Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 173



Nhưng mà sâu trong lòng luôn bị một bóng ma ám ảnh, không thể vứt đi được, khiến trái tim của cô ấy đập liên hồi.

Trong bữa tiệc sinh nhật này, ngoài thọ tinh đang thất thần, tất cả mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, một bàn lớn toàn những người trẻ tuổi, sức ăn lớn nên hơn hai mươi món ăn nhanh chóng bị quét sạch. Linh Khê còn chưa ăn no nên lại lôi kéo Mạch Mạch đến nhà ăn làm thêm vài món, những người khác thì ngồi xuống trò chuyện. Bách Lý Vô Thù nghiêm túc khuyên Tiểu Bối: “Theo tôi, cô nên xuất gia học đạo, có lẽ sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.

Tiểu Bối sững sờ: “Hả? Nhưng mà tôi không có hứng thú đối với những thứ này…” Thẩm Như Như cạn lời nhìn Bách Lý Vô Thù: “Cậu đừng nghe anh ta nói linh tinh, cậu thích làm gì thì làm. Mệnh cách chỉ là điều kiện ban đầu, kết quả cuối cùng như thế nào đều phụ thuộc vào sự nỗ lực và vận khí của mỗi người. Cậu cũng đừng lo lắng về tình cảm hay bất cứ điều gì, đến chỗ tớ mua một lá bùa chuyển vận và bùa đàohoa, không sợ không tìm được một nửa như ý”

Tiểu Bối gãi gãi sau gáy, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: “Chuyện đó để sau rồi nói, bây giờ tớ không muốn nói đến chuyện tình cảm Nhóm người ăn ăn uống uống đến hơn mười một giờ mới giải tán, sau đó say khướt trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Như Như lại ngủ quên, đến tám giờ mới mơ màng tỉnh dậy, đầu óc nặng trĩu sau cơn say, cô ngồi ở mép giường xoay người một lúc, sau đó đứng dậy đi rửa mặt và mặc quần áo.

Tối hôm qua Mạch Mạch không uống rượu, sáng sớm đã đến Kính Hoa Duyên mở cửa bán hàng. Khi Thẩm Như Như ăn sáng xong đến cửa hàng, anh ấy đã vẽ xong một chồng bùa chú rất dày. Thẩm Như Như lập tức cảm thấy bản thân mình thực sự quá sa đọa, cô vội ngồi vào bàn, đang định vẽ mấy lá bùa thì có một nhóm du khách bước vào cửa, cô ngẩng đầu lên thì thấy lại là mấy ông lão đến học hỏi kỹ thuật trồng hoa ngày hôm qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 226: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (3)

Ông Châu và mấy người bạn già cười vui vẻ bước vào cửa Kính Hoa Duyên, tối hôm qua bọn họ đều ngủ rất ngon, cho nên hôm nay tinh thần rất tốt. Bọn họ cho rằng bên này chắc hẳn đã mở cửa nên ăn cơm xong liền chạy tới đây, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, mặt mũi hồng hào, không hề giống dáng vẻ bôn ba du lịch ở bên ngoài.

Hôm nay, bọn họ vừa vào cửa đã vây quanh giàn hoa ngắm cây xanh, cuối cùng cũng không có ai quấn lấy cô hỏi bí quyết, cô đang định thở phào nhẹ nhõm, ông Châu lại đi qua: “Cô gái nhỏ, cháu có hứng thú tham gia hội triển lãm hoa tươi toàn cầu tại nước X không? Hội triển lãm này rất cao cấp và uy tín, ông có cách lấy được tư cách tham gia triển lãm, nếu cháu muốn thì ông có thể nhường cho cháu, dựa theo tiêu chuẩn của hoa ở trong cửa hàng này của cháu, ông đảm bảo cháu có thể giành được giải.

Thẩm Như Như cũng không quan tâm những hội triển lãm hoa tươi kiểu này, cô vẫn luôn thuộc về kiểu người yêu thích nghiệp dư, trồng hoa tự tiêu khiển, thấy ông Châu hiểu rất rõ, cô liền hỏi: “Triển lãm hoa gì cũng được sao? Có giới hạn gì không ạ?”

Ông Châu nói: “Về lý thuyết mà nói, chỉ cần là hoa là được, đương nhiên sẽ không có ai tùy tiện lấy một đóa hoa dại ven đường để tham gia triển lãm, đây là vấn đề mặt mũi”

Thẩm Như Như hiểu rõ, cô suy nghĩ một chút cũng thấy động tâm, nhưng mà xét thấy mỗi ngày trong quan có rất nhiều chuyện phải làm, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này: “Ông ơi, cháu không tham gia được đâu, nếu ông coi trọng hoa ở đây của cháu, vậy có thể lấy hai chậu tùy ý mang đi triển lãm cũng được. Cháu sẽ không thu phí, nếu có người hỏi, ông chỉ cần nhắc đến cửa hàng nhỏ của cháu là được.

Ông Châu rất tiếc tài, cảm thấy cô có tài năng như vậy mà không ra mặt dọa đám người nước ngoài đó một chút thì thật đáng tiếc, ông ấy lại thuyết phục thêm vài câu, thấy cô thật sự không muốn đi, ông ấy chỉ có thể từ bỏ, chọn hai chậu lan quân tử mang đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: 86: Xin Lỗi Em

Thẩm Như Như tiễn các ông ra cửa, hôm nay bọn họ tự mình đến đây, không đi cùng hướng dẫn viên du lịch, cô sợ bọn họ lớn tuổi dễ bị lạc đường nên đi theo bọn họ một đoạn. Khi đi ngang qua hiệu thuốc ở đầu ngõ, cô nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh cửa, bên trong hình như đang xảy ra tranh chấp, cãi vã rất nghiêm trọng, ngay cả khi đứng ở trên đường cũng có thể nghe rõ tiếng mắng mỏ của một người phụ nữ, giọng nói mang nặng khẩu âm của thành phố B.

Thẩm Như Như cau mày, đây không phải là nơi làm việc của Tiểu Bối sao, đã xảy ra chuyện gì? Cô chào hỏi mấy ông lão rồi lập tức đi đến bên ngoài đám đông để hỏi thăm tình hình.

Mấy ông lão thấy vậy cũng dừng lại và đi theo cô đến trước cửa hiệu thuốc xem náo nhiệt, cửa hiệu thuốc bị vây kín trong nháy mắt.

“Không có lý nào! Mẹ nuôi mày hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới gặp được một người đối xử với mày tốt như vậy nên muốn tác hợp, còn mày thì sao, nói chạy là chạy, ngay cả cha mẹ ruột cũng không quan tâm, thà không có đứa con gái như mày còn hơn!”

“Yên ổn ở bệnh viện lớn không chịu, lại chạy đến làm ở hiệu thuốc nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này, mày thật là có bản lĩnh! Mẹ cho mày đi học để mày giày xéo chính mình như vậy sao?”

“Điều kiện của khoa trưởng Trần tốt như vậy, lại thật lòng thích mày, người ta so với tên què này không tốt hơn sao? Mày lấy thuốc thôi cùng liếc mắt đưa tình với tên què này, tại sao không thể chấp nhận khoa trưởng Trần? Mày còn biết xấu hổ hay không hả? Nếu hôm nay mày không trở về với mẹ thì sau này cũng đừng về nữa! Tao coi như chưa từng sinh ra một đứa con gái như mày!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Từng tiếng chất vấn ầm ĩ vang lên, đám đông vây xem bắt đầu nghị luận, đa số đều chỉ trích con gái tùy hứng không hiểu chuyện, không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ. Cũng có người lớn tiếng phản bác: “Người què cái gì mà què, anh ấy không phải là Lâm Hạo sao, đó là ông chủ một của một công ty lớn, gia đình rất giàu có, nhà ở là biệt thự ba tầng, đừng dùng mắt chó nhìn người thấp* nhé!”

*Mắt chó nhìn người thấp: đây là cách nói ẩn dụ để chỉ những kẻ ỷ vào quyền thế, địa vị hoặc sự giàu có mà coi thường hoặc khinh rẻ người khác.

Còn có người khó chịu nói: “Người thành phố lớn tới ghê gớm quá nha, giọng điệu kiêu ngạo như vậy, thị trấn Mộ Nguyên của chúng tôi bây giờ cũng không phải là thâm sơn cùng cốc đâu!”

Tiếng nghị luận ầm ĩ bên tai, Thẩm Như Như kiễng chân nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Bối bị chặn trong quầy hàng, cô lập tức chen vào đám đông.

Lúc này, bầu không khí bên trong hiệu thuốc vô cùng căng thẳng, cha mẹ của Tiểu Bối đứng ở bên ngoài quầy thuốc trách mắng cô ấy, Tiểu Bối căng mặt đầy tức giận, Lâm Hạo đứng trước quầy trầm mặt gọi điện thoại, còn các nhân viên khác trong hiệu thuốc đều trốn ở một góc, không dám nói lời nào.

Thẩm Như Như nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới, vội vàng bước qua: “Cô chú, đừng làm ồn nữa, cảnh sát sắp đến rồi, đừng gây chuyện trong cửa hàng của người ta, đến đồn cảnh sát rồi nói”

Mẹ của Tiểu Bối tức giận quát tháo: “Đồ thần kinh nào báo cảnh sát thế hả? Tôi mang con gái của tôi về thì liên quan gì đến cảnh sát? Còn có luật pháp nữa hay không?”

“Mấy người xúc phạm tôi ở nơi công cộng, xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của tôi, tôi đã báo với luật sư, chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.