Thuần Phục

Chương 64: “em mãi mãi là vị trí đầu tiên trong anh”



“Chào anh, tôi là Trình Hoài Cẩn.”

Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Chỉ cảm thấy mọi ấm áp gom góp trong ngày hôm nay phút chốc đã hoá thành băng giá. Cơn đau vùng bụng dưới hệt như một lưỡi dao sắc bén muốn đâm thủng da bụng, cắt rời cô thành từng khúc.

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy trong vô thức.

Rốt cuộc Tô Xương Minh còn mặt mũi nào mà bây giờ còn dám gọi điện thoại cho cô cơ chứ.

Ánh mắt cô nhìn với theo chiếc điện thoại trong tay Trình Hoài Cẩn, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Tô Chỉ mím chặt bờ môi, chỉ mong sao bản thân đừng mất kiểm soát nhanh đến thế.

Nhưng, một giây sau…

Một bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay phải lạnh giá của Tô Chỉ.

Tựa lớp vải nhung san hô mềm mại. Sự tiếp xúc động chạm trực tiếp là thế, nhiệt độ cùng xúc cảm mạnh mẽ đến vậy.

Cơn sóng trào nóng rực lại nhanh chóng ập tới bủa vây lấy Tô Chỉ.

Trình Hoài Cẩn khẽ khàng vuốt ve lên mu bàn tay cô như đang an ủi.

Sống mũi Tô Chỉ chợt cay cay mà chẳng hiểu vì lí do gì, cô bất giác xích lại gần bên người anh.

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái, sau đó đặt điện thoại xuống cạnh tay rồi bật loa ngoài.

“Cậu…cậu Trình?”

Hiển nhiên là Tô Xương Minh không ngờ rằng Tô Chỉ vẫn còn sống chung với Trình Hoài Cẩn, nhưng rồi thoáng cái có vẻ đã hiểu ra cái gì đó, ông ta khẽ cười một tiếng.

“Cậu Trình, tôi không ngờ con bé Chỉ nhà tôi lại có được cái phước phần này, ấy thế mà có thể ở bên…”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Trình Hoài Cẩn lạnh lùng cắt phăng trí tưởng tượng của ông ta, “Anh không nên gọi điện thoại cho Tô Chỉ mới phải.”

Tô Xương Minh sững người, tức khắc nâng cao tông giọng: “Tôi là ba của con bé, sao lại không được gọi điện thoại cho nó chứ?” Nhưng rồi thoắt cái đã khôi phục lại bộ dạng khúm núm xuống nước: “Nhưng cậu Trình này, sao điện thoại của A Chỉ lại nằm trong tay cậu vậy?”

Tô Chỉ cũng nhận ra cái bẫy lờ mờ ẩn giấu trong lời nói của ông ta, ánh mắt nhìn về phía anh chất chứa đôi phần lo lắng. 

Trình Hoài Cẩn khẽ ấn vào lòng bàn tay cô, trầm giọng nói: “Nếu hôm nay anh gọi điện thoại tới không vì chuyện gì cả, vậy tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện nữa.”

Quả nhiên, Tô Xương Minh nghe thấy thế vội vàng hỏi ngay.

“Nào có, nào có, tôi chỉ vu vơ nói thế thôi, vu vơ thôi ấy mà. Tôi chỉ muốn nói là có thể bảo A Chỉ nghe máy được không?”

“Không thể.” Trình Hoài Cẩn nói, “Bây giờ ở trong nước đã rất muộn rồi, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”

“Ấy! Cậu Trình!” Tô Xương Minh sốt ruột đứng ngồi không yên, “Thật sự là tôi có chuyện rất gấp muốn nhờ vả A Chỉ mà.”

Giọng nói của ông ta thoắt cái đã nhuốm màu đau thương cùng bất bình trước số phận: “Trước kia cậu cũng biết rồi đấy, sau đó tôi và mẹ A Chỉ lại sinh thêm một đứa con trai nữa. Thầy Lý nói về sau đứa con này chắc chắn có số giàu sang phú quý, làm rạng danh dòng họ. Nhưng có đâu ai ngờ, đến giữa năm nay đùng một cái tự nhiên thằng bé lên cơn sốt cao liên miên mấy ngày trời, thế là tôi vội vàng đưa nó đến bệnh viện, không ngờ bác sĩ lại thông báo là mắc bệnh tim bẩm sinh.”

Trong giọng nói của Tô Xương Minh bắt đầu nghe ra có chút nức nở nghẹn ngào: “Nhưng cậu Trình nói xem, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ? Thầy Lý đã cất công lập lễ tế bái những mấy lần để phù hộ độ trì cho cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, nhưng ai ngờ đến cuối cùng bác sĩ vẫn bảo với chúng tôi là không thể chữa trị khỏi hoàn toàn, có khả năng cao phải chuẩn bị sẵn tâm lý sống cả đời gắn với bàn phẫu thuật, thậm chí có thể sẽ không kéo dài được mạng sống. Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được chứ? Con trai tôi lý nào lại ra nông nỗi đó được? Cậu Trình cũng thấy vậy mà có đúng không, con trai tôi tốt số như thế kia mà, sao thằng bé có thể mặc căn bệnh này được chứ?”

Nghe qua điện thoại có vẻ tâm trạng Tô Xương Minh đã hơi kích động, nhưng Trình Hoài Cẩn vẫn cất giọng hết sức lạnh nhạt. Anh chỉ hỏi ông ta: “Nói mục đích anh gọi cuộc điện thoại này đi.”

Trong điện thoại, Tô Xương Minh im lặng hồi lâu. Mãi sau mới chịu cạy miệng: “Cậu Trình, phiền cậu hãy khuyên bảo A Chỉ giúp tôi, nói thế nào thì tôi cũng là ba ruột đã nuôi nấng con bé biết bao năm trời, nuôi lớn đến tận ngần này đâu có dễ dàng gì. Bây giờ nó cũng nên biết điều hiếu kính ba mẹ đi thôi.”

Giọng nói của Tô Xương Minh vọng ra từ loa điện thoại, Tô Chỉ nghe mà sởn cả mảng da gà chi chít sau lưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 456: Chương 456

Vô duyên vô cớ làm sao, cô chỉ cảm thấy tởm lợm, cảm thấy buồn nôn muốn ói mửa ngay lập tức.

Bàn tay bất giác dùng sức, mãi cho đến khi Trình Hoài Cẩn buông điện thoại xuống, đưa tay còn lại an ủi vỗ về trên bờ vai cô, bấy giờ Tô Chỉ mới nhận ra, từng đầu móng tay sắc nhọn của mình đã găm sâu vào lòng bàn tay anh tự bao giờ.

Bàn tay lập tức buông rời. Ấy thế mà Trình Hoài Cẩn lại nắm chặt lấy tay cô, không chịu cho cô rút ra.

Tô Xương Minh lại nói tiếp: “Cậu Trình, nhờ cậu chuyển lời cho con bé, tôi đã đặt vé máy bay tuần sau đi Mỹ cho A Chỉ rồi, đến Mỹ rồi chúng tôi nhất định sẽ đối đãi thật tốt với con bé, chắc chắn sẽ không có chuyện…”

“Anh bảo cô ấy đi Mỹ làm gì?”

“Thì người nhà đoàn tụ bên nhau đó, chúng tôi cũng nhớ thương A Chỉ lắm…”

“Nói thật đi.” Trình Hoài Cẩn lạnh giọng.

Đầu dây bên kia lập tức im bặt.

Phút chốc, giọng nói kia như vọng tới từ cõi âm ti địa ngục, Tô Xương Minh chậm rãi nói: “Thầy Lý bảo, nếu A Chỉ ở bên cạnh con trai tôi thì thằng bé mới có thể…”

Mà lần này, Tô Xương Minh vẫn chẳng nói được hết câu thì đã bị ngắt lời. Nhưng người làm điều đó lại là Tô Chỉ, cô đã không thể nhẫn nhịn ông ta được nữa.

Giọng nói của cô bén nhọn tựa cây đinh rạch qua lớp kính, sự nhẫn nhục đã chạm tới giới hạn.

“Tô Xương Minh! Ông nằm mơ đi!”

Vì quá kích động, cơ thể cô không kìm được cơn run rẩy, giọng nói cũng theo đà mất kiểm soát: “Ông đã vứt bỏ tôi không khác gì một đống rác rưởi, dựa vào đâu mà giờ ông còn dám yêu cầu tôi quay trở về chứ!”

Trình Hoài Cẩn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, hai tay vòng qua ôm lấy bờ vai Tô Chỉ, hạ giọng khẽ gọi tên cô: “Tiểu Chỉ.”

Nhưng, Tô Chỉ đã hoàn toàn chẳng thể nào ngừng lại được nữa.

Kể từ thời khắc cái tên Tô Xương Minh hiển thị trên điện thoại của cô, kể từ giây phút Tô Xương Minh nhắc tới đứa trẻ mà trước nay cô chưa từng gặp, kể từ khoảnh khắc Tô Xương Minh lại răm rắp nghe lời tên Lý Niên kêu cô đi Mỹ.

Rõ ràng cô đã bị cái gia đình kia hắt hủi ruồng rẫy đến thế, bây giờ bọn họ dựa vào đâu mà còn dám quay lại đây kêu cô phải học chữ hiếu chứ.

Hàng lệ tí tách tuôn rơi, giọng nói của Tô Chỉ cũng ngày càng cay nghiệt: “Tô Xương Minh! Từ đầu đến cuối ông chưa từng suy xét lại vấn đề nằm ở chính cái thân ông, ông tin sái cổ cái thứ kinh tởm kia biết bao năm trời, ông đã bao giờ thật sự đối xử tốt với tôi hay chưa? Ông nói ông nuôi nấng tôi bấy nhiêu năm qua, ông thật sự đã từng gánh vác trách nhiệm của một người ba ư?”

“Ông coi tôi như đống rác, nói vứt là vứt thẳng tay, bây giờ còn không hỏi han ý kiến gì đã đặt vé máy bay cho tôi! Ông tưởng tôi sẽ đi sao?” Tô Chỉ bắt đầu thở dốc hổn hển, giọng nói cũng khàn cả đi: “Tôi nói cho ông biết, nằm mơ đi! Cả đời này tôi cũng sẽ không gặp lại ông!”

Dứt lời, cô như đã sức cùng lực kiệt, cơ thể không kìm được con run rẩy, nước mắt cũng không ngừng lăn dài trên gò má.

Nhưng trên gương mặt cô chỉ còn sót lại vẻ phẫn nộ, căm thù cùng quyết không hối hận.

Trình Hoài Cẩn không do dự nữa, anh vươn tay ghì chặt lấy Tô Chỉ nép vào lòng mình.

Thẳng tay ấn tắt nguồn điện thoại, trong phòng ngủ, tiếng khóc nấc của Tô Chỉ hệt như từng mũi đinh găm sâu vào trái tim Trình Hoài Cẩn.

Mà lần này, anh quyết không khoanh tay đứng nhìn nữa.

Vòng tay ôm chặt chẽ, không chừa lại bất cứ khe hở nào. Trình Hoài Cẩn ôm Tô Chỉ ngồi lên đùi anh.

Cô thở hổn hển từng hơi vì cơn khóc nức nở, lồng ngực cô phập phồng khiến trái tim Trình Hoài Cẩn quặn thắt như bị bóp nghẹt hết lần này đến lần khác.

Tô Chỉ vùi đầu mình vào lồng ngực anh, tiếng khóc vẫn rấm rứt như đang lên án sự máu lạnh vô tình của Tô Xương Minh.

Thật ra giọng nói của cô đã quá đỗi mơ hồ mờ nhạt, từng câu từ líu nhíu càng giống như đang trút ra hết nỗi ấm ức cùng khổ đau chất chứa trong trái tim cô suốt bấy nhiêu năm qua.

Bàn tay phải của Trình Hoài Cẩn vẫn luôn vỗ về an ủi trên lưng cô, dường như muốn khảm sâu cô vào trong cơ thể mình.

Dần dà, giọng Tô Chỉ trầm khàn hẳn đi. Tấm thân run rẩy cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Chỉ còn lại tiếng thút thít nhỏ nhẹ, khe khẽ trước lồng ngực anh.

Ngón tay cô túm chặt một góc áo sơ mi của anh, tựa như đang bấu víu cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 63

Trình Hoài Cẩn không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ ôm chặt cô vào lòng mình.

Một thoáng ngẩn ngơ, Tô Chỉ có ảo giác như đang lênh đênh giữa mặt biển bao la ấm áp.

Cơ thể anh, cánh tay anh, bàn tay anh, hết thảy tựa như làn nước biển ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách, cứ thế bao trùm toàn bộ từ đầu đến chân cô.

Phút chốc cô cảm nhận được một loại cảm giác mãnh liệt, là cảm giác an toàn, là cảm giác được thuộc về ai đó, dường như chỉ cần nhắm nghiền đôi bờ mi, cô có thể đắm chìm dưới mặt biển vô tận ấy mà chẳng hề sợ hãi.

Trái tim run lên vô cớ.

Một sự động chạm tiếp xúc cơ thể còn thân mật sít sao hơn cả cái nắm tay lần ấy, nguồn hơi ấm không ngừng truyền tới cơ thể khiến cô chẳng khác nào loài dây leo gặp nắng, phút chốc mọc ra vô số nhánh nhỏ hòng vươn mình leo lên cao.

Dòng lệ từ từ ngừng tuôn rơi.

Dường như cô đã hấp thụ đủ nguồn năng lượng từ trong vòng tay của Trình Hoài Cẩn.

Chẳng biết đã ôm bao lâu, Tô Chỉ chầm chậm buông lơi đôi bàn tay.

Cảm xúc đã thoát xác khỏi vỏ bọc phẫn nộ, ấy cũng là lúc cô nhận ra Trình Hoài Cẩn đã nhìn thấy cái cách cô cự tuyệt Tô Xương Minh bằng vẻ máu lạnh và tuyệt tình đến nhường nào.

Vậy mà cô vẫn được Trình Hoài Cẩn ôm chặt vào lòng đến thế.

Chóp mũi cô khẽ cọ trên áo anh.

Cái ôm tới quá muộn màng này khiến Tô Chỉ lại một lần nữa không dằn xuống được cảm giác cay cay nơi chóp mũi. Nhưng cô cũng tự nhủ lòng đừng để bản thân tiếp tục đánh mất lý trí như vậy nữa.

Tô Chỉ vẫn giữ nguyên tư thế đó với Trình Hoài Cẩn, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:

“Chú thấy rồi đấy, bây giờ tôi chính là kiểu người máu lạnh như thế đấy. Tôi sẽ không đời nào đi giúp Tô Xương Minh, giữa tôi và ông ta đã chấm dứt mối quan hệ từ lâu rồi.”

Tô Chỉ muốn phơi bày hết khía cạnh “ác độc” trong cô cho Trình Hoài Cẩn thấy, nếu như đây là điều trước kia anh chẳng ngờ tới, vậy thì ngày hôm nay anh có thể thu tay dừng lại kịp thời.

Giọng nói của Tô Chỉ đã nhuốm thêm phần rét lạnh: “Trình Hoài Cẩn, tôi không giống chú. Ngày hôm nay chú cũng đã nhìn thấy tận mắt rồi đấy, tôi sẽ không ngoảnh đầu nhìn về quá khứ, cũng sẽ chẳng trở lại con người của trước kia. Vậy nên, dẫu bây giờ cho tôi được quay lại lần sinh nhật tuổi mười tám ngày ấy, dẫu khi đó chú có sẵn lòng đón nhận tôi, tôi cũng sẽ không ở bên chú đâu.”

“Nếu như đối với chú, tôi mãi mãi chỉ là vị trí thứ hai, vậy thì tôi thà rằng mình không ở bên chú còn hơn.”

Thật lòng, tầm mắt cô lại ầng ậng mịt mờ rồi. Nhưng, ngày hôm nay cô rất hài lòng với chính mình.

Lần đầu tiên cô chủ động chặt đứt sự níu kéo dây dưa của Tô Xương Minh. Cũng là lần đầu tiên cô nói cho Trình Hoài Cẩn biết, rằng Tô Chỉ của hiện tại tuyệt đối sẽ không trở thành sự lựa chọn thứ hai của ai đó.

Khoảng ngực thấm đẫm nước mắt của cô dần trở nên buốt giá.

Tô Chỉ khẽ mím môi, chuẩn bị đứng dậy khỏi lòng anh. Nhưng rồi lại bị anh dùng sức ấn chặt về chỗ cũ.

Giọng nói của anh như dán sát bên tai cô, hơi thở nóng rực, ấm áp mơn man trên vành tai khiến lòng người khó cưỡng.

“Tiểu Chỉ, trước kia tôi vẫn luôn giữ kín một số chuyện không nói ra, bởi vì tôi không muốn dùng chúng để trói buộc đạo đức với em. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy ngày hôm nay là thời điểm rất thích hợp, mà em cũng đã chín chắn trưởng thành hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều.”

Trình Hoài Cẩn từ từ nới lỏng vòng ôm, hai tay anh đặt trên bờ vai Tô Chỉ, ánh mắt nhìn cô đong đầy vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Tiểu Chỉ, thật ra ngay từ thuở ban đầu, em vẫn luôn kiên cường mạnh mẽ hơn chính tôi. Ngay khi hai ta vừa quen biết nhau, sự phản kháng vùng vẫy, sự miệt mài đấu tranh của em, thật ra đều là thứ mà tôi chưa từng có được. Những gì tôi ỷ quyền cậy thế chẳng qua cũng chỉ là cảm giác trịch thượng có được do tuổi đời hơn em đôi chút mà thôi. Đả kích sự phản kháng của em, lợi dụng sự yếu đuối và bơ vơ vô định của em khi ấy hòng đạt được mục đích công nhận chính mình, cho rằng bản thân tôi chẳng qua chỉ là đang thuần phục một con mèo hoang giỏi võ vẽ cào cắn không hơn không kém.”

“Tiểu Chỉ.” Anh bất chợt hạ giọng xuống thật trầm, trong ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc man mác dao động, “Thật ra từ đầu đến cuối, tôi mới là kẻ bị em thuần phục. Nếu như không phải vì em, có lẽ cả đời này tôi sẽ mãi là một Trình Hoài Cẩn của nhà họ Trình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 125: Chương 125

Tô Chỉ đưa mắt nhìn Trình Hoài Cẩn mà lòng không dám tin, người đàn ông này từng khiến cô nảy sinh sợ hãi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ là thế, vậy mà giờ đây người ấy lại thẳng thắn phơi bày hết mọi vẻ yếu đuối cùng bơ vơ bất lực của bản thân ra trước mắt cô.

Ngón tay Trình Hoài Cẩn không ngừng vuốt ve bờ vai cô, giọng nói cũng thấp thoáng chút gì đó rung rinh dao động: “Nhưng tôi sẽ không mắc lại sai lầm của trước kia nữa.”

Anh khẽ mím môi, lát sau đưa tay lấy điện thoại của mình ra. Nhấp mở tấm ảnh, là một tờ bệnh án của bệnh viện.

“Vốn dĩ những chuyện này không liên quan đến em, tôi cũng không định nói cho em biết.” Trình Hoài Cẩn vươn tay khẽ khàng vuốt ve gò má Tô Chỉ, “Nhưng giờ đây tôi cũng biết, biết rằng em đã trở nên chín chắn và lí trí hơn xưa rồi, giờ tôi trải lòng hết mọi thứ thuộc về mình cho em nghe, quyết định cuối cùng ra sao đều do em định đoạt.”

Trái tim Tô Chỉ sớm đã mất đi bến đỗ làm điểm tựa, mỗi một nhịp đập đều hệt như một lần hụt bước.

Ánh mắt cô nhìn xuống tấm ảnh kia, bấy giờ mới nhận ra là bệnh án của Trình Viễn Đông.

“…Ba chú?”

“Tuần trước Trình Hoài Lĩnh đã bị kết án rồi, hai mươi năm. Ba tôi không chịu nổi cú sốc nên tuần trước cũng phải nhập viện.”

“Bây giờ ông ấy vẫn ổn chứ?” Tô Chỉ không nhịn được hỏi lại.

Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Đau buồn quá mức, mấy hôm nay đang tĩnh dưỡng.”

“Xin lỗi, tôi không biết…”

“Em không có lỗi lầm gì với tôi cả.” Trình Hoài Cẩn dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt vương trên khoé mắt cô, cất giọng trầm lắng: “Tiểu Chỉ, tôi vẫn còn một chuyện cuối cùng muốn nói với em.”

Tô Chỉ nhìn vào đôi mắt nghiêm túc vô ngần ấy, một dự cảm trong miền tiềm thức khiến cô có ảo giác như mình lại quay trở về bên rìa vực sâu.

Thế nhưng giờ phút này đây, nơi ấy tuyệt nhiên không có cơn gió lạnh buốt giá đến thấu xương kia nữa.

Thứ duy nhất hiện hữu, chỉ có tình ý sắt son dạt dào trong ánh mắt anh.

Tựa như một ngọn lửa bùng cháy, dẫu chưa hề chạm vào nhưng đã bị cơn sóng nhiệt hừng hực thiêu đốt.

Gần như là điều có thể dự đoán trước, cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn lên tiếng:

“Tiểu Chỉ, em mãi mãi là vị trí đầu tiên trong anh.”

Ánh mắt anh sáng trong là thế, kiên định không dao động là vậy.

Mỗi một câu anh nói đều là thật lòng.

Tô Chỉ biết.

Tựa như được ban tặng món quà hằng ao ước đã lâu thật lâu, dẫu được thoả mãn, nhưng cũng đi kèm với đó là nỗi ấm ức lớn lao.

Anh đã để cô phải chờ đợi lâu biết nhường nào.

Chờ đợi cái ôm lâu đến thế.

Chờ đợi tình yêu muộn màng đến vậy.

Chẳng cần phải ấp ủ lên men nhiều thêm, dường như mọi thứ vốn nên xảy ra từ sớm mới phải.

Tô Chỉ khóc oà lên.

Tiếng vỡ oà như muốn trút bỏ hết nỗi lòng.

Đáy mắt Trình Hoài Cẩn hơi ươn ướt, anh lại vươn tay ôm chặt cô vào lòng mình.

Hai tay Tô Chỉ ra sức ghì chặt như muốn khảm sâu đôi bên vào trong cơ thể nhau.

Khoang ngực đã không thể hô hấp, cánh tay cũng cảm thấy đau đớn. Ấy vậy mà cô vẫn chẳng chịu buông lơi dù chỉ là đôi chút.

“Trình Hoài Cẩn.” Cô nức nở gọi tên anh.

“Anh đây, Tiểu Chỉ.”

Nước mắt Tô Chỉ được đà càng đong đầy trào dâng.

“Em vẫn muốn nghe nữa.”

Giọng nói của Trình Hoài Cẩn cũng có chút run run, nhưng từng câu từng chữ anh thốt ra vẫn rõ ràng xiết bao:

“Tiểu Chỉ, em mãi mãi là vị trí đầu tiên trong anh.”

Tầm nhìn của Tô Chỉ đã nhoè hẳn đi, cô buông đôi bàn tay đang ôm Trình Hoài Cẩn ra.

Qua loa gạt đi hàng nước mắt, Tô Chỉ vươn hai tay áp chặt gò má anh, ghé người lại gần nhìn thật chăm chú.

Chóp mũi chạm nhau, hơi thở đan cài.

Trình Hoài Cẩn cứ ngồi im cho cô nhìn mình thỏa thuê.

Viền mắt lại nóng lên, Tô Chỉ khẽ cất lời nỉ non: “Trình Hoài Cẩn, trước kia anh toàn không chịu ôm em.”

“Anh xin lỗi.”

Giọng Tô Chỉ nghẹn ngào, lại hỏi anh: “Em chỉ muốn biết, trước kia những lúc em ôm anh, đã có khi nào anh muốn ôm lại em hay chưa, dẫu chỉ một lần thôi?”

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Trình Hoài Cẩn.

Lòng thầm nguyện cầu anh nói có.

Trình Hoài Cẩn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô.

Trong căn phòng ngủ lặng yên, anh cất giọng mạnh mẽ vang vọng:

“Tiểu Chỉ, mỗi một lần anh đều muốn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.