Thông Linh Thi Quỷ

Quyển 2 - Chương 5



Tôi bước lên cây cầu kia.

“Vào trong xem trước, ma nữ kia đã giết bạn của ông, oán khí hẳn đã giảm một ít, có cứu được ông không còn phải xem đạo hạnh của cô ta.”

Đi qua cây cầu, sương mù dần đặc gần tan, để lộ ra thôn Vụ Lâm.

Cỏ dại ở đây cao bằng nửa người, bia đá ở cổng thôn cũng bị cỏ khô bao phủ.

Phóng mắt nhìn, trong thôn Vụ Lâm có những căn nhà cao thấp khác nhau, có nhà mới xây được một nửa, thậm chí là không có thời gian dọn dẹp dụng cụ.

Cả thôn trông vô cùng tiêu điều.

Trước mắt chỉ có một con đường giống như cố tình dẫn chúng tôi đi về phía trước.

Tôi đứng ngay lối đi nhưng lại không nhấc nổi chân.

“Cô Hạ Hầu, có gì kỳ lạ sao?” Đường Hành cảnh giác nhìn bốn phía.

Tôi nắm chặt hai tay, thôn Vụ Lâm này hoàn toàn trùng khớp với cái thôn trong trí nhớ.

Nhưng trong trí nhớ nó không phải tên Vụ Lâm, mà là Viên Gia, sau khi sư phụ đón tôi về, tôi đã luôn ở đó, sau này chiến tranh bùng nổ, cái thôn kia bị phá hủy, sư phụ của tôi biến mất không rõ tung tích, tôi bắt đầu cuộc sống lưu lạc mấy trăm năm.

Nhưng trước thôn Viên Gia không hề có hồ, trong thôn Vụ Lâm này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 211: C211: Không hiểu

“Cô Hạ Hầu, sao thế?” Đường Hành và những người khác lo lắng nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Càng vào trong thôn càng im ắng, thời điểm đi ngang một lối rẽ, bên đường bất ngờ có tiền giấy bay ra.

Bão cát nổi lên, bốn phía hết sức quỷ dị.

Từ lúc vào thôn, Lưu Đại Tráng cứ lẩm bẩm, hai mắt đỏ hoe: “Cô ta tới rồi, cô ta tới rồi.”

An Mạn cho ông ta dùng thuốc trấn hồn cũng vô dụng.

Bất thình lình, cuối đường bỗng truyền tiếng kèn xô na, âm thanh mỗi lúc một gần.

Dần dần, một tia sáng màu đỏ lọt vào tầm mắt.

“Không xong rồi, là ác linh đón dâu, mau tránh ra!”

Tiếc là đã không còn kịp nữa.

Tôi vừa dứt lời, đội ngũ đón dâu đã xuất hiện, hình nhân giấy thổi kèn đã bao vây chúng tôi.

“Cái gì vậy?” An Mạn liên tục hất giấy trên đầu.

Tôi nhìn lên, không biết từ lúc nào giấy trắng đã bay đầy trời, đèn lồ ng đỏ trong tay hình nhân giấy đã biến thành cờ hiệu.

Tiền giấy trên trời vừa rơi xuống đầu mọi người lập tức biến mất, nhưng đồng tử của những người bị tiền giấy rơi trúng đều bắt đầu trống rỗng như là mất hồn.

Trừ tôi và Lưu Đại Tráng, những người còn lại đều trúng chiêu.

Đường nét trên mặt các hình nhân giấy vô cùng bắt mắt, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung không tự nhiên, bọn chúng càng lúc càng sát chúng tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 132: Mã số 067 - Tình người duyên ma (3)

“A! Đừng! Đừng!”

Lưu Đại Tráng trốn ở giữa bỗng dưng điên cuồng lao ra ngoài, nụ cười của hình nhân giấy dừng lại, đôi mắt đột nhiên trợn to, ngón tay mọc ra móng tay sắc nhọn véo ông ta một cái.

Mặt Lưu Đại Tráng lập tức tím tái, mí mắt trợn lên.

Tôi nắm lấy tay hình nhân giấy, một cảm giác lạnh lẽo ập tới, nó vặn cổ nhìn tôi, đôi mắt không đáy hết sức u ám.

“Lưu Đại Tráng thất hứa đúng là có lỗi, nhưng cô vi phạm trật tự người ma, lén lút giao dịch với con người là tội rất lớn, cô đã giết quá nhiều người, nếu không muốn rơi vào cõi súc sinh thì mau dừng tay, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Tiền giấy trong không trung bỗng ngừng bay.

Tôi tiếp tục khuyên: “Lưu Đại Tráng hứa với cô hằng năm sẽ tới tế bái, việc ông ta thất hứa cũng đã bị trừng phạt, tôi sẽ mở cửa minh giới cho cô, lần này sau khi trở về tôi sẽ giúp cô trông chừng Lưu Đại Tráng, bắt ông ta thực hiện lời hứa cầu phúc cho cô, thu tay đi.”

Hình nhân giấy xung quanh không cử động nữa, nhưng hình nhân giấy trước mặt vẫn không có dấu hiệu buông tay.

Lưu Đại Tráng điên cuồng đánh vào tay hình nhân giấy, có khoảnh khắc ông ta suýt bị bóp ch ết.

Tôi híp mắt, không còn cách nào khác, đành ra tay: “Chư công tại thượng, ác linh thối tán, buông!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 704: Bị kinh sợ bởi tinh thần không biết xấu hổ (1)

Tiếc là lần này không có hiệu quả quá lớn.

Hình nhân giấy trước mặt kêu lên thảm thiết nhưng vẫn không buông tay.

Tôi kinh hãi.

Nhiều oán hận đến vậy sao?

“Lưu Đại Tráng! Ông rốt cuộc có nói thật không? Ông còn giấu giếm chúng tôi gì nữa?”

Đáng tiếc không có câu trả lời, hình nhân giấy đột nhiên há miệng phun ra một luồng khí đen.

Nhất thời tôi bị luồng khí chắn tầm mắt.

Trong lòng thầm kêu không ổn.

Là một thông linh sư, đôi mắt của tôi là phương tiện triệu hồi quỷ thần, đó là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm trí mạng.

Chỉ cần đôi mắt của thông linh sư dính phải thứ dơ bẩn sẽ tạm thời mất đi cách liên lạc với quỷ thần.

Bí mật này rất ít người biết.

Đương nhiên, trong thôn Vụ Lâm này có người biết rất rõ về thông linh sư, hơn nữa dám chắc tôi sẽ tới, cục diện này là dành cho tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.