Tiên Đài Có Cây

Chương 64: Bố Cáo Thiên Hạ



Nghĩ đến đây Nhiễm Nhiễm tức không chịu được, nàng liền đứng bật dậy rút ra dao găm. Tô Dịch Thủy bí mật truyền âm, hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Sau khi Nhiễm Nhiễm được nối lại linh mạch trên đảo thì nội khí dư thừa, sau đó còn học được thuật truyền âm từ chỗ Tô Dịch Thủy. Nghe hắn nói vậy, nàng cũng trừng mắt nhìn sư phụ rồi truyền âm:

“Đương nhiên là chơi ả đàn bà kia, sư phụ không tức giận à, sao mắt vẫn còn chưa hóa đỏ?”

Tô Dịch Thủy ngó nàng một cái, nói:

“Không phải ngươi bảo ta nên kiềm chế tính tình chút sao?”

Chậc, kể từ ngày nàng khuyên răn sư phụ xong thì quả thật hắn cũng không tùy tiện phun ra khí độc nữa, nhưng cũng bởi vì không có chỗ trút nên đêm xuống thường hay tìm nàng bắt đom đóm, ngắm trăng. Lúc này nàng cũng không có tâm trạng đi khen sư phụ, đợi Đồ Cửu Diên dắt thuộc hạ rời khỏi thì nàng và Tô Dịch Thủy bèn lặng lẽ bám theo, nhìn xem tiếp theo ả muốn đi nơi nào.

Đồ Cửu Diên đi rất vội vào một doanh trướng khác, Nhiễm Nhiễm vừa đứng vững thì bên trong màn trướng đã truyền tới một giọng trong trẻo:

“Đồ trưởng lão trở lại rồi, việc đã sắp xếp ổn thỏa chứ?”

Nhiễm Nhiễm đương nấp trong bụi cây nghi hoặc trừng to mắt, nếu nàng không nghe lầm thì giọng nói này chính là của Mộc Thanh Ca! Trước đây lúc nàng và sư phụ vào cung thì Mộc Thanh Ca bị hai người Vũ Thần Vũ Đồng trông giữ, sau đó nàng ta tìm cơ hội đào thoát, không ngờ đã chạy đến Cao Khảm lại còn có dính líu đến Đồ Cửu Diên.

Nghe Mộc Thanh Ca hỏi, Đồ Cửu Diên lạnh lùng nói:

“Chỉ là thổi ít ngựa đến Cao Khảm, không phải việc khó như lên trời, có gì được với chả không được?”

Giọng Mộc Thanh Ca tiếp:

“Hoa văn trên bùa giống với hoa văn ngày thường Tiết Nhiễm Nhiễm sử dụng, những đệ tử trong ba đại môn phái từng đến núi Thiên Mạch đều đã gặp qua, đệ tử Tần Huyền Tửu của ta cũng có thể làm chứng. Thế nên ngựa này có đến đây hay không không quan trọng, quan trọng là lúc chúng bị xua đến có rơi bùa chú xuống tay quân lính Đại Tề hay không?”

Đồ Cửu Diên cười khô khốc:

“Tự nhiên sẽ rơi một ít, chỉ là ta thật sự bội phục đầu óc của Mộc tiên trưởng, vậy mà có thể nghĩ ra cách hại người này. Bây giờ tên tuổi Tây sơn hoàn toàn thối nát, không biết ngài có thể kiếm chác được chỗ tốt gì đây?”

Mộc Nhiễm Vũ nghe thế thì mỉm cười, nàng biết Đồ Cửu Diên cũng không có ý tốt đẹp gì với mình, chỉ sợ mình sẽ giật Ngụy Củ từ tay ả. Loại đàn bà bụng dạ hẹp hòi này nàng cũng lười chấp nhất.

Hãm hại Tây sơn có gì tốt ư? Nàng sống lại một lần mục đích chính là muốn dựa vào sự áy náy của Tô Dịch Thủy mà đưa mình trở về Tây sơn. Tây sơn có hồ sen băng, có lò luyện đan, còn có các loại dưỡng khí có lợi đối với tu vi của chính mình. Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới Tô Dịch Thủy lại giống như sớm nhìn thấu nàng mà quả quyết từ chối hết thảy các yêu sách, cho đến tận bây giờ nàng vẫn giống như chó nhà có tang, không có chỗ ở cố định.

Chuyện ở núi Thiên Mạch khiến nàng trở thành chỗ cho người ta chỉ trích, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể lánh vào hoàng cung rồi ngu ngơ bị tên nham hiểm Tô Vực lợi dụng, sau đó bởi vì phong thủy trong cung mà linh lực nàng cũng thiệt hại mấy phần. Lúc phát hiện bản thân lại bị một kẻ linh căn yếu kém như Tiết Nhiễm Nhiễm dễ dàng khống chế, Mộc Nhiễm Vũ mới như người trong mộng chợt bừng tỉnh.

Nàng vất vả lắm mới sống lại được trên cây tiên, không phải để trở thành quân cờ cho kẻ khác, nàng hiện giờ chính là Mộc Thanh Ca! Nếu như không thể lợi dụng triệt để tài nguyên mà tỷ tỷ để lại thì thật phí phạm cơ hội sống lại một lần. Cuối cùng sau khi rút kinh nghiệm xương máu nàng quyết định không lại quay về hoàng cung Đại Tề nữa, Tô Vực hẳn không còn sống được lâu, nàng phải tìm một người khác có ích cho mình.

Gần đây vì tên tuổi Mộc Thanh Ca mà không ít những đệ tử ngày xưa đến tìm nàng nhờ cậy. Năm đó những người khác đều cảm thấy Mộc Thanh Ca thu đệ tử quá tùy tiện, chỉ dùng nhan sắc để cân đo, không nghĩ tới có cả khối người chính là tàng long ngọa hổ. Hiện giờ đệ tử nàng có thương nhân sở hữu tiền trang khắp thiên hạ Vương Toại Chi, một số đệ tử gia nhập môn phái khác tiếp tục tu hành lập chí báo thù cho sư phụ. Tuy nàng nhơ danh đầy mình trong tam giới, nhưng đám đồ đệ kia lại y hệt Tần Huyền Tửu giống như dê con nhào nhào lao vào mình.

Trước đây Mộc Nhiễm Vũ không thèm để ý tới họ, chủ yếu là sợ mình nói nhiều lộ nhiều, có điều bây giờ mọi kế sách đều thất bại nên cũng chỉ có thể với được cái gì thì bấu vào cái đấy. Cũng may năm đó nàng thường theo sau tỷ tỷ nên cũng biết rõ những đệ tử này, ăn nói cẩn thận chút cũng không đến nỗi lòi đuôi.

Sau khi bò lên núi tiền Vương Toại Chi thì sinh hoạt ngày thường của Mộc Nhiễm Vũ hậu rời khỏi hoàng cung cũng xem như thoải mái, đáng tiếc hắn chỉ có tiền mà không có quyền thế thông thiên, thế nên nàng bèn đánh chủ ý lên người Di Lăng vương Cao Khảm.

Lúc Di Lăng Vương còn là thái tử từng có giao thiệp với Mộc Thanh Ca. Năm đó y tiến cử Mộc Thanh Ca làm quốc sư với phụ vương nhưng Mộc Thanh Ca lại lạnh lùng cự tuyệt, nói thẳng mình là người tu tiên không tham phú quý hồng trần. Khi đó Mộc Nhiễm Vũ còn tiếc nuối thay nàng ta, Di Lăng vương là vương tử được yêu thích nhất, tương lai khẳng định có thể bước lên vương vị, cần gì đắc tội người như y.

Chỉ là sau này Mộc Thanh Ca lại tự nuốt lời mà dây dưa vào hồng trần thế tục, nâng đỡ Tô Vực làm hoàng đế Đại Tề, vì thế Di Lăng vương vẫn luôn canh cánh trong lòng, càng khẳng định Mộc Thanh Ca có khả năng thay đổi thiên mệnh. Dã tâm của Di Lăng vương cực lớn, khi vẫn còn là vương tử y đã năm lần bảy lượt khơi mào chiến hỏa ở biên quan, hiện giờ y trở thành Di Lăng vương nên d.ục vọng càng thêm sâu nặng, đối với cục thịt ba chỉ Đại Tề lại càng thêm thòm thèm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1690

Sau khi tính toán một lúc thì Mộc Nhiễm Vũ quyết định đánh chủ ý lên người tên Di Lăng vương này, nàng phải trả thù thật mạnh tay hai tên nam nhân đáng ghét Tô Vực và Tô Dịch Thủy. Di Lăng vương tuy tàn bạo nhưng so với tên nham hiểm Tô Vực thì dễ lợi dụng hơn.

Khi Mộc Nhiễm Vũ mang gương mặt Mộc Thanh Ca xuất hiện thì cho dù có vết sẹo trên mặt cũng khiến Di Lăng vương kích động vạn phần. Năm đó trong đại chiến Phàn Hào Di Lăng vương vẫn còn là vương tử, chỉ trông thấy trận chiến ở nơi xa, thế nhưng bộ dáng cưỡi cự long, chỉ huy Bạch Hổ rong ruổi sa trường của Mộc Thanh Ca thật sự làm người ta không thể quên được. Chiến nương nương đến nhờ cậy như thế thì cho dù trước đây y có bực bội vì nàng từ chối mình đến đâu cũng không biểu lộ ra, có Mộc Thanh Ca thì ngày y san bằng núi sông Đại Tề rồi trở thành thiên hạ độc tôn đã không còn xa nữa.

Đối với Tô Vực Mộc Nhiễm Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thứ hắn coi trọng nhất chính là giang sơn vạn dặm, bỏ đi giang sơn hắn chỉ còn là một tên bệnh lao nửa sống nửa chết, ném ra đường cái cũng sẽ không có ai thương. Có điều muốn đứng vững gót chân ở Cao Khảm phải đưa ra chút bản lĩnh, đúng lúc Xích Môn Đồ Cửu Diên lại đến tìm nàng dâng lên linh dược mờ sẹo, nói thẳng là tôn thượng của ả muốn hợp tác cùng nàng một phen.

Mộc Thanh Ca cảm thấy mình không cần thiết hợp tác cùng Ngụy Củ nên trực tiếp từ chối. Nàng hơi kiêng kị ma đầu kia, gã thắng lợi trong hội Tẩy Tủy lại còn tu ma đạo, nếu vô ý bị gã tính kế thì linh lực sẽ bị hút đến không còn một mẩu. Nhưng Ngụy Củ lại rất hiểu tâm lý đắn đo của nàng, chỉ nói bắt lão tiên rượu về vẽ bùa thế cho Tiết Nhiễm Nhiễm, sau đó lại nói ra kế hoạch khiến Mộc Thanh Ca không khỏi động tâm.

Sau mấy phen thương thảo thì rốt cuộc cả hai đạt thành hợp tác, vì thế nàng liền trở thành người trung gian giật dây bắc cầu giữa Di Lăng vương và Ngụy Củ. Sau đó nàng phát động những ám vệ trong quân doanh đại Tề dán bùa lên ngựa để Mộc Thanh Ca điều khiển. Trước đây bọn họ thử một chút thì phát hiện quả nhiên chúng rất nghe lời, đạp ngã trọng thương một tướng quân, nếu có thể trước trận chiến mà bị Mộc Thanh Ca thao túng thì hậu quả hết sức kinh người.

Tiếc rằng nghe nói trong quân đội Đại Tề chiêu mộ được không ít người tài trong Dị Nhân quán, Mộc Thanh Ca lo rằng chiêu này bị người ta nhìn thấu mới triệu hồi tất cả ngựa chiến về, lấy cơ sự này làm dao động quân tâm. Còn Ngụy Củ ở nước Tề thông đồng với Cao Khảm cũng không biết có dính líu gì tới Tô Vực không, trong lòng nàng rõ ràng tất cả chỉ đang lợi dụng lẫn nhau theo nhu cầu, mà ai tâm nhãn càng nhiều thì sẽ chơi càng mát tay.

Nhiễm Nhiễm nghe hết mọi sự thì không khỏi quay đầu nhìn Tô Dịch Thủy, nàng vạn lần không nghĩ tới Mộc tiên sư lại thị phi bất phân, cả gan náo loạn đến mức này. Mộc tiên sư bây giờ không những luồn lách trong hồng trần thế tục mà còn định trợ Trụ vi ngược, kế thừa bản lĩnh của Thân Công Báo. Nàng không dám nấn ná ở lại đây lâu không phải vì sợ hãi, chỉ là hiện giờ sư phụ là bình phép hình người, tính tình bất định, nếu như chốc lát lại động tay giết chóc thì chỉ sợ khi ma tính suối linh bị kí.ch thích thì sư phụ lại không thể khống chế. Vì thế nàng bèn kéo sư phụ ra khỏi đại doanh Cao Khảm.

Ra tới bên ngoài nàng mới nhỏ giọng hỏi ý sư phụ, Tô Dịch Thủy nói:

“Thiên mệnh nhân gian không thể làm trái, can thiệp vào chuyện thế tục đối với đạo hạnh tiên tu sẽ có hại. Đám Ngụy Củ thích can thiệp thì để chúng tự mình can thiệp đi.”

Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ hình như đã hiểu sai vấn đề:

“Bọn họ rõ ràng đem việc mất ngựa định đổ lên đầu Tây sơn khiến chúng ta nhơ danh với thiên hạ, với lại lão tiên rượu tựa hồ cũng ở trong tay chúng, ta há thấy chết mà không cứu ư?”

Tô Dịch Thủy cũng không để ý tới ánh nhìn của người khác, hắn không cha không mẹ không vướng bận, vốn không phải người luôn quan tâm người ta đánh giá mình thế nào. Hắn vẫn luôn ở lại Tây sơn chỉ vì đây là nơi Mộc Thanh Ca từng ở, nếu không thể về đó thì cùng lắm lại đi tìm một Đông sơn, Nam sơn hay Bắc sơn mà thôi. Tu tiên quan trọng là phải lánh đời, tài vật dưới nhân giới của hắn cũng có Tăng Dịch thay mặt trông nom, tùy tiện tìm một đỉnh núi khác xây lại cung điện cũng không vấn đề lớn.

Có điều nếu Nhiễm Nhiễm để ý thì hắn sẽ giúp đỡ nàng. Tâm địa nàng không lạnh bạc như hắn, bản tính trọng tình cảm của nàng dù là kiếp trước hay kiếp này thì vẫn chưa từng thay đổi, ngay cả khi hắn lợi dụng nàng để trộm suối linh thì Mộc Thanh Ca cũng chưa từng từ bỏ hắn. Hắn có thể bồi lỗi với thiên hạ, chỉ có món nợ tình với nàng là mãi trả không xong.

Trước đây Tô Dịch Thủy một lòng chỉ cầu trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ, hắn không từ mọi thủ đoạn để giúp đỡ phụ thân đoạt thiên hạ hòng sau này sẽ lên thay thế. Suối linh từng nói với hắn chỉ cần diệt tình tuyệt ái thì hắn đường đường sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, vượt qua cả sức mạnh của Thuẫn Thiên. Năm đó tại ranh giới hồ Tẩy Tủy hắn đã không chút do dự mà chọn ao đen, thứ đồ như tình yêu so với lông tóc trên người càng thêm vô dụng, hắn vốn không cần. Nhưng rốt cuộc hắn lại động lòng mà không hề hay biết, cho đến khi Mộc Thanh Ca thay hắn gánh chịu tiếng ác trộm suối linh, hồn phi phách tán trước mặt hắn mới biết thứ đồ vô dụng mà mình vứt bỏ lại khiến hắn tan tim nát phổi đến cỡ nào…

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Ân cần chăm sóc

Cho đến bây giớ Tô Dịch Thủy vẫn không thể nhớ nỗi chính mình đã vượt qua những tháng ngày đó ra sao, chỉ để mặc cho thân thể tự điều khiển, quả tim chết lặng tới tới lui lui chăm sóc tàn hồn trên cây luân hồi mà không biết có thành không. Mỗi lần nhìn gốc cây khô héo mọc ra một cái lá mới, quả tim của hắn lại nảy lên một nhịp, cho đến khi nó mọc ra quả nhỏ chứa linh lực quen thuộc thì quả tim như đông cứng từ lâu của hắn rốt cuộc tìm được chút hơi ấm nhỏ nhoi giữa trời đông. Khi đó hắn đã thề sẽ khiến cho kiếp này của nàng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà lưng đeo xiềng xích, cho dù là chính nàng cũng không thể.

Tuy Tô Dịch Thuỷ đối với tình bạn của nàng vô cảm nhưng sẽ không để cuộc đời này của nàng có nửa điểm ưu thương. Nếu nàng lo lắng an nguy của lão quỷ rượu, lo lắng cha mẹ sư huynh tỷ phải chịu nhơ danh bán nước, hắn sẽ khiến gian kế của đám người đó không thể thực hiện được.

Nghĩ vậy hắn nhàn nhạt nói:

“Ngươi nói đúng, vậy nói xem muốn làm thế nào?”

Nửa đêm, quân doanh đại Tề đã loạn thành một mảnh. Đám ngựa chiến trong chuồng không hề báo trước mà phát điên tập thể không ngừng đập vào hàng rào, lại không biết lấy sức lực ở đâu đâm gãy luôn hàng rào gỗ rồi chạy như điên ra khỏi quân doanh. Rất nhiều quân lính cản trở tránh không kịp bị chúng làm cho thương tổn, chỉ biết giương mắt nhìn đám ngựa chạy như điên nhưng lại vì không có ngựa cưỡi theo nên chẳng cách nào đuổi kịp.

Ngay lúc tướng soái cùng một đám thủ hạ gấp đến độ giậm chân thở dài nhìn đàn ngựa chạy băng băng bụi mù thì có người tìm thấy một lá bùa rơi trong chuồng ngựa. Thống lĩnh trại kỵ binh Tần Huyền Tửu vừa được điều phối đến vừa nhìn thấy lá bùa nàng thì lập tức trợn to mắt, thứ bùa ngự thú này y hệt của đám Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm dùng. Nghe nói gần đây tên đó mang theo đám trò cưng đi kinh thành náo loạn, Tần Huyền Tửu càng nghĩ càng kinh, càng lúc càng sợ hãi.

Tô Dịch Thủy này muốn làm cái gì, đầu tiên là hành thích bệ hạ, sau lại muốn phản bội đại Tề trợ giúp Cao Khảm man quân? Dựa theo tính nết Tô Dịch Thủy thì việc này nghe tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phục, hắn từng là con phản vương, năm đó suýt chút đã có thể khôi phục thân phận vương tử, nếu may mắn chút nâng đỡ được Bình Thân vương lên làm hoàng đế thì nói không chừng giờ ngôi hoàng đế đã về tay. Tần Huyền Tửu càng nghĩ càng giận, lập tức trình báo lên nguyên soái.

Dị Nhân quán trên kinh dưới trướng lão Phùng đến đây tiếp ứng, mặt khác còn có người của ba môn phái giúp một tay. Lần này đại quân Cao Khảm khí thế ồ ạt, mắt thấy ngày sinh linh đồ thán sắp tới, tuy đám ba môn phái là người giới tu chân nhưng Khai Nguyên chân nhân của phái Cửu Hoa lại thích can thiệp vào chuyện thế tục, cũng có chút quan hệ thâm sâu với hoàng thất đại Tề. Đối với việc ngăn chặn chiến tranh tích góp công đức lão thật sự nhiệt tình, lần này tự dắt đệ tử của mình tiến đến.

Hai môn phái khác tuy không hứng thú mấy nhưng ngại vì Khai Nguyên chân nhân tự mình thuyết phục nên cũng chỉ có thể thuận theo tình thế sắp xếp một ít đệ tử đi theo, vốn chỉ mang tâm thế cưỡi ngựa xem hoa, không nghĩ tới vừa đến quân doanh đã gặp chuyện có người dùng bùa điều khiển ngựa chạy điên như vậy. Khai Nguyên chân nhân nhíu mày nghe Tần Huyền Tửu lắp bắp thuật lại, tức giận đến đập bàn:

“Tô Dịch Thủy Tây sơn thật quá quắt, vốn tưởng đâu hắn không giống sư phụ nhập ma kia, coi như làm người chính phái, bây giờ xem ra quả là trò giỏi hơn thầy, khí thế vượt qua cả Mộc Thanh Ca! Tân vương Cao Khảm là kẻ tàn bạo mà hắn còn muốn trợ Trụ vi ngược, quả là sỉ nhục của tu tiên giới!”

“Khai Nguyên chân nhân nói lời này sai rồi, ta có tài đức gì mà có thể sánh vai cùng dạng người tâm cơ thâm trầm như Tô Dịch Thủy?”

Theo thanh âm trong trẻo, Mộc Thanh Ca cùng đám đệ tử chậm rãi tiến đến. Lúc này người trong ba môn phái đều rút kiếm trợn mắt giận dữ với nữ nhân kia.

Mộc Nhiễm Vũ đã sớm có chuẩn bị, thong dong trấn định nói:

“Ngày ấy ở núi Thiên Mạch là nha đầu kia đảo lộn trắng đen cấu kết với Ôn Hồng Phiến bôi nhọ ta, ta không có đường chối cãi nên chỉ có thể rời đi trước.”

Trưởng lão mới Ôn Thuần Tuệ của Không sơn nghe vậy thì cười lạnh:

“Ôn Hồng Phiến mặc dù là nghịch đồ của phái Không sơn nhưng nếu không có người sai sử thì sao lại hành sự như thế? Hiện giờ nàng ta bị người ta nhân lúc hỗn loạn giế.t chết, vậy thì ngươi tưởng có thể ở đây ăn nói quàng xiêng hay sao?”

Mộc Nhiễm Vũ nhíu mày:

“Trước đó ta cũng không biết nguyên do, sau này mới phát hiện sau lưng bị người ta ếm bùa. Ta nghĩ kỹ lại thì chỉ có khả năng lúc ở núi Thiên Mạch bị người động tay động chân mới làm ra chuyện thả tiên trùng như thế. Việc này Tần tướng quân có thể làm chứng cho ta.”

Nghe sư phụ điểm danh Tần Huyền Tửu lập tức gật đầu nói:

“Đúng vậy, trên người sư phụ đúng thật có dính bùa…”

Kỳ thật Tần Huyền Tửu cũng không quá rõ việc xảy ra ở núi Thiên Mạch, chẳng qua sau khi y hỏi sư phụ lời đồn bên ngoài có thật không thì đây là cách sư phụ giải thích. Tần Huyền Tửu đương nhiên tin tưởng lời sư phụ nói, hơn nữa cái tên khốn nạn Tô Dịch Thủy không phải từng vẽ bùa dưới lòng bàn chân y sao, làm hại y quên hết những việc về suối linh muốn nói cho sư phụ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24

Khai Nguyên chân nhân trong lòng hừ lạnh một tiếng, có điều trên mặt lại ôn hòa:

“Nếu thật thế thì hóa ra chúng ta đã hiểu lầm Mộc tiên trưởng, chẳng qua hắn vốn là đồ đệ của ngươi, hiện giờ cả gan làm loạn như thế thì có phải ngươi nên giúp chúng ta hàng phục yêu nghiệt?”

Nếu có thể mượn sức ả Mộc Thanh Ca này đối phó Tây sơn mới là tốt nhất, chỉ việc ngồi ngoài xem thầy trò bọn họ ác đấu mà ngư ông đắc lợi thì chẳng phải là hoàn mỹ sao? Vậy nên nghe loại giải thích qua loa này của Mộc Thanh Ca thì Khai Nguyên chân nhân rất dễ dàng chấp nhận, nghĩ cứ chỉa đầu thương vào đám Tô Dịch Thủy trước.

Ba đại môn phái ở hội Tẩy Tủy lần trước trên núi Thiên Mạch đều hao binh tổn tướng, đại thương nguyên khí mà chỉ có một mình Tây sơn rút lui an toàn, lại được không ít lợi. Gần đây càng lúc càng nhiều nhân tài kiệt xuất đều hướng tới Tây sơn, người đến phái Cửu Hoa giảm đi không ít khiến trong lòng Khai Nguyên chân nhân rất khó chịu, bây giờ lão nghĩ cứ diệt đi Tây sơn trước, sau đó lại tính toán kỹ hơn.

Thái độ những môn phái khác với Tây sơn cũng rất sâu xa, lòng người là thế, nếu đã có thành kiến với ai thì dù là gió cũng có thể nghe thành mưa, bắt được cớ là nhịn không được phán đoán ra toàn bộ chứng cứ phạm tội. Khai Nguyên chân nhân là người đi đầu, những môn phái khác cũng hùa theo đuôi, một đám lòng đầy căm phẫn.

Cho dù Tô Dịch Thủy có tu vi cao cũng khó mà chọc vào một đám người tức giận, năm đó bản lĩnh như Mộc Thanh Ca cuối cùng rơi vào kết cục thế nào, không phải bị ba môn phái vây bắt khiến ả phải đền tội sao? Nếu như Tô Dịch Thủy bị kết tội xúi giục làm loạn thiên hạ thì hắn sẽ trở thành kẻ thù của chính đạo, ai cũng có thể gi.ết chết, tên tuổi Tây sơn cũng thối nát hoàn toàn, khó mà Đông sơn tái khởi!

Mộc Nhiễm Vũ đã sớm liệu được tính toán nhỏ nhen của đám chính đạo này, cho nên sau khi nghe xong Khai Nguyên chân nhân nói thì tự biết kế hoạch đã thành một nửa. Lúc này nàng kín đáo thở dài một hơi, ngưng mi nói:

“Đây là lẽ hiển nhiên. Thực ra năm đó ta vì Tô Dịch Thủy mà gánh rất nhiều nhơ danh, chư vị có lẽ không biết ma tử từ âm giới đi ra kỳ thật chính là Tô Dịch Thủy!”

Cái gì?

Sắc mặt chư vị tu chân chính đạo đều thay đổi. Mộc Nhiễm Vũ làm một bộ dáng thất vọng vì nghịch đồ, đem việc Tô Dịch Thủy cướp đi suối linh âm giới năm đó kể lại:

“Khi ấy ta cảm thấy hắn là đồ nhi của ta mà ta lại không thể dạy dỗ tốt, khiến hắn mang dã tâm chiếm lấy thiên hạ thì đó là lỗi sai của ta, thế nên ta tự mình gánh lấy nhơ danh làm chư vị hiểu lầm, cuối cùng dùng cái chết để cảm hóa hắn. Không nghĩ tới toàn bộ hi sinh của ta lại trở nên vô dụng, Tô Dịch Thủy vẫn không chết tâm mà vẫn cả gan làm loạn, cư nhiên lẻn vào hoàng cung hành thích hoàng đế, mưu toan nghịch thiên cải mệnh. Trước khi hắn làm nhiều sai nhiều ta chỉ có thể vạch trần hành vi phạm tội của hắn để miễn cho chư vị chẳng biết chẳng hay.”

Trưởng lão hai đại môn phái nghe xong lời này cũng hai mặt nhìn nhau, hỏi:

“Lời mà ngươi nói có chứng cứ gì không?”

Mộc Nhiễm Vũ làm bộ thở dài một hơi:

“Đợi chư vị thấy Tô Dịch Thủy thì biết lời ta nói không giả, bởi vì suối linh giấu ở nhân gian hai mươi năm lúc này đang ở trên người hắn…”

Lời này vừa thốt làm cho tất cả mọi người đứng ngồi không yên. Tà vật cỡ như suối linh thì từ trước đến nay chỉ cần lộ diện ở nhân gian thì nhất định có một hồi sinh linh đồ thán. Ngẫm lại năm đó nếu đúng là Mộc Thanh Ca cấu kết với ma tử làm việc xấu thì sao không thấy nàng dùng qua sức mạnh của suối linh, còn ma tử kia mỗi lần lộ diện đều mang mặt nạ chứ chưa từng thấy qua gương mặt thật của hắn. Cho nên lời Mộc Thanh Ca nói khả năng đều là sự thật, Tô Dịch Thủy lừa đời lấy tiếng, che giấu thân phận ma tử của mình.

Vương Toại Chi ở bên cạnh Mộc Nhiễm Vũ chợt mở miệng nói:

“Tiền trang của Vương mỗ trải khắp thiên hạ, những năm gần đây vẫn theo di nguyện ân sư để lại đi tìm cửa âm giới đưa suối linh về. Năm đó sư phụ giao phó Tần Huyền Tửu tướng quân trông coi suối linh, sau cũng bị Tô Dịch Thủy mang đi mất. Gần đây Ma giáo Phạn Thiên lại có dấu hiệu tro tàn cháy lại, thiên hạ lâm nguy, càn khôn phải nhờ vào chư vị xoay chuyển.”

Vương Toại Chi dù không có tu vi gì nhưng lại dựa vào tài lực giàu ngang quốc khố để thu nhặt cổ khí tu chân trong thiên hạ, hơn nữa năm đó hắn cũng rõ ràng nguồn cơn, không vì sư phụ chết thảm mà trách móc ba đại môn phái. Thế nên người ba đại môn phái cũng có giao thiệp với Vương Toại Chi, cũng từng tiếp nhận tài lực mà hắn quyên giúp, bây giờ hắn vừa nói thế thì đủ loại đáng ngờ về việc ma tử biến mất năm đó lập tức đều có thể giải thích được.

“Cuối cùng Tô Dịch Thủy vẫn nhập ma, nếu đã là vậy thì chúng ta cũng không thể dung hắn hại chết bá tánh thiên hạ. Đợi trời sáng lão hủ sẽ phác thảo hịch văn chinh phạt tà nịnh, tu tiên chính đạo trong thiên hạ sẽ đồng lòng tru diệt Tô Dịch Thủy… Các vị có ý kiến gì không?”

Khai Nguyên chân nhân nói xong thì tự nhiên ai nấy đều thuận, chỉ có Tần Huyền Tửu là có chút nghi ngờ. Theo y đánh giá thì mặc dù Tô Dịch Thủy đáng giận nhưng những đồ đệ hắn thu nạp đều có bản tính thuần lương, đặc biệt là Tiết Nhiễm Nhiễm, cô bé đó đáng yêu đến mức nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.