*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Tầng 8, tòa nhà số 3, Kỷ Nhạc Tri đẩy xe đựng đủ các loại thuốc và các chai truyền nước biển vào trong phòng số 7.
Nhưng vừa bước vào không bao lâu đã bị đuổi ra ngoài.
Cửa sắt ầm ầm đóng lại, dù hắn có bấm nút điều khiển bao nhiêu lần cũng không dịch chuyển.
Bên kia, trong phòng nghiên cứu, hàng loạt các màn hình sáng ngời, tất cả đều là camera được lắp đặt trong phòng 03X07 với những góc độ khác nhau.
“Chu Khiêm ngất xỉu!”
“Kỷ Nhạc Tri vào trong kiểm tra tình trạng của Chu Khiêm ngay! Chúng tôi sẽ theo sau kiểm tra tình trạng của Bạch Trụ!”
“Kỷ Nhạc Tri? Kỷ Nhạc Tri, sao anh còn chưa đi nữa?!”
Những người này đều run rẩy nói chuyện.
Thí nghiệm đã thành công, ai cũng xúc động đến mức khó tả thành lời.
Họ gấp gáp muốn nhìn ngắm vị thần do chính tay mình tạo ra, không biết vị thần đó có sức mạnh như thế nào…
Nhưng họ nào có nghĩ rằng họ còn chưa kịp nhìn thấy thần đã có cơ hội chiêm ngưỡng sức mạnh của thần ngay tại chỗ —— vài âm thanh chói tai vang lên, tất cả màn hình trong phòng đều tắt ngóm.
“Chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bình tĩnh nào, hệ thống giám sát không báo động, cảm xúc của Bạch Trụ vẫn ổn định, sức khỏe cũng không có khác thường.”
“Vậy có chuyện…”
“Khụ, khụ…!Có lẽ…!Cho hai cậu ấy một chút thời gian riêng tư đi.”
“Tổ trưởng, sao cơ?”
Tổ trưởng: “Đã khuyên các cô cậu nên dành chút thời gian để trải nghiệm yêu đương rồi mà!”
Mọi người: “…?”
…
Trong phòng bệnh số 7.
Chu Khiêm dần tỉnh lại, quần áo trên người sạch sẽ, thơm tho, nhưng có hơi rộng.
Anh giơ tay lên cào tóc, cảm thấy tóc mềm mượt, nhẹ bẫng.
Ngoại trừ tóc và quần áo rất thoải mái, Chu Khiêm cũng cảm thấy cơ thể rất dễ chịu.
Trong lúc anh không hay biết gì đã có người nào đó giúp anh tắm rửa, thay quần áo, lau khô tóc cho anh.
Chu Khiêm đã tỉnh lại nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn, khi nhìn thấy một chiếc đuôi màu xanh quấn lấy khăn ấm đến, anh có chút sững sờ.
Sau đó anh cảm thấy khát khô cổ họng, anh nghiêng đầu nhìn ly nước trên đầu giường, nhanh chóng muốn lấy ly nước uống sạch.
Nhưng một bàn tay khác vươn tới, nắm lấy cổ tay Chu Khiêm.
Chủ nhân của bàn tay đó tiến lại gần, Chu Khiêm quay đầu nhìn thì đối diện với một đôi mắt xanh thăm thẳm, trên mí mắt có những chiếc vảy lấp lánh đầy diễm lệ.
“Có biết anh là ai không?” Bạch Trụ hỏi.
Chu Khiêm lắc đầu, rồi lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Anh tò mò quan sát người trước mặt, ánh mắt lướt qua từng bộ phận, từ đôi mắt, mũi, miệng, cổ, xương quai xanh, eo bụng đến phần đuôi dài, to lớn như đuôi rắn.
Chợt trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ —— không, không phải rắn, mà là rồng.
“Anh là quái vật, em có sợ không?” Bạch Trụ hỏi.
Chu Khiêm lắc đầu: “Không sợ.”
Vươn tay, đầu ngón tay Chu Khiêm khẽ khàng chạm lên đuôi Bạch Trụ, anh cười: “Em thấy chơi vui.”
Nói xong, Chu Khiêm liền bắt đầu giãy giụa.
Anh cảm thấy một sự bất an xâm chiếm cả người, anh muốn đập vỡ thứ gì đó, muốn phóng hỏa, muốn đả thương người khác hoặc chính mình.
Cho nên Chu Khiêm giơ cổ tay phải lên cắn.
Tay Chu Khiêm lại bị đ è xuống, đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình bị cởi ra, đuôi rồng to lớn nhanh chóng quấn lấy cả người anh.
Lớp vảy lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, có cảm giác như xâm nhập tận cốt tủy.
Lớp vảy như có như không an ủi sự xao động trong người Chu Khiêm.
Thân thể cũng thoải mái hơn, cho nên Chu Khiêm lại giang rộng hai bàn tay theo bản năng, dùng tư thế ôm để bày tỏ h@m muốn của mình.
Chu Khiêm mỉm cười, ánh mắt không còn sự phòng bị hay cảnh giác, chỉ còn sự dịu ngoan, dựa dẫm.
Bạch Trụ liền vòng tay ra sau lưng Chu Khiêm, nhẹ nhàng vỗ về, sau đó y nâng Chu Khiêm lên, ôm vào trong lòng.
Ngoại trừ đuôi rồng, nhiệt độ thân trên của Bạch Trụ cũng khá thấp.
Điều này khiến Chu Khiêm cảm thấy rất dễ chịu.
Cho nên anh lại tiếp tục chủ động ôm lấy cổ Bạch Trụ, siết chặt vòng tay, tựa đầu lên vai đối phương.
Sự bất an dần tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, sự cuồng loạn đã biến mất.
Bạch Trụ vươn tay ôm lấy vai Chu Khiêm, thì thầm: “Vừa rồi còn nói không biết anh là ai, sao bây giờ…!Chu Khiêm, đổi lại là người khác, em có làm như thế này hay không?”
Chu Khiêm vừa ôm vừa hỏi lại: “Người khác? Người khác có làn da giống như anh, có thể giúp đầu óc em hạ nhiệt được không?”
Bạch Trụ: “Nếu người đó có thể thì sao?”
“Chà, vậy thì cũng có thể ôm được.” Chu Khiêm gật đầu: “Rất dễ chịu, rất thích.”
Híp mắt nói xong, tay Bạch Trụ liền nâng Chu Khiêm lên, tách anh ra khỏi cái ôm, ấn người anh nằm xuống giường.
Bạch Trụ đè lên, dùng khuỷu tay chặn hai bên người Chu Khiêm, nhìn thẳng vào mắt anh, nhàn nhạt nói: “Nghĩ kỹ rồi trả lời.”
“Anh bắt nạt em.
Bây giờ em không thể suy nghĩ rõ ràng.
Đầu óc của em rất loạn.” Chu Khiêm nhíu mày nói, vẫn ngoan cố vươn tay ôm lấy cổ Bạch Trụ, nâng người lên, không biết có phải muốn tiếp tục ôm hay là muốn hôn.
Bạch Trụ nghiêng đầu né tránh, tay kéo cổ Chu Khiêm xuống, thấp giọng lặp lại: “Có biết anh là ai không?”
Chu Khiêm nhíu chặt mày, trên mặt đầy vẻ bất mãn: “Trong trí nhớ của em, anh chưa từng đối xử với em như thế này, không dịu dàng chút nào.”
“Vậy thì anh là…?” Bạch Trụ hướng dẫn từng bước.
“Ừm…!Bạch Trụ, anh là Bạch Trụ.” Thần trí dần quay lại, Chu Khiêm chớp chớp mắt, nói tiếp: “Nhưng em không nhớ được rất nhiều thú.
Vì sao anh lại là 137? Và…!Trong trí nhớ của em, anh và em không có thân mật như vậy.”
“Em đã quên rất nhiều thứ.
Nhưng em vẫn nhớ được một ít chuyện có thể giúp em nhận ra sự bất thường trong ý thức của mình, đúng không?” Bạch Trụ hỏi: “Nếu không em sẽ không cứu anh.”
“Đó là nhờ lí trí suy đoán.” Chu Khiêm cười nói: “Em không phải đồ ngốc.”
Bạch Trụ nói: “Đứa trẻ trong thế giới ý thức kia là hình thái lạc lối của anh, anh bị lạc trong hồi ức.
Nếu đứa trẻ đó chết, em không thể tìm được anh.
Nhưng khi em lựa chọn bước vào lớp học, anh đã từ từ quay lại.”
Chu Khiêm nhớ lại một chút: “Ừm, chuyện này thì em nhớ.
Đầu tiên là anh biến thành bộ dạng lúc 16 tuổi, sau đó thì trưởng thành…!Em cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ với bộ dạng trưởng thành của anh.
Đúng rồi, mắt của anh…”
Chu Khiêm chưa hỏi xong thì người trước mặt đã đổi tròng mắt màu xanh về màu đen như cũ.
Bạch Trụ hỏi: “Em thích màu gì?”
Chu Khiêm cười: “Màu gì cũng thích.”
“Được rồi, màu gì cũng thích.” Lặp lại lời của Chu Khiêm, Bạch Trụ lại hỏi: “Mặc dù em đã điên rồi, em vẫn sẽ thích anh.
Em còn nhớ em đã nói như vậy không?”
“Không nhớ.
Em nói khi nào cơ?” Chu Khiêm hỏi.
Bạch Trụ vươn tay vỗ vỗ lên mặt Chu Khiêm: “Có thể trước khi khiến mình phát điên, em đã ám thị bản thân rằng khi có cơ hội em sẽ nói như vậy với anh.”
“Tiếc là em chẳng nhớ gì cả.” Chu Khiêm có chút mờ mịt: “Vậy thì chúng ta có quan hệ gì?”
“Được rồi, em không nhớ rõ.” Bạch Trụ cúi đầu hôn lên trán Chu Khiêm: “Anh giúp em nhớ lại một chút.”
Nhận ra được điều gì, Chu Khiêm co rụt người về sau.
Nhưng sau lưng anh là giường, không thể lùi được.
Chu Khiêm nói: “Em cảm thấy hơi mệt, để em ngủ một chút đi.
Anh bỏ em ra đã.”
“Chu Khiêm.
Anh sẽ không buông tay nữa.” Bạch Trụ nói: “Anh đã tuân thủ lời hứa, anh cũng không chết.
Nhưng em đã thất hứa.”
“Em thất hứa gì?” Chu Khiêm hỏi.
“Em phát điên thật, em bất chấp tất cả đặt mình vào bẫy rập, còn khiến bản thân bị thương.” Bạch Trụ nói.
“Tuy em không nhớ rõ…!Nhưng dù em có làm như vậy thật thì anh muốn làm sao?”
Giọng điệu Chu Khiêm tràn ngập khiêu khích: “Anh nói như thể anh vẫn còn làm lớp trưởng của em vậy.
Đừng nói anh sẽ phạt em? Muốn thay chủ nhiệm lấy thước đánh tay em? Ấu trĩ.”
Chu Khiêm không ngờ rằng khi anh vừa dứt lời, đuôi rồng liền vung lên đè anh xuống giường.
Bây giờ anh không mặc quần áo, bộ dạng hiện tại thực sự rất xấu hổ.
Nhíu mày, Chu Khiêm kéo chăn muốn che người lại, đuôi rồng lại phất tới, “bép” một tiếng đánh lên mông Chu Khiêm.
Có khi nào Chu Khiêm chịu khuất nhục như vậy? Anh vô cùng tức giận, xoay người nhảy dựng lên bóp cổ Bạch Trụ, đè y xuống giường.
Trừng mắt nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm nói: “Ký ức của em bị tên khốn Lịch Học Hải bóp méo, em không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng em nhớ rõ em là người chăn chiên của anh.
Dù anh có thành thần thì sao chứ? Anh vẫn phải nghe lời em, bây giờ có phải anh muốn tạo phản không hả?”
Chu Khiêm hung ác nhìn Bạch Trụ, nói thêm: “Ngoài ra, trong ấn tượng của em anh không giống như thế này, anh có biết từ trước tới giờ ——”
“Chu Khiêm, anh chưa bao giờ là một người hoàn hảo.”
Đuôi rồng lại quấn tới, ôm lấy eo Chu khiêm, xoay người anh đ è xuống giường.
Bạch Trụ lại đè lên người Chu Khiêm, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Bây giờ em có hối hận thì cũng muộn rồi.”
“Bạch —— ưm!”
“Suỵt.
Sau khi em trở thành người chăn chiên của anh thì có nghĩa rằng chúng ta có thể dùng một một không gian ý thức.
Nào, từ từ dung hợp với ý thức của anh, để anh giúp em khôi phục ký ức.”
…
Bạch Trụ vừa hôn Chu Khiêm vừa bế anh đến phòng tắm.
Y vốn không tán thành để Chu Khiêm sa vào trò chơi.
Bây giờ chỉ có thể mượn hình ảnh này để tái hiện lại một số ký ức.
Bồn tắm được đổ đầy nước, cả hai bước vào trong.
Nước sóng sánh lan tràn ra ngoài.
Chu Khiêm mở to mắt dưới làn nước, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Trụ, cuối cùng dứt khoát vòng tay ôm lấy cổ y.
Nụ hôn càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng nồng nhiệt hơn.
Trên sàn, ánh đèn soi rọi trên làn nước, phát ra luồng sáng lấp lánh.
Nước trong bồn không ngừng xao động, Chu Khiêm ngụp dưới nước, vì thiếu oxy nên gương mặt đỏ bừng.
Anh không hề hay biết rằng đuôi rồng đang quấn quanh khắp người anh ở dưới nước trông giống như một con quái vật đang từ từ thức tỉnh, nuốt chửng anh vào bụng.
Một lát sau, Bạch Trụ kéo anh lên.
Khi trồi lên cao, Chu Khiêm ngửa cổ ra sau, muốn thả mình xuống nước thêm lần nữa.
Bạch Trụ không màng sự phản kháng của anh, tiếp tục bế anh lên, buộc một mảnh vải trước mắt anh như lần trước.
“Anh Trụ, em không thấy gì cả.”
“Anh biết.”
Giúp Chu Khiêm lau khô người, Bạch Trụ lại bế Chu Khiêm quay về giường.
Đuôi rồng đã rời đi.
Không có lớp vảy lạnh lẽo an ủi, Chu Khiêm cảm giác từng tế bào trên người lại bất an gào thét.
Đầu óc anh chìm đắm trong sự hưng phấn cùng với nỗi bất an, anh không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy Bạch Trụ, không biết lại đòi hỏi điều gì.
Bạch Trụ hôn Chu Khiêm, vỗ về Chu Khiêm.
Ngọn gió dịu dàng lại thổi qua núi.
Khi ý loạn tình m3, Chu Khiêm nhớ lại nhiều mảnh ký ức ngắn, nhưng chưa thể nhớ lại toàn bộ.
Khi Bạch Trụ dùng chăn bao bọc Chu Khiêm giúp anh không bị nhiễm lạnh rồi lại bước vào phòng tắm một mình, Chu Khiêm nằm xuống giường, thở hổn hển một hơi, anh lại thò tay ra khỏi chăn nắm lấy tay Bạch Trụ, gọi: “Anh Trụ.”
Bạch Trụ dừng chân, thân thể gần như cứng đờ.
“Anh Trụ, em không nhớ rõ một vài việc.
Nhưng em biết nguyên nhân vì sao lúc trước anh lại hỏi em như vậy.
Anh lo lắng cho em sao?”
Chu Khiêm cười nói: “Thật ra anh không cần lo đâu.
Em cũng không sợ em sẽ phát điên đến mức hết thuốc chữa mà.
Ý chí của em rất mạnh mẽ, từ nhỏ em đã biết rồi.
Em chắc chắn có thể hồi phục như cũ.
Và…”
“Nếu em có phát điên, anh cũng sẽ không quan tâm, đúng không? Anh sẽ bao dung cho em, trị liệu cho em.”
“Anh Trụ, anh là bác sĩ tốt nhất của em.”
Chu Khiêm xinh đẹp, sống trong một gia đình khá giả, là một đóa hoa trong lồ ng kính quý giá luôn nói những lời ngọt ngào để lấy lòng mọi người.
Nhưng Bạch Trụ chưa bao giờ thật sự có được đóa hoa đó.
Trong phòng nhất thời vắng lặng không một tiếng động.
Một lúc sau, một cái đuôi rồng to béo từ từ trượt vào trong chăn…
“Anh Trụ, ngứa.”
Chu Khiêm co rụt chân lại theo bản năng, nhưng vẫn nhớ nhung cảm giác dễ chịu mà lớp vảy mát lạnh mang lại cho mình…
Đuôi rồng có thể trấn an những xao động trong anh.
Khi chạm vào lớp vảy ấy, anh cảm thấy vô cùng vui sướng và thoải mái.
Chu Khiêm dường như cảm thấy anh đang chơi giữa một biển sao mênh mông.
Bây giờ chủ nhân của những vì sao ấy đã tự mình đến đây, tìm lại những ký ức đã bị vùi lấp.
…
Bạch Trụ hỏi: “Em có đau không?”
Chu Khiêm không nói gì, nghiêng người, đầu tì lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm Bạch Trụ, ánh mắt đầy vẻ lên án.
Cái đuôi to tiếp tục lướt lên trên, vuốt xe xương b ướm, vòng qua phía trước…
Lớp vảy lấp lánh sáng lóa trước mắt Chu Khiêm.
Đuôi rồng đẹp đẽ tựa như sao trời, cũng như biển rộng.
Nhìn chằm chằm ánh sáng xanh kia, Chu Khiêm nheo mắt, nhẹ nhàng bật cười.
“Chu Khiêm, em thấy rõ không? Bây giờ anh là một con quái vật.”
Giọng nói của Bạch Trụ đong đầy dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này khác xa so với cảm nhận trước đây của Chu Khiêm.
Đó là một sự dịu dàng có ẩn giấu cạm bẫy.
“Hỏi lại em, em có sợ một con quái vật như anh không? Có hối hận hay không?”
“Dù chưa khôi phục ký ức hoàn toàn, em cũng không hối hận.” Đôi mắt của Chu Khiêm phát sáng như sao: “Dù tự mình dồn ép bản thân thật sự phát điên, em còn không sợ, sao em lại sợ anh?”