Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 133: - Chương 133 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (5)



Chương 133 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (5)

Người đàn ông đang khiêu vũ với Tô Thâm Tuyết lúc này tên là Wayne. Trong bữa tiệc dành cho các nam thanh nữ tú tìm kiếm một nửa của mình, với tư cách là chủ nhân của Cung điện Jose, cô cũng phải có động thái khuấy động phong trào chứ.

Khi buổi vũ hội trôi qua được khoảng một phần ba thời gian, Tô Thâm Tuyết nhận được lời mời khiêu vũ đến từ con trai của nhà Charlotte – một gia đình có quan hệ thân thiết với nhà họ Tô. Cô và Wayne cũng được coi như là thế hệ trẻ của những gia đình có mối quan hệ thâm giao lâu đời.

Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận mình khá vụng về trong điệu nhảy này, giẫm lên chân Wayne tận hai lần liền.

Cũng may, bạn nhảy của cô đã thể hiện rất xuất sắc khi khiêu vũ. Anh ta đã dùng những kỹ thuật biểu diễn và động tác đẹp mắt để che lấp những sai sót không đáng có của Nữ hoàng.

Phạm phải những lỗi sai căn bản như vậy là do cô không hề tập trung, nói thẳng ra là cô đang khá lo lắng căng thẳng.

Mới chỉ khiêu vũ được nửa bản nhạc nhưng Tô Thâm Tuyết đã nhìn về phía cửa ra vào không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ một bóng hình thân thuộc sẽ bất chợt xuất hiện ở đó.

Mới vừa đây thôi, Tô Thâm Tuyết được biết Utah Tụng Hương đang tham gia lễ kỷ niệm mười năm thành lập ga tàu điện ngầm của thành phố Goose được tổ chức tại Bộ Giao thông Vận tải. Trụ sở Bộ Giao thông Vận tải rất gần Cung điện Jose, chỉ mất khoảng hai mươi phút chạy xe mà thôi.

Cô lại hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào của vũ hội, cảnh tượng mà cô lo lắng không hề xuất hiện, cô thầm thở phào một hơ nhẹ nhõm i, vừa thở xong thì lại giẫm lên chân Wayne lần thứ ba.

Cô mỉm cười ngượng nghịu nhìn Wayne.

Tô Thâm Tuyết quyết định sẽ không để ý đến lối ra vào của vũ hội nữa.

Tại sao cô lại phải sợ Utah Tụng Hương xuất hiện cơ chứ? Dù sao thì cô cũng đã nói rõ với anh không chỉ một lần rằng cô và anh đã ly hôn rồi. Mà kể cả cô có không nhấn mạnh điều đó đi chẳng nữa thì Utah Tụng Hương cũng nên tự hiểu rõ. Cô hoàn toàn đủ tư cách để đeo vòng hoa độc thân lên tay, cũng như chấp nhận lời mời trở thành bạn nhảy của bất kỳ người đàn ông độc thân nào.

Đúng vậy, dù Utah Tụng Hương có thật sự xuất hiện, thì điều mà cô có thể làm là dùng tư cách là chủ nhân của Cung điện Jose để thể hiện sự chào đón đối với ngài Thủ tướng, và hỏi xem ngài Thủ tướng có cần một chiếc vòng hoa đeo tay hay không.

Utah Tụng Hương có xuất hiện hay không, không phải là việc mà cô cần phải bận tâm. Điều mà cô cần quan tâm lúc này là tập trung chú ý để hoàn thành điệu nhảy.

Trước khi trở thành Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết gặp mặt thế hệ con cháu nhà Charlotte mỗi năm một vài lần, nhưng cô không hề có ấn tượng với Wayne. Thế nhưng với màn khiêu vũ ngày hôm nay, cô cũng khá có thiện cảm với anh ta.

Cảm tình mới chớm này khiến cô hào phóng tặng anh ta một nụ cười tươi tắn.

Nụ cười trên môi Tô Thâm Tuyết vẫn còn chưa kịp tắt thì bên ngoài cửa ra vào vũ hội bỗng xôn xao. Giữa những tiếng chào “Ngài Thủ tướng”, Utah Tụng Hương xuất hiện với nét mặt sa sầm, sải từng bước dài hùng hổ đi về phía cô. Bàn tay đang đặt trên vai Wayne của cô trượt xuống. Vào giây cuối cùng, khi tay còn lại vẫn đang nắm tay Wayne, Tô Thâm Tuyết lại giẫm lên chân anh ta một lần nữa.

“Mình và Utah Tụng Hương đã ly hôn rồi, chỉ mới cách đây mấy ngày thôi mình còn hạ quyết tâm phải nói rõ ràng với anh ấy cơ mà!” Tô Thâm Tuyết tự nói với chính mình.

Vậy cũng tốt, đợi khi vũ hội kết thúc, cô sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với Utah Tụng Hương.

Quyết định xong, Tô Thâm Tuyết giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích.

Những người đang ngồi, những người đang đứng, cả những người đang khiêu vũ đều dừng lại, dồn hết ánh mắt và sự chú ý vào ngài Thủ tướng vừa xuất hiện. Utah Tụng Hương xuất hiện như vậy khiến người khác không chú ý, không tò mò, không hóng hớt để xem kịch hay thì cũng khó.

Có thể một thời gian nữa, khoảnh khắc này đây sẽ trở thành một ký ức vui vẻ của những người đang có mặt tại vũ hội. Điệu bộ và biểu cảm của ngài Thủ tướng khi ấy cứ như đang đi bắt gian phu dâm phụ tại giường vậy.

Utah Tụng Hương dừng lại trước mặt Tô Thâm Tuyết, ánh mắt lạnh te nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay Wayne của cô.

Ngài Thủ tướng đến đây với vẻ thiếu thiện chí ra mặt, Hà Tinh Tinh và hai thị vệ đứng gần đó cũng đang bước thấp bước cao tất tả đi vào.

“Bỏ tay cô ấy ra.” Utah Tụng Hương cất giọng lạnh lùng trong khi không thèm liếc bạn nhảy của cô lấy một cái.

Đúng là một anh chàng không lịch sự gì hết.

Điệu nhảy của cô còn chưa kết thúc mà! Không thèm đoái hoài gì đến Utah Tụng Hương, cô lại tiếp tục đặt tay lên vai Wayne, bạn nhảy của cô cũng khá hiểu ý, nhưng…

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Lâm Ái Khanh Thật Khổ Quá!

Sau khi nghe thấy Utah Tụng Hương thông báo: “Tôi vừa nhận được tin tức tình báo của bộ phận an ninh, có ba phần tử khả nghi đã trà trộn vào buổi vũ hội này, tại địa điểm đã xuất hiện ba gói hàng khả nghi, không loại trừ khả năng ba kiện hàng này thuộc nhóm hàng dễ cháy nổ và dễ bắt lửa.” Vẻ hoảng hốt, sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của Wayne, anh ta giằng mạnh tay ra khỏi tay Tô Thâm Tuyết, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi vũ hội.

Câu nói của Utah Tụng Hương cũng lọt vào tai người đang đứng gần họ. Các nam thanh nữ tú này cũng chẳng khác gì Wayne, lao bổ về phía cửa ra vào, một người còn vừa chạy vừa hét lên: “Ở đây có bom! Chạy đi!”

Chỉ viên đá cuội đã gây ra hàng ngàn con sóng, cả vũ hội nhốn nháo hoảng loạn. Mấy trăm nhân viên phục vụ, khách mời, ban nhạc và nhân viên cùng chạy thục mạng về phía lối ra, trong khi bộ phận an ninh Hoàng gia lao vào địa điểm tổ chức ngay khi nghe thấy nguy hiểm.

Giờ Tô Thâm Tuyết mới hiểu ra, “vật dễ cháy nổ” mà Utah Tụng Hương ám chỉ là thứ gì chứ.

Không dám chậm trễ dù chỉ một giây, cô kéo tay Utah Tụng Hương chạy về phía lối ra, bên tai cô lúc này vang lên những tiếng hô “Bảo vệ Nữ hoàng bệ hạ” của các thị vệ. Những người này phản ứng chậm chạp như vậy mà còn dám lớn lối nói “Bảo vệ Nữ hoàng bệ hạ” cơ đấy.

Khoảng tầm chục phút sau, toàn bộ khách mời đều đã di tản khỏi hội trường sự kiện và tập trung tại một khu vực an toàn, Nữ hoàng cũng đã được thị vệ hộ tống về phòng ngủ của mình trong Cung điện.

Khoảng hơn mười phút sau nữa, ngài Thủ tướng xuất hiện.

Thông tin về gói hàng dễ cháy nổ được nhét trong quả bóng đã được xác nhận là không chính xác, Thủ tướng đích thân lên tiếng giải thích, đồng thời bày tỏ lời xin lỗi chân thành đến các vị khách quý trong vũ hội.

Dù sao thì một tin tức giả cũng còn tốt hơn là “có khủng bố ở vũ hội”, hơn nữa, ngài Thủ tướng cũng đã đích thân gửi lời xin lỗi rồi.

Một số vị khách bị mất giày hay bị giẫm rách váy đã bỏ về trước, các vị khách khác vẫn giữ được tác phong và hình tượng thì đến gặp Thủ tướng và nhờ Thủ tướng chuyển lời chào tới Nữ hoàng.

Người cuối cùng rời đi là con trai nhà Charlotte – người đã mời được Nữ hoàng cùng khiêu vũ đêm nay. Nét mặt anh ta vô cùng ảo não rầu rĩ, khi anh ta nhờ Thủ tướng thay mình chuyển lời chào tới Nữ hoàng, nét mặt của Thủ tướng lạnh như băng.

Anh ta muộn màng nhận ra người đang đứng trước mặt mình hiện tại chính là chồng cũ của Nữ hoàng. Thời gian Wayne sống ở Goran không nhiều, anh ta cũng không có ấn tượng sâu sắc gì về mối quan hệ trước đây giữa Thủ tướng và Nữ hoàng.

Rất nhanh sau đó, anh ra liền cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.

Tầm quan trọng của Cung điện Jose đối với Goran cũng giống như tầm quan trọng của Cung điện Buckingham đối với Vương quốc Anh vậy. Nếu thật sự nhận được tin tức nghi ngờ Cung điện Jose bị đánh bom, thì chắc hẳn lúc này toàn bộ nhân viên an ninh phải đeo súng ống đầy đủ ập tới rồi chứ nhỉ? Nhưng đảo mắt một lượt, ngoài số lượng vệ binh có tăng thêm mấy người thì chẳng có gì khác thường cả, hơn nữa những vệ binh được tăng cường này cũng có thể chỉ là nhân lực được bổ sung từ trước để phục vụ vũ hội mà thôi.

Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra đây?

Liệu đúng là Cục An ninh Goran nhận được tin tình báo giả không?

Ngay khi Utah Tụng Hương vừa bước vào cửa, chiếc gối mà Tô Thâm Tuyết đang ôm chặt bị quẳng mạnh về phía anh.

Từ vẻ mặt khó xử của Hà Tinh Tinh, Tô Thâm Tuyết đã đoán được phần nào chuyện đã xảy ra.

Cung điện Jose có một lối đi bí mật dành riêng cho Nữ hoàng trong tình thế tính mạng gặp nguy hiểm, nhưng vừa rồi bọn họ không hề dẫn cô vào đường hầm đó, mà lại dẫn cô trở về phòng.

Hà Tinh Tinh ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Hiển nhiên rồi, người khiến Hà Tinh Tinh câm như hến chỉ có thể là vị Nguyên thủ của quốc gia này thôi.

Sao có thể như vậy được chứ?

Tô Thâm Tuyết còn chưa kịp chất vấn, Utah Tụng Hương đã lên tiếng trước: “Tô Thâm Tuyết, em không nên đeo thứ vớ vẩn đó lên tay.”

Thứ vớ vẩn đó? Cô hoang mang phẫn nộ.

Utah Tụng Hương dùng hành động để miêu tả cho cô hiểu “thứ vớ vẩn đó” là gì.

Chỉ trong nháy mắt, Utah Tụng Hương đã cởi phăng chiếc vòng hoa độc thân trên cổ tay cô ra rồi ném tọt vào thùng rác.

Thì ra… thì ra anh làm một trận náo loạn lớn như vậy chỉ vì chiếc vòng tay kết hoa mà cô đang đeo thôi sao.

Tô Thâm Tuyết tức đến xì khói.

Nhưng!

Lại một lần nữa, con trai trưởng nhà Utah lại đang từ bị đơn trở thành nguyên đơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Anh bắt đầu với câu “Anh thật sự không muốn như thế này”; sau đó tiếp tục là một tràng lập luận: “Những người đó phản ứng thái quá thôi, nếu đây là một bài kiểm tra thực hành thoát hiểm thì tất cả đều sẽ bị đánh trượt”. Anh còn không quên xen ý kiến đánh giá cá nhân vào: “Mắt nhìn người của em cũng thật đáng lo lắng đấy, làm thế nào có thể như vậy được chứ? Một anh chàng như vậy mà em cũng chọn làm bạn nhảy à? Lúc đó em đã thấy anh ta chạy nhanh như thế nào chưa?”

Cuối cùng, anh còn chốt thêm một câu: “Tô Thâm Tuyết, em nghiện hành hạ, giày vò anh rồi phải không?”

Cô hành hạ giày vò anh ư? Tô Thâm Tuyết thở dài một hơi.

“Em? Hành hạ giày vò anh?”

“Em không nên đeo một chiếc vòng tay tượng trưng cho sự độc thân và chấp nhận sự theo đuổi của những người đàn ông khác trong khi vẫn duy trì mối quan hệ đó với anh.” Utah Tụng Hương trông như thể sắp phát điên lên vì cô.

Ôi Thượng đế! Đức mẹ Maria đồng trinh! Phật tổ Như Lai ơi!

Tô Thâm Tuyết lại túm một cái gối khác, ném mạnh vào người Utah Tụng Hương.

Giọng nói khàn khàn của cô xen lẫn với tiếng đệm đập bộp vào người anh: “Khốn kiếp! Nhìn xem anh làm chuyện gì kìa! Em phải nhân danh Nữ hoàng xử lý anh một trận thật rõ ràng!”

Không, lần này thật sự phải xử lý cho rõ ràng, nhưng đó là chuyện sau này. Điều quan trọng nhất bây giờ là cái “vẫn duy trì mối quan hệ đó với anh!” mà Utah Tụng Hương vừa nói.

“Utah Tụng Hương, đồ chết tiệt này, anh nói em nghe xem, em với anh thì có quan hệ gì mà giữ chứ! Em cấm anh ăn nói bừa bãi!” Tô Thâm Tuyết dùng hết sức lực hét lên thật lớn.

“Ăn nói bừa bãi?” Utah Tụng Hương giật lấy chiếc gối từ tay cô, thả chiếc đệm rơi xuống đất. Giọng của anh như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô, “Tô Thâm Tuyết, em còn dám nói là anh ăn nói bừa bãi sao. Trước khi anh đến Cộng hòa Congo, chính miệng em đã hứa sẽ cho anh một cơ hội còn gì!”

“Đã hứa là cho anh cơ hội, cũng chia sẻ về màu sắc bộ đồ ngủ đang mặc trên người với anh, chưa kể còn để anh hôn. Trong tám ngày mà hôn đến bốn lần, trung bình cứ hai ngày một nụ hôn, mặc dù không tính là quá thường xuyên nhưng cũng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nữ hoàng bệ hạ, em có thể lên mạng tham khảo đi, tìm kiếm mấy bài kiểm tra trắc nghiệm tình cảm ấy, đem hết những việc kể trên viết thành một bài xem. Anh tin rằng đến tám mươi phần trăm cư dân mạng sẽ tích vào đáp án đó là “mối quan hệ hẹn hò.”

“Đúng rồi, Nữ hoàng bệ hạ, ngoài ra còn có các diễn đàn bàn luận về chuyện tình cảm nữa đó, em cứ đăng tình trạng hiện tại của mình lên đó xem thử. Nhưng anh tin rằng những người nói em không tử tế sẽ nhiều hơn những người chịu nghe em kể khổ đấy. Thậm chí họ còn chụp mũ cho em là ‘bắt cá hai tay, chân đứng hai thuyền’ cũng nên.”

Những lời nói của Utah Tụng Hương khiến Tô Thâm Tuyết sững sờ.

Không quá lời khi nói rằng cô choáng váng và tức giận đến mất lý trí, và cách duy nhất mà bộ não của cô có thể tiếp nhận ngay lúc này đây là tội danh “bắt cá hai tay” dành cho cô.

“Em… bắt cá… hai tay?” Cô lắp ba lắp bắp một hồi mới nói xong câu này.

“Tô Thâm Tuyết, anh vừa mới nói với em rồi đấy thôi, em đang trong thời gian duy trì mối quan hệ hẹn hò với anh, thế mà vẫn đeo chiếc vòng hoa tượng trưng cho tình trạng độc thân. Em phải hiểu rõ tính chất của buổi vũ hội này là gì hơn ai hết chứ!” Utah Tụng Hương lạnh giọng: “Anh cũng muốn tới tham gia vũ hội để xem em hành động thế nào, nhưng anh lại phải chứng kiến cảnh em đang cười với bạn nhảy của mình. Đừng có nói với anh đó chỉ là nụ cười lịch thiệp xã giao. Nếu chỉ cười xã giao thồi thì anh đã không đến mức mất hết lý trí mà hành động như vậy.”

Cho nên, tất cả gọi là sự cố về mấy gói hàng dễ gây cháy nổ trong vũ hội hôm nay đều là lỗi của cô? Tô Thâm Tuyết không thốt nổi một câu nào.

Vẫn là ngài Thủ tướng với lý lẽ đanh thép hùng hồn.

Utah Tụng Hương nói: “Anh cũng không hối hận về hành vi bốc đồng này đâu. Ít nhất cũng chứng mình được kẻ đã bỏ rơi em lúc đó không xứng đáng là bạn nhảy của em.” Utah Tụng Hương càng tức giận. “Chết tiệt, nếu có chuyện như vậy, nếu nó thật sự xảy ra …

Tô Thâm Tuyết, kẻ như vậy thậm chí còn không đáng để em liếc mắt nhìn. Em thấy rồi đấy, cái tên khốn đó là một kẻ hèn nhát.” Đây là lời nhận xét thật lòng của ngài Thủ tướng.

Như vậy, Utah Tụng Hương đã coi việc mình gạt được “anh chàng bỏ mặc cô để tháo chạy một mình” ra khỏi phạm vi đối tượng của Tô Thâm Tuyết là một kỳ tích.

Tô Thâm Tuyết vừa bực vừa buồn cười.

Tham Khảo Thêm:  Chương 193: - Chương 193

“Vậy thì, em có cần phải gửi lời cảm ơn đến ngài Thủ tướng không?” Cô hỏi.

Utah Tụng Hương từ chối bình luận, bắt đầu quay sang chê trách đội an ninh Hoàng gia. Hà Tinh Tinh thì còn đỡ, nhưng đội quân cảnh của Nữ hoàng thì quá thiếu nhạy bén. Anh nói rằng sẽ đề nghị đội an ninh của Nữ hoàng thực hành diễn tập định kỳ, đích thân anh sẽ chỉ định những vị chỉ huy có kinh nghiệm tấn công khủng bố để giám sát họ.

Sau khi lớn giọng một hồi, ngài Thủ tướng lại nhã nhặn hỏi ý của Nữ hoàng: “Nữ hoàng bệ hạ, em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy ngài Thủ tướng nên đi cùng em đến một nơi.” Đây là câu trả lời mà Tô Thâm Tuyết dành cho Utah Tụng Hương.

Một tiếng đồng hồ sau.

Tô Thâm Tuyết lái xe đưa Utah Tụng Hương đến Devil’s Fountain, một địa điểm được giới trẻ Goran vô cùng yêu thích.

Devil’s Fountain đúng như tên gọi, gồm có một trăm lỗ lò xo áp suất cao, cột nước cao tới hai mươi lăm mét, năm lỗ lò xo lớn nhất to bằng bắp đùi của đàn ông trưởng thành, thiết kế theo cơ chế núi lửa phun trào.

Nhắc đến Devil’s Fountain, các anh chàng Goran sẽ thể hiện bản lĩnh của mình khi chịu đựng những thử thách ở đây trong thời gian dài, và nó được gọi là một màn tra tấn.

Người ta nói rằng để kiểm tra xem bạn trai có chân thành với mình hay không, thì các cô gái Goran sẽ yêu cầu họ nhảy xuống đài phun nước, rồi đi ngược dòng quanh đài phun nước có một trăm lỗ lò xo. Nếu chẳng may anh ta giẫm phải đài phun nước có lỗ phun mạnh nhất thì cả người sẽ bay thẳng lên không trung do áp lực khá lớn, bởi vậy thử thách này được đặt tên là “bắn đạn người.”

Chẳng phải Utah Tụng Hương đã nói cô luôn hành hạ giày vò anh hay sao?

Nghĩ kỹ lại thì chính anh mới là người luôn hành hạ giày vò cô kìa!

Chẳng phải lúc nào cô cũng bị buộc tội là “hành hạ giày vò Utah Tụng Hương” sao, vậy thì ngày hôm này cô sẽ thực hiện đúng như những gì mà cô đã bị gắn mác.

Mặt khác, Tô Thâm Tuyết cũng vô cùng tò mò về khái niệm “bắn đạn người”, nhưng mà bây giờ cô sắp được chứng kiến cảnh ấy rồi.

Nhân tiện, Thư ký riêng của cô rất không hài lòng với những việc ngài Thủ tướng đã làm tối nay, vì vậy cô ấy đã có nhã hứng sắp xếp cho cô thêm vài điều thú vị. Ngoài Thâm Tuyết ra còn có tám vệ sĩ của Nữ hoàng đang có mặt, tám người này thật sự rất may mắn.

“Thật là vinh dự khi được chứng kiến ngài Thủ tướng biểu diễn màn “bắn đạn người”. Vinh dự này có thể được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Tô Thâm Tuyết kéo cửa kính xe xuống, lặng lẽ nhìn đài phun nước ở trung tâm quảng trường. Cô rất hài lòng với quy mô của đài phun nước, đi vòng quanh như thế này thì đúng là thở không ra hơi.

Người đầu tiên bồn chồn không yên chính là Utah Tụng Hương, anh hỏi cô tại sao lại dẫn anh đến nơi này.

Nguồn : Vietwriter.vn

“Tụng Hương, em muốn xem màn biểu diễn “bắn đạn người.” Cô đáp lại vô cùng nhã nhặn.

“Bắn đạn người?”

Chẳng mấy chốc, ngài Thủ tướng đã biết khái niệm bắn đạn người là gì. Khi biết chính mình sẽ là người thực hiện màn biểu diễn bắn đạn người đó vì Nữ hoàng bệ hạ, anh thậm chí còn liên tục chửi thề.

“Chẳng phải lúc nào anh cũng nói rằng em đang hành hạ giày vò anh hay sao? Vậy thì hôm nay em sẽ cho anh được biết khi phụ nữ thật sự hành hạ giày vò đàn ông thì sẽ như thế nào.” Cô lạnh giọng đáp.

“Em đừng có nghịch ngợm nữa đi.”

Tô Thâm Tuyết mở cửa xe, thả lại một câu: “Hoặc là nhảy xuống đài phun nước, hoặc là về chỗ của mình, rồi từ nay về sau anh đừng bao giờ đến làm phiền em nữa.”

Sáu mươi giây sau, Utah Tụng Hương đi rồi lại vòng về, ánh mắt của anh như muốn ném cô ra khỏi cửa xe ngay và luôn vậy.

“Sao nào, còn nói em hành hạ anh nữa không?” Cô thờ ơ hỏi.

“Tô Thâm Tuyết!” Utah Tụng Hương gằn từng chữ. “Muốn anh nhảy xuống đài phun nước đó cũng được, nhưng từ nay về sau em phải hứa sẽ không đeo vòng hoa độc thân, và cũng không nhận lời làm bạn nhảy của người khác nữa.”

Cái tên này còn dám đưa ra điều kiện với cô nữa à?

Cô lắc đầu.

Mười ba giây sau, Thủ tướng lại lần nữa đi ra rồi quay lại.

“Tô Thâm Tuyết, có phải nhảy xuống đài phun nước chết tiệt đó thì coi như anh đang thêm gia vị cho mối quan hệ của chúng ta phải không?”

“Mối quan hệ nào?” Cô làm ra vẻ vô tội hỏi vặn, “Dù sao thì em cũng sẽ không chấp nhận bất kỳ sự thương lượng nào đâu.”

Ngài Thủ tướng đóng sầm cửa lại lần thứ ba, Tô Thâm Tuyết hét vào sau lưng Utah Tụng Hương: “Tên nào quay lại là chó con.”

Utah Tụng hương không hề quay lại, mà chạy từng bước về phía đài phun nước Devil’s Fountain.

Buổi tối hôm nay, mọi người có mặt ở quảng trường đã có vinh dự được xem “buổi biểu diễn đặc biệt”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.