Nghi lễ chào đón này tổ chức linh đình và náo nhiệt hơn cả lúc Sở Yến mới nhậm chức.
Không ai đưa ra kháng nghị về thân phận hay thực lực của Sở Khanh, ngay cả Thượng Cạnh lòng ôm oán hận với hắn cũng giữ im lặng, không giở trò hay ngáng chân gì.
Sở Yến lại tìm thợ may tới đo người đặt may lễ phục cho Sở Khanh.
Chẳng qua là lần này, y giành nói trước: “Chọn màu đỏ nhé? Vui tươi chút.”
“Sư tôn mặc cùng con chứ?” Sở Khanh không phản đối, chỉ xác nhận lại.
“Được.” Sở Yến gật đầu đồng ý.
Lúc lễ phục may xong đưa tới, hai người mặc thử trước gương.
Sở Khanh thích thú kéo Sở Yến dòm trái ngó phải, cuối cùng cười rạng rỡ: “Sư tôn mặc màu đỏ có một cảm giác khác.”
Hệt như thành hôn vào động phòng!
Nhìn ra tình yêu và dục vọng không thể che giấu trong mắt tiểu ma vương nhà y, gò má trắng nõn của Sở Yến ửng lên màu hồng nhạt: “Lại ăn nói bậy bạ.”
///
Trên bục bữa tiệc vạn người đến dự.
Đầu tiên Sở Yến đeo vòng vàng chế tạo riêng cho Yến Yến, khen thưởng nó có công bảo vệ chủ.
Mà Sở Khanh mặc lễ phục đỏ thẫm lộng lẫy, quỳ một gối trước mặt Sở Yến, chờ Sở Yến cài cho hắn kim cài danh dự nhất Tiên giới.
Kim cài lông vũ màu vàng được chế tạo từ vàng nguyên chất chỉ có tiên tôn đương nhiệm có tư cách ban tặng tiên nhân cống hiến lo lớn cho Tiên giới.
Cả tiên giới ngoài Sở Yến và Triệu Tề Chinh, không có bao nhiêu người có vinh dự để cài.
Kim cài vàng tươi cài lên áo choàng màu đỏ rượu càng thêm quý giá, mà dưới âm lượng của Giang Hòa dưới bục vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Sở Khanh nhủ với bản thân hắn không quan tâm lại xúc động cay xè đầu mũi, như nghe được sự chấp nhận của các tiên nhân trong tiếng vỗ tay như sấm rền ấy.
Tiên giới hòa bình năm mươi năm nay, là đổi bằng sự hi sinh của hắn.
Hắn đã về nhà thật rồi.
Cho dù những người này không giống hắn, sẽ không phát tình, cũng không có sừng ma, nhưng bọn họ không hút máu, cũng biết bánh hạnh nhân hắn thích ăn là cái gì.
Hắn còn đang xuất thần, lại phát hiện trên trán có độ ấm quen thuộc, mà tiếng vỗ tay bên dưới chuyển thành la hét và ồn ào phấn khích.
Sở Yến chưa từng nhắc với hắn tiết mục này, vì vậy Sở Khanh vừa kích động vừa ngượng ngùng với nụ hôn bất ngờ.
Thẳng người lại, Sở Yến cười ngượng, hơi khom người với bên dưới.
Một hành động nhỏ, nhưng biểu đạt thông tin rất quan trọng: y bằng lòng đánh đổi một số thứ trong sinh mạng bảo vệ chúng sinh, nhưng đồng thời cũng mong bọn họ có thể yêu người y yêu.
Nghi lễ kết thúc, song Sở Yến không dẫn Sở Khanh về phủ mà kéo hắn lên con ngựa đã sớm chuẩn bị lao ra ngoại thành.
“Sư tôn đưa con đi đâu vậy?” Bị Sở Yến ôm trong lòng từ phía sau, Sở Khanh thoải mái dựa vào hõm vai y.
Sở Yến chỉ cười không nói.
Cuối cùng hai người đến một mảnh đất trống rộng rãi, ở đó có tảng đá, có cỏ dại, cũng có loài hoa không biết tên, còn có một ngôi mộ không bắt mắt.
Cho dù hắn không có ấn tượng, nhưng Sở Khanh cũng hiểu ra: lúc đó, Sở Yến nhặt hắn ở nơi này?
“Một trăm chín mươi bảy năm trước, con khóc oe oe ngay tại đây.” Sở Yến chỉ một góc dưới tảng đá to, “Cũng không biết đã đói mấy ngày, nhưng tiếng khóc rất vang, tận phía xa cũng nghe thấy được.”
Nhắc lại chuyện cũ, Sở Khanh cũng nổi lòng tò mò: “Lúc đó sao sư tôn lại đi ngang qua đây? Ở đây vừa gần Ma giới vừa hẻo lánh.”
“Lúc đó thôn ở biên giới nước lụt tràn lan, ta dẫn người muốn tìm một con đường khác đưa vật tư vào trong thôn, đi một hồi không biết sao lại đi tới đây.”
Nói rồi, Sở Yến nhảy xuống lưng ngựa, duỗi tay đỡ Sở Khanh xuống.
“Hiếm khi đến một chuyến, chào hỏi mẹ con đi.” Sở Yến quỳ xuống trước mộ trước, khép lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
Sở Khanh không có ấn tượng gì cũng không nhớ mẫu thân ruột, học theo người bên cạnh nhắm mắt, trong lòng khẽ nói: cảm ơn mẫu thân đã sinh con ra, cho con gặp được sư tôn.
Mở mắt ra, lại thấy Sở Yến vẫn còn giữ tư thế khi nãy.
Một lát sau, Sở Yến mới mở mắt.
“Sư tôn nói gì với mẫu thân vậy? Rõ ràng là mẫu thân con, sao sư tôn còn nói nhiều hơn con?” Sở Khanh dở khóc dở cười hóng hớt.
“Đầu tiên cảm ơn, sau đó xin lỗi.”
Cảm ơn bà không bỏ cuộc, thành công trốn thoát truy sát của ma vương bảo vệ Sở Khanh, y mới có thể gặp được tiểu ma vương của y.
Sau đó là xin lỗi và xin tha thứ.
Xin lỗi không chăm sóc tốt đứa trẻ bà liều mạng bảo vệ, để hắn bị thương, để hắn chịu ấm ức.
Không giải thích thêm, Sở Yến nắm tay Sở Khanh dạo trên cánh đồng hoang một vòng rồi đi: “Về nhà thôi!”
Về đến căn nhà quen thuộc, Sở Khanh vừa đẩy cửa ra lại kinh ngạc phát hiện giường đơn hai người chen nhau ngủ không biết đã đổi thành một chiếc giường đôi rộng rãi từ lúc nào.
Trên chăn gối nền trắng có điểm xuýt hoa hồng nhỏ, mà vách tường trên đầu giường dán một cặp chữ “Hỉ” đỏ rực.
Sở Khanh ngạc nhiên há hốc mồm không nói nên lời, mà Sở Yến bên cạnh đang cười khẽ: “Thích không? Ta cảm thấy chiếc giường lúc trước quá nhỏ, hạn chế sự phát huy của con, vậy nên đã đổi.”
“Thi, thích!” Sở Khanh vui quá nói lắp, chỉ nến đỏ và cặp ly rượu trên bàn trà, “Sư sư tôn, chúng là…?”
“Không phải nói sau này muốn tự ủ rượu thanh mai sao? Những năm con không ở đây, sư tôn đã ủ mười mấy bình.” Sở Yến hơi bùi ngùi, “Dưới cây mộc miên ngoài kia chắc còn một bình ủ ngăm ngoái, con đi lấy vào có được không?”
Sở Khanh vẫn còn chìm đắm trong niềm vui bất ngờ gật đầu, háo hức chạy ra đào rượu.
“Tìm thấy rồi sư tôn! Con muốn uống con muốn uống! Uống ngay bây giờ!”
Sở Khanh thích thú ôm rượu thanh mai xông vào phòng ngủ đỏ thắm, nhưng lúc nhìn thấy người ngồi trên giường suýt đánh rơi bình rượu trong lòng.
Bên giường, Sở Yến vừa rồi còn nói cười với hắn đang trùm khăn trùm đỏ tươi đẹp đẽ, ngồi ngay ngắn, tựa như tân nương đang chờ xuất giá.
Đặt rượu thanh mai lên bàn, Sở Khanh thăm dò gọi: “Sư, sư tôn…?”
Dưới khăn trùm đỏ thêu viền vàng tinh xảo, giọng nói chan chứa ý cười của Sở Yến truyền tới: “Sao vậy? Thỏa nguyện vọng thành hôn của con chưa?”
“!!” Sư tôn có thể nghe trộm tiếng lòng của hắn ư?!
“Biết đây có nghĩa là gì chứ? Nghĩ kĩ rồi hẵng vén.”
Ý của Sở Yến là để tiểu ma vương nhà y suy nghĩ kĩ càng, nhưng lọt vào tai đối phương lại thành kích thích.
Nhảy thẳng lên giường, Sở Khanh vén khăn trùm đầu ra: “Sư tôn nói gì vậy! Không cho con vén lẽ nào còn chờ người khác tới vén hay sao?”
Người dưới vải đỏ có dung mạo thanh khiết, trong mắt đong đầy ý cười: “Ta không có nói như vậy.”
Cánh môi hồng nhạt khiến máu nóng của Sở Khanh sục sôi, cúi đầu muốn đẩy ngã Sở Yến, song bị cản lại: “Này, phải uống rượu hỉ trước.”
Sở Khanh được nhắc nhở mỉm cười rót hai ly rượu cho hai người, kiêu ngạo nói lớn: “Cái này con biết! Là uống rượu giao bôi đúng không?”
“Xem con đắc ý chưa kìa!” Sở Yến cười khẽ, bắt chéo tay tiểu ma vương nhà y uống rượu hỉ, “Sau đó?”
Tiểu ma vương bị hỏi ngược đảo mắt, sau đó thốt ra: “Thơm thơm cởi quần áo…?”
Nhịn ham muốn bật cười lại, Sở Yến cởi dây buộc tóc của mình, suối tóc đen dài xinh đẹp xõa ra sau lưng: “Biết sau khi thành hôn đại biểu cho cái gì không?”
Y cầm một nhúm tóc dài, trước khi Sở Khanh kịp ngăn cản dùng tiên khí cắt hai tấc.
Đưa nhúm tóc đã cắt cho Sở Khanh vành mắt đỏ ửng, y nói: “Buộc tóc vào nhau sẽ là người yêu kết tóc cả đời.”
Cũng cắt một nhúm tóc nhỏ của mình sau đó thắt với tóc Sở Yến thành nút, Sở Khanh đặt vào hầu bao nhỏ Sở Yến mang theo bên người: “Buộc xong rồi, sau này sư tôn là của một mình con.”
Không chờ Sở Yến phản ứng, hắn liền tiến đến trao Sở Yến một nụ hôn dài ướt át.
Đầu lưỡi trêu đùa trong miệng đối phương, hai tay đã sớm nắm lấy bả vai của Sở Yến không thể kìm chế.
Trong lúc quấn quýt, tay áo trượt xuống, mà đầu vai trơn bóng lộ ra.
Dưới lễ phục đỏ, cơ thể bên dưới càng trắng nõn mê người hơn.
Khẽ thở dốc, Sở Yến vươn tay kéo đai lưng buộc ngọc bội của Sở Khanh kéo người về phía mình:
“Bắt đầu đi, phu quân.”