Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 105



Thẩm Như Như nhìn bảng tên của chủ nhiệm trên sân khấu và mở Baidu ra để tìm kiếm, ngoại trừ một người trong số họ bị chặn thông tin nên không tìm thấy được, năm ông lão còn lại đều là những nhân vật huyền thoại trong lĩnh vực tương ứng của họ. Ánh mắt của cô tập trung vào Trương đạo nhân một lúc, ông ấy là một người có khí chất tao nhã, dáng người cao ráo, trên người mặc đạo bào màu đen trắng, có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt, thực sự không thể tưởng tượng ra hình ảnh ông ấy xắn quần làm ruộng.

Nội dung chính của buổi giao lưu trong buổi sáng ngày đầu tiên là nghe các vị chủ nhiệm phát biểu động viên, buổi chiều sắp xếp các vị tiền bối đạo pháp cao thâm giảng đạo cho mọi người, buổi tối mọi người có thể tự do trao đổi kinh nghiệm và ra ngoài hoạt động, Hiệp hội Đạo giáo không có sự sắp xếp bắt buộc. Thẩm Như Như cẩn thận lắng nghe cả buổi sáng, phát hiện ra rằng những chuyên gia lớn tuổi này hoàn toàn khác với những gì thường thấy trên tin tức, bọn họ không chỉ hài hước mà còn rất dễ gần, sau khi phát biểu xong còn tặng quà cho mọi người, quà tặng đều là gạo, rượu, thảo dược…

Không cần làm gì cả, được ăn uống miễn phí, được ở miễn phí lại còn có quà tặng, trong đầu Thẩm Như Như đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ— Thực ra Hiệp hội Đạo giáo là một tổ chức từ thiện …

Bách Lý vui mừng khôn xiết, vui vẻ cất rượu đi: “Không ngờ năm nay lại phát rượu Tam Thanh, may mà đại sư huynh chưa xuất quan Thẩm Như Như thấy dáng vẻ anh ta ước gì có thể mở bình rượu ra uống ngay lập tức thì hỏi: “Hội nghị giao lưu năm ngoái phát thứ gì?”

“Năm ngoái đưa Tam Thanh trản, chính là một chiếc đèn bắt quỷ, hiệu suất sử dụng rất thấp, không bằng rượu Tam Thanh” Bách Lý không thích.

Thẩm Như Như không nói lên lời, rõ ràng Tam Thanh trản thiết thực hơn thức ăn, nó còn không phải là vật tiêu hao, có thể được sử dụng nhiều lần. Quả nhiên là ở trong mắt ma men, không có gì bằng rượu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 371: Đứng ở thế bất bại

Kết thúc bài phát biểu buổi sáng, buổi trưa mọi người đến nhà hàng riêng của khách sạn dùng bữa, sau hai tiếng nghỉ ngơi, lại tiếp tục đến hội trường nghe thuyết pháp.

Người giảng đạo là một ông chú trung niên đến từ Tam Thanh Cung ở thành phố B, nghe nói đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm giảng đạo, rất nổi tiếng trong giới tín đồ ở thành phố B.

Khả năng thuyết pháp của vị này rất tốt, mới đầu Thẩm Như Như không hiểu lắm, nhưng sau đó thì hoàn toàn trầm mê trong cảnh giới đó. Tuy rằng cô vào giới này đã gần một năm, nhưng mỗi ngày chỉ lo vẽ bùa và luyện thuật ngự kiếm, chưa bao giờ tĩnh tâm cảm nhận đạo pháp, có thể nói là một người có kinh nghiệm thực hành nhưng mà kiến thức lý thuyết yếu kém.

Lúc này, được các tiền bối chỉ điểm liền có một loại cảm giác hiểu ra, giống như được khai sáng.

Sau khi nghe hai tiếng, cô lĩnh ngộ được rất nhiều thứ, tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng nhanh hơn nhiều, một cỗ lực lượng cường đại tràn ngập trong huyết mạch, giống như giây tiếp theo sẽ bộc phát ra.

Các đạo hữu lần lượt ra khỏi hội trường, vừa nói vừa cười, thảo luận về những gì họ vừa học được.

“Đạo pháp của Tuệ Thần đại sư càng ngày càng sâu sắc.

“Đúng vậy! Không hổ là người đứng đầu về Đạo pháp hiện nay, nghe nói tháng trước có một vị cao thủ Phật pháp tìm Tuệ Thần đại sư luận pháp, kết quả lại bị thuyết phục hoàn tục và gia nhập Đạo giáo chúng ta. “Còn có việc này? Tuệ Thần đại sư thật lợi hại!”

Vưu Nhất đi theo phía sau Quang sư thúc, một lúc lại quay đầu lại nhìn cửa hội trường, khó hiểu lẩm bẩm: “Tại sao Thẩm đại sư còn chưa đi ra?”

Quang Hữu Văn nghe thấy anh ta nói thầm gì đó thì quay đầu lại nhìn: “Con đang lẩm bẩm cái gì thế? Vừa rồi có hiểu gì không?”

Vưu Nhất xoa xoa mũi, chột dạ nói: “Cũng tương đối.”

Quang Hữu Văn nhìn vẻ mặt của anh ta liền biết anh ta không hiểu gì, nghiêm túc nói: “Vưu Nhất, thiên phú của con rất cao, đừng đi nhầm đường hay làm những điều vô nghĩa”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vưu Nhất bĩu môi, đang muốn chuyển đề tài thì hội trường phía sau đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn, những người đã ra khỏi lối ra đều chạy lại.

“Nhanh lên, nhanh lên, có một vị đạo hữu lĩnh ngộ, đột phá ngay tại hiện trường”

“Là người trong Huyền Môn rồi, bọn họ đều là quái tài…”

Vưu Nhất gần như là bị người khác đẩy trở lại hội trường, trong sự hỗn loạn, anh ta không thể nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ có thể đoán được từ vài câu nói của mấy đạo hữu xung quanh, có một vị đạo hữu trong Huyền Môn, sau khi nghe thuyết pháp đã lĩnh ngộ được đạo pháp, đột phá cảnh giới. Linh lực sau khi đột phá tràn ngập toàn bộ hội trường, ngay cả những đạo hữu khác chưa rời đi cũng được hưởng lợi rất nhiều.

Quang Hữu Văn kéo Vưu Nhất chen vào phía trước mọi người, cảm nhận được sự dao động khác thường trong không khí, không khỏi cảm thán: “Lâu lắm rồi mới cảm nhận được một luồng linh lực mạnh như vậy, không biết là đạo hữu nhà ai, đệ tử trong quan của bọn họ thật có phúc”

“Đúng vậy, thật hâm mộ, tiếc là tôi đã lớn tuổi, nếu không nhất định sẽ đến đạo quan của bọn họ đấu một trận, nếu như lọt vào mắt của vị đạo hữu này, cũng có thể học một ít thuật pháp Huyền Môn.. “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tìm hiểu nhiều hơn về Đạo pháp và thuyết pháp cho tín đồ cũng rất tốt. Ông xem, Tuệ Thần đạo hữu cũng không có truyền thừa, đạo pháp vẫn cao thâm hơn rất nhiều đệ tử Huyền Môn”

Vưu Nhất im lặng bĩu môi.

Đây là điểm khác biệt giữa đệ tử Huyền Môn và đệ tử Đạo gia bình thường.

Đệ tử bình thường không có truyền thừa của tiên gia, cho dù lĩnh ngộ Đạo pháp thấu triệt và sâu sắc đến đâu thì cũng chỉ có thể là người bình thường. Không có linh lực, không có cách nào ngự kiếm, bày trận, không thể vẽ ra bùa chú có uy lực mạnh mẽ. Còn đệ tử Huyền Môn thì lại khác, bọn họ có thiên phú cực cao, có cơ hội học được thuật pháp truyền thừa của tiên gia, một khi lĩnh ngộ đột phá, sẽ đạt được lực lượng càng mạnh hơn. Nhưng mà đệ tử được tiên gia chọn càng ngày càng ít, hơn một trăm năm, Hiệp hội Đạo giáo cũng chỉ biết đến hơn ba mươi người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Mọi người cũng chỉ có thể hy vọng một ngày nào đó có thể được những người này nhận làm đồ đệ, cố gắng học tập thuật pháp của tiên gia. Hội nghị giao lưu hàng năm là cơ hội duy nhất để có thể tiếp xúc với những đệ tử Huyền Môn đó, vì vậy, ai cũng nghĩ mọi cách để lấy được danh ngạch tham gia. Nhưng mà hầu hết đệ tử Huyền Môn đều không nhận đệ tử, bởi vì bọn họ dành rất nhiều thời gian để tu luyện, không có tâm tư dạy dỗ đồ đệ, cho nên mọi người cũng chỉ ôm tâm lý thử vận may, cũng không quá cố chấp. Lần này Vưu Nhất có được danh ngạch là lấy từ chỗ cha của anh ta, cha của anh ta chỉ là một đệ tử tục gia bình thường, nhưng vì tổ tiên đều làm về thuật phong thủy cho nên rất có tiếng tăm trong giới, hai năm liên tiếp đều nhận được thư mời màu đen.

Năm ngoái là cha của Vưu Nhất tới, ông ta biết đến sự tồn tại của đệ tử Huyền Học, cho nên, năm nay cố ý đưa thư mời để con trai thay mình tham gia, mục đích là hy vọng anh ta có thể tìm được một sư phụ trong Huyền Môn.

Nghĩ đến đây, Vưu Nhất thở dài, Hiệp hội Đạo giáo nhiều người giỏi như vậy, bao giờ cho đến lượt anh ta?

Quang Hữu Văn kéo anh ta tiếp tục đi về phía trước, mấy đạo hữu có thiên phú tốt đã ngồi tại chỗ tiến vào trạng thái thiền định, tầm nhìn ở hàng đầu tiên trống hơn rất nhiều. Sau khi Quang Hữu Văn nhìn thấy người được vây quanh ở giữa, kinh ngạc nói: “Thì ra là đạo hữu Thẩm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.