Công việc kinh doanh diễn ra rất thuận lợi, công ty đã niêm yết được năm sáu năm, Lục Kiều Vi hiện là nữ nhân thành thục ở độ tuổi ba mươi, “Tiểu thư Kiều Vi” đã nổi tiếng với hàng xa xỉ, đã trở thành công ty trang sức có triển vọng nhất.
Trong một hai năm nữa, sẽ được đánh giá là cao cấp.
Trong thời gian này xảy ra chuyện lớn, phu nhân Jones phải nhập viện.
Trước đây bà sống trong viện dưỡng lão, nói là cảm thấy không khỏe, lúc đó mọi người đều nghĩ bà đang hồi phục sức khỏe, thả lỏng tâm tình của mình.
Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn nhận được tin bà phải ngồi xe lăn, nhiều năm qua, mối quan hệ giữa Văn Cẩn Ngôn và phu nhân Jones đã trở nên rất nhiệt tình, phu nhân Jones hàng năm đều đến thăm hai người, trong những ngày nghỉ, Văn Cẩn Ngôn cũng sẽ đến thăm bà.
Một bệnh này đến rất đột ngột lại bất ngờ.
Đội ngũ y tế đều cho rằng việc phu nhân Jones có thể trụ được đến bây giờ là một điều kỳ diệu, trước khi Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi công khai mối quan hệ, tức là trước khi phu nhân Jones đến gặp Văn Cẩn Ngôn, bà đã nộp đơn xin chết không đau.
Tâm trạng của bà đã tốt hơn, vẫn luôn kiên trì.
Phu nhân Jones cười nói: “Trong khoảng thời gian này, ta rất may mắn, ta cũng rất hạnh phúc, đặc biệt được nhìn thấy con và Vi Vi cùng nhau phấn đấu, ta thật may mắn.”
Văn Cẩn Ngôn đứng ở cửa hồi lâu, nhìn thẳng vào bà. Đội ngũ y tế cũng cho biết trước đó phu nhân Jones đã không còn động lực sống.
Mặc dù bà là phu nhân ưu nhã, có mái tóc vàng, nhưng thực tế cuộc đời bà lại rất khốn khổ.
Khi còn trẻ, bà bị giam cầm ở một chỗ, cuối cùng đã thoát ra được lại phải chịu ốm đau tra tấn.
Bà nói, những ngày hạnh phúc nhất là khi bà ở bên Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi, những nỗi khổ sở đó đều được chữa khỏi, bà cũng không có chút lòng tham.
“Nếu như thật sự không biết sống như thế nào.” Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói, nụ cười trên mặt phu nhân Jones cứng đờ.
Giọng cô rất chậm, trước đây Lục Kiều Vi chỉ nghĩ cô ôn nhu sẽ khinh thanh tế ngữ mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cô dùng loại khó xử cùng thương cảm nói chuyện như vậy.
“Thì cứ kiên trì đi, coi như là đền bù cho con, sống vì con.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Người đã bỏ rơi con một lần.”
Đôi mắt luôn ưu nhã của người phụ nữ chuyển sang màu đỏ, “Được.”
Phu nhân Jones vẫn luôn mang thiệt thòi dành cho cô.
Bà biết nếu lúc đó bà không lựa chọn bỏ rơi Văn Cẩn Ngôn mà rời đi, không để Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy bà rời đi, có lẽ… bọn họ đã có thể ở bên nhau nhiều hơn.
Mọi người luôn bắt đầu nhớ lại quá khứ sau khi trải qua, rồi hối hận vì những lựa chọn sai lầm của mình.
Chính vì bà thất trách đã khiến Văn Cẩn Nghiên cô đơn trong suốt tuổi thơ dài dằng dặc như vậy, bà biết mình không nên cầu xin Văn Cẩn Ngôn tha thứ nên chưa bao giờ mở miệng.
Thậm chí bà còn nghĩ đến việc gặp cô trước khi rời đi, để khi chính mình đi rồi sẽ không hối hận.
Mà trong một khoảnh khắc, giống như được cứu rỗi.
Một người mẹ vô trách nhiệm muốn tới nơi đó cầu xin con gái tha thứ, bà rất thấy đủ, giống như đã nhìn thấy ánh sáng trước khi bị kết án tử hình, giống như không sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Trong vài tháng tiếp theo, Văn Cẩn Ngôn ở lại Anh, đồng hành cùng phu nhân Jones trong quá trình hóa trị, xoa bóp chân cho bà.
Phu nhân Jones thích sống ưu nhã, vẫn đội mũ khi ra ngoài, Văn Cẩn Ngôn cùng Lục Kiều Vi đưa bà đi ăn và vui chơi ở nhiều nơi khác nhau ở London.
Nhiều lúc, bà không nhịn được cười mà phải che miệng cười.
Ba tháng này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Phu nhân Jones đang sống hạnh phúc cho đến khi các y tá và bác sĩ nhắc nhở bà không thể ra ngoài được nữa, bởi vì cơ thể không cho phép.
Trong đoạn thời gian sau, phu nhân Jones chỉ có thể ở trong bệnh viện, nhưng Văn Cẩn Ngôn sẽ ở cùng bà, sau một thời gian bà bắt đầu thích ngủ, bác sĩ nói đã đến lúc người bắt đầu yên giấc.
Có một lần bà thức dậy, bà không biết là mùa nào, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Baby, it’s spring.”
Trên cành trơ trụi chỉ còn lại một chiếc lá đã úa vàng, đã hết mùa, bất cứ lúc nào chiếc lá này cũng sẽ rụng, báo hiệu mùa đông đang đến.
Đêm hôm đó, sau khi chăm sóc phu nhân Jones đi ngủ, Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi ngồi trong phòng vẽ lá cả ngày, vẽ từng nét, sơn màu xanh lên giấy rồi dán kín bằng nhựa.
Làm cả một hộp lá xanh.
Ban ngày, hai người treo lá trên cành, có rất nhiều người đến xem vui, người nhà bệnh nhân cũng đến giúp đỡ, treo những lời chúc lên cành cây.
Khi phu nhân Jones tỉnh dậy lần nữa, bà nhìn thấy ngoài cửa sổ là một mảnh màu xanh tươi, bà mỉm cười tươi rói, ngạc nhiên gọi Văn Cẩn Ngôn lại, nói: “Con chính là sinh vào mùa này.”
Văn Cẩn Ngôn kéo tay áo xuống che vết thương trên lòng bàn tay, đỡ phu nhân Jones ngồi dậy, hỏi bà có muốn ra ngoài xem không.
Phu nhân Jones gật đầu rồi từ từ đứng dậy.
Văn Cẩn Ngôn đỡ phu nhân Jones, Lục Kiều Vi dẫn đường, đột nhiên tay áo Lục Kiều Vi bị kéo, nàng quay đầu lại nghe phu nhân Jones nói: “Chậm một chút, ba người chúng ta cùng đi.”
Nàng vâng một tiếng.
Khi xuống lầu, Lục Kiều Vi cùng bà đi dạo một vòng, trên đường về, Lục Kiều Vi muốn hai người họ nói chuyện.
Văn Cẩn Ngôn cùng phu nhân Jones đi dạo một vòng sau vườn bệnh viện hồi lâu, cũng không biết đang nói cái gì, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Từ bình minh đến hoàng hôn.
Cây cối xanh tươi theo gió thổi động, bóng tối trên mặt đất cũng đung đưa, ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào, vài tia sáng rơi xuống lúm đồng tiền của phu nhân Jones.
Nữ nhân mỹ lệ đi dạo mùa xuân.
Khi trở về, phu nhân Jones mệt mỏi ngồi trên xe lăn, Văn Cẩn Ngôn đẩy bà, phu nhân Jones nói: “Đây là mùa xuân đẹp nhất mà ta từng thấy, đột nhiên cảm thấy mùa đông sắp đến không còn đáng sợ nữa, mọi thứ đều đáng mong đợi.”
“Vâng.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Mỗi mùa đều đáng mong đợi.”
Dù là mùa nào, đều nhớ ra ngoài ngắm hoa nở vào mùa xuân, tận hưởng bóng mát dưới bóng cây xanh vào mùa hè, nghênh đón cái ôm thâm tình của mùa thu để chuẩn bị cho mùa đông.
Tuần này qua tuần khác, ngày này qua ngày khác, sẽ có một khởi đầu mới, không bao giờ là quá muộn.
Phu nhân Jones bước đi thanh thản, những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, bà ngồi trên giường ngắm nhìn suốt đêm mà không hề hối tiếc, bà đều nhìn thấy những bông tuyết vào mùa đông và những chiếc lá xanh vào mùa xuân.
Trên bàn là nhẫn, găng tay, mũ lưới của bà…sau đó, bà chìm vào giấc ngủ bình yên.
Khoảng thời gian của cuộc đời bà đã kết thúc một cách yên bình.
Tuyết rơi cả đêm, mọi thứ đều trắng xóa, lá ngoài cửa sổ vẫn xanh, cảm giác như thời gian và không gian giao hòa vào nhau.
Đường phố Luân Đôn tràn ngập tiếng reo hò, họ hiếm khi nhìn thấy tuyết, nói rằng tuyết năm nay dày đến mức rơi mà không tan.
Không có nhiều người đến thăm viếng phu nhân Jones, con gái của bà cụ từng chăm sóc phu nhân Jones đặc biệt đến, mắt đỏ hoe giúp đỡ lo liệu tang lễ.
Lúc tới nghĩa trang còn có một người phụ nữ mặc đồ đen tới, trông bà ta trẻ hơn phu nhân Jones, là dì của Văn Cẩn Ngôn.
Cuối cùng, khi nghe tin phu nhân Jones đã chuyển tài sản sang tên Văn Cẩn Ngôn, người phụ nữ này lạnh lùng tràn đầy hận ý liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn.
Con gái của bà cụ kể rằng khi phu nhân Jones về Anh, Jones gia mặt ngoài tốt với bà nhưng lại tính kế bà, phu nhân Jones vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, biết bọn họ muốn tiền của bà nên bắt đầu sống một mình.
Nhiều năm qua, bà đã một mình trải qua, tuy không chủ động tiếp xúc với người khác nhưng bà cũng phải chịu cô đơn cùng tịch mịch tra tấn.
Bà đến với thế giới với bi thương, ra đi với tình yêu, tất cả những tai họa trong cuộc hành trình này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hiện tại tiếng Anh của Lục Kiều Vi đã rất lưu loát, nàng mắng người phụ nữ kia rất nặng, tức giận đến mức suýt chút nữa đâm đầu chết.
Văn Cẩn Ngôn đi xử lý số tài sản còn lại của phu nhân Jones, trang viên và trang trại nuôi ngựa được giao cho con gái của bà cụ, đây là món quà báo đáp công ơn đã chăm sóc phu nhân Jones nhiều năm.
Về phần nhà máy rượu và căn nhà đều được chuyển sang tên Lục Kiều Vi, đây là nội dung di chúc của phu nhân Jones, phu nhân Jones nhờ Lục Kiều Vi chăm sóc tốt cho Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi chấp nhận tất cả, muốn cho bà an tâm.
Ngày đó, hai người đến nhà thờ gần đó để cầu nguyện, lúc rời đi thì trời mưa, hai người khóa cổng sắt lớn, cây cối trong sân giống như biết chủ nhân không về nữa nên đều cuộn tròn lại ở một góc nào đó, âm thầm thương tâm.
Con gái của bà cụ đưa cho Văn Cẩn Ngôn một chiếc hộp nhỏ, vốn là coi như di vật, trước đây cô ấy thường xuyên nhìn thấy phu nhân Jones ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ, cảm thấy đồ vật trong đó hẳn là thứ muốn đưa cho Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn trở về nhà, mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chồng thư và ảnh, những bức ảnh đã ố vàng, đều là ảnh của Văn Cẩn Ngôn.
Mà những lá thư đó, cũng không gọi là thư, là nhật ký của phu nhân Jones.
[Ta nhớ ngày đó, con bé đến với thế giới như một thiên thần nhỏ, ta sẽ luôn yêu con bé]
[Ta xin lỗi, thật xin lỗi
Ta rời đi con không phải vì sợ con, mà vì ta quá nhát gan, không biết nên sống thế nào, không biết phải mang con theo sống như thế nào.
Ta là một người cực kỳ bi quan, cũng giống như cha của con, ta không thể nhìn thấy hạnh phúc hay vui sướng. Ta là một người mẹ rất kém cỏi, đã gây ra tổn thương lớn cho con, mấy năm nay, ta rất có lỗi với con]
[Chúc mừng con tốt nghiệp, trong lễ trao giải ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy con, công chúa nhỏ của ta đã trưởng thành, rất chói mắt, giờ phút này, ta không biết nên dùng từ gì để khen con, cũng không biết nên chuẩn bị món quà nào cho con, không biết con có còn thương ta không]
Trong phong bì có một tấm phiếu, là phiếu mua mỏ của phu nhân Jones, mỏ này không phải bà thừa kế, mà là bà đã đầu tư thành công rồi mua làm quà cho Văn Cẩn Ngôn.
Món quà này đã quá hạn rất nhiều năm.
Trên lá thư không có ngày tháng, một số tờ giấy quá giòn, đến nỗi chỉ cần ấn một ngón tay là có thể vỡ tan.
Lục Kiều Vi giúp mở phong bì, tìm được mấy phong bì rất mới, hình như đã được đóng gói cách đây không lâu, Lục Kiều Vi tưởng rằng là thư của phu nhân Jones gửi cho Văn Cẩn Ngôn nên đưa thư cho cô.
Giấy viết thư có màu hồng.
Phu nhân Jones nói:
[Con không giống ta, cũng không giống ông ấy. Con là Văn Cẩn Ngôn, là Văn Cẩn Ngôn đã có bạn gái, là Drill tiểu thư trong ngành trang sức.
Nhắc tới điều này ta rất tự hào.
Ta rời đi không phải là một loại bi thương, ta vẫn sẽ luôn yêu con. Trong cuộc hành trình này, là ta quá ích kỷ, ta muốn ở chung với con thật tốt, không muốn bất kỳ hối tiếc nào, nhưng ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc ta rời đi sẽ mang lại cho con thống khổ gì.
Xin Chúa ban cho con những lời chúc tốt đẹp nhất, công chúa nhỏ của ta, con phải luôn hạnh phúc, vĩnh viễn sống hạnh phúc, ta sẽ luôn cầu nguyện cho con]
Bức thư cuối cùng, cũng là bức thư quý giá nhất của phu nhân Jones, không phải phu nhân Jones viết mà là bức thư Văn Cẩn Ngôn gửi cho bà, được bà cẩn thận cất giữ ở tầng cuối cùng.
Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi chụp ảnh cưới, gửi về từ thôn Ông già Noel, sau khi viết xong bức thư, hai người quyết định nhận lại vào dịp Giáng sinh năm sau.
Mỗi người đều có một lá thư, ngoại trừ lá thư gửi cho nhau, lá thư gửi cho người khác không có gì đặc biệt, chỉ có một câu đơn giản: Merry Christmas, be happy everyday, this special day, I will always love.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi lộp độp, những giọt nước trên kính từ từ rơi xuống, để lại những đường uốn lượn.
Lục Kiều Vi tiến về phía cô, tựa vai vào người cô, lông mi của Văn Cẩn Ngôn rung lên, một lúc sau đã ươn ướt, cô dựa vào vai Lục Kiều Vi.
Có giọt nước mắt lăn dài.
Một hai giọt hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, có chút tùy ý, tiếng mưa làm tiếng khóc của cô nhỏ hơn.
Trái tim Văn Cẩn Ngôn cảm thấy khó chịu, loại cảm giác này thât không dễ chịu, ngày đó nhìn phu nhân Jones rời đi, cô không hề đau buồn khóc lớn, không thể giải thích được cảm giác của mình, chỉ cho rằng mình lạnh nhạt cùng vô cảm.
Lúc này, cô không thể ngăn được.
Không phải không đau buồn, mà là chưa lấy lại tinh thần, chưa nhận ra người kia đã rời đi.
Đã nhiều năm, cô đã sớm quên cảm giác mất thân tình là như thế nào, tính tình cô lãnh nhạt, chỉ quan tâm đến người mình thích, không bao giờ tiêu phí thời gian cho những việc không quan trọng.
Cô nói cô không để ý và không cần, nhưng thực ra phần lớn là cô đang trốn chạy khỏi những cái bóng luôn theo cô đi khắp nơi, nhất là sau khi ở bên Lục Kiều Vi, cô sợ hãi, rất sợ hãi…
Khi ở một mình, cô có thể xem nhẹ rất nhiều thứ, nhưng khi có hai người, liền sẽ có nhiều nhân tố bất ổn, bời vì cô để ý quá nhiều.
Mà hiện tại…
Văn Cẩn Ngôn gói từng lá thư lại, cho vào hộp nhỏ, nước mắt rơi xuống, cô ấn ngón tay cái lên đó, chậm rãi lau đi.
Cô lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa tạnh, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời.
Ánh nắng chiếu vào những giọt nước, khúc xạ một cây cầu hình vòm tuyệt đẹp.
Sương mù bấy lâu nay đã ám ảnh cô cùng bóng ma trong cuộc đời cô liền tan đi theo mưa, về sau cô sẽ bước đi trên cây cầu xinh đẹp này, ngày càng xa hơn.
Cô có thể an tâm lớn mật nói: Tôi không còn sợ hãi nữa.
Trong thân tình muộn màng này, cuối cùng cô đã được chữa khỏi.
Văn Cẩn Ngôn không cảm thấy thống khổ, cô đây là hạnh phúc.
– Chính văn hòan-
Lời editor: 36 chương còn lại sẽ về 2 cp phụ Khúc Thanh Trúc x Thích Nhất Hoan, Trì tiểu thư x bác sĩ Thẩm nhé❤❤