Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 24



Lúc đầu bọn họ ngự kiếm bay đi, chờ tới khi đến chân núi mới đổi thành đi bộ.

Nam Y đi ở phía trước bọn họ để dẫn đường, những người khác đi theo sau, trong tay nàng ôm ấp hồ ly kia vào lúc này cực kỳ gây chú ý.

“Đây là đi tham gia bí cảnh, cũng không phải đi du lịch, ngươi mang yêu sủng theo làm gì?”

Nam Y v.uốt ve bộ lông mềm mại óng mượt của Đào Hề trong tay: “Người tham gia chính là bọn họ.”

Ý nàng chính là nàng có tham gia đâu, mang yêu sủng theo thì sao chứ?

Đàm Trăn nhíu mày, không khỏi cảm thấy Nam Y có chút quá mức tùy ý.

Cuộc đại chiến trong bí cảnh Lưu Tiên chính là liên quan đến kỳ ngộ của toàn bộ đệ tử trong huyền cơ tông, đến lúc đó không thiếu lúc nàng phải đến giúp đỡ, dạy dỗ vài tên đệ tử, sao còn có thể mang theo yêu sủng làm phân tâm?

Bắc Tịch đi ở phía sau Nam Y, thấy sự bất mãn ẩn trong đôi mắt Đàm Trăn liền cười nhạo vài tiếng, lại nghĩ tới mình cũng từng khuyên sư tôn để Đào Hề ở nhà, kết quả bị sư tôn quả quyết cự tuyệt, ý cười trên mặt lại tiêu tán.

Môi mỏng mím chặt, cũng nhìn chằm chằm hồ ly kia.

Đào Hề không biết vì sao lại cảm thấy rùng mình một cái, càng chui sâu vào trong ngực Nam Y hơn.

Nam Y ôm chặt hồ ly, đoàn người không ngừng nghỉ lên đường, nơi đây có người ngự kiếm, cũng có người đi bộ, đều đi nhanh đến trấn nhỏ ở gần bí cảnh Lưu Tiên trước khi trời tối.

Huyền Cơ tông dựa vào sự dồi dào tài nguyên để chọn ra khách đi.ếm tốt nhất nơi này, sau đó mang theo một hàng đệ tử tới chọn phòng.

Nam Y chọn một hậu viện hẻo lánh rộng rãi nhất, ở đây còn có một khoảng trống có thể luyện kiếm.

Bắc Tịch theo bản năng muốn vào ở cùng, Đàm Trăn ở phía sau gọi hắn cũng không thèm để ý tới.

Đàm Trăn cảm thấy tức muốn hộc máu cuối cùng chỉ có thể hô vài tiếng tên của Nam Y.

Nam Y cùng Bắc Tịch khác nhau, nàng ấy không có lí do gì để làm vậy nên vẫn để lại mặt mũi cho Đàm Trăn, liền dừng lại ở trên đường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 297

Bắc Tịch cũng dừng theo nàng.

Đàm Trăn đi về phía này thấy Bắc Tịch đứng yên, khóe miệng lại thoáng qua ý cười trào phúng.

Khi vừa thấy Nam Y lại khôi phục như lúc đầu, một bàn tay đặt hờ trước bụng, thật là có vài phần quy củ.

“Các đệ tử cách cuộc chiến càng gần, vì vậy bọn họ muốn quây quần ở bên nhau để thảo luận kiếm thuật, để Bắc Tịch đến ở cùng bọn họ đi, ta cùng Thích Ưu sẽ ở hai gian phòng bên cạnh muội.”

Bắc Tịch đã mím môi thành một đường thẳng tắp, sức lực ở tay cầm kiếm tăng lớn, ánh mắt khi nhìn Đàm Trăn càng thêm nham hiểm hơn.

Tầm mắt nóng rực kia có cảm giác tồn tại cực lớn, sao Đàm Trăn có thể không phát hiện ra được chứ?

Chỉ là hắn không sợ mà thôi, Bắc Tịch có lợi hại thì cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan, hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh đấy, nếu Bắc Tịch thật sự động thủ với hắn thì càng tốt, hắn chỉ có thể không cẩn thận, lỡ mạnh tay làm hắn ta trọng thương, thậm chí có cơ hội còn có thể……

Nhớ đến lúc trước mình đã đáp ứng Đàm Lãng phải báo thù cho hắn, ngón tay Đàm Trăn xoa xoa hai ngón tay, dùng khóe mắt liếc nhìn Bắc Tịch một cái.

Trong mắt đều là cực kỳ khinh thường.

“Sư tôn, đệ tử có chút vấn đề không hiểu, nhiều ngày tới sợ là vẫn muốn làm phiền sư tôn rồi.”

Hắn tình nguyện bên cạnh sư tôn không có ai ở cùng, không, cũng tuyệt không đồng ý những người khác vào ở trước hắn!

“Nếu như thế thì Đàm Trăn sư huynh tìm nơi khác đi, ta sợ nơi đây không còn chỗ ở nữa đâu.” Bắc Tịch vừa lên tiếng, Nam Y đành phải đồng ý.

Mày Đàm Trăn hung hăng nhíu chặt: “Muội không cần phải dung túng đệ tử của mình như thế, đệ tử luôn là phải học được một mình đảm đương một phía, nếu có cái gì không hiểu, cũng không cần một hai phải hỏi muội, tự bản thân cân nhắc cũng có thể hiểu rõ.”

Nam Y lắc đầu: “Hắn bái ta làm sư phụ, chính là vì không cần đi quá nhiều đường vòng, có thể dạy dỗ hắn ta đương nhiên rất vui lòng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 4014

Đàm Trăn:……

Đàm Trăn sắp tức chết rồi.

“Vậy còn thừa một gian phòng, Bắc Tịch sư điệt sẽ không muốn một người ngủ tận hai phòng đi?”

Đàm Trăn trào phúng hắn.

“Hoằng Phù, lại đây.”

Bắc Tịch gọi sư đệ vẫn đang chọn phòng cách đó không xa.

Hoằng Phù liền tung ta tung tăng chạy tới: “Sư huynh sư huynh.”

Bắc Tịch không nhìn về hắn, ngược lại nhìn về phía Nam Y: “Sư tôn, phòng đầy rồi.”

“Ngươi!”

Đàm Trăn vươn ngón tay ra chỉ Bắc Tịch, tức đến mức nói không ra lời.

“Ừm, vậy chúng ta đi về trước đây, sư huynh cứ tự nhiên.”

Nam Y cũng theo lời Bắc Tịch nói, ba người một hồ ly cùng rời đi.

Chỉ còn lại Đàm Trăn cả người đang tức đến phát run.

Khi đi đến ngoài cửa phòng, Nam Y dừng lại rồi xoay người hỏi Bắc Tịch: “Ngươi có vấn đề gì muốn hỏi?”

Bắc Tịch nghiêm túc nhìn Nam Y: “Đệ tử muốn cùng sư tôn tu luyện cùng nhau.”

Nam Y sửng sốt, Hoằng Phù thiếu chút nữa té ngã, không khỏi đối với Bắc Tịch giơ ngón cái, sư huynh thật mạnh mẽ, loại yêu cầu như này cũng dám trực tiếp nói ra, ngươi cũng không sợ bị sư thúc đánh chết sao?

Hồ ly trong ngực biến ảo thành người, một đôi mắt hồ ly tròn xoe trừng lớn nhìn Bắc Tịch: “Ngươi nằm mơ! Ngươi đừng nghĩ! Ngươi làm càn!”

Tiểu hồ ly mặc xiêm y hồng nhạt mới may đang giương nanh múa vuốt, thật là hung dữ.

Bắc Tịch lại không muốn để ý đến nàng ấy, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Nam Y.

Nam Y cũng có chút không thể tin tưởng.

“Ngươi nói, ngươi muốn cùng vi sư, cùng nhau tu luyện? Trong đêm nay?”

Không thể trách nàng nghĩ nhiều được, thật sự là do mỗi một điều kiện mà Bắc Tịch nói ra đều dễ dàng khiến người khác suy diễn sâu xa, bọn họ xưa nay đều gọi tu luyện buổi tối là song tu.

Bị Nam Y hỏi lại một lần nữa, Bắc Tịch mới phát hiện ra trong lời nói của mình có vấn đề gì, vội vàng giải thích: “Ý đệ tử là muốn cùng sư tôn tu luyện vào ban đêm với nhau, thuận tiện gần ngày thi đấu không hiểu gì có thể thỉnh sư tôn giải thích nghi hoặc, cũng không có ý tứ gì khác.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: C60: H - sào huyệt - ngọt

Khi gần nói xong, giọng Bắc Tịch ngày càng nhỏ hơn, lỗ tai cũng đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ đúng là có ý như vậy.

Nam Y tỏ vẻ đã hiểu, cũng đồng ý tu luyện cùng hắn, ánh mắt của Bắc Tịch sáng lên, ngay sau đó thấy mắt phượng xinh đẹp của thiếu nữ đang đứng bên cạnh nhíu lại, như có ý đồ xấu: “Vậy sư tôn nghỉ ở gian phòng này, Hoằng Phù ở phòng kia, cuối cùng còn một phòng, liền để sư muội ở đi.”

Đào Hề nghe thấy tên của mình còn có chút mơ hồ, ngay sau đó là không thể tin được: “Ta ở một gian phòng khác? Vậy còn ngươi? Ngươi ngủ hành lang sao!”

Đào Hề cảm thấy tức muốn hộc máu, vốn dĩ nàng đều tính ổn thỏa muốn ngủ với sư phụ ngủ một phòng rồi, kết quả tự nhiên hắn lại sắp xếp nàng ngủ một mình? Vậy chẳng lẽ hắn còn muốn ngủ cùng với sư phụ sao?

Bắc Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đào Hề một cái, ngón trỏ gõ trên vỏ kiếm Thanh Tùng có tiết tấu từng cái từng cái một.

“Buổi tối ta còn tu luyện, không ngủ được.”

“Vậy ngươi ăn cơm ở đâu! Ngươi cũng không ăn cơm sao!”

Bắc Tịch lại liếc Đào Hề, lúc này trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ vô cùng rõ ràng.

Đào hề đối diện với ánh mắt kia liền ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, con mẹ nó chứ*!! Nhóm người này đúng là thật là không cần ăn cơm!

Haizz, khắp núi Thanh Vụ này chỉ có mình nàng thích ăn cơm, nàng thật là cô độc mà.

Đào Hề không thể nói lại Bắc Tịch liền quay đầu đi nhìn Nam Y, trùng hợp đúng lúc Bắc Tịch cũng nhìn về phía Nam Y, sự bướng bỉnh trong mắt ấy Nam Y đã thấy rõ ràng.

Hai người dường như đang tranh sủng, một hai phải bắt nàng đưa ra quyết định.

nguyên văn là: Mã Lặc Qua Bích (马勒戈壁): Sa Mạc Mahler Gobi là quê hương hư cấu của ‘thảo nê mã’. Trong tiếng Trung Quốc, 马勒戈壁 “mǎ lè gē bì” nghe cũng giống như 妈了个屄 (l*n mẹ mày).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.