Trong trò chơi. Phó bản bán mở số 0.
Ngoài vài cành cây, bãi cỏ xanh và một ao hồ nhỏ, ở đây không còn điều gì khác.
Đối diện mặt hồ là một tấm thảm hình vuông họa tiết caro được trải trên bãi cỏ khô, có một người tựa lưng vào gốc cây trên thảm cỏ, trước mặt là vài miếng bánh quy, bộ dạng thong dong như đi dã ngoại.
Trông người này vô cùng nhàn nhã, cử chỉ điệu bộ thanh thản, thoải mái, nhưng sắc mặt tái nhợt đã bại lộ ra người này đang mắc bệnh.
Ngoài đồ ăn, trên thảm còn có một máy truyền tin đang phát hình ảnh của Bạch Trụ trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
Bỗng chốc, trên bãi cỏ chợt nhiễu xuống một giọt máu, một người hai đầu liền xuất hiện từ giữa không trung, chính là Huyết Ma.
Sau đó, trên mặt hồ xuất hiện một cột lốc xoáy. Lốc xoáy chậm rãi tiến gần đến bờ hồ, từ giữa xuất hiện một con rùa đen, rùa đen bơi lên bờ, trên lưng nó từ từ xuất hiện một thiếu nữ nhắm một mắt mở một mở vì buồn ngủ, chính là Quy Nhi Tiên.
Huyết Ma và Quy Nhi Tiên cung kính chào hỏi với người đàn ông ngồi trên thảm, sau đó đi đến bên cạnh người nọ, tò mò quan sát tình huống của Bạch Trụ trong phó bản.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Bạch Trụ và Hồng Thần, Tiểu Huyết chán chết ngáp dài: “Anh ta lải nhải dong dài rồi.”
Tiểu Ma hưởng ứng theo: “Đồng ý. Đồng ý 100%.”
Tiểu Huyết: “NPC là để giết, đều là công cụ để cho chúng ta luyện tập. Với người chơi cấp Thần, giết càng nhiều thì thuộc tính càng tăng cao. Anh ấy nói nhảm với NPC làm gì?”
Tiểu Ma: “Vì yêu đó, anh ấy mới dịu dàng hơn. Ha, tình yêu đáng chết.”
Tiểu Huyết: “Em có bệnh.”
Tiểu Ma: “Dám nói chuyện với chị mình như vậy hả?”
Tiểu Huyết: “Đm, tao là anh!”
“Hai người nói không đúng. Tôi cũng có giết NPC đâu…”
Trong tiếng cãi vã của hai người họ, Quy Nhi Tiên nói một câu như vậy, sau đó ngáp một cái, bỗng nhiên chảy máu mũi. Nghiêng đầu, cô ngã xuống bên cạnh.
Khi chuẩn bị rơi xuống đất, người đàn ông ngồi trên thảm đỡ lấy cô. Nắm cổ tay Quy Nhi Tiên, người này truyền tinh thần lực của mình qua.
Huyết Ma nhìn thấy một màn này thì có chút giật mình, hai cái miệng đều nói: “Chủ nhân, ngài vừa mới khôi phục không bao lâu, chú ý một chút. Hay là để chúng tôi ——”
Người được Huyết Ma gọi là “chủ nhân” là người đàn ông tên Thiệu Xuyên.
Năm xưa, người đàn ông này cũng mặc một bộ tây trang, đi đến trước mặt người thiếu niên phát ngốc đứng ngoài hành lang bệnh viện, vươn một tay ra, nói: “Xin chào, tôi là Thiệu Xuyên. Tôi rất tiếc vì cậu mắc phải căn bệnh này. Nhưng đây cũng không phải là căn bệnh không thể trị. Cậu có muốn nói chuyện với tôi không?”
Bây giờ, Thiệu Xuyên nghiêm túc lắc đầu với Huyết ma, tiếp tục rót tinh thần lực vào người Quy Nhi Tiên.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ mặc váy trắng mở mắt, hai tay bám lên mai rùa đen, ánh mắt mông lung nhìn Thiệu Xuyên: “Tôi, tôi…”
Thiệu Xuyên nói: “Em thấy gì, cứ nói. Không sao.”
“Quân đoàn Đào Hồng sắp hành đọng. Lam Cảng sắp…”
Nói xong vài câu với Thiệu Xuyên, sắc mặt Huyết Ma tái mét, còn Quy Nhi Tiên thì đổ máu hết cả thất khiếu.
Thiệu Xuyên tì hai ngón tay lên sau cổ Quy Nhi Tiên, Quy Nhi Tiên dần buồn ngủ hơn, từ từ nhắm mắt lại. Nhưng dù vậy, cả người cô vẫn đang phát run.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, Thiệu Xuyên nói: “Đừng sợ. Theo Đạo gia, một đường tu tiên, trước khi thành thần còn phải độ kiếp. Xem xe mọi việc đều theo quy luật này. Bây giờ đã đến lúc. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ vượt qua được.”
Còn Quy Nhi Tiên, trước khi cô nhắm mắt hoàn toàn, câu nói cuối cùng của cô là: “Tôi nhìn thấy… Không thể thay đổi. Thật đáng sợ. Nhưng tôi không thể thay đổi… Tôi..”
Cùng lúc đó, trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
A Mị cũng nói: “Cậu biết không? Chuyện gì đã xảy ra thì không thể sửa đổi.”
Đây là lúc sau khi trò chơi của A Mị đưa ra không thể chơi được nữa.
Bạch Trụ nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn đối phương, có vẻ như không cho rằng A Mị sẽ thương tổn họ.
Lý do rất đơn giản ——
Vì sao họ lại trở thành “quân đào ngũ”? Có phải vì họ đã từng giúp A Mị, cho nên trở thành tội nhân của Mặc Chi Quốc, phải trốn thoát khỏi đất nước của mình?
Pháp sư Lưu Thủy hạ lệnh cấm đối với bọn họ, mục đích là để giết họ.
Như vậy thì A Mị có thể là người đã nhắc nhở cho họ.
Bây giờ chưa đến khuya, lễ Samhain chưa chính thức diễn ra, theo lý mà nói, con đường của hai thế giới chưa mở ra, nhưng A Mị đã xuất hiện, chứng tỏ cô ta không bị hạn chế, cô đã sớm có mặt ở nhân gian.
Như vậy, Bạch Trụ chỉ nói: “Chúng tôi không phải là đối tượng cho trò chơi của cô. Dân làng mới đúng. Hẳn là cô đã thỏa mãn với số lượng người chơi năm nay rồi.”
“Nhưng cậu biết không?” Một giây sau đó, A Mị nhìn Bạch Trụ nói: “Theo tín ngưỡng của chúng tôi, chuyện đã xảy ra đã thực sự xảy ra, không thể sửa đổi. Cho nên ——“
“Có lẽ mọi thứ sẽ quay về như cũ.”
Dưới ánh trắng, gương mặt bình tĩnh của Bạch Trụ dường như không đặt nặng vào lời của A Mị.
Y cúi đầu, gửi tin nhắn cho Chu Khiêm: “Tác dụng của con chim lông vàng là để chữa thương.”
Bạch Trụ biết Chu Khiêm chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách thăm dò câu chuyện năm xưa. Phiên bản mà đối phương nghe được hẳn cũng giống như mình.
Chu Khiêm thông minh như vậy, đọc một câu này cũng có thể hiểu ra được chân tướng ——
Một người con gái cứu bốn gia tộc lớn, cứu cả nhà vua, thậm chí là cả đất nước Ngữ Chi Quốc. Nhưng bọn họ không chỉ vong ân phản bội cô, giao nộp cô cho Mặc Chi Quốc mà còn vì bảo vệ mạng sống của mình, họ bịa đặt ra một câu chuyện khác, làm bẩn thanh danh của cô, đắp nặn cô thành một người phụ nữ độc ác.
Nhưng Bạch Trụ không thể gửi tin nhắn.
Vì giao diện hệ thống thông báo y không thể liên lạc với một ai.
Xem thời gian, bây giờ là 12 giờ đúng —— Lễ Samhain đã bắt đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng nói của Hồng Thần A Mị như xa như gần vang lên: “Cổng của hai thế giới đã mở ra, thời điểm hỗn độn đã đến. Đây là quãng thời gian không tồn tại. Hy vọng cậu có thể thuận lợi vượt qua.”
“1 hoặc 31, đúng là tôi đã nói như vậy. Giết 31 người, cậu còn sống, tôi sẽ thực hiện lời hứa, không giết cậu. Nhưng đêm nay tôi không ăn ngon, không ăn được nhiều linh hồn như vậy.”
“Chàng trai trẻ, có một việc mà cậu không biết, không một ai dám giết người trước khi lễ Samhain bắt đầu. Vì sao họ lại muốn cậu tự lấy máu mình mà không tự mình giết cậu?”
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, ở thời khắc hỗn độn này, những người mà cậu giết sẽ hóa thành vong hồn, quay về đòi mạng cậu!”
“Bọn họ phản bội cậu. Nhưng cậu cũng đã phản bội họ. Mà tôi, ghét nhất là sự phản bội.”
“Đến khi hỗn độn biến mất, có lẽ tôi sẽ mang cậu về lữ quán của mình dưới dị giới.”
Trên đường nổi sương mù, Hồng Thần và ánh lửa ma trơi màu đỏ biến mất giữa màn sương.
Sau đó, Bạch Trụ nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Quay đầu, y nhìn thấy một đội quân cưỡi ngựa và cầm đuốc tiến tới.
Không chờ họ đến gần, Bạch Trụ đã nhìn thấy rõ ràng, Bạch Trụ biết được họ là ai thông qua tiếng trò chuyện —— chính là trưởng làng A Bốc và dân làng.
Nói một lát, A Bốc đã tới trước mặt Bạch Trụ.
Phía sau ông là những người thua cuộc trong trò chơi —— gia tộc Nhật và gia tộc Tinh.
Khi nhìn thấy Bạch Trụ, ánh mắt của họ tràn ngập tò mò.
A Bốc hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Dường như bọn họ hoàn toàn không biết bản thân đã chết, cũng không biết rằng Bạch Trụ là kẻ giết mình.
…
Bên kia, quán trọ Thát Thát.
Khi Chu Khiêm và mọi người quay về quán trọ chỉ còn một chút nữa là đến 12 giờ. Trước khi vào đại sảnh, Chu Khiêm cố ý quan sát màu sắc của cửa kính trên tầng 2 và màu sắc của đôi mắt ở bức tượng ba đầu —— chúng đều có màu xanh.
Bà chủ quán trọ dặn sắp xếp mỗi phòng của tầng 2, dù phòng đó có người ở hay không, cũng đều có xương trắng để đốt, bí đỏ và quần áo.
Nhóm người chơi thay đổi quần áo, đeo mặt nạ quỷ.
Theo ý của Thát Nhĩ, lỡ như có một quỷ hồn lợi hại không quan tâm đến xương trắng xông tới, bọn họ có thể dùng mặt nạ để thoát được một kiếp.
Chuẩn bị hết mọi thứ, bà chủ dặn dò người chơi một lát rồi xuống lầu.
Khi bà vừa đi khỏi, nhóm người chơi liền tập trung vào phòng của Chu Khiêm. Đương nhiên, ngoại trừ Vân Tưởng Dung.
Trước khi tìm Chu Khiêm, Ân Tửu Tửu hỏi: “Không phải chứ? Tối nay sẽ rất nguy hiểm đó. Cô với cậu ta… Tôi không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ không phải là lúc báo thù. Ít nhất cũng phải chờ đến lúc tìm được cách thoát khỏi phó bản đã.”
Vân Tưởng Dung chỉ nói: “Bây giờ đến chỗ Chu Khiêm cũng chỉ để lấy khoáng thạch mà thôi. Nhóm Hà Tiểu Vĩ tìm được phần lớn khoáng thạch và muối. Ngoài ra cũng không có gì khác. Chị giúp tôi lấy một ít là được. Cảm ơn.”
“Nhưng cô…” Ân Tửu Tửu vẫn còn muốn khuyên bảo.
Vân Tưởng Dung bình tĩnh đối diện: “Thật ra chúng ta cũng giống nhau thôi.”
Ân Tửu Tửu nhíu mày: “Ý cô là gì?”
Vân Tưởng Dung nói: “Quân đoàn sau lưng tôi rất mạnh. Có thể giúp tôi tìm được nhiều thông tin. Như vậy đối với chị, tôi đương nhiên cũng có hiểu biết nhất định. Mục đích cô đến đây cũng giống như tôi.”
Ân Tửu Tửu nhìn Vân Tưởng Dung rời đi, ngây ngẩn cả người.
Vân Tưởng Dung nhìn lại, nói tiếp: “Có lẽ vì trời xui đất khiến, có lẽ vì lòng tham… Chúng ta mới ngoài ý muốn mà vào trò chơi này. Chúng ta muốn thần thực hiện ước nguyện của mình. Nhưng rốt cuộc thần có tồn tại hay không, ước nguyện của chúng ta có được thực hiện hay không, không một ai biết.”
“Ít nhất tôi vẫn chưa nhìn thấy ai đã thật sự nhận được gì từ trò chơi này. Cho nên ——“
Giọng nói hơi nghẹn ngào, Vân Tưởng Dung nói: “Muốn giúp những người chúng ta yêu thương sống lại là một hy vọng xa vời. Nhưng để báo thù cho họ, chúng ta vẫn có thể làm được.”
“Tôi có người tôi muốn báo thù. Chị cũng có của chị. Cho nên tôi mới nói, chúng ta giống nhau. Chúng ta có thể hợp tác, đúng không? Dù không hợp tác, chị cũng không cần khuyên tôi. Chị giúp tôi lấy một ít đá và muối là được rồi. Tôi không muốn gặp họ. Cảm ơn.”
Như vậy, ngoài trừ Vân Tưởng Dung và Bạch Trụ, những người còn lại đều đang ở trong phòng của Chu Khiêm.
Sau khi phân chia đồ vật cho mọi người xong, Chu Khiêm đứng trước cửa sổ, cố ý quan sát màu sắc của cửa kính: “Trước khi khuya tới vẫn còn một việc chưa giải quyết xong. Tấm kính này đổi màu như thế nào.”
Chu Khiêm lo rằng đến nửa đêm canh ba nó sẽ đổi màu.
Vấn đề của anh cũng là vấn đề của mọi người, ai nấy im lặng trầm mặc không đáp.
Trong lúc đó, Hà Tiểu Vĩ ngửi thấy được gì, liền mở cửa phòng chạy ra ngoài, một lát sau quay lại: “Bà chủ lại bắt đầu hầm thịt!”
Nghe vậy, Chu Khiêm đưa mắt ra hiệu với Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ ngầm hiểu, đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn Chu Khiêm: “Khiêm, có chuyện gì?”
“Có chuyện, mọi người có nhận ra có gì đó không đúng không?” Chu Khiêm hỏi.
Hà Tiểu Vĩ: “Hả? Chuyện gì?”
Chu Khiêm: “Mỗi nhà đều có chó trắng. Nhưng vì sao bà chủ quán trọ lại không có?”