Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 63: Chương 63



Đến tối Thẩm Huyền Thanh vẫn chưa về, Lục Cốc nghe thấy tiếng Thẩm Nghiêu Thanh đóng cửa viện bên ngoài mới xoay người nhắm mắt ngủ.
Thang bà tử đặt trên bàn còn chưa dùng, trong nhà không lạnh bằng trên núi, trước khi ngủ tâm tư có hơi quấy nhiễu, Lục Cốc lại nghĩ, chắc chắn ngày mai Thẩm Huyền Thanh sẽ về, trong lòng mới yên tâm hơn chút.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau trời nhiều mây, thỉnh thoảng mặt trời lại ló ra khỏi những đám mây trong thoáng chốc, nhìn là biết trời không mưa.
Lục Cốc cõng sọt tre và cái cuốc nhỏ, cùng Thẩm Nhạn và Kỷ Thu Nguyệt lên núi tìm củ rễ ngọt.
Thẩm Nghiêu Thanh đi theo bọn họ lên núi, trên vai vác dây thừng, bên hông có một cây rìu.

Anh muốn chặt một ít củi mang lên trấn bán, thuận tiện lên núi xem có loại cây nào thích hợp về tìm thêm người giúp, chặt về dùng cho mùa đông.
Anh khuân vác ở bến tàu vài ngày cảm thấy mệt mỏi sẽ ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, giờ không cần vội trả nợ nữa, anh bận rộn đã quen không chịu nổi nhàn rỗi, không phải đi chặt củi thì là đi xiên cá, mang lên trấn ít ra vẫn bán được mười, hai mươi văn, tốt xấu gì cũng là một khoản thu.
Củi và cá dễ bán, nên anh không cần mua đồ ăn trên trấn.

Người nhà nông bọn họ rất ít khi chi tiền cho ăn uống, đều tự trồng hoặc lấy trong sông trong núi, cứ vậy tích cóp mười văn một, qua mấy ngày được không ít.
Hiện tại đất nước hòa bình thịnh vượng, không có thiên tai nhân họa quấy nhiễu, dân chúng bình thường chỉ cần chăm chỉ cần cù một chút là không lo đói bụng.
“Bọn nàng nhớ cẩn thận một chút.” Thẩm Nghiêu Thanh thấy bọn họ tìm được một bụi củ rễ ngọt, dặn dò một câu rồi một mình vào rừng lấy củi.
“Được, chàng đi đi.” Kỷ Thu Nguyệt đáp một tiếng.
Đại Hôi ở gần đó ngửi ngửi khắp nơi, cún con theo sau nó, Lục Cốc thấy hai đứa nó chưa đi xa thì không quản nữa.

Sau khi Thẩm Nhạn dùng liềm cắt cỏ xung quanh bụi củ rễ ngọt, y dùng cuốc lật đất lên, rất nhanh đào được không ít củ.
Hai người cùng vung cuốc không tiện lắm, rất dễ va vào nhau, nhỡ bị thương thì không tốt.

Kỷ Thu Nguyệt tìm chỗ khác, vậy mà tìm được một bụi nhỏ thật, bên này ít, một mình nàng có thể đào được nên tự nàng làm.
“Tiền sơn không tìm được nhiều, nếu muốn tìm được nhiều thì phải vào sâu hơn cơ.” Thẩm Nhạn ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một củ rễ ngọt lớn gõ gõ trên mặt đất, gõ cho đất ướt trên đó rơi ra sau đó lại lấy dùng tay lau đi phần lớn bùn đất rồi mới ném vào trong sọt tre.
“Ta tìm được không ít trong núi nhưng nhiều nặng quá, Nhị Thanh không dễ kéo về nên không đào nữa.” Lục Cốc cũng ngồi xổm xuống nhặt củ rễ ngọt.
Thẩm Nhạn nói: “Cốc Tử ca ca, không cần đi xa vậy đâu, đi vào hơi sâu một chút là được.

Chờ ngày trời trở lạnh, bến tàu bớt việc, muội và a tẩu sẽ bảo Đại Thanh ca đi cùng, chứ trong rừng nguy hiểm sợ lắm, có đại ca hoặc nhị ca đi theo mới yên tâm được.”
Ra là vậy, Lục Cốc gật gật đầu, củ rễ ngọt mọc dưới đất, là rau dại có thể dùng qua mùa đông, chờ đến lúc y và Thẩm Huyền Thanh không lên núi nữa, chỉ cần thời tiết tốt, trời không có mưa tuyết thì có thể cùng vào núi đào thêm.
“Gâu!”, cún con đột nhiên sủa lên.
Lục Cốc theo bản năng nhìn qua, Đại Hôi đang nhanh chóng đào một cái hang trên mặt đất, y đã từng thấy cảnh này, là nó đang bắt chuột đồng.
Quả nhiên, sau khi đào cái hang ra nó bắt được một con chuột đồng béo ú, chưa kịp giãy dụa được bao nhiêu đã bị Đại Hôi cắn đứt cổ, chết tới không thể chết thêm nữa.
Đại Hôi đã được nuôi ở Thẩm gia gần hai năm, Thẩm Nhạn và Kỷ Thu Nguyệt tất nhiên là biết nó đang bắt chuột đồng, thậm chí còn có thể phân biệt được chuột thường và chuột đồng.
Nếu nó bắt được chuột ở nhà cũng sẽ cắn chết, nhưng sẽ không ăn mà chịu khó ngậm ra ngoài vứt đi, lúc lười biếng thì vứt trong sân, có người nhìn mới vứt ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 500

Đại Hôi bắt được chuột đồng sẽ ngậm đến cho người, để người nướng chín cho nó ăn.
Kỷ Thu Nguyệt ở gần nó, Đại Hôi ngậm chuột đồng béo ú tiến lại gần, nàng hái một chiếc lá lớn đặt xuống đất, chỉ lên lá cây, nói: “Về sẽ nướng cho ngươi, giờ cứ đặt lên đây trước đã.”
Đại Hôi thấy nàng chỉ lên lá cây thì cúi đầu nhả chuột đồng lên.
“Thông minh thật đấy.” Kỷ Thu Nguyệt cười nói một câu.

Nàng rất sợ mấy loại chuột này, dùng lá bọc lại cảm giác tốt hơn chút, lát nữa nếu gặp Đại Thanh sẽ bảo anh lột da, chứ nếu để nguyên lông thì rất khó nướng.
Cún con sủa về phía chuột đồng đã chết một hồi, thấy chuột đồng không có động tĩnh gì thì tiến lại gần ngửi, rồi mới xoay thân đi chơi, tằng tằng chạy đến bên Lục Cốc xong lại chạy đi, rất lanh lợi hoạt bát, nhưng không học được cách bắt chuột đồng của Đại Hôi.
Thẩm Huyền Thanh đã từng nói với Lục Cốc, cún con rất thông minh, chỉ là tuổi nhỏ ham chơi, lười biếng không chịu học, về phải dạy cho tốt.
Trước kia Lục Cốc chưa từng nuôi chó, không biết chó lại giống người đến vậy, tính tình bốn con trong nhà đều không giống nhau, y thấy rất thú vị.
Ba người bọn họ đi ra ngoài cõng hai cái sọt tre, gộp cả lớn cả nhỏ chỉ đào được tầm hai mươi củ rễ ngọt, tìm thêm một lúc vẫn không tìm được gì, Kỷ Thu Nguyệt nhìn chuột đồng thì lẩm bầm trong lòng.
Mổ gà mổ cá còn được chứ nàng không muốn động động tay lột da cái thứ này, tính toán thấy đã qua một thời gian không ngắn, nếu giống trước đây hẳn giờ Thẩm Nghiêu Thanh đã chặt củi xong rồi nên nàng hô với Đại Hôi một tiếng: “Đi tìm Đại Thanh đi.”
Đại Hôi dựng thẳng lỗ tai nghe xong liền xoay người chạy về phía rừng cây, cún con chạy loạn theo nó, Lục Cốc vốn định gọi Quai tử về, nhưng thấy nó đã lớn không ít so với trước, đằng trước còn có Đại Hôi nên không cần quá lo, miệng há ra rồi lại ngậm lại.
Trong lúc chờ đợi Thẩm Nghêu Thanh bọn họ cũng không rảnh rỗi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thẩm Nhạn nhổ cho thỏ một ít cỏ xanh và cành lá, qua một thời gian nữa sẽ chuyển vàng hết, còn nói: “Nương nói trong hai ngày này hẳng thỏ cái sẽ đẻ con, trời lạnh phải lót ổ dày hơn, làm ấm chút chúng nó mới dễ sống.”
Nghe vậy, Lục Cốc cũng ngồi xổm xuống nhổ cỏ, hái cành lá non, mở miệng nói: “Vậy cho nó ăn nhiều chút, về sau sợ không có cỏ xanh ăn đâu.”
Kỷ Thu Nguyệt nghe hai người họ nói chuyện mà không nhìn được cười.

Thẩm Nhạn thì không nói làm gì, vẫn còn là một đứa trẻ.

Lục Cốc tuy lớn hơn con bé mấy tuổi, nhưng tâm tính vẫn còn đơn thuần, mấy câu nói này thật sự khiến người ta thấy được sự trẻ con của y.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Nghiêu Thanh đã xách hai bó củi tới.

Anh đi lên không mang theo đòn gánh, chặt một cành cây rắn chắc gánh lên vai, lúc bán củi thì bán luôn cả cành này, khi về càng nhẹ hơn.
Anh còn tưởng rằng để Đại Hôi tìm anh là đã xảy ra chuyện gì, ai mà biết được là lột da chuột, nhưng nếu tức phụ đã lên tiếng, anh đành buông củi xuống mà đi làm theo lời tức phụ thôi.
***
Buổi chiều Chu Hương Quân dẫn theo Thẩm Ngọc tới, ngồi cùng Vệ Lan Hương dưới mái hiên làm đế giày.
“A ma, ăn hồng khô đi ạ, Ngọc ca nhi cũng ăn đi.” Kỷ Thu Nguyệt bưng một ít hồng tới.
“Được.” Chu Hương Quân cười gật đầu, dừng công việc trong tay lại để ăn.
Thẩm Ngọc là song nhi có vệt đỏ giữa mi tâm, tuổi vẫn hơi nhỏ, năm nay mới mười bốn, ngồi bên cạnh a mỗ của y thêu khăn tay.

Mặt y tròn, mắt to, gặp người luôn cười tủm tỉm rất khiến người yêu thích, lúc cúi đầu đường nét trên khuôn mặt còn có chút giống Thẩm Nhạn, những người khác trong Thẩm gia đều nói hai người có mặt tròn giống bà nội.
“Cốc Tử ca ca, cho huynh một cái nè.” Thẩm Ngọc ăn hồng khô còn không quên Lục Cốc ngồi cạnh, lấy cho y một cái.
Lục Cốc hơi cong mắt nhận lấy.

Lúc tam a ma và Ngọc ca nhi đến, đúng lúc y cũng đang thêu khăn tay, nên Ngọc ca nhi ngồi cùng với y luôn.
“Cốc tử nếu còn muốn ăn táo khô thì đến nhà ta mà lấy, năm nay hái được khá nhiều đấy.” Chu Hương Quân nhớ lúc trước Lục Cốc có hơi thiếu máu thì nói.
Nghe vậy, Vệ Lan Hương mở miệng nói: “Làm phiền đệ rồi, nửa túi lần trước nhà ta còn chưa dùng hết đâu, trong nhà vẫn còn ít nữa.”
Bà lại nhớ tới hạt tắm hoang chưa bán hết, nói với Kỷ Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, lấy cho tam a ma con chút hạt tắm hoang đi.”
Ăn táo của người ta thì phải cho lại người ta cái gì đó, không lại thành ăn không của người ta.

Hạt tắm hoang đối với Lục Cốc mà nói là dễ hái, không tốn nhiều sức nên y không có ý kiến gì.
Vừa ăn hồng vừa làm việc, Vệ Lan Hương và Chu Hương Quân còn nói chuyện phiếm, Lục Cốc ngồi cạnh nghe bọn họ nói chuyện về người trong thôn.
Y trời sinh ít nói, càng không biết mấy chuyện bàn tán sau lưng người khác, yên lặng ghi nhớ chẳng qua là do cảm thấy sau này mình ở thôn Thanh Khê, dù gặp ai thì trong lòng cũng rõ ràng người nọ là dạng gì, còn có thể chọn người dễ nói chuyện để qua lại, người lanh lợi quá chưa chắc y có thể nói chuyện cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 248

Thẩm Nhạn băm cỏ gà xong lại đây, thấy bọn Lục Cốc đang thêu khăn tay cũng cầm khung thêu tới góp vui, học thêu vài đóa hoa xinh xẻo.
Mấy người ngồi trong sân cười nói còn rất náo nhiệt, không lâu sau trước cửa vang lên tiếng chó sủa, Đại Hôi vốn đang chơi đùa với mấy con chó khác trong thôn, giờ lại theo sau Thẩm Huyền Thanh trở về.
Lục Cốc vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Huyền Thanh, ánh mắt hơi sáng lên, trong lòng có chút kích động nhưng không biết biểu lộ thế nào, theo bản năng mà đứng lên.
Trong nhà còn có người khác, Vệ Lan Hương thấy con trai về rất vui mừng, bỏ việc trong tay xuống muốn tiến tới nghênh đón, giúp Thẩm Huyền Thanh dỡ sọt tre xuống
“A ma và Ngọc ca nhi tới ạ.” Thẩm Huyền Thanh chào Chu Hương Quân trước, rồi lại nói với Vệ Lan Hương: “Nương không cần tới đâu, người cứ ngồi đó là được, trong sọt không có gì hết.”
Nghe hắn nói vậy, Vệ Lan Hương lại ngồi xuống.
Lục Cốc nắm chặt góc áo có chút thấp thỏm, nhưng phần thấp thỏm này vào khoảnh khắc Thẩm Huyền Thanh nhìn về phía y lại hóa thành thứ khác.

Y tiến lên vài bước, thấy Thẩm Huyền Thanh dỡ sọt tre, vì có vài người ở đây nên y có hơi ngượng ngùng luống cuống, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Huynh ăn gì chưa, ta đi nấu cơm cho huynh nhé.”
Thấy Thẩm Huyền Thanh cầm chậu gỗ muốn rửa tay, y vào bếp múc một gáo nước ra.
Vệ Lan Hương ở đằng sau nhìn hai người họ mà cười không ngừng, có phu lang cái là khác hẳn, ánh mắt của lão nhị còn không đặt lên những người khác.
“Nhị Thanh lên trấn sao?” Chu Hương Quân thuận miệng hỏi một câu.
“Không phải, thằng bé đến trấn Cát Hưng một chuyến, đi bán đồ thuận tiện thăm sư phụ luôn.” Vệ Lan Hương đáp.
Không phải bà muốn giấu diếm Chu Hương Quân nhưng đang là ban ngày, người trong thôn lên núi xuống núi đều đi qua cửa nhà họ, tai vách mạch dừng*, tục ngữ nói rất đúng, không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương**, cứ đề phòng là tốt nhất.
*Tai vách mạch dừng (隔墙有耳): Tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền
**Không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương (不怕贼偷就怕贼惦记): không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, bị mất trộm thì cũng mất rồi, còn nếu biết có trộm rình rập thì lúc nào cũng lo lắng, bất an.
Bọn họ nói chuyện phiếm, Lục Cốc ở trong bếp bận nấu cơm cho Thẩm Huyền Thanh.

Kỷ Thu Nguyệt vốn muốn giúp y, nhưng vừa thấy Thẩm Huyền Thanh rửa mặt xong ngồi xuống trước bếp muốn nhóm lửa, nàng lại lặng lẽ cười rồi đi ra ngoài, không quấy rầy ý muốn của Nhị Thanh nhà bọn họ muốn ở cùng một chỗ với phu lang.
Ba năm trước Kỷ Thu Nguyệt gả tới đây, Thẩm Huyền Thanh mới mười lăm, nhóc con choai choai mới đảo mắt đã trưởng thành rồi thành thân, còn biết dính cùng một chỗ với phu lang, nàng làm trưởng tẩu, trong lòng không khỏi có chút vui mừng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.