Bởi vì bất mãn hành động trốn tránh không gặp Sở Yến hèn nhát của Sở Khanh, Yến Yến tỏ vẻ kháng nghị.
Ngậm khăn tay quấn ngọc bội, nó bay lên phía trên thùng rác như uy hiếp, ngẩng đầu “hừ” như đang nói: không chịu gặp chứ gì? Vậy ngọc bội và khăn tay này cũng khỏi cất chi nữa, vứt đi đi!”
Sở Khanh thân là chủ nhân bị thách thức uy nghiêm mở to mắt, nghẹn ngào mắng: “Mi dám? Mi mà làm vỡ ngọc bội của ta hay làm bẩn khăn tay ta sẽ ăn mi như chim nướng!”
Yến Yến chưa từng bị Sở Khanh đe dọa như vậy, sợ run lên.
Mỏ chim buông lỏng, ngọc bội cứ thế rớt vào thùng rác.
“!!”
Yến Yến đã gây họa rất tự hiểu lấy mình lập tức biến mất khỏi phòng, mà Sở Khanh cuống cuồng lao tới cạnh thùng rác moi rác.
May mà lão ma y vừa dọn dẹp, vứt mấy miếng giẻ, ngọc bội rơi ngay phía trên.
Cầm ngọc bội lành lặn, trong nửa tiếng ngắn ngủi mà tâm trạng hết lên voi lại xuống chó, Sở Khanh mặc kệ cái gọi là mặt mũi nam tử hán, chẳng còn gì để mất bật khóc: “Yến Yến! Ngay cả mi cũng bắt nạt ta!”
Tắm rửa xong ra ngoài, đi ngang qua thư phòng thấy Sở Khanh đang khóc nữa, lão ma y châm chọc: “Còn khóc? Ngươi có gì phải khóc? Nếu ta là sư tôn ngươi, ta mới là người khóc chết!”
Gần như ngay lập tức, Sở Khanh nín khóc, nghiêm túc nói: “Sư tôn không có chết.”
Hắn luôn tin tưởng như vậy, bởi vì Sở Yến ở trong lòng hắn là toàn năng toàn diện.
Sư tôn của hắn sẽ không chết, sẽ không bị bệnh, cũng không có việc không làm được.
Nhưng một tuần sau, lão ma y lại nói hắn hay: “Nghe nói dạo gần đây Tiên giới đang bắt đầu cân nhắc lựa chọn tiên tôn đời kế tiếp.”
“Xoảng”, Sở Khanh đang rửa chén làm bể dĩa: “Ông nói gì cơ?”
Lão ma y vừa ra ngoài mua thuốc về khoan thai lặp lại: “Nghe nói dạo gần đây Tiên giới đang bắt đầu cân nhắc lựa chọn tiên tôn đời kế tiếp.”
Nắm chặt tay, Sở Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao?”
“Sắp chết thôi.”
“Nói bậy! Sư tôn vẫn còn trẻ! Cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa bàn võ luận đức đều giỏi, Tiên giới không ai có thể so với người!” Sở Khanh phản bác ngay.
Kết quả lão ma y liếc hắn một cái khinh bỉ: “Chưa nghe nhớ nhung thành bệnh?”
“…” Sở Khanh – kẻ đầu sỏ há miệng, nhưng không nói được gì.
“Thích tin hay không thì tùy, dù sao chết rồi không gặp được lần cuối đâu phải ta.” Lão ma y hờ hững nhún vai.
“Ông không được nguyền rủa sư tôn! Người sẽ không chết!”
Sở Khanh vội đạp cửa bỏ đi, không nghe thấy lão ma y lầm bầm phía sau: “Xì, khờ thật. Đứa trẻ này sống sót ở Ma giới như thế nào vậy?”
Nhất thời kích động xốc nổi, hắn vội vã chạy ra ngoài.
Đi được nửa đường về nhà, sau khi bình tĩnh lại mới chậm chạp nhận ra nói nhỡ đâu là bẫy, đang chờ hắn nhảy vào.
Lắc đầu, giữa về nhà và đi tiếp Sở Khanh chọn vế sau.
Cho dù chỉ có khả năng một phần vạn, hắn cũng không muốn để Sở Yến ôm hận mà đi.
Thuyết phục bản thân là vì Sở Yến, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn biết thật ra hắn mới là người nhớ sắp phát điên.
Lúc đến Tiên giới, màn đêm buông xuống, phủ đệ của tiên tôn đã sớm tắt đèn.
Xa xa nhìn căn nhà nơi hai người từng sống cùng nhau, Sở Khanh trong bóng tối đỏ hoe vành mắt.
Cũng không biết bây giờ hắn không khác gì một Ma tộc thế này liệu còn có thể thông qua kết giới Sở Yến bày không?
Hắn dè dặt chậm rãi bước lên, rất sợ hễ bất cẩn thôi là cùng Yến Yến thành hai miếng thịt khét.
Nhưng đến tận khi hắn tới trước phòng ngủ xưa kia trót lọt, hắn không gặp phải một cái kết giới nào.
Nhẹ tay nhẹ chân cạy mở cửa sổ, Sở Khanh trở mình nhảy vào, im lặng đáp đất vững vàng.
Mở đèn, hắn nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn y đúc năm mươi năm trước, không có một chút bụi bặm làm sặc người, cũng không có đồ đạc chất đống, như thể hắn vẫn luôn ở nơi đây.
Thứ xuất hiện thêm duy nhất là một hộp gỗ và một băng giám.
Hai món đồ đều không khóa, Sở Khanh mở hộp gỗ ra trước, tìm thấy từng tờ giấy.
Mấy mươi năm qua đi, giấy truyền tin của hai người năm đó đã sớm ố vàng, có tờ còn không nhìn ra được nội dung bên trên.
Nhưng tờ trên cùng, hắn vẫn nhìn rõ.
Hắn không có tí xíu ấn tượng gì với nội dung của tờ giấy kia, hiển nhiên là buổi tối hắn bỏ đi, Sở Yến không thể thành công gửi đi lời nhắn nhủ.
Cảm giác tội lỗi ập tới cuồn cuộn, hắn không ngừng bao biện mình cũng là bất đắc dĩ, mình bị ép.
Nếu như có thể, sao hắn nỡ để sư tôn của hắn trải nghiệm không từ mà biệt tàn nhẫn như thế?
Bỏ giấy xuống, Sở Khanh hít cái mũi chua xót, mở băng giám ra.
Ngay khi trước mắt xuất hiện ba bình đỏ tươi, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, giọng nói nhung nhớ vô số đêm ngày vang lên từ sau lưng hắn:
“Về rồi?”
Kích động đến run rẩy, giây phút ấy hắn không biết nên phản ứng với bình máu trước mặt hay là người yêu nhất phía sau.
“Sao lại trèo cửa sổ? Về nhà đừng lén la lén lút, đi cửa lớn, cũng không phải sư tôn không để cửa cho con.”
Giọng nói quen thuộc, lời phàn nàn dịu dàng quen thuộc, Sở Khanh lập tức sụp đổ hàng phòng tuyến.
Xoay người lại, người hắn nhớ mong đứng bên cửa, mỉm cười duyên dáng, tựa như năm mươi năm qua mỗi ngày đều như vậy.
Sở Yến vẫn là Sở Yến, mái đầu vẫn đen nhánh xinh đẹp, mắt và bờ môi khép mở vẫn quyến rũ như ngày nào.
Nhưng y gầy đi, sắc mặt cũng trắng bệnh.
Lần đầu tiên, Sở Khanh nhận thấy sự gầy yếu và mỏng manh từ trên người sư tôn không gì không thể của hắn.
Như chạm một cái sẽ vỡ ra.
Hắn kích động không nói nên lời, Sở Yến lại nói: “Đi đường xa như vậy, đói rồi đúng không?”
Câu tiếp theo là run rẩy: “Ăn chút bữa khuya, kẻo đói.”
Tờ giấy chưa gửi đi năm mươi hai năm trước, bây giờ y đã chính miệng nói ra.
[Ăn chút bữa khuya, kẻo đói.]