Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 97



Lý Mạnh Huy suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này khả thi, vì vậy vỗ đùi đồng ý, khi đi tới phòng nhỏ bên cạnh để đăng ký, anh ta còn có chút hưng phấn. Nhưng chờ đến khi Chiêm Hạc chậm rãi mở sổ đăng ký, nhìn một chồng danh sách đệ tử tục gia dày như vậy, anh ta thực sự không nói lên lời.

“Ở chỗ các ông có nhiều đệ tử tục gia như vậy sao?”

Chiêm Hạc đeo kính viễn thị lên, chậm rãi lật đến một trang giấy trắng, chỉ vào đó và bảo Lý Mạnh Huy điền thông tin của mình vào: “Tất nhiên rồi, Vô Lượng Tổ Sư pháp lực vô biên, rất nhiều tín đồ. Lý Mạnh Huy cảm thấy cũng đúng, Thẩm đại sư lợi hại như vậy, thần tiên mà cô thờ phụng chắc chắn còn lợi hại hơn, vì vậy, anh ta nghiêm túc điền tất cả thông tin cá nhân của mình và nộp phí đăng ký. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, Thẩm Như Như đóng cửa hàng, treo bảng nghỉ trưa rồi đi nhà ăn ăn cơm.

Bữa trưa có rất nhiều món ăn, rau trồng ở sân sau đều đến lúc thu hoạch, Mạch Mạch hái hai cây súp lơ, rau chân vịt và ớt xanh để xào, ba chay ba mặn một canh, vô cùng phong phú. Lý Mạnh Huy ngồi xuống bàn ăn, kinh ngạc nói: “Thẩm đại sư, đạo quan của các cô còn ăn mặn sao?” Thẩm Như Như uống một ngụm canh, giải thích: “Đạo sĩ khác với hòa thượng, chúng tôi chia làm rất nhiều môn phái, có người xuất thế, có người nhập thế, tuân thủ giới quy khác nhau. Đạo sĩ trong đạo quan của chúng tôi đều có thể ăn thịt.

“Thì ra là thế. Lý Mạnh Huy bừng tỉnh, anh ta bưng bát cơm lên ăn một miếng, nhai hai lần thì lập tức giật mình:

“Đây là gạo gì thế? Ngon quá!”

“Thật không?” Thẩm Như Như nghe vậy, cũng ăn một miếng, mùi cơm thơm phức tràn ra đầu lưỡi, từng hạt cơm trắng mềm mại, khiến người ăn không thể cưỡng lại được.

Thẩm Như Như kinh ngạc, cô chưa từng ăn cơm ngon như vậy, không khỏi lại ăn tiếp một miếng: “Mùi vị thật ngon, Mạch Mạch, đây là gạo do Hiệp hội Đạo giáo gửi tới sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 843: C843: Thứ thần thể tầng thứ nhất

Mạch Mạch gật đầu. Chiêm Hạc và Tuệ Trí cũng nhanh chóng bị hương vị của cơm chinh phục, sôi nổi dò hỏi Hiệp hội Đạo giáo lấy gạo ở đâu.

Thẩm Như Như lấy tấm thiệp trong hộp chuyển phát nhanh ra đưa cho họ xem: “Là phó chủ nhiệm của Hiệp hội Đạo giáo tự mình trồng, tôi nghĩ là giống đặc biệt, có thể là do ông ấy tự nghiên cứu ra”

Lý Mạnh Huy cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm, không tìm thấy thông tin liên quan đến gạo của Hiệp hội Đạo giáo, nhưng khi tìm kiếm thông tin về phó chủ nhiệm của Hiệp hội Đạo giáo thì lại có rất nhiều thông tin. Anh ta đọc một lát, vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ Trương đạo nhân lại là Trương Hoàn. “Trương Hoàn là ai?”

Thẩm Như Như không có ấn tượng gì đối với cái tên này, rất xa lạ. “Ông ấy là một người rất nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, rất am hiểu về nông nghiệp và chuyên nghiên cứu phát triển các giống cây trồng mới, nhưng giờ đã lớn tuổi nên đã về hưu”

Lý Mạnh Huy rất kích động: “Hồi còn học đại học, tôi còn chọn học môn của ông ấy đó! Không ngờ đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở thành người cùng đường với ông ấy”

, Thảo nào ông ấy thích trồng trọt như vậy, hóa ra là nhà khoa học chuyên nghiên cứu về cây nông nghiệp, Hiệp hội Đạo giáo quả thực là ngọa hổ tàng long.

Ngọa hổ tàng long chỉ những nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố chưa có thể cân đo đong đếm được, kiểu như cao thủ ẩn mình, đến khi xuất hiện là kinh hồn bạt vía, xoay chuyển càn khôn.Nhưng mà… Thẩm Như Như khó hiểu nhìn Lý Mạnh Huy: “Ăn gạo do ông ấy trồng là trở thành người cùng đường sao?”

“Tôi đã đăng ký làm đệ tử tục gia của Huyền Thiên Quan!” Anh ta không nhịn được cong khóe miệng, vô cùng vui vẻ: “Miễn cưỡng mà nói cũng có thể tính là một thành viên trong Hiệp hội Đạo giáo”

Thẩm Như Như lặng lẽ quay đầu nhìn Chiêm Hạc, lại nữa?

Chiêm Hạc làm như không nghe thấy, ăn uống giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cực kỳ bình tĩnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thẩm Như Như: “… Chậc”

Lý Mạnh Huy ăn cơm xong thì vui vẻ ôm hộp hoa khô rời đi, Thẩm Như Như nhắc nhở Chiêm Hạc vài câu: “Đệ tử tục gia không thể thu một cách tùy tiện, nhất định phải là người tin tưởng và tôn kính Tổ sư gia mới được. Còn nữa, nhân phẩm cũng phải thông qua khảo nghiệm, mỗi người ít nhất phải quan sát một hai tháng, sao có thể dâng hương một lần đã thu như thế?”

Chiêm Hạc rất thản nhiên: “Quan chủ, cô đừng lo lắng, những thứ khác tôi không được nhưng ánh mắt thì vô cùng chuẩn xác, chỉ cần nhìn một cái là biết có được hay không, chỉ cần tôi thấy ổn, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Chiêm Hạc đã nói điều này rất nhiều lần nhưng Thẩm Như Như vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao con người cũng là sinh vật có suy nghĩ độc lập, biết người biết mặt không biết lòng, làm sao mới liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của một người? Cô thở dài nói: “Tôi biết ý định ban đầu của ông là tốt, nhưng nếu lần sau gặp được người thích hợp, tốt nhất ông nên quan sát thêm một thời gian rồi quyết định”

Chiêm Hạc chậm rãi gật đầu: “Được, nghe quan chủ.”

Hết thời gian nghỉ trưa, Thẩm Như Như đến cửa hàng tiếp tục buôn bán. Bán hàng vào buổi chiều thường đông khách hơn buổi sáng, khách du lịch nhiều hơn, chậu hoa hay bó hoa đều dễ bán.

Vừa mở cửa hàng được một lát đã có một nhóm khách du lịch bước vào, là một đôi tình nhân trẻ, nhìn giống sinh viên đại học.

Nữ sinh vừa vào cửa đã bị hộp hoa khô trên giá hoa thu hút, bước tới nhìn một lúc rồi hỏi một câu giống hệt Lý Mạnh Huy: “Đây là hoa giả sao? “

Thẩm Như Như nói: “Là hoa thật, bạn có thể ngửi thấy hương thơm của hoa.

Nữ sinh bước lên ngửi thử, hai mắt sáng lên: “Thật này, đúng là hương hoa, mùi rất tự nhiên.

Nam sinh nhìn một lúc và hỏi giá cả, vừa nghe giá 999 tệ, vẻ mặt lập tức khó xử.

Đôi tình nhân nhỏ thảo luận một lát nhưng cuối cùng vẫn không mua, rời đi đầy lưu luyến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thẩm Như Như cũng không để ý, số lượng hộp quà hoa khô không nhiều, mỗi tháng chỉ có mấy hộp, từ từ rồi sẽ bán hết.

Hai hộp quà hoa khô còn lại lần lượt bán hết vào buổi chiều hôm đó, chớp mắt đã đến lúc đóng cửa, Thẩm Như Như nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa nhỏ, sắc trời âm u, trên đường không có mấy người qua lại. Giờ này hẳn là sẽ không có khách hàng nào đến nữa, cô đứng dậy, đang chuẩn bị đóng cửa hàng thì đôi tình nhân trẻ đã rời đi lúc trưa lại quay lại và bước vào cửa hàng.

Nữ sinh vừa bước vào cửa đã đi thẳng đến giá hoa, nhìn trên giá trống không, cô gái khịt mũi nói: “Bà chủ, bán hết hộp quà rồi sao?”

Thẩm Như Như gật đầu: “Bán hết rồi.

“Ngày mai có bán nữa không?” Nữ sinh mong đợi hỏi.

“Phải đến tháng sau mới có hàng mới, hơn nữa sẽ đổi sang chủ đề mới, không thể giống hệt hôm nay? Thẩm Như Như nói: “Nếu bạn thích thì có thể thêm Wechat của tôi, khi nào có sản phẩm mới, tôi sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè, cửa hàng của chúng tôi hỗ trợ đặt hàng trực tuyến và sẽ sắp xếp chuyển phát nhanh Nữ sinh vô cùng thất vọng, oán trách nhìn bạn trai một cái, lắc đầu muốn rời đi: “Cảm ơn bà chủ, không cần đâu”

Nam sinh gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Hay là khi nào chúng ta trở về trường thì đến cửa hàng hoa gần trường xem thử, biết đâu có thể tìm được hộp hoa giống như vậy”

Nữ sinh không thèm để ý đến cậu ta, cúi đầu đi ra ngoài, hiển nhiên là tâm trạng không tốt.

Nam sinh thở dài, đang muốn đuổi theo thì Thẩm Như Như gọi cậu ta lại: “Bạn học, buổi tối các bạn nên trở về chỗ ở nghỉ ngơi sớm, đừng đi chơi xung quanh bên ngoài.

Nam sinh sửng sốt một chút: “Tại sao? Trị an ở đây không tốt sao?”

“Tôi thấy trên người cậu có vận đen vây quanh, buổi tối ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm hoặc hao tổn tiền bạc, tốt nhất không nên ra ngoài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.