Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 166



“Anh yên tâm, nhà em còn rất nhiều lương thực, cho anh tùy ý chọn lựa” Thẩm Như Như cười xong nghiêm túc nói.

Từ Dẫn Châu vui vẻ nói: “Được, anh nhất định sẽ ăn nhiều một chút Chữ ăn bị anh nói đặc biệt nặng, nghe như có ý tứ khác, Thẩm Như Như đầu óc còn chưa load xong, thì tiếng chuông điện thoại di động không hề báo trước vang lên, ở trong không khí yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội. Cô hoảng sợ, lấy di động ra nhìn, là cuộc gọi của Vương Tây Nhã. Sau khi nhận được điện thoại, đầu kia ồn ào bối cảnh tạp âm lập tức truyền tới, Vương Tây Nhã trung khí mười phần mà hô: “Thẩm Như Như, mau ra đây giúp tớ, chúng tớ đang bên ngoài đầu phố đạo quán rồi!” Thẩm Như Như bị cô ấy dọa chạy, kéo Từ Dẫn Châu ra ngoài hỗ trợ.

Đi ra cửa chính, chỉ thấy ven đường đứng bốn người trẻ tuổi, hai nam hai nữ, đều là người quen, mỗi người đều xách theo túi lớn túi nhỏ, còn có vali hành lý, tư thế kia giống như người làm công ăn tết mang theo người nhà về quê. Thẩm Như Như có chút mơ hồ, đi qua chào hỏi: “Các cậu đều tới rồi, sao không nói trước một tiếng, tớ sẽ chuẩn bị chỗ ở cho các cậu.

Ngoại trừ Vương Tây Nhã, ba người kia đều là bạn học thời đại học của cô, quan hệ cũng không tệ lắm, chỉ là sau khi tốt nghiệp không liên lạc nhiều.

Vương Tây Nhã phất phất tay nói: “Giờ đem đồ vào đã, ngồi xuống rồi nói sau, cái lưng già của tớ sắp gãy rồi? Đoàn người đem hành lý xách vào đạo quán, bởi vì phòng ở đạo quán không đủ, Từ Dẫn Châu đề nghị cho người ta ở nhà cũ của Từ gia. Tốt một trận bận rộn về sau, bốn người cuối cùng dàn xếp lại, Thẩm Như Như cũng biết nguyên nhân ba người đó bỗng nhiên đến trấn Mộ Nguyên. Rất đơn giản, chính là đến du lịch giải sầu thuận tiện cầu bùa.

Vương Tây Nhã kéo Thẩm Như Như ra sân nhà, lặng lẽ chỉ bóng lưng một nữ sinh khác nói: “Tiểu Bối gần đây vận khí không tốt lắm, công việc luôn gặp khó khăn, là tớ đề cử cô ấy tới chỗ cậu bái lạy thần, thuận tiện mua bùa chuyển vận. Nói xong lại chỉ vào nam sinh đeo kính nói: “Tinh Tinh gần đây lụy tình, tâm tình hậm hực, tớ lo lắng cậu ấy sẽ nghĩ không thông, mới bảo cậu ấy tới nơi này một chút, thuận tiện mua bùa đào hoa, cũ không đi mới không đến đúng chứ”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Cuối cùng là người đàn ông đứng ở giữa, Vương Tây Nhã tỏ vẻ: “Châu Ý ngược lại là không có vấn đề gì, cậu ấy chỉ đơn giản là ở nhà nhàm chán nên đi theo tiểu bối cùng tới thôi”

Thì ra đều là thanh niên xui xẻo, trách không được mây đen che phủ, Thẩm Như Như gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Các cậu nghỉ ngơi trước đi, tối nay tới tìm tớ.

Bốn người cứ như vậy ở lại nhà cũ của Từ gia, dì Châu đối với bọn họ vô cùng nhiệt tình, chiêu đãi một bàn lớn long trọng thức ăn, ngoại trừ Vương Tây Nhã, ba người khác đều là lần đầu tiên dùng (bùa tinh lọc 1 tinh lọc qua đồ ăn làm, nhất thời kinh ngạc. Mặc kệ thắng cảnh như thế nào, bùa chú linh nghiệm hay không linh nghiệm, vẻn vẹn vì những thứ này mà dùng, đi một chuyến này cũng rất đáng giá. Cơm nước xong, nghỉ ngơi cũng xong, lúc chạng vạng bốn người đi tới Huyền Thiên Quan, lúc này Thẩm Như Như cũng vừa vặn kết thúc công tác, đang chuẩn bị đóng cửa lớn Kính Hoa Duyên lại. Nhìn thấy bạn bè từ đầu đường từ từ đi tới, cô dừng động tác. “Các cậu tới rồi, buổi chiều nghỉ ngơi thế nào?”

Vương Tây Nhã cùng Châu Ý đều tỏ vẻ rất tốt, vì tình mà khốn đốn đã mất ngủ mấy ngày cũng cảm thấy cũng không tệ lắm, ngược lại Tiểu Bối vẫn như trước một bộ tâm sự nặng nề, lắc đầu không nói gì. Thẩm Như Như mời mọi người vào trong tiệm. “Các cậu ngồi trước một lát, để tớ pha ấm trà cho các cậu uống, trà ở chỗ tớ uống rất ngon, người uống qua đều cảm thấy thích.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: 32: Ngay Cả Hamster Cũng Phải Chạy Đến Khi Tôi Gọi 3

Tinh Tinh và tiểu Bối ngồi xuống bên cạnh bàn, Vương Tây Nhã tựa vào cửa sổ lấy điện thoại di động ra chụp mặt trời lặn, góc độ này vừa vặn có thể bắt được màu và ánh chiều tà màu cam, đặc biệt đẹp. Châu Ý đi dạo một vòng quanh giàn hoa, tán thưởng nói: “Thẩm Như Như, hoa lan cậu nuôi không tồi, so với mấy chậu bảo bối của ông nội tớ còn đẹp hơn. Giá bán rất cao, lúc trước có người ra giá hơn một trăm vạn với ông nội tớ chỉ vì một chậu hoa lan.

Thẩm Như Như đem lá trà pha xong đổ vào trong chén, ngẩng đầu hướng giá hoa liếc mắt một cái, nói: “Không đắt, một trăm năm mươi 1 chậu, bao nuôi.

Châu Ý sửng sốt một chút, ánh mắt đều muốn từ trong hốc mắt trừng ra, vô cùng khiếp sợ: “Tiện nghi như vậy sao?”

Thẩm Như Như lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, cô trồng hoa là do sở thích, kiếm bao nhiêu tiền không đáng gì, không lỗ là được, những thứ hư cao kia không có ý nghĩa.

Mọi người uống trà hàn huyên, đề tài vừa chuyển tới công việc của tiểu Bối, tiểu Bối bỗng nhiên bắt đầu hắt xì, một cái rồi đến 1 cái, không ngừng nghỉ. Cô ấy rút vài tờ khăn giấy bịt mũi, vẫn không ngăn được hắt xì, 1 lúc sau, mũi mắt đều đỏ nhưng vẫn không dừng lại được, người bên cạnh đều khó chịu thay cô ấy. Vương Tây Nhã theo bản năng sờ sờ túi áo, lấy ra một cái khẩu trang đeo lên cho tiểu Bối, nói: “Cậu bị viêm mũi dị ứng à, sao không nói sớm”

Kính hoa duyên là cửa hàng bán hoa, bên trong tránh không được phấn hoa gì đó, càng dễ gây dị ứng. Tiểu Bối đeo khẩu trang, khóe mắt đầy chua xót đến độ chảy nước mắt, cố nén cơn hắt xì của mình lại, lắc đầu thấp giọng nói: “Tớ nhất thời quên mất, gần đây trí nhớ rất kém…

Thẩm Như Như nhìn bộ dạng ủ rũ của cô ấy, nhịn không được thở dài. Tiểu Bối thời đại học hoạt bát nhanh nhẹn, giống như một đóa hoa hướng dương tràn trề sức sống. Lúc này mới một năm, sao lại biến thành cái dáng vẻ này, phỏng chừng không chỉ đơn giản là chuyện công tác như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Sau khi đeo khẩu trang cùng với nhỏ thuốc xịt viêm mũi, tình trạng của tiểu Bối đã khá hơn một chút. Nhưng dù vậy vẫn sẽ thỉnh thoảng hắt xì, căn bản không có cách nào nói chuyện phiếm bình thường được. Sau khi hắt xìmột cái, tiểu Bối cởi khẩu trang lau mũi, vẻ mặt cô ấy xấu hổ: “Tớ không ngờ lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy, bình thường không khoa trương như vậy đâu, chỉ là buổi sáng tỉnh dậy hoặc là lúc nhiệt độ thay đổi lớn thì hắt xì mấy cái thôi”

bị viêm Vương Tây Nhã lại lấy ra một bao khăn ướt đưa cho cô ấy, hỏi: “Không uống thuốc trị dứt điểm được sao, mũi rất ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, nếu trang điểm thì hắt xì một cái thật sự là muốn chết. Tiểu Bối gật gật đầu, tiếc nuối nói: “Tớ đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn không trị dứt điểm được, nhà tớ bị di truyền, cha mẹ tớ còn có ông bà nội, ông bà ngoại đều bị viêm mũi…”

Thẩm Như Như thấy trong mắt cô ấy đều lộ tơ máu, mũi cũng lau đến đỏ hồng, không khỏi lo lắng: “Cậu như vậy là không được, để tớ vẽ bùa đạo cho cậu, xem xem có hữu dụng hay không”

Tiểu Bối sửng sốt một chút, Châu Ý bên cạnh ngạc nhiên nói: “Bùa có thể trị viêm mũi á? Làm sao mà được?” “Thiên cơ bất khả tiết lộ” Thẩm Như Như lắc lắc ngón tay ra vẻ thần bí nói, cô lấy ra giấy vàng chu sa đặt lên mặt bàn, đề bút chấm chấm chu sa, hướng trên giấy vàng vẽ một hình rườm rà đồng thời trong lòng mặc niệm bùa chú, động tác gọn gàng linh hoạt, một lá [bùa Thanh Trần] trong nháy mắt liền hoàn thành. Đám người tiểu Bối tò mò ghé vào bên cạnh bàn vây xem, nhìn thấy động tác của cô, nhao nhao vỗ tay tán thưởng: “Tuy rằng xem không hiểu vẽ cái gì, nhưng rất có phong phạm của bậc thầy, thật ngầu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.