Buổi chụp ảnh cưới rất vui vẻ, hai người ôm, nắm tay, hôn nhau dưới tán lá phong, thỉnh thoảng đi dạo trên phố, Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang màu trắng hát bài cho cô dâu.
Không cần cố tình tìm góc chụp liền đã trở thành bức ảnh đẹp nhất, nhiếp ảnh gia giúp hai người chụp Vlog, chia sẻ lên mạng, đọc những bình luận của cư dân mạng để lại.
[Thật ngọt ngào, tâm tình của tôi tốt cả ngày]
[Tôi thấy hạnh phúc đang lau nhanh về phía mình!]
[Muốn nhanh chóng kết gôn, nhưng lại sợ bỏ lỡ quá trình hạnh phúc của câc tỷ tỷ!]
Hai người ban đầu dự định sau khi kết hôn sẽ bắt đầu đi du lịch, nhưng không nghĩ tới lại đi chơi chụp ảnh, đến một số quốc gia, vào ngày Giáng sinh, hai người đã đến Phần Lan, đặc biệt còn thăm thôn ông già Noel nổi tiếng.
Ông già Noel sống ở Rovaniemi, Phần Lan. Nghe nói ở đó thực sự có ông già Noel, là một ông già Noel thực sự được công nhận có bộ râu rậm và chiếc mũ đỏ!
Tuyết cực kỳ dày, Lục Kiều Vi mặc áo khoác lông dày, đôi ủng đi tuyết của nàng tạo ra âm thanh lạo xạo trên mặt đất, khi nàng vào thôn, nàng có thể nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên cạnh có một cây thông Noel rất cao, trên đó treo vài hộp quà.
Lục Kiều Vi tò mò đi tới nhìn xem, nói: “Em còn tưởng thật sự có quà.”
“Em muốn quà gì?” Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng.
“Ừm… em muốn có một người vợ xinh đẹp, hy vọng ông già Noel sẽ tặng cho em.” Lục Kiều Vi nghiêm túc nói, ước nguyện với cây thông Noel.
“Vậy chị tính là gì? Em không cần chị sao?”
“Chị hả…” Lục Kiều Vi nghiêm túc nhìn cô, “Để ông già Noel dùng phép thuật biến chị thành vợ của em, từ bạn gái biến thành vợ.”
Văn Cẩn Ngôn câu tay nàng, cả hai người đều đeo găng tay rất dày, không thể cầm trọn vẹn như trước đó, cho nên câu ngón tay nàng nói: “Vậy đi tìm ông già Noel, kêu ông ấy thi triển một chút phép thuật.”
Nhiều người muốn chụp ảnh cùng ông già Noel phải xếp hàng rất lâu, trong ngày lễ đặc biệt này, những ai được nhìn thấy ông già Noel là rất may mắn.
Đợi một lúc, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng vì lạnh, suy nghĩ đầu tiên của Lục Kiều Vi khi nhìn thấy ông già Noel là: Oa, râu thật dày, đây là thật hay giả vậy?
Khi hai người đi vào chụp ảnh, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đứng ở hai bên ông già Noel, mỉm cười trước ống kính, Lục Kiều Vi làm động tác say hi, rất ngoan ngoãn.
Khi ở bên người mình thích, liền có cảm giác như thế giới thực đã trở thành một cuốn sách, một cuốn truyện cổ tích, mỗi ngày lật một trang sẽ mang lại cho ta một cái kết vui vẻ hạnh phúc.
Hai người đi xe trượt tuyết bằng chó husky, tốc độ không nhanh lắm, chạy quanh thôn rồi đi xe tuần lộc, cái này chậm hơn cùng nhẹ nhàng hơn một chút, có thể nhìn thấy vườn tuần lộc gần đó.
Chơi đủ rồi lại đi mua phong thư, ở đó có bưu điện, chú bán phong thư nói viết xong thì dán tem ông già Noel, sau đó bỏ vào hộp thư, có thể chọn giao thư vào cùng ngày, cũng có thể là Giáng sinh tiếp theo.
Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn chọn Giáng sinh một năm sau, hai người cầm bút ngồi trên chiếc bàn nhỏ, suy nghĩ từng câu, viết ra những gì mình nghĩ, đều là viết cho chính mình cùng đối phương trước một năm.
“Chị viết gì vậy?”
Lục Kiều Vi nghiêng đầu xem Văn Cẩn Ngôn viết gì, Văn Cẩn Ngôn che phong thư lại không cho nàng xem, nghiêm túc nói: “Đây là cho Lục Kiều Vi tương lai, không thể cho em xem.”
“Xem một chút thôi.” Lục Kiều Vi nói: “Hiện tại em xem, sau này cũng sẽ không nhớ rõ.”
Văn Cẩn Ngôn vẫn lắc đầu, niêm phong phong thư, dán tem, dùng hai tay giữ chặt, nhét vào hộp thư màu đỏ, chờ Giáng sinh năm sau sẽ được chuyển đến cho nàng.
Trước kia Lục Kiều Vi thường nói với Khúc Thanh Trúc: Mình muốn viết nguyện vọng xem năm sau mình sẽ trông như thế nào.
Rồi năm sau, nàng sẽ vui vẻ nói với Khúc Thanh Trúc: Mau nhìn xem, tất cả điều ước năm ngoái của mình đều đã thành hiện thực!
Những điều ước nàng đưa ra rất nhỏ bé: Tôi hy vọng trong 365 năm sau, sẽ có 132 ngày vui vẻ, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, còn có thể hạnh phúc hơn năm nay!
Sau đó, mọi điều trong số đó đều trở thành sự thật!
Lục Kiều Vi niêm phong phong thư, hy vọng Giáng Sinh năm sau nàng và Văn Cẩn Ngôn có thể cùng nhau mở phong thư ra, bên trong là lời nàng nói với Văn Cẩn Ngôn.
Lúc rời đi, hai người nghe được những du khách khác nói có đường Bắc Cực, đương nhiên Lục Kiều Vi sẽ không bỏ lỡ, cùng Văn Cẩn Ngôn đi tìm, lúc trở về còn mang theo một cuốn sổ nhỏ.
“Xem giấy chứng nhận!” Lục Kiều Vi hưng phấn dùng điện thoại chụp ảnh, gửi cho Khúc Thanh Trúc, chia sẻ niềm vui cùng hai người.
“Vui không?”
“Vui!”
Buổi tối hai người nghỉ tại một khách sạn gần đó, đó là một căn nhà gỗ nhỏ trong thôn, trên bàn có vài cuốn truyện cổ tích và một chiếc tất ở đầu giường.
Lúc này, Lục Kiều Vi cảm thấy cô bé Lọ Lem đã biến thành Bạch Tuyết, đến căn nhà gỗ của chú lùn, nàng đang đợi ông già Noel đến phát quà.
“Muốn em đọc truyện cổ tích cho chị nghe không?”
Lục Kiều Vi cầm cuốn truyện cổ tích trên bàn lên, có bìa gỗ, rất dày, Văn Cẩn Ngôn nói được, nàng vừa lật trang đầu tiên liền ngây ngẩn cả người.
Văn Cẩn Ngôn đang đợi nàng đọc, thúc giục nói: “Sao em còn chưa đọc?”
Lục Kiều Vi ho khan: “Ngày xửa ngày xưa, có một vị hoàng hậu xinh đẹp, sinh được một cô con gái, bà đã cầu nguyện với Thần rằng: Thần a, con hy vọng con gái con sẽ có da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Sau đó, bà qua đời, công chúa quả thực xinh đẹp như lời bà ước nguyện. Nhưng là, nhà vua cưới một hoàng hậu độc ác, hoàng hậu kêu nàng dọn dẹp lò sưởi, cho nàng ngủ trong một căn nhà nhỏ cũ nát, tóc nàng càng ngày càng dài ra, hoàng tử cũng theo tóc nàng leo lên tầng cao nhất…”
“Chờ một chút.” Văn Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng: “Em, em đang kể chuyện sao?”
“Đương nhiên.” Lục Kiều Vi chỉ vào những thứ trên trang bìa không giống tiếng Anh, cũng không giống tiếng Pháp, thậm chí còn không giống bính âm, nói: “Truyện cổ tích mới, ngày nay con người thật quá sáng tạo, chậc chậc, truyện này kể hay quá, em rất thích.”
“Thật sao.”
Văn Cẩn Ngôn cầm lấy cuốn sách của nàng, nói: “Anh em nhà Grimm!”
“Nghe, phiên dịch ra, truyện cổ tích mới!” Lục Kiều Vi khen cô, “Sao chị biết nhiều như vậy? Còn biết tiếng Phần Lan, giống như em… em cũng có thể!”
Văn Cẩn Ngôn thở dài nói: “Cuộc sống không dễ dàng, đa tài đa nghệ.”
Lục Kiều Vi nhịn cười.
“Chị cũng kể cho em nghe một câu chuyện, ngày xửa ngày xưa, có một cô gái kim cương. Một ngày nọ, nàng đi vào rừng, gặp tân nương của chính mình, đó là một vị thương nhân đá quý…”
“Nào có truyện cổ tích như vậy, hahahaha.”
Văn Cẩn Ngôn chỉ cho nàng bìa sách nói: “Truyện mới, chị tiếp tục kể… Truyện này tên là , cuối cùng họ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.”
Nghe kể chuyện ngủ rất ngon, nếu đồng hồ báo thức không reo vào lúc nửa đêm thì Lục Kiều Vi đã ngủ đến sáng sớm hôm sau. Nàng nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, cất hộp quà nhỏ vào trong tất ở trên đầu giường, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Không lâu sau, Văn Cẩn Ngôn cũng ngồi dậy để quá của mình vào. Ngày hôm sau thức dậy, hai người mở quà, Văn Cẩn Ngôn nhận được một chuỗi mật khẩu và thẻ ngân hàng của Lục Kiều Vi, còn Lục Kiều Vi nhận được một tấm vé.
Lục Kiều Vi không biết vé đi đâu, không có cách nào, nàng không biết tiếng Phần Lan.
Nàng nghĩ nơi đó chắc hẳn là một nơi rất đẹp, có lẽ là đi trượt tuyết, chỉ có hai người, mấy ngày nay nhiếp ảnh gia vẫn luôn đi theo hai người, cơ bản là không có không gian riêng, cuối cùng cũng có thể lặng lẽ lãng mạn một phen, nàng cùng Văn Cẩn Ngôn nắm tay nhau.
Cả hai người đều mặc quần áo dày, Lục Kiều Vi cũng đội một chiếc mũ mua ở thôn Giáng sinh, hai người ngồi ở phía trong cùng của xe điện, xe điện giống như một đoàn tàu nhỏ lao vút đi, toa tàu không ngừng rung chuyển.
Khi đến nơi, Lục Kiều Vi nhìn xung quanh, không thấy đỉnh núi hay nơi bán xe trượt tuyết mà chỉ nhìn thấy một nhóm người nước ngoài, bọn họ nắm tay nhau đi vào nhà nhỏ, không lâu sau lại đi ra.
“Đây là đâu.”
Văn Cẩn Ngôn nói: “Em đi vào nhìn xem sẽ biết.”
Lục Kiều Vi xếp hàng với cô, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào bên trong, tự hỏi có cần xin chứng chỉ gì không.
Chẳng lẽ là vượt qua tuyến gì đó?
Phần Lan là một đất nước tuyệt vời như vậy.
Lục Kiều Vi quyết định nàng thích đất nước này thứ hai.
Nàng không chịu ngồi yên, đứng một lúc rồi đi vòng quanh, trong sân có một cái cây, nàng đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn.
Xem ra bên này bọn họ rất thích trồng cây thông xanh, cành cây vừa rung lên, tuyết rơi xuống mặt nàng, khiến nàng có chút đau, lại đến đứng bên cạnh Văn Cẩn Ngôn.
“Đừng chạy lung tung, sắp tới chúng ta rồi, một mình chị không thể lấy được chứng chỉ này.” Văn Cẩn Ngôn nói.
“Được.” Lục Kiều Vi đi theo cô vào, nhìn thấy bọn họ chụp ảnh và dán tem, nhân viên nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, nói bằng tiếng Trung: “Tân hôn vui sướng.”
“Cảm ơn.” Lục Kiều Vi hỏi Văn Cẩn Ngôn nói cảm ơn bằng tiếng Phần Lan như thế nào.
Thủ tục rất đơn giản, hai người ngồi xuống chụp ảnh, đợi vài phút, sau đó trên tay hai người có thêm một tấm chứng chỉ.
Lục Kiều Vi vừa đi vừa nhìn, dùng điện thoại chụp ảnh rồi dịch chữ trên đó, Văn Cẩn Ngôn hỏi cô: “Em có biết đây chứng chỉ gì không?”
Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu: “Giấy hôn thú!”
Lúc đầu nàng không biết, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới trước mặt nàng khi chụp ảnh, trong lòng nàng liền biết đó là giấy hôn thú.
Giấy hôn thú xinh xinh đẹp đẹp!
Mặc dù nàng không biết một từ nào cả!
Lục Kiều Vi gửi tin nhắn cho mọi người, tôi đã nhận được giấy hôn thú, người bên trái là Văn Cẩm Ngôn, vợ tôi, tôi là vợ của cô ấy.
Nàng cầm giấy hôn thú, nhắm mắt lại, như đang ước nguyện, quay người nói với Văn Cẩn Ngôn: “Mau nhéo em một cái.”
Văn Cẩn Ngôn nhéo mặt nàng hỏi: “Có cảm giác chân thật không?”
“Có.” Lục Kiều Vi cứ nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú, nếu không có Văn Cẩn Ngôn mang theo thì nàng đã tông vào cây, trong lúc chờ xe điện, nàng nhảy lên ôm lấy Văn Cẩn Ngôn: “Em yêu chị!”
Văn Cẩn Ngôn ‘oái’ một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, Lục Kiều Vi cười ha ha, những người nước ngoài xung quanh cũng cười theo, mọi người đều đến lấy giấy hôn thú, đều rất vui vẻ, tựa như không có gì kỳ quái.
Hai người ngồi dưới đất cười một lúc lâu, mặt đều đau, khi xe điện đến, Lục Kiều Vi bảo Văn Cẩn Ngôn nhìn mông nàng: “Có ướt không?”
Văn Cẩn Ngôn nói: “Đúng rồi, chúng ta đã lãnh chứng.”