, mũi nhọn hướng về phía sau lưng vị thần, sau đó ùn ùn đâm tới.

Thần tức giận, trước khi ám khí đánh tới thì nắm chặt quyền trượng, kết thúc chùm tia sáng, linh hoạt lách thân mình né tránh.

Bóng đỏ chợt lóe lên, thần tạm thời biến mất.

Trên miệng nồi nấu quặng chỉ còn lại một bầu trời đỏ rực.

Thấy thế, Ngô Nhân kịp thời nói với Chu Khiêm: “Trốn đi, chùm tia sáng đầu tiên của thần luôn mạnh nhất, dù có né tránh được cũng có thể mất tới 8000 điểm máu, nhưng những chùm sáng tiếp theo thì có thể né thoát được! Chỉ cần hành động nhanh hơn!”

Dứt lời, Ngô Nhân đúng là không thể né tránh được dư chấn của chùm tia sáng thứ nhất, máu bị trừ 8000 điểm, thân thể của hắn phát ra ánh sáng màu đỏ đầy báo động.

Há miệng, hắn phun một ngụm máu.

Ngay lúc này, một chùm sáng tiếp theo lại đánh úp về phía đỉnh đầu hắn!

Dựa theo tốc độ bình thường của Ngô Nhân, hắn có thể dễ dàng tránh thoát. Nhưng bây giờ hắn bị thương nặng, sau khi hộc máu thì bước đi trở nên vô cùng nặng nề, khó lòng di chuyển nhanh với tốc độ cao, vì vậy tình huống đặc biệt nguy hiểm. Trái tim hắn không khỏi thít chặt lại ——

Nếu Ngô Nhân nhớ không lầm thì lần cuối cùng hắn liếc mắt nhìn về phía Chu Khiêm, hắn nhìn thấy đối phương đang đứng bên vách nồi, bộ dạng thanh thản nhàn tản nhưng đang ngắm cảnh trong rừng.

Hơn nữa Ngô Nhân còn nhớ rõ, Chu Khiêm giơ đèn pin, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh trên vách nồi, cả người chìm trong suy nghĩ trở nên thất thần.

Có lẽ người này không hề nghe thấy mình nói gì, hoàn toàn không phải hiện ra chùm sáng.

Cậu ta không biết quy luật tấn công của chùm sáng, cũng không biết chúng rơi xuống đáy nồi tốn bao nhiêu thời gian.

Ngô Nhân cảm thấy hắn toi đời rồi.

Nếu thật sự Chu Khiêm không còn điểm kỹ năng, hắn thật sự toi đời rồi.

Bọn họ không thể trốn thoát!

Ngô Nhân chùi máu bên mép, dùng hết sức để né tránh, nhưng hắn thật sự không còn kịp nữa, chùm tia sáng nóng rực đã chiếu xuống đỉnh đầu hắn, dù hắn có dùng hết sức, đầu có thể thoát, nhưng phần lưng vẫn phải chịu trận! Phần lưng của hắn sẽ bị chùm sáng này thiêu cháy, cuối cùng chết tại chỗ!

Khi tai nạn sắp sửa xảy ra, Ngô Nhân bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh phần mặt nồi xuất hiện sự vặn vẹo dị thường. Rõ ràng biết đây không phải là chiêu thức của thần, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại —— thời gian đang trôi chậm hơn!

Tham Khảo Thêm:  Chương 321

Chu Khiêm không đủ điểm kỹ năng, chỉ có thể cố gắng sử dụng một cách tiết kiệm.

Sau khi thời gian bị làm chậm, anh cũng chỉ có thể tranh thủ cho Ngô Nhân 1 giây chạy trốn.

Nhưng cũng đã đủ.

Khi xương Thần vừa xuất hiện trước mặt Ngô Nhân, Ngô Nhân liền vươn tay nắm lấy.

Chu Khiêm dùng sức kéo khúc xương về phía mình, vì dùng sức quá lớn nên cả hai cùng nhau ngã lăn ra phía sau.

Nháy mắt tiếp theo, một chùm sáng máu đỏ đánh thẳng xuống đáy nồi, nhưng nó cũng không gây được thương tổn gì cho nồi nấu quặng, giống như vật liệu tạo ra cái nồi này vô cùng đặc biệt, có thể hấp thụ được tia sáng.

Ngã trên mặt đất, Ngô Nhân lại phun một ngụm máu: “Cảm ơn.”

Cuối cùng, hắn nhìn thấy giày tăng tốc của Chu Khiêm: “Chẳng trách cậu có thể tới nhanh như vậy. Mà cậu chỉ mới tham gia có vài phó bản, sao mà giàu thế? Cậu xin đạo cụ từ ai hả?”

Chu Khiêm vừa bò dậy vừa cười nói: “Thầy của tôi tặng đó.”

“Thầy cậu?” Ngô Nhân lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Cũng không biết ai lại vung tiền như rác thế.”

Chu Khiêm: “Ôi chao, dù gì tôi cũng vừa cứu anh một mạng mà.”

“Thôi được rồi. Nói thêm với cậu đây, xin cảm ơn ——”

Ngô Nhân nhanh chóng nhắc nhở thêm một câu: “Chùm tia sáng chưa kết thúc!”

“Tôi biết rồi, nắm chặt khúc xương.”

Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn phía trên, ánh mắt không buông tha cho một tia sáng nào, cũng nhanh chóng phán đoán ra tốc độ và nơi tập kích của chùm sáng —— cũng may, tốc độ chậm hơn Ma Vương con nhiều, thậm chí còn không cần gọi rồng con.

Dựa vào giày tăng tốc, Chu Khiêm dùng xương sườn của Thần kéo Ngô Nhân, hai người bắt đầu vượt nóc băng tường.

Dù chỉ mới trải qua một phó bản rèn luyện, Chu Khiêm đã cảm thấy tốc độ của mình phát triển vượt bậc, cộng thêm sự hỗ trợ của giày tăng tốc, hành động của anh nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Chùm sáng tiếp theo còn khoảng 7 tia sáng nữa.

Chu Khiêm và Ngô Nhân thoăn thoắt né tránh.

Bảy tia sáng đều muốn sượt ngang qua sau lưng Ngô Nhân, sau đó không tiếng động chìm xuống dưới đáy nồi.

Đúng là hữu kinh vô hiểm.*

*Gặp chuyện đáng sợ nhưng không nguy hiểm

Ngô Nhân vẫn không dám lơ là cảnh giác, khi nhìn thấy Chu Khiêm dừng chân, hắn nhanh chóng nhắc nhở: “Thần sẽ trở lại ngay! Còn một đợt tấn công nữa! Tôi phải dùng ngân châm buộc thần rời đi. Trong tình huống đó, thần phóng ra chùm tia sáng thứ 8, chúng ta khó mà trốn kịp!”

Vừa dứt lời, Ngô Nhân ngưng kết chiêu lần thứ hai.

Mây đen lại kéo đến, ngân châm và sấm sét ầm ầm ngưng tụ giữa không trung.

Sau khi thần kết thúc chùm tia sáng thứ 8, để tránh né ngân châm, thần tiếp tục ẩn thân.

Bây giờ tốc độ của tia sáng đã nhanh hơn trước, Chu Khiêm dùng giày tăng tóc để kéo Ngô Nhân tránh né cũng khó khăn hơn.

Nhưng cuối cùng, ngoại trừ quần áo của Ngô Nhân bị tia sáng làm cháy sém ở bên ngoài, còn lại thì bình an vô sự.

Sau một phút, ánh sáng đỏ trên miệng nồi nấu quặng đã tan đi.

Thần đã quay về thế giới của mình.

Một tiếng sau, cũng là một ngày sau ở thế giới này, thần mới có thể quay lại.

Ngô Nhân thở hồng hộc, tựa lưng vào vách nồi nghỉ ngơi một lát, cả thể xác và tinh thần dần thả lỏng lại. Sau đó hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đỉnh chóp nồi, từ từ bò ra ngoài.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng cười của Chu Khiêm.

Ngô Nhân kinh nhạc nhìn qua: “Cậu cười cái gì?!”

Chu Khiêm giơ một tấm gương lên trước mặt hắn: “Anh nhìn anh nè.”

Ngô Nhân không muốn nhìn, nhưng vẫn không tự chủ mà xoay đầu nhìn thử —— trong gương phản chiếu phần lưng áo bị cháy của hắn, có tới mười mấy lỗ thủng.

Mười mấy lỗ thủng lộ ra làn da của hắn, tất cả đều ửng đỏ, có phần da bị biến đen, có phần lông cháy đến mức quăn lại, nhìn qua vô cùng buồn cười.

Ngô Nhân lấy một chiếc áo khoác từ trong túi hành lý, khoác kín lưng mình, phẫn hận xoay người tiếp tục bò lên trên.

“Tốt nhất cậu nên nghĩ ra cách đi. Nếu không hai chúng ta sẽ cùng chết ở đây. Tôi chỉ còn có thể sử dụng một lần tiểu chiêu mà thôi!”

Chu Khiêm chỉ nói: “Anh Ngô, anh bò chậm thôi, cẩn thận rơi xuống đó!”

Vốn dĩ Ngô Nhân có thể tự mình bò khá thoải mái, nhưng không biết vì sao nghe một câu dặn dò của Chu Khiêm, hắn lại trượt chân trượt tay cùng lúc, cuối cùng rơi xuống đáy nồi một cái “bịch”.

Cú rơi không hề nhẹ, Ngô Nhân mất 3% máu.

Vì thương thế quá nặng, Ngô Nhân nhất thời không thể bò dậy.

Nằm yên dưới đáy nồi, hắn nhìn miệng nồi một cách ngơ ngác, trên kia là bầu trời đỏ rực, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Chu Khiêm, thật ra tôi là người khá may mắn. Nhưng không hiểu sao từ khi gặp cậu ở trong 《 Những bông hoa ác 》, tôi lại rút trúng thẻ bài có điểm sinh tồn thấp nhất? Chu Khiêm, cậu chắc chắn là khắc tinh của tôi.”

“Vậy chắc chắn đó là vì anh không chịu đồng ý làm vua của chúng tôi.” Chu Khiêm nghiêm túc đáp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Báo Đen bị đánh tàn phế

Ngô Nhân chỉ biết trợn trắng mắt.

Chu Khiêm nói tiếp: “Có phải tôi từng nói với anh rằng đôi mắt anh quá nhỏ cho nên khi trợn mắt không hề có tính uy hiếp nào không?”

Ngô Nhân cảm thấy khóc không ra nước mắt: “Chu Khiêm, tôi thật sự rất hối hận khi gọi cậu đến.”

“Đừng mà.” Chu Khiêm nói: “Anh cứ nằm ở đó một lát đi, lát nữa chúng ta cùng nhau hành động.”

“Chúng ta hành đọng như thế nào?” Ngô Nhân hỏi.

Chu Khiêm đáp: “Đây là tận thế của nhân loại. Thần tức giận, cho nên hủy diệt thế giới. Đây là suy đoán của anh đúng không? Tôi muốn xác nhận lại một chút.”

“Đúng vậy. Nhưng tôi đã có một thông tin xác minh —— đây là nồi nấu quặng do pháp sư mạnh nhất của con người tạo ra. Người đó tạo ra nồi nấu quặng này là để bảo vệ vị vua cuối cùng của con người.”

“Cho nên, sau khi tôi vào phó bản, trời xuất hiện cơn mưa đỏ, mặt đất vỡ tung, bên cạnh tôi là nồi nấu quặng, 50 binh lính xuất hiện bảo vệ tôi. Vậy thì…”

Ngô Nhân nói: “Ở thế giới này, bây giờ ngoài tôi ra thì không còn người nào khác còn sống. Tôi đương nhiên cho rằng đây là tận thế.”

“Trên đời này có một vị vua, pháp sư nói rằng cần phải bảo vệ người này. Như vậy thì khi tôi đến đây chỉ có một mình tôi, có 50 người lại liều mạng bảo vệ tôi, tôi đương nhiên cũng nghĩ ràng… tôi là vua của thế giới này, còn 50 người kia là binh lính của tôi.”

“Chẳng lẽ phía sau còn có vấn đề khác ư?”

“Nhưng nếu đây không phải là tận thế, tôi không phải vua… thì giải thích những chuyện này như thế nào?”

Chu Khiêm đột nhiên hỏi: “Ngoài 50 người lính này, anh có từng nhìn thấy thi thể của người nào khác không? Ví dụ như dân chúng bình thường, hoặc là động thực vật nào đó?”

Ngô Nhân lắc đầu, ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Vậy… Cậu đoán ra điều gì?”

“Còn nhớ tôi từng nói một câu với anh không? Hình ảnh chạm khắc song linh này, nó có sức mạnh Shaman, có thể đi xuyên qua các thế giới khác nhau.” Chu Khiêm nói.

“Nhớ.” Ngô Nhân đáp: “Cậu còn nói rằng thần có thể ở dị giới. Mưa đỏ là thứ liên kết hai thế giới, cũng là con đường để đi qua hai thế giới. Cơn mưa đỏ kéo dài 3 phút, con đường đi qua hai thế giới mở ra. Cho nên thần mới xuất hiện sau khi cơn mưa ngừng.”

Chu Khiêm lại hỏi Ngô Nhân: “Anh chưa từng nghe thấy binh lính của mình nói chuyện đúng không?”

Ngô Nhân gật đầu.

Chu Khiêm: “Kể cả lần anh vừa vào phó bản?”

Ngô Nhân vẫn luôn cho rằng khi hắn vừa đến thế giới này, hắn và các binh lính vẫn chưa chết lần nào.

Khi đó họ vẫn còn ở nhân gian. 50 người lính lấy thân xác của mình bảo vệ cho hắn, sau cơn mưa màu đỏ đầu tiên, họ đã chết trước mặt hắn.

Dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống từ ban đầu, Ngô Nhân đã bỏ xác của họ vào nồi nấu quặng, tận mắt chứng kiến họ hồi sinh ở trong nồi nấu quặng.

Sau đó hắn trải qua sự kiện này thêm vài lần nữa.

Chu Khiêm nhìn Ngô Nhân, nói: “Có một quyển sách tên là 《 Những câu chuyện xứ Wales 》*, kể về những câu chuyện ngày xưa ở Wales thời trung cổ, phần lớn là truyền thuyết và thần thoại.”

*The Mabinogion: tuyển tập những câu chuyện thần thoại xứ Wales, một nhánh của thần thoại Celtic. Xuất hiện khoảng thế kỷ XII – XIII tại Wales, những câu chuyện có liên quan đến thần thoại Celtic tiền Cơ đốc, một số câu chuyện đề cập đến vua Arthur. Ngày nay, The Mabinogion là nguồn cảm hứng cho vô vàn loại hình nghệ thuật ở Anh và Bắc Irelang.

“Trong quyển sách này có nhắc tới một nồi nấu quặng, cũng là thông tin mà hệ thống cung cấp cho chúng ta vào ban đầu. Nhưng hệ thống cố ý bỏ đi một câu.”

“Trong câu chuyện đó, nội dung đúng là bỏ những thi thể của binh lính chết trận vào nồi nấu quặng, đến ngày mai người đó sẽ sống lại, ngoại trừ một việc —— người đó không thể nói được nữa.”

“Binh lính sau khi sống lại sẽ không nói chuyện được nữa.” Ngô Nhân nhíu mày: “Hệ thống không cung cấp thông tin này cho chúng ta… Nhưng hình như đây cũng không tính là thông tin mà hệ thống giấu đi. Vì chuyện này chúng ta cũng có thể quan sát nhìn ra được.”

“Đúng vậy. Nhưng thông tin gốc vẫn có thể giúp đỡ nhiều hơn.” Chu Khiêm nói: “Lần đầu tiên tới đây, binh lính không nói chuyện với anh.”

“Vậy thì anh có từng nghĩ rằng, có lẽ khi đó, họ đã chết rồi? Anh và nhóm binh lính liên tục ở bên nhau, lặp đi lặp lại một chuyện này.”

Da đầu Ngô Nhân chợt tê dại: “Cái, cái này là…”

Chu Khiêm nhìn hắn nói: “Thật ra có lẽ anh cũng không thể nói chuyện. Trước đó, anh luôn một mình chiến đấu ở đây, cho rằng mình là người sống duy nhất, như vậy thì anh cũng không cần phải nói chuyện với ai. Cho nên anh không phát hiện ra chuyện này.”

“Anh có thể giao lưu với tôi e rằng là nhờ vào đạo cụ mời gọi. Dù sao điều này cũng nằm ngoài logic của câu chuyện. Cũng có nghĩa rằng đạo cụ này đã giúp anh gian lận, giúp anh nói chuyện với đồng đội của mình. Nhưng trong câu chuyện, với thân phận gốc của anh, có lẽ anh không thể nói chuyện, giống như những binh lính kia.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1393: Mình đang bị làm sao thế này?

Sau lưng Ngô Nhân đổ mồ hôi, mồ hôi túa ra bám lên vết thương, dán dính vào áo choàng khiến hắn cảm thấy thật lạnh lẽo.

“Đừng nói ý của cậu là…” Ngô Nhân nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi đã chết rồi?”

Chu Khiêm giơ tay chỉ chỉ vào bên trong nồi nấu quặng.

Một loạt bộ binh đang nhắm mắt đứng một hàng ở trên vách nồi.

Ở hàng trên, một loạt kỵ binh cũng như thế, nhưng họ đang mở to mắt, phương hướng di chuyển cũng ngược lại so với bộ binh.

“Anh có từng đếm số lượng binh lính này chưa?” Chu Khiêm hỏi Ngô Nhân.

Ngô Nhân liền hiểu ra ngay.

Chu Khiêm nói: “Bộ binh có 51 người. Kỵ binh cũng có 51 người.”

“Bộ binh nhắm mắt tượng trưng cho cái chết. Phía trước họ có một con rắn mọc sừng trâu dẫn đường đi xuống đi ngục, hoặc nói đó là dị giới. Sau đó, họ biến thành kỵ binh, mở mắt quay về nhân gian. Đây là hàm nghĩa của hình điêu khắc trên thành nồi.”

Chu Khiêm nói: “Khi còn sống, bộ binh chết trận. Thứ bọn họ mong đợi là… Khi bọn họ quay về nhân thế, bản thân sẽ mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ được vị vua của mình. Vì vậy họ mới trở thành kỵ binh. Còn anh ——”

Nhìn vào đôi mắt của Ngô Nhân, đôi mắt đen láy của Chu Khiêm chợt lóe sáng.

Anh nói: “Anh, là một trong số đó. Có lẽ anh là một vị tướng dẫn dắt cho nhóm binh lính này. Nhìn kỹ xem, trong 51 binh lính kia, anh có thể tìm được một người ăn vận khác so với những người còn lại.”

“Ý của cậu là, nơi này không phải là tận thế, mà là thế giới vong linh nào đó?” Ngô Nhân nói: “Trong câu chuyện, tôi đã chết từ lâu. Tôi là một vong hồn…”

“Đúng vậy. Anh Ngô, anh nhìn xem, anh bị hệ thống đánh lừa rồi. “Vị vua cuối cùng của nhân loại”, cụm từ này không có nghĩa rằng đây là người cuối cùng còn sống sót.”

Chu Khiêm cười nói: “Câu chuyện của phó bản này đến bây giờ đã rõ ràng hơn. Nhân thế xảy ra một cuộc chiến tranh ác liệt. Hai phe trong cuộc chiến, một bên là “vị vua cuối cùng của nhân loại”, một bên là “thần” cầm quyền trượng có thể giáng cơn mưa đỏ.”

Pháp sư bảo vệ nhà vua, cho nên người này đã tạo ra một nồi nấu quặng có thể hồi chiến sĩ của nhà vua.

Trong một chiến dịch nào đó, 51 người lính đã hi sinh vì nhà vua. Trong đó có một vị tướng quân rất tài, chính là thân phận thật sự của Ngô Nhân trong câu chuyện này.

Nhà vua bỏ tướng quân cùng 50 người linh vào trong nồi nấu quặng, hy vọng bọn họ có thể sống lại, giúp nhà vua chiến đấu.

Kẻ thù của nhà vua là “thần” không muốn vị tướng quân này quay về, cho nên liên tục vào “thế giới nồi nấu quặng”, gi ết chết vong hồn của tướng quân.

Ngô Nhân nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi đã hiểu ý của cậu. Thật ra thế giới toàn màu đỏ này là thế giới ở bên trong nồi nấu quặng. Bây giờ nồi nấu quặng mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một ký hiệu được cụ thể hóa của nồi mà thôi.”

“Sau khi vong hồn chết đi sẽ xuống địa ngục. Nhưng vì có nồi nấu quặng nên mới tiếp tục sống… Chúng tôi không thể xuống địa ngục, mà bị nhốt ở đây, không sống mà cũng không chết…”

“Có thể nói như vậy. “Thế giới nồi nấu quặng”, là một thế giới nằm giữa sự sống và cái chết. Các anh đã bị nhốt ở đây.”

Chu Khiêm nói: “Ngoài ra, anh có nghĩ ra vì sao quyển sách 《 Những câu chuyện xứ Wales 》lại cố ý nhắc đến việc binh lính sau khi hồi sinh không thể nói chuyện không? Thật ra điều này có ngụ ý.”

Ngô Nhân lắc đầu.

Chu Khiêm liền nói: “Điều này có nghĩa rằng “sống lại” không thật sự là sống lại.”

““Vị vua cuối cùng của con người” muốn lợi dụng “nồi nấu quặng” để hồi sinh các anh, nhưng thật ra ông ta không thể làm được điều này. Ông ta dùng nồi nấu quặng để triệu hồi đến không phải là người sống, mà là xác sống. Nhà vua chỉ muốn mượn sức mạnh vong hồn của các anh mà thôi. Các anh là quân đoàn vong hồn của nhà vua.”

“Tôi đoán rằng khi chiến tranh kết thúc, các anh sẽ rời khỏi “thế giới nồi nấu quặng” xa lạ, quay về địa ngục chân chính. Đương nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc qua màn. Thật ra thứ quan trọng nhất là hàm nghĩa của hình ảnh điêu khắc ——”

Giơ tay chỉ vào kỵ sĩ ở gần mình nhất, Chu Khiêm nói: “Hình ảnh này đã ám chỉ như vậy, các anh đã chết, song linh dẫn đường các anh xuống dị giới, sau đó “hồi sinh” nhờ nồi nấu quặng, biến thành kỵ sĩ, trở về nhân gian.”

“Nhưng cho tới bây giờ, anh và 50 người lính kia cũng không thể biến thành “kỵ sĩ” thật.”

“Vậy thì… Cách để qua màn thật sự là không phải đánh bại “thần”, mà là… Tìm cách quay về, rời khỏi thế giới nồi nấu quặng, về với thế giới hiện thực?!”

Ngô Nhân liền thẳng lưng: “Sử dụng nồi nấu quặng không thể dùng tay không mà phải dùng một dụng cụ! Nồi nấu quặng này không hoàn chỉnh, nó có vật dụng kèm theo!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.