*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào nhà chính, mọi người cùng nhau uống trà, hàn huyên vài câu, song, vẫn ngượng ngùng. Chủ yếu chỉ có Tần Vô Song ân cần hỏi han nữ nhi, bà nhìn nữ nhi từ trên xuống dưới, chỉ sợ trên người nàng có thương tích gì, bà nghe nói Ngôn Dạ Đình nhốt Thiệu Tình vào trong quan tài đá, nàng tức muốn hộc máu, thiếu chút nữa đã vác đao đi kết liễu mạng của Ngôn Dạ Đình.
Hiện giờ, Ngôn Dạ Đình bị còng tay xiềng chân, bịt miệng, mất đi khả năng phản kháng, nếu không có Tuyên Hằng ngăn nàng lại, sợ rằng nàng đã động thủ thật.
Sau khi đảm bảo rằng Thiệu Tình không có thương tổn gì, Tần Vô Song mới dời mắt về phía Lận Chước, bà đến cạnh hắn hành lễ “vạn phúc” với hắn. Lận Chước sao nhận nỗi cái lễ này? Hắn vội đứng dậy đỡ lấy Tần Vô Song: “Bá mẫu, xin ngài đừng làm vậy…lễ như vậy vãn bối nhận không nỗi!” Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn nên gọi một tiếng “bá mẫu” hiếm hoi này.
hành lễ vạn phúc: là lễ trong cung thời xưa, nữ nhi chắp hai tay trước bụng hoặc bên hông rồi nhún một cái )) hình dung ra chưa chị em.
Nhạc mẫu nhìn tiểu tế, càng nhìn càng vừa ý, nét cười trên mặt nàng tươi như hoa. Tần Vô Song và Thiệu Tình tuyệt đối là hai mẹ con, nụ cười xinh đẹp như vậy, hắn chỉ thấy xuất hiện trên mặt hai người.
“Nhận được, nếu lần này không có sự giúp đỡ của ngài, có lẽ sẽ không có cái kết viên mãn thế này!” Tần Vô Song cũng nghe nói, quá trình tìm kiếm Thiệu Tình cũng không thuận lợi lắm.
“Vì Tình Tình, đây là việc ta nên làm!”
Nghe hắn nói vậy, Tần Vô Song cười tít mắt, bà gật đầu “Ta thích ngài!” Đây là lấy góc độ nhạc mẫu để tán thưởng hắn.
Tần Vô Song đã tìm được về nữ hiệp giang hồ chính trực, vô âu vô lo năm nào, không thèm lòng vòng quanh co. Bà vẫy tay về phía nữ nhi mình, Thiệu Tình mỉm cười đi đến cạnh bà, ánh mắt nàng thoáng liếc nhìn Lận Chước, bên trong không giấu nổi tình ý dạt dào.
Tần Vô Song kéo tay Thiệu Tình, thẳng thắn nói: “Thái tử cứu con một mạng, con cũng cứu Thái tử một mạng, vậy hai con lấy thân báo đáp cho nhau đi!” Mấy tiểu bối ở đây chưa từng nhìn thấy thời tuổi trẻ bà phóng khoáng hào sảng thế nào, cho nên đứng ngây người ra.
Nhưng đối với Tuyên Hằng lại vô cùng quen thuộc, hắn cười khổ: “A Song, bọn trẻ da mặt mỏng, nàng kiềm chế một chút!”
“Sao phải kiềm chế, bọn ta vất vả lắm mới giải quyết được tên khốn kiếp kia, đương nhiên phải ăn mừng, tốt nhất là Ngai Như với Tình Tình đều chạy đua, ba năm hai đứa thì mới đuổi kịp tổ mẫu như ta!”
Ngữ khí dọa người kia còn có thể tăng cao hơn nữa, đây chính là đại tiểu thư Tần Vô Song được cưng chiều nhất Bách Hoa Cốc.
Sau khi nói xong, Tần Vô Song áy náy nhìn Thiệu Tình, bà kéo tay Thiệu Tình nhỏ giọng nói: “Mẹ tưởng con cũng biết, Ngai Như là ca ca của con, mẹ không mong con chấp nhận liền, nhưng ca ca thật sự rất nhớ con, con đừng trách nó vì sao lại lạnh nhạt với con, nó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!” Trước khi Ngai Như đủ năng lực để phản kích, nếu Liên Dung nhận ra manh mối, sợ rằng ba mẫu tử bọn họ sẽ mang họa đủ đường.
Thiệu Tình bình tĩnh nhìn Ngôn Ngai Như, lúc nhỏ ở phủ Quốc Công, người nàng cảm thấy xa lạ nhất là Ngôn Ngai Như. Đối với Thiệu Tình mà nói thì thế tử ca ca là một nhân vật cao cao tại thượng không thể với tới. Nàng nghe sự tích lớn lên của hắn, tốt có, xấu có, mỗi lần gặp mặt nàng đều lễ phép chào hỏi. Giờ từ từ ngẫm lại, suốt mười sáu năm qua, bọn họ nói chuyện với nhau chưa quá trăm câu.
“Đại muội muội, lúc trước đắc tội nhiều, mong muội lượng thứ!”
Thiệu Tình cũng nghĩ thông suốt, thời điểm nàng biết Ngôn Ngai Như là huynh ruột của mình, trong lòng nàng ngập tràn oán hận, nàng cho rằng vì mình ngốc nên mới bị trêu đùa như vậy. Nàng cảm thấy Ngôn Ngai Như chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con nàng, nhưng hắn lại vì hôn sự của bản thân mà đến làm phiền Tần Vô Song. Tuy nhiên, khi nàng bị nhốt trong quan tài đá, nàng đã suy nghĩ lại, nếu hắn không được nuôi bên cạnh Liên Dung, chỉ e là hắn đã sớm lìa đời rồi.
Kỳ thật, sau khi nghĩ thông vấn đề này, trong lòng nàng không còn oán hận nữa, song, bảo nàng lập tức gọi ca ca thân mật như huynh muội thân sinh, thì thật sự quá giả tạo.
“Ta không để trong lòng, lần này làm phiền huynh trưởng lo lắng, tiểu muội cảm kích không thôi!” Thiệu Tình hành lễ, hai huynh muội vẫn giống như những người xa lạ.
Ngôn Ngai Như lấy ra một cái tráp, gương mặt tuấn tú lộ vẻ ngại ngùng: “Lúc muội muội cập kê, ta đã cho người làm cây trâm này, nhưng không thể giao đến tay muội, hiện giờ tặng trễ, xem như là quà gặp mặt để huynh muội chúng ta nhận nhau!”
Thiệu Tình sửng sốt, sau đó tiếp nhận tráp.
“Muội xem có thích không, nếu không thích, ta…ta cho người làm cái khác!” Ngữ khí của Ngôn Ngai Như vô cùng cẩn thận.
Trong lòng Thiệu Tình cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng cảm nhận được tình thương vụng về của huynh trưởng.
“Huynh trưởng có lòng như vậy, muội thật sự rất vui!” Gương mặt diễm lệ của nàng cuối cùng cũng mỉm cười, phá tan mọi rào cản.
Máu mủ tình thâm, người một nhà rồi cũng sẽ về bên nhau.
Vô Song: Thái tử cứu con một mạng, con cũng cứu Thái tử một mạng, vậy hai người lấy thân báo đáp cho nhau đi!
Lận Chước: Nhạc mẫu thật anh minh!