Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 89: - Chương 89 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (4)



Chương 89 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (4)

Trận đấu đang rất căng thẳng, Nữ hoàng ứng phó khá vất vả, may thay vẫn còn có ngài Thủ tướng.

So với các ván trước, ván đấu thứ năm thắng không được đã lắm, nhưng dù thế nào đi nữa, đội Nữ hoàng – Thủ tướng đã giành chiến thắng. Họ đập tay ăn mừng, hành động này khá đẹp mắt.

Chỉ có điều, những khán giả truyền hình sẽ không biết được rằng, khi bàn tay chạm vào nhau trên không trung, Nữ hoàng và Thủ tướng chẳng hề nhìn nhau đến một lần.

Mười rưỡi, màn biểu diễn trượt ván của Tô Jenny và Tô Zerel bắt đầu.

Đây là màn biểu diễn duy nhất trong tiệc sinh nhật của Nữ hoàng. Qua ống kính, Tô Thâm Tuyết phải đứng thật tự nhiên bên cạnh Utah Tụng Hương.

Trong âm nhạc vui vẻ sôi động, màn biểu diễn bắt đầu.

Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, màn biểu diễn ván chữ U do Tô Jenny và Tô Zerel thể hiện khiến cô có cảm giác tự hào rằng, “Tôi là chị của hai đứa nhóc đang biểu diễn kia đấy.”

Quả nhiên, giọt máu đào hơn ao nước lã.

Đặc biệt nhất là khi cậu thiếu niên có gương mặt khá giống Tô Văn Hàn thực hiện cú xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung khiến Tô Thâm Tuyết vừa cảm thấy lo lắng, vừa cảm thấy ngưỡng mộ.

Mãi cho đến khi cậu nhóc đứng vững trên ván trượt, Tô Thâm Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thở xong, cô mới phát hiện ra, trong lúc căng thẳng, mình đã nắm chặt tay Utah Tụng Hương.

Tuy nhiên, cách Utah Tụng Hương không quá xa, là một bóng dáng nhỏ bé mảnh mai, đứng lẻ loi một mình dưới ngọn đèn.

Cô nhìn bóng dáng đó, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay đang bị mình nắm chặt.

Chủ nhân của bàn tay này, liệu có phải khi vợ mình đang tập trung xem màn hiểu diễn, thì anh lại quan tâm người khác, chú ý đến chuyện khác?

“Không, không đâu.” Cô có thể luôn miệng chối bỏ, nhưng ống kính sẽ không thể lừa dối.

Đúng vậy, cô giáo ơi, ống kính máy quay sẽ không nói dối.

Cô ơi, chỉ một bóng dáng nhỏ bé ấy, một gợn sóng vô tình dấy lên ấy, đã đẩy em, dần dần rời xa anh ấy.

Màn biểu diễn kết thúc bằng một cú lộn vòng bay qua đầu Tô Jenny đòi hòi kỹ thuật rất cao của Tô Zerel.

Qua những thước phim được ghi lại, Nữ hoàng đã nở nụ cười đầy tự hào, hỏi người biểu diễn rằng có thể tặng cô chiếc ván trượt không, sau khi được nhận lời, cô còn muốn người tặng ký tên lên tấm ván.

Mất một thoáng ngẩn ngơ, người trượt ván mới nở nụ cười ngượng ngùng, nhận lấy chiếc bút, ký tên mình lên tấm ván tặng cho Nữ hoàng.

Nữ hoàng và người trượt ván kia là chị em ruột. Cư dân mạng quốc tế chắc chắn không thể nào ngờ, người dân Goran đang cười thầm.

Rất lâu, rất lâu sau này, nếu có ai nhắc đến những chuyện liên quan đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi chín, có lẽ điều mà Tô Thâm Tuyết nhớ nhất là tiếng gọi “Chị” của Tô Zerel, và cả đoạn clip quay “Năm phút sau hậu trường” của người đàn ông mà cô gọi là chồng.

Gần tới nửa đêm, những vị khách dự tiệc mới biết, ngoài Nữ hoàng ra, còn có một người cũng đón sinh nhật ngày hôm nay.

Người cùng có sinh nhật hôm nay tên là Tang Nhu, là bạn của em gái Nữ hoàng, hiện đang là thực tập sinh tại số Một đường Jose. Còn chưa đầy một tuần nữa là kết thúc kỳ thực tập của cô ấy. Sau đêm nay, cô ấy sẽ đón chào tuổi hai mươi.

“Cô ấy vừa xuất hiện là tôi đã phải chú ý rồi. Cô ấy khá lặng lẽ, mà sự lặng lẽ ấy lại tạo cho tôi ấn tượng khá đặc biệt. Tóm lại, cô ấy giống như một bức tranh, và tôi hoàn toàn bị hút vào cô ấy.” Đây là nhận xét của một chàng trai trẻ độc thân có mặt ngày hôm đó khi cái tên “Tang Nhu” trở nên nổi tiếng.

Chàng trai trẻ độc thân này còn nói: “Trong khi cặp mắt của mọi cô gái ở đó chỉ dán chặt vào Thủ tướng khiến tôi ái ngại thay cho Nữ hoàng, thì cô ấy lại lặng lẽ đứng một góc, tập trung vào màn biểu diễn, vào âm nhạc, vào các món ăn. Tôi còn tưởng cô ấy khác biệt so với những cô gái kia, thật không ngờ… cô ấy lại trở thành một Lewinsky thứ hai.”

Tang Nhu bị Tô Jenny đẩy tới trước mặt mọi người.

Người phụ trách hát bài “Chúc mừng sinh nhật” dành cho Nữ hoàng là em gái cùng cha khác mẹ của Utah Tụng Hương. Bên cạnh chiếc bánh gato ba tầng, còn có thêm một chiếc bánh nhỏ đề chữ “Chúc mừng sinh nhật Tang Nhu.”

Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu cùng nhau thổi nến.

Đương nhiên, Tang Nhu sẽ không xuất hiện trong đoạn phim ngắn dài ba mươi phút.

Vào khoảnh khắc Nữ hoàng thổi nến sinh nhật, bộ phim cũng kết thúc.

Vẫn còn thời gian, đạo diễn đề nghị làm một clip hậu trường. Những cảnh quay hậu trường này sẽ lưu lại kỷ niệm sinh nhật tuổi hai mươi chín của Nữ hoàng. Nghìn năm sau, có khi nó còn trở thành di sản văn hóa quý giá.

Đề nghị này được đa số quan khách ủng hộ, một số người không ý kiến gì, đó là Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu. Còn một người chỉ thờ ơ thưởng thức đồ uống.

Ngoài một số người không bày tỏ ý kiến, còn có một người phản đối.

Ngài Thủ tướng chính là người phản đối ý tưởng này, với lý do chắc chắn mọi người không muốn nhìn thấy mặt Thủ tướng của họ bị trét đầy bánh kem, cười nói phớ lớ.

Vì ngài Thủ tướng chính là người duy nhất phản đối, nên anh thay thế vị trí của quay phim, trở thành người duy nhất phụ trách việc ghi lại hậu trường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, Thủ tướng đã từng giành giải Nhiếp ảnh học đường. Đây là những gì người dân Goran được biết.

Đoạn phim hậu trường bắt đầu.

Nữ hoàng là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này, bị em trai và em gái trét bánh kem vào mặt. Nhìn qua thì có vẻ như anh em trong nhà chỉ đang đùa giỡn nhau thôi. Nhưng mọi người kém miếng thì khó chịu, thư ký riêng và cận vệ của Tô Thâm Tuyết vốn đã ngứa mắt với kiểu cách huênh hoang vênh váo của Tô Jenny, liền liên minh lại chỉ thẳng mục tiêu: Tấn công cô ấy…

Chỉ một lúc sau, Tô Jenny đã biến thành ông lão râu trắng.

Sân thượng nhanh chóng biến thành một chiến trường mưa bánh kem. Khi tất cả mọi người ném qua ném lại tấn công nhau, Tô Thâm Tuyết uống trộm một ly rượu, định bụng sẽ đến xin lỗi một người, vì cô đã vô duyên vô cớ gây sự với người đó.

Cô đã hứa với Daniel Tang.

Mà hiện giờ, cô đã không giữ được lời hứa. Không giữ được lời hứa thôi cũng đành, nhưng cô lại còn bắt nạt Hạt Đậu Nhỏ.

Cô uống xong ly rượu, đoạn phim hậu trường cũng quay xong.

Nửa chiếc bánh kem cao nửa người đã bị oanh tạc xuống sàn. Cô nhìn Utah Tụng Hương rồi nhìn Tang Nhu, thở dài một hơi. Tô Thâm Tuyết lại rót thêm cho mình một ly rượu nữa, lần này là một ly to hơn, đầy ắp.

Lúc này cả sân thượng đang lộn xộn, ai ai cũng đang bận rộn đối phó, né tránh những miếng bánh kem bay tới, chẳng ai chú ý đến cô. Cô uống ừng ực từng ngụm rượu lớn, uống hết ba phần tư ly này, cô lại lấy thêm một chiếc ly nhỏ khác, rồi rót tiếp một phần ba.

Một tay cầm chiếc ly còn rượu, một tay cầm chiếc ly nhỏ mới rót, Tô Thâm Tuyết bước tới trước mặt Tang Nhu.

Đương nhiên, Tang Nhu cũng không tránh khỏi bị tấn công bằng bánh kem, quần áo vẫn còn vết bánh kem chưa được lau sạch.

Cô đưa cho Tang Nhu ly rượu nhỏ.

Xin lỗi thì không thể cợt nhả cười đùa được.

Khẽ hắng giọng vài tiếng, cô điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt mình, nhìn thẳng vào Tang Nhu, cất lời: “Xin lỗi cô vì những hành động của tôi ngày hôm đó.”

Dường như cô đã dọa Tang Nhu sợ một lần nữa, vẻ mặt Tang Nhu hốt hoảng, thảng thốt.

Có lẽ trông cô chẳng có vẻ gì là đang xin lỗi cả. Tô Thâm Tuyết cố gắng điều chỉnh ánh mắt, khóe miệng của mình mềm mại dịu dàng hơn.

Lúc này đã giống một người muốn xin lỗi chân thành rồi chứ?

Cô nhìn Tang Nhu.

Vẫn chưa giống sao?

Có lẽ, cô nên nói gì đó, ví dụ như nói rằng hôm đó tôi như bị ma xui quỷ khiến, tôi biết rằng mình làm vậy là không đúng, nhưng tôi không kiểm soát được hành động của mình, rồi nói với cô ấy rằng, đừng lo lắng gì cả, từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

Cô khẽ hé miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì nữa cả.

Thôi bỏ đi.

Cô khẽ day trán, chạm nhẹ ly của mình vào ly rượu của Tang Nhu, nói một cách chân thành: “Chúc mừng sinh nhật.”

Hạt Đậu Nhỏ, chúc mừng sinh nhật.

Cạn trước để tỏ thiện ý, cô đưa ly lên uống một ngụm lớn.

Ly của cô đã trống rỗng, nhưng ly rượu của Tang Nhu vẫn chẳng vơi đi chút nào.

“Cảm ơn… cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ, cũng… cũng chúc Nữ hoàng bệ hạ sinh nhật vui vẻ, tôi…” Dường như cô gái lúc trước chẳng hề biết sợ hãi đã quay trở về, Tang Nhu lắp bắp, ngập ngừng nói “Tôi… tôi dị ứng rượu vang, có một lần… tôi uống phải…”

Còn chưa nói xong, ly rượu vang trên tay Tang Nhu đã bị nhấc đi.

Utah Tụng Hương thực hiện liền một lèo các hành động liên tiếp: lấy ly rượu trong tay Tang Nhu, ngửa đầu uống cạn một hơi, ném chiếc ly vào thùng rác.

Rồi lại nắm tay Thâm Tuyết, không, chính xác hơn là giằng lấy tay cô, kéo cô cách xa Tang Nhu, cứ như thể việc cô ở lại thêm một giây thôi sẽ là một sự tổn thương đối với Tang Nhu vậy.

Cô cứ thế máy móc bước theo Utah Tụng Hương, rời khỏi tầng thượng, bước xuống bậc thềm, rồi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại. Không hẹn mà gặp, cô hất tay anh ra, anh cũng buông tay cô ra, mỗi người đứng vào một góc thang máy, khoanh tay trước ngực, cô dựa lưng vào tường.

Cảm giác đau nhói từ cổ tay lan ra. Ra tay cũng mạnh lắm. Tô Thâm Tuyết khẽ xoa nhẹ cổ tay mình, nhìn chằm chằm vào những con số Ả Rập đang giảm dần.

Tại bãi đậu xe, Utah Tụng Hương nói nhỏ với những vệ sĩ của họ “Đợi ở bên ngoài.” Hà Tinh Tinh theo sau họ cũng lui ra phía xa.

Utah Tụng Hương cởi áo khoác, ném xuống đất, quay đầu lại, cất giọng lạnh băng “Tô Thâm Tuyết.”

Hai người đứng cách nhau tầm chục bước chân.

Cô đứng im tại chỗ, anh bước về phía cô. Theo từng bước chân của anh, Tô Thâm Tuyết cảm giác trái tim mình như vỡ ra thêm một mảnh.

Tụng Hương, người phụ nữ đứng trước mặt anh là vợ anh. Tụng Hương, hôm nay là sinh nhật của vợ anh, xin đừng nhìn em với ánh mắt đầy hằn học nghi hoặc đó.

Thật khó chịu, anh ấy vẫn không tin mình, mình đâu có biết Tang Nhu dị ứng rượu vang.

Utah Tụng Hương dừng lại trước mặt cô, chạm nhẹ vào cằm cô, khe khẽ cất lời: “Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, em được em trai em gái biểu diễn trong ngày sinh nhật, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều căng băng rôn biểu ngữ chúc mừng sinh nhật, bọn trẻ còn làm thiệp chúc mừng, những người quan tâm còn gửi rượu vang đến để mừng Nữ hoàng đón tuổi mới, một số người giấu tên để đi làm từ thiện dưới danh nghĩa của Nữ hoàng, nhưng cô ấy…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 778: Tên ta là Hồng Nguyệt!

“Cô ấy chỉ có thể đến siêu thị tự mua một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật. Năm nay là vậy, năm ngoái cũng thế. Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, đó chỉ là một cô bé đáng thương chẳng có gì hết, chào đời chưa lâu đã bị cha mình vứt bỏ, mẹ và anh trai cũng rời xa cô ấy. Một đứa bé đáng thương như vậy cũng đáng để Nữ hoàng bệ hạ hao tâm tổn sức sao?”

Cô giáo ơi, trái tim em, lại có thêm một vết thương nữa rồi.

Em cũng là người bị cha mình vứt bỏ, mẹ em thì gieo mình nơi đại dương, đến thi thể cũng không tìm được. Người đàn bà xấu xa Joanna thậm chí còn không cho con mình có một nơi để đến khóc thương bà. Biển Na Uy rộng lớn biết bao.

Cô lườm anh.

Tụng Hương, thật đáng tiếc, vốn dĩ, hôm nay em định nói với anh rằng “Em yêu anh.”

Câu “Em yêu anh” này không phải là vì anh đã làm những hành động đáng yêu, mà là món quà Tô Thâm Tuyết muốn tự tặng cho mình vào sinh nhật hai mươi chín tuổi.

Trên đời này, có thể yêu thương một ai đó đã là chuyện may mắn rồi.

Nhưng anh lại không tin em.

Trong mắt anh chỉ nhìn thấy nỗi khổ đau của một người con gái khác.

Dường như, khoảnh khắc đó, ánh mắt không lời của cô lại trở thành tội lỗi trong mắt anh.

“Tô Thâm Tuyết, anh rất ghét em nhìn anh như vậy.” Anh nói với cô.

Cô cụp mắt, gạt tay anh ra, khó nhọc lê chân bước đi.

Hôm nay là ngày Nữ hoàng sẽ đến ngủ tại số Một đường Jose, lại đúng là sinh nhật cô, chắc chắn có rất nhiều phóng viên từ các đơn vị báo đài truyền thông đã đứng sẵn ở số Một đường Jose để lấy tin cho tiêu đề: Nữ hoàng và Thủ tướng cùng trở về tổ ấm tình yêu sau bữa tiệc sinh nhật lãng mạn ấm áp.

Chiếc xe đang trên đường trở về số Một đường Jose.

Vẫn là Utah Tụng Hương lái xe, Tô Thâm Tuyết ngồi bên cạnh ghế lái. Vì đêm đã khuya, số lượng vệ sĩ tăng thêm bốn người.

Tối nay, Tô Thâm Tuyết đã uống khá nhiều rượu. Từ khi bước lên xe, cô luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Trong cơn mơ màng chuếnh choáng, Tô Thâm Tuyết nhớ đến câu nói của Utah Tụng Hương lúc ở bãi đậu xe: “Cô ấy chỉ có thể đến siêu thị tự mua một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật. Năm nay là vậy, năm ngoái cũng thế.”

Dĩ nhiên, “cô ấy” mà Utah Tụng hương nhắc tới chính là Tang Nhu.

Sinh nhật năm nay, Tang Nhu đến siêu thị tự mua bánh kem cho mình. Thông tin này là do Tô Jenny tiết lộ. Nhưng Tô Jenny đâu có nói năm ngoái Tang Nhu đã đón sinh nhật thế nào đâu.

Vậy sao Utah Tụng Hương lại biết được sinh nhật năm ngoái Tang Nhu cũng một mình đến siêu thị mua bánh kem chứ?

Tô Thâm Tuyết cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Vậy nên cô hỏi anh: “Sao anh biết sinh nhật năm ngoái, một mình cô ấy tự vào siêu thị mua bánh kem?”

Utah Tụng Hương không trả lời.

“Liệu có phải…” Tô Thâm Tuyết đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, chậm rãi nói, “Ngài thủ tướng và thực tập sinh ăn tối cùng nhau trong không khí thoải mái hòa hợp. Thực tập sinh và Thủ tướng đã kể cho nhau nghe mình đã trải qua sinh nhật thứ mười chín như thế nào. Hoặc có thể, tại số Một đường Jose, ngài Thủ tướng tình cờ chạm trán thực tập sinh, nhân lúc rảnh rỗi, ngài Thủ tướng tranh thủ thời gian thể hiện sự quan tâm của mình đối với em gái của người bạn quá cố.”

Lúc đó, dù Tô Thâm Tuyết có vắt óc ra để nghĩ, cũng không thể nào tìm ra mối liên hệ giữa ba trăm linh sáu bức thư với lý do tại sao Utah Tụng Hương lại biết được “sinh nhật năm ngoái, một mình cô ấy tự vào siêu thị mua bánh kem.”

Utah Tụng Hương vẫn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Phàm là bất cứ chuyện gì mà chỉ đến từ một phía thì sẽ trở nên vô cùng vô nghĩa. Không những vô nghĩa mà còn chán ngắt nữa.

Cô im lặng, tì trán vào cửa kính xe, ngắm nhìn những ánh đèn đường đang dần lướt qua.

Đến ngã tư đèn đỏ.

Utah Tụng Hương gọi điện dặn quản gia chuẩn bị canh giải rượu cho Phu nhân Thủ tướng, khoảng tầm hai mươi phút nữa họ sẽ về tới.

Giọng nói của Utah Tụng Hương lúc gần lúc xa.

Kỳ lạ là, dù đầu cô quay cuồng, nhưng mắt cô lại khá tinh. Qua cửa kính xe, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy vô cùng rõ ràng những bảng tên cửa hiệu, tên đường phố, số nhà, còn cả bảng chỉ dẫn giao thông nữa. Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ. Chỉ cần mở cửa xe ra là cô có thể men theo tuyến đường này, tới gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương.

Ngay lúc này, cô chẳng muốn ai hết, cũng chẳng yêu ai hết, cô chỉ cảm thấy yêu tất cả mọi thứ trong căn hộ của Lục Kiêu Dương thôi, từ trần nhà đến gạch lát nền, từ chiếc rèm cửa được kéo kín đến “chiếc sofa vô cùng hoàn cảnh.” Tất nhiên rồi, còn có cả thùng mỳ khoai tây và cá mòi đóng hộp mà cô đang gửi chỗ anh nữa.

Lúc này, tâm trạng cô bỗng vui vẻ trở lại.

Cô dồn lực vào tay, nhưng cửa xe không nhúc nhích.

Làm sao đây, cô muốn đến nhà Lục Kiêu Dương, cô muốn kiểm tra xem Lục Kiêu Dương có lén ăn vụng những thứ cô đang để ở nhà cậu ta không.

Cô lại dồn lực vào tay, vẫn chẳng hề dịch chuyển được chút nào.

Cô sốt ruột, giật tay nắm cửa.

Một giọng nói vang lên bên tai cô: “Em định làm gì thế?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Mở cửa xe.” Cô đáp.

“Mở cửa xe rồi sao?”

“Mở cửa xe xong đương nhiên là xuống xe rồi, ngốc.”

“Sau khi xuống xe thì sao?”

Xuống xe rồi sao, rồi sao nhỉ?

“Đi đến đó.” Cô chậm rãi đưa tay lên chỉ vào bảng chỉ đường.

“Ở đó có gì?”

Ở đó có gì á, cô rất thích câu hỏi này.

Thú vị, thoải mái.

Hàng lông mày của cô giãn ra, cô lẩm nhẩm: “Có mỳ cà chua, có cá mòi đóng hộp, có đủ loại khoai tây chiên, còn có… còn có…”

Lưỡi cô như bị thắt lại, còn có Lục Kiêu Dương. Cô không thể khai hết ra được, một giọng nói từ sâu trong lòng nhắc nhở cô. Không được nói, không được nói tên của Lục Kiêu Dương ra, sẽ làm hại đến cậu ấy.

Nhưng mà, giọng nói bên tai vẫn như mê hoặc cô, “Còn gì nữa?”

Miệng không nói được, nhưng tay vẫn có thể mô tả.

Cô dùng tay phác họa nên những đường cong cơ thể phụ nữ.

“Tô Thâm Tuyết, nói cho anh biết, còn có gì nữa?”

Một tia sáng chói lòa chiếu vào xe, ngón tay đang lơ lửng trên không trung của cô khựng lại, bầu không khí trong xe như bị đóng băng.

Tiếng nói bên tai như thúc giục thêm: “Em muốn đi đâu thì nói với anh, anh đưa em đi. Hay là, em muốn tới nhà ai, muốn gặp ai, cứ nói cho anh biết. Có phải nhà người này có mỳ cà chua, có cá mòi đóng hộp, đủ các thể loại khoai tây chiên, đúng không?”

Mắt cô trĩu xuống, nhưng cô không chống lại, lúc mắt gần như đã đóng sập lại, cuối cùng cô cố hết sức gồng lên.

Cô mở to mắt nhìn cho rõ hơn.

Cô dồn sức đẩy mạnh người đang kề sát vào cô, hét lên quyết liệt: Đừng chạm vào em, đừng động vào em!

“Đừng chạm vào em! Em muốn xuống xe, em muốn về!” Cô đẩy mạnh cửa. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Đèn xanh bật sáng, cô vẫn không ngừng nói mình muốn quay về. Anh giữ vô lăng bằng một tay, mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt cô.

Phía sau vang lên những tiếng còi xe.

Utah Tụng Hương phớt lờ, còn tâm trí cô bị cồn làm hỗn độn.

Mãi cho đến khi một cảnh sát giao thông tiến về phía họ, Utah Tụng Hương mới khởi động xe.

Cả chặng đường cô luôn miệng gào thét đòi quay về.

Tới đèn giao thông tiếp theo.

Anh cởi dây an toàn, quay sang, áp môi lên môi cô.

Cô sững sờ, một giây sau, cô đấm đá anh, nhưng, chẳng có ích gì, cho đến khi đèn xanh bật sáng.

Anh lái xe, còn cô chạm vào nơi môi mình đang sưng đỏ. Nụ hôn đó, rõ ràng là sự trừng phạt.

Chiếc xe rẽ vào số Một đường Jose.

Dừng xe, Utah Tụng Hương yêu cầu người quản lý sinh hoạt của anh tắt hết toàn bộ camera giám sát ở bãi đậu xe.

Trước ánh mắt thiêu đốt của anh, cô nói với anh:

“Tụng Hương, đừng!”

“Tụng Hương, hôm nay là sinh nhật em.”

Một lúc lâu sau, cửa xe lại được mở ra, chiếc kẹp tóc pha lê rơi xuống, giày của cô cũng rơi xuống, cô cuộn mình trong chiếc áo khoác của anh. Đối diện với khuôn mặt điển trai, cô nở nụ cười cay đắng. Môi anh vẫn dán vào môi cô, như muốn xóa tan đi nụ cười đó của cô. Cô để anh mặc sức muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, anh vùi mặt vào mái tóc cô đang bung xõa trên ghế xe, thì thào, “Thâm Tuyết, đừng cười như vậy.”

“Thâm Tuyết, anh xin em, đừng cười như vậy.”

Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

Anh ôm cô từ ghế sau bước ra.

Anh rất ghét bị cắn vào cổ, cô liền để lại một dấu răng nơi cổ anh. Lần này cô cắn mạnh hơn bất cứ lúc nào, anh vẫn mặc cô làm theo ý mình.

Tô Thâm Tuyết hài lòng nhìn máu rỉ ra từ vết cắn nơi cổ anh, cười nói: “Thật không may, ngài Thủ tướng, anh đã bị nhiễm bệnh rồi. Từ giờ về sau, anh chỉ có thể sống về đêm được mà thôi.”

Anh dùng chân đóng cửa xe lại, bế cô bước vào thang máy.

Cô vẫn tiếp tục nói với anh: “Ngài Thủ tướng, từ nay về sau, ánh mặt trời không thuộc về anh nữa, anh chỉ có thể thuộc về đêm đen thôi.”

Cô giáo ơi, em thật hèn kém, đúng không?

Cô vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại.

Mắt cô khép lại.

Cảnh tượng trong không gian chật hẹp của chiếc xe hiện lên.

Hết lần này đến lần khác, anh nói bên tai cô: “Cho anh biết, em muốn đi gặp ai? Muốn đi tìm ai?”

“Utah Tụng Hương, anh nổi cơn điên gì thế?”

“Vậy em nói anh biết đi, lúc đó em đang nhìn gì, lúc đó em đang nghĩ gì?”

“Rốt cuộc anh đang nói gì thế, điên… đồ điên!”

“Thật sự là em không muốn đi gặp ai, không muốn gặp ai hết sao?”

“Không hề, không hề.”

“Nói với anh, em không nhìn gì hết, em không… nghĩ gì cả.”

“Không, Tụng Hương, em thật sự không nghĩ gì cả.”

“Thật không có không?”

“Không có”

“Thật là không chứ?”

“Thật… thật sự không có.”

Lý Khánh Châu nhận được điện thoại lúc ba giờ sáng.

Giờ này mà gọi cho anh thì còn ai được nữa chứ.

Utah Tụng Hương đưa cho anh ta một vài địa chỉ đường.

Anh ta cần phải tìm kiếm trên khu phố đó một “chàng thanh niên trẻ,” “có thể là một người nước ngoài,” “thằng nhóc này có thể có năng khiếu vẽ tranh khỏa thân.”

Dựa vào những đặc điểm trên, anh ta cần điều tra xem trong những khu phố này liệu có chàng trai trẻ nào là người ngoại quốc biết vẽ tranh khỏa thân không, và cần phải tìm ra trước khi Thủ tướng trở về từ chuyến công tác.

Tìm một anh chàng ngoại quốc giỏi vẽ tranh khỏa thân, cộng thêm giọng điệu kia của cấp trên, phải nghĩ thế nào đây…

Cúp máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.