Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 109: - Chương 109 TRƯNG CẦU DÂN Ý (2)



Chương 109 TRƯNG CẦU DÂN Ý (2)

Theo kế hoạch, lẽ ra đến tận ngày mai anh mới về đến Goran. Nhưng chỉ vì nhớ cô, vừa giải quyết xong mọi việc, anh đã không thể đợi thêm dù chỉ một phút.

Vừa về đến nhà, nhìn thấy cô đứng trước cửa sổ, trái tim anh đã không ngừng đập thình thịch. Trên bàn bày bữa tối đã được dọn sẵn, cô lại xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ như một người vợ cố tình trang điểm đợi chồng đi công tác về.

Trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Bữa tối còn đang dang dở, anh đã vội chộp lấy tay cô, kéo vào trong góc, hôn cô mãnh liệt. Hôm nay, cô vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, mặc anh hôn, tùy anh làm bậy, có lúc còn nhìn anh, cười với anh, nhưng quyết không mở miệng nói câu nào, cũng không muốn gọi tên anh dù chỉ một lần.

Được thôi, không phải cô chỉ là muốn thấy anh thất bại, muốn thấy anh vì cô mà làm những chuyện ngu xuẩn đấy ư?

Thế là, anh lại xông ra giữa màn mưa.

Đương nhiên, xông ra giữa trời mưa thôi vẫn chưa đủ. Anh còn đứng trong mưa biểu diễn cho cô xem mấy động tác kinh điển của ban nhạc Queen.

Thế vẫn chưa đủ ư, vậy trồng cây chuối trong mưa thì sao?

Ấy vậy mà, cô vẫn chỉ tựa vào thân cột nơi hiên nhà với dáng vẻ đầy thơ ơ.

Đến tận lúc này anh mới biết, con gái lớn nhà họ Tô có thể máu lạnh vô tình đến mức nào.

Không sao cả.

Anh còn có thể ngu xuẩn hơn nữa.

Lòng bàn chân anh giẫm lên mặt cỏ, di chuyển về phía trước, đưa tay về phía Tô Thâm Tuyết, ra hiệu cho cô chờ mình một lúc.

Xong xuôi, anh chạy về phía vị trí trung tâm, là nơi nằm gọn trong phạm vi camera giám sát tại số Một đường Jose. Chắc hẳn, các nhân viên đang trực trong phòng an ninh đều sẽ vô cùng tò mò, không biết ngài Thủ tướng của họ đang định làm gì.

Sau khi đến vị trí trung tâm, anh dừng lại, sau đó dốc sức, sải bước chạy lấy đà chừng mười mét, gót chân sau giẫm mạnh, trượt quỳ trên mặt cỏ mềm mại lướt về phía trước.

Anh dừng lại ở khoảng cách vừa phải, đủ để anh có thể nhìn rõ đôi môi đã bị anh hôn đến đỏ bừng và mái tóc đen dài buông xõa trên vai cô.

Anh vẫn chìm trong màn mưa tầm tã, hỏi cô: “Phu nhân Thủ tướng còn muốn xem gì nữa? Nhảy cóc à?”

Cô lắc đầu.

“Hay một điệu nhảy thiên nga đực hài hước?”

Cô lại lắc đầu.

“Biểu diễn dáng vẻ bị trúng đạn liên tục trong một phút?”

Cô vẫn tiếp tục lắc đầu.

Hiển nhiên, dáng vẻ kia của cô chính là muốn anh dừng mấy hành vi ngu xuẩn của mình lại, quay về bên cạnh cô.

Nghĩ vậy, anh lập tức bước đến, cho cô một cái ôm ngọt ngào đong đầy tình cảm.

Thế nhưng, đôi môi cô vẫn cứ mím chặt lại.

Chết tiệt, nếu trên đời này có giải thưởng dành cho kẻ cứng đầu nhất, thì chắc chắn Tô Thâm Tuyết sẽ giành được giải quán quân.

Nghe nói, khi một người quá mong ngóng khao khát có được thứ gì đó, người ta sẽ dễ dàng nảy sinh ảo giác.

Là ảo giác, hay anh đã nghe nhầm rồi?

Nghĩ đến đây, anh khẽ day trán, ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải một ánh mắt dịu dàng.

Đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng.

Mắt anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, muốn cố thông qua một vài đặc điểm để phân tích xem, liệu tiếng “Tụng Hương” kia là do anh nghe nhầm, hay thật sự được phát ra từ cánh môi đỏ thẫm ướt át kia.

Ngay sau đó, một tiếng “Tụng Hương” nữa lại vang lên bên tai anh.

Âm thanh ấy rõ ràng biết bao.

Hơn nữa, chính mắt anh còn nhìn thấy hai cánh môi hồng kia khẽ mấp máy, theo sau mới là tiếng “Tụng Hương” mà anh nghe thấy.

Một tiếng “Tụng Hương” đẹp đến vô cùng, khiến người ta không khỏi mất hồn mất vía.

Tiếng gọi đột ngột kia khiến anh như vừa nhận được một củ khoai nóng bỏng tay. Không, không, cách so sánh này không đúng, sao Tô Thâm Tuyết lại có thể là một củ khoai nóng bỏng tay được cơ chứ?

Anh ngày đêm mong ngóng tiếng “Tụng Hương” phát ra từ miệng Tô Thâm Tuyết. Nhưng vì nó đến quá bất ngờ, anh quả thật không thể chấp nhận ngay lập tức.

Anh đứng dậy khỏi ghế làm việc, tay lại bất cẩn va phải ly rượu, khiến ly rượu đổ lên mấy xấp hồ sơ trên bàn. Anh buột miệng mắng một câu “khốn kiếp!”, sau đó lại chợt hoảng sợ, sợ cô hiểu lầm rằng câu “khốn kiếp” kia là đang mắng cô.

Chỉ là, sao anh có thể nỡ mắng cô được cơ chứ?

Nghĩ vậy, anh vội giải thích: “Ý anh là ly rượu này thật khốn kiếp.”

“Em biết mà.” Cô đáp.

Anh dùng hai tay ôm lấy mặt mình, khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ, quả thật tiếng “Tụng Hương” kia không phải là ảo giác của anh rồi.

Cô không chỉ gọi tên anh, mà còn đang nói chuyện với anh nữa.

Cuối cùng thì Tô Thâm Tuyết đã chịu nói chuyện với Utah Tụng Hương rồi.

Nghĩ đến đây, anh khó nén được cảm giác chua xót nơi viền mắt.

Mãi đến khi cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào chỉ vì một ý nghĩ “Tô Thâm Tuyết đã bằng lòng nói chuyện Utah Tụng Hương” dần lắng đọng lại thành một xúc cảm êm đềm vô bờ bến, hai bàn tay trên mặt anh mới dần trượt xuống, hai mắt cũng mở ra.

Anh muốn nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng nhất.

Tuy vậy, chỉ một ánh nhìn thoáng qua thôi, trái tim anh lại điên đảo vì cô mất rồi.

Trên người cô là chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt dài thượt đến tận sàn nhà. Phần vạt váy không ngừng lay động kia quả thật rất quyến rũ, khiến mỗi bước đi của cô đều có vẻ vô cùng mềm mại đáng yêu.

Mái tóc đen dài xõa sau đôi vai trần, da thịt trắng hơn cả tuyết, lại thêm cặp môi đỏ mọng.

Tô Thâm Tuyết đang cố ý đấy ư?

Cô cố tình xuất hiện như thế, để anh lại phải thất thế, lại phải làm thêm mấy chuyện ngu ngốc nữa à?

Anh thở dài, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt cô, cất giọng khàn khàn: “Tô Thâm Tuyết, làm sao đây, dường như anh lại muốn vì em làm thêm mấy chuyện ngu xuẩn nữa rồi.”

Nghe thấy thế, cô chỉ khẽ cụp mắt.

“Nói anh nghe xem, em còn muốn Utah Tụng Hương làm chuyện ngu ngốc gì vì em nữa?” Anh dịu dàng hỏi.

Một lúc sau, cô lại đáp: “Em không muốn anh làm chuyện ngốc nghếch gì vì em cả.”

Cô vừa dứt lời, một tiếng sấm lại rền vang.

Tiếng sấm này làm cô giật mình, nhào thẳng vào lòng anh, tay cũng vội vàng ôm chầm lấy anh.

“Trời cứ vừa mưa vừa sấm sét liên hồi, em…” Giọng nói khe khẽ phả lên lồng ngực anh, “Em hơi sợ.”

Anh siết chặt vòng tay, hôn lên mái tóc cô, không ngừng an ủi: “Đừng sợ, không có gì phải sợ cả.”

Ngoài trời, tiếng mưa rơi rả rích và tiếng sấm ầm vang, nhưng trong phòng lại im ắng, chỉ có hơi thở của anh vào cô vấn vít lấy nhau.

“Tụng Hương, em ghét tiếng sấm cứ vang lên không ngừng, ngay cả mưa cũng khiến em phát phiền, ồn ào quá đi mất.” Cô nói chuyện, còn anh thì lắng nghe.

Nói xong một lúc, dường như cô mới nhớ ra mục đích của mình khi đẩy cánh cửa kia ra, lại hỏi: “Tụng Hương, em ở lại phòng làm việc có được không?”

Sao lại không chứ?

“Em hứa, em sẽ chỉ ngồi đợi bên cạnh thôi, không quấy rầy anh đâu.” Nào là ánh mắt đang nhìn thẳng vào anh kia, nào là giọng nói đang không ngừng vang vọng, nào là hai gò má ửng hồng khẽ động theo từng lời cô nói, tất cả đều đẹp đẽ thơ mộng biết bao.

Anh phải thừa nhận rằng, anh quả thật đã hoài nghi, không biết việc cô đột nhiên xuất hiện hay tiếng gọi “Tụng Hương” bất thình lình kia liệu có phải là ảo giác của chính mình không. Trong lúc thảng thốt, anh gọi một tiếng “Tô Thâm Tuyết” để thăm dò.

Ngay sau đó, anh lại nghe thấy cô đáp lời anh.

Dù vậy, anh vẫn buột miệng hỏi thêm: “Tô Thâm Tuyết, là em thật sao?”

Nghe thấy thế, cô bật cười thành tiếng, sau đó lại nhảy cẫng lên, dùng cả tay lẫn chân quắp lấy người anh như con chuột túi. Một lúc sau, Utah Tụng Hương cảm nhận được cảm giác nhói đau từ cổ mình. Con gái lớn nhà họ Tô lại hóa thân thành động vật ăn đêm rồi.

Đến nước này rồi, anh cũng không cho cô cơ hội rời đi nữa, chẳng qua vẫn không dám có hành động nông nổi gì.

Mấy lần trước, mặc dù không đến mức ép buộc cô, nhưng anh biết cô không tình nguyện. Tuy vậy, chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, trong đầu anh đã nảy ra đủ loại ý nghĩ. Nào là chiếc sofa đôi kia thật mềm mại; hay là dọn sạch mặt bàn làm việc rồi đặt cô lên đó; hay là cứ thế đè cô lên mặt tường vân vân. Thế nhưng cuối cùng, anh lại nhanh chóng xua tan những ý nghĩa kia đi.

Anh thầm nghĩ, cứ đứng yên một chỗ rồi để mặc cô bám lên người mình có vẻ rất kỳ quái. Thế là anh bế cô đi tới đi lui, đi qua đi lại liên tục, không khác gì đang bế một đứa trẻ ngủ quên trong rạp hát về nhà.

“Tụng Hương, anh cứ bế em đi qua đi lại như thế này trông ngốc thật đấy.” Cô nói với anh.

“Anh biết.”

“Tụng Hương, anh không bận việc à?” Cô lại hỏi.

À đúng rồi, anh còn tài liệu phải nghiên cứu.

Thế là, anh đành ngồi vào bàn đọc tài liệu, còn cô thì ngồi trên sofa đọc sách, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng sấm ầm ì.

Khi tiếng sấm lại vang lên lần nữa, Utah Tụng Hương đột nhiên đứng bật dậy.

“Sao thế anh?” Cô hỏi.

Nghe thấy giọng cô, anh lại cuống quýt ngồi xuống, vùi đầu vào đọc tài liệu, nhưng quanh mũi lại cứ phảng phất đủ loại mùi hương, hương rượu, hương bạc hà, hương tóc, hương thơm của phụ nữ. Thế là, anh lại đóng hồ sơ lại, thuận tay cầm chai rượu lên, rảo bước đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, che mất ánh sáng rọi vào trang sách trên đầu gối Tô Thâm Tuyết. Cô buộc phải ngẩng đầu lên, bắt gặp người đàn ông đang đứng thẳng trước mặt mình.

“Sao vậy anh?” Cô lại hỏi.

Anh không đáp.

Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng anh buồn bực: “Tô Thâm Tuyết, em có muốn uống rượu không?”

Cô thoáng liếc qua chai rượu trên tay anh, khựng lại một lúc rồi cũng nhận lấy.

“Anh đi lấy ly.” Anh nói.

Nào ngờ, cô lại kéo lấy tay anh, khẽ nói: “Mớm cho em uống đi.”

“Tô Thâm Tuyết, em nhắc lại lần nữa xem nào.” Nếu lắng nghe kĩ, có thể nhận ra giọng anh đang khẽ run rẩy.

Utah Tụng Hương nín thở, sau đó lại nghe thấy câu trả lời vô cùng rõ ràng: “Em không cần ly, em muốn anh mớm cho em uống.”

Cô vừa nói xong, anh lập tức ôm ghì lấy cô, nhấc bổng khỏi ghế sofa. Hai người cùng chen chúc trên ghế làm việc của anh, cô ngồi trên chân anh, đón lấy từng ngụm rượu từ miệng anh, trong hương rượu còn hòa lẫn hơi thở quấn quýt của cả hai.

Khi anh định tiến thêm bước nữa, cô đưa ra một yêu cầu: “Tụng Hương, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi.”

“Trò gì?”

Cô tỏ vẻ suy tư, anh lại thừa cơ hội chạm vào vành tai cô, làm cô vừa tránh vừa rên lên, “Nhột!” Đáng chết, chỉ một âm thanh trong sáng thế này thôi cũng đã khiến anh nghĩ đến đủ loại phiên bản khi cô nằm dưới mình rồi.

“Muốn chơi trò vờ như không thấy anh à?” Anh vừa hỏi vừa vùi mặt vào mái tóc cô. Cô mới gội đầu, tóc vừa thơm lại vừa mềm mại, khiến người ta mê mẩn, như nơi rừng sâu tĩnh lặng đầy thần bí mà anh vẫn thường tưởng tượng khi còn nhỏ.

Mà lúc này đây, trông cô như đang đối diện với đủ loại kẹo ngọt muôn màu rực rỡ, không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

“Không sao cả, Thâm Tuyết yêu dấu thích chơi trò gì, chúng ta sẽ chơi từng trò một. Hôm nay không chơi được thì để ngày mai chơi, chơi hết trò này đến trò khác, chơi đến già cũng không hề gì.”

Đột nhiên, cô lại trở nên yên lặng, một sự yên lặng không hề phù hợp với ánh đèn, với mùi rượu, với hình ảnh của một nam một nữ đang chen chúc trên cùng một chiếc ghế.

“Sao vậy em?” Anh hỏi.

“Chúng ta chơi trò trở lại năm hai mươi tuổi đi.” Cô như vừa đưa ra quyết định.

Hai ly rượu khẽ chạm vào nhau giữa không trung.

“Vì Tô Thâm Tuyết, trở lại năm hai mươi tuổi.”

Năm ấy, cô hai mươi, còn anh hai mươi mốt.

“Năm hai mươi mốt tuổi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, con trai trưởng nhà Utah bị con gái lớn nhà họ Tô mê hoặc đến mụ mị cả đầu óc.”

“Làm gì có chuyện qua loa như vậy chứ hả?” Cô trợn mắt.

“Trên mặt anh đã thể hiện rõ ràng lắm rồi còn gì.”

Anh vừa nói vừa cho cô xem khuôn mặt bị “Tô Thâm Tuyết mê hoặc đến điên đảo tâm hồn” là như thế nào.

Cô giơ ngón giữa về phía anh.

“Có lẽ trong lúc vô tình nào đó, anh chợt phát hiện ra vành tai của em thật đáng yêu, thỉnh thoảng còn khẽ rung lên khi em nói chuyện.”

Còn chưa đủ nữa à?

“Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đấu nhau một chọi một trên sân bóng rổ. Do thể lực nam nữ chênh lệch, ngăn cản anh là việc bất khả thi. Tuy vậy, không biết Tô Thâm Tuyết bị điều gì kích thích mà cố tình mời mấy trăm khán giả đến chứng kiến. Chưa hết, trước khi thi đấu cô còn nói năng bậy bạ, dám khoác lác rằng một mình mình có thể cản hết mọi đường dẫn bóng, ném bóng của anh. Lời tuyên bố này đúng là buồn cười. Chỉ dựa vào gương mặt xinh xắn kia ư? Tuy vậy, quả thật con trai trưởng nhà Utah đã bị gương mặt xinh xắn kia ngăn cản. Nói cũng lạ, tuy cô gái này không có đôi mắt quá đẹp, mũi cũng không có gì nổi bật, tổng thể gương mặt đều không xuất sắc, nhưng anh lại cảm thấy, khi tất cả những đường nét gương mặt kia thuộc về Tô Thâm Tuyết thì bỗng trở nên cực kỳ ưa nhìn, ngắm mãi mà không biết chán. Cứ thế, đôi mắt anh cứ mê mẩn nhìn vào gương mặt cô ấy. Tay anh không ngừng dẫn bóng, có thể vượt qua cô một cách dễ dàng. Thế nhưng, anh lại nghĩ, nếu anh thật sự ném bóng vào rổ, có lẽ môi cô sẽ mím lại, khóe miệng cũng theo đó mà trĩu xuống cho xem. Chỉ vừa nghĩ đến dáng vẻ ấy của cô thôi, trái tim anh đã như bị siết chặt. Sau đó, anh cứ như một kẻ ngốc, chuyền thẳng bóng vào tay cô, còn quay sang tuyên bố với mấy trăm khán giả một câu rằng, ‘Cô ấy đã cản được tôi rồi’.”

Nói đến đây, anh lại nhẹ nhàng chạm lên gò má cô, nói khẽ: “Tô Thâm Tuyết, em đã cản được bước chân anh rồi.”

Ai ngờ, chỉ một câu này của anh lại khiến nước mắt cô rơi lã chã, làm anh hoảng hốt không thôi.

“Tụng Hương,” Nước mắt cô không ngừng rơi, “Em cảm thấy, anh của năm hai mươi mốt tuổi đúng là quá khờ khạo.”

Thật đáng tiếc, Tô Thâm Tuyết của khi ấy không thể nói những lời này với anh. Nghĩ vậy, cô lại thầm than thở.

“Đêm đó, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương chính thức hẹn hò.”

Thấy cô không phản đối, ánh mắt đang dán trên người cô càng không biết kiêng dè, cô phải lấy tay che mắt anh lại.

“Đã chính thức hẹn hò rồi, đương nhiên có thể nhìn.”

Nói rồi, anh lại bắt lấy tay cô.

Da thịt trắng hơn tuyết như ẩn lại như hiện, khiến anh nhìn mà cổ họng đắng chát.

“Rất nhanh sau đó, vào một đêm trăng tròn, anh và cô lén lút nếm trái cấm.”

Câu này của anh khiến cô trợn tròn mắt, tay vung vẩy ra hiệu phản đối.

Được rồi, thế thì đổi cách nói khác vậy.

“Rất nhanh sau đó, vào một đêm trăng tròn, anh và cô củi khô gặp lửa nóng.”

Cô giậm chân.

“Rất nhanh sau đó, vào một đêm trăng tròn, trong một lần cùng xem một bộ phim giới hạn độ tuổi, anh và cô đã không kiềm chế được.”

“Xấu xa.” Cô cười, ngã vào lòng anh.

Đôi môi anh cũng vội vã dán lên môi cô.

Anh nhẹ nhàng thăm dò hết lần này đến lần khác, mãi đến khi tin chắc rằng cô không hề có ý cự tuyệt, nụ hôn của anh mới dần trở nên mãnh liệt.

Vài tiếng lách cách vang lên, anh nhanh chóng đặt cô ngồi lên mặt bàn làm việc.

Đầu ngón tay anh lướt qua hai gò má cô, nói: “Tô Thâm Tuyết, em hãy nhìn cho kĩ, nhìn xem anh đã chết mê chết mệt em đến mức nào.”

Nghe thấy thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chàng thiếu niên năm nào đứng dưới tán hoa anh đào nay đã trưởng thành, mà lúc này đây, trên gương mặt chững chạc kia còn đang thể hiện rõ niềm ham muốn không chút kiêng dè.

Ánh mắt kia khiến đôi mắt Tô Thâm Tuyết cay cay.

Cô đặt tay lên bả vai anh, chủ động hôn lên đôi môi anh.

Tô Thâm Tuyết hai mươi tuổi và Utah Tụng Hương hai mươi mốt tuổi mới hẹn hò nhau đã củi khô gặp lửa nóng, mà địa điểm lại là một nơi khá giống với một phòng làm việc.

Tiếng mưa và tiếng sấm bên ngoài vẫn chưa thôi, anh bế ngang người cô lên, rời khỏi phòng làm việc, di chuyển về phía phòng ngủ của hai người.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tờ mờ sáng. Sau lần thứ ba, hai người họ đã không buồn rời khỏi phòng tắm nữa, lần thứ tư cũng được làm ngay trong bồn tắm. Lúc này đây, dưới sắc trời nhá nhem và ánh đèn màu cam sẫm yếu ớt, người con gái đang lười biếng tựa vào bồn tắm kia như mang theo một vẻ đẹp rung động lòng người.

Khi anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn lại anh.

Yêu cô ư? Nếu thế này không phải là tình yêu, thì trên đời này, còn thứ gì có thể được xem là tình yêu nữa?

Thế nhưng, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi câu “Tô Thâm Tuyết, anh nghĩ anh yêu em”, hay nói trắng ra là “Anh yêu em” thoát ra khỏi khóe môi, anh đã cố gắng nuốt lại vào trong.

Đối với Utah Tụng Hương, yêu là bi kịch, là lời nguyền, là hình ảnh mẹ anh đến chết cũng không thể nhắm mắt.

Cũng như năm đó, vào một buổi chiều im ắng nọ, khi anh chỉ mới vừa lên tám.

Tiếng động duy nhất từ trong phòng tắm vang lên.

Tí tách, tí tách, không biết là tiếng động phát ra từ chiếc đồng hồ cổ, hay là tiếng nước đang không ngừng nhỏ xuống nền đá cẩm thạch. Anh mở cửa ra… Không, không, không, phải nhanh chóng quên đi tất cả. Chỉ là, chính anh cũng không rõ, vì sao mới sáng sớm tinh mơ, anh lại chợt nhớ đến hình ảnh ấy.

Nghĩ đến đây, anh lại đột ngột lật người, hôn lên đôi môi cô.

Hai người cứ thế rúc vào bồn tắm, nhìn bầu trời chỉ mới hé ánh sáng mờ nhạt.

Một lúc sau, cô dịu dàng hỏi anh: “Tụng Hương, em có tốt không?”

“Trên đời này, Tô Thâm Tuyết là người tốt nhất.” Đây là câu nói xuất phát từ tận đáy lòng anh.

“Tụng Hương, em có đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

“Tốt thế nào, đẹp ra sao?”

Tốt thế nào, đẹp ra sao ư?

Anh nhắm mắt lại, khẽ nói: “Giống như bầu trời xanh, cũng giống như đại dương, như sương sớm, lại như trời đêm đầy sao. Giống như biển người mênh mông, cũng giống như bầu sữa mẹ nuôi đàn con thơ, lại như quê hương mà những kẻ tha hương không ngừng thét gào nhung nhớ trong cơn say.”

Bên tai anh chợt vang lên một tiếng thở dài, cô nói: “Utah Tụng Hương năm hai mươi mốt tuổi thật khiến người ta yêu thích.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 55: Tân hôn

Trò chơi trở lại năm Tô Thâm Tuyết hai mươi tuổi vẫn chưa kết thúc nữa à?

Với trái tim mềm mại dạt dào cảm xúc đến tột cùng, anh nói: “Không những thế, Tô Thâm Tuyết còn giống như một khúc nhạc cầu siêu cho linh hồn của Utah Tụng Hương.”

Nghe thấy thế, cô vội bịt miệng anh lại, mắng anh sao lại nói những lời không may như thế.

Sau đó, cô lại nở nụ cười nói: “Tụng Hương, em khát nước.”

“Anh đi rót nước cho em.”

“Ừ.”

Cơ thể cô thật sự đã khiến anh mê mẩn thỏa mãn. Do đó, trước khi đi, anh còn cố ý nhìn cô thêm một cái.

Dưới ánh sáng lờ mờ sương trắng, trông cô lúc này rất giống một nàng tiên cá. Hai tay cô để dọc theo chiều dài của bồn tắm, chống cằm lên mu bàn tay, mái tóc ướt nhẹp dán trên bả vai, đôi mắt cứ dán chặt lấy anh không ngừng.

Thấy thế, anh không khỏi ra vẻ vỗ vỗ trán mình. Tô Thâm Tuyết năm hai mươi tuổi đúng là quá dạn dĩ mà.

Cô vừa nhìn anh vừa chun mũi, dáng vẻ đáng yêu miễn bàn.

Anh tìm ly, rót nước nóng, còn thêm vào một chút nước chanh.

Anh đặt ly vào khay, mở cửa phòng tắm.

Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thoáng qua thôi, cả người anh đã như bị đóng băng từ chân rồi không ngừng kéo lên trên, không khác gì vừa trúng phải phép thuật phát ra từ đũa thần của một pháp sư hùng mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh anh như bị cuốn sạch, kể cả người con gái đang nằm bên trong bồn tắm kia.

Thứ duy nhất còn chuyển động là dòng chất lỏng màu đỏ trên cổ tay cô mà thôi.

Thứ chất lỏng kia như kéo Utah Tụng Hương trở về năm anh tám tuổi.

Cả thế giới xung quanh như trở nên méo mó đến cùng cực.

Tại khoảnh khắc bình minh chỉ vừa ló dạng, Tô Thâm Tuyết đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để nhấn chìm anh vào sâu trong cơn ác mộng dĩ vãng.

Nếu dáng vẻ cô xuất hiện trước mặt anh đêm qua đẹp bao nhiêu, thì giờ phút này đây, thứ mà cô trao cho anh lại tàn khốc bấy nhiêu.

Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ thế giới đang bị đóng băng, âm thanh cũng theo đó mà tràn vào.

Đó là giọng nói nữ tính trong trẻo, là giọng nói mà mấy phút trước còn dịu dàng gọi anh một tiếng “Tụng Hương”.

“Tụng Hương, rót cho em ly nước.”

“Nước phải nóng, tốt nhất là thêm nước chanh.”

Cuối cùng, giọng nói ấy còn dí dỏm đùa rằng, ngài Thủ tướng đừng có mà run chân đấy. Nếu anh tức giận, khi quay về lại làm thêm lần nữa cũng không sao.

Mà lúc này đây, giọng nói ấy lại nói cho anh biết rằng: “Tụng Hương, chào mừng anh trở lại với Tô Thâm Tuyết năm hai mươi chín tuổi.”

“Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi đã cưới Utah Tụng Hương rồi. Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi đã trở thành một Nữ hoàng. Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi còn là Phu nhân Thủ tướng. Thế nhưng, Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi lại chỉ có hai bàn tay trắng.”

Tô Thâm Tuyết biết, những gì mình đang làm với Utah Tụng Hương tàn nhẫn đến mức nào.

Hiện tại, người đàn ông ba mươi tuổi trước mặt cô chỉ như một đứa trẻ, ly nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Tiếng ly vỡ nhắc cho anh biết chuyện đang xảy ra trước mắt anh là gì.

Lịch sử đã tái diễn.

Chỉ là, người phụ nữ đang nằm trong bồn tắm đã từ mẹ biến thành vợ anh mà thôi.

Ban đầu, anh còn tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng khi nhận ra người phụ nữ đang nằm trong bồn tắm có gương mặt không hề giống mẹ, anh mới bừng tỉnh, đó là Tô Thâm Tuyết, cũng chính là vợ anh. Điều này rất không hợp lý. Chỉ mới vài phút trước, hai người vẫn còn rất tốt mà. Trước đó hai người còn đang chơi trò “Chủ nông trại và nô lệ” trên giường đấy thôi? Chẳng lẽ, lần này cũng là một trò chơi?

Nghĩ vậy, anh lảo đảo đi đến trước mặt cô, bàn tay liều lĩnh chạm đến gương mặt cô, nói: “Tô Thâm Tuyết, em tìm được nước cà chua ở đâu đấy? Em đang chơi trò ‘Chuyện kinh dị trong phòng tắm’ ư? Hay là ‘Halloween đến rồi’?”

Cô chỉ nhìn anh mà không đáp. Nguồn : Vietwriter.vn

“Anh đoán đúng rồi phải không?” Anh dè dặt hỏi, vừa hỏi, anh lại vừa cầm lấy tay cô xem xét, “Em chỉ đang chơi trò chơi với anh thôi phải không?”

Chỉ là, thứ dính đầy tay anh kia lại đúng là máu tươi, không phải nước cà chua.

Anh hoảng hốt đến ngồi bệt ra đất, gương mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng toát ra. Thời gian như ngưng đọng, ánh mắt anh chỉ biết dán chặt vào cổ tay đang không ngừng chảy máu của cô.

“Tụng Hương, đừng hoảng hốt.” Cô nói.

Cô dùng bàn tay không bị thương lau mồ hôi ướt đẫm trên trán anh, không ngừng an ủi anh như đang dỗ dành một đứa trẻ. Cô bảo anh đừng lo lắng, nói rằng cô chỉ cắt một vết rất nhỏ trên cổ tay mà thôi. Cô còn chỉ anh chỗ để hộp y tế trong phòng tắm, trong đó có bông băng và thuốc khử trùng.

Như những gì cô đã hứa hẹn, máu trên tay cô nhanh chóng ngừng chảy, tuy nhiên, trên sàn phòng tắm vẫn còn đọng lại rất nhiều vết máu.

Utah Tụng Hương ngồi ngay trên vệt máu, rút một điếu thuốc ra. Lúc này đây, Tô Thâm Tuyết mới phát hiện ra, người vốn không bao giờ ám mùi khói thuốc như anh lại có thể hút thuốc vô cùng thành thạo.

Mãi đến khi hộp thuốc lá đã trống rỗng, anh mới quay ra nhìn sắc trời. Khi mặt trời chậm rãi ló dạng, anh lại đờ đẫn quay sang nhìn cô.

“Tụng Hương.” Tô Thâm Tuyết khó khăn thốt lên, “Bây giờ, anh đã tin chưa?”

“Tin gì?” Anh hỏi.

“Tin rằng, em thật sự muốn rời xa anh.”

Anh cười, thản nhiên nói: “Nếu lần này không thành công, có lẽ sẽ còn có lần sau phải không? Nếu lần sau vẫn không thành công, sẽ lại còn có lần sau nữa? Lại thêm lần thứ tư, lần thứ năm, mãi đến khi thành công mới thôi.”

Cô không dám nhìn anh thêm nữa.

Cô nói cho anh biết một chuyện, vào lễ Giáng Sinh năm ngoái, cô đã từng lén mua que thử thai, bởi dựa trên nhiều dấu hiệu, có lẽ cô đã mang thai rồi.

Tuy nhiên, khi đối diện với những dấu hiệu mang thai kia…

“Tụng Hương, không có vui sướng, chỉ có bối rối.” Cô nói.

Cũng may mà cô không mang thai.

Anh lại hỏi cô, tại sao tối nay lại phải đi một vòng lớn như vậy, tại sao cô không nằm thẳng vào bồn tắm, sau đó đợi vài giây trước khi anh mở cửa phòng tắm ra mà cắt một nhát vào cổ tay, không phải đã được rồi sao?

Lần này, cô không dám trả lời anh.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, đầu ngón tay tiếp xúc với gương mặt cô lạnh đến thấu xương.

“Tô Thâm Tuyết, em đúng là chấp nhận chịu thiệt, chỉ vì muốn rời xa anh, em thậm chí còn không tiếc lấy cả mạng sống của bản thân ra để uy hiếp. Có thể thấy, anh rất không được Tô Thâm Tuyết chào đón, nhưng em lại có thể khiến kẻ không được chào đón này thỏa mãn đến tận bốn lần.” Nói đến đây, Utah Tụng Hương lại nở nụ cười.

Vừa cười, anh lại vừa dùng ngón cái và ngón trỏ cố định cằm dưới của cô, ép buộc cô phải ngẩng đầu lên, đối mặt với mình.

Vẻ đau đớn mãnh liệt trên gương mặt khiến nụ cười bên khóe môi anh càng thêm u uất dữ tợn, mà đôi mắt xinh đẹp đã từng khiến biết bao cô gái phải điên đảo kia đã lấp loáng ánh nước.

Đây là người đàn ông mà cô đã từng yêu hơn cả mạng sống của chính mình.

Anh đau khổ, cô cũng đau khổ.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt cô dâng tràn khóe mi, khung cảnh phía trước cũng dần trở nên mơ hồ.

“Tô Thâm Tuyết, thu hồi giọt nước mắt giả dối của em lại đi.” Anh lạnh lùng nói.

Anh vừa dứt lời, nước mắt cô lại càng lã chã tuôn rơi, chảy dọc theo khóe mắt, không khác gì một chuỗi trân châu đứt dây.

Cô lại nghe được tiếng anh chửi thề, anh lại bắt đầu luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho cô vừa lẩm bẩm: “Chết tiệt, em cứ không ngừng rơi nước mắt trước mặt anh, bảo anh làm sao tin được đây?”

“Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, nói với anh đi, rằng mọi chuyện vẫn còn kịp, nói với anh rằng em chỉ đang chơi trò ‘Chuyện kinh dị trong phòng tắm’ mà thôi.”

“Nói với anh đi, anh cũng sẽ nói cho em biết một chuyện. Mấy hôm trước, anh đã liên hệ với bác sĩ tâm lý rồi, em hãy cho anh thời gian.”

“Đúng rồi, anh… anh sẽ gọi điện thoại, bảo những người đó đừng đi theo em cả ngày, em không muốn sống ở đây cũng không sao cả.”

“Anh biết, anh luôn biết, tính khí của mình thất thường đến nhường nào.”

“Còn nữa, nếu em không muốn nói chuyện với anh thì cứ việc không nói, anh hứa, anh sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn để bắt em phải nói chuyện với anh nữa.”

“Chỉ vì muốn được khắc sâu trong tâm trí anh, nên em mới làm như vậy.” Tô Thâm Tuyết khẽ nói.

“Em đang nói gì vậy?” Giọng anh buồn bực, ngay cả động tác lau nước mắt cho cô cũng đầy vẻ cáu kỉnh.

“Không phải ban nãy anh đã hỏi em tại sao lại phải làm như vậy ư? Tại sao lại ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt anh, gọi tên anh, cùng anh chơi trò quay trở về lúc Tô Thâm Tuyết mới hai mươi tuổi.” Cô hơi cao giọng, “Tất cả đều là để cho anh nhìn thấy được sự khác biệt rõ ràng nhất.”

“Anh chỉ đi rót một ly nước mà thôi, thế nhưng khi rót xong rồi, anh mới phát hiện ra, người mà một phút trước vẫn còn cùng anh chia sẻ niềm vui sướng của thế gian, một phút sau đã hấp hối lìa đời, chức năng cơ thể của cô ấy cũng sẽ nhanh chóng biến mất; cánh tay mà một phút trước còn có thể vững vàng níu lấy cổ anh, nay chỉ có thể yếu ớt rũ xuống. Chẳng mấy chốc, trong lúc anh còn chưa kịp hay biết, thân thể đã từng đem đến cho anh khoái cảm vô hạn đó sẽ dần trở nên cứng đờ. Chỉ cần một lưỡi dao lam hay một mảnh vỡ thủy tinh thôi, mọi chuyện đều dễ dàng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 88: “Nếu như thanh xuân…”: Thì cậu ấy tên là Thẩm Điềm

“Tụng Hương, nếu em mạnh tay thêm một chút thôi, mọi thứ sẽ trở thành sự thật.”

“Nếu là trong phim ảnh, hành động của em được xem là một loại kích thích thị giác. Nói một cách chung chung, đây cũng chỉ là một cách thức thể hiện bộ môn nghệ thuật biểu diễn mà thôi; mà nếu đặt trong đời sống, thì lại càng đơn giản. Tất cả những gì em đã làm chỉ để thể hiện một thông điệp duy nhất rằng, mối quan hệ giữa chúng ta đã không thể cứu vãn được nữa rồi.”

Anh rút bàn tay đang đặt trên gương mặt cô, mà cô cũng đã ngừng rơi lệ.

Cô cắn răng nói tiếp: “Anh cũng biết, lá gan của Tô Thâm Tuyết không lớn, vừa sợ đau lại vừa có lòng tham không đáy. Chẳng hạn như, điều em muốn là có thể thành công ngay trong lần đầu tiên, không muốn có thêm lần thứ hai, thứ ba hay thứ tư nào nữa.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô cười khổ, thầm nghĩ, cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng biến thành ma quỷ trong lòng đứa trẻ tám tuổi kia, hệt như Utah Tụng Khinh vậy.

Cô quay lại nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, Tô Thâm Tuyết muốn tự yêu lấy bản thân, bởi suốt hai mươi chín năm qua, Tô Thâm Tuyết chưa bao giờ đối xử tử tế với bản thân mình.”

Sau đó, Utah Tụng Hương rời đi.

Trước khi đi, anh hỏi cô: “Tại sao em lại muốn dùng cách thức này, tại sao cứ nhất định phải dùng cách thức này chứ?”

Thế nhưng, anh và cô đều thầm hiểu, cả hai người chỉ còn lại mỗi một cách này mà thôi.

Khóe môi anh chỉ còn đọng lại một nụ cười u uất tuyệt vọng.

“Tô Thâm Tuyết, em đã khiến Utah Tụng Hương quay trở lại buổi chiều năm tám tuổi kia rồi.”

Anh còn nói: “Utah Tụng Hương anh thề rằng, dù có khó khăn gian khổ đến đâu, anh cũng quyết xóa sạch tất cả những thứ liên quan đến người tên ‘Tô Thâm Tuyết’ này khỏi cuộc đời mình.”

Cứ thế, cô đưa mắt dõi theo bóng lưng anh rời đi, mãi đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô mới thôi.

Cô giáo ơi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Dưới sắc trời đã sáng rõ, Tô Thâm Tuyết thoáng chợp mắt rồi lại ngây người hồi lâu. Đến khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra mình đã ngâm mình trong bồn tắm quá lâu. Cô sực nhớ đến việc phải dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ. Nếu không, vết máu trên sàn nhà sẽ khiến người giúp việc sợ chết khiếp mất thôi. Dù sao đây cũng là phòng ngủ của nhà lãnh đạo đứng đầu Goran cơ mà.

Sau khi mặc quần áo tử tế, lúc dọn dẹp phòng tắm, cô mới phát hiện thêm vài vết máu khác trên mấy mảnh vỡ thủy tinh.

Không đúng, máu chảy ra từ bồn tắm là máu chảy thành dòng, trong khi vết máu bám trên mấy mảnh vỡ kia lại chỉ tập trung ở một khu vực độc lập.

Lúc này, cô mới chợt nhớ, Utah Tụng Hương đi chân trần để rót nước cho cô.

Nghĩ vậy, cô liền mở cửa phòng tắm ra.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một hàng dấu chân đẫm máu in trên mặt thảm màu xám nhạt, trông mà kinh người.

Cô ngã ngồi trên nền đất, đờ đẫn nhìn mấy dấu chân đầy máu trải dọc về phía cửa phòng kia.

Không biết người kia có biết mình đã giẫm phải mảnh thủy tinh không. Từ mức độ thủy tinh vỡ cho đến vết máu loang lổ này, có thể thấy mảnh vỡ kia đã ghim vào chân anh rất sâu.

Cô phải nhắc nhở anh, bảo anh phải lập tức xử lý vết thương.

Nghĩ vậy, cô bèn lấy điện thoại di động ra, nhưng giây cuối cùng trước khi ấn vào số điện thoại của anh, cô đã kịp rụt tay về.

Thay vào đó, Tô Thâm Tuyết gọi điện thoại cho Hà Tinh Tinh.

Chỉ chốc lát sau, Hà Tinh Tinh đã có mặt.

Cô ấy giúp cô dọn dẹp gian phòng, sau đó còn giúp cô xử lý vết thương trên cổ tay.

Quản gia và Thư ký phụ trách đời sống của Utah Tụng Hương giúp thay thảm bên trong phòng, cả phòng ngủ đều trở về tình trạng ban đầu. Cũng giống như Hà Tinh Tinh, hai người kia cũng giữ thái độ vờ như không thấy tình cảnh bên trong gian phòng.

Sau khi đã xử lý mọi việc xong xuôi, quản gia hỏi Nữ hoàng có muốn ở lại dùng bữa sáng không, có cần giúp Nữ hoàng chuẩn bị xe không.

Cô giáo ơi, tất cả đều đã trở lại như cũ rồi.

Tuy vậy, cô vẫn không nhịn được mà hỏi thăm về Utah Tụng Hương.

Quản gia trả lời, do có việc gấp cần xử lý, Thủ tướng đã rời khỏi số Một đường Jose từ lúc sáu giờ bốn mươi sáu phút, đi cùng còn có hai vệ sĩ.

Cùng lúc đó, nơi ở của Lý Khánh Châu vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.

Anh mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Utah Tụng Hương đang đứng bên ngoài.

Theo cách nói của Utah Tụng Hương thì, sau khi xử lý xong sự cố bất ngờ, anh đi ngang qua đây, chợt muốn uống một ly nước nóng nên mới nhấn chuông cửa nhà Lý Khánh Châu.

Tuy nhiên, ngay khi cửa vừa bật mở, một Utah Tụng Hương vốn tự xưng rằng chỉ định uống nhờ muốn ly nước nóng đã tức khắc ngã nhào ra đất.

Lờ đi sự phản kháng của Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu vội gọi điện thoại cho Utah Tụng Khinh. Có vẻ như anh đã bị tình trạng hiện tại của cấp trên mình dọa cho chết khiếp rồi.

Ba phút sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, Utah Tụng Hương cũng chìm vào trạng thái hôn mê.

Nguyên nhân dẫn đến tình trạng hôn mê này là từ mảnh thủy tinh đang đâm sâu vào lòng bàn chân anh, ấy thế mà chính anh lại không hề hay biết.

Nếu hỏi anh về gót giày dính đầy máu kia, anh chỉ đáp: “Tôi cứ tưởng đó là nước mưa.”

Nói xong câu này, trong vòng chưa đầy một phút sau, đầu óc anh dần không thể giữ tỉnh táo được nữa.

Anh liên tục gọi mẹ, cầu xin mẹ đừng tàn nhẫn như thế, sau đó lại nhấn mạnh rằng hôm qua trời cứ mưa rả rích không ngừng, “Trời cứ mưa mãi, mưa mãi… Sau đó, cửa phòng làm việc bật mở, con vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô ấy rồi… Mẹ, con thà rằng… thà rằng cô ấy đừng xuất hiện, thà rằng cô ấy không nói với con lời nào, thà rằng… cô ấy không bao giờ gọi con một tiếng ‘Tụng Hương’ nào nữa.”

Đương nhiên, Lý Khánh Châu biết rất rõ, “cô ấy” mà Utah Tụng Hương đang nhắc đến là ai.

Người có thể mở cửa phòng làm việc của Thủ tướng thì còn có thể là ai nữa cơ chứ?

Cũng như hầu hết những ngày ngủ lại số Một đường Jose, vào bảy giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết rời đi trên chiếc xe chuyên dụng của Nữ hoàng.

Buổi sáng hôm nay, Thủ tướng không ra dùng bữa sáng, cả Nữ hoàng cũng thế.

Đã rất lâu rồi xe chuyên dụng của Nữ hoàng không xuất hiện trên đường Jose. Do đó, hôm nay vừa nhìn thấy, trên mặt dân chúng đều hiện rõ vẻ hân hoan kích động.

Tám giờ ba mươi phút, xe chạy vào bên trong Cung điện Jose.

Đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua, Tô Thâm Tuyết được quay về nơi này.

Dọc theo đường trở về Cung điện Nữ hoàng, trên mặt các vệ sĩ và nhân viên cung điện đều không hề có vẻ gì như thể chủ nhân của Cung điện Jose đã biến mất gần nửa năm, ngay cả các Thư ký riêng của cô lẫn Christie cũng có vẻ mặt tương tự.

Gần nửa năm bị giam lỏng tại số Một đường Jose đổi lấy một giấc ngủ kéo dài tận mười giờ liền của Tô Thâm Tuyết.

Cô như được trở lại khi còn nhỏ. Vào buổi chiều giữa mùa Hè năm ấy, cô đã quên mất mình có được mấy viên thuốc say xe ấy từ đâu. Chỉ cần uống vài viên thuốc ấy thôi, cô đã có thể ngủ cả một buổi chiều.

Khi ấy, cô cảm thấy mình sẽ chết.

Mà chính bản thân cô cũng mong rằng, mình có thể chết vào buổi chiều giữa mùa Hè năm ấy.

Cô giáo ơi, em của trước đây không hề biết yêu quý chính mình, mà ngay cả mấy giờ trước thôi, em cũng không hề biết trân trọng bản thân. Thế nhưng lúc này đây, và ngay cả sau này nữa, em sẽ không ngại ngần mà gìn giữ bản thân mình thật tốt.

Khi cô tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống.

Đúng giờ Tô Thâm Tuyết ngồi vào bàn dùng bữa tối.

Hôm nay, thành phố Goose không xảy ra bất cứ chuyện lớn gì.

Sau khi ăn xong, Hà Tinh Tinh cho cô biết, hôm nay Thủ tướng vắng mặt tại hội nghị thường kỳ của Quốc hội. Văn phòng Thủ tướng cho hay, trong lúc đi công tác tại Đức, Thủ tướng bị cảm lạnh, sức khỏe bị ảnh hưởng.

Suốt hai ngày liên tiếp, cô không hề nhận được bất kỳ tin tức nào từ Utah Tụng Hương.

Tô Thâm Tuyết gọi điện đến số Một đường Jose, quản gia nói với cô rằng, đã ba ngày rồi Thủ tướng không quay về tại số Một đường Jose. Tuy nhiên, ở đầu bên kia, quản gia cũng bảo cô không cần phải lo lắng, bởi mấy ngày qua, Thủ tướng đều đang dưỡng bệnh tại nhà chính của dòng họ Utah.

Chạng vạng ngày thứ tư, tại Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Lý Khánh Châu.

Lần này, Lý Khánh Châu đến là để thay cấp trên chuyển lời đến cho Nữ hoàng, ngoài ra, anh còn cầm theo một số giấy tờ khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.