Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 114



“Đúng vậy, một câu giữ lại cũng không có, hoàn toàn không quan tâm chúng ta đi hay ở “Tôi thấy cô ta hoàn toàn không có ý định thu nhận đệ tử, cô ta giống muốn tìm một số lao động miễn phí hơn. “Anh bị ngốc sao? Chúng ta có mấy chục người, chỗ ở khách sạn và ăn uống đều là Huyền Thiên Quan chiêu đãi, tiêu tốn biết bao nhiêu tiền. Thực sự không hiểu được suy nghĩ của cô ấy”

“Có cái gì mà không hiểu, không phải nói cần có thời gian thực tập sao? Ôi, biết trước như vậy đã không xúc động, tôi hối hận”

“Bỏ suy nghĩ đó đi, nếu cô ấy dễ dàng để chúng ta đi như vậy, chứng tỏ ngay từ đầu cô ấy đã không xem trọng chúng ta, vậy thà rằng trở về đạo quan nhỏ của mình yên tâm ngộ đạo”

Mấy vị đạo sĩ trẻ này đều giống Thẩm Như Như, đều đến từ các đạo quan ít người biết đến, lấy thân phận quan chủ nhận được thư mời của Hiệp hội Đạo giáo. Nhưng mà điểm khác biệt là bọn họ là người bình thường, chỉ biết làm pháp sự và niệm kinh. Sau khi biết xuất thân của Thẩm Như Như khá giống mình liền tự giác đặt cô ở cùng trận doanh với bọn họ, hơn nữa còn không hề do dự mà đến Huyền Thiên Quan nhờ cậy cô.

Bọn họ tự cảm thấy mình thân thiết với Thẩm Như Như hơn những đạo sĩ khác, nếu cô nhận đồ đệ thì sẽ thiên vị bọn họ hơn.

Kết quả là đến ở Huyền Thiên Quan hai ngày, trừ thời gian ăn cơm, Thẩm Như Như hoàn toàn không trao đổi gì với bọn họ, chỉ ở trong cửa hàng đó vẽ bùa. Như thế này mà kêu là chọn đồ đệ, nhìn cũng không nhìn đã vứt bọn họ sang một bên, hoặc là giao cho mấy công việc lặt vặt gì đó.

Mấy vị quan chủ trẻ tuổi đều có chút sốt ruột nên tụ tập nói chuyện, trong đó có một vị đạo sĩ tên Thanh Tử đưa ra ý tưởng lấy lui làm tiến, ép Thẩm Như Như một chút.

Kết quả là ý tưởng này không chỉ không có tác dụng mà còn chặt đứt đường lui của bọn họ, vì vậy, chỉ có thể đen mặt rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Ngoài Thẩm Như Như và Chiêm Hạc phụ trách liên lạc với khách sạn, không có ai phát hiện thiếu mất vài vị đạo sĩ trẻ.

Mấy vị đạo sĩ trẻ tâm tính thất thường, học đạo pháp cũng qua loa, nếu không có thân phận quan chủ một quan, chắc chắn sẽ không nhận được thư mời của Hiệp hội Đạo giáo. Bọn họ cho rằng xuất thân của mình không tốt sẽ bị người khác coi thường nên gần như không qua lại với các đạo hữu khác, mỗi ngày ăn cơm hay làm việc đều tụ lại cùng nhau. Cho nên bây giờ không thấy họ, các đạo hữu khác cũng không phát hiện.

Hoặc là nói, cho dù phát hiện, cũng không có ai quan tâm.

Những người không có kiên nhẫn như vậy, còn muốn bái nhập Huyền Môn gì chứ, có thể yên ổn làm một vị quan chủ ở nông thôn, kiếm chút tiền dầu mè để duy trì cuộc sống đã là phúc phần do tổ tiên phù hộ rồi.

Huyền Thiên Quan ban ngày vẫn vô cùng náo nhiệt, diện tích đạo quan cũng chỉ có như vậy, công việc phải làm cũng có hạn, sau khi làm việc xong, mọi người đều thích tụ tập ở sân sau luận đạo hoặc đến cửa hông Kính Hoa Duyên ở phía đông xem Thẩm Như Như vẽ bùa và bán hàng.

Kính Hoa Duyên làm ăn luôn luôn tốt, ngày nào cũng có rất nhiều khách đến mua hoa và bùa chú, nhưng mà trong cửa hàng chỉ bán bùa chú bình thường, không thấy bóng dáng các loại bùa chú công kích.

‘Bùa dẫn lôi xuất hiện trong Hội nghị giao lưu trước đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với những đạo sĩ này, tia sét khổng lồ từ trên trời giáng xuống giống như một cảnh có hiệu ứng đặc biệt trong một số bộ phim viễn tưởng, chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy trong đời thực, khiến người ta vô cùng chấn động. Khi nghe nói Kính Hoa Duyên bán bùa chú, mọi người đều cho rằng Thẩm Như Như lấy bùa chú có uy lực lớn như vậy ra để bán.

Còn muốn mua mấy lá để dự phòng trên người, kết quả đến đây nhìn mới thấy ở đây chỉ bán những bùa chú bình thường không có lực sát thương gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tất cả mọi người đều có chút thất vọng, nhưng rất nhanh bọn họ liền ý thức được chính mình đã đánh giá sai, những bùa chú linh tinh này cũng rất thần kỳ, tính ra còn thực dụng hơn so với bùa chú công kích.

Một đạo hữu tên là Tiêu Vân không ngớt lời khen ngợi: “Thẩm đại sư, bùa tạo gió này của cô thật hữu dụng! Còn dễ chịu hơn cả điều hòa trong khách sạn, ấm áp lại không quá khô. Dán lên vali, đi đâu cũng có thể mang theo, vô cùng tiện lợi.

Vị đạo hữu ở chung phòng với hắn ta cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy, đúng vậy! Bùa tịnh thủy cũng rất thực dụng, đã uống nước ở trong quan, ăn thức ăn ở nhà ăn, tôi không bao giờ muốn ăn thức ăn ở chỗ khác nữa. Đi chuyến này thật đáng giá, cho dù không thể bái nhập môn hạ của Thẩm đại sư, có thể mua mấy lá bùa cũng rất tốt”

“Theo tôi thấy thì bùa đuổi côn trùng là tốt nhất. Một đạo hữu đến từ vùng núi phía nam nói: “Nghe người dân ở thị trấn nói, dán bùa đuổi con trùng trong nhà, ngay cả kiến cũng không có, mà thời điểm này năm ngoái rắn sẽ ra khỏi hang để ăn trộm thức ăn, năm nay không hề thấy Anh ta vừa nói vừa vỗ tay, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Nhất định phải mua thêm mấy lá để gửi về mới được?

“Tôi muốn mua mấy chậu hoa gửi về, hoa ở chỗ Thẩm đại sư rất sống động, nhìn thôi cũng thấy rất vui”

“Tôi muốn mua bùa chiêu tài, đạo quan của chúng tôi nghèo đến mức sắp không có cơm để ăn rồi, toàn dựa vào tiền cứu trợ hàng tháng từ Hiệp hội Đạo giáo phát xuống để sinh hoạt. Nếu quen Thẩm đại sư sớm hơn thì tốt biết mấy, có khi hiện tại chúng tôi đã phát tài rồi.”

Những lời khen ngợi giống như không cần tiền từ trên trời rơi xuống, người da mặt dày như Thẩm Như Như cũng suýt chút nữa không chống đỡ nổi, may mắn có người đầy kinh nghiệm như Tuệ Trí đến giải cứu cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

“Các vị đạo hữu vất vả rồi, hôm nay nhà ăn đặc biệt chuẩn bị nước đường cho mọi người ngậm họng, bảo đảm là ngon hơn so với nước đường ở bên ngoài”

Lời còn chưa dứt, hầu hết người ở trong Kính Hoa Duyên đã rời đi, tranh nhau chạy đến nhà ăn để uống nước đường.

Mười một giờ tối, Thẩm Như Như mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở Kính Hoa Duyên chờ khách hàng tới. Chiều nay cô đã gửi tin nhắn thông báo Lật Tử đến lấy hàng vào buổi tối, nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, không biết hôm nay hắn ta có đến không.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Như Như ngáp một cái, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đã gần mười hai giờ. Có lẽ đêm nay Lật Tử không tới, buồn ngủ quá, trở về ngủ thôi.

Cô tắt đèn, đang định đi từ cửa sau thì bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Cốc cốc cốc.

Cô dừng bước, quay người ra mở cửa, ánh đèn sáng ngời trong phòng chiếu qua khe cửa, chiếu rọi bộ quần áo màu trắng của Lật Tử. Hắn ta cúi đầu, mặt bị mũ che khuất, không nhìn rõ, cũng không nói lời nào. Gió đêm thổi mạnh, vạt áo màu trắng tung bay trong gió đêm, nhìn từ xa giống như một mảnh vải trắng đang nhảy điệu Waltz trong đêm tối.

“Tại sao anh lại đến muộn như vậy?” Thẩm Như Như rất buồn ngủ nên không nhận ra sự khác thường. Cô dùng ‘bùa dẫn đường đốt giấy bút và mực cho hắn ta, sau đó lại ngáp một cái: “Tôi suýt ngủ gật.

Lật Tử im lặng nhận lấy chiếc túi, mở ra nhìn, giọng nói dịu dàng từ dưới mũ truyền tới: “Cảm ơn bà chủ Thẩm, chỗ cô vẫn thu tiền mặt chứ?”

“Thế nào cũng được, anh thấy như thế nào tiện thì làm, cộng thêm phí mua hộ và bùa dẫn đường, tổng cộng là một ngàn năm trăm tệ” Thẩm Như Như khoanh tay trước ngực nhìn chiếc mũ trùm đầu bị gió thổi đến mức nào vẫn bất động của hắn ta, hứng thú nói: “Anh lấy chiếc mũ này ở đâu vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.