Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 97: Triển lãm án mạng (25)



Sao giăng kín trên trời cao.

Bầu trời đêm như tấm lụa óng ả phủ mực, vô vàn vì sao lộng lẫy như hạt ngọc lấp lánh.

Ngắm nhìn những vì sao ái â n bầu bạn bên nhau, người ngắm sao đôi khi cảm thấy trong lòng thật trống rỗng, cô độc.

Nhưng họ lại không bao giờ biết được rằng còn có một bản thân khác đang cùng họ ngắm nhìn bầu trời sao ấy.

Trong thế giới biểu tượng, họ không biết còn có một thế giới thứ hai.

Giả thuyết của câu chuyện này đã được nhà văn La Vũ cách tân.

Trong giai đoạn thay đổi, La Vũ đã sử dụng tư liệu sống để đổi mới bản thảo của mình.

Trong bản thảo, ngoại trừ một trang viết giả thuyết thì mỗi trang còn lại đều ghi chép những vụ án trong hiện thực, tất cả đều xảy ra ở tầng 11 của khách sạn Saiyan.

Đồng thời, La Vũ cũng sắp xếp lại tổ hợp sát nhân trong câu chuyện xưa, muốn tìm hiểu động cơ gây án của họ.

Nhà văn vẫn chưa nghĩ kỹ về kết cấu câu chuyện, mỗi lần nghĩ được gì đều sẽ ghi chú vào trong giấy ghi chú, tùy ý dán chúng vào các trang khác nhau.

Khi người chơi xuyên vào thế giới bản thảo, thang máy trở thành công cụ của trang bản thảo, có thể dẫn họ đến những trang khác nhau, xem xét từng vụ án khác nhau.

Những căn phòng khác ngoài hiện trường vụ án vẫn có thể tồn tại được là vì giả thuyết có thế giới thứ hai đã xuất hiện, thế giới này đã sao chép lại thế giới ban đầu.

Ngoài ra, vì có giấy ghi chú, người chơi còn có thể nhìn thấy câu chuyện tình yêu của cặp đôi sát nhân nam nữ.

Khi hai người này tự sát, Chu Khiêm không thể dập lửa trong lò than, cũng không thể ngăn họ chết đi, vì câu chuyện của họ đã được viết xong.

Nhưng vì sao họ lại đột nhiên biến mất?

Có lẽ là vì giấy ghi chú bị gỡ ra, hoặc là nhà văn La Vũ đã xóa nó đi.

Sau khi thăm dò thế giới đặc thù này, Chu Khiêm và Bạch Trụ bắt đầu vào trong thang máy, muốn tìm quy luật của 12 con số trong thang máy với số trang bản thảo, tìm được nhà văn La Vũ và bản thảo của đối phương.

Vừa rồi họ đọc tạp chí, cũng thử suy đoán, muốn tìm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nhấn số “12”. Họ nhìn thấy hai vợ chồng ngưỡng mộ La Vũ bị sát hại, sau đó là những chuyện xảy ra trong phòng 1111.

Sắp xếp lại các sự kiện, Chu Khiêm và Bạch Trụ lại vào thang máy, nhấn số “12”, liên tục nhấn suốt 15 lần.

Trong đó có 3 lần họ chứng kiến lại vụ án của đôi vợ chồng phòng 1111, còn lại là ba vụ án khác.

Nếu đánh số vụ án ở phòng 1111 là A, ba vụ án còn lại sẽ là B, C, D.

Chu Khiêm và Bạch Trụ đã nhấn số “12” tổng cộng 16 lần.

Bọn họ nhìn thấy vụ án A 4 lần, vụ án B 3 lần, vụ án C 5 lần, vụ án D 4 lần.

Ba vụ án B, C, D đều xảy ra ở phòng 1108.

Phòng 1108 là căn phòng bị đồn là có “ma ám”, nhà văn có thể phát huy trí tưởng tượng dồi dào của mình khi viết về căn phòng này. Cho nên khi La Vũ sắp xếp lại dàn ý bản thảo sẽ viết nhiều vụ án ở phòng 1108.

Nhấn xong số “12”, Chu Khiêm và Bạch Trụ bắt đầu nhấn số “11”.

Lúc trước họ đã nhấn hai lần số “11”, bây giờ họ thử nhấn số “11” tất cả 17 lần, cũng nhìn thấy bốn vụ án khác nhau.

Cụ thể hơn, số lần họ nhìn thấy bốn vụ án này là 4, 3, 5, 5.

Sau khi thử nghiệm nhiều lần, Chu Khiêm và Bạch Trụ đi đến khu nghỉ ngơi đối diện thang máy.

Chu Khiêm lấy giấy bút ghi chú lại tình huống khi nãy, nói với Bạch Trụ: “Thang máy có 12 con số, có quan hệ “một đối nhiều” với số trang bản thảo. Chúng ta nhấn số nào cũng không có thứ tự đi đến số tầng nào cả. Đây là một sự kiện hoàn toàn ngẫu nhiên, tùy thuộc vào xác suất.”

“Ngoài ra, nếu chúng ta may mắn, nhấn hai số 11 và 12 nhiều như vậy mà không còn bỏ sót một vụ án nào đó thì cơ bản có thể đưa ra một suy đoán, mỗi con số trong thang máy thật ra đối ứng với bốn số trang khác nhau, tương đương với bốn vụ án khác nhau…”

“Có thể bản thảo có ít nhất 48 trang, đối chiếu với thế giới này… Ở đây có tới 48 chiều không gian!”

“Đúng rồi.” Bạch Trụ gật gật đầu: “Lần đầu tiên chúng ta đến tầng 1, nhìn thấy đại sảnh, không phải tầng 11, chúng ta không nhìn thấy thêm vụ án nào khác.”

“Đó là hành động theo nhiệm vụ bắt buộc từ hệ thống, hệ thống bắt chúng ta nhấn số “1”, đây có lẽ là gợi ý mà hệ thống cung cấp.”

Dựa theo quy luật mà Chu Khiêm và Bạch Trụ tìm ra, con số “1” của thang máy cũng giống như bốn số trang khác nhau trong bản thảo, tương ứng với 4 vụ án khác nhau.

Nhưng hệ thống lại cho người chơi nhấn số “1” đầu tiên, xuống đại sảnh, đây lại là một gợi ý. Con số “1” này có sự tồn tại đặc biệt trong 12 con số —— nó đối ứng với 4 trang bản thảo, chỉ có 3 trang là có vụ án, còn 1 trang có lẽ là giả thuyết mà tác giả viết về đại sảnh khách sạn.

Chu Khiêm nói: “Trên mỗi trang bản thảo đều có ghi chú về đại sảnh, cũng có thể ghi chú thêm giả thuyết khác. Một trang đó có thể nhấn số “1” để đi đến. Em đồng ý điểm này. Ngoài ra ——“

“Em cũng không ngại phỏng đoán lớn mật hơn. Nếu em là tác giả, những vấn đề liên quan đến giả thuyết, em sẽ ghi chú vào… trang số 1. Sau trang số 1 thì mới là thông tin về những vụ án có thật!”

“Anh đồng ý. Vậy thì số 1 sẽ tương ứng với trang số 1.” Bạch Trụ nói: “Nếu mỗi số ứng với một trang thì theo thứ tự, số 2 sẽ là trang 2, số 3 là trang 3… Cho đến khi 12 số hoàn thành mới không thể bắt đầu từ số 1 lại từ đầu. Như vậy thì mọi thứ đã rõ ràng.”

Bạch Trụ nói xong, Chu Khiêm cũng đã viết xong một công thức trên giấy. Nhưng chợt nghĩ ra điều gì, anh lại lấy bút xóa đi.

Sau đó Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, cầm bút vẽ một đường nhỏ ở khóe mắt phải.

Tham Khảo Thêm:  Chương 789

Khi hai người đi học cùng nhau, trong những lúc làm bài tập, Chu Khiêm thường làm như thế này với Bạch Trụ, sau đó anh sẽ nói một câu hư tình giả ý —— “Anh Trụ, em không biết làm câu này.”

Mỗi khi nói như vậy, Chu Khiêm luôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Bạch Trụ, giống như đang nắm bắt từng biểu cảm tế vi nhất của đối phương.

Nhiều lúc Bạch Trụ không thể phân biệt nổi Chu Khiêm nói thật hay nói giả.

Nhưng y không bao giờ để ý, luôn im lặng nhận lấy bút, giảng giải lại câu hỏi cho Chu Khiêm, vui vẻ chịu đựng.

Bây giờ cũng như vậy.

Nhận lấy bút, Bạch Trụ im lặng viết một công thức: “Y=X+12n.”

Chu Khiêm cười, lấy bút từ tay đối phương, viết tiếp: “Ừm, X là con số trong thang máy, Y là tổng số trang bản thảo, n là số nguyên nhỏ hơn hoặc bằng 3. Chà, một công thức đơn giản sáng tỏ vấn đề.”

—— Anh không mảy may quan tâm mình tự bại lộ lời nói “giả”.

Bạch Trụ vẫn không để ý. Y nhìn Chu Khiêm, bổ sung thêm: “Nếu số 1 đối ứng với số trang khác thì công thức sẽ thay đổi một chút, thêm phần biến số vào, cũng dễ làm thôi.”

“Đúng vậy. Công thức rất đơn giản. Bây giờ vấn đề của chúng ta là…” Chu Khiêm nói: “Dù chúng ta đã đoán được nhà văn đang ở phòng 1103, nhưng trong 48 trang bản thảo, không tính đại sảnh, chúng ta có ít nhất 47 phòng số 1103. Tác giả sẽ ở căn phòng nào…”

“Nói cách khác, nếu tác giả đã tiến vào thế giới bản thảo, anh ta sẽ ở trang nào?”

Chu Khiêm nói xong, nghe thấy Bạch Trụ nói một con số: “31.”

Cùng lúc đó, Chu Khiêm giơ quyển tạp chí lên, mở đoạn phỏng vấn tác giả La Vũ lần thứ hai.

Trong lời phỏng vấn, nhà văn nói con số may mắn của mình là “31”.

Chu Khiêm nhanh chóng tính nhẩm: “Ok, muốn đến trang 31 của bản thảo phải nhấn số 7 của thang máy.”

Bạch Trụ nắm lấy cổ tay Chu Khiêm rồi đứng lên: “Đúng vậy, đi thôi. Xác suất thành công là 25%.”

Nghe câu nói này, Chu Khiêm nhoẻn miệng cười.

Khi chờ cửa thang máy mở ra, nhìn bóng hình phản chiếu trên cánh cửa, Bạch Trụ nhìn thấy rõ nụ cười của đối phương.

Nhưng hình ảnh phản chiếu cũng không quá rõ ràng, nụ cười của Chu Khiêm như là ảnh ảo, khiến Bạch Trụ như quay về thời gian xa xôi ngày trước.

Nhìn chằm chằm cửa thang máy, cho đến khi nó mở ra hai bên, Bạch Trụ mới dời mắt, nhìn Chu Khiêm ở bên cạnh: “Em đang cười gì?”

“Em cười, vì anh Trụ rất hợp với tính tình của em. Xác suất cao đến 25%, đổi lại là Tiểu Vĩ hay em trai Kiếm Thần, họ chắc chắn sẽ thấy con số này quá thấp. Anh thấy không, chỉ có anh giống em, thấy con số này rất cao.”

Liếc mắt nhìn Bạch Trụ một cái, Chu Khiêm lại bước vào thang máy: “Đi thôi. Xem thử chúng ta có thể thành công trong một lần hay không, đồng thời kiểm chứng công thức mà chúng ta tìm ra nào.”

Bên kia, vừa vào khách sạn không bao lâu, Ẩn Đao liền ra ngoài, tìm Chu Khiêm và Bạch Trụ vì có chuyện.

Hắn vừa đi, Hà Tiểu Vĩ cũng không thể chờ được đến lúc hắn quay về.

Sau đó, Hà Tiểu Vĩ nhận được nhiệm vụ phải giúp đỡ một bà cụ.

Đương nhiên hắn không biết rằng từ khi hắn gặp được bà cụ đó thì hắn đã vào trong thế giới bản thảo. Hắn chỉ cho rằng mình vào trong một không gian thần quái, cũng có thể gặp phải ma quỷ trong truyền thuyết.

Khi tận mắt nhìn thấy Hùng Phi và Lý Viên rơi đầu xuống đất, nhìn thấy cả hai như một cặp đôi yêu nhau thắm thiết bước vào trong thang máy rồi biến mất, Hà Tiểu Vĩ càng thêm chắc chắn hắn đang ở thế giới ma quỷ.

Phòng tuyến trong lòng hắn gần như sụp đổ hoàn toàn, trong tình huống không tìm thấy thang bộ cho an toàn, hắn chỉ có thể đi thang máy.

Sau đó Hà Tiểu Vĩ luôn đứng chờ trong thang máy, không dám đi ra ngoài.

Mỗi khi cửa thang máy mở ra, chỉ cần nhìn thấy khung cảnh bên ngoài là khu nghỉ ngơi quen thuộc, hắn sẽ cuống cuồng nhấn nút đóng cửa, tiếp tục nhấn số “1”, muốn đi xuống đại sảnh, thoát ra khỏi nơi này.

Hà Tiểu Vĩ cho rằng mình không quá may mắn. Hắn phải nhân số “1” ít nhất là 20 lần thì mới nhìn thấy đại sảnh.

Hắn vẫn không biết rằng thật ra hắn là người may mắn —— vì trong lúc nhấn 20 lần số “1” này, Hà Tiểu Vĩ không hề bắt gặp một bản thân khác, hoặc là người đến từ thế giới thứ hai muốn gi ết chết mình.

Hà Tiểu Vĩ sợ ma nhìn thấy cửa thang máy lại mở, nhìn thấy không còn là khu nghỉ ngơi ở tầng 11 mà là đại sảnh, hắn vui mừng đến mức điên cuồng, chạy ra ngoài như điên.

Liếc mắt nhìn thấy tiếp tân họ Vương đang gục đầu bên bàn, Hà Tiểu Vĩ như nhìn thấy người thân mà đi qua, hai tay vỗ mạnh xuống bàn: “Tiếp tân Vương! Anh còn không xử lý đi! Có chuyện rồi! Có ma đó anh biết không hả? Thật là đáng sợ!”

“Yên tâm đi.” Tiếp tân Vương ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt dửng dưng vì thấy tình cảnh này quá nhiều: “Khách sạn có nhiều người chết, âm khí nặng. Nhưng anh không cần lo. Tôi thấy anh có ký hiệu chữ vạn trên tay đúng không? Nó có thể bảo vệ anh!”

Hà Tiểu Vĩ nghĩ nghĩ, đúng là vậy, nếu ở nói với bên ngoài ở đây có ma ám thật thì sao họ vẫn còn tiếp tục kinh doanh được?

Khách sạn này thường xuyên có ma ám, tiếp tân hiển nhiên đã sớm biết, bây giờ mình có nói cái này với người ta cũng không có nghĩa lý gì, bây giờ mình phải tìm cách chạy thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, không cần nói nhiều với anh ta nữa.

—— Đúng rồi, không biết người tên Nhị Đản kia sao rồi. Có khi mình theo cậu ta đi đến sở cảnh sát lại được giữ được mạng? Dù sao Khiêm cũng sẽ không hại mình!

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, Hà Tiểu Vĩ đã đi đến cửa thủy tinh ra vào khách sạn.

Nhìn qua ô cửa kính, hắn nhìn thấy dây giăng phong tỏa hiện trường. Nhưng những dây băng này đã bị sương mù che lấp, nhìn qua mơ mơ hồ hồ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Không thấy có gì quỷ dị hơn, khi hắn chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài, hắn lại bị một lực mạnh đẩy ngã.

Cả người bị hất lên cao, ngã mạnh xuống đất, mông Hà Tiểu Vĩ đập bẹp xuống đất, trái lo phải nghĩ, cảm thấy không ổn, quay về tìm tiếp tân Vương, nhờ đối phương mở cửa cho mình.

Bò dậy từ mặt đất, Hà Tiểu Vĩ xoay người nhìn tiếp tân Vương ở phía sau.

Hắn vừa quay đầu, một cột máu đỏ b ắn ra từ quầy tiếp tân.

“Anh, anh vừa giết người?” Hà Tiểu Vĩ nuốt nước bọt hỏi tiếp tân Vương.

Đàn lia của hắn không thể sử dụng, bây giờ chỉ có thể nắm chặt một con dao găm trong tay.

Tay phải nắm chặt dao, thân người hơi cong lại, Hà Tiểu Vĩ quan sát tiếp tân Vương, cẩn thận bước từng bước về phía đối phương. Hắn muốn nhìn rõ người chết là ai.

Tiếp tân Vương đang tựa người trên bàn, bỗng chốc ngẩng đầu lên, im lặng đối diện với Hà Tiểu Vĩ.

Ánh đèn và bóng đen mờ ảo khiến gương mặt của tiếp tân Vương đầy nét dữ tợn.

Trong chớp mắt, tiếp tân Vương giống hệt ác ma đến từ địa ngục.

“Không, không đúng. Anh không phải tiếp tân Vương.”

Hà Tiểu Vĩ đã đến trước quầy tiếp tân, nghiêng đầu liếc mắt nhìn vào trong, kinh ngạc nhìn thấy gương mặt của thi thể. Đó chính là tiếp tân Vương!

“Đm cái quỷ gì ——”

Không cho Hà Tiểu Vĩ nghĩ nhiều, tên tiếp tân Vương này chợt nâng một cây rìu lên.

Lưỡi rìu bổ xuống nhanh như chớp, nhưng nói nhanh thì nhanh, Hà Tiểu Vĩ liền nghiêng người né tránh, lao thẳng xuống, linh hoạt né tránh lưỡi rìu, hai tay chống xuống mặt đất, cứng ngắc làm ra một tư thế chống đỡ cả người.

Tiếp tân Vương lại nâng rìu lên, tiếp tục bổ về phía Hà Tiểu Vĩ.

Chân của Hà Tiểu Vĩ vô cùng linh hoạt, nắm chắc cơ hội, mượn lực chống đỡ từ hai tay, hai chân hắn mạnh mẽ đá về phía tiếp tân Vương.

Tiếp tân Vương mất thăng bằng, rìu và người đều ngã xuống bên cạnh Hà Tiểu Vĩ, lưỡi rìu nhất thời đâm thẳng xuống nền nhà, tạo thành một cái hố sâu.

Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng bật người dậy, dứt khoát chém dao về phía đối phương.

Lưỡi dao đâm xuyên qua bàn tay của tiếp tân Vương, ghim gã xuống mặt đất, Hà Tiểu Vĩ không rút dao ra, hung hăng đá một cú lên đầu gã. Trán gã chấn động nhưng lại không chảy máu. Hà Tiểu Vĩ tiếp tục tận dụng cơ hội, nhảy lên cao, ngồi thẳng xuống đầu gã.

Sau đó, đu trên cổ tiếp tân Vương, Hà Tiểu Vĩ vừa đấm vừa thở phì phò hỏi: “Khi tao vừa đến khách sạn đã đánh giá tiếp tân Vương, cẩn thận quan sát dáng người anh ta. Anh ta yếu ớt vô lực, hoàn toàn không có sức đánh nhau. Ha, vậy thì mày cũng giống anh ta rồi. Mày phải đánh lén mới giết được anh ta đúng không?”

“A, khoan đã, xem ra mày cũng không phải quỷ. Vậy mày là thứ gì?”

Người này không nói chuyện, tay trái không bị thương chợt phát lực, đột nhiên cấu vào eo Hà Tiểu Vĩ. Hà Tiểu Vĩ ăn đau, cả người xụi lơ, đối phương nhân lúc này đẩy hắn ra mà đứng lên.

Tiếp tân Vương này hiển nhiên là một kẻ tàn nhẫn, rút rìu ra khỏi mặt đất quá tốn thời gian, gã không chú ý đến rìu nữa mà giơ tay trái lên, rút thẳng con dao cắm trên tay phải mình ra, dùng con dao đầy máu vung lên, chém về phía Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng lùi về sau né tránh lưỡi dao, sau đó lại lao thẳng phía bụng của tiếp tân Vương.

Đối với chiêu mới của hắn, tiếp tân Vương không thể đoán trước được, sửng sốt không kịp phòng ngừa, chậm mất nửa giây.

Trong nửa giây đó, Hà Tiểu Vĩ lại dùng đầu tông thẳng vào bụng đối phương, hất ngã tiếp tân Vương xuống mặt đất.

Lần này Hà Tiểu Vĩ không thiếu cảnh giác nữa, giật lấy con dao, trực tiếp đâm thẳng vào ngực đối phương.

Trơ mắt nhìn đối phương tắt thở, lại trơ mắt nhìn gã biến mất giữa hư không, Hà Tiểu Vĩ cất dao, há miệng thở hổn hển, chạy ra phía sau quầy tiếp tân quan sát.

Hắn lại không thấy thi thể của tiếp tân Vương biến mất, có lẽ đây mới là người thật.

Thật sự không hiểu nổi có chuyện gì đang diễn ra, nhưng tiếp tân Vương có sức tấn công như con gà đã nhắc nhở Hà Tiểu Vĩ một điều —— những thứ kỳ quái xuất hiện trong phó bản này không nhất thiết phải liên quan đến ma quỷ.

Nghĩ đến đây, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dựa người trước bàn, tạm thời nghỉ ngơi.

Hà Tiểu Vĩ lại không thể ngờ được rằng hắn còn chưa kịp thở ra một hơi tiếp theo thì một biến cố lại xảy ra ——

Cửa thang máy mở ra, sau đó một bóng ảnh cầm trường đao bắ n ra ngoài.

Thấy thế, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng vọt qua, còn chưa kịp hô lên một tiếng “Thầy ơi” thì lại nhìn thấy một bóng ảnh khác giống như đúc cũng từ thang máy bay ra.

Đm!

Sao có tới hai ông thầy của mình vậy!

Hai Ẩn Đao xuất hiện, bọn họ giống hệt nhau về diện mạo, vũ khí, thậm chí cả chiêu thức đánh nhau cũng giống hệt.

Trước và sau khi rời khỏi thang máy, hai người này đều điên cuồng đánh nhau.

Bọn họ có tới có lui, khó lòng phân chia thắng bại, trong khoảng thời gian ngắn, Hà Tiểu Vĩ chỉ biết ngây người mà nhìn.

Sao lại có người có thể ngang tài ngang sức mới thầy mình? Đao pháp của thầy rất ghê gớm! Thầy ấy là người chơi cấp Thần! Sao lại có một tên quái vật bắt chước giống hệt thầy ấy được?

Hà Tiểu Vĩ hiển nhiên không biết rằng với giả thuyết có thế giới thứ hai, hai Ẩn Đao này vốn dĩ có thể xem là một người, cho nên có thể biết rõ được chiêu thức của nhau.

Trong tình huống này, Hà Tiểu Vĩ không biết nên giúp ai.

Hắn hoảng loạn gọi “thầy ơi”, hai người cũng đồng loạt nhìn qua.

Một Ẩn Đao nói: “Hà Tiểu Vĩ, lại đây hỗ trợ!”

Một người khác giơ đao lên, quát: “Tên đó là giả. Hà Tiểu Vĩ, tới giúp tôi!”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Hoa mắt nhìn thấy cả hai lại tung hơn mười chiêu trong phút chốc, Hà Tiểu Vĩ nghĩ ra một ách, lớn tiếng hỏi: “Khi nào thầy chính thức nhận tôi làm học trò?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Hai người đều đáp cùng một lúc: “Sau khi phó bản《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》kết thúc.”

Hà Tiểu Vĩ lại hỏi: “Thầy vốn không muốn nhận tôi làm học trò đúng không? Sao cuối cùng lại đồng ý?”

Hai người đồng thời đáp lần thứ hai: “Vì 137!”

Hà Tiểu Vĩ: “Đm, tôi biết ngay thầy không phải thật tâm mà hu hu hu. Ra là tôi không đủ tư cách, hu hu hu ——”

Một Ẩn Đao liên tục vung ra ba chiêu, ba chiêu thất bại, hắn chém vỡ một ngọn đèn, chém một mảng tường, lại đập vỡ một chậu cây.

Cắn răng, hắn nói với Hà Tiểu Vĩ: “Ngay từ đầu là 137 bảo tôi suy xét nhận anh làm học trò, tôi mới đưa vé vào phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》để kiểm tra anh.”

“Sau đó tôi thấy anh có biểu hiện không tồi, mới quyết định nhận anh làm học trò. Cho nên tôi có thật tâm! Đừng có đứng ngốc ở đó nữa, ngay cả thầy mình mà còn không nhận ra? Lại đây giúp tôi!”

Ẩn Đao còn lại linh hoạt né tránh hết ba chiêu thức hiểm hóc, cũng nhanh chóng đáp trả lại ba chiêu. Tư thế của hắn hoàn toàn giống hệ Ẩn Đao kia.

Hắn nói: “Hà Tiểu Vĩ, tôi mới là thầy của anh. Tôi vẫn còn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với tôi. Là ở trong hệ thống giao dịch đúng không? Khi đó anh nói với tôi rằng, anh đại, anh không thể thiếu lắc chân được! Tôi là vú em, tôi có thể hỗ trợ cũng có thể tấn công, tôi cũng rất là thông minh!”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

—— Đ*, đừng có như vậy, tôi thật sự không phân biệt được mà!

Bên kia.

Đại ca Ba Đồ Phi của quân đoàn không gì cản được luôn đi cùng Lưu Vạn Tam.

Đương nhiên, gã không biết Lưu Vạn Tam chính là Văn Bân.

Hai người họ cũng trải qua những việc giống như những người chơi khác, hệ thống đưa ra nhiệm vụ phải ra ngoài hành lang, gặp NPC, sau đó xuống đại sảnh dưới lầu giúp NPC, khi bọn họ muốn quay lại tầng 11 thì nhận ra mình không thể quay về.

Nhận ra tình huống không ổn, vào trong thang máy, Ba Đồ Phi muốn nhấn số “1” theo bản năng thì bị Lưu Vạn Tam kịp thời ngăn lại.

“Sao mày lại không cho tao nhấn số 1?” Ba Đồ Phi hỏi.

“Có gì đó không đúng. Có lẽ có người bày binh bố trận hỗn loạn, bắt chúng ta xuống tầng 1 làm gì?” Lưu Vạn Tam nói: “Chúng ta có thể trúng mai phục.”

“Mày, mày nói đúng.” Ba Đồ Phi đánh giá Lưu Vạn Tam vài lần: “Sao trước đây không phát hiện ra mày cũng rất thông minh nhỉ!”

Lưu Vạn Tam nói: “Đều là nhờ phúc của đại ca. Nếu anh đồng ý nghe theo lời em, em sẽ rất hạnh phúc. Anh đừng trách tội em quá phận là được ạ.”

“Đừng nói thế, nếu mày nói đúng thì sao tao lại không nghe?” Ba Đồ Phi vỗ vỗ vai đối phương: “Tao là người dè chừng đàn em thông minh của mình hả? Ha, tao đương nhiên không có rồi!”

“Ha ha, hôm nay tao sẽ nói cho mày một đạo lý. Làm người lãnh đạo, làm đại ca, không nhất định phải quá thông minh hoặc biết đánh đấm gì. Quan trọng nhất là biết dùng người. Mày thấy không, tao rất trân trọng người tài! Bản thân tao như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần đàn em tao thông minh là được.”

“Cho nên, mày không cần lo gì hết! Mày là đàn em của tao, mày có thể giúp tao thắng, chẳng lẽ tao lại không nghe theo mày, ghét mày, tức giận với mày à?”

“Ha ha ha, trời ơi, tụi bây chưa trải đời nhiều, còn ngây thơ lắm. Trong thế giới thực, tao làm ăn buôn bán, tuy tao chẳng có bản lĩnh nhưng người ở phía dưới tao có khả năng, công ty của tao vẫn phát triển không ngừng!”

Ba Đồ Phi lại không ngờ kẻ ngây thơ là chính gã.

Trong thế giới thực, gã sinh ra đã có điều kiện tốt, trực tiếp thừa kế công ty của gia đình, trở thành giám đốc.

Như vậy thì người làm ở dưới sống trong áp lực, muốn kiếm tiền nên mới phải nghe lời gã. Huống hồ xã hội hiện đại còn có pháp luật quản lý.

Bây giờ gã không ở thế giới thực, không có cha mẹ, người thân che chở, không có pháp luật bảo vệ, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, gã dựa vào đâu mà trở thành đại ca?

Cho nên, khi hai người nhấn nút số “2”, gặp một Ba Đồ Phi khác, Lưu Vạn Tam cũng không giúp gã.

Trong tình huống Chu Khiêm gặp Hà Tiểu Vĩ giả, Hà Tiểu Vĩ giả còn có thể ngụy trang một chút để đánh lén.

Nhưng tình huống của Ba Đồ Phi thì không, hai người giống hệt nhau vừa chạm mặt nhau thì sẽ lao vào đánh nhau ngay lập tức.

Vừa bước ra khỏi thang máy, hai Ba Đồ Phi không hẹn mà gặp, nhảy bổ vào đánh nhau.

Bọn họ ở tầng này đánh suốt 30 phút, trong lúc đó, Ba Đồ Phi van xin Lưu Vạn Tam giúp đỡ như thế nào đi nữa, Văn Bân cũng không hề nhúc nhích.

Văn Bân thảnh thơi ngồi ở khu nghỉ ngơi đọc tạp chí.

30 phút sau, hai Ba Đồ Phi đều không trụ nổi nữa.

Bọn họ ngã xuống mặt đất, đầu đối với chân. Ba Đồ Phi thật dùng hai chân kẹp chặt đầu của Ba Đồ Phi giả. Ba Đồ Phi giả cũng làm y hệt.

Hai người kiềm kẹp đối phương như vậy, tránh để đối phương giế t chết mình. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kéo dài được đến đây, không có ai có đủ năng lực để giết kẻ còn lại.

Lúc này, Văn Bân đã đọc tạp chí xong, ung dung đi về phía hai người họ.

Ánh đèn soi rọi xuống bóng hình gã như hệt tử thần đến để đòi mạng.

Ba Đồ Phi thật miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, cuối cùng nhận ra: “Mày, mày không phải Lưu Vạn Tam…”

“Bây giời mới biết hả, chậm quá.”

Văn Bân rút một con dao gọt hoa quả, trong chớp mắt đã xử lý xong cả hai Ba Đồ Phi.

Sau đó Ba Đồ Phi giả nhanh chóng tan biến giữa hư vô.

Ba Đồ Phi thật chết không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng.

Đồng tử của gã phản chiếu lại bộ dạng của Văn Bân —— gã lấy một tấm ảnh ra, dán lên trán, biến thành Hà Tiểu Vĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.