Rầm!
Thiệu Tình vừa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, Tuyên Hằng chưa hề động nhưng chiếc bàn dài trước mặt họ vỡ tung, mảnh vụn theo luồng khí lướt qua người Thiệu Tình, không mảnh nào chạm đến nàng mà ghim thẳng vào bức tường phía sau cũng đủ thấy uy lực và tốc độ kinh người thế nào.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thiệu Tình nhìn thấy thực lực của người trên giang hồ, người ta nói nghé mới sinh không sợ hổ, nàng vô cùng tin tưởng nam nhân trước mặt sẽ không tổn thương nàng.
Từ nhỏ nàng luôn khát vọng tình thương của cha, lúc nhìn thấy nam nhân này nàng không nhìn thấy một cốc chủ nghiêm khắc của Bách Hoa Cốc mà là một người vừa xa lạ vừa thân thuộc, là một trưởng bối luôn ở trong ký ức nàng, một người vô cùng đáng tin.
“…” Trán hắn hằn lên gân xanh, biểu tình lạnh nhạt mang theo phẫn nộ. Tuyên Hằng nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng ổn định tâm trạng của mình: “Đợi đến khi lấy được đoản đao Ô thiết, chúng ta lập tức nghĩ cách cứu mẹ ngươi!” Sau khi nói xong câu đó, hắn liền nhắm mắt dưỡng thần. Thiệu Tình không quấy rầy hắn nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn vài lần.
Tuyên Hằng vô cùng trầm ổn, mặc kệ tiểu cô nương nhìn thế nào hắn cũng vẫn ngồi bất động.
Giờ Dậu canh ba, Tuyên Hằng mở bừng mắt ra: “Có người tới, người đợi ở đây, ta đi xem thử!”
“Có lẽ là người đưa đoản đao đến, đều là người của mình!” Ở phương diện này Thiệu Tình vẫn có chút ngây thơ.
“Hình như ngươi vẫn không biết, giang hồ và triều đình không liên quan gì hết nhau nhưng lại dùng chung bảo vật, sau khi đoản đao Ô thiết rời khỏi cung thì nó đã bị theo dõi rồi!” Tuyên Hằng thở dài, tiểu cô nương ngây thơ này vì muốn cứu mẹ mà từng bước tính toán, đại khái đến đi được giờ phút này cũng xem như có chút may mắn.
Tiểu cô nương 16 tuổi vì cứu mẹ của mình mà liều mạng như vậy thì xem ra cha nàng cũng không ra gì. Đáy lòng Tuyên Hằng như có nước đọng, hơn hai mươi năm qua không có bất kỳ kẻ nào có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn nhưng tiểu cô nương này có thể, hắn tựa như đã tìm lại được mùi vị của tình cảm con người.
“Nghe lời sư bá, ở đây đợi đi!” Tuyên Hằng khoá trái cửa, còn đưa cho Thiệu Tình một lọ nhỏ và một gói bột.
“Uống viên đan dược này trước đi, có thể trừ được bách độc, nếu lát nữa có kẻ xấu tiến vào, ngươi ném thuốc này vào chúng!”
Thiệu Tình còn chưa kịp đáp, Tuyên Hằng liền mở cửa sổ nhảy ra: “Sư bá…đây là lầu 3 mà…” Thiệu Tình vừa nói xong liền cảm thấy lời của mình cực kì ngu ngốc, độ cao của lầu ba có là gì với một cao thủ?
Tâm tình Thiệu Tình thấp thỏm, nàng luôn dựng tai lên để nghe động tĩnh bên ngoài, mà bên ngoài lại im lặng đến đáng sợ, loại im lặng này lại không bình thường khiến Thiệu Tình càng thêm bất an.
Ước chừng hai nén nhang, cửa sổ mới có tiếng động. Thiệu Tình nắm chặt gói thuốc trong tay, xem xét tình hình thế nào.
“Đừng động thủ, là ta!” Tuyên Hằng tiến vào từ cửa sổ, Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm. Tuyên Hằng phóng nhanh đến chỗ Thiệu Tình, trên tay cầm đoản đao Ô thiết.
Trước khi Thiệu Tình kịp phản ứng, đoản đao kia đã kề trên cổ nàng, bốn thân ảnh màu đen ngay lập tức tiến vào, một hắc nhân phi thân đến muốn đoạt đoản đao trên tay Tuyên Hằng.
Thiệu Tình hoàn toàn không kịp nhúng tay vào.
“Ngôn đại tiểu thư, xin người tránh ra!” Khó khăn lắm Thiệu Tình mới thấy rõ bốn người kia đều che mặt, đầu búi tóc đơn giản, nhìn thân hình thì hẳn là nữ tử trẻ tuổi. Người bịt mặt cầm đầu vừa gọi Thiệu Tình xong, tiếp đó ảnh kiếm lóe lên, âm thanh binh khí vang lên không dứt, nàng không thể nhìn rõ được năm thân ảnh đang đấu với nhau.
Chiêu thức của Tuyên Hằng thiên về khí lực, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ lâm, mỗi chiêu đều tung ra rất nhanh như muốn đoạt mạng người, những binh khí kia cũng đều nhắm vào mạch máu của Tuyên Hằng, nhưng lại không tài nào chạm đến thân thể uyển chuyển của hắn. Tuyên Hằng không phải ngựa non, trước tiên hắn để lộ sơ hở, một người bịt mặt nhìn thấy liền đánh vào sơ hở đó, vô tình làm lệch hình trận.
Tuyên Hằng liền công phá, vung khuỷu tay, một người ngã xuống, hắn dễ dàng kéo được người ra định ném vào người thứ 2. Nhưng bọn họ đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, chấp nhận hi sinh, người kia đưa kiếm lên đâm đồng bọn mình.
Tuyên Hằng chép miệng, ném người trong tay lên tường, lập tức trước mắt hắn xuất hiện mũi kiếm của người thứ hai, bàn tay đang nắm đoản đao đưa xuống đánh vào bụng người thứ hai, người kia kêu lên một tiếng, sau đó ôm bụng tiến lên lần nữa.
Cuối cùng Thiệu Tình cũng nhìn ra chút manh mối, nàng đoán chừng bốn người này là do Lận Chước phái đến để bảo hộ nàng, Tuyên Hằng động thủ với nàng là để dẫn dụ các nàng ra.
“Sư bá, đừng làm các nàng ấy bị thương!”
Tuyên Hằng vô cùng thành thục, hắn còn thời gian để lui lại một chút, gật đầu với Thiệu Tình để nàng yên tâm: “Ta xuống ta tự có chừng mực!” Nói thì nói vậy, nhưng hắn lại tung cước đá người thứ ba vào tường vang lên tiếng ầm.
Thiệu Tình yên lặng nhìn, toàn thân cảm thấy đau theo, thật sự không đành lòng xem.
Sau khi Tuyên Hằng biết trình độ của địch thủ đến đâu, hắn ra tay thật thoải mái, chưa quá ba chiêu cả bốn người đều bị hắn hạ gục.
Cuối cùng Tuyên Hằng đánh giá: “Hoàng gia huấn luyện ám vệ cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Thiệu Tình cứng họng, thật sự vô cùng khó xử.
“Bị đi theo cả đoạn đường vậy mà ngươi không hề phát hiện?” Vẻ mặt Tuyên Hằng vô cảm, giọng nói cũng không có chút run rẩy nào, quả là người tàn nhẫn.
Thiệu Tình thật sự không có gì để nói.
“Xin lỗi…” Ngoại trừ xin lỗi, nàng không thể nói được gì.
Tuyên Hằng chỉ cảm thấy lửa giận mấy năm nay hôm nay đều bộc phát, hắn thở dài, cảm thấy áy náy nhìn tiểu cô nương ủ rủ cụp đuôi.
Tiểu cô nương này thật sự giống với mẹ nàng, đặc biệt là dáng vẻ sau khi bị hắn răn dạy. Hắn thoáng mềm lòng, ngẫm nghĩ nửa ngày, rốt cuộc đưa tay xoa đầu nàng.
“Sau này sư bá sẽ dạy võ công cho ngươi, rồi ngươi sẽ phát hiện ra bọn chúng!”
“Được!” Thiệu Tình vốn đang uể oải, song khi nghe Tuyên Hằng nói, đôi mắt nàng lại sáng rỡ, cực kỳ giống đứa trẻ được cho quà. Tuyên Hằng không nhịn được lại xoa thêm cái nữa.
Khả: Lại thêm 1 nam nhân thanh tâm quả dục, lạnh lùng tránh xa trần thế, để rồi coi!!!