Diêu Nhiễm chưa bao giờ nói từ “nhớ” với bất kỳ ai và cảm thấy thật khó để thừa nhận. Mặc dù tối nay, nàng vẫn muốn Khương Niệm ở bên cạnh mình…
Khương Niệm vui vẻ mỉm cười chờ đợi câu trả lời.
Diêu Nhiễm nhìn màn hình nói: “Làm việc muộn như vậy có mệt không?”
Cứ như thế, chủ đề đã thay đổi. Nụ cười của Khương Niệm hơi nhạt đi một chút, nhưng vẫn chủ động đáp lại, môi hơi nhếch lên, “Không sao, em không mệt, nhiều lúc đến tận một hai giờ sáng mới xong việc.”
Diêu Nhiễm nói: “Bây giờ cũng không còn sớm.”
Khương Niệm mím môi: “Ừ.” Cô nhìn thẳng vào người trên màn hình, nàng đã tắm xong và đang mặc một chiếc váy ngủ, xương quai xanh lấp ló trên cổ áo.
Đột nhiên mặc váy ngủ rồi gọi video cho mình vào đêm khuya. Nàng đang nghĩ gì vậy? Khương Niệm ngay từ đầu đã không chịu nổi sự cám dỗ, huống chi là nàng chủ động.
Diêu Nhiễm cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, bình tĩnh lại nói: “… Đi ngủ sớm đi.”
Khương Niệm:???
Mới đó đã muốn cúp máy? Chờ thêm một lúc, Khương Niệm bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Chị gọi video chỉ có vậy thôi sao?”
Diêu Nhiễm cũng cảm thấy hành động của mình có hơi khó xử, nàng chỉ là đột nhiên muốn nhìn thấy đối phương, đương nhiên không nghĩ sẽ nói những lời gì. Cảm giác nhớ về một ai đó với nàng vẫn còn xa lạ.
Một khoảnh khắc im lặng nữa.
Khương Niệm chủ động hỏi: “Có muốn em đến chỗ chị không?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Diêu Nhiễm liền động đậy, nhưng vẫn lý trí nói: “Không được, đã rất muộn rồi.” Hơn nữa ngày mai là thứ bảy, nàng biết lúc đó phòng làm việc của Khương Niệm sẽ có rất nhiều khách hàng và sẽ rất bận rộn.
Sau vài lời ngắn gọn, cả hai cúp máy.
Cuộc nói chuyện kết thúc chóng vánh, Khương Niệm lơ đãng sờ đầu Tứ Mao, đột nhiên nàng chủ động gọi video với mình mà không nói gì…
Diêu Nhiễm đặt điện thoại di động xuống và nghe thấy tiếng tí tách phát ra từ cửa sổ.
Trời bắt đầu mưa.
Cơn mưa mùa hè ập đến, chỉ trong chốc lát đã biến thành mưa như trút nước.
Đêm khuya trời mưa, ngoài cửa sổ mờ sương, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Diêu Nhiễm dựa vào giường và lật qua vài trang sách, dần dần, tiếng mưa trở nên nhỏ hơn nhưng vẫn chưa có xu hướng dừng lại.
Không lâu sau, Diêu Nhiễm rời mắt khỏi cuốn sách, có chút chán nản, nàng cầm “Cún Cưng Vui Vẻ” ở đầu giường lên và chơi đùa. Nàng lắc lắc con chó gỗ trong tay, mỉm cười nhẹ nhàng khi nghĩ đến những lời Khương Niệm đã nói với mình ngày hôm đó.
Chiếc giường rộng hai mét thật trống trải, nàng quay đầu nhìn chiếc gối còn lại, ngây người trong giây lát, ánh mắt đeo bám của Khương Niệm khi cô nằm trên giường hiện lên trong tâm trí nàng.
Tiếng thông báo tin nhắn WeChat vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, nàng cầm lên xem, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
[Khương Niệm] Em tới rồi nè
…
Mưa vẫn đang rơi.
Khi Diêu Nhiễm mở cửa, nàng nhìn thấy Khương Niệm đang đứng trước cửa, ướt đẫm nước mưa, mái tóc dài hơi rối, bết lại vì nước, trông cô có chút lộn xộn.
Hai người nhìn nhau.
Khương Niệm mỉm cười tự nhiên với nàng.
Diêu Nhiễm bình tĩnh lại, kéo người vào nhà trước, sau đó hỏi: “Sao em lại đến đây? Trời đã khuya lại còn mưa to…”
“Em lái xe tới đây nên không bị ướt nhiều.” Khương Niệm nhìn chằm chằm nàng, tùy ý nói.
Diêu Nhiễm nói: “Còn nói không nhiều, tóc ướt hết cả rồi. “
“Em chỉ bị ướt một chút thôi.” Sau khi Khương Niệm rời khỏi nhà, trời mưa khá to, may mắn thay khi đến nơi thì mưa nhỏ hơn rất nhiều nên chỉ bị ướt khi đi từ bãi đậu xe đến khu chung cư.
Diêu Nhiễm nhẹ giọng thúc giục: “Em đi tắm trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Ừ.” Khương Niệm đi vào nhà tắm trước.
Diêu Nhiễm tìm khăn sạch và váy ngủ trong phòng thay đồ rồi mang đến cho cô.
Hai người tuy rằng hẹn hò chưa lâu nhưng đã quen với việc qua đêm ở nhà đối phương.
Khương Niệm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ đồ ngủ thoải mái dễ chịu, cô nhìn vào gương thì nhận ra Diêu Nhiễm từng mặc bộ váy ngủ bằng lụa này.
Cửa phòng tắm mở ra, Diêu Nhiễm nhìn sang, đưa máy sấy tóc cho cô.
Phòng thay đồ nối liền với phòng tắm, Khương Niệm bước tới, chỉ ngước mắt nhìn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm hiểu ý liền lấy máy sấy tóc giúp cô sấy.
Khương Niệm mỉm cười hài lòng, thoải mái tận hưởng sự phục vụ chu đáo của bạn gái.
Khi Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, trong mắt cũng hiện lên nụ cười. Nàng sấy tóc cho cô một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Trước tấm gương dài chạm sàn trong phòng thay đồ, một người ngoan ngoãn đứng im, người còn lại ngọt ngào sấy tóc. Hai người không nói gì, thỉnh thoảng ánh mắt họ gặp nhau trong gương.
Phòng vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng so với một người thì hai người lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Sau khi sấy xong, Diêu Nhiễm dùng tay chỉnh lại tóc cho cô một cách gọn gàng rồi đặt máy sấy tóc xuống.
Khương Niệm quay người, đứng đối diện với Diêu Nhiễm, nhìn thẳng vào mặt nàng.
Họ nhìn nhau. Khương Niệm hỏi: “Tối nay chị về nhà ăn cơm không vui sao?” Cô biết tối nay Diêu Nhiễm có bữa cơm gia đình.
“Không phải.” Diêu Nhiễm lặng lẽ trả lời, bữa cơm vẫn như thường lệ. Tuy nhiên, nàng ngày càng cảm thấy mệt mỏi với bầu không khí nghiêm túc và buồn tẻ đó, đặc biệt là sau khi có Khương Niệm bên cạnh, đã tạo nên sự tương phản rất lớn.
Khương Niệm xác nhận lại: “Tâm tình của chị có ổn thật không?”
Diêu Nhiễm gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Khương Niệm, không khỏi nhẹ giọng nói: “Nửa đêm trời mưa, em chạy đến chỉ vì chuyện này?”
“Đừng bận tâm.” Khương Niệm vui vẻ nói, tâm tình Diêu Nhiễm không tệ, nàng còn đặc biệt quan tâm đ ến cô, cô vui mừng còn không hết. Cô mỉm cười nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, nhẹ giọng hỏi: “Vậy là tối nay chị nhớ em à?”
Diêu Nhiễm bình thường không biết nói đùa, nhưng không hiểu sao nàng lại thích trêu chọc Khương Niệm, nàng bình tĩnh nói: “Ai nhớ em?”
Đôi mắt sáng ngời của Khương Niệm quét qua khuôn mặt Diêu Nhiễm: “Không phải là chị thì là ai nữa đây?”
Diêu Nhiễm cảm thấy thích thú với cuộc trò chuyện có phần trẻ con này, nàng cũng đồng ý với lời của Khương Niệm.
Khoảng cách mặt đối mặt rất thích hợp để ôm, nên Khương Niệm thuận theo tự nhiên. Cô lặng lẽ giơ tay ra ôm người trước mặt một cách dịu dàng.
Diêu Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái với cái ôm này.
Sau khi ôm, Khương Niệm nhìn nàng thật gần, nhỏ giọng nói thêm: “Nếu người khác nhớ đến em, chị sẽ không ghen chứ?”
“…”
Diêu Nhiễm không nói nên lời.
Khẽ véo má cô, Khương Niệm cười rạng rỡ, ôm nàng chặt hơn. Cô là nói sự thật. Diêu Nhiễm dễ ghen hơn cô nghĩ, và rất khó để xoa dịu một khi nàng lên cơn ghen.
Diêu Nhiễm cũng có chút quan tâm. Đêm đó nàng nghe được cuộc trò chuyện hơi mập mờ giữa Khương Niệm và Du Chiêu.
Tuy không thừa nhận nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chua xót. Nghĩ lại, nàng cảm thấy mình vẫn còn bối rối. Khương Niệm rất khác với nàng, tính tình ấm áp, vui vẻ, xung quanh có nhiều bạn bè thân thiết, thích giao du kết bạn là bản chất của cô.
Cái ôm khiến bầu không khí yên tĩnh trở nên dễ chịu, Diêu Nhiễm càng ngày càng say mê hơi ấm từ vòng tay cô. Nàng vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn mình sẽ không thể thích ứng được với cuộc sống của hai người, nhưng không ngờ rằng giờ nàng lại thấy mệt mỏi với sự yên tĩnh khi ở một mình…
“Sau này có nhớ thì hãy nói cho em biết.” Khương Niệm lại nói: “Em sẽ chạy đến bên chị nhanh nhất có thể.”
Diêu Nhiễm dừng lại một lúc, “… Em thật ngốc, tối nay trời mưa lớn thế này.” Tuy nhiên trong lời nói của nàng không hề có chút trách móc nào, sự mềm mại trong lòng nàng lại bị chọc thủng. “Chỉ vì đoạn video đó mà em đã đến tận đây phải không?”
Khương Niệm nghe được trong lời nói có chút thân mật, nhưng vẫn cố ý tỏ vẻ ủy khuất hỏi: “Em chạy tới ngay mà chị vẫn cho rằng em ngu ngốc sao?”
Diêu Nhiễm thì thầm: “Không…”
Khương Niệm cười nói, cô có thể nắm bắt được mấu chốt: “Chị lo lắng cho em đúng không?”
Khương Niệm cười vui vẻ.
Nàng nhìn mái tóc bồng bềnh vừa sấy xong, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô.
Khương Niệm thích những cử chỉ nhỏ nhặt này. Thực ra trong lòng nàng cũng muốn cô phải không? Chỉ là nàng đã dè dặt trong một thời gian dài và cũng không biết cách biểu lộ tình cảm. Cô thừa dịp hôn lên khóe môi Diêu Nhiễm, nghiêm túc thì thầm: “Em cũng nhớ chị.”
Sau khi quen nhau, nhưng họ vẫn không thể thường xuyên gặp nhau, Khương Niệm muốn chủ động, nhưng lại sợ Diêu Nhiễm thích tình cảm chậm rãi nên chỉ có thể kiềm chế sự nhiệt tình của mình. Diêu Nhiễm thực sự đã chủ động gọi video tối nay và cô đã vui mừng khôn xiết.
Lời nói thể hiện sự nhớ nhung “Em cũng nhớ chị” lại càng ngọt ngào hơn. Diêu Nhiễm cảm động, nhìn nhau rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Khương Niệm.
Khương Niệm thưởng thức sự ngọt ngào, nhưng hôn nhẹ không thể thỏa mãn cô. Cô vòng tay qua cổ Diêu Nhiễm, nói: “Em muốn hôn chị nhiều hơn nữa.”
Nghiêm túc chưa đầy ba phút, Diêu Nhiễm im lặng cười thành tiếng, đối với sự vô liêm sỉ của cô, nàng cũng không thể làm gì được.
Khương Niệm cũng cười, nóng lòng muốn hôn nàng lần nữa. Khi thấy Diêu Nhiễm nhắm mắt ngầm đồng ý, cô thực hiện sự tiếp xúc thân mật hơn.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, môi họ chạm vào nhau, chuyển động và m út lấy.
Nụ hôn cũng như cái ôm, cảm xúc càng mãnh liệt thì càng ngọt ngào và dễ gây nghiện.
Người mà nàng đang nghĩ đến đột nhiên xuất hiện đúng lúc, Diêu Nhiễm không nhịn được mà nghiêng đầu hôn lên khóe môi Khương Niệm. Cô vừa mới tắm xong, môi cô vừa ướt vừa mềm. Lúc này hôn đặc biệt thoải mái.
“Ừm…” Sau khi được nàng hôn lần nữa, Khương Niệm thoải mái ngâm nga. Cô mở môi, sốt ruột hôn lại nàng, lòng bàn tay không ngừng vuốt v e sau gáy nàng, áp sát cơ thể mình vào cơ thể nàng.
Diêu Nhiễm luôn bị Khương Niệm quấy rầy khi cô hôn nàng như vậy. Bây giờ Diêu Nhiễm đã không còn xa lạ với việc hôn nữa, nàng ôm eo Khương Niệm, bắt đầu hôn càng lúc càng sâu hơn dưới sự trêu chọc nồng nhiệt.
Họ ôm nhau thật chặt, m út môi thật nhanh, rồi môi và lưỡi quấn lấy nhau, ngay sau đó là một nụ hôn sâu.
Cả hai đều mặc váy ngủ, giống như phong cách của một cặp đôi. Mặc váy ngủ của nhau là một việc rất thân mật và k1ch thích, họ ôm nhau như vậy, vũ điệu giữa môi và lưỡi càng thêm quyến rũ.
Nụ hôn sâu nhanh chóng mang đến sự hưng phấn. Khương Niệm chủ động tách ra, hơi th ở dốc, không phải vì hôn đến không thở được mà là vì k1ch thích.
Đang say mê thưởng thức thì đột nhiên dừng lại.
Diêu Nhiễm nhìn cô, hỏi: “Em thấy khó chịu à?”
Tất nhiên là khó chịu rồi. Khương Niệm hạ giọng, thẳng thắn nói với nàng: “Chị hôn em lần nữa, sẽ khiến em khó chịu…”
Diêu Nhiễm lập tức hiểu ra, nàng đương nhiên biết Khương Niệm nhạy cảm đến mức nào.
Khương Niệm cẩn thận nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, cô ngoài mặt vẫn kiềm chế, nhưng trong mắt đều đã viết hết.
Đôi mắt cô đã ươn ướt, Diêu Nhiễm có thể thấy rõ, nàng vẫn ôm eo Khương Niệm một lúc, mới nói rất nhẹ nhàng, mặc dù xấu hổ: “Bà ấy đi rồi.”
Khương Niệm nghe được lời của Diêu Nhiễm, cô muốn cười nhưng vẫn cảm thấy ngứa ngáy, nên giả vờ ngốc nghếch ậm ừ: “Ừ, ai đi?”
Diêu Nhiễm mím môi: “…”
Khương Niệm nắm lấy cánh tay nàng, khi cô hôn nàng lần nữa, niềm đam mê của cô không thể kiềm chế được nữa, cô hôn nàng thật sâu và thật lâu: “Ừ.”
Một lúc sau, Diêu Nhiễm cũng ôm Khương Niệm và hôn cô. Hóa ra tình yêu lý trí thực sự đã lan sang tình yêu thể xác.
Họ nằm dài trên ghế sofa trong phòng thay đồ, chiếc gương dài chạm sàn bên cạnh phản chiếu rõ ràng cảnh hai người ôm nhau và hôn nhau thật sâu.
Khương Niệm vốn dĩ bị k1ch thích khi xem video, bây giờ khi gặp nhau, cô càng mất kiểm soát, váy ngủ của nàng lỏng lẻo, nửa kín nửa hở, để lộ làn da trắng nõn và thanh tú. Cô vùi đầu hôn xương quai xanh của Diêu Nhiễm, dịu dàng và nồng nàn.
Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, chạm vào lưng cô. Đối mặt với sự trêu chọc như vậy, nàng càng ngày càng không thể kiềm chế được bản thân, cũng không cần phải kiềm chế bản thân.
Khương Niệm vừa ngâm nga vừa hôn nàng, hỏi: “Tối nay chị muốn quyến rũ em đúng không?”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng trách hai người không biết xấu hổ (🫣), họ chỉ thích làm một tí như vầy thôi, càng làm càng yêu.