*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong phòng huấn luyện, nhìn thấy một toa xe thức ăn hấp dẫn, Bắc Thời Vũ kinh ngạc không thôi, cảm động đến rớt nước mắt, sau đó nói: “Xe, xe đồ ăn này…!Em ăn đến mấy năm cũng không hết.
Em rất cảm kích, cũng cảm thấy hổ thẹn…”
Giáo viên liền ngắt lời: “Đừng nói rằng em muốn đem thức ăn của Miền đất hứa về quê nhà cho cha mẹ, bạn bè ngày xưa của mình ăn?”
“Không! Em không có cha mẹ, cũng không có bạn bè; và em rất căm hận dòng máu của mình, căm hận tổ tiên của mình! Em hận thân thể mà họ đã cho em…!Làm sao họ xứng đáng nhận được thức ăn này chứ?”
Bắc Thời Vũ trịnh trọng nói: “Em sẽ tiếp tục xưng tội ở Miền đất hứa, em không bao giờ mang thức ăn ở đây ra ngoài! Em sẽ cố gắng, cố gắng ăn hết…”
“Em chỉ lo rằng mình ăn không hết thì…!phí phạm thức ăn, quả thực quá tội lỗi!”
“Em yên tâm, Cẩm tộc cũng hiểu rõ nỗi lo của em.
Chúng tôi cũng hiểu biết tình trạng của các em.
Các em vừa đến đây vài ngày, khi ăn thịt xong có khả năng sẽ nôn mửa vì lâu ngày chưa ăn thịt, nếu ăn nhiều thì dạ dày chưa thích ứng kịp.”
“Em đã ở đây cũng khá nhiều ngày, bây giờ dạ dày cũng đã được cải thiện, nhưng chúng tôi biết em vẫn chưa thể ăn hết số lượng thịt này trong một lần.
Cho nên em yên tâm, Cẩm tộc đã chuẩn bị trước cho em.”
Giáo viên đưa cho Bắc Thời Vũ một hộp thuốc, nói: “Trước khi ăn hãy uống một viên, trong lúc ăn uống thêm một viên, sau khi ăn lại uống thêm một viên.
Thuốc có thể trợ giúp thân thể của em phân bố thêm men tiêu hóa, tăng cường sức chứa của dạ dày.
Có thuốc này, em có thể ăn nhiều hơn mà không bị căng dạ dày.
Em có thể ăn hết số thức ăn này.”
“Em sẽ nhanh chóng khỏe hơn.”
“Nên em cứ yên tâm mà ăn, không cần sợ ăn quá no, cũng không cần sợ những vấn đề khác.
Bác sĩ ở nơi này rất lành nghề.
Họ đều muốn giúp đỡ em có thể khỏe mạnh hơn.
Em quả thực rất yếu ớt.”
Bắc Thời Vũ khóc lóc nhận lấy hộp thuốc từ giáo viên, mở ra uống một viên ngay.
“Em hát xong 《 Khúc ca cảm ơn 》thì có thể đến đó ăn, thầy sẽ tiếp tục giảng dạy cho mọi người.” Giáo viên nói xong, để Bắc Thời Vũ lại một góc, còn mình thì di chuyển về phía lớp học đã tập trung.
Đứng trước mặt cả lớp, thầy giáo lấy ra một bộ điều khiển từ xa.
Xung quanh mọi người chợt xuất hiện nhiều thiết bị vận động khác nhau.
Giáo viên nói: “Bắt đầu từ sáng mai, chúng tôi sẽ sắp xếp chạy bộ buổi sáng cho mọi người.
Còn chiều nay, chúng ta sẽ tập chân trước.”
“Cơ chân được chia thành ba loại: mặt trước, mặt sau và mặt đùi trong; cơ bắp chân được chia thành nhóm phía trước, nhóm phía sau và nhóm bên ngoài.
Mọi người cần tập luyện, phát triển các nhóm cơ này.”
“Hôm nay chúng ta sẽ tập squat, ép chân và lunge.
Sau đó, chúng ta sẽ bổ sung các động tác squat với tạ, sử dụng thiết bị để tập gập chân, vân vân.”
Nói đến đây, làm mẫu bằng năm cái squat xong, giáo viên nói tiếp: “Trước tiên chúng ta bắt đầu với squat, mọi người cần phải làm theo tôi, nếu làm sai thì đầu gối sẽ bị thương.
Đương nhiên, trong quá trình mọi người làm thì tôi cũng sẽ sửa chữa động tác cho các bạn.”
Phát cho mỗi người một hộp thuốc, giáo viên nói: “Trước khi vận động hãy uống một viên, nó sẽ giúp tăng cường cơ bắp cho các bạn; sau khi vận động lại uống một viên, giúp các bạn giảm bớt mệt nhọc, cũng giúp bảo vệ dạ dày cho các bạn.
Đến khi tiết học kết thúc, các bạn có thể ăn uống ngon miệng!”
“Ăn tối xong, các bạn còn một tiết học thiền.
Chờ đến khi tiết học kết thúc, các bạn không còn tiết học nào thì có thể tiếp tục chạy bộ đường dài để nâng cao sức khỏe.”
Trong lúc giáo viên thông báo, Bắc Thời Vũ đứng ở góc ngoài cách đó không xa vừa thành tâm hát xong khúc ca cảm ơn.
Khi lớp học bắt đầu luyện tập, cô cũng bắt đầu ăn.
Mọi người tập luyện với cường độ cao trong tiếng nhai nuốt của cô.
Khi Chu Khiêm xách thiết bị vận động ngồi xổm ở cuối hàng, anh chú ý thấy Bắc Thời Vũ đã ăn hết thức ăn, kể cả con heo quay.
“Tan học! Sẽ có người dẫn các bạn đến nhà ăn! Chúc các bạn ăn cơm ngon miệng!”
Giáo viên vừa dứt lời, cửa phòng huấn luyện liền mở ra, một người quản lí bước vào, dẫn mọi người về nhà ăn trong chung cư hình vỏ trứng.
Khi đến nhà ăn, Chu Khiêm vẫn chú ý đến tình trạng của Bắc Thời Vũ ——
Cô ăn thêm một con gà nướng, một đĩa sủi cảo, một cái pizza và nhiều loại thức ăn lặt vặt khác.
Ăn nhiều như vậy nhưng dạ dày của cô hoàn toàn không có vấn đề.
Ngoài ra, Chu Khiêm cũng cảm thấy mình có cảm giác giống như vậy.
Anh không phải một người thích vận động cường độ cao.
Anh chưa từng thích tập thể hình.
Theo lý mà nói thì đột ngột phải tập luyện cường độ cao như vậy, anh sẽ ăn không tiêu.
Ngoài ra, khi ở trong trò chơi, người chơi đã trải qua quá trình rèn luyện trong phó bản, các thuộc tính cá nhân tăng cao, sức khỏe trong thế giới hiện thực cũng đã không còn như xưa.
Nhưng đây là một phó bản đặc biệt, họ vẫn chịu ảnh hưởng từ thiết lập nhân vật.
Nói cách khác, dù bây giờ các thuộc tính cá nhân của Chu Khiêm nhiều đến mấy, anh vẫn bị thiết lập nhân vật trong cốt truyện ảnh hưởng, sau quá trình huấn luyện cường độ cao, anh vẫn cảm thấy mệt mỏi, chưa thể thích ứng được ngay, thậm chí còn có cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Nhưng kì quái là Chu Khiêm không cảm thấy khó chịu.
Thiết lập nhân vật của anh cũng khó lòng chịu đựng được huấn luyện cường độ dày đặc như thế này.
Điều này hiển nhiên là do tác dụng của thuốc.
Sau sự kiện về Mạnh Biệt, Chu Khiêm đã đoán ra được “ma quỷ” có liên quan đến Cẩm tộc.
Chứng tỏ người chơi tạm thời không thể phán kháng lại NPC.
Nếu NPC cho người chơi ăn, họ phải ăn, NPC bắt họ chạy bộ, họ phải chạy bộ.
Nếu không người chơi sẽ chết.
Đây là một phó bản đặc biệt, lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng, cố gắng quan sát mọi tình huống xung quanh thì người chơi mới có thể tìm được bước đột phá.
…
Sinh hoạt như vậy kéo dài suốt 4 ngày.
Trong 4 ngày qua không có sự kiện kì lạ nào liên quan đến “ma quỷ” xảy ra, cuộc sống của người chơi không có gì thay đổi —— buổi sáng học văn hóa, lễ nghi, giáo dục tư tưởng; buổi chiều và buổi tối học thể dục và thiền định, đôi khi ngẫu nhiên vào buổi chiều hoặc buổi tối sẽ có thêm tiết văn hóa lịch sử.
Thời khóa biểu của người chơi gần như không có thời gian trống.
Điều này khiến họ có cảm giác rằng —— họ đã tìm hiểu rõ điều kiện tử vong, tiếp theo họ sẽ bị tẩy não, cuối cùng trở thành những “người bên ngoài” còn lại.
Cái chết thật sự trong phó bản này không phải là chết về mặt thể xác mà là sự tra tấn, bào mòn tinh thần của người chơi.
Để đáp ứng yêu cầu không kết bạn với người khác ở nơi này, mọi người đều trò chuyện với nhau thông qua kênh chat.
Ngày hôm nay, sau khi học xong tiết thiền định, trên đường đi đến lớp thể chất, Hà Tiểu Vĩ đều không nhịn được mà bức xúc ——
【 Thật là đáng sợ, chỉ mới có 4 ngày mà tôi có cảm giác như đã 1 năm trôi qua.
Hồi cấp 3 của tôi cũng không chán chết như thế này 】
【 Đây là đang tra tấn tinh thần của chúng ta! 】
【 Còn tiếp tục như vậy…!Tôi sẽ đánh mất động lực…!Tôi sẽ bị đá đít ra ngoài! 】
Chu Khiêm: 【 Nhưng anh nhìn những “người bên ngoài” khác kìa, mỗi ngày họ đều tươi cười, cảm thấy học hành rất vui
Hà Tiểu Vĩ: 【 Họ đã bị tẩy não.
Họ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa ở đây! Nhưng tôi không có! Thời gian tham gia một phó bản đều rất nhanh, thường chỉ tốn vài tiếng thôi, nhưng lần này lại quá dài…!Nếu chúng ta còn phải ở lại đây làm việc thì sẽ phải kéo dài tới bao lâu? 】
【 Trời ơi, lại đến tiết thể dục, hôm nay phải luyện cơ bụng đúng không? Rốt cuộc chúng ta đang làm gì ở đây vậy?!! 】
Ân Tửu Tửu: 【 Tập thể dục một chút cũng tốt mà.
Anh cũng nên chú ý quản lí dáng vóc của mình đi
Ẩn Đao: 【 Đồng ý 】
Chu Khiêm: 【 Đồng ý.
Nhưng mà…!】
Hà Tiểu Vĩ vừa cảnh giác vừa hỏi: 【 Nhưng mà Khiêm này, cậu có phát hiện gì mới không?
Chu Khiêm: 【 Anh Trụ rất mệt, tôi thấy không nên luyện cơ bụng làm gì, cơ bụng của anh ấy đã rất hợp ý tôi rồi
Hà Tiểu Vĩ:【 …!】
Chu Khiêm cười cười, nhìn Bạch Trụ, thông qua ý thức hỏi: “Anh Trụ, anh có thích em có nhiều cơ bắp không?”
Bạch Trụ vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt đáp: “Anh thích em.”
Chu Khiêm hài lòng gật đầu: “Hay lắm, chính xác 100%.”
Mọi người nhanh chóng đi đến phòng huấn luyện.
Theo thường lệ, Bắc Thời Vũ lại rời khỏi đội ngũ, không cần huấn luyện thể chất.
Một toa xe thức ăn lại được đẩy đến.
Thức ăn hôm nay rất nhiều, một con gà quay, một con vịt nướng, một con thỏ nướng, một nồi thịt vịt kho, thêm vài đĩa sủi cảo và mì sợi.
Không còn vui vẻ và cảm kích nhưng cũng tràn ngập lo lắng khi nhìn thức ăn như lần đầu, bây giờ Bắc Thời Vũ lại chỉ “gấp không chờ nổi” muốn lao về phía toa xe thức ăn.
Nhìn bằng mắt thường, cơ thể của Bắc Thời Vũ đã to lớn hơn rất nhiều, thậm chí hai bên má cũng phì thịt.
Bắc Thời Vũ đi về phía toa xe thức ăn, hai cánh tay đong đưa qua lại, thịt mỡ không ngừng rung rinh.
Hà Tiểu Vĩ: 【 Tôi thấy tôi ăn cũng nhiều, nhưng không ngờ là…!】
Tề Lưu Hành: 【 Mọi người có cảm thấy Bắc Thời Vũ đã mập hơn rất nhiều rồi không? 】
Ân Tửu Tửu: 【 Đúng là mập hơn rất nhiều.
Mọi người nhìn bụng của cô ấy đi, như là mang thai 4 tháng vậy 】
Ẩn Đao: 【 Trong tình huống bình thường, dù ăn nhiều đến mấy thì trong vòng 4 ngày cũng không thể tăng cân nhanh như thế này được.
Vậy thì chỉ có thể giải thích rằng do thuốc mà cô ấy uống vốn không phải dùng để bảo vệ dạ dày, bổ trợ tiêu hóa mà là thuốc có chức năng tăng lượng thịt trong cơ thể 】
Bạch Trụ: 【 Đồng ý, còn thuốc mà chúng ta uống có chức năng tăng cơ 】
Bắc Thời Vũ hát 《 Khúc ca cảm ơn 》.
Giáo viên đi đến trước mặt lớp, nói: “Gần đây tình hình học tập của các bạn như thế nào? Tôi cảm thấy các bạn đã tiến bộ rất nhiều.
Nhưng Cẩm tộc vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.”
“Ba ngày sau, các bạn sẽ làm một bài kiểm tra.
Nội dung kiểm tra sẽ bao gồm những gì các bạn đã được học.
Các bạn cũng sẽ có kiểm tra vấn đáp một một với người của Cẩm tộc.”
“Người nào vượt qua bài kiểm tra sẽ được tiến đến giai đoạn học tập tiếp theo.
Trong số đó, trường hợp của Chu Khiêm tương đối đặc biệt.”
Giáo viên nhìn Chu Khiêm, nói: “Vì cậu đã đưa ra nguyện vọng nghề nghiệp trước đó nên cậu sẽ bắt đầu thời gian thực tập cùng lúc với đầu kỳ học tiếp theo, cậu có thể làm giáo viên ở đây và dạy cho những người mới đến cùng với tôi.
Tôi hy vọng cậu và những người khác sẽ vượt qua bài kiểm tra một cách xuất sắc.
Cho nên…”
Nói đến đây, giáo viên nghiêm túc hơn, hướng mặt về phía mọi người: “Nếu có ai không vượt qua bài kiểm tra thì các bạn sẽ bị đuổi ra khỏi Miền đất hứa.”
“Trước khi rời đi, các bạn sẽ được Cẩm tộc xóa kí ức ở đây.
Xin lỗi, các bạn không thể tiết lộ bí mật của Cẩm tộc ra ngoài.”
Giáo viên thể chất nói xong, mọi người không biết còn thông báo nào nữa hay không thì bất chợt tiếng hát dừng lại.
Chu Khiêm cảm thấy có gì đó bất ổn, anh nhìn về phía Bắc Thời Vũ cách đó không xa ——
Tay cô cầm một con gà quay, đang làm động tác xé thịt, có lẽ cô định ăn phần cánh trước.
Nhưng đột nhiên một bóng đen vô thanh vô tức lướt ngang qua cổ co, giống như một dải mây đen vắt ngang qua, che chắn ánh mặt trời.
Sau đó, đầu của Bắc Thời Vũ rơi xuống đất.
Trên mặt Bắc Thời Vũ vẫn còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Tiếng hét đầy sợ hãi của giáo viên thể chất vang vọng ——
“Ma! Lại có ma!”