Tiên Đài Có Cây

Chương 40: Khi Sư Diệt Tổ



Lại nói đến Nhiễm Nhiễm sau khi niệm quyết nhảy xuống lầu lập tức chui vào đám người, qua hai khu phố thì gặp lại Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi đang ăn thử bánh ngọt tại cửa hàng điểm tâm. Nhiễm Nhiễm chỉ nói “Ngụy Củ ở đây” thì hai người kia đã lập tức bị dọa đến thay đổi sắc mặt, sau đó cả ba một đường phi nhanh khỏi thị trấn lên núi Trà Minh. Thời điểm muốn lên núi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lắng nghe, khẽ nói:

“Không được! Có người đuổi theo!”

Bọn chúng đã ám toán nhị sư huynh thì tất biết chỗ ẩn thân của sư phụ, Nhiễm Nhiễm mặc dù đã ra khỏi thị trấn nhưng chỉ cần gã phái người đuổi theo hướng núi Trà Minh thì nhất định sẽ đuổi kịp. Trong lòng Nhiễm Nhiễm biết trên người sư phụ có giấu suối linh âm giới, nếu như bị Ngụy Củ phát hiện ra nhất định gã sẽ liều mạng tranh giành, bọn nàng rơi vào trong tay Xích môn hẳn sư phụ sẽ bị ma đầu kia dùng uy hiếp sư phụ.. Hiện chỉ có thể báo cho sư phụ biết để mau mau đến giải cứu thôi.

Nghĩ vậy nàng bèn giương mắt nhìn một con hỉ thước trên nhánh cây, sau đó phi thân nhảy lên nhanh chóng bắt lấy con chim rồi móc một lá bùa điều khiển của lão tiên rượu quấn trên chân nó. Con chim này bị khống chế sẽ giống như đám quạ đen trên núi Thúy Vi, có thể tìm người để truyền lời. Làm xong nàng nói ngắn gọn:

“Nghe âm thanh đuổi theo phía sau có tốc độ rất nhanh, chúng ta không thể đọ sức được với bọn chúng, trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian chờ sư phụ tới cứu chúng ta.”

Nhiễm Nhiễm xem xét bốn phía, tìm được một khe núi có bóng cây rậm rạp, vừa vặn có thể che thân.

“Nhanh đến đó tránh đi, chúng ta ngồi thiền giảm bớt hô hấp, dạng này mới có thể giảm sự chú ý của chúng với ta.”

Ban nãy ở trà lâu lúc ngồi thiền nghe lén Ngụy Củ không hề phát hiện ra, nhưng về sau đứng dậy mới có người phát hiện. Thế nên hiện tại chỉ cần ẩn thân rồi thả lỏng hơi thở của mình, xem xem có thể tránh né truy binh không.

Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương cũng xem như là rèn luyện từ trong ải Vọng Hương đi ra, mặc dù nghĩ đến dáng vẻ Ngụy Củ phanh ngực mổ bụng thì có hơi bối rối nhưng nghe Nhiễm Nhiễm nói vẫn nhanh chóng phản ứng lại chạy theo nàng cùng nhau đến khe núi. Ba người ngồi xếp bằng niệm bài chú tĩnh tâm bị phạt chép suốt một đường, rất nhanh đã nhập định tiến vào cảnh giới trống rỗng, không chỉ hô hấp trở nên nhẹ nhàng chậm chạp mà nhịp tim cũng chậm dần, giống như đang giả chết.

Môn đồ Xích môn rất nhanh đã đuổi đến, thế nhưng lại đột nhiên không xác định được mục tiêu, cả đám không khỏi ngừng bước chân nhìn nhau nghi vấn. Nơi đây rừng rậm bốn phía, khắp nơi đều thích hợp để ẩn thân, bên trong đã có một gã rút ra mũi tên hướng về phía mấy chỗ rừng cây rậm rạp bắn vài chục phát. Đáng tiếc ngoại trừ tiếng chiêm chíp hoảng hốt của chim chóc bay ra thì cũng không nghe thấy tiếng người, đám môn đồ tranh thủ thời gian tiếp tục hướng về núi Trà Minh truy đuổi.

Đợi bọn chúng đã mất hút, Khâu Hỉ Nhi mới mở mắt ra hít vào một ngụm khí lạnh. Bởi vì lúc này nàng mới phát hiện trên cánh tay Nhiễm Nhiễm trúng một tên máu chảy đầm đìa, không biết thời điểm trúng tên làm thế nào có thể nhẫn nại đến không hề rên lên một tiếng, còn có thể kiểm soát được hơi thở của mình.

Nhiễm Nhiễm sau khi ngừng nhập định thì cảm giác cánh tay co rút đau đớn không thôi, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như thế này, trong chốc lát lệ đã vòng quanh mắt.

“Tiểu sư muội chúng ta nhanh đi, nếu không ai đến cứu thì máu của muội sẽ chảy cạn!”

Nhiễm Nhiễm nén đau lắc đầu:

“Không được, bây giờ muội không thể đi, chỉ có thể chờ tại chỗ. Tỷ dùng vải bó chặt cánh tay ta để máu chảy chậm một chút rồi mau đi trước, nếu không… muội sẽ làm liên lụy mọi người.”

Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương liếc mắt nhìn nhau, Cao Thương nói:

“Không đi, bọn huynh sẽ ở lại với muội. Nếu như bỏ muội lại thì làm sao còn mặt mũi gặp cha mẹ muội đây?”

Khâu Hỉ Nhi vốn còn chưa biết làm thế nào, nay nghe đại sư huynh nói cũng cảm thấy có lý, nàng móc trong tay áo ra một chiếc khăn buộc thành một dải băng chặt cánh tay của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi cố gắng điều hòa mạch máu của mình, để mạch máu giống như hơi thở có thể chảy chậm hơn bình thường một chút.

Con chim kìa dù bay nhanh cũng phải cần thời gian một chén trà mới có thể thuận lợi truyền tin cho sư phụ, mà lúc sư phụ hay tin tìm tới cũng phải cần một chút thời gian. Cho nên hiện giờ cách duy nhất là phải chờ đợi, nhưng nàng không muốn trước khi sư phụ tìm đến lại bị chảy máu đến chết.

Đáng tiếc ngay cả như vậy ông trời cũng không muốn giúp nàng. Lúc Khâu Hỉ Nhi vừa thay nàng xử lý vết thương thì lỗ tai Nhiễm Nhiễm đột nhiên giật giật, thấp giọng nói:

“Lại có người đến, mau ngồi xuống!”

Đồ đệ Tây sơn cái khác không tốt nhưng kiến thức cơ bản như tĩnh tọa thì lại rất thuần thục, trong nháy mắt đã ngồi xếp bằng nhập định. Lần này tới không ai khác chính là Xích môn trưởng lão Đồ Cửu Diên, ả không yên lòng mới dẫn hai đồ đệ đến đây xem xét lại lần nữa. Tôn thượng phải dưỡng thương không thể điều động chân khí, cho nên loại việc giết người diệt khẩu này tự nhiên là đến tay phụ tá đắc lực là ả đây.

Lúc đến nơi Đồ Cửu Diên không cảm nhận được gì, thế nhưng con cắt mắt đỏ trên vai ả đột nhiên giật giật mỏ phát ra âm thanh chói tai, nó vươn cánh bay lên rồi giống như thỏ vồ hướng về nơi bọn Nhiễm Nhiễm đang ẩn thân nhào tới. Cắt mắt đỏ Xích môn đều uống máu ăn thịt người mà lớn, thế nên vừa cảm nhận được máu người là nó đã lao ngay về phía Nhiễm Nhiễm đang bị thương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 114: Uống sữa (H)

Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi vội rút vũ khí, trong lúc chim cắt đánh tới liền giơ kiếm xua đi móng nhọn của chim dữ. Đồ Cửu Diên lúc này cũng đã thấy rõ ba người đang trốn trong khe núi, cười lạnh:

“Tô Dịch Thủy sao lại dạy ra một đám bỏ đi, chỉ biết trốn mà không dám đối mặt?”

Thiếu niên nhiệt huyết Cao Thương thà chết để trả nợ đao kiếm, nghe nữ ma đầu khỉ gió này mỉa mai sao có thể nhịn? Hắn a một tiếng nhảy lên rút ra thanh bảo kiếm muốn cùng ả ta liều mạng.

Cao Thương còn chưa tới gần thì đã bị Đồ Cửu Diên quất một roi quăng lên đọt cây, Đồ Cửu Diên lại xoay roi đánh tiếp về phía cổ con nhóc mập đang ngây ngốc. Đám bỏ đi này khiến ả  bị trì hoãn quá lâu, một roi đánh tới muốn cắt đứt cổ Khâu Hỉ Nhi rồi đoạt đi hai tính mạng còn lại.

Khâu Hỉ Nhi bị dọa đến choáng váng không phản ứng kịp, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì bất ngờ bị Nhiễm Nhiễm đánh bật ra. Nhiễm Nhiễm lúc này đã bẻ gãy mũi tên cắm trên tay, sau đó cầm lấy gậy cơ quan cuốn lấy roi của ả. Chiêu này dùng qua khiến Đồ Cửu Diên sớm đề phòng, ả kịp thời vung roi đem Nhiễm Nhiễm giật lên hướng về phía thân cây to ném tới.

Bài tập né đá của sư phụ lại lần nữa phát huy tác dụng, lúc Nhiễm Nhiễm bị quăng về phía đại thụ lập tức giật một nắm lá cây ném về giữa không trung, sau đó để gậy cơ quan buông roi dài ra phi người lên điểm mũi chân lên lá, giống như nhảy múa một điệu kinh hồng vũ nhanh nhẹn lạ thường.

Đồ Cửu Diên mấy lần vung roi cũng không thể chạm tới thân thể con nhóc, trong lòng không khỏi buồn bực dứt khoát ném roi xuống móc ra một đôi xương nhọn bên hông chuẩn bị cùng nha đầu giống con cá chạch này giáp lá cà. Thế nhưng lúc ả đánh tới lại phát hiện nha đầu đã xoay người dang chân, hai tay làm một động tác giống như xuất ra chiêu độc môn “sét không trảm” của Ngụy Củ.

Đệ tử Xích môn đều biết chiêu thức kia lợi hại, người đánh trúng không chết cũng bị thương, Đồ Cửu Diên không kịp suy nghĩ đã vội nhảy sang một bên tránh né. Nhiễm Nhiễm nắm chắc cơ hội cao giọng quát lên:

“Bày trận!”

Lần này Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng không còn kéo chân nữa mà cấp tốc vào chỗ bày trận Hàng Ma, mặc dù lúc này không có nhị sư huynh nhưng ba người cũng có thể xếp thành hình tam giác, sau khi niệm khẩu quyết thì miễn cưỡng cũng có thể đạp đất mọc rễ.

Kỳ thực ban nãy là do nàng trong cái khó ló cái khôn, thứ nàng học được chính là nhìn theo lúc Ngụy Củ vật lộn cùng Tô Dịch Thủy bên trong rừng dây ma, kỳ thực chỉ có hình dáng là giống chứ chẳng có chút uy lực gì. Có điều trời sinh nàng trí nhớ tốt, chỉ nhìn một cái đã có thể làm lại y hệt, vừa đủ để cáo mượn oai hùm. Đồ Cửu Diên sau khi né tránh mới ngộ ra, ả đã bị nha đầu này lừa gạt hai lần, nhất thời thẹn quá hóa giận vung roi đánh ra một đòn sát thủ.

Trận pháp do Tô Dịch Thủy tự mình bố trí tuy nhìn thì tầm thường nhưng lại vừa công lẫn thủ. Mấy con gà mờ từ khi trải qua nguy hiểm ở sông Vọng Hương thì tập trung cao độ nghiên cứu trận pháp kể cũng có chút thành tựu, bây giờ thực chiến trước mắt cũng xem như là ứng đối thong dong, Đồ Cửu Diên lần nữa vung roi liên tục xuống như mưa cũng không thể chạm vào.

Trong lòng Nhiễm Nhiễm biết cánh tay bị thương của mình e là chèo chống không được quá lâu, mà một khi nàng ngã xuống thì trận sẽ vỡ, lúc đó cả ba đều không thể sống… Cho nên nàng tuyệt đối không được ngã gục!

Đồ Cửu Diên cũng chú ý tới vết thương trên cánh tay Nhiễm Nhiễm đang ngày càng mở rộng, biết nàng đang là mắt xích yếu nhất nên tập trung đánh vào tiểu nha đầu, cố ý chốt hạ vị trí này trước.

Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà cánh tay xem chừng cũng bị thương rất nặng, theo lý thuyết thì phải hoảng sợ trước cửa ải này. Thế nhưng trong khi Đồ Cửu Diên đang điên cuồng không ngừng công kích lại phát hiện cảm xúc trên mặt tiểu nha đầu dần dần trở nên cương nghị, nhất là đôi mắt lộ ra một ý tứ lạnh lùng không thể nói ra.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu lại gợi lên ký ức đen tối trong lòng ả, giống như từng cùng một người có ánh mắt giống y như thế liều chết đánh nhau, trong trận đó ả người chết ngựa vong, bị đánh bại đến mức bò xuống cầu xin tha thứ. Nghĩ đến chỗ đau tích tụ khiến Đồ Cửu Diên càng thêm phát cuồng, ả cắn đầu lưỡi sử dụng loại đại pháp Ma thể tán công mà kể cả ma tu cũng không dễ dàng dùng tới. Thứ này tự tổn đi một tầng công lực để kíc.h thích sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, nhất thời công lực tăng lên gấp đôi!

Lần này ba binh tôm tướng cua Tây sơn rốt cục ngăn không nổi, Nhiễm Nhiễm bị một ngụm ma huyết của Đồ Cửu Diên bắn vào mắt nhất thời mở mắt không ra lập tức bị một roi quật ngã. Đồ Cửu Diên phát ra một tràng cười cuồng ngạo, lần nữa hướng đến tim nàng đâm vào..

Nhưng thời khắc sắp chạm tới Nhiễm Nhiễm thì đột nhiên một lực đạo mạnh mẽ đánh ập vào, chấn động đến mức Đồ Cửu Diên đang ở trên không trung rơi ầm xuống mặt đất, trong miệng phun ra đầm đìa máu tươi. Nhiễm Nhiễm nheo mắt nhìn thì phát hiện Tô Dịch Thủy mang khuôn mặt tức giận từ trên bay xuống như một vị thần, nàng cũng trút cạn sức lực buông tay từ trên không rơi xuống, vững vàng rơi vào trong lòng Tô Dịch Thủy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Đồ Cửu Diên còn chưa kịp phản ứng đã lãnh một chưởng của Tô Dịch Thủy bổ tới, công lực ả vừa tổn hao nên chẳng thể chống đỡ nên lại lần nữa bị đánh văng ra ngoài, máu tươi lại phun ra như suối. Đồ Cửu Diên biết nhiệm vụ diệt khẩu đã thất bại trong gang tấc, ả đang trọng thương cũng không dám tham chiến bèn tranh thủ thời gian mang theo tùy tùng nhanh chóng chuồn đi.

Khâu Hỉ Nhi nhìn sư phụ mặt xanh mét đang bế tiểu sư muội, lập tức khóc nức nở nói:

“Sư phụ cuối cùng cũng đến!”

Tô Dịch Thủy không đáp lời Khâu Hỉ Nhi, vươn tay điểm huyệt cầm máu cho Nhiễm Nhiễm. Do mất máu quá nhiều nên nàng tốn rất nhiều sức lực mới mở được mắt, thều thào nói với sư phụ:

“Sư phụ… nhị sư huynh bị Xích môn hạ độc thủ, đang ở trong viện ngõ thứ hai trong trấn Cây Hòe..”

Nghe Nhiễm Nhiễm tới lúc này còn phí sức nói chuyện, Tô Dịch Thủy dùng giọng điệu mười phần không thân thiện:

“Ngậm miệng, còn không mau điều tức giảm đau!”

Nhiễm Nhiễm rất nghe lời, dứt khoát nghiêng cổ một cái ngất đi.

Việc trực tiếp ngất đi này cũng giảm đi rất nhiều phiền phức, đợi nàng tỉnh lại thì đã nằm ôm chăn tại gian phòng ấm áp trong khu nhà suối nước nóng, cánh tay bị thương cũng đã được băng bó đàng hoàng. Dù lúc này Nhiễm Nhiễm có hơi đau nhức nhưng cũng không có gì trở ngại, tối thiểu có thể duỗi tay sờ tới túi vải chứa khoai lang sấy dẻo cạnh gối của mình. Khoai lang này là quà của lão tiên rượu lấy xuống từ trên núi Thúy Vi, chúng được trồng chỗ đất đai khí hậu đã dùng bùa chú điều khiển qua nên rất ngọt, chẳng những thích hợp cất rượu mà còn có thể đem phơi nắng thành khoai lang sấy dẻo, cắn một cái đã thấy thơm ngọt lan trên môi.

Khâu Hỉ Nhi bưng một bát cháo loãng đến, thấy nàng đã tỉnh thì ngạc nhiên buông bát xuống hỏi:

“Bà cô nhỏ của ta ơi, muội cuối cùng cũng tỉnh, có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?”

Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một chút, đáp:

“Ba bốn ngày là cùng.”

Khâu Hỉ Nhi không nghĩ tới nàng vậy mà lại đoán được, bội phục nói:

“Đúng ba ngày, sao muội biết?”

Nhiễm Nhiễm chỉ khoai lang sấy dẻo trong miệng:

“Lần trước ăn vào vẫn còn dẻo ngọt mà giờ đã cứng ngắc, đoán chắc là đã để ba bốn ngày… tỷ mau đem cháo đến đi, muội đói lắm!”

Kỹ năng tính thời gian đồ ăn vặt của nàng cũng không ai bằng, nhưng hiện giờ Khâu Hỉ Nhi cũng không mang tâm tư bội phục Nhiễm Nhiễm lâu, vội đỡ tiểu muội muội lên ăn cháo:

“Muội ngủ một giấc ở trên trời, nào biết dưới nhân gian đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!”

Nhiễm Nhiễm giống con ma đói vừa ăn vừa ra hiệu cho sư tỷ đừng có thừa nước đục thả câu, mau đem chuyện nói ra hết. Khâu Hỉ Nhi liền kể lại từ đầu.

Sự kiện thứ nhất là sư phụ hôm đó rất đáng sợ, bế Nhiễm Nhiễm đang bị thương chạy đi một mạch, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, ai cản đường hắn ta thì hắn ta đều đồ sát hết. Những kẻ Xích môn theo núi Trà Minh truy sát Nhiễm Nhiễm không được trở về lại đâm đầu vào ổ kiến lửa, Khâu Hỉ Nhi nhớ lại cục diện khi ấy mười phần ác liệt, ngay cả loại xẻ ngực mổ bụng tàn bạo như Ngụy Củ kia so ra chỉ là thứ tép riu.

“Xé sống người ta! Hơn nữa thân thể rơi xuống đều bị thiêu thành tro tàn! Chỉ trong một cái nháy mắt thì mười môn đồ Xích môn đều không còn một sợi tóc…”

Khâu Hỉ Nhi không ngăn được hai cánh tay rét lạnh, lại nói đến một sự việc khác:

“Nhị sư huynh bị sư phụ ngâm trong chum nước tan gần hết Trúc Cơ, sư phụ nói đuổi huynh ấy khỏi sư môn…”

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu, hơi kinh ngạc mở to mắt. Chuyện là sau khi Nhiễm Nhiễm hôn mê thì Tô Dịch Thủy lập tức mang nàng về núi, mặt khác nhị sư thúc lại mang theo Cao Thương cùng Khâu Hỉ Nhi đi tìm kiếm Bạch Bách Sơn. Có lẽ vì biết Bạch Bách Sơn đã không còn lợi dụng được, cũng có lẽ vì sợ Tô Dịch Thủy đuổi tới nên Đồ Cửu Diên cũng không trở về bảo thuộc hạ rút lui, thế nên lúc nhị sư thúc một cước đá tung cửa liền trông thấy nhị sư huynh mang vẻ mặt si mê đang ôm đại hán thô kệch nằm trên giường, miệng hắn còn đang hôn lên mặt to đầy râu của đại hán…

Theo lời Khâu Hỉ Nhi mà nói thì thấy được thảm trạng đó nàng chỉ hận không thể móc xuống hai con mắt của mình để lập tức quên đi hình ảnh dơ bẩn.

Đại hán thấy có người xông tới thì liền bật dậy, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng nhị sư thúc, bị nàng ta nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt. Nhị sư huynh vậy mà còn ra mặt bảo vệ đại hán kia, đã ôm gã trong lòng còn ồn ào nói đừng dọa tới Nhu nhi của hắn.

Nhị sư thúc hừ lạnh ném một viên Thanh Tâm hoàn vào miệng nhị sư huynh, chờ hắn thanh tĩnh xong thấy rõ “râu tóc mai” của Nhu nhi thì bị hù đến hét thảm một tiếng, một cước đem “Nhu nhi” đạp ngã. Sau đó có lẽ là do nhớ đến tháng ngày yêu đương thắm thiết với Nhu nhi, Bạch Bách Sơn bị hành đến ói lên ói xuống, theo Khâu Hỉ Nhi kể lại thì cơm nước đêm trước hắn đều muốn nôn hết ra.

Mặc dù Bạch Bách Sơn được sư thúc cứu về kịp thời nhưng lúc bị trói trên núi hắn còn không ngừng kêu oan uổng, chỉ nói mình trúng ám chiêu của ma giáo mới bị sắc đẹp mê hoặc tâm thần. Theo lời hắn kể thì ban đầu là do trên đường gió thổi làm bụi bay vào mắt, lúc này đột nhiên có người dùng khăn ướt lau mắt cho hắn, mở mắt ra đã thấy trước mặt là một cô nương cực kỳ xinh đẹp. Bạch Bách Sơn chấn động như gặp phải tiên trên trời, cô nương ấy hỏi đường hắn rồi từ đó mà quen nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 139

Về sau lúc hắn xuống núi mua đồ cho nhị sư thúc lại gặp phải cô nương này, chỉ vì nàng ta quá đẹp mà khiến hắn nhất thời không kìm được phàm tâm. Nhưng nếu để sư phụ biết nói không chừng sẽ trách hắn tâm không tịnh nên hắn mới lén lút đi xuống núi để hẹn hò.

Việc hẹn hò với giai nhân không hiểu sao rất hao khí lực, mỗi lần trở về đều mệt mỏi đến ngủ gà ngủ gật, thế nhưng hắn vẫn chưa làm ra loại việc bán đứng sư môn. Bạch Bách Sơn nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, nói rõ rằng chờ đến khi tiểu sư muội tỉnh lại cũng không sợ cùng muội ấy đối chất.

Tô Dịch Thủy cũng lười đôi co với hắn, chỉ sai người trói hắn lại ném vào chum nước ngâm ba ngày, còn bản thân Tô Dịch Thủy thì mỗi ngày đích thân sắc thuốc giúp Nhiễm Nhiễm khôi phục. Hiện giờ Nhiễm Nhiễm đã tỉnh, đã có thể cùng nhị sư huynh hai mặt một lời.

Nhìn tiểu sư muội kéo cánh tay bị thương đi đến, nhị sư huynh mặc dù bị trói cũng không kìm được từ trong chum nước đứng lên, reo hò:

“Tiểu sư muội, muội mau nói với sư phụ huynh không có bán đứng người, ngược lại còn bị đám Ma giáo lăng nhục cướp sắc, huynh mới là người bị hại!”

Nhiễm Nhiễm cẩn thận lui lại nói với Tô Dịch Thủy:

“Sư phụ, huynh ấy bị trúng độc từ máu quỷ, người đừng để bị lây nhiễm..”

Vũ Đồng bên cạnh lạnh giọng:

“Chủ nhân cũng phát hiện trong cơ thể hắn có độc nên mấy ngày nay mới ngâm hắn trong chum nước có pha mật bò và tro hương, bây giờ độc này có lẽ cũng tiêu tan không ít.”

Nghe nhị sư thúc nói Bạch Bách Sơn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mấy hôm nay sư phụ bắt hắn ngâm nước không phải là trừng phạt hắn mà là giúp hắn giải độc. Nhớ lại mấy hôm nay ngồi trong chum nước chỉ trời mắng đất kêu oan, Bạch Bách Sơn không khỏi xấu hổ không dám ngẩng đầu, có điều nếu như sư phụ vẫn còn quan tâm tới hắn thì có phải mang ý nghĩa sẽ không trục xuất hắn khỏi sư môn hay không?

Tô Dịch Thủy thản nhiên nói:

“Ngươi ngâm máu quỷ mấy ngày nên Trúc Cơ đã hao tổn, cho dù giải độc cũng không thể thay đổi được điểm này. Cho nên ta không cần lấy lại công lực của ngươi, xem như duyên sư đồ đã tận, ngươi có thể tự do xuống núi lấy vợ sinh con.”

Loại máu quỷ này rất tà môn, khiến người luyện Trúc Cơ không thể vận được chân khí, nếu như đem nó nghiền thành phấn mịn ngâm vào bồn tắm lại càng bá đạo hơn. May là Tô Dịch Thủy có bệnh thích sạch sẽ nên cũng chưa từng đi ngâm nước nóng, nếu không chắc cũng sớm trúng chiêu. Ngụy Củ muốn khống chế nhị sư huynh gián tiếp để Tô Dịch Thủy trúng độc, sau đó thừa cơ đạp yên lên ngựa xử cả đám người Tây sơn đoạt lại Kết Đan báo thù rửa hận.

Bạch Bách Sơn ôm giấc mộng xưng bá ba đại môn phái trở thành giai thoại truyền kỳ, thế nhưng lại nghe được chính mình gần như trở thành phế nhân thì lập tức ngồi lại vào trong chum khóc lóc. Hắn rơi lệ nói mình không cố ý, nếu như không phải bị tà linh thúc đẩy thì sẽ tuyệt đối không dám phản bội sư môn, sư phụ thần thông quảng đại lại y thuật cao siêu, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải độc máu quỷ.

Một thiếu niên cũng xem như là nhã nhặn biến thành đứa bé ba tuổi lăn lộn khóc lóc dưới đất khiến cho đại sư huynh và tam sư muội cũng không kìm lòng được thay hắn mở miệng xin tha, thế nhưng Tô Dịch Thủy lại tỏ ra thờ ơ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

“Người trong Bạch gia của ngươi lúc trước từng xả thân cứu giúp một vị tiền bối Tây sơn nên bị trọng thương, phần nhân tình này đến nay ta vẫn nhớ nên mới thu ngươi làm đồ đệ. Chất độc trên người ngươi đã ăn sâu, cho dù ngươi ở lại Tây sơn cũng chỉ là phế nhân không hơn không kém. Lần này ngươi vì sắc làm u mê liên lụy đồng môn gặp nạn bị thương, vốn nên lấy chết tạ tội, hiện ta chỉ trục xuất ngươi khỏi sư môn cũng coi như trả lại một phần nhân tình… Ngươi đi đi, trước khi xuống núi có thể đến chỗ Vũ Đồng lãnh ít bạc, về nhà buôn bán nhỏ cũng có thể làm giàu.”

Sau đó hắn cũng lười nói nhảm cùng Bạch Bách Sơn, trực tiếp đứng dậy rời khỏi.

Bạch Bách Sơn vất vả khôi phục thương tích có thể lần nữa ngưng tụ chân khí, lại phát hiện đan điền của mình đúng thật là trống rỗng chẳng còn lại gì. Trước đây lúc nhập môn hắn tự nhận thiên phú mình cao nhất trong bọn, không nghĩ đến một lần bị hạ độc thủ thì một năm tu vi tất cả đều không còn. Hắn cũng rõ ràng quy tắc bất thành văn trong giới tu chân, nếu như trở thành đồ đệ bị đuổi đi thì trên lưng dù muốn dù không sẽ đeo cái danh khi sư diệt tổ không thể xoay người, sợ là những danh môn chính phái khác cũng sẽ không muốn thu nhận.

Cho dù năm đó Tô Dịch Thủy phản bội Mộc Thanh Ca là vì nghĩa diệt thân, nhóm chính đạo kia dù trong miệng khen ngợi nhưng kỳ thật đằng sau cũng khinh thường đàm tiếu. Thế nên cuối cùng Tô Dịch Thủy cũng không muốn gặp Bạch Bách Sơn lần cuối, sau khi cho bạc hắn thì để hắn tự xuống núi Trà Minh.

Bạch Bách Sơn không chịu rời đi chỉ quỳ gối dưới núi, dù trời mưa như trút nước cũng không chịu đứng lên. Tô Dịch Thủy cũng mặc kệ cái kẻ đuổi không chịu đi dưới kia, sau khi biết Khâu Hỉ Nhi đề nghị xuống núi thì liền phạt nàng và Cao Thương bị đánh gậy, khiến họ nằm sấp một ngày không thể xuống giường.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy lần này kỳ thực mình cũng gây đại họa, chỉ là bị thương hôn mê nên tránh khỏi một kiếp, không biết hiện giờ sư phụ muốn phạt nàng thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.