Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Thẩm Trác Ngọc đi làm, lúc đóng cửa lại mới nhớ Trì Nhuế Thư có chìa khóa nhà cô, cho nên nên rất dễ dàng tìm được cô.
Cô dừng một chút, lấy điện thoại nhắn tin cho chủ nhà, cô không có ý định thuê nữa, cô thuê xa như vậy không phải vì yên tĩnh mà vì giá thuê rẻ.
Mấy năm nay cô vẫn luôn trả tiền cho Trì tiên sinh, cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, khi cô trả lại số tiền đó liền trở nên rõ ràng, ngọn núi đè nặng lên cô cũng liền biến mất.
Khi cô đến bệnh viện, mọi người chào hỏi bắt đầu công việc trong ngày, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn ra ngoài cửa, thời gian dài cũng thành quen, xem bệnh, ăn cơm, nói chuyện với đồng nghiệp, cuộc sống rất yên bình.
Đồng nghiệp hỏi: “Chị sao vậy? Luôn phát ngốc thế?”
“Trước đó bệnh viện có nói là đi đào tạo ở nước ngoài, có người đăng ký chưa?” Thẩm Trác Ngọc hỏi.
“Chuyện đó à, nói là cử đi đào tạo thêm, nhưng thực ra là gửi xuống chi nhánh bên dưới, không liên quan gì đến đào tạo, nếu chị nộp đơn hẳn là cấp trên sẽ không duyệt đâu.” Đồng nghiệp nghi hoặc nhìn cô, “Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Năm sau chọn chủ nhiệm, không phải chị có cơ hội rất lớn sao?”
“Có việc…” Thẩm Trác Ngọc cười nói, “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, còn đang do dự, không biết có muốn đi hay không.”
Cô nói như vậy, trước khi tan làm lại đi lấy đơn xin, các bác sĩ lão làng trong khoa, đặc biệt là vị chủ nhiệm cũ sắp nghỉ hưu đã phê bình cô: “Cô thật là, đã ba mươi rồi, không tìm đối tượng không nói, tại sao còn không cần công việc?”
“Không có gì, tôi còn chưa quyết định, yên tâm đi, tôi không phải trẻ con, có rất nhiều chuyện phải suy xét rõ ràng.” Thẩm Trác Ngọc nói, bỏ tờ đơn vào túi, nói chuyện với lão bác sĩ một chút.
Tan làm, có một đồng nghiệp tới trêu chọc cô, hỏi sao hôm nay Trì Nhuế Thư không đến đón, Thẩm Trác Ngọc nói: “Xe của tôi sửa xong, tôi có thể tự lái về.”
Một ngày trôi qua rất nhanh, Thẩm Trác Ngọc lái xe về nhà, trời cũng đã tối, cô xuống xe liền nhìn thấy Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư đang ngồi phía dưới bậc thang, cúi đầu chơi điện thoại, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trì Nhuế Thư gọi “Dì.”
Thẩm Trác Ngọc đóng cửa xe, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy nàng, vào thang máy ấn tầng lầu, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Trì Nhuế Thư kéo vali đi vào.
Hai người đứng sang một bên, ai cũng không nói chuyện với ai, trong một đêm, thân mật cũng không còn nữa, hai người giống như đã trở thành người xa lạ, Trì Nhuế Thư nói: “Đêm đó dì chủ động dựa tới, thực ra là muốn con hôn dì, sau đó dì sẽ trực tiếp mở mắt ra rồi đuổi con đi, phải không?”
Thẩm Trác Ngọc không nói gì, thang máy mở ra, cô bước nhanh ra ngoài.
Trì Nhuế Thư kéo bánh vali kêu lạch cạch, đi theo giống như cái bóng của Thẩm Trác Ngọc, dù thế nào cũng sẽ không bao giờ biến mất.
Nàng nói tiếp: “Con biết rất khó, nhưng con sẽ nỗ lực, con sẽ không ép buộc dì như trước kia nữa, chúng ta bắt đầu lại, từ từ tới.”
Khi Thẩm Trác Ngọc mở cửa, Trì Nhuế Thư liền lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Thẩm Trác Ngọc, nếu muốn ở bên một người thì lì lợm la liếm cũng vô dụng, chỉ tạo gánh nặng cho người ta, lần này Trì Nhuế Thư lựa chọn nhượng bộ.
Nàng đứng ở lối vào thang máy, nhìn Thẩm Trác Ngọc đóng cửa lại.
Nhiều người khi yêu sẽ tính toán xem ai trả giá nhiều hơn, ai trả giá ít hơn, ai yêu ai hơn.
Ngoài những lời nói dối mà Thẩm Trác Ngọc bịa ra là không yêu nàng và đã có chồng, kuf thực Trì Nhuế Thư biết tại sao Thẩm Trác Ngọc lại từ chối nàng.
Đơn giản chính là vì thân phận cùng ân tình.
Thẩm Trác Ngọc là một nữ nhân có tam quan đạo đức bình thường, không thể làm chuyện vô đạo đức như vậy với “con gái” của mình.
Trước kia Trì Nhuế Thư luôn cảm thấy mình thống khổ, yêu mà không thể, nhưng sau khi Thẩm Trác Ngọc thừa nhận thích nàng, nàng liền nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Sau khi xuất ngoại, Thẩm Trác Ngọc đã phải tự mình đối mặt với rất nhiều tin đồn, nàng có cha là nơi trú ẩn an toàn, có tiền, có đoàn đội, còn Thẩm Trác Ngọc chỉ là một người bình thường, một bác sĩ, mấy năm nay danh tiếng của cô đã bị hủy hoại.
Tính tình Trì Nhuế Thư quật cường, quen đối nghịch với cha mình, ban đầu nàng chỉ thích Thẩm Trác Ngọc, thống khổ rối rắm một thời gian, về sau trở nên không biết xấu hổ, tâm không hề thấy thẹn, nhất định phải có được thứ mình thích.
Nhưng Thẩm Trác Ngọc thì khác, khi đó Thẩm Trác Ngọc đang chuẩn bị kết hôn với cha nàng, lại bị nàng kéo lên giường, bị chồng sắp cưới bắt gian, cuối cùng lại bị nàng cầu hôn, nếu không thích nàng thì không có gì để nói, có thể loại trừ trách nhiệm, nhưng Thẩm Trác Ngọc thích nàng nên phải chịu đựng quả núi lớn này.
Hôm qua Trì Nhuế Thư ngồi ở sân bay cả đêm, nàng thật sự không thể từ bỏ, nàng vẫn muốn cùng Thẩm Trác Ngọc ở bên nhau, chính là ích kỷ cố chấp, không muốn buông tay.
Nàng suy nghĩ, trước kia nàng nắm quá chặt chẽ, làm rối tung mọi chuyện, hiện tại nàng từ từ tới, để Thẩm Trác Ngọc chậm rãi thích ứng với tồn tại của nàng.
Một năm, hai năm,… mười năm.
Một ngày nào đó, Thẩm Trác Ngọc sẽ buông lỏng, nàng đã yêu Thẩm Trác Ngọc từ tháng này qua năm nọ, không màng tất cả.
Trì Nhuế Thư suy nghĩ một hồi, kéo vali trở lại thang máy, sau đó xuống lầu, ngẩng đầu nhìn thấy lầu của Thẩm Trác Ngọc có ánh đèn.
Nàng nhận được tin nhắn của Thẩm Trác Ngọc.
Thẩm Trác Ngọc: [Chúng ta không có khả năng, dù là trước kia hay hiện tại, thân phận hay địa vị, hay vì chuyện của cha con đều không thích hợp, ta không thể ở bên cạnh con, đừng kiên trì nữa]
…
Trì Nhuế Thư không đến bệnh viện quấy rầy Thẩm Trác Ngọc nữa, sợ mình phiền quá mức sẽ gây phản tác dụng, dù sao Thẩm Trác Ngọc cũng phải cho Thẩm Trác Ngọc thời gian để thích ứng.
Nàng ở trong một khách sạn năm sao gần đó với đầy đủ tiện nghi, xuống siêu thị ở dưới lầu mua đồ và tự học nấu ăn.
Học qua video được hai ngày, Trì Nhuế Thư đã biết làm vài món ăn đơn giản, bao gồm sủi cảo, canh rau, cơm chiên trứng, gói vào hộp giữ nhiệt rồi điền số điện thoại của Thẩm Trác Ngọc, kêu shipper đưa dùm.
Sau đó nàng đi bệnh viện tìm một chỗ nhìn qua, đến giờ ăn trưa, tiểu ca shipper gọi điện, Thẩm Trác Ngọc liền đi xuống.
Thẩm Trác Ngọc không đoán được cơm trưa là nàng mang đến, cho nên nên cô đã kiểm tra tiểu ca shipper mấy lần, cuối cùng tiểu ca shipper nói phải nhận đơn hàng, lúc này cô mới nhận hộp cơm.
Sau khi nhận hộp cơm, Thẩm Trác Ngọc cũng không ăn mà ngồi ở khu vực chờ ở tầng một một lúc, sau đó cầm túi đi lên lầu, Trì Nhuế Thư muốn đi theo xem Thẩm Trác Ngọc có ăn không, lại hỏi Thẩm Trác Ngọc ăn có ngon không, Thẩm Trác Ngọc ăn đồ nàng nấu, nàng có loại cảm giác rất thỏa mãn.
Nhưng khi đến cầu thang, cô dừng lại, khi Thẩm Trác Ngọc vừa mới đến nhà nàng, đã chăm sóc nàng rất chu đáo, còn nấu cơm cho nàng ăn.
Khi đó nàng giở tính tình đại tiểu thư, không muốn ăn thì thôi đi, còn lật bàn lung tung rối loạn, Thẩm Trác Ngọc sẽ luôn dọn dẹp, nói với nàng là không sao, lần sau sẽ tiếp tục nấu cơm cho nàng. Có lần nàng lật bàn xong,
nhìn thấy Thẩm Trác Ngọc ngồi xổm bên cạnh nhặt đĩa lên, còn rơi nước mắt.
Nếu đổi lại là nàng, người khác ném đồ của nàng, nàng nhất định sẽ trả thù, tính tình tốt của Thẩm Trác Ngọc vẫn luôn bị nàng làm khó.
Trì Nhuế Thư rất muốn quay lại tát mình vài cái.
Mấy ngày tiếp theo, Trì Nhuế Thư thường xuyên nghiên cứu bữa ăn, ngày nào cũng đúng giờ giao đồ ăn cho Thẩm Trác Ngọc, nàng cũng gửi tin nhắn cho Thẩm Trác Ngọc, hỏi ngày mai cô muốn ăn gì, nhưng cô không trả lời nàng.
Trì Nhuế Thư cân nhắc xong, không gọi shipper giao đồ nữa mà đi đợi Thẩm Trác Ngọc, nàng lại ngồi ở khu vực chờ.
Thẩm Trác Ngọc đi ra ngoài, ngước mắt lên, nhìn thấy nàng cũng không hề kinh ngạc, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn nàng có chút lạnh lùng.
Trì Nhuế Thư ôm túi nhìn về phía cô, sau đó chạy tới đưa túi cho cô, nói “nhớ ăn cơm”, vẫy tay rồi rời đi.
Nàng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, Thẩm Trác Ngọc đang đứng ở cửa, nhìn nàng thật sâu, thở ra một hơi rồi ôm túi trở lại văn phòng.
Trong lòng Trì Nhuế Thư kích động hét lên, chưa chạy xa đã tìm một chỗ trống trong tòa nhà bệnh viện, ngồi xuống bình tĩnh lại.
Về việc Thẩm Trác Ngọc phớt lờ nàng, nàng cảm thấy khổ sở vài phút rồi lập tức bình phục.
Trong lòng nàng cũng không có quá oán giận, theo đuổi người khác không phải là như vậy sao? Phải kiên trì, không cần theo đuổi người ta thì người ta liền đáp ứng. Loại chuyện này giống như mùa xuân ôm lấy mùa đông, phải trải qua mấy mùa, chờ khi đuổi tới, mùa đông liền sẽ thống khoái ôm lấy mùa xuân.
Lại nói tiếp, Tết sắp đến, bệnh viện sẽ nghỉ lễ, Trì Nhuế Thư có một ý nghĩ tốt đẹp, nàng để Thẩm Trác Ngọ thả lỏng cảnh giác trong dịp tết, nàng cũng có thể cùng Thẩm Trác Ngọc đón năm mới.
Trì Nhuế Thư nhìn lên lầu, thấy Thẩm Trác Ngọc từ trên lầu đi tới, trên tay không cầm hộp cơm trưa, liền đi thẳng đến nhà ăn.
Có vẻ như cô chưa ăn cơm nàng nấu.
Trì Nhuế Thư không có việc gì làm, ngồi ở lầu một chơi điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nhà ăn, Thẩm Trác Ngọc quay lại, nhìn Thẩm Trác Ngọc cười nói: “Dì, con về đây, không quấy rầy dì nữa.”
Thẩm Trác Ngọc không trả lời nàng, giống như không nhìn thấy nàng, cô đi lên lầu gặp một bệnh nhân, đi hỗ trợ hắn rồi đi vào thang máy.
Trì Nhuế Thư mất mát mím môi, rất nhanh lại mãn huyết sống lại.
Nàng biết Thẩm Trác Ngọc mềm lòng nên mới thả chậm bước đi, không nóng nảy, từng chút từng chút, từ từ mưu tính, hôm nay đến, ngày mai lại đến.
Trì Nhuế Thư kiên trì suốt một tháng, Tết đang đến gần, nàng nghĩ mình có thể tiến thêm một bước, cuối tuần nàng đến nơi Thẩm Trác Ngọc ở tìm cô.
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ có tuyết rơi, hạ nhiệt độ, có rất nhiều người trở về nhà, trên đường người đến người đi, tiểu khu tràn ngập niềm vui, Trì Nhuế Thư không thấy quá lạnh, nàng mua thịt cừu và cà rốt, chuẩn bị bộc lộ tài năng.
Bấm chuông xong cũng không có người ra mở cửa, nàng lại nhắn tin hỏi Thẩm Trác Ngọc có ở đó không, nhưng hàng xóm bên cạnh mở cửa nói: “Nhuế Nhuế đấy à, mấy ngày trước dì của con đã chuyển đi rồi, cô ấy không nói với con sao?”
Trì Nhuế Thư sửng sốt.
Một lúc lâu sau nàng mới phản ứng lại, nói: “Vậy, vậy bác có biết dì ấy sống ở đâu không? Lâu rồi con không đến đây nên con không biết.”
Hàng xóm nói: “Cái này ta cũng không biết, hỏi cô ấy mà cô ấy không nói, con thử gọi cho cô ấy xem, hẳn là không đổi số điện thoại.”
Trì Nhuế Thư gọi điện, nhưng số điện thoại đã bị khóa, là số trống.