Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 163: Thế chân vạc



*Thế chân vạc: chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự-chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt.

Phần đỉnh nhọn của nhà thờ có diện tích chật hẹp, trên đài cao nhất là một bức tượng hình chữ thập, xung quanh là 12 tấm kính thủy tinh rực rỡ sắc màu.

Ánh mặt trời soi chiếu qua những ô cửa kính sẽ những người đứng trong đại sảnh tầng 1 có cảm giác như đang đắm chìm trong hào quang của đất trời.

Dưới ánh sáng màu nhiệm ấy, ở trong giáo đường, ai cũng bùng lên một khát vọng cầu nguyện với thần linh trên cao.

Nhưng bây giờ ở đây không còn ánh mặt trời, đối diện họ chỉ là một bầu trời xám xịt.

Ngoài ra, 12 tấm kính thủy tinh rực rỡ cũng đã nát vụn.

Bên cạnh những mảnh vỡ thủy tinh là Chu Khiêm và Bạch Trụ đang sóng vai đứng cùng nhau.

Trên phần đỉnh tháp chật hẹp, hai bên trái phải của họ là Kha Vũ Tiêu dẫn đầu quân đoàn Đào Hồng và Từ Dương dẫn đầu quân đoàn Phi Độ.

Ba tiếng súng kết thúc, Kha Vũ Tiêu và Từ Dương đều sửng sốt.

Bên dưới nhà thờ, những người nhìn thấy tình cảnh này thông qua ô cửa kính cũng vô cùng kinh ngạc.

Ngũ quan của Chu Khiêm diễm lệ xinh đẹp, khi giơ súng lên một bên mắt hơi nheo lại, ánh mắt lộ ra vẻ tà tính, hấp dẫn bao ánh nhìn của người khác.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua cũng thấy anh có phong thái của một thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhung lụa, động tác bắn súng lưu loát không một động tác thừa, có lẽ vì được nuôi dạy đầy đủ, khi còn nhỏ cũng thường xuyên đến tiệm bắn súng trải nghiệm.

Hình ảnh Chu Khiêm mạnh mẽ giơ cao súng bắn ba viên đạn lên trời cao quá đỗi ấn tượng, nhưng sau giây phút mê hoặc ngắn ngủi, những người đứng trong đại sảnh bắt đầu trở nên lo lắng khôn nguôi, những người không quen biết Chu Khiêm còn nhịn không được mà mắng chửi.

“Chúng ta chỉ có 3 viên đạn, tên đó có ý gì?”

“Thằng nhóc đó điên rồi đúng không?!”

“Cậu ta không muốn sống nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Không đúng, cậu ta rất nổi tiếng, tôi biết cậu ta. Cậu ta luôn đứng nhất trong bảng xếp hạng người chơi mới trước cấp S, không ai có thể vượt qua được! Bởi vì phương thức cậu ta vượt phó bản thật sự quái dị đến mức không một ai có thể tưởng tượng nổi!”

“Vì là một kẻ đầu óc khác người như thế nên mới không nắm được những điều cơ bản nhất! Cậu ta lãng phí vũ khí duy nhất của chúng ta rồi!”

Trên mái nhà, Chu Khiêm hoàn toàn không quan tâm đ ến những người bên dưới, anh thong thả vứt súng xuống, khinh miệt nhìn thoáng qua Kha Vũ Tiêu, sau đó lại cao ngạo nhìn Từ Dương ở phía còn lại.

Chu Khiêm lên tiếng: “Chuẩn bị tin tình báo từ trước, các anh nhanh chóng tìm vũ khí trước, lựa chọn phương thức ép buộc và đe dọa để thu nạp đồng đội… Tất cả đều dẫn đến một điều —— vũ khí trong phó bản sẽ có số lượng hữu hạn.”

“Quân đoàn Đào Hồng mở phó bản đặc biệt này hiển nhiên đã nắm trong tay một lượng thông tin về nó, có lẽ là vị trí của vũ khí. Nhưng còn quân đoàn Phi Độ, vì sao quân đoàn này cũng có thông tin đó? Tôi đoán rằng… Anh đã cài gián điệp vào trong quân đoàn Đào Hồng, đúng không?”

Quân đoàn Đào Hồng là người đã mở phó bản này, họ muốn tìm phần thưởng ẩn trong phó bản, cũng muốn Chu Khiêm phải bỏ mạng ở đây.

Như vậy thì họ cần một lượng thông tin tình báo, sau đó sắp xếp nhiều người canh giữ ở những khu vực khác nhau, thu thập nhiều vũ khí nhất có thể.

Ít nhất thì họ cũng là những người giữ số lượng vũ khí lớn nhất, quân đoàn Phi Độ không thể ngang bằng được.

Như vậy thì sẽ tạo ra cục diện như thế nào?

Quân đoàn Đào Hồng không phải là những tên ngốc ngây thơ, họ biết vũ khí sẽ xuất hiện ở những vị trí khác nhau nhưng lại chỉ phái người tập trung canh giữ ở một địa điểm.

Chỉ có một khả năng duy nhất, trong quân đoàn Đào Hồng có gián điệp.

Tên gián điệp đó có khả năng cao phụ trách thu thập tin tình báo trong phó bản này, người đó đã báo cáo vị trí của vũ khí cho quân đoàn Đào Hồng, đồng thời lén lút báo cáo lại với quân đoàn Phi Độ.

Từ đó, quân đoàn Phi Độ không chỉ tham gia vào phó bản mà còn có thể chiếm được một lượng lớn vũ khí.

“À. Gián điệp của quân đoàn Phi Độ trà trộn vào quân đoàn Đào Hồng, tôi không cần giải thích nữa đúng không?”

Nói đến đây, Chu Khiêm quay đầu nhìn những người có địa vị trong quân đoàn Đào Hồng phía sau Kha Vũ Tiêu.

Nhìn thấy sắc mặt của họ có chút thay đổi, Chu Khiêm liền cười nói: “Quân đoàn Đào Hồng là một quân đoàn lớn, thông tin quan trọng như vậy hiển nhiên cũng không phải do một người làm được. Cho nên tôi đoán rằng người này cũng không dám giấu giếm những thông tin quan trọng đặc biệt để tránh việc bị phát hiện. Cho nên có một phỏng đoán hợp lý là ——”

Anh lại nhìn về phía Từ Dương, ánh mắt hơi lóe lên: “Số lượng vũ khí của quân đoàn Đào Hồng hẳn là nhiều hơn bên anh. Từ Dương, trong tình huống đó, anh vẫn còn muốn đối phó với tôi sao?”

Lúc này, không chờ Chu Khiêm nói thêm gì, Từ Dương hiểu ra được ngay. Sắc mặt của hắn liền tối đen.

Ngược lại, Chu Khiêm nhàn tản nói: “Từ Dương, chuyện lúc trước chỉ là một khúc nhạc đệm của chúng ta, nó cũng trôi qua rồi. Bây giờ chúng ta kết thù làm gì chứ?”

“Tôi đưa ra một ví dụ, ví dụ anh có tất cả 20 viên đạn, bên phía Đào Hồng có 50 viên đạn. Nhưng nếu giết hết người của tôi… sẽ tiêu tốn hết 20 viên đạn của anh, anh có thực sự muốn làm như vậy không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 130

Chu Khiêm buông tay xuống, nói: “Ở chỗ tôi chỉ có 3 viên đạn, anh cũng biết từ trước. Như vậy thì nếu tôi nói tôi không tìm được 3 viên đạn này, anh chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi. Anh không dám hợp tác với tôi, sợ tôi âm thầm chơi xỏ, đúng không?”

“Đương nhiên, nếu tôi giữ lại 3 viên đạn, thề rằng sẽ không sử dụng nó, anh cũng sẽ không tin tôi. Nhưng nếu tôi tìm được 3 viên đạn, bây giờ còn sử dụng hết 3 viên đạn, vừa rồi anh cũng đã tận mắt nhìn thấy…”

“Anh có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi không còn giá trị uy hiếp anh, đúng không?”

“Tôi không còn viên đạn nào, tôi không có giá trị uy hiếp đến quân đoàn Đào Hồng hay quân đoàn Phi Độ. Vậy thì hai người sẽ lựa chọn lãng phí đạn lên đội của tôi, hay là chọn… Dùng số đạn đó để đối phó nhau?”

Nói xong, Chu Khiêm tươi cười kéo tay Bạch Trụ, thần thái vui vẻ, thoải mái như đi hẹn hò.

Anh nắm tay Bạch Trụ, đi vài bước sang mái nhà bên cạnh, sau đó nhìn về phía Kha Vũ Tiêu: “Thật ra bên phía các anh cũng như thế. Dù cho các anh có 50 viên đạn, muốn giết nhóm tôi cần tốn 20 viên đạn, vì sao lại không dùng 20 viên đạn đó để đối phó với quân đoàn Đào Hồng có tính uy hiếp với các anh?”

“Nếu giết chúng tôi, các anh so với bọn họ là 30 và 20, ưu thế của các anh khá rõ ràng đúng không? Huống hồ… Các anh còn một tên gián điệp chưa tìm ra?”

Những tiểu đội trưởng đứng sau lưng Kha Vũ Tiêu nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập đề phòng, thấy thế, Chu Khiêm híp mắt cười, vẫy vẫy tay về phía họ, thản nhiên đi tiếp sang mái nhà bên cạnh trong cái nhìn chăm chú của hai quân đoàn.

Bạch Trụ dùng một tay ôm eo Chu Khiêm: “Ôm chặt anh.”

“Em biết rồi.” Chu Khiêm cười, khẽ liếc mắt nhìn y, dùng tay trái ôm lấy cổ đối phương.

Sau đó, Bạch Trụ ôm Chu Khiêm nhảy xuống dưới, vững vàng đứng trên con phố Lưu Quang.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Chu Khiêm nắm tay Bạch Trụ, nghênh ngang bước vào đại sảnh nhà thờ, lấy số vòng tay màu vàng mình tìm được ra, thản nhiên nhìn những người còn lại.

“Đeo vào đi. Nghe tôi vừa nói rồi đó, nếu họ dùng hết đạn để đối phó toàn bộ chúng ta, họ sẽ mất nhiều hơn được. Trong tình huống đó, bây giờ 20 người chúng ta phải đồng lòng với nhau mới có thể chuyển nghịch cảnh thành ưu thế. Một khi chúng ta bất hợp tác, chúng ta sẽ rơi vào kết cục diệt vong, không còn ai sống sót. Nhưng ——”

Ánh mắt Chu Khiêm chợt trở nên lạnh băng, giọng điệu đầy uy hiếp: “Tôi khuyên mọi người nên đi theo tôi, những người kia không tin mọi người; tiếp theo, mục đích của họ chỉ là muốn tìm được thông tin về các sát nhân mà mọi người tìm được, và sau đó, cuối cùng họ vẫn sẽ giết hết tất cả.”

“Ngoài ra, số lượng vũ khí có hạn, họ sẽ đưa vũ khí cho những thủ hạ mà họ tin tưởng, sau khi mọi người gia nhập vào quân đoàn của họ thì không có khả năng sẽ có vũ khí, hoặc dù có vũ khí đi nữa…”

Nói đến đây, Chu Khiêm giơ tay Bạch Trụ lên: “Ở đây chúng tôi có Bạch Trụ, người chơi cấp Thần đứng vị trí số một, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ xử lý hết những kẻ phản bội. Cho nên ——“

“Thành thật khuyên mọi người, đừng nghĩ đến việc phản bội tôi.”

“Nếu tôi đã đến đây, mọi người cần phải tin tôi, tôi có thể giúp mọi người chiến thắng.”

[ Đm, sao tôi không nghĩ tới? ]

[ Không phải giống như Gia Cát Lượng nhưng tôi cũng có nghĩ đến rồi. Nhưng nghĩ đến thì nghĩ đến, tôi chắc chắn không dám làm như vậy đâu… ]

[ Đồng ý với lầu trên, sao anh Khiêm dám để hai ông thần kia ở trên vậy? ]

[ Đúng thế, lời của anh Khiêm rất chấn động. Nhưng lỡ như… Lỡ như hai ông thần trên kia hợp tác với nhau thì phải làm sao đây? ]

[ Đúng vậy, họ hoàn toàn có thể hợp tác với nhau, mỗi bên tổn phí một ít đạn, như vậy chẳng phải là được rồi sao? ]

Trong ghế ngồi đại sảnh trò chơi.

Nhóm con bạc của Chu Khiêm nhiệt liệt sôi nổi thảo luận về cách làm của anh.

Không chỉ bọn họ đang ầm ầm gửi tin bình luận, những con bạc khác ngồi ở phòng khác cũng không ngừng bình luận với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, mười mấy con bạc ngồi trong đại sảnh chợt nghĩ đến điều gì, ai nấy chợt quay đầu nhìn về phía một người.

Đó là một người rất đặc biệt, tên là Nguyên Binh.

Nguyên Binh từng là con bạc của Văn Bân, là một người chơi từng giăng bẫy khiến Chu Khiêm rơi vào hiểm cảnh.

Nhưng sau đó nhóm con bạc này mới biết được rằng sở dĩ Văn Bân mạnh như vậy là nhờ vị quân sư tài ba ở phía sau —— cũng chính là con bạc Nguyên Binh này.

Văn Bân chết, về lý thì Nguyên Binh đã thua, số nợ lên đến hàng trăm triệu không thể chi trả.

Sau khi người chơi lên cấp S, số lượng con bạc được quyền đặt cược cũng tăng lên, trong tình huống đó, một khi đã thua cuộc thì số tiền bồi thường của nhóm con bạc cũng tang lên gấp nhiều lần.

Nhóm con bạc không biết Nguyên Binh làm nghề gì trong thế giới hiện thực, vậy mà hắn lại có thể tìm ra được vài trăm triệu để trả nợ và sử dụng số tiền còn dư đặt cược tiếp.

Sau đó hắn cũng tiếp tục tham gia trò chơi, lựa chọn người chơi tiếp theo, cuối cùng trở thành con bạc của Chu Khiêm.

Ban đầu, những con bạc khác có thành kiến với Nguyên Binh, vì người này dù sao cũng từng theo phe đối địch.

Bây giờ Nguyên Binh lại thay đổi lập trường, tất cả mọi người đều là người cùng một thuyền, những con bạc khác không dị nghị nữa, nhưng trước đó vẫn không thể nào có sắc mặt tốt với hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 217: "Bôi bẩn Dương Quan Quan chết cả nhà

Nhưng từ khi phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》bắt đầu, tình huống đã thay đổi.

Nguyên Binh có thể lý giải được nhiều hành vi của Chu Khiêm, cho nên nhóm con bạc cũng thay đổi cách nhìn về hắn.

Mục Sư không lấy thân phận là con bạc ngồi trong đại sảnh mà giải đáp nghi vấn hoặc thắc mắc cho họ, bây giờ họ có câu hỏi gì cũng chỉ có thể hỏi Nguyên Binh.

Lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nguyên Binh nói: “Không, tỉ lệ hai quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ hợp tác với nhau là rất nhỏ.”

“Tại sao?” Có người hỏi.

Nguyên Binh: “Nếu kế hoạch của Chu Khiêm thất bại, cậu ta chắc chắn sẽ không thuận lợi cùng Bạch Trụ rời khỏi mái nhà như vậy. Hai quân đoàn kia chần chờ đã chứng minh một điều, Chu Khiêm đã nói đúng ——“

“Cậu ta nói đúng, số lượng đạn của phía Đào Hồng nhiều hơn Phi Độ, và hai bên đều rất quý trọng đạn của mình. Trong tình huống đó, họ cần ít nhất 20 viên đạn, quân đoàn Đào Hồng có thể chia sẻ một nửa số đạn. Nhưng phía Phi Độ chắc chắn sẽ không đồng ý. Như vậy thì Phi Độ sẽ đàm phán như thế nào?”

Một con bạc khác nhận ra, hô lên một tiếng: “Đm?!! Tôi hiểu rồi!”

“Anh hiểu gì?” Hiển nhiên có người vẫn chưa hiểu được, lúc này nhanh chóng hỏi một câu.

Người nọ có chút kích động mà giải thích: “Nếu quân đoàn Phi Độ muốn hợp tác với Đào Hồng thì sẽ đàm phán số lượng đạn sử dụng, Phi Độ sẽ cung cấp 30% số lượng đạn, Đào Hồng cung cấp 70% số lượng đạn, quân đoàn Đào Hồng sẽ nghĩ như thế nào? Họ có thể dựa vào điểm này để suy đoán ra được số lượng đạn mà Phi Độ có được!”

“Nhóm anh Khiêm có tất cả 20 người, điều này rõ rành rành, bên phía Đào Hồng biết được mình cần phải giết bao nhiêu người. Có tất cả 100 người chơi, đây là chuyện ai cũng biết. Như vậy chỉ cần làm phép cộng trừ đơn giản, quân đoàn Đào Hồng cũng có thể đoán ra được số lượng người bên phía quân đoàn Phi Độ!”

“Số lượng viên đạn rất quan trọng, phải dùng để đối phó với kẻ địch ngoài đội, còn phải đối phó với những kẻ trong đội ngũ, những người chơi ở bên ngoài trung tâm quân đoàn! Phi Độ muốn bảo đảm số lượng đạn phải bao trùm hết phạm vi đó thì mới dám giết nhóm Chu Khiêm. Nhưng dù vậy, điều đó cũng khiến Phi Độ tự tiết lộ số lượng đạn mà mình có. Cho nên họ sẽ gặp tình thế vô cùng bất lợi!”

Cục diện trong trò chơi đã dần hình thành thế chân vạc.

Hiển nhiên, đội của Chu Khiêm vẫn là đội yếu thế nhất.

Họ không có vũ khí.

Phó bản này có điểm đặc biệt. Mỗi một màu vòng tay chỉ có 25 vòng tay, cứ tiếp tục như thế này, màu của quân đoàn Đào Hồng chắc chắn không chỉ có màu lục, quân đoàn Phi Độ cũng không chỉ có màu tím. Họ chắc chắn sẽ cho nhân vật cấp cao trong quân đoàn tham gia những đội nhóm màu khác để quản lý.”

Nhưng không quan tâm hai bên đang nắm giữ màu nào, sau khi nhìn thấy rõ số lượng thành viên trong nhóm Chu Khiêm, hai quân đoàn này cũng có thể đoán được số lượng người của bên còn lại.

Số người này là những người do những thành viên cấp cao của mỗi quân đoàn dùng vũ khí đe dọa, ép buộc họ tham gia vào đội nhóm của mình, cuối cùng cấu thành nên ba quần thể khác nhau.

Đối với Từ Dương của quân đoàn Phi Độ, vì vẫn còn “số lượng hạn định” cho nên hắn chắc chắn sẽ giết người, chỉ khi phù hợp với số lượng người chơi cuối cùng do hệ thống thông báo, hắn mới có thể vượt qua nhiệm vụ.

Mà trong số người chơi đó, hắn chắc chắn sẽ không giế t chết chính hắn, em gái hắn và 5 thân tín của mình, tất cả là 7 người đứng đầu của đội nhóm này.

Khi đã dùng hết đạn thì chỉ có thể tấn công vật lý hoặc là sử dụng đạo cụ.

Ví dụ 7 người này đều là người chơi tinh anh, có thể dùng sức mình lấy một địch hai, như vậy khi tiêu diệt những người trong đội, họ có thể tiết kiệm được 21 viên đạn.

Nếu đội nhóm của họ có tất cả 40 người, họ cần phải bảo đảm mình có 19 viên đạn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ nội loạn.

Và điều này vẫn chưa tính đến kẻ địch từ bên ngoài.

Với 19 viên đạn, họ cần phải giết những người bên ngoài đội, và mỗi viên đạn tiếp theo phải được sử dụng một cách khôn ngoan.

Lúc trước Chu Khiêm chỉ thuận miệng nêu một ví dụ rằng họ chỉ có 20 viên đạn.

Nếu thật sự trong tình huống cực đoan đó, để giết 20 người ở nhóm Chu Khiêm, khi hợp tác với quân đoàn Đào Hồng, quân đoàn Phi Độ chỉ muốn cung cấp 1 viên đạn và yêu cầu Đào Hồng phải cung cấp 19 viên đạn còn lại.

Nhưng một khi Từ Dương thật sự đàm phán với Đào Hồng, hắn cũng sẽ tự tiết lộ con át chủ bài của mình cho họ biết.

Điều này hiển nhiên tác động xấu đến hiệu quả và lợi ích của hắn. Cho nên Từ Dương sẽ không làm như vậy.

Chu Khiêm bị đặt vào thế bất lợi, không có lính, vũ khí cũng chỉ là một khẩu súng với 3 viên đạn.

Nhưng anh chỉ cần một vài câu, bắn hết 3 viên đạn, lại có thể chuyển nghịch cảnh thành ưu thế.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, nhóm con bạc đều sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng đều thống nhất đánh giá Chu Khiêm rằng: “Đm quá ngầu.”

“Hay thật, tính kế hay thật.”

“Bây giờ tôi đi học đánh cờ còn kịp không?”

Nguyên Binh nói: “Đào Hồng có lẽ cũng không ngờ bên phía mình có gián điệp. Nhưng tóm lại, hai bên chắc chắn sẽ không dám động đến Chu Khiêm. Ai hao phí đạn trước sẽ gặp tình thế bất lợi ở phía sau. Nhưng nếu đàm phán hợp tác với nhau, họ cũng sẽ tự tiết lộ con át chủ bài của mình cho đối phương, cũng gây bất lợi cho chính mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 278: Gọi chú! Cô muốn làm gì?

“Với hai bên chỉ đề cao lợi ích của riêng mình… Chắc chắn họ sẽ không làm như vậy.”

“Cho nên dù Chu Khiêm không có vũ khí nhưng vẫn có thể cùng họ tạo thành thế chân vạc ba chân. Ba bên đã hình thành một cục diện giằng co cân bằng. Nếu cứ thế này…”

Dừng một chút, Nguyên Binh nói tiếp: “Bên phía quân đoàn Đào Hồng… Nếu có thể nắm giữ được thông tin quan trọng thì hẳn tên gián điệp sẽ là người có vị trí cao trong đội ngũ, việc tìm gián điệp là chuyện cần làm, như vậy sẽ có nội chiến, một cuộc thanh trừng gió tanh mưa máu.”

“Còn bên phía quân đoàn Phi Độ, những người chơi nằm ngoài 7 tinh anh kia có lẽ vẫn chưa biết chuyện mình sẽ bị giết, hoặc có người đã biết nhưng không biết nên phản kháng như thế nào, vì để không bị diệt khẩu nên tạm thời duy trì im lặng.”

“Lúc này, chỉ cần một chút mồi lửa, họ có thể náo loạn thành một đoàn. Còn làm sao để tạo ra mồi lửa đó… Đừng quên, chính họ đã kéo Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ vào đội của mình.”

Nguyên Binh giải đáp thắc mắc xong, nhóm con bạc liền kê cao gối ngủ ngon.

“Không hổ là anh Khiêm.”

“Đúng vậy, chúng ta lo lắng gì chứ? Cứ nằm yên là được rồi!”

“Ôi trời, Nguyên Binh, sao trông cậu vẫn chưa thả lỏng thế?”

“Này, người như Nguyên Binh chỉ là hơi nghiêm túc quá mà thôi.”

“Rồi rồi rồi, chúng ta qua phòng khác bàn với các con bạc còn lại đi. Lần sau bảo họ vào đây luôn! Chúng ta ngồi cùng một phòng, cứ thế thảo luận với nhau.”

“Tôi quay về thế giới thực một chuyến. Mọi người cứ tiếp tục theo dõi.”

Nói xong, Nguyên Binh liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

Nhóm con bạc cũng không quan tâm đ ến việc hắn rời đi.

Khi Nguyên Binh đi đến cửa ra vào, ánh mắt chợt lóe lên tia thâm sâu. Nâng tay, hắn không nhấn nút mở cửa mà đi đến khu dịch chuyển công cộng, lại đi qua con đường quay về thế giới hiện thực của con bạc. Hắn dừng chân, cả người đứng trước cửa lớn, sau đó im lặng lấy một thẻ thay đổi thân phận từ trong túi ra.

Trong chớp mắt, Nguyên Binh đã từ con bạc chuyển hóa thành người chơi, trên người có thêm “túi hành lý”.

Sau đó, hắn lại lấy một viên con nhộng từ túi hành lý.

Vào ngày đó, khi Văn Bân chết trong phó bản 《 Triển lãm án mạng 》, là con bạc của đối phương, Nguyên Binh mắc một món nợ lớn, trong bước đường cùng, Mục Sư đã đến gặp hắn, mời hắn gia nhập vào quân đoàn.

Mấy trăm triệu đó hiển nhiên là nhờ sự giúp đỡ của Mục Sư.

Viên con nhộng trong tay hắn hiện tại cũng là do Mục Sư đưa cho.

【 Đạo cụ: Viên con nhộng chiếm đóng lãnh thổ 】

【 Công dụng: Muốn mở rộng địa bàn của quân đoàn? Viên con nhộng này có thể giúp bạn! Sử dụng viên con nhộng có thể thay đổi tính chất phó bản. Khu vực hòa bình sẽ thay đổi thành chiến trường, phó bản mở cũng có thể thay đổi thành chiến trường khép kín 】

【 Người sử dụng viên con nhộng, bạn có thể tham gia vào công việc thiết kế trò chơi. Bạn là Thần và Chúa tể của trò chơi này! Với sức sáng tạo của mình, hệ thống tin rằng bạn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giành được thắng lợi! Khi bạn chiến thắng thì có thể chiếm đóng phó bản thành địa bàn của quân đoàn! Thế nào, bạn có động lòng hay không? 】

【 Ghi chú 1: Người sử dụng viên con nhộng có thể viết lại cốt truyện và thế giới trò chơi, để trò chơi có tính cân bằng, hệ thống sẽ dựa vào giả thuyết của bạn để hoàn thiện toàn bộ phó bản, thay đổi chi tiết không ảnh hưởng quá nhiều 】

【 Ghi chú 2: Chiếm đóng địa bàn, viết lại trò chơi không phải là một chuyện dễ dàng, trước khi viên con nhộng thay đổi tính chất phó bản thành công, hệ thống sẽ giúp bạn mở ra ba phó bản rèn luyện; sau khi vượt qua ba phó bản rèn luyện bạn mới có thể sử dụng viên con nhộng; mức độ khó của ba phó bản này cũng sẽ hạn định diện tích phó bản mà bạn sẽ chiếm đóng. Nếu bạn muốn quân đoàn chiếm được diện tích lớn thì mức độ khó sẽ tăng cao. Xin hãy sử dụng cẩn thận! 】

Thời cơ đã đến, Nguyên Binh sử dụng đạo cụ không hề do dự, thay đổi tính chất phó bản bán mở của đại sảnh trò chơi thành một phó bản khép kín.

Lúc này hắn nhận được thông báo nhắc nhở về phó bản rèn luyện của hệ thống, Nguyên Binh chọn xác nhận.

Sau đó hắn lại nhận được thông báo khác ——

【 Bạn muốn thay đổi phó bản tồn tại những người không phải người chơi, bạn muốn chuyển hóa họ thành NPC hay đuổi đi? 】

Nguyên Binh chọn chuyển hóa họ thành NPC, cũng thiết lập thêm giả thuyết quan trọng ——【 có thể giết 】.

Vì sao hắn nỗ lực thúc đẩy Văn Bân như vậy, cuối cùng Văn Bân lại bị Chu Khiêm đánh bại?

Vì sao những con bạc kia lại không cần làm gì, nhưng ban đầu lựa chọn đi theo đúng người lại có thể kiếm được bộn tiền?

Rõ rằng người thông minh là hắn. Chính hắn mới là người có tư cách làm con bạc của Chu Khiêm, đúng không?

—— Như vậy thì dựa vào đâu mà hắn phải chia sẻ tiền thưởng với những con bạc khác?

Khi bước vào trạm kiểm soát, Nguyên Binh lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi sẽ giết hết các con bạc. Chu Khiêm, chỉ có tôi mới có đủ tư cách trở thành con bạc duy nhất của cậu.”

“Khi Văn Bân chết, tôi cực kỳ hận cậu. Nhưng bây giờ… Tôi sẽ trở thành chiến hữu của cậu. Tôi muốn cùng cậu giành chiến thắng!”

“Chỉ có tôi mới có thể giúp cậu giành thắng lợi.”

“Cậu sẽ biết được… Tôi là con bạc độc nhất vô nhị của cậu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện về Nguyên Binh có thể đọc lại chương 101

Qua góc nhìn của nhân vật này có thể giải thích được vì sao thành phố Lam Cảng thay đổi rồi đó


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.