Phó bản bán mở số 3. Đây là tổng hành dinh của quân đoàn Đào Hồng, hoa đào nở rộ khắp núi và đồng bằng, một tòa cung điện nguy nga tráng lệ nằm giữa khu vực trung tâm.
Bây giờ, trong tầng ngầm thứ bảy của cung điện.
Khác với cảnh tượng hoa nở ấm áp ở bên ngoài, trần nhà, vách tường và mặt đất ở đây đều phủ một lớp băng tuyết lạnh lẽo.
Ở trung tâm có một chiếc giường bằng băng.
Trên giường có một người đàn ông, vì bị đông lạnh nên da thịt phủ một màu trắng gần như trong suốt, hàng mi dài đã đóng băng, nhưng trông xa vẫn có thể thấy rõ đây là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú.
Người đàn ông nhắm mắt, miệng và mũi không thoát khí, là bộ dáng đã chết từ lâu.
Ở bên cạnh người này có hai người, một nam và một nữ, chính là Mục Sư và Thần Hoa Đào Tạ Hoa Danh.
Mục Sư nhìn chằm chằm thi thể cứng ngắc, thần Hoa Đào không quá hứng thú, đôi khi chỉ liếc mắt nhìn qua vài lần, nghĩ đến điều gì thì nói: “Bản đồ của phó bản 3 mở rộng như vậy, có vẻ chủ nhân khôi phục không tệ. Chủ nhân chết đã lâu nhưng tinh thần lực vẫn được chăm sóc rất khá.”
“Vậy thì chừng nào cô mới có thể hồi sinh ngài ấy?” Mục Sư hỏi.
“Đương nhiên vẫn theo kế hoạch. Khoảng 2 ngày nữa.” Tạ Hoa Doanh đáp.
“Hồi sinh một người mạnh như vậy đúng là không dễ dàng. Sau khi hồi sinh ngài ấy, cô hãy biến thành hoa đào mà tôi đã trồng.” Mục Sư nói: “Tôi sẽ tưới nước đúng hạn cho cô.”
“Cảm ơn. Thật ra nghĩ lại thì… Tôi thấy như vậy cũng tốt.” Tạ Hoa Doanh cười nói.
Mục Sư hỏi: “Ồ? Hóa thành bùn đất của mùa xuân để bảo vệ những đóa hoa?”
“Với tôi mà nói, không bao giờ có sự tử vong mãi mãi.” Tạ Hoa Doanh nói, đôi mắt hơi ngây dại: “Tôi mất hết tinh thần lực, mất hết giá trị sinh mạng, giá trị kỹ năng, thân thể trong hiện thực cũng chết đi. Nhưng ở đây, tôi sẽ hóa thành hoa đào. Chờ đến khi nó nở rộ, tôi lại có thể sống lại.”
“Tôi sống lâu hơn so với nhiều người khác. Tôi đã sống lâu, lâu lắm rồi.”
“Thật ra tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi cô.” Mục Sư nhìn Tạ Hoa Doanh, nâng gọng kính trên mũi: “Tên của cô là do chủ nhân lấy sao? Ngài ấy là Tạ Hoài, cô là Tạ Hoa Doanh, ngài ấy xem cô là con gái à?”
Tạ Hoa Doanh nói: “So với con gái, nói đúng hơn thì tôi là một mạng sống khác của ngài ấy, hoặc có thể nói là… Tôi là một loại thuốc do ngài ấy tự mình chế tạo ra. Tôi được tạo ra có mục đích, là khi ngài ấy chết đi, tôi phải dùng bản thân để cứu ngài ấy. Đây là ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi.”
“Cô có cảm thấy tủi thân không?” Mục Sư hỏi.
“Nếu tôi chỉ có một mạng, có lẽ tôi sẽ tủi thân. Nhưng tôi sẽ không bao giờ chết.” Tạ Hoa Doanh như nghe được một câu chuyện cười, cười đầy rạng rỡ.
“Cũng đúng. Ha ——” Mục Sư cũng cười: “Mỗi sinh mạng đều có cách sống khác nhau. Tôi dùng lẽ thường để suy đoán tâm lý của cô, tôi ngớ ngẩn thật.”
“Tôi biết, anh sợ tôi nảy sinh vấn đề với chủ nhân nên mới hỏi như vậy. Vấn đề của anh đúng, tôi không thấy ngại, ngược lại càng vui mừng hơn vì chủ nhân có một người như anh giúp đỡ.” Tạ Hoa Doanh lắc đầu: “Tôi đương nhiên sẽ không oán hận ngài ấy. Chủ nhân tạo ra tôi. Tuy rằng ——”
Nhìn thi thể của Tạ Hoài ở trên giường băng, Mục Sư nói thay: “Có phải cô muốn nói rằng tuy rằng thật ra chủ nhân đã phản bội chủ nhân của ngài ấy, đúng không?”
“Tình huống không giống nhau.” Tạ Hoa Doanh nói: “Chủ nhân đối xử rất tốt với tôi. Nhưng Thiệu Xuyên thì không. Thiệu Xuyên luôn nói với chủ nhân rằng mình đã tạo ra một con quái vật. Ông ta sẽ giế t chết con quái vật này.”
Mục Sư nhếch môi, nhìn thi thể đông lạnh thông qua kính mắt: “Nhưng tôi thấy Thiệu Xuyên không tiến bộ chút nào cả. Ông ta tạo ra chủ nhân của chúng ta là một con quái vật. Vậy ông ta cũng tạo ra Bạch Trụ, cậu ta không phải là quái vật sao?”
“Theo kế hoạch của anh… Bạch Trụ cũng sẽ nhanh thôi. Không phải sao?”
Nói đến đây, Tạ Hoa Doanh cụp mắt nhìn đôi tay cứng nhắc của Mục Sư: “Người chơi bình thường tham gia phó bản này thú vị hơn so với chúng ta nhiều. Ừm… Trò chơi nhỏ tìm hung thủ, khá thú vị. Anh cảm thấy như thế nào về cuộc đối thoại giữa Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung? Bọn họ thật sự muốn đối phó nhau sao?”
Mục Sư đáp: “Bọn họ chỉ cần chỉ ra hung thủ, không có ý nghĩa gì khác. Dù họ không chỉ điểm ai, trưởng làng cũng không bỏ qua cho họ, họ vẫn phải đánh nhau với nhóm NPC. Cho nên, Vân Tưởng Dung đang diễn trò. Chu Khiêm cũng đang diễn. Nếu Chu Khiêm muốn đối phó với người khác mà còn sử dụng kỹ xảo như thế nào?”
Tạ Hoa Doanh: “Liệu có khả năng Chu Khiêm thật sự nghĩ cô bé làm phản, và thật sự chỉ muốn đối phó với cô bé thôi? Giống như anh nói, cậu ta đã chỉ điểm cô bé là hung thủ, việc này không có ý nghĩa gì. Nhưng cậu ta vẫn làm như vậy, có lẽ là hành động hả giận ấu trĩ thì sao? Cậu ấy vốn dĩ là người thích chơi người khác mà.”
“Cô nhìn thấy những điều đó ở Chu Khiêm chỉ là mặt ngoài. Cậu ta giả làm kẻ ác, là người thông minh, nhẫn tâm hơn bất kỳ ai.” Mục Sư nói: “Tôi nghĩ rằng bây giờ không có ai hiểu Chu Khiêm hơn tôi đâu.”
“Nếu Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung đang diễn trò… Anh cũng biết cô bé không có khả năng phản bội Chu Khiêm, anh lại cho cô bé đến đó làm gì?” Tạ Hoa Doanh hỏi: “Thật ra tôi cảm thấy sau khi tôi dùng thuật hồi sinh, cô bé đã tin tôi rồi. Ngoài ra… Chờ thêm 10 năm, 8 năm nữa, nếu không may thì chờ vài chục năm, sau khi tôi sống lại, tôi thật sự có thể giúp cô bé hồi sinh Cao Sơn.”
Mục Sư nói: “Vân Tưởng Dung đến quân đoàn Đào Hồng đương nhiên là để lấy tin tình báo, nội ứng ngoại hợp với Chu Khiêm, báo thù cho Cao Sơn. Biết dự tính của cô bé, tôi mới cho cô bé ở lại, lợi dụng cô bé để đối phó với Chu Khiêm.”
“Cô bé quyết định vào đây là vì do kích động. Khi đó Cao Sơn vừa mới chết, cô bé nóng lòng muốn báo thù, không nghe theo lời khuyên của Chu Khiêm. Nhưng tôi đoán rằng thật ra cô bé đã sớm hối hận rồi, cô bé biết bản thân mất lý trí —— vì cô bé không hiểu vì sao trò chơi này tồn tại, cũng không hiểu biết gì về quân đoàn Đào Hồng, làm sao cô bé dám đến đây?”
“Những lời cô bé nói trong phó bản có thể lừa được Tư Đồ Tình, nhưng làm sao có thể lừa được tôi? Làm sao cô bé có thấy lấy được sự tín nhiệm của chúng ta chứ?”
Tạ Hoa Doanh gật gật đầu: “Ừm. Sau khi cô bé nhận ra, cô bé nên rời đi. Cô bé nên trực tiếp nhờ sự giúp đỡ của Chu Khiêm. Anh không cản cô bé. Cô bé được tự do.”
“Cô bé đương nhiên tự do. Nhưng vì sao cô bé vẫn không chịu đi?” Mục Sư hỏi.
Tạ Hoa Doanh hỏi: “Cũng đúng, vậy thì vì sao?”
Mục Sư đáp: “Đương nhiên là vì cô có giá trị.”
Nhìn Tạ Hoa Doanh, Mục Sư giải thích thêm: “”Những thiếu nữ mới lớn thường sống theo cảm xúc, cô bé muốn hồi sinh người yêu, chuyện này quan trọng hơn nhiều so với những đồng đội vừa gặp chỉ như bèo trôi. Cho nên, khi cô bé phát hiện Thần Hoa Đào thật sự có năng lực hồi sinh người chết, cô bé sẽ từ việc giả làm gián điệp đến phản bội Chu Khiêm, trở thành người của chúng ta, đây cũng là một bước thuận thành chương” ——“
“Thấy chúng ta cho cô sử dụng năng lực hồi sinh trước mắt cô bé, cô bé sẽ nghĩ chúng ta nghĩ như vậy.”
“Cho nên lần này chúng ta cho cô bé đến 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, trong mắt cô bé, đây là bài kiểm tra cuối cùng. Cô bé chỉ cần vượt qua bài kiểm tra đã có thể nhận được sự tín nhiệm của tôi, của quân đoàn Đào Hồng.”
Tạ Hoa Doanh hiểu ra, gật gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi. Cô bé cho rằng tôi dùng thuật hồi sinh trước mặt cô bé, anh lại cho cô bé vào phí bản, thật ra chỉ để mượn sức cô bé. Ngay từ đầu, cô bé cho rằng cô bé sẽ không lấy được sự tín nhiệm của chúng ta ngay, chỉ có thể lấy lùi làm tiến.”
“Anh thấy cô bé do dự, đoán rằng cô bé không hề muốn làm “gián điệp”, cho nên đi thêm hai bước. Cứ như vậy, cô bé cảm thấy mình có hy vọng lấy được sự tín nhiệm của chúng ta, cho nên tiếp tục đóng giả làm “gián điệp”.”
“Đúng vậy.” Mục Sư cười: “Tôi đương nhiên không thể quá bày mưu tính kế trước mặt cô bé. Nếu không cô bé sẽ không chui vào bẫy. Bao gồm cả việc vì sao quân đoàn Đào Hồng lại dùng phương thức treo thưởng giế t chết Chu Khiêm ở Lam Cảng? Không phải là vì che giấu thực lực, che giấu mục đích thật sự hay sao?”
Tạ Hoa Doanh thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực: “May mắn tôi không phải kẻ thù của anh. Người như anh thật là đáng sợ. Cũng không biết vì sao khi đó chủ nhân lại có thể mượn sức của anh.”
Mục Sư không đáp.
Tạ Hoa Doanh lại hỏi: “Vậy thì, anh muốn dùng con cờ Vân Tưởng Dung, mục đích là gì?”
Nghe thế, ánh mắt của Mục Sư thăm thẳm khó dò: “Trong hoàn cảnh trưởng thành của Chu Khiêm, cậu ta sẽ không tin bất kỳ ai. Nhưng cậu ta gặp may, khi vào trò chơi này gặp được những người khá tốt, đây là lý do cậu ta vẫn tạm thời tin tưởng Vân Tưởng Dung vẫn còn theo phe mình.”
“Nhưng mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi. Làm sao để hủy hoại hoàn toàn một người? Đương nhiên là phải vất vả lấy được tín nhiệm của người đó, sau đó hủy diệt toàn bộ; cho nên… Khiến cậu ta tin tưởng thêm một lần nữa, sau đó đánh nát nó. Đến lúc đó, chúng ta có thể dễ dàng đánh bại cậu ta; thậm chí không cần đánh cũng thắng.”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu từ chỗ đó của Chu Khiêm. Thí nghiệm thôi miên và khống chế não bộ của Ân Tửu Tửu, tôi nắm chắc.”
…
Trong trò chơi.
Làng Vô Danh, trung tâm quảng trường.
Hai tay Chu Khiêm bị một sợi dây thừng bán trong suốt quấn lấy, anh càng muốn tránh thoát thì dây thừng càng trói anh chặt hơn. Không chỉ như vậy, nó ngày càng dài ra, trong chớp mắt đã bò sang hai vai Chu Khiêm, cổ, sau lưng, xuống đùi và mắt cá chân, hoàn toàn quấn chặt lấy cơ thể anh.
Có lẽ dây thừng là một vật dụng phép thuật, chuyên dùng để đối phó với người nước Mặc Chi Quốc.
Cả người Chu Khiêm bị trói chặt, sắc mặt trắng bệch, sau đó lại bị siết đến mức đỏ bừng, hốc mắt ửng đỏ lên. Cổ áo của anh còn bị A Bốc dùng hai tay túm lấy, bộ dạng vô cùng chật vật.
Rơi vào tình cảnh này, dưới ánh nhìn hung ác của A Bốc, Chu Khiêm chỉ cười nói: “Người chết không phải tôi, chỉ có ông thôi. Tôi đã thấy mộ của ông ở bãi nghĩa trang. Không chỉ một mình ông, mà toàn bộ ngôi làng này. Các người làm chuyện vô đạo đức, cho nên cả làng mới chết như thế à?”
“Mày cứ nói nhảm đi!” A Bốc siết tay.
“Bức tượng ở cổng làng từ đâu ra?” Chu Khiêm đột nhiên hỏi.
“Mày nói cái gì?” A Bốc hỏi ngược lại.
“Ở đây không có ai nhìn thấy tương lai sao? Hoặc tôi đổi sang câu khác, các ông chưa từng nhìn thấy ảo giác gì à? Ví dụ như nhìn thấy một bản thân khác?” Chu Khiêm liên tục hỏi.
A Bốc không hiểu Chu Khiêm nói gì, ông ta nhìn Chu Khiêm như kẻ điên, không muốn nhiều lời nữa. Ông ta dùng một tay bóp cổ Chu Khiêm, một tay còn lại lấy dao găm đâm về phía cổ anh.
Trong phút chốc, một luồng sóng âm vô hình phóng tới, đánh thẳng vào tay A Bốc.
Tay A Bốc bị ăn đau, con dao rơi xuống đất, Chu Khiêm bắt lấy thời cơ ngồi xuống đất, dùng hai chân đá con dao đi xa.
Tạm thời đã loại bỏ được hung khí có thể giết mình, Chu Khiêm vẫn ăn đau khá nhiều. Hai chân và hai tay anh bị trói, chỉ có thể dùng hai chân nhảy lên, mượn lực eo để đứng lên.
“Ha, chết tới nơi còn làm trò!” A Bốc cười lạnh, những thủ hạ còn lại cầm vũ khí vọt tới.
Trong giây lát, toàn bộ nhóm người chơi bị vây quanh.
Ân Tửu Tửu lấy bình hồ lô bên hông ra, uống xong vài ngụm rượu to, giá trị sinh mệnh và giá trị tấn công tăng gấp ba, một lớp rượu nồng nặc bao bọc cả người cô, tạo thành một lá chắn, vì vậy cô dẫn đầu chống đỡ phía trước mọi người.
“Tôi kéo thù hận. Mọi người tấn công!”
Dứt lời, cô đạp một chân, rượu trên người cô nháy mắt b ắn ra, đánh úp về phía trưởng làng và bảy tên thủ hạ cầm vũ khí.
Trong giây lát, trưởng làng muốn giấy dao giết Chu Khiêm lần thứ hai cùng với bảy thôn dân kia đều bị dính rượu, lùi về sau. Thù hận bị kéo đi, họ tạo thành một vòng, cùng tấn công về phía Ân Tửu Tửu!
Khi những mũi kiếm sắc nhọn từ bốn phương tám hướng đánh tới chỗ Ân Tửu Tửu, tất cả đều dừng lại trước mặt cô khoảng nửa tấc, như đụng phải một tấm màn chắn vô hình.
Cả người Ân Tửu Tửu bao phủ trong rượu, che chắn hết mọi sát ý ở bên ngoài.
Hít sâu một hơi, cô cao giọng nói với đồng đội: “Mấy cậu nhanh lên! Tôi không thể cầm cự lâu đâu!”
Thấy thế, Tề Lưu Hành siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ Tiêu gật gật đầu với thiếu niên, cầm chắc thanh tiêu trong tay, một tay múa phím, đặt lên miệng thổi.
Bất chợt, sát khí hội tụ, bao bọc quanh thân kiếm một luồng sáng.
Tề Lưu Hành thành thục múa kiếm, như thể bản thân cậu cũng là một thanh kiếm thẳng tắp, bén nhọn. Kiếm thế thành hình, vài đường kiếm mãnh liệt tới tấp đánh về phía tám NPC.
Những đường kiếm sắc bén, ngùn ngụt sát ý, Ân Tửu Tửu đưa lưng về phía Tề Lưu Hành cũng cảm thấy có chút sợ hãi, cô hô lên: “Cậu nhớ đánh đúng mục tiêu! Đừng có đánh tôi!”
Vừa dứt lời, Ân Tửu Tửu liền thấy trên đỉnh đầu của 7 NPC xuất hiện những hình tròn phát sáng.
Ngay sau đó, từng hình tròn phát sáng biến to thành một mũi kiếm, đâm thẳng về phía từng người, khiến cho họ bị tước mất vũ khí, thân thể trọng thương ngã xuống mặt đất.
Bảy đường kiếm vẫn chưa biến mất, dư âm vẫn còn đọng lại, chúng hội tụ thành một đường kiếm to hơn, gấp rút đâm thẳng về phía A Bốc!
“Ngài A Bốc cẩn thận!”
“Ngài cẩn thận!”
Cách đó không xa có vài người dân vội vàng chạy tới, muốn kéo A Bốc đi.
Nhưng đường kiếm kia quá ngang tàng, trực tiếp chém ngang xuống, khiến cho tất cả bọn họ ngã rạp xuống đất, ôm ngực hộc máu.
Thấy thế, Chu Khiêm cười cười, nhìn đồng đội của mình, ánh mắt lóe lên tia vui mừng: “Đánh hay thật ——”
“Khiêm, cẩn thận!”
Bỗng chốc, Hà Tiểu Vĩ hô lên một câu.
Nhưng Ẩn Đao hiển nhiên nhanh hơn hắn nhiều, một cột sáng bắn qua bên tai Chu Khiêm, phía sau anh vang lên tiếng ba người ngã xuống đất.
Hà Tiểu Vĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cảm thấy khá bất ngờ mà nhìn Ân Tửu Tửu.
Dù đã có rượu tăng giá trị nhưng Ân Tửu Tửu vẫn mất 10% máu.
Hà Tiểu Vĩ liền cầm đàn lia lên gảy, tiếng đàn chữa trị nhanh chóng giúp đỡ cho Ân Tửu Tửu, khôi phục lại 100% máu.
Đối với trận chiến này, người chơi kiêng kỵ có người là chim, cho nên không ai dám tung sát chiêu.
Nhưng bất chợt, trưởng làng A Bốc lại nhảy dựng lên, bắt đầu niệm chú.
Trong một thoáng, dây thừng đã cởi bỏ quanh người Chu Khiêm lại trói chặt lấy anh. Chu Khiêm rùng mình, dây thừng siết chặt cổ, anh không thể hô hấp được nữa!
Tề Lưu Hành thấy thế thì không chần chờ, nhanh chóng đâm một kiếm ngay sau lưng trưởng làng.
A Bốc mất mạng, ngã xuống đất.
Cúi đầu nhìn thi thể của A Bốc, Chu Khiêm suy tư nhìn Tề Lưu Hành: “Tiểu Tề, cậu không sợ ——”
Tề Lưu Hành mím môi, sau đó chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, lạnh lùng nói: “Không cần cảm ơn.”
Chu Khiêm cười hỏi: “Sao lại làm vậy?”
“Không có. Tôi chỉ là…” Tề Lưu Hành nói: “Tôi không phải vì cứu anh nên mới không sợ đâu. Tôi chỉ cảm thấy ông ta không phải là chim thôi. Không phải chim có liên quan đến người của Mặc Chi Quốc sao? Nhưng Ngữ Chi Quốc là địch quốc của họ mà. Hơn nữa…”
“Hơn nữa, lỡ có chuyện gì thì anh cũng có thể lấy đồng hồ tích tắc cứu tôi.”
Hai người trao đổi với nhau vài câu, xung quanh đã có người đi đến.
Có lẽ khi người chơi không động thủ, dân làng vẫn không thể trực tiếp đưa ra kết luận họ là hung thủ giết người.
Nhưng bây giờ người chơi đã thể hiện bản lĩnh của mình, trong mắt dân làng, người có thể im lặng giế t chết Kỳ Vân Tư có võ nghệ cao cường chỉ có thể là người chơi.
Kỳ Vân Tư, A Bốc đều đã chết, những người còn lại bị thương nặng sống chết không rõ, mọi bi kịch đều xuất phát từ quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc. Không phải tộc của mình, chắc chắn có tâm tư khác, lời này quả nhiên không sai. Muốn ngăn chặn kẻ khác giết mình thì trước tiên phải giế t chết kẻ đó!
Nghĩ như vậy, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân liền hợp sức, đánh về phía những người trong sân.
Lần này, người chơi liền gặp phải tình thế vài trăm người tấn công!
Một cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Ân Tửu Tửu lại tung chiêu, uống rượu hóa xe tăng, cố gắng kéo thù hận; Kha Vũ Tiêu phụ trách bổ sung năng lực cho đội, chủ yếu tăng buff cho Tề Lưu Hành, nâng cao giá trị tấn công cho kiếm của thiếu niên; còn người tấn công chính vẫn là Ẩn Đao, Tề Lưu Hành và Vân Tưởng Dung, Vân Tưởng Dung tấn công tầm xa, Ẩn Đao và Tề Lưu Hành thay phiên đánh cận chiến và tầm xa, trong thời gian ngắ phối hợp giữa đao và kiếm lên mức tối đa.
Hà Tiểu Vĩ là vú em, hắn cõng Chu Khiêm trên lưng, chạy quanh đồng đội, cố gắng hồi máu và chữa trị cho mọi người.
Chu Khiêm theo Hà Tiểu Vĩ, đồng thời chỉ huy đoàn đội ——
“Tiểu Tề, hướng ba giờ, có ám khí.”
“Ẩn Đao, vừa rồi đùi phải của tên trưởng lão có vết thương, anh đánh vào đùi phải của ông ta!”
“Người dùng cung có tốc độ rất nhanh. Người này có khả năng ẩn nấp, mọi người cẩn thận một chút.”
Mất khoảng 10 phút, nhóm người chơi xử lý được 30 người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng vẫn chưa đủ, vì họ phải đối mặt với một ngôi làng tới mấy trăm người!
Tuy nhiên, cơn ác mộng chưa dừng lại ở đó, vì bỗng nhiên một chuyện quỷ dị đã xảy ra, trong 30 người đã chết kia lại có người hồi sinh, bò dậy từ mặt đất —— trưởng làng A Bốc cũng là một trong số đó!
Chu Khiêm được Hà Tiểu Vĩ cõng trên lưng, tầm mắt nhanh chóng lướt qua, nhìn thấy rõ tình thế —— có 27 người sống lại, còn 3 người thì không.
Trong ba người không sống lại, toàn bộ đều là người của gia tộc Vân!
Chẳng lẽ…
Trong chớp nhoáng, Chu Khiêm nhận ra được điều gì, cao giọng nói: “Mọi người chú ý, thay đổi chiến lược, không cần tốn kỹ năng giết họ nữa, chúng ta lấy lui là chính, trốn về phía cổng làng, đến bức tượng ba đầu.”
Hà Tiểu Vĩ vừa cõng Chu Khiêm vừa né kiếm, lại dùng sóng âm đánh bay một người, hỏi: “Tại sao? Có chuyện gì?”
“Không thể thay đổi lịch sử.” Chu Khiêm nói: “Nếu chúng ta không đến đây, người thua trong trò ném khăn vẫn sẽ là gia tộc Vân, đến lúc đó, toàn bộ gia tộc của họ sẽ chết hết.”
“Có 30 người chết, 27 người sống lại. 3 người không sống lại đã bị chúng ta giết. Nhưng trong lịch sử, họ là người đi gác đêm!”
“Có nghĩa là…” Hà Tiểu Vĩ ngay lập tức nghĩ đến điều gì, nhưng vẫn chưa thể nắm bắt được.
Chu Khiêm nói: “Có nghĩa là, chúng ta có giết hết vài trăm người này thì chỉ có nhiều nhất là 32 người chết đi. Đây là vì trong “lịch sử” của năm đó, họ đã bị Hồng Thần ăn thịt, đây là số lượng người tối đa mà Hồng Thần giết hằng năm.”
“Nhưng những người còn lại sẽ liên tục hồi sinh, cho đến năm mà họ chết, nhưng thanh kỹ năng của chúng ta có hạn. Đến lúc đó ——“
Ánh mắt nhìn về phía miếu Kỳ Nguyện đột ngột xuất hiện cách đó không xa, trong đầu lướt qua gương mặt của Thát Nhĩ biến mất giữa đám đông, ánh mắt Chu Khiêm chợt rét lạnh thấu xương, nói tiếp: “Chưa kịp chờ đến khi Boss xuất hiện, chúng ta không còn điểm kỹ năng cũng chỉ có thể chờ chết.”
Chu Khiêm vừa dứt lời liền bị một lực mạnh đánh văng ra ngoài.
Vì Hà Tiểu Vĩ bị đánh lén, đầu gối trúng tên, ngã quỵ xuống mặt đất.
Kẻ bắn tên từ xa thành công, chạy về phía mục tiêu kế tiếp; ba người dân đứng gần đó nhất nhanh chóng kiềm kẹp Hà Tiểu Vĩ, đàn lia rơi xuống đất, vang lên những tiếng đàn hỗn tạp.
Chu Khiêm ngã xuống đất liền bị một người khác lôi lên.
Nâng mắt nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy một gương mặt đầy máu.
—— Là A Bốc sống lại từ cõi chết.
Lạnh lùng nhìn Chu Khiêm, A Bốc há miệng, bắt đầu niệm ma pháp.
Trong chớp mắt, Chu Khiêm cảm giác được xương Thần trong túi hành lý rung lên.
Cao Sơn cảm giác được nguy hiểm, nóng lòng muốn ra ngoài để giúp anh.
“Không được, bây giờ cậu vẫn còn phải tức giận với tôi. Nhóm con bạc đang nhìn.” Chu Khiêm dùng suy nghĩ cản đối phương lại.
Anh không thể nghe thấy giọng của Cao Sơn, nhưng có thể cảm giác được xương Thần rung lắc mạnh hơn.
Có lẽ Cao Sơn đang bày tỏ sự kháng nghị —— chờ tới khi nào? Bây giờ mặt anh tím tái hết cả rồi, anh sẽ bị dây thừng siết cổ chết ngay lập tức, anh còn bận tâm diễn kịch làm gì nữa! Anh thả tôi ra để tôi cứu anh đi! Mẹ kiếp, mạng của anh quan trọng hơn nhiều so với việc diễn kịch cho đám con bạc coi!
Chu Khiêm không quan tâm đến xương Thần, ánh mắt thẳng tắp nhìn A Bốc.
Anh không thể thở được.
Cảm giác khi bị trúng khí gas, khi máu chỉ còn 10% lại xuất hiện.
Anh nhìn thấy một thế giới rực rỡ sắc màu, giống như anh đang tiến vào một thế giới nhiệm màu…
Anh không thể phân biệt được thật ảo, sau đó có một con rồng xuất hiện.
Chu Khiêm cười.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một con rồng giáng xuống từ trên trời như ánh kiếm sáng ngời.
Nháy mắt tiếp theo, thân thể của A Bốc bị chém làm đôi ngay tại chỗ.
Có người tắm trong biển máu rơi xuống, ôm Chu Khiêm không thể thở được vào lòng. Ánh kiếm lóa lên, chặt đứt dây thừng quanh người Chu Khiêm, dây thừng cứng cáp bỗng chốc hóa thành bột phấn.
“Em biết anh sẽ đến mà.”
Trong màn đêm, Chu Khiêm nhẹ giọng nói.
Tựa vào vai Bạch Trụ, ánh mắt của Chu Khiêm mơ màng vì chưa thể thuận khí.
Nâng tay lên, anh chạm vào mặt nạ quỷ của Bạch Trụ: “Anh Trụ, cái này không hợp với anh, nó che mất đôi mắt xinh đẹp của anh rồi.”