Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 50: C50: Chương 50



Đinh Duyệt Nghiên nói lời xin lỗi Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Lục Kiều Vi nhìn nàng ta nói: “Kỳ thực cô không cần đuổi Khúc tổng ra ngoài, cô ấy đều biết chuyện của tôi, quyền lực của cô ấy hơn tôi nhiều.”

“Tôi chỉ cảm thấy chuyện này là riêng tư nên muốn nói chuyện với chị.” Đinh Duyệt Nghiên mím môi, bộ dáng đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiều Vi, trong mắt rưng rưng nước mắt.

Lục Kiều Vi im lặng không nói, cho đến khi Đinh Duyệt Nghiên rơi nước mắt, nàng lấy khăn giấy ra đưa cho nàng ta, “Lau đi, đừng ra ngoài nói nơi nơi là tôi khi dễ cô, tôi ghét nhất những người không biết xấu hổ như vậy.”

“Ý tôi không phải vậy.” Đinh Duyệt Nghiên nghẹn ngào nói: “Vi Vi tỷ, tôi biết gần đây chị đang điều tra chuyện trưởng phòng Lạc, muốn tìm ra người kia là ai.”

Nàng ta cúi đầu nói: “Đúng vậy, người kia là tôi.”

Lục Kiều Vi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nàng ta lại tự khai ra.

Rất nhanh, Đinh Duyệt Nghiên ngẩng đầu, mắt đỏ bừng nói: “Lúc đó là tôi bị trưởng phòng Lạc lừa, tôi không biết anh ta đã có bạn gái, lúc ấy tôi mới chuyển đến làm thực tập sinh, anh ta rất tốt với tôi, tôi tưởng anh ta độc thân nên mới ở bên anh ta.”

Lục Kiều Vi chậc một tiếng, ánh mắt khi nhìn nàng ta trở nên đồng cảm hơn, Đinh Duyệt Nghiên tiếp tục: “Sau này tôi mới biết anh ta là bạn trai của chị, khi anh ta còn chân đứng hai thuyền, tôi liền nói chia tay với anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn quấy rầy tôi, tôi rất sợ, xin lỗi chị.”

Nước mắt rơi xuống như hạt châu, Lục Kiều Vi cảm thấy tiếc cho máy lọc nước của công ty, này là uống bao nhiêu nước rồi a.

Giọng nàng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều: “Vậy cô đã đi khám sức khỏe chưa?”

Đinh Duyệt Nghiên lắc đầu, “Tôi sẽ đi, cảm ơn Vi Vi tỷ quan tâm.”

Lục Kiều Vi nói: “Vậy cô phải làm thêm vài xét nghiệm nữa, đến khoa tai mũi họng kiểm tra xem, tôi thấy tai cùng mắt của cô đều không hoạt động tốt lắm.”

Đinh Duyệt Nghiên sửng sốt, giọng điệu của Lục Kiều Vi nghe có vẻ ôn nhu dịu dàng, nhưng trong lời nói lại có một cỗ sắc bén, tựa như đang giễu cợt mình.

Lục Kiều Vi nói: “Khi tôi vào công ty, mọi người đều biết tôi là bạn gái của Lạc Nhất Ngôn, người trong phòng tài chính khi nhìn thấy tôi đều gọi tôi là chị dâu, thế mà cô không biết sao? Có phải nơi nào có vấn đề hay không?”

Đinh Duyệt Nghiên hít sâu một hơi nói: “Trưởng phòng Lạc vẫn luôn gạt tôi, dùng lời lẽ ngọt ngào mê hoặc tôi, còn nói xấu chị rất nhiều, nói chị không dịu dàng, thích mắng người, làm việc đều…”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lục Kiều Vi mờ mịt hiểu ra, “Cũng đúng, Lạc Nhất Ngôn rất giỏi lừa gạt kẻ ngốc, bình thường chỉ có người thông minh như tôi mới có thể nhìn thấu. Aiz, vậy hôm nay cô đến tìm tôi là muốn làm gì?”

Trong lòng Đinh Duyệt Nghiên nghẹn khí, nói: “Tôi chỉ muốn giải thích thôi, tôi không muốn chị hiểu lầm, Vi Vi tỷ, bây giờ chị là thần tượng của tôi.”

“Đừng nói vậy, tôi không chịu nổi.” Lục Kiều Vi xua tay nói: “Bất quá hôm nay cô đến tìm tôi, nói thật, tôi đều cảm thấy cô cố ý thông đồng với Lạc Nhất Ngôn. Vì cái gì, vì vẻ ngoài của Lạc Nhất Ngôn chính là loại mà tiểu nữ sinh các cô thích, anh ta lại là trưởng phòng, có thể được hưởng lợi khi làm việc với anh ta, trở thành nhân viên chính thức cũng không mệt.”

“Nếu anh ta có bạn gái thì thế nào? Kết hôn còn có thể ly hôn, ly hôn còn có thể chia một nửa tài sản. Đến lúc đó nhà xe đều có, trực tiếp đá vợ cũ đi liền sẽ có lời, phải không?”

Đinh Duyệt Nghiên đang muốn giải thích, nhưng Lục Kiều Vi lại giơ tay ngắt lời, nói: “Đừng, tôi không nói cô, tôi chỉ nói những tiểu tam vẫn đang phá hoại gia đình người khác cơ, tâm cơ rất sâu, đúng là tiểu tam không biết xấu hổ đáng chết.”

Mắng xong, nàng hỏi Đinh Duyệt Nghiên: “Cô cảm thấy tôi nói có đúng không?”

“Vâng…” Đinh Duyệt Nghiên mỉm cười, vẻ mặt có chút cứng đờ, “Vi Vi tỷ, chị có thể hiểu là tốt rồi, tôi đến đây chỉ để làm rõ ràng hiểu lầm thôi, còn có..”

Nàng ta ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Lục Kiều Vi rồi nói: “Còn có, về sau chị có chuyện gì đều có thể tìm tôi hỗ trợ, ví dụ như sắp xếp danh sách khách hàng.”

Lục Kiều Vi im lặng nhìn nàng ta, chắp ngón tay lại.

Bi thương trên mặt Đinh Duyệt Nghiên tan biến, lá gan lớn không ít, nói: “Danh sách khách hàng rất quan trọng phải không? Sắp đến Tết rồi, mất đi khách hàng chắc chắn là một tổn thất lớn đối với công ty, tôi là thực tập sinh, cũng chỉ có thể giúp chị trong khả năng cho phép thôi.”

“Trở về liền không cần.” Lục Kiều Vi nói: “Khó trách trước đây cô làm việc nhanh nhẹn như vậy.”

Đinh Duyệt Nghiên mỉm cười, vẻ mặt có chút ngây thơ: “Kỳ thực tôi muốn trở thành nhân viên chính thức mà thôi, không có lý tưởng lớn lao gì, vô cùng đơn giản, để lại cho mình vài đường lui.”

Ý tứ là nói với Lục Kiều Vi rằng nàng ta có nhiều con đường hơn thế này.

Lục Kiều Vi nói: “Đây là lý do cô tới đây sao?” Nàng mím môi, “Tôi hiểu rồi, còn có chuyện gì nữa không?”

“Không còn, vậy Vi Vi tỷ, tôi đi trước.” Đinh Duyệt Nghiên đứng dậy nói.

Hai người cũng không có xé rách mặt, Lục Kiều Vi cười lại với nàng ta, nói: “Đi làm việc đi.”

Đinh Duyệt Nghiên rời đi, đóng cửa lại, hơi cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, nhìn giống như nàng ta thực sự là nạn nhân, rất hèn mọn, những người không hiểu tình hình sợ là đều sẽ thông cảm cho nàng ta.

Đi được một quãng xa, nàng ta lau nước mắt liền cười, trong lòng có chút đắc ý.

“Nữ nhân này đang nghĩ gì vậy? Cô ta đang uy hiếp cậu sao?” Khúc Thanh Trúc tức giận đi vào, cau mày nói: “Cho cô ta một chút màu sắc, cô ta đã mở xưởng nhuộm.”

Lục Kiều Vi cười nói: “Nếu không thì sao Lạc Nhất Ngôn lại tìm cô ta làm tiểu tam? Này có nghĩa là bọn họ trời sinh một đôi, rất hợp nhau.” Nàng vỗ tay, “Mình thực sự hy vọng bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau, tương thân tương ái cả đời.”

Khúc Thanh Trúc nghe xong liền mờ mịt, đột nhiên không hiểu Lục Kiều Vi đang nghĩ gì, dạo gần đây Lục Kiều Vi luôn hành động không bình thường, khiến cô rất không quen, cô hỏi: “Vi Vi, cậu là đang nói móc sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

“Mình không có nói móc, mình là chân thành chúc phúc cho bọn họ. Nếu hai người này không ở bên nhau, sau này làm hại người khác thì sao?”

Nghe có vẻ hợp lý, Khúc Thanh Trúc hỏi: “Chắc chắn cô ta đã dùng thông tin khách hàng của cậu, gần đến Tết rồi, có khi nào cô ta cố tình tiết lộ tư liệu của cậu hay không?”

Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra đặt lên bàn, Khúc Thanh Trúc rất kinh ngạc, toàn bộ lời nói của Đinh Duyệt Nghiên đều bị ghi âm lại.

Đang phát ghi âm nửa chừng, Lục Kiều Vi tắt đi, nói: “Mình tên là gì?”

“Lục Kiều Vi.” Khúc Thanh Trúc phối hợp nói.

“Này sẽ không được.” Lục Kiều Vi xoay ghế lại, “Ngành thiết kế chỉ ghi nhận tên tuổi, xem cô ta muốn làm gì với danh sách khách hàng của mình, tâm tư còn rất thâm.”

Dù sao thì Lục Kiều Vi là nhà thiết kế chính, luôn nằm trong hot search, thực lực của Lục Kiều Vi là không thể nghi ngờ, nhưng Khúc Thanh Trúc rất kinh ngạc vì Lục Kiều Vi thực sự bắt đầu lăng xê chính mình.

Lục Kiều Vi luôn rất tài năng, về mặt thiết kế không ai có thể sánh bằng nàng, tuy rất tài năng nhưng nàng luôn tùy tiện, nhận đơn biến mình thành xã súc, giờ đây nàng giống như đã thông suốt.

Kể từ khi gặp Văn Cẩn Ngôn, những thay đổi của nàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lục Kiều Vi không hề tức giận khi bị uy hiếp mà còn rất vui vẻ nói: “Cô ta là tiểu tam còn dám uy hiếp mình, khá có bản lĩnh, mình rất mong chờ màn trình diễn tiếp theo của cô ta”.

“Mình tự hỏi tại sao cậu không động thủ với cô ta.” Khúc Thanh Trúc có chút ngưỡng mộ nói: “Gần đây cậu đã ổn định hơn rất nhiều.”

“Mình không phải là cuồng bạo lực, nếu mình động thủ, vậy mình đây thành cái dạng gì? Hôm nay cô ta đến đây chỉ để k1ch thích mình động thủ, cậu không để ý cô ta thậm chí còn không ngồi ghế mà vẫn cứ đứng nói chuyện với mình, vẫn luôn k1ch thích mình sao?”

Khúc Thanh Trúc thực sự chưa nhìn thấy chi tiết này, nếu Lục Kiều Vi làm như vậy với Lạc Nhất Ngôn, động thủ với Đinh Duyệt Nghiên, đó sẽ là đánh thai phụ, nếu chuyện này bị vạch trần, hậu quả sẽ rất thảm…

“Tiểu tam này thật vô liêm sỉ, chẳng lẽ muốn hủy hoại thanh danh của cậu sao? Thật hèn hạ.” Khúc Thanh Trúc hiếm khi mắng chửi người, lúc này cô không nhịn được.

Lục Kiều Vi chỉ vào mắt mình nói: “Yên tâm đi, mình đều xem ở trong mắt, mình biết rõ tiểu tâm tư của cô ta. Nhìn cô ta khoe IQ, còn có hành động ngu ngốc như chính mình chiếm tiện nghi, mình đặc biệt muốn cười, nhịn thật vất vả.”

Vừa nói, nàng vừa khoa trương cười haha hai tiếng, đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc, nàng dừng lại: Có phải ngày thường Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng giống như cách nàng nhìn Đinh Duyệt Nghiên hôm nay hay không?

Mẹ nó, này thật quá yếu trí.

Nàng nhìn Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc ngồi bên cạnh, chậm rãi xé một cái cánh gà, chấm nước sốt chua ngọt ăn, đối diện ánh mắt với nàng một cái, lập tức nói: “Không biết Văn Cẩn Ngôn nghĩ thế nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu thế này, mình liền rất lo lắng.”

Mặt Lục Kiều Vi biến sắc, giống như nghẹn đến đỏ mặt, nói: “Mình ngốc đến vậy sao? Chuyện này không thể trách mình được, đều là tại Văn Cẩn Ngôn quá nhiều tâm nhãn.”

Nói có sẽ làm nàng thương tâm, nói không lại quá trái lương tâm, Khúc Thanh Trúc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bảo bối, cậu như vậy còn rất đáng yêu, thành thật với chính mình, đừng coi thường chính mình.”

Lục Kiều Vi: “…”

Nói thật… nàng liền nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn.

Làm chính mình, nỗi đau không lời nào có thể diễn tả được, vẻ mặt Lục Kiều Vi ảm đạm, Khúc Thanh Trúc đẩy đồ ăn đến trước mặt nàng.

Lục Kiều Vi vừa ăn đùi gà vừa nói: “Mình sẽ trở nên cường thế hơn, cậu chờ xem.”

“Ò.”

Xử lý công việc của công ty xong, Lục Kiều Vi đi cùng khách hàng đến xưởng sản xuất để lấy chiếc vòng cổ, đó là đơn hàng từ đá mặt trời, khách hàng rất hài lòng với thiết kế của nàng, chỉ là trước đó yêu cầu sản xuất không cần gấp gáp, không biết là tại sao.

Lục Kiều Vi rất sợ phá hỏng tình bạn hơn mười năm của đối phương.

Rốt cuộc, lần trước nàng đã vạch trần bạn của Hứa tiểu thư đang âm mưu cái gì đó.

Khi gặp nhau, đôi mắt của Hứa tiểu thư tràn đầy ý cười, tự tin hơn những lần gặp trước rất nhiều, một thân mặc áo khoác trắng, hai má ửng hồng như được vớt ra khỏi vại mật.

Hứa tiểu thư nhận lấy vòng cổ, không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn thiết kế Lục, tôi rất thích chiếc vòng cổ. Còn có… nếu không có cô thì tôi với cậu ấy đã bỏ lỡ.”

“Bỏ lỡ cái gì?” Lục Kiều Vi cảm thấy có gì đó không đúng.

Hứa tiểu thư ngượng ngùng nói: “Chúng tôi đã ở bên nhau, thực ra cậu ấy không muốn kết hôn, chỉ là muốn k1ch thích tôi mà thôi. Hai ngày nữa là tết dương lịch, cũng sẽ là hôn lễ của chúng tôi, cô có muốn đến dự không?”

Lục Kiều Vi sửng sốt, tiến độ này không phải quá nhanh rồi sao?

“Kết hôn, cô với bạn của cô?”

“Đúng vậy.” Hứa tiểu thư có chút ngượng ngùng.

Lục Kiều Vi không chút suy nghĩ mà trực tiếp hỏi: “Không phải là cướp hôn?”

“Hả?” Hứa tiểu thư sửng sốt, liên tục lắc đầu nói: “Không phải cướp hôn, chính là kết hôn, là loại hôn lễ nhỏ, có người thân cùng bạn bè đều đến.”

“Xin lỗi.” Lục Kiều Vi bị chuyện của đại tiểu thư làm cho sợ hãi, theo bản năng mà hỏi như vậy.

Hứa tiểu thư giải thích lý do cho nàng biết, cô rất tự ti, chưa bao giờ dám bộc lộ suy nghĩ trong nội tâm của mình, cho đến ngày hôm đó Lục Kiều Vi nói về đá mặt trời, cô mới lấy hết can đảm để nói ra suy nghĩ trong nội tâm. Cũng vào ngày hôm đó, bạn của cô cũng tỏ tình với cô.

Xem như là hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, không có tiếc nuối, Lục Kiều Vi nghe xong liền choáng váng, Hứa tiểu thư đỏ mặt hỏi: “Cô có đến không?”

Lục Kiều Vi từ chối: “Tôi không đi được, Tết tương đối bận, chúc hai người tân hôn vui sướng, hạnh phúc viên mãn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Hứa tiểu thư hàn huyên với nàng một lúc, nói bạn gái tan làm đã đến đón cô, cô cầm hộp đựng vòng cổ bước ra khỏi xưởng, một nữ nhân ăn mặc chức nghiệp từ bên kia đường đi tới, trông rất nghiêm túc, chỉ khi bước đến chỗ Hứa tiểu thư mới lộ ra một chút ôn nhu.

Cô ấy quàng khăn cho Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư quay lại nhìn Lục Kiều Vi, giới thiệu Lục Kiều Vi với nữ nhân kia.

“Đây là thiết kế Lục mà mình đã nói với cậu, nếu không có cô ấy, mình sẽ không có dũng khí để đến bên cậu, thiết kế Lục đã cho mình dũng khí.”

Cũng không hẳn, Lục Kiều Vi nghe xong lại cảm thấy chột dạ.

Nữ nhân kia phủi những bông tuyết trên vai Hứa tiểu thư, cảm ơn Lục Kiều Vi, đưa cho nàng một tấm danh thiếp. Khi họ rời đi, nàng nghe thấy nữ nhân kia nói với Hứa tiểu thư: “Đồ ngốc, mình vẫn luôn chờ cậu đấy.”

Bóng lưng của hai người càng ngày càng xa.

Lục Kiều Vi cùng người bạn ở xưởng đứng ở cửa một lúc.

Bạn của nàng nói: “Không nghĩ tới bạn gái của Hứa tiểu thư lại là luật sư Phó, là tinh anh trong giới pháp luật, rất có tài hùng biện, ăn nói sắc bén, bất cứ ai gặp cô ấy tại tòa đều sẽ bị dọa sợ”.

Nghe trái tim ấm áp, nghĩ đến viên đá sáng rực rỡ kia.

Có lẽ đây là câu chuyện của nó, cách đây rất lâu, có một cô gái rất tự ti, thích người bạn thuở nhỏ của mình, ngại ngùng không dám nói.

Sau đó, lại sau đó…

Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng nóng lên nên về nhà sớm, đến phòng bảo vệ lấy đồ chuyển phát nhanh, chiếc tủ lắp ráp lần trước nàng mua đã đến, nàng mua chiếc lớn nhất, quá nặng không thể xách lên được.

Thứ này lắp ráp khá rắc rối, Lục Kiều Vi ngồi xổm trong phòng rất lâu để lắp ráp nó, thậm chí khi sử dụng dụng cụ còn tạo thành một vết phồng rộp nhỏ trên ngón trỏ.

Tủ đồ lắp ráp đặt đối diện với giường, hơi vướng, chuyển ra cửa sổ lại sợ tuyết rơi ướt, bận việc nửa ngày, phòng ngủ chính của nàng tương đối trống trải, do dự một lúc, nàng kéo tủ về phòng mình.

Thực ra hai người ở chung cũng khá ấm cúng, cũng không cần phải về sớm như vậy…

Lục Kiều Vi giúp Văn Cẩn Ngôn cất quần áo mùa đông rồi treo vào tủ lắp ráp, còn đủ chỗ để Văn Cẩn Ngôn mang về thêm hai bộ quần áo nữa, nàng gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn, dọn dẹp giường ngủ một lần.

Trước đây nàng sống một mình, trong phòng khá bẩn, phải dọn dẹp nửa tiếng, khi rời đi, nàng đóng cửa tủ lại, nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp lớn.

Lục Kiều Vi nghĩ đó có thể là quần áo hay thứ gì đó, cho nên nàng mở ra xem, sau đó liền choáng váng.

Sau vài giây, nàng lại nhìn vào bên trong, nhắm mắt lại, niêm phong chiếc hộp, đôi tay run rẩy nhét nó trở lại, sau đó đi quanh phòng hai vòng.

Nàng thở phì phò gọi Văn Cẩn Ngôn, ấm áp cái rắm, chuyện của người khác chính là chuyện cổ tích, Văn Cẩn Ngôn chính là quỷ mưu mô.

Nhưng vừa gọi điện xong, nàng lập tức cúp máy, thay quần áo, xỏ giày chạy ra ngoài như muốn chạy trốn, trong khoảng thời gian này nàng không trả lời cuộc gọi của Văn Cẩn Ngôn, trực tiếp gọi cho Khúc Thanh Trúc.

Khúc Thanh Trúc khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại muốn đến nhà mình? Còn muốn ở lại vài ngày, có chuyện gì sao? Không phải nhà cậu sập đi.”

“Không có sập, nhưng chuyện này so với sập còn nghiêm trọng hơn, mình không có thời gian giải thích, mình tới tìm cậu, không không, tốt nhất là cậu lái xe tới đón mình đi.”

Hơn mười phút sau, Lục Kiều Vi lên xe của Khúc Thanh Trúc, thúc giục: “Mau mau mau, Văn Cẩn Ngôn sắp tan làm rồi.”

“Cậu với Văn tổng có mâu thuẫn sao?” Khúc Thanh Trúc hỏi.

“Mình không muốn nhắc đến cô ta.” Lục Kiều Vi nói.

“Tại sao?”

“Nhắc đến liền có vẻ không thành thục không đủ ổn trọng.”

Sắc mặt Lục Kiều Vi âm trầm, cũng không thể nói là bị dọa sợ, như vậy quá mất mặt.

“Chân thật của cô ta làm mình không chịu nổi.”

Khúc Thanh Trúc: “?”

“Đi thôi đi thôi, đã lâu rồi mình không đến nhà cậu, nhà cậu có gì ngon không?” Lục Kiều Vi thắt dây an toàn.

“Nhà chỉ có bốn bức tường, cậu muốn ăn không?” Khúc Thanh Trúc hỏi.

Lục Kiều Vi: “…”

Nàng chậc một tiếng, nói, “Cần thiết sao? Chúng ta đã là bạn tốt cỡ nào, cậu không cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn sao?”

Khúc Thanh Trúc hỏi, “Còn muốn đi không?”

“Đi!” Lục Kiều Vi cắn răng, “Ăn hết, răng mình tốt, lát nữa mình tới nhà cậu giúp cậu gặm tường, đảm bảo gặm đến tường nhà cậu đẹp đẽ lại độc đáo.”

Khúc Thanh Trúc không đuổi nàng ra khỏi xe, trên đường về dẫn nàng đi siêu thị, hỏi: “Tối nay cậu muốn ăn gì?”

“Khẩu vị nặng chút đi, đồ ngọt ăn ngán rồi.”

“Nấu lẩu nha?” Khúc Thanh Trúc đi lấy nguyên liệu làm nước cốt lẩu, Lục Kiều Vi chọn gói siêu cay, sau đó đi chọn nguyên liệu, sau lại xách một con gà.

Lục Kiều Vi cầm lên cân, điện thoại của nàng vang lên, Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn hỏi nàng đang ở đâu, nàng nhìn xung quanh rồi nhét điện thoại vào túi, lại lấy thêm vài con mực nhỏ.

Khúc Thanh Trúc cũng lấy rất nhiều rau củ, Lục Kiều Vi nhìn, hỏi: “Hai người chúng ta ăn không hết, sao cậu mua nhiều vậy?”

“Dự trữ sau này ăn.”

Lục Kiều Vi “Ò” một tiếng rồi đi đến khu đồ ăn vặt, khi quay lại nàng mang theo hai chai Coca lớn, ăn lẩu thì phải mua chai lớn.

Thanh toán xong đi ra thì trời đã gần tối, Khúc Thanh Trúc là tự mình mua một căn hộ nhỏ, rộng hơn chín mươi mét vuông, một mình cô ở cũng đủ rộng rãi.

Thay giày ở cửa, Lục Kiều Vi hỏi: “Lần trước nhà cậu kêu cậu đi xem mắt, điều kiện của đối phương thế nào? Cậu biết không?”

Khúc Thanh Trúc nói: “Đã trò chuyện trên WeChat, vừa nói đã hỏi mình khoản thế chấp căn nhà đã trả chưa, sau này anh ta thay đổi công việc, có thể sống ở đây với mình không”.

“Chết tiệt, anh ta muốn ăn cơm mềm sao, đầu óc có bệnh đi, cũng không biết có phải anh ta ăn cơm mềm lớn lên hay không, ai giới thiệu cho cậu vậy, sao có thể giới thiệu cho cậu loại cặn bã này?”

“Bạn của bạn mẹ mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: 6: Lục Trạch Phong Đỏ Mặt

“Thật khâm phục.”

Khúc Thanh Trúc vào bếp làm đồ ăn nói: “Chú của mình nói sẽ xem xét kỹ đối tượng mình sẽ kết hôn, nếu không phải là người tốt thì ông ấy sẽ không đồng ý.”

Chú của cô là phó tổng công ty, trong công việc có chút không chuyên nghiệp, nhưng đối xử với Khúc Thanh Trúc rất tốt, ở công ty vẫn luôn chiếu cố cô, trước kia khi cô còn đi học, chú của cô thường xuyên đến thăm cô.

Lục Kiều Vi gật đầu, “Vậy là tốt rồi, chú của cậu nhìn người còn khá chuẩn xác.” Vừa nói, nàng bắt đầu lo lắng, nàng chưa có thời gian đi mua nguyên liệu trong tủ lạnh, cũng không biết Văn Cẩn Ngôn có chết đói hay không.

Chết đói càng tốt, lúc Văn Cẩn Ngôn dọn tới còn lừa nàng, nói đồ trong hộp là để ăn cơm! Bây giờ nàng mới biết là muốn ăn nàng!

Hai người ăn lẩu, Lục Kiều Vi ngồi trong phòng khách xem TV, vẫn không có ý định trở về.

Điện thoại của Khúc Thanh Trúc vang lên, Lục Kiều Vi chạy tới nghe dùm thì phát hiện là số lạ, nàng tưởng là khách hàng nên đưa cho Khúc Thanh Trúc: “Ai gọi thế?”

“Không biết.” Khúc Thanh Trúc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy số điện thoại này, đi đến ban công nghe điện thoại, bên kia có giọng nói truyền đến: “Hello, muội muội, em có ở nhà không? Tôi ngửi thấy nhà em có mùi đồ ăn, tôi có thể đến nhà em sưởi ấm không?”

“Sao cô có số điện thoại của tôi?” Khúc Thanh Trúc cau mày hỏi.

“Trước kia đi cắm trại chúng ta đã thêm mà, em quên rồi sao? Cũng trách tôi, khoảng thời gian này quá bận nên không liên lạc với em để thể hiện chút cảm tình,” Thích Nhất Hoan nói, “Em đang sống ở đâu? Tôi muốn hẹn em ra ngoài chơi.”

“Văn tổng kêu cô gọi sao?”

“Này không phải là bởi vì Lục Kiều Vi bỏ nhà đi không tìm được người sao?” Thích Nhất Hoan nói: “Aiz, tôi không có cách nào, tôi chỉ là công cụ hình người, nơi nào cần tôi, tôi liền chạy đến nơi đó.”

Khúc Thanh Trúc cười một tiếng.

Thích Nhất Hoan sửng sốt một chút, nhìn điện thoại nói: “Em cười thật dễ nghe.”

Nói xong, giọng nói bên kia dừng lại, Khúc Thanh Trúc lại lạnh nhạt hỏi: “Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Em thực sự không định nói cho tôi biết em sống ở đâu sao?” Thích Nhất Hoan hỏi.

Sau đó đã bị cúp máy.

Khúc Thanh Trúc nhìn Lục Kiều Vi trên ghế sô pha, hỏi: “Cậu bỏ nhà đi à?”

“Sao có thể? Mình là nhớ cậu nên muốn tới thăm cậu.” Lục Kiều Vi không chịu thừa nhận, giả vờ xem TV trong khi điện thoại của nàng liên tục reo lên.

Thích Nhất Hoan bên kia không nói nên lời, Văn Cẩn Ngôn chỉ có thể tiếp tục gọi điện cho nàng, nàng lẻn ra ban công nghe điện thoại, gió lạnh thổi qua, nàng trả lời câu hỏi của Văn Cẩn Ngôn: “Tại sao không về? Trong lòng cô không biết sao?”

Văn Cẩn Ngôn ừm một tiếng, nói: “Không biết.”

Lục Kiều Vi cảm thấy mình rất đúng lý hợp tình, cắn răng nói: “Cô có xu hướng bạo lực gia đình.”

“Sao?” Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc.

“Hôm đó cô đánh mông tôi, còn đánh rất mạnh, tôi đã nói là đau đau đau, nhưng cô vẫn còn đánh. Hai ngày đó tôi không dám ngồi ghế, cô có biết tôi mất mặt thế nào không? Tôi luôn nằm trên bàn mà vẽ phác thảo.” Lục Kiều Vi lại trầm giọng nói: “Bạo lực gia đình một lần sẽ có vô số lần, cô như vậy quá đáng sợ, tôi không muốn về.”

Tuy rằng nói nhảm, nhưng thật sự khiến Văn Cẩn Ngôn kích động, cô im lặng một lát rồi nói: “Nhưng không phải em đã ám chỉ tôi sao?”

“Tôi ám chỉ cô cái gì?”

“Em không mắng tôi, tôi cũng không đánh mông em. Nhưng tôi không đánh mông em, em vẫn còn mắng tôi, này không phải là em đang ám chỉ tôi sao?”

Lục Kiều Vi nghẹn một chút, nói: “Cô có thể làm người có văn hóa chút không, nói chuyện đừng nói mông nọ mông kia được không?”

Văn Cẩn Ngôn trầm mặc vài giây mới nói: “Tôi xin lỗi em được không? Đừng tức giận, tôi không nên động thủ với em, nếu em tức giận thì hôm nay tôi sẽ cho em đánh lại, thế nào?”

Ánh mắt Lục Kiều Vi hơi sáng lên, nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn bị đánh, nàng có chút tâm động, “Lỡ như cô gạt tôi thì sao?”

Gió thổi qua, khiến tóc trên trán dính vào mặt, nàng tùy tiện vén ra sau tai, nghe thấy bên Văn Cẩn Ngôn có âm thanh nên nói: “Cô lại đang làm gì?”

“Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc nguyên nhân gì làm em không dám về nhà, khẳng định không phải vì tôi đánh mông em, đây không phải lần đầu tiên tôi đánh mông em, lần nào em cũng đều hưng phấn cơ mà.”

Lục Kiều Vi: “…”

Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy tủ lắp ráp trong phòng, mở ra hỏi: “Nhà của Khúc Thanh Trúc có bao nhiêu phòng? Em đến nhà cô ấy ngủ, không sợ làm phiền người ta sao.”

“Chuyện này cô không cần lo lắng, nhà Thanh Trúc có hai phòng, tôi có thể một mình chiếm một phòng, rộng rãi hơn nhiều so với việc tôi và cô chen cùng một chỗ.”

“Hay là như vầy đi.” Văn Cẩn Ngôn mở tủ nói: “Em cũng trói tôi lại, muốn làm gì thì làm, đánh tôi, khi dễ tôi, muốn làm gì tùy em, được không? Cứ coi như tôi bồi thường cho em đi.”

Hoạt sắc sinh hương hiện ra trước mắt nàng, có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đặc biệt là Văn Cẩn Ngôn nằm trên giường, để nàng muốn làm gì thì làm, da của Văn Cẩn Ngôn trắng như vậy, ngày thường còn rất cao cao tại thượng.

Miệng lưỡi Lục Kiều Vi đều khô, nàng li3m li3m môi.

Cho đến khi nghe thấy tiếng Văn Cẩn Ngôn mở tủ, tiếng kẽo kẹt làm nàng nhớ đến chiếc hộp lớn, nàng nói: “Sau mặt ôn nhu của cô lộ ra âm mưu rất lớn, ai tin cô chính là kẻ ngốc.”

“…Ồ.” Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, nói: “Thì ra em phát hiện ra cái này, tôi không có ý định dùng cái này, em không cần phải sợ như vậy.”

Lúc này Lục Kiều Vi mới nhận ra, nàng có bệnh sao? Tại sao khi rời đi nàng không vứt chiếc hộp đi? Da đầu nàng tê dại, mông bắt đầu đau nhức.

Nhưng khi nghĩ đến chính mình đã bỏ nhà đi, nàng liền rất bướng bỉnh nói: “Tôi không còn là người như trước kia nữa, cô không lừa tôi được nữa đâu!”

“Em thật có cốt khí nha.” Văn Cẩn Ngôn khen nàng, lại nói: “Vậy em ngàn vạn lần đừng để tôi bắt được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.