Thuần Phục

Chương 66: Mèo con uống sữa



Một nụ hôn phảng phất hương thuốc lá bạc hà man mát. Tựa buổi sớm mai mờ sương, ẩm ướt, se lạnh, nhưng lại khiến lòng người không khỏi hoài niệm luyến lưu.

Cứ túc tắc ngắt quãng, Tô Chỉ bưng má anh chốc chốc lại hôn chụt xuống một cái.

Là nụ hôn phớt thoáng qua, chạm vào rồi rời đi ngay.

Trình Hoài Cẩn chỉ cười không nói gì.

Điếu thuốc đã tàn, hai tay anh ôm chặt eo cô, cứ để mặc cô hôn lên vầng trán, lên đôi mắt, lên gò má, lên bờ môi, lên cằm mình hệt như một bé mèo con đang liếm láp thức ăn.

Cô cười cong cong đôi mắt tựa vành trăng non nho nhỏ.

Lần này, là vì nụ cười của anh.

Tô Chỉ tì lên vai Trình Hoài Cẩn, đổi sang tư thế ngồi dang rộng hai chân khiến cô cũng cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

Hai tay Trình Hoài Cẩn ôm trọn vòng eo cô, lòng bàn tay ấm nóng xuyên qua lớp váy ngủ cotton mềm mại mỏng tang, đem tới xúc cảm nóng bỏng trên làn da.

Dường như khó lòng chịu nổi cảm giác ấy, Tô Chỉ hơi nhích nhích người về phía trước, nhưng lại nghe thấy Trình Hoài Cẩn gọi cô: “Tiểu Chỉ.”

Giọng nói mang theo vài phần kiềm chế đè nén. Mà lần này, cô còn nhận thấy điều đó rõ ràng hơn cả đêm qua.

Vành tai Tô Chỉ thoắt cái đỏ bừng lên, vội vùi mặt vào hõm vai Trình Hoài Cẩn.

Một lúc sau, cô mới cất giọng nghèn nghẹt: “Con người anh chẳng đứng đắn gì cả.”

Trình Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng: “Tiểu Chỉ, anh sắp ba mươi rồi.”

“Cứ ba mươi là có thể không đứng đắn như thế à!” Tô Chỉ giơ tay thụi vào lồng ngực anh.

Trình Hoài Cẩn nắm chặt tay cô áp lên người mình, khẽ nói: “Em đừng cứ hôn hít cọ cọ khắp nơi y như mèo con nữa, anh tự khắc sẽ đứng đắn hơn nhiều.”

“Cái con người này lắm lý do lý trấu thật đấy!” Mặt Tô Chỉ nóng như phải bỏng, cô cảm giác cơ thể mình cũng sắp mềm nhũn ra đến nơi.

“Em phải đi ăn sáng đây!” Cô nhảy phắt xuống khỏi chân Trình Hoài Cẩn, chuồn tót vào phòng ngủ nhanh như chớp.

Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, khóe miệng khẽ cong cong mỉm cười. Sau đó cũng đứng dậy, đi theo vào trong.

Tô Chỉ quay về phòng ngủ mặc áo ngực xong mới đi ra ngoài phòng ăn.

Dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng.

“Không biết cô Tô thích ăn gì, bánh mì và sữa có được không? Hoặc là thích món nào khác thì để bây giờ tôi đi xuống mua cũng được.”

“Không sao, không sao, bánh mì và sữa cũng được ạ. Cảm ơn dì.” Tô Chỉ cười nói.

Trình Hoài Cẩn cũng đi theo vào phòng ăn, anh đã thay sang áo sơ mi và quần tây. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiều vào từ một góc cửa sổ, mang đến cho con người ta một loại cảm giác ấm ấp đầy khoan khoái.

Anh ngồi xuống đối diện với Tô Chỉ, bảo dì giúp việc cứ đi làm việc mình trước. “Không thích ăn thì lát nữa xuống lầu ăn thứ khác cũng được.”

“Thích chứ sao không, cũng có phải anh không biết là em không kén ăn đâu.”

Tô Chỉ chớp mắt nhìn anh, vươn tay cầm lấy ly sữa ấm uống. Cô nhấp từng ngụm sữa nhỏ, trông có vẻ tâm trạng cũng thoải mái dễ chịu ra trò.

Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô một lúc, lát sau lặng lẽ lấy điện thoại ra. “Tách” một tiếng, Tô Chỉ lập tức ngẩng đầu lên, cau mày lên án anh: “Anh chụp lén em!”

Trình Hoài Cẩn nhấn vào tấm ảnh xem thử, nhẹ giọng nói: “Chụp bạn gái mình thì không coi là chụp lén được.”

Anh nói cứ như lẽ đương nhiên.

Trái tim Tô Chỉ bỗng đập hẫng nhịp, ấy là khi cô nghe thấy hai từ “bạn gái” trong miệng anh. Nhưng rồi vẫn giả đò làm bộ: “Ai là bạn gái anh chứ hả?”

Trình Hoài Cẩn ngước mắt nhìn cô: “Em.”

“Em không phải!” Cô cứ một hai phải “hát lệch tông” với anh mới chịu.

“Vậy quan hệ của chúng ta là gì?”

Tô Chỉ đặt ly sữa xuống, mỉm cười với anh: “Quan hệ bạn ngủ.”

Trình Hoài Cẩn liếc cô lạnh tanh: “Chúng ta có hành động nào như một bạn ngủ đích thực à?”

Tô Chỉ nghẹn lời, thò chân đá anh ở dưới gầm bàn. Miệng khẽ lầu bầu: “Anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi đấy.”

“Có sao nói vậy thôi.” Trình Hoài Cẩn giơ tay nhấp ngụm cà phê, sau đó nói: “Nhưng anh không muốn làm bạn ngủ với em, Tiểu Chỉ. Anh nghiêm túc đấy.”

Thái độ quá đỗi chân thành tha thiết của anh khiến Tô Chỉ cũng phải mềm lòng. Cô thủ thỉ nói nhỏ: “Thế thì anh cũng chưa đạt tiêu chuẩn làm bạn trai của em đâu.”

“Có tiêu chuẩn gì, em cứ việc nói.”

“Phải đối xử tốt với em.”

“Anh sẽ làm vậy.” Trình Hoài Cẩn nói xong cúi đầu mở điện thoại, thao tác vài cái rồi đẩy đến trước mặt Tô Chỉ.

Tô Chỉ vừa nhìn xuống, ấy thế mà không ngờ là anh đăng bài lên vòng bạn bè.

Chú thích ảnh có đúng bốn chữ cụt lủn: [Mèo con uống sữa. ] Đính kèm là bức ảnh cô cúi đầu nhấm nháp từng ngụm sữa khi nãy.

Mặt mày Tô Chỉ thoáng cái nóng bừng lên như phát sốt, nói năng cũng không lưu loát gãy gọn: “…Sao, sao con người anh lại như thế hả!”

Nhưng nụ cười trên khóe miệng thì lại rất không có tiền đồ, cứ thế phơi bày hết mọi cảm xúc trong cô: “Chẳng phải trước giờ anh chưa từng đăng bài sao?”

“Những thứ vô nghĩa không đáng để đăng.”

“Thế vòng bạn bè của anh có những ai đấy?”

“Tất cả mọi người.” Trình Hoài Cẩn bình thản nói.

Lòng hư vinh cùng cảm giác hạnh phúc lớn lao hệt như một trái khinh khí cầu được thổi căng phồng, đưa Tô Chỉ lao vút lên trời cao.

Cô mím chặt đôi môi đang thấm đượm ý cười, sau đó ấn làm mới lại vòng bạn bè.

Nháy mắt đã có hơn năm mươi lượt thích. Trong lòng bắt đầu thầm kêu gào, cô ấn làm mới thêm lần nữa, không ngờ nhìn thấy có tận vài người bạn của Hứa Gia cũng đã ấn thích bài đăng.

Đầu óc Tô Chỉ ong ong, phút chốc chợt nhận ra, anh làm vậy không những là đang thông báo việc mình không còn độc thân ở trong vòng bạn bè, mà hơn hết còn cho cả bạn bè của cô biết hiện tại cô cũng không còn độc thân nữa.

“Trình Hoài Cẩn, anh là cái đồ nham hiểm!”

Trình Hoài Cẩn biết cô đã nhìn thấu tâm tư của mình, cất điện thoại đi nói với cô: “Tiểu Chỉ, bỏ chặn WeChat cho anh đi.”

Tô Chỉ hậm hực: “Không đấy!”

Nói rồi cô uống ừng ực hết ly sữa rồi chuyển sang ăn bánh mì.

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một hồi: “Không sao, cứ từ từ cũng được.”

Tô Chỉ không nhịn được cười: “Thầy Trình này, tâm trạng thầy coi bộ phơi phới quá nhỉ!”

Trình Hoài Cẩn liếc cô một cái: “Cũng thường thôi.”

Sau khi hai người ăn trưa xong, Trình Hoài Cẩn có việc phải ra ngoài một chuyến.

Tô Chỉ rất tự giác quay về phòng ngủ, bật laptop tiếp tục gặm rỉa đống báo cáo dự án. Điều khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào, là sau khi trải qua nguyên một ngày hôm qua chỉ cắm đầu vào luyện tập cao độ, tốc độ đọc của cô thực sự đã được cải thiện hơn đôi chút. Từ tra từ, sắp xếp cho đến tổng hợp thông tin, khâu nào cũng đều làm lên tay hơn hẳn.

Những tín hiệu tích cực đáng mừng khiến cô hừng hực nhiệt huyết sôi trào, suốt buổi sáng không sờ mó gì đến điện thoại, đọc một lèo hết một tập báo cáo dự án.

Kết hợp thêm những nội dung của ngày hôm qua và hôm kia, đầu tiên Tô Chỉ làm một bảng so sánh theo chiều ngang, sau đó viết một bản báo cáo tóm tắt đơn giản bằng tiếng Anh. Tuy hầu hết cách dùng từ đặt câu chỉ nằm ở trình độ thi đại học, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng về bản thân.

Hơn ai hết, cô biết rõ Trình Hoài Cẩn sẽ không bao giờ đả kích hay chế giễu mình, mà ngược lại anh sẽ luôn giúp cô hoàn thiện bản thân, dẫn dắt cô tiến bộ hơn từng ngày.

Tham Khảo Thêm:  Chương 96

Đến gần trưa Trình Hoài Cẩn mới quay về, anh vừa mở cửa nhà ra, đang đứng thay giày ở huyền quan đã nhìn thấy Tô Chỉ chạy vù ra khỏi phòng ngủ.

Trông hệt như một chú thỏ nhỏ nhảy phắt lên người anh, Trình Hoài Cẩn lập tức vươn tay ôm chầm lấy cô.

Khẽ đung đưa xoay người một vòng, Tô Chỉ ôm cổ anh gọi: “Thầy Trình à.”

Trình Hoài Cẩn vòng hai tay ôm chặt Tô Chỉ đi vào phòng ngủ, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Sao tự nhiên lại gọi anh là thầy Trình?”

Tô Chỉ đưa tay bưng hai má anh: “Thì tại anh lại cầm tay chỉ dạy em giống trước kia đó.”

Nói rồi cô hôn chụt một cái lên trán anh: “Thầy Trình à, thầy tốt lắm đấy có biết không.”

Khóe miệng Trình Hoài Cẩn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Tốt như vậy thì có thể làm bạn trai em được không?”

Tô Chỉ cười cong tít mắt: “Không được.”

Trình Hoài Cẩn vỗ nhẹ vào mông cô, Tô Chỉ không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.

Hai má tức khắc ửng hồng. Giọng nói cũng ngọt như mật ong đặc quánh: “Sao anh lại phát mông em!?”

Trình Hoài Cẩn ôm cô ngồi xuống trước bàn làm việc, biểu cảm đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Kiểm tra kết quả làm việc trong sáng nay của em.”

Tô Chỉ vịn vào vai Trình Hoài Cẩn, quay đầu nhìn màn hình máy tính của mình: “Em vừa đọc xong một tệp báo cáo dự án mới, anh bấm vào tab Word ở bên phải kia kìa, em mới viết một bản tóm tắt nhỏ đấy.”

Nói xong, cô lại ngả lên người Trình Hoài Cẩn, vùi đầu vào hõm vai anh, cứ thế nằm bò ra trước người anh như một cái móc treo hình người.

Tay trái của Trình Hoài Cẩn ôm chặt người cô, tay phải vuốt màn hình cảm ứng đọc file tài liệu cô vừa viết.

Tô Chỉ lặng lẽ ngẩng lên nhìn sắc mặt anh, nói nhỏ: “Đừng có cười em đấy.”

“Không đâu.” Trình Hoài Cẩn đưa tay trái vuốt ve sau lưng Tô Chỉ, nhưng lúc ngón tay chạm đến gần xương bả vai cô thì khựng lại.

“Tiểu Chỉ.” Trình Hoài Cẩn đè thấp giọng.

Tô Chỉ nhìn anh đến là ngây thơ vô tội: “Sao thế, thầy Trình?”

Trong căn phòng ngủ ấm áp, cơ thể cô ngoan ngoãn áp lên lồng ngực anh mềm mại tựa tấm thảm nhung san hô. Ánh mắt đang ngước lên nhìn anh trông sao mà hồn nhiên bạo dạn đến thế.

Trình Hoài Cẩn lại vươn bàn tay trái vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của cô, trầm giọng nói: “Anh nhớ lúc ăn sáng em đã mặc vào rồi mà.”

Tô Chỉ thoắt cái hiểu ngay ra anh đang nói cái gì, khẽ mím môi nói: “Tại lúc ấy có dì ở đó, nhưng giờ có mỗi một mình em trong phòng nên em lại cởi ra rồi.”

Cô cất giọng khe khẽ nhẹ bẫng, nghe như thể thật sự hoàn toàn vô tội.

Vì đôi bên ở gần sát đối phương, Trình Hoài Cẩn có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát ngọt ngào phảng phất thoắt ẩn thoắt hiện trên người cô.

Nhưng dường như cô không hề nhận thức được “mối nguy hiểm”, chỉ nghiêm túc hỏi anh: “Thầy Trình à, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thầy đọc báo cáo của em à?”

Trình Hoài Cẩn im lặng nhìn sâu vào mắt cô, như thể đang tỉ mỉ nghiên cứu đánh giá.

Sau đó trầm giọng nói: “Có ảnh hưởng một chút.”

Nụ cười tức khắc hiển hiện bên bờ môi Tô Chỉ, cũng chứng minh rằng không phải cô hoàn toàn chẳng hề hay biết.

Tô Chỉ nhẹ nhàng nhích người lại sát rạt lồng ngực Trình Hoài Cẩn, cơ thể cứ dụi dụi như đang õng ẹo làm nũng: “Vậy thầy Trình mau đọc đi, đọc xong cho em xin ý kiến phản hồi.”

Trình Hoài Cẩn cứng đờ người một lúc, nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục đọc báo cáo của cô.

Tô Chỉ lén cười khúc khích, mới ngồi yên được một lúc lại bắt đầu hôn lên một bên mặt anh.

Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, ấy vậy mà lại đâm chồi nở rộ khắp chốn.

Cuối cùng Trình Hoài Cẩn không chịu nổi sự trêu ghẹo này của cô nữa, bỏ tay phải xuống khỏi máy tính, vỗ mông cô một cái nghe giòn tan.

Tô Chỉ lại hét lên một tiếng, vịn tay vào vai anh: “Trình Hoài Cẩn! Anh lại đánh em!”

“Em cứ thế này anh không đọc được.” Trình Hoài Cẩn hạ thấp giọng.

Tô Chỉ cố nén cười, lý lẽ gãy gọn đâu ra đấy: “Em có làm gì đâu, chỉ nằm bò ra đây thôi cũng không được à?”

“Em không làm gì thật không?” Anh tỏ vẻ mặt lạnh.

Bây giờ Tô Chỉ căn bản chẳng hề sợ anh, nói năng đến hùng hồn: “Em là người ngây thơ nhất, vô tội nhất đấy nhé!”

Nào ngờ vừa mới dứt lời, Tô Chỉ bỗng đờ người. Vạt váy vang lên tiếng sột soạt sột soạt, trong căn phòng ngủ yên tĩnh này lại càng nghe rõ hơn bao giờ hết.

Thoáng chốc, toàn thân tê dại như bị điện giật. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay kia của Trình Hoài Cẩn đã ấn xuống đầu cô, đặt lên môi hôn.

Tựa như sảy chân rơi xuống vực sâu không đáy. Tứ chi chẳng thể túm được bất cứ sợi dây cứu mạng nào, chỉ đành buông xuôi cứ thế thả trôi bản thân rơi xuống dưới.

Thanh âm bên tai hoá thành mảnh vụn, cô cảm nhận được có cơn gió cả rít gào lướt qua người, mạnh mẽ cuốn bay mọi suy nghĩ còn sót lại.

Trong căn phòng ngủ ấm áp vang lên những âm thanh vụn vặt ngắt quãng. Màn hình máy tính dừng lại ở trang đầu tiên của file tài liệu, con trỏ chuột liên tục nhấp nháy không ngừng. Sau đó, màn hình lặng lẽ vụt tắt…

Nhưng, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là uống rượu độc cho thỏa cơn khát mà thôi. (1)

Chẳng mấy chốc Tô Chỉ đã nằm gục lên vai Trình Hoài Cẩn thở hổn hển, Trình Hoài Cẩn vuốt phẳng lại vạt váy cho cô như cũ.

Anh nghiêng đầu khẽ hôn men theo cần cổ Tô Chỉ, sau đó vỗ vỗ lên lưng cô: “Tiểu Chỉ.”

Cả người Tô Chỉ đã đỏ lựng lên như con tôm luộc từ lâu. Lúc này cô cứ cuộn tròn trên người Trình Hoài Cẩn không chịu động đậy.

Nhịp đập hai con tim rộn ràng đồng điệu, bất chợt khiến cô nhớ lại động tác mất kiểm soát của anh lúc nãy.

Anh như muốn nhào nặn vào tận sâu trái tim cô, bàn tay anh đặt trên nơi cách con tim cô thật gần biết bao.

Cách một lớp băng vệ sinh dày cộm, cô vẫn có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên của Trình Hoài Cẩn. Tô Chỉ vẫn không dám nhìn anh, giọng nói tù bí nghèn nghẹt: “Em vẫn chưa hết kỳ kinh nguyệt.”

Trình Hoài Cẩn im lặng giây lát: “Anh biết.” Sau đó lại nói thêm: “Cho dù em hết kỳ rồi, anh cũng không định nói là muốn làm gì đó.”

Tô Chỉ ôm cổ anh, lại hỏi: “Vậy trước kia anh chưa từng nghĩ sẽ đi tìm phụ nữ sao? Kiếm cả tá cô bạn gái giống Giang Triết ấy?”

“Không.”

“Tại sao?”

Trình Hoài Cẩn dùng ngón tay vuốt ve sau lưng cô vài cái, khẽ nói: “Nói thật lòng, khi ấy anh thậm chí còn chẳng mấy kỳ vọng vào cuộc đời mình, cho nên cũng không còn tâm tư đâu mà đi lo nghĩ mấy chuyện này nữa.”

Tô Chỉ dựa vào hõm vai anh trộm cười: “Thầy Trình ơi.”

“Ừ?”

“Trình Hoài Cẩn à.”

“Ừ?”

“Em muốn nói anh nghe, rằng em rất hạnh phúc.”

Trình Hoài Cẩn siết chặt vòng ôm: “Anh cũng vậy.”

“Vậy anh ôm em chặt hơn nữa đi.” 

Lần này, anh đáp lại cô bằng hành động.

Tối đó Trình Hoài Cẩn đã đưa Tô Chỉ về nhà.

Anh được cô mời lên nhà ngồi chơi. Đây là lần đầu tiên anh tỉ mỉ tham quan căn nhà tuy nhỏ bé đơn sơ nhưng nội thất tiện nghi bất ngờ này của cô, do dự đắn đo một thôi một hồi, cuối cùng anh vẫn mở lời hỏi Tô Chỉ có đồng ý dọn đến sống cùng anh không.

Tô Chỉ suy nghĩ một lúc rồi từ chối.

Thực lòng, cô cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Trình Hoài Cẩn nói sau này cô sẽ mãi mãi là vị trí đầu tiên trong anh, cô cũng kiên định tin chắc rằng anh thật lòng. Nhưng cô sẽ không giống như trước kia, cứ thế buông bỏ mọi thứ mình đang có để rồi lao vào vòng tay anh nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Cô sẽ luôn giữ lại cho mình sự độc lập nhất định, không quá phụ thuộc ỷ lại vào đối phương. Dẫu cho đến cuối cùng, Trình Hoài Cẩn không thể giữ trọn vẹn lời hứa, lại một lần nữa dứt áo ra đi, khi ấy cô cũng sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như trước kia nữa.

Cô coi đoạn tình cảm giữa hai người như một mối quan hệ lành mạnh bền vững, quyết không cho phép mình lại một lần nữa hoá thân thành loài hoa Thố Ti (2) chẳng thể sinh trưởng một khi thiếu đi anh.

Sau khi nghe lý do của cô, Trình Hoài Cẩn đã im lặng rất lâu, cuối cùng anh quyết định tôn trọng sự lựa chọn của cô. Chỉ là lúc gần rời đi, anh đã ôm Tô Chỉ vào lòng, hôn cô say đắm lâu thật lâu.

Trong gian phòng khách nho nhỏ, có hai dáng hình quấn quýt hoà vào nhau bên khung cửa sổ tỏ rạng. Thi thoảng có tiếng nước nhóp nhép đứt quãng tràn ra giữa hai bờ môi góp phần thổi bùng lên cơn rạo rực khắp căn phòng.

Hai người lại trao nhau những nụ hôn ướt át, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì khác. Trình Hoài Cẩn ức nghẹn nhưng cũng bất lực chỉ đành thôi.

Cuối cùng, anh chỉ có thể bảo Tô Chỉ bỏ chặn WeChat cho mình trước. Để coi như đền bù vì chuyện mình từ chối chuyển đến sống cùng anh, Tô Chỉ rất hào sảng bỏ chặn cho Trình Hoài Cẩn, mà đã thế còn ghim tít lên trên cùng.

Lúc này Trình Hoài Cẩn mới coi như xuôi xuôi được phần nào, cuối cùng mới chịu rời khỏi nhà của Tô Chỉ.

Vài ngày sau đó, Tô Chỉ đều đến phụ giúp công việc cho Trình Hoài Cẩn rất đúng giờ. Càng làm cô lại càng thành thạo và lên tay hơn hẳn trước kia.

Hôm đó đang lúc ăn tối ở nhà Trình Hoài Cẩn, cô lại lướt đọc tin nhắn trong nhóm lớp như thường lệ.

Hầu hết chúng bạn đều đang huyên thuyên kể lể xoay quanh cuộc sống trong kỳ nghỉ đông của bản thân. Riêng chỉ có giáo viên cố vấn là gửi vài thông báo vào nhóm lớp cách đó ít lâu.

Tô Chỉ ấn vào từng mục xem thử, ra là chương trình hợp tác trao đổi sinh viên giữa đại học Bắc Lĩnh và một số trường đại học ở Mỹ. Tô Chỉ tò mò ấn vào xem, không ngờ đều là hợp tác với những trường tương đối danh giá ở Mỹ, cô đặt đũa xuống nghiêm túc đọc một lượt.

Trình Hoài Cẩn đang ngồi ở phía đối diện, thấy cô cứ nhìn điện thoại đến là chăm chú, đợi gần mười phút sau, thấy cô lại ngẩng đầu lên anh mới nói: “Có tin gì hay à, có thể chia sẻ với anh được không?”

Tô Chỉ mỉm cười giơ điện thoại đến trước mặt anh: “Em đang đọc chương trình trao đổi sinh viên ấy mà, vừa nãy giáo viên cố vấn gửi vào nhóm, không ngờ hoá ra còn có kiểu chương trình đào tạo trao đổi ra nước ngoài mà còn được cấp cả học phí và một phần sinh hoạt phí như này đấy.”

Trình Hoài Cẩn đọc lướt nhanh một lượt file cô vừa mở, hỏi cô: “Có hứng thú không?”

Tô Chỉ sững người một lúc, nghĩ sao nói vậy: “Thật ra em chưa từng nghĩ tới phương diện này, vì trước nay em cứ nghĩ đi du học là phải tốn nhiều tiền lắm.”

“Đây chính là lợi thế của bệ đỡ.”

“Sao cơ?”

Trình Hoài Cẩn đẩy điện thoại trả cô.

“Tiểu Chỉ, bệ đỡ khác nhau sẽ dẫn đến con người ta có những nhận thức khác biệt. Bệ đỡ càng cao càng vững chắc, em sẽ càng có nhiều ưu thế về mặt nhận thức và cơ hội được tiếp xúc va chạm. Ngược lại, anh cảm thấy em có thể thử cân nhắc kỹ lưỡng cơ hội này xem sao, nếu như có thể nắm bắt được những thứ có ích, công việc sau này của em cũng ắt sẽ dễ dàng suôn sẻ hơn rất nhiều.”

Tô Chỉ lắng nghe Trình Hoài Cẩn nghiêm túc giải thích, ngẫm nghĩ một lát rồi lại mở file ra đọc lần nữa. Lần đầu là mang tâm lý tò mò xem thử cho biết, nhưng lần này là thực sự tìm kiếm xem liệu có cơ hội thích hợp nào dành cho mình hay không.

Chẳng lâu sau, “Anh xem cái này nè.”

Tô Chỉ lại đưa điện thoại cho Trình Hoài Cẩn, “Chương trình này là sang Mỹ học bằng cử nhân bắt đầu từ năm hai, sau khi hoàn thành học phần trong ba năm, về nước có thể nhận bằng tốt nghiệp chương trình liên kết giữa bên đó và đại học Bắc Xuyên. Được miễn toàn bộ học phí, tiền sinh hoạt được cấp mỗi tháng 1500 USD. Nhưng chỉ tiêu mỗi khóa chỉ có hai người thôi, xem ra chắc là xét dựa vào thành tích rồi.”

Trình Hoài Cẩn cũng nghiêm túc đọc kỹ một lượt: “Anh nghĩ em có thể thử đăng ký xem sao.”

Chẳng hiểu vì lý do gì mà lòng bàn tay của Tô Chỉ bỗng đổ mồ hôi. “Trình Hoài Cẩn, anh nghiêm túc đấy à?”

“Tất nhiên.”

“Nhưng nếu em đến đó một mình rồi, anh phải làm sao?”

“Em hy vọng anh sẽ làm sao?” Trình Hoài Cẩn bật cười.

Tô Chỉ cau mày: “Em không biết.”

“Em đi thì anh sẽ theo chân em.”

“Vậy còn công việc của anh thì sao?”

Anh nhún vai đến là thản nhiên: “Anh đầu tư chứ không phải làm thuê cho công ty tư vấn.” Dưới ánh đèn tĩnh lặng, vẻ mặt anh trông rất thoải mái.

Cảm xúc ấm áp chầm chậm dập dờn lướt qua trái tim Tô Chỉ, lần này, không còn là cô mải miết đuổi theo sau lưng anh nữa rồi.

Mọi thứ sao mà tốt đẹp quá đỗi.

Khóe miệng cô không nén được ý cười, cuối cùng ấn lưu lại file thông tin: “Tẹo nữa em về nhà sẽ nghiên cứu thêm.”

“Được, có chuyện gì cứ hỏi anh đừng ngại.”

“Không đâu mà.” Tô Chỉ nói.

“Còn chuyện này nữa, tiện hôm nay anh muốn hỏi em.”

Tô Chỉ tắt màn hình điện thoại: “Chuyện gì thế?”

“Tiểu Chỉ.” Trình Hoài Cẩn nhìn cô, “Năm nay mình về Bắc Xuyên ăn Tết đi.”

Tô Chỉ hơi ngẩn người.

Trình Hoài Cẩn lại nói: “Chỉ có anh và em, hai ta cùng về nhà đón năm mới.”

Sống mũi Tô Chỉ bỗng cay cay, đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa về Bắc Xuyên. “Dì Lý còn ở đó không?”

“Còn, dì ấy vẫn luôn trông coi căn nhà ở đó.” 

Giọng Tô Chỉ thoáng cái đã nghèn nghẹn: “Được, Trình Hoài Cẩn. Em cũng muốn quay lại thăm nơi ấy.”

Vào ngày cuối tuần đầu tiên làm việc tại nhà Trình Hoài Cẩn, địa điểm làm việc đã chuyển từ Bắc Kinh sang Bắc Xuyên. Buổi sáng hôm Trình Hoài Cẩn đến đón cô, mới năm giờ sáng Tô Chỉ đã thức dậy.

Hành lý đã thu xếp gói ghém xong xuôi từ ngày hôm qua. Nhưng giữa chừng lại phát sinh một chuyện ngoài lề, vốn dĩ Tô Chỉ vẫn đang dùng cái vali màu đen có sẵn, ai dè vừa nhấc vali lên, đồ đạc đã thu xếp đâu vào đấy tự nhiên rơi tán loạn hết ra ngoài.

Sau khi biết chuyện, Trình Hoài Cẩn đã mua ngay cho cô một cái mới, bảo là coi như đây là phúc lợi trong công việc.

Một chiếc vali RIMOWA màu vàng nhạt, trông tựa màu sắc của lớp bơ sữa tan chảy, Tô Chỉ đã ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tám giờ sáng hôm sau Trình Hoài Cẩn đã tới trước cửa nhà cô, Tô Chỉ bảo muốn tự mình xách vali đi xuống lầu. Lúc xuống đến đầu cầu thang, đột nhiên cô kêu Trình Hoài Cẩn chụp ảnh cho mình với cái vali kia.

Trình Hoài Cẩn ngẩn ra một lúc, sau đó lấy ngay điện thoại ra chụp cho cô vài tấm liền.

Chụp xong Tô Chỉ đu bám lên cánh tay anh, xem thử mấy tấm ảnh chụp chung của cô và vali ra sao.

Lát sau, giọng nói tràn đầy vui sướng vang lên: “Trình Hoài Cẩn, em vui lắm luôn!”

Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn Tô Chỉ, bàn tay không kìm được giơ lên vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cô: “Mua mỗi cái vali mới thôi mà vui đến thế sao?”

Tô Chỉ ngẩng lên hôn anh: “Thì tại em cảm thấy mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp đó, sao em lại may mắn hạnh phúc thế không biết!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 72

Trình Hoài Cẩn ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu đáp lại nụ hôn ấy: “Về sau sẽ càng tốt đẹp hơn, lên xe thôi nào, Tiểu Chỉ.”

“Được.”

Đường về Bắc Xuyên thông thoáng, xe chạy bon bon. Tô Chỉ cứ nghêu ngao hát theo đài radio, suốt cuộc hành trình trông chẳng khác nào một buổi hòa nhạc của riêng mình cô. Cứ mỗi lần dừng đèn đỏ, Trình Hoài Cẩn lại không kìm được đưa tay ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Biết sao giờ, đến chính anh cũng cảm thấy mình có chút điên rồ.

Anh tham lam quyến luyến hơi ấm Tô Chỉ lưu lại bên người, và cũng chẳng thể phủ nhận được, rằng những hành vi ấu trĩ đó là do chính anh làm ra.

Tựa như bị cô lôi cuốn đắm say, có đôi khi anh sẽ từ bỏ lý trí mà sa lưới vào những khoảnh khắc ngọt ngào ấy.

Đến khoảng mười một giờ trưa, hai người đã lái xe vào gara trong căn hộ ở Bắc Xuyên. Nghe thấy có tiếng xe, dì Lý đi ngay ra ngoài, Tô Chỉ vừa xuống xe là hét vang lên một tiếng “dì Lý!” giòn tan. Dứt lời liền chạy nhào qua đó.

Dì Lý cười đến không khép được miệng, ôm chầm lấy Tô Chỉ, vừa nựng vừa ngắm: “Sao cô Tô lại vừa cao lên vừa xinh xắn hẳn ra thế này! Lâu lắm rồi không gặp, dì thật sự nhớ cháu lắm đó!”

“Cháu cũng nhớ dì lắm dì à.” Tô Chỉ ôm dì Lý mà sống mũi cay cay không thôi.

Cô cố kìm lại những giọt nước mắt chực rơi, không muốn khiến ngày hôm nay trở nên quá buồn bã thương cảm.

“Vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh lắm.” Trình Hoài Cẩn xoa đầu Tô Chỉ, sau đó xách hai cái vali hành lý đi vào trong.

Vừa về đến nhà là Tô Chỉ lao ngay vào phòng ngủ của mình.

Dẫu đã lâu không về lại nơi này, vậy mà trong phòng vẫn sạch sẽ ngăn nắp hệt như lúc cô rời đi. Chỉ là giờ đây đã được thay sang bộ chăn ga gối đệm màu hồng nhạt, trông giống phòng của mấy cô gái mới lớn hơn hẳn.

Miền hồi ức từng sống trong căn phòng ngủ này lại ùa về trong tâm trí Tô Chỉ như dòng nước biển trào dâng, cô không kìm được bước chân đi khắp mọi ngóc ngách nhìn ngó một lượt. Là niềm vui sướng khi tìm lại được những thứ mình từng đánh mất, khoảnh khắc Tô Chỉ quay đầu nhìn lại, vừa trông thấy Trình Hoài Cẩn đứng ở cửa, cô đã kìm lòng không đậu cứ thế lao tới ôm chầm lấy anh.

Giọng nói không tránh khỏi nhuốm màu ẩm ướt: “Trình Hoài Cẩn, hôm nay em thật sự rất vui.” Nước mắt cô thấm nhòe trên áo anh, cảm giác có chốn để thuộc về khiến cô không khỏi cảm thấy mình thực sự đã quay về với mái ấm xưa.

Trình Hoài Cẩn bưng má cô, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài nơi khóe mắt: “Tiểu Chỉ, mình về nhà rồi.”

Anh vừa cất lời, hàng nước mắt Tô Chỉ đã hoàn toàn vỡ đê.

Vừa về tới nhà đã khóc lóc một trận đã đời mất hết cả mặt mũi, lúc đi ra ăn trưa cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. May mà dì Lý đã quay vào phòng bếp nên không nhìn thấy bộ dạng của cô khi đó.

Vẫn là món tráng miệng quen thuộc sau bữa cơm, Tô Chỉ ăn mà mặt mày tủm tỉm tươi cười không thôi, cả cơ thể cứ đung đưa lúc lắc trên ghế.

Ăn trưa xong, hai người đi ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi, Tô Chỉ nằm kềnh ra mặt ghế sofa rộng rãi trông chẳng ra làm sao. Trình Hoài Cẩn lên lầu lấy thứ gì đó rồi cũng nhanh chóng đi xuống ngồi cạnh chân Tô Chỉ.

Đầu Tô Chỉ xẹt qua ý tưởng, thò chân giẫm lên quần tây của Trình Hoài Cẩn. Đang định tiếp tục “tác oai tác quái”, tự nhiên mắt cá chân của cô bị Trình Hoài Cẩn túm chặt.

Cô kêu lên một tiếng giãy giụa, muốn rụt chân về, nhưng lại bị Trình Hoài Cẩn kéo chân ôm luôn vào lòng mình. Thấy thế, Tô Chỉ tiện đà ngồi cưỡi lên người anh, hung hăng nói: “Sao anh kéo em?”

Lúc này Tô Chỉ đang mặc quần đùi, Trình Hoài Cẩn đưa tay vuốt ve bắp chân lộ ra ngoài của cô, chậm rãi nói: “Có thứ này cần quay về với chủ cũ của nó.”

“Cái gì thế?” Tô Chỉ ôm cổ anh cười khúc khích.

Trình Hoài Cẩn vỗ nhẹ vào mông cô một cái, ý bảo cô nghiêm túc lại.

Tô Chỉ lầm bầm hừ hừ, thôi không ngọ nguậy nữa, nhưng trông có vẻ không mấy tình nguyện, thế rồi cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn lấy từ trong túi ra một món đồ.

Tô Chỉ đưa mắt nhìn theo tay anh, Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng mở tay ra.

Mặt dây chuyền dẻ quạt màu đỏ kia bỗng lơ lửng giữa không trung.

Gần như ngay trong phút giây ấy, trái tim Tô Chỉ đã bị nghiền nát thành từng mảnh vụn vỡ. Cổ họng nghẹn ứ chất chứa đầy những ký ức khổng lồ khiến cô nhất thời chẳng thể thốt nên câu.

“Tôi cảm thấy rất đáng.”

“Rất đáng chỗ nào?”

“Bởi vì bây giờ tôi vẫn có thể nghe thấy.”

“Nghe thấy cái gì cơ?”

“Nghe thấy tiếng cười ngờ nghệch vừa nãy của cháu.”

Từng câu từng chữ hai người từng nói với nhau, giờ đây lại ùa về hiển hiện trong tâm trí Tô Chỉ không sót một chữ.

“Tiểu Chỉ, nếu sau này em thích thứ gì mình có thể mua thêm. Nhưng bây giờ em có thể đeo lại cái này trước được không?” Trình Hoài Cẩn lẳng lặng nhìn đăm đắm lên gò má cô, chờ đợi câu trả lời của Tô Chỉ.

Dưới ánh đèn, đường viền nạm những viên kim cương nho nhỏ ánh lên tia sáng dịu êm đẹp đẽ vô ngần. Cô lặng người nhìn đến thất thần, nhưng rồi lập tức gật đầu thật mạnh, cất giọng hơi khàn khàn: “Được.”

Trình Hoài Cẩn tháo sợi dây chuyền ra, Tô Chỉ ngoan ngoãn nằm gục người trên hõm vai anh. Cài chốt xong, ngón tay cái của Trình Hoài Cẩn vuốt ve sau gáy cô vài cái như đang luyến tiếc không nỡ rời đi.

Cơ thể Tô Chỉ không kìm được khẽ run rẩy.

“Xong rồi.” Anh nói.

Tô Chỉ ngồi thẳng dậy, cúi đầu chạm vào chiếc vòng cổ kia.

Hốc mắt bỗng nóng bừng, cô cúi xuống hôn lên môi Trình Hoài Cẩn. Giọng nói cũng đứt quãng vụn vặt: “Dây chuyền của em đã quay về rồi.”

Trình Hoài Cẩn hôn đáp lại cô còn nồng cháy hơn thế.

Trong ngôi nhà này, nơi họ từng sống, từng sinh hoạt bên nhau.

Trên chiếc ghế sofa ấy, nơi hai người đã từng khao khát lại gần đối phương nhưng cuối cùng chỉ đành lùi bước.

Mà giờ phút này, họ trao nhau những cái ôm, những môi hôn quyến luyến không rời. Tựa như muốn bù đắp lại toàn bộ những tiếc nuối còn dang dở khi ấy.

Trong làn hơi thở ướt át rối loạn, Trình Hoài Cẩn nghe thấy Tô Chỉ mở lời: “Em hết kỳ dâu rồi.”

Giọng nói thỏ thẻ run run khiến anh đột ngột dừng động tác lại.

Lồng ngực không ngừng phập phồng, anh hạ giọng hỏi cô: “Tiểu Chỉ, em chắc chứ?”

Giọng nói vọng ra từ hõm vai anh đã biến thành sợi bông ướt đẫm, từ từ siết chặt lấy trái tim anh: “Em chắc chắn.”

Trình Hoài Cẩn phút chốc gồng căng cứng toàn thân.

Một lúc sau, anh bế thốc cô đứng dậy.

Cứ thế sải bước lên lầu không chút do dự, Trình Hoài Cẩn cất giọng trầm đục:

“Vậy để anh kiểm tra thử.”

– ———————————————————

(1) Nguyên văn: 饮鸩止渴 (Ẩm Trấm chỉ khát/ Uống rượu độc cho đỡ khát), trong đó 鸩 hay Trấm theo truyền thuyết là một loài chim độc có lông màu xanh, ngâm lông chúng vào rượu sẽ thành chất độc giết người, rượu này gọi là “rượu Trấm”. Uống rượu Trấm để hết khát là ví với việc chỉ lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không màng đến hậu họa sau này.

(2) Nguyên văn: 菟丝花/ hoa Thố Ti (hay thường được biết đến với cái tên dây tơ hồng) là loài thực vật ký sinh thuộc nhánh tầm gửi, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thố Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ, khơi gợi cho con người ta về hình ảnh một người con gái yếu đuối cần được chở che, gắn cả đời mình lên người đàn ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.